Tôi đang đứng tại một ngọn đồi. Bầu trời đen bên trên trên như muốn nuốt chửng lấy cơ thể nhỏ bé của tôi.
Đây là nơi mọi thứ bắt đầu, nói đúng hơn là bắt đầu lại lần nữa, là nơi tôi có lại nhận thức bản thân. Tôi vô thức bước đi về một hướng vô định giữa những con đom đóm lập loè và các đoá hoa mang vẻ đẹp bí ẩn kì lạ. Rồi một cảm giác vừa xa lạ nhưng thoáng chút quen thuộc trỗi dậy trong lòng tôi và sau đó mọi thứ lộn nhào, đúng nghĩa đen.
Mặt đất tôi đang đứng và cả bầu trời bí ẩn như lộn nhào và rơi mất. Tôi trở nên hết sức hoảng loạn trước sự việc đó. Những tiếng kêu la vô nghĩa tôi phát ra như bị nhấn chìm trước cái màn đêm sâu thẳm tới ác độc kia. Tôi như bị lọt vào chiều không gian nào đó, rơi tự do trong một khoảng không đen tối. Trước bóng tối bủa vây, tôi mới nhận thấy sự nhỏ bé, yếu ớt và tuyệt vọng nhường nào.
Rồi ánh sáng xuất hiện. Ánh sáng, tôi đã ở trong màn đêm quá lâu để có thể nhận ra nó. Một ánh hào quang toả ra từ phía sau của tôi. Tôi có thể cảm nhận được nó, cảm giác ấm áp của đôi tay choàng qua cổ tôi từ sau. Đó là một cô gái đang ôm lấy tôi bằng đôi tay nhỏ nhắn. Thứ hào quang sáng rực toả ra từ người cô ấy làm tôi không rõ được nhân diện nhưng chỉ cần cảm giác ấm áp từ vòng tay ấy cũng khiến tôi quên đi mọi khúc mắc. Tôi từ từ nhắm mắt một cách tự nhiên trong khi dựa cơ thể mình vào người cô gái bí ẩn. Thứ cuối cùng còn lại trong tôi đó chỉ là một cảm giác hanh phúc.
----------------------------------------------
Một dòng nước lạnh đang cuốn trôi tôi đi. Đó là điều đầu tiên tôi ý thức được khi tỉnh lại. Cơ thể bị cuốn trôi theo một dòng chảy rất mạnh trong khi cơ thể tôi đau nhức và tê cóng vì dòng nước lạnh. Sau đó tôi cảm thấy một thứ gì đó túm lấy cổ áo tôi rồi kéo mạnh.
- "Skyle, tỉnh lại mau!" - Một giọng nữ kêu lên
Tôi liền mở mắt và nhận thấy Miina đang cố gắng kéo tôi lên bờ đá cạnh đó. Tôi xoay người, cố dùng tay bám vào tảng đá bên cạnh làm điểm tựa để lôi cơ thể ra khỏi dòng nước. Sau một hồi chật vật, tôi leo lên được nơi Miina đang đứng.
- "Nhìn vậy mà nặng khiếp đấy" - Miina nheo mắt nói
Tôi lập tức nhớ ra ngay lí do tại sao mình lại đang ở cái nơi âm u ẩm thấp này. Tôi nhìn Miina, xác nhận rằng tình trạng của cô ấy vẫn ổn, nhưng còn...
- "Amano đâu rồi? Cậu ấy đâu!?" - Tôi kích động nắm vai hỏi Miina
- "Cậu ấy đang ở bên kia" - Miina bình tĩnh trả lời tôi
Amano nằm trên nền đá gần đó với một chiếc túi nhỏ gối đầu. Cậu ấy làm động tác giơ tay chào tôi như muốn nói rằng mình vẫn ổn. Tôi vẫn nhớ khoảng khắc cuối cùng trước khi rơi xuống "Dãy tận cùng chia cắt" này. Một viên đạn của đám hiệp sĩ bắn ra đã va vào vai của Amano.
