Tôi nín thở và nhắm mắt, cố xua đi những ý nghĩ hỗn tạp trong đầu mình. Trước mắt tôi hay nói đúng hơn là trong không gian giả lập tôi tưởng tượng ra trong đầu mình chỉ còn lại mục tiêu phía trước và bản thân tôi đang nắm chặt trong tay thanh kiếm. Tôi duy trì trạng thái đó một lúc lâu rồi hít vào lồng ngực một hơi thở sâu. Trong một khoảng khác, não bộ tôi như có một dòng điện chạy qua khiến tôi nhận ra đã tới khoẳng khắc thích hợp. Tôi liền mở mắt, mọi thứ đều hoàn hảo với giả lập vẽ ra trong đầu tôi. Tôi làm động tác dậm nhảy, hướng trọng tâm người về trước và lao tới. Tôi vung kiếm vào cột gỗ theo hướng từ phải sang trái một cách dứt khoát. Trong khoảng khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào cột gỗ, Armento trên tay trái đang cầm kiếm của tôi toả ra một sắc tím huyền bí, tạo thêm sức mạnh nguyên tố phong cho đòn đánh biến đòn đánh của tôi thành một đường kiếm gió lốc. Thanh kiếm của tôi chém qua cột gỗ để lại trên đó một vết chém và sự lay động mạnh của phong kiếm kĩ. Nhưng chưa dừng lại tại đó, tôi dùng chân phải vừa tiếp đất để dậm mạnh xuống tạo cùng với tay một lực để tung tiếp thức kiếm thứ hai từ trái sang phải một cách uy mãnh không kém nhát chém đầu tiên. Thức kiếm thứ hai vừa hoàn thành xong thì tôi liền dùng hai chân của mình để bật nhảy, cùng lúc đó cầm thanh kiếm của mình bằng cả hai tay rồi nhảy lên không trung, lộn một vòng và chém dọc kiếm xuống. Thức kiếm thứ ba trong kiếm kĩ này là một đòn kết liễu với cả trọng tâm cơ thể. Armento hỗ trợ cho tôi khiến đường kiếm của tôi xé gió, bổ xuống cột gỗ với một lực rất lớn. Cây cột gỗ vốn đã cũ kĩ nên không chịu nổi đòn đánh liền gãy đôi và bay lên không. Vậy là tôi đã thi triển xong kiếm kĩ tam thức này. Tôi liền nhìn sang người đang ngồi gần đó với vẻ tự hào.
- "Khá đấy, nhưng vẫn chưa hoàn hảo đâu nhóc" - Người đó nói
Nghe xong, tôi cảm thấy khá thất vọng.
- "Nhưng động tác của cháu chính xác mà, lực cũng mạnh...." - Tôi liền nói
Người đàn ông đứng tuổi có đầu tóc màu bạc rối bù, râu ria lởm chởm đang ngồi đằng kia là Silver, một mạo hiểm giả giỏi. Tôi đã ở làng Shogen gần một năm nhưng chưa bao giờ thấy một con người bản lĩnh thế này ghé qua đây. Chú Silver tới làng vài ngày trước và ở lại vài tuần để hồi phục vết thương ở chân sau cuộc chinh phạt ma vật quy mô lớn vài tuần trước. Với bản lĩnh và kinh nghiệm của mình, chú ấy đã nhanh chóng phát hiện ra Armento của tôi và Amano. Silver đặc biệt thích thú với Armento ở tay trái của tôi cùng với phong kiếm kĩ Souken mà tôi đã rèn luyện suốt một năm qua
- "Kiếm kĩ nhiều thức luôn cần sự liên kết cao độ và cảm giác tốt, điều này nhóc đã có. Tuy nhiên nhóc quá thiếu sự quyết đoán, đường kiếm luôn phải mang trong mình một khao khát và hoà hợp" - Chú Silver giảng giải cho tôi
Tôi nghe mà thực sự chả hiểu chú ấy đang nói gì, đúng là suy nghĩ của mạo hiểm giả hạng nhất có khác. Chú Silver nhìn tôi ra vẻ thông cảm và chắc hẳn cũng đã biết tôi chả tiếp thu được gì. Chú ấy gãi đầu một hồi và nói
- "Nói sao đây nhỉ ? Hmm... cậu nên cần một cộng sự tâm đầu ý hợp hơn là hàng đại trà ngoài phố thế này để có được sự liên kết cần thiết" - Chú ấy chỉ vào thanh kiếm cũ kĩ của tôi
Thanh kiếm này Amano đã tăng tôi một năm trước và tôi vẫn dùng nó tới nay, nó đã trải qua không biết bao nhiêu buổi tập luyện cùng tôi. Nhìn nó cũng đã cũ kĩ, nhiều vết sứt mẻ dọc khắp thân kiếm. Tôi nghĩ đã tới lúc phải đổi sang một thanh kiếm khác trước khi nó gãy nát.
- "Sao nhóc? Đi với ta tới thị trấn Rivery để mua một thanh kiếm mới nhé? Ta sẽ giúp nhóc chọn lựa" - Chú Silver đề nghị
Tôi ở đây đủ lâu để biết rằng Rivery là một thị trấn lớn đúng nghĩa ở gần đây nhất, có lẽ là 1 ngày đi bộ. Sau một năm làm việc vất vả và dành dụm, tôi cũng đã có trong túi một số tiền tương đối lớn. Nhưng tôi vẫn thoáng do dự nếu rời khỏi làng Shogen này trong một ngày mà không báo trước.
- "Nhờ chú vậy, chúng ta sẽ cùng đi vào ngày mai nhé. Cháu cần phải báo trước cho những người trong làng về việc sẽ vắng mặt ngày tới"- Tôi trả lời
Tôi bỏ lại chú Silver đang đọc quyển Souken kiếm pháp của mình, rảo bước trở lại làng. Khi đi được một quãng, tôi nghe giọng chú Silver lẩm bẩm đằng sau:
- "Một năm để thông thạo thứ kiếm pháp này là không thể...."
Tôi đến con đường chính mà bản thân đã đi không biết bao nhiêu lần trong một năm qua, đường xá nơi nay bây giờ đối với tôi không còn quá xa lạ. Hướng thẳng tới đồn tập trung của trinh sát viên, tôi gõ cửa. Một ông lão lớn tuổi mở cửa và hỏi tôi cần gì, sau khi nhận ra tôi thì ông ta liền biết ngay người tôi muốn tìm.
-"Skyle hả? Cậu ghé qua chỗ tôi có chuyện gì không?" - Amano từ trong bước ra và hỏi tôi
-"Không có gì quan trọng lắm đâu, tôi chỉ muốn báo với cậu là nhiều nhất hai ngày tới tôi sẽ không có mặt ở làng" - Tôi nói lí do muốn gặp cậu ấy
-"Tôi đoán cậu lại đi tới thị trấn à? Lần này lại là để mua đồ dùng sinh hoạt cho căn nhà trọ sao?
Trong vòng một năm trở lại đây, tôi cũng từng có nhiều lần tới thị trấn Rivery để mua những đồ dùng cần thiết cho căn phòng của mình , có lẽ lần này Amano cũng nghĩ tôi rời làng vì lẽ đó.
-"Không đâu, lần này tôi đi cùng chú Silver để chọn mua một thanh kiếm mới" - Tôi thật thà trả lời
Một giây tiếp theo liền khiến tôi chợt giật mình. Amano khi nghe tới tên chú Silver thì sắc mặt liền trở nên khá kì lạ, cậu ấy trông có vẻ bồn chồn và bất an hơn. Như để không muốn tôi phát hiện ra sự thay đổi ấy, cậu ta lại tỏ ra như bình thường ngay sau đó.
- "Ừm, tôi cũng nghĩ cậu nên có một thanh kiếm mới" - Amano tươi cười đáp
- "Vậy thôi, tôi đi nhé" - Tôi vội cáo lui
Một năm ở nơi đây làm tôi nhận ra đôi khi Amano khá kì lạ trong cách cư xử với người dân trong làng. Cậu ấy luôn thân thiện với tôi, Miina và những em nhỏ nhưng luôn lạnh lùng và giữ khoảng cách với những người còn lại. Tôi cũng luôn thắc mắc ở việc này nhưng chưa từng nói ra. Khi tôi quay lưng định rời khỏi đó thì đột nhiên Amano đặt tay lên vai tôi
- "Này Skyle, nếu cậu không phiền thì ngày mai tôi cũng đi cùng nữa nhé? Dù gì tôi cũng được nghỉ" - Amano hỏi tôi với vẻ thân thiện thường ngày
- "Thật thế à? Có cậu đi cùng thì không còn gì tốt hơn" - Tôi trả lời
Tôi nghĩ Amano đi theo thì cũng không có vấn đề gì, dù sao cậu ấy cũng là một người đáng tin cậy và rành về địa lí quanh đây. Nếu chỉ có một điều khiến tôi lo lắng trong cuộc trò chuyện này thì đó là biểu cảm kì lạ của Amano khi tôi nhắc tới chú Silver.