Tôi chạy vội tới chỗ cậu ấy thì bị một thứ gì đó dưới chân làm cho vấp ngã nhoài người xuống đất.
- "Cẩn thận chứ, nơi này tối lắm đấy" - Miina nhắc nhở tôi.
- "Amano, vết thương của cậu ổn chứ?" - Tôi sốt sắng hỏi.
- "Không sao hết Skyle à, chỉ là một viên đạn đi xuyên qua vai thôi. Nhờ có Miina nên tôi ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc" - Amano trấn an tôi
Vết thương của Amano đã được băng bó cẩn thận, xem ra không quá nghiêm trọng như tôi tưởng. Chỉ có điều đặc biệt là chiếc bịt mắt traid của cậu ấy không còn nữa. Armento của Amano đang sáng lên một màu xanh lá dịu nhẹ. Tôi đoán Amano đang làm gì đó với Armento của mình.
- "Cậu đang làm gì thế?" - Tôi hỏi
Như thể không bị phân tâm hay ảnh hưởng gì bởi Armento đang toả ra sức mạnh nơi mắt trái, Amano trả lời tôi:
- "Đây là 'Scout', kĩ năng dò đường của tôi giúp ta có thể nắm được đường đi ngóc ngách của nơi này nhưng sẽ tốn kha khá thời gian"
Tôi bây giờ mới biết Armento của Amano có thể sử dụng theo cách này, trước giờ tôi chỉ nghĩ nó dùng để nhìn thấu điểm yếu cũng như phân tích chuyển động trong những lần luyện tập. Quả thật mình vẫn còn nhiều điều chưa biết về Amano.
Tôi nhìn quanh nơi này, dưới "Khe chia cắt tận cùng" thực sự rất khác biệt với thế giới bên trên. Chính giữa khu vực chúng tôi đang ở là một dòng nước chảy xiết còn xung quanh là vô số các lối đi rẽ nhánh, trên trần thì đầy thạch nhũ. Có thể nói nơi này không khác gì một hệ thống hang động gồm những địa đạo phức tạp. Nguồn sáng duy nhất ở nơi đây có lẽ tới từ những thực vật mọc trên đá có hình dạng như cây nấm kia phát ra một cách yếu ớt. Không tìm được nơi mình rơi xuống, tôi đoán chúng tôi đã bị dòng nước cuốn đi khá xa điểm rơi.
- "Đã bao lâu kể từ lúc ta rơi xuống đây rồi?" - Tôi hỏi Miina
- "Chắc tầm nửa ngày"
Nơi này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên trên nên việc xác định thời gian chắc chắn sẽ rất khó khăn. Tôi vội kiểm tra ba lô của mình, nó đã ướt sũng, những thứ bên trong đã dính nước. Tôi lôi đống quần áo ra vắt rồi trải ra với ý muốn phơi khô. Quần áo hẳn sẽ rất khó khô trong cái nơi chả có tí ánh mặt trời này. Thấy thế, Miina đưa cho tôi một chiếc đèn hình vuông cầm tay được nạp sẵn nguyên tố nhiệt. Miina chắc cũng đoán ra được tôi đang thắc mắc tại sao thứ này không bị ướt.
- "Anh cũng nên xài thử loại có lót slime chống thấm" - Cô ấy nói
Tôi thầm cảm phục sự cẩn thận và tính cách chu đáo của cô ấy rồi đưa chiếc đèn lại gần để làm khô quần áo.