- "Quyết thế nhé, lâu rồi chưa tới thị trấn nên tôi cũng muốn mua gì đó" - Amano nói với vẻ hào hứng
- "Sáng mai chúng ta sẽ lên đường" - Tôi nhắc Amano
Tôi rời khỏi đồn trinh sát, vẫn còn một nơi nữa tôi phải ghé qua. Tôi đi trên con đường đá trong làng tới gần khu trọ của mình rồi rẻ phải qua một ngã rẻ gần đó. Tiến tới một cửa tiệm có biển hiệu lớn, tôi tiến vào. Bà Rita nhìn thấy tôi liền tỏ ra ngạc nhiên và hỏi:
- "Skyle? Bác nhớ hôm nay con làm xong ca của mình rồi mà? Hay con muốn tim Miina?
Tiệm giặt ủi này đã tạo ra khá nhiều công ăn việc làm cho tôi trong thời gian qua, một cửa tiệm do hai mẹ con là bà Rita và cô bạn Miina quản lí. Tôi tới đây để xin phép được nghỉ làm hai ngày tới. Khi chưa kịp nói gì với bà Rita thì một giọng nói quen thuộc mà tôi nghe hằng ngày suốt một năm nay
- "Chà, Skyle mà tới đây giờ này hẳn là có ý định bất chính, ta nên đuổi hắn ra thì hơn" - Miina nói với vẻ bỡn cợt
Vốn đã quá quen với thái độ châm chọc này của Miina, tôi làm ngơ. Tôi trình bày với bà Rita:
- "Cháu muốn xin nghỉ hai ngày tới để đi tới thị trấn ạ"
Nghe thấy thế, Miina vẫy tay xua tôi đi như thể ý cô ấy là tôi mà biến đi thì càng tốt. Bà Rita nghe thấy thế thì lại suy nghĩ một lúc rồi nhìn Miina và nói:
- "Đằng nào ngày mai cũng không có quá nhiều việc, tiệm mình thì đang cần mua một số thứ..."
Miina nghe đến đó thì chợt giật nãy mình như đã đoán được những gì bà Rita sẽ nói tiếp theo
- "Vậy Miina, sẵn tiện ngày mai con đi cùng Skyle lên thị trấn mua một số thứ được ghi ở đây nhé" - Bà Rita nói và đưa cho Miina một tờ giấy
Miina nghe như sét đánh ngang tai, nhìn tôi với vẻ dè chừng. Bắt gặp ánh nhìn đó, tôi cũng cảm thấy bối rối.
- "Con đi một mình còn an toàn hơn đi với cái tên mang bản mặt như muốn gia tăng dân số kia" - Miina nói với vẻ bực bội
Nghe những lời đó, tôi cũng cảm thấy như bị xúc phạm. Những người trong làng cứ nghe Miina nói những câu thế này sẽ khiến danh dự tôi bị tổn hại mất thôi - Tôi đau khổ thầm nghĩ
- "À thì... còn có Amano và chú mạo hiểm giả Silver đi cùng chúng ta nữa" - Tôi cố vớt vát
- "Thế thì được" - Miina nói với vẻ hài lòng
Thú thật tôi không bao giờ nghĩ rằng Miina sẽ đồng ý một cách dễ dàng như thế, thực ra cũng chẳng phải lo quá nhiều cho Miina. Cô ấy là một người sử dụng thương pháp rất lợi hại, nhiều buổi tập luyện với cô ấy luôn kết thúc với việc tôi bị đập cho thừa sống thiếu chết.
Sau khi nói cho Miina về thời gian xuất phát, tôi quay lại căn nhà trọ của mình. Trong thời kì hỗn loạn khi ác thần đang liên tiếp trút sự oán hận xuống hạ giới, đi đâu cũng gặp những con quái vật là sản phẩm kết tinh của sự thù hận, do đó tôi phải chuẩn bị cho kĩ càng.