Ánh sáng toả ra từ chiếc đèn bất giác khiến tôi lấy tay che mắt theo phản xạ. Cảnh tượng một nguồn sáng toả ra rực rỡ giữa bóng đêm làm tôi thoáng chốc nhớ lại giấc mơ kì lạ nọ. Tôi ngây người ra một lúc, hơi ấm từ giấc mơ ấy như vẫn còn vương lại trên cơ thể tôi. Cô gái ấy, người đã xuất hiện trong giấc mơ ấy phải chăng rất quan trọng với tôi? Liệu cô ấy liên quan gì tới thứ tôi đang tìm kiếm sao? Nhưng điều khiến tôi muốn biết bây giờ chính là... . Tôi tiến tới chỗ của Amano, ngồi bên cạnh cậu và hỏi điều đã đè nặng lòng tôi trong khoẳng khắc ấy:
- "Tại sao lúc đó cậu lại làm thế?"
Amano nở một nụ cười đau khổ nhìn tôi như thể đã đoán được tôi sẽ có thắc mắc này. Trong khoảng khắc tôi sắp bị đám hiệp si bắt đi, Amano và Miina đã không ngại hành động để cứu tôi. Cậu ấy đã chọn cách nổ súng để cứu lấy tôi lúc đó đang mất hết ý chí, bất chấp việc mình sẽ trở thành tội phạm.
- "Bọn tôi đã phải chịu cảm giác dằn vặt khổ sở khi đánh mất bạn thân" - Amano nói một cách đau đớn - "Tôi hận bản thân vì lúc đó đã không thể làm gì được"
- "Không phải lỗi của anh đâu Amano, em lúc đó cũng quá yếu đuối nên..." - Miina xen vào
Amano lắc đầu phủ định những gì Miina nói, cậu ấy cúi mặt xuống. Miina nhìn cậu ấy, vén mái tóc đen dài rồi ngồi xuống cạnh chúng tôi. Hình như Amano và Miina đang nhớ lại chuyện cũ và tôi đoán đó chả phải chuyện gì vui vẻ. Tôi tính không muốn thắc mắc nữa vì sợ sẽ bắt họ nhớ lại những kí ức buồn thì:
- "Lần đầu gặp cậu tôi đã rất ngạc nhiên. Đôi mắt của cậu mang màu hồng ngọc hệt như của Alne vậy. Tôi yêu đôi mắt của cô ấy nên càng không thể bỏ mặc cậu. Nhưng trên hết, chả phải chúng ta là bạn thân sao?" - Amano trút bầu tâm sự
Miina tỏ ra buồn bã trông thấy khi nghe những lời đó của Amano. Tôi thì thấy thực sự cảm động khi nghe những lời đó. Trong một thế giới mà không biết tin tưởng ai, không mang lấy một mảnh kí ức, Amano là người đầu tiên cho tôi cảm giác thân thiết và đáng tin cậy. Tôi rất biết ơn số phận đã cho tôi gặp cậu bạn này, một con người hiền lành, lương thiện chứ không phải một kẻ xấu xa độc ác nào khác.
- "Cảm ơn hai người, nhờ các cậu mà tôi đã có được phương hướng" - Tôi nói với cậu ấy
Nhờ sự chân thành và tận tâm của những người bạn này, tôi đã trở nên dũng cảm hơn. Tôi sẽ không chạy trốn số phận của mình nữa.
Amano mỉm cười đưa tay về phía tôi. Tôi và cậu ấy trao nhau cái bắt tay như ngày đầu cả hai gặp nhau đêm đó. Tình bạn của chúng tôi như được truyền qua cái bắt tay.
Đột nhiên Miina đặt tay cô ấy lên cái bắt tay của chúng tôi khiến chúng tôi ngạc nhiên nhìn cô. Miina tỏ vẻ giận dỗi nói:
- "Đừng có cho tôi ra rìa"
Tôi cười và nhìn cô bạn xinh đẹp cạnh mình.
- "Chúng tôi cũng biết ơn cô lắm Miina"
- "Biết ơn thôi thì chưa đủ đâu" - Miina đáp lại với vẻ đùa giỡn và nở một nụ cười nguy hiểm. Chúng tôi dở khóc dở cười nhìn cô ấy. Tình bạn giữa ba người chúng tôi đã bền chặt hơn vào khoẳng khắc đó.
Ba người bọn tôi ngồi quanh cây đèn, chuẩn bị cho hành trình phía trước. Vũ khí của tôi là thanh kiếm cũ vẫn ổn, cây thương của Miina may mắn bị vướng vào hốc đá nên không bị dòng nước cuốn đi, súng của Amano dính nước không xài được nữa nhưng dao thì vẫn còn. Chúng tôi chỉ còn đợi Amano hoàn thành việc ghi lại bản đồ bằng "Scout".
- "Trong lúc chờ đợi, cậu có muốn nghe tôi kể về Alne và quá khứ của tôi không?" - Amano hỏi tôi
Tôi nuốt nước bọt, lập tức gật đầu. Những gì con người này đã trải qua để có thể hành động được như thế vì bạn bè luôn là điều tôi thắc mắc. Có điều tôi không nghĩ Amano lại thoải mái chia sẻ điều này cho tôi song tôi lại rất vui với đề nghị này, cậu ấy hẳn đã tin tưởng tôi và coi tôi là người bạn thân thiết. Tôi chăm chú lắng nghe cậu ấy với tâm trạng hồi hộp. Miina cũng ngồi gần đó lắng nghe với vẻ hoài niệm. Và thế là Amano bắt đầu...
--------------------------------------------------------------------------------------------
[Làng Shogen 7 năm trước]
Nắm chặt
Vung mạnh
Thả lỏng rồi lại nắm chặt
Hoàng hôn, tại một cánh rừng nhỏ đối diện với canh đồng lúa mạch của làng Shogen có một cậu thiếu niên nhỏ tuổi mang mái tóc xanh biếc của màu trời. Cậu bé 11 tuổi Amano đang say sưa vung con dao trên tay mình, lặp đi lặp lại một động tác, mặc kệ những giọt mồ hôi chảy nhễ nhại đầy lưng và trên tóc mình lăn xuống gương mặt non nớt. Nguyên cánh rừng nhỏ ngoài những tiếng chim hót thánh thót chỉ có tiếng của cậu bé đang luyện tập kĩ năng chiến đấu bằng dao, mang trong mình ước mơ và khát vọng.
Shogen là một ngôi làng không mấy giàu có, con người nơi đây vẫn luôn chật vật để kiếm những bữa ăn hằng ngày. Những thiếu niên hay thậm chí những đứa nhỏ nơi đây cũng phải làm những công việc để mưu sinh. Con người chốn này mãi bị cuốn theo vòng xoáy cơm áo gạo tiền, có thể nói rằng tuổi thơ tại làng Shogen là một thứ xa xỉ. Amano cũng không ngoại lệ, cậu bé này cũng phải làm các công việc đồng áng để phụ giúp gia đình. Tuy nhiên....
- "Cậu lại trốn việc ra đây tập dao à?"
Từ lúc nào, một bóng người đã tiếp cận Amano. Một cô bé xinh xắn với mái tóc nâu ngắn ngang vai mặc một chiếc váy trắng xanh có hoạ tiết bông hoa. Những đường nét trên gương mặt cô bé ấy tạo ra vẻ dễ thương tới chết người. Giọng nói thì như tiếng chuông ngân. Nhìn tổng thể, cô bé không khác gì một cô công chúa nhỏ bước ra từ trong các trang truyện cổ tích lãng mạn. Đây là Alne, con gái duy nhất của người doanh nhân kiêm chủ quán ăn "Con mèo nằm trên bãi cỏ" mà Amano vẫn rất hay ghé qua.