Tôi chuẩn bị một chiếc balo cỡ vừa chứa những nhu yếu phẩm và số tiền tôi dành dụm được. Một vài lọ thuốc trị liệu có lẽ sẽ cần thiết phòng khi bị thương (Nhưng tôi hy vọng là sẽ chẳng cần phải dùng tới nó). Chuẩn bị sẵn một đôi găng tay nhà mạo hiểm, giày chuyên dụng để đi bộ đường dài. Sau cùng tôi kiểm tra lại tình trạng của cây kiếm cũ, tra nó vào bao.
Giờ này đã khá trễ cho một bữa ăn tối nhưng tôi vẫn quyết định sẽ dùng bữa ở quán "Con mèo nằm trên bãi cỏ". Tôi chỉ vừa mới xoay tay nắm cửa định đi ra thì bỗng nhiên một tiếng gõ cửa kêu lên. Tôi ngạc nhiên trong phút chốc song vẫn từ từ mở cánh cửa.
- "Chào nhóc, ta đang định bàn với nhóc kế hoạch ngày mai" - Chú Silver xuất hiện sau cánh cửa
- "Chú ăn tối chưa? Đi ăn cùng cháu nhé? - Tôi hỏi chú Silver
Tôi đi trước dẫn đường cho chú Silver, chúng tôi đi trên con đường đá giữa làng, chốc chốc chú Silver lại nói những câu khiến tôi cũng cảm thấy khó xử
- "Chà, làng này ban đêm không có khu giải trí à?" - Chú Silver nói với giọng nửa thì thầm
- "Khu giải trí... gì ạ?" - Tôi hỏi với vẻ ngập ngừng
- "Khu giải trí ban đêm ấy, đó là nơi mà mảo hiểm giả ở các thị trấn lớn vẫn ghé qua lúc đêm để tìm kiếm cảm giác khoài lạc" - Chú Silver nói một tràng ra làm tôi muốn choáng
Nhận thấy biểu cảm khó xử của tôi, chú Silver cảm thấy khá thích thú và bắt đầu nói thêm những chuyện như muốn làm vẫn đục đầu óc của một thanh niên trẻ như tôi
- "Lần đầu ta đến khu giải trí là cách đây 7 năm, đó là một khu sầm uất ở thủ đô. Họ gọi đó là phố đèn đỏ cũng không sai, nơi đó có thể khiến người ta cảm thấy bị mê hoặc"
"Làm ơn tha cho tôi" - Tôi cắn răng thầm nghĩ trong đầu. Chú Silver giả vờ như không biết tôi đang cảm thấy khó chịu với câu chuyện đó, chú ấy vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- "Một kĩ nữ đã kéo ta vào trong phòng và bắt đầu cởi bỏ y phục của mình, nàng ta quá đẹp để ta có thể từ chối"
"Aaaaaaaaaaa" - Tôi hét lên trong đầu
- "Nói mới nhớ nàng ấy có mái tóc đen và đôi mắt đỏ hồng như cậu vậy Skyle. Sau khi trải qua một đêm làm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ta sau khi nhận được hoá đơn thì suýt té ngửa đấy"
Chú Silver bắt đầu nghĩ mình đang đùa quá dai nên đã nhanh chóng kết thúc bằng một câu nói
- "Tốt nhất nhóc không nên lăng nhăng như ta, kiếm cho mình một đối tượng phù hợp thôi" - Chú ấy nói với giọng đau khổ hiếm thấy ở người đàn ông này
Những gì còn lại ở buổi tối hôm đó giữa tôi và chú Silver là món gà nướng do chú ấy khao và sự hào hứng của chuyến đi ngày mai.
....
Tôi lúc đó không biết rằng, đây là ngày cuối cùng tôi còn ở làng Shogen và cũng là ngày cuối cùng những ngày tháng bình yên của tôi chấm dứt để mở ra một cuộc hành trình bất tận vô định. Bước ngoặt đã sắp xảy ra.
Trước cơn bão, không khí vẫn thường tĩnh lặng.
Sáng hôm đó, 4 người chúng tôi đứng trước cổng làng, bước đi những bước chân tự do mà không thấy được những gì đang chờ ở trước.