Cậu thiếu niên giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói và việc nhận ra chủ nhân của nó càng khiến Amano thêm bối rối. Trái tim Amano trong lồng ngực như bị đập lệch mất một nhịp. Cậu xoay về phía cô "công chúa nhỏ" ấy:
- "Ch...chào cậu, Alne" - Amano lắp bắp
Cô bé tên Alne lắc lư mái tóc, mở to đôi mắt màu hồng ngọc nhìn Amano. Như bị cuốn hút bởi mị lực đáng sợ từ đôi mắt tuyệt đẹp ấy, cậu thiếu niên ngắm nhìn nó không dứt. Không khí giữa cả hai người đang dần trở nên kì lạ. Alne lùi lại một bước và nói:
- "Cậu làm tớ sợ đấy Amano" - Cô bé nói với giọng nửa đùa nửa thật
Amano nhận ra mình vừa cư xử kì lạ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
- "Tớ xin lỗi!" - Cậu hét lên
Alne có vẻ không mấy bận tâm, cô bé vẫy tay ra hiệu cho Amano đi theo rồi quay gót chạy đi. Cậu thiếu niên mỉm cười rồi đuổi theo cô bạn nhỏ. Cả hai cùng cười đùa như đang chơi một trò đuổi bắt bất tận. Họ băng qua những tán cây xoè ra rộng lớn, băng qua những tảng đá có hình thù kì dị được gọt dũa hằng ngàn năm, băng qua những dòng sông nhỏ và các kênh mương. Chỉ những giờ phút ngắn ngủi này họ mới được sống đúng như những đứa trẻ và tận hưởng cảm giác làm trẻ con.
Amano và "công chúa nhỏ" dừng lại trước một cây đại thụ to tướng, thở hổn hển vì mệt. Amano tính ngả người ra bãi cỏ để nghỉ ngơi thì
- "Cẩn thận con dao!" - Alne lớn giọng
- "Ối! Tớ quên mất! - Amano tháo con dao bên hông rồi ném nó sang một bên.
Việc ngả người xuống khi còn đeo dao thực sự rất nguy hiểm. Sự bất cẩn của Amano luôn khiến Alne phải theo sau nhắc nhở.
Amano thả mình xuống bãi cỏ xanh mướt vẫn còn mang một chút ướt át của cơn mưa đầu hạ đêm qua. Alne ngồi quỳ gối bên cạnh, cô bé cùng Amano tận hưởng những cơn gió mát thổi tới từ phía bắc để quên đi cuộc sống mệt nhọc hằng ngày. Họ cùng nhau nhìn lên bầu trời xa xăm phía chân trời nơi tồn tại một thế giới tốt đẹp hơn so với những công việc cha truyền con nối từ đời này sang đời khác không bao giờ chấm dứt, một nơi mà số phận con người đã mãi bị xích chặt.
Cậu thiếu niên Amano trong khoẳng khắc tận hưởng khung cảnh hùng vĩ đó như có thêm được một thứ dũng khí vô hình, cậu ấy nắm chặt tay của cô bạn nhỏ cậu vẫn thầm yêu mến.
- "Rồi một ngày kia, tớ sẽ trở thành một người lính trinh sát xuất xắc. Tớ sẽ bảo vệ cậu bằng lưỡi dao của mình, chúng ta sẽ rời khỏi đây và tìm kiếm cuộc sống tươi sáng hơn nơi chân trời kia!"
Vừa nhận ra mình đã nói hết tâm tư giấu kín tận đáy lòng, Amano bối rối thả tay Alne ra, cậu ước bây giờ có một cái lỗ thật lớn xuất hiện để mình trốn xuống. Những tình cảm non nớt của cậu thiếu niên giữa một khung cảnh hữu tình càng khiến mọi thứ xung quanh trở nên gượng gạo và khó xử cho cả hai. Thời gian như bị đông cứng lại trong khoẳng khắc ấy.
- "Cậu hứa rồi đấy nhé" - Giọng nói của Alne một lần nữa cất lên như tiếng lục lạc bạc
Alne nở một nụ cười hạnh phúc nhìn Amano. Trước tình huống không thể ngờ ấy, cậu thiếu niên xấu hổ định quay mặt đi thì Alne tiến tới. Cô bé xinh đẹp như một đoá hoa, chìa bàn tay đang giơ ngón út của mình ra. Cảm động trước ánh hoàng hôn và nụ cười của cô bạn đã lớn lên cùng mình, Amano cũng đưa tay mình ra. Cả hai trao nhau một dấu hiệu của lời hứa trẻ thơ đẹp đẽ.
- "Tớ hứa, mãi mãi! - Amano cười và nói như đang khóc.
Một lời hứa trẻ thơ đã sinh ra trên đồng cỏ ấy, dưới ánh hoàng hôn ấy và tồn đọng mãi mãi.
- "Trễ quá đấy, hai cậu đi đâu nãy giờ thế"?
Amano, Alne và một cậu bé bí ẩn khác đang ở trong một căn phòng. Đây là một ngôi nhà gỗ trên cây vô tình bị nhóm Amano phát hiện được trong một lần leo trèo trên những cành cổ thụ. Từ đó căn cứ bí mật của bọn Amano đã ra đời.
- "Chỉ là do cậu tới sớm thôi Flex"
Cậu bé tên Flex này cũng là người trong nhóm Amano, tuy nhiên sau này, tại thời điểm câu chuyện chính diễn ra thì Amano không còn nhớ chi tiết gì về người này ngoài cái tên và sự tồn tại của cậu ấy, kể cả thân hình của Flex trong những đoạn kí ức hồi tưởng cũng trở thành một màu đen từ đầu tới chân. Flex như bị xoá khỏi kí ức của mọi người bởi một thế lực bí ẩn nào thao túng.
Alne nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó, rồi ánh mắt cô bé trở nên buồn bả. Cô nhìn Flex hỏi:
- "Miina hôm nay lại không tới à?"
Miina là thành viên trong nhóm Amano, cũng là người tài giỏi, giáo vát nhất bọn, ai cũng yêu quý và tôn trọng cô bé này. Tới tương lai của Miina cũng rộng mở khi là một đứa trẻ thần đồng, sáng dạ, thông minh nhất từ trước tới nay tại làng. Tuy nhiên sau vụ việc đó, Miina đã thay đổi.
- "Chắc hẳn cậu ấy còn đau khổ về vụ việc tuần trước" - Amano nói.
Một tuần trước, bố của Miina sau khi có được sức mạnh thần bí Armento đã đánh mất tâm trí của bản thân và hoá điên trước sự chứng kiến của người dân trong làng. Ông ta rồ dại và biến mất sau khu rừng đen, để lại những lời lảm nhảm vô nghĩa.
Không khí nặng nề bỗng bao trùm lấy ngôi nhà trên cây. Như muốn xoá bỏ nó, Flex lên tiếng:
- "Lát nữa khi về chúng ta cùng ghé thăm cậu ấy nhé!"
Amano và Alne nghe thế liền gật đầu. Cả 3 đều yêu quý Miina và mong cô bạn có thể vượt qua sự mất mát này. Không khí vui vẻ trở lại, ngôi nhà trên cây lại có sức sống như mọi khi.
Căn cứ bí mật của nhóm bạn trên ngôi nhà cây từ lâu đã trở thành nơi sinh hoạt và làm những việc cả nhóm yêu thích. Theo kế hoạch thì hôm nay cả bọn sẽ làm một thứ rất đặc biệt.
- "Cậu phải nhớ đóng nó thật chắc chắn đấy" - Alne lên tiếng nhắc nhở hai người bạn
Hộp thời gian, một chiếc hộp mà những đứa nhỏ vẫn hay bỏ vào trong những tâm tư, đôi khi là các kỉ niệm vui buồn. Những chiếc hộp sẽ ngủ sâu dưới đất để một gày nào đó, khi những đứa trẻ kia trưởng thành, chúng có thể nhìn lại một bầu trời tuổi thơ đáng quý.
Amano thấy Alne đang lặng lẽ bỏ một miếng giấy lớn được gấp lại nhiều lần vào trong hộp của cô bé, liền tò mò:
- "Cậu gửi thư cho chính mình trong tương lai à?"
Alne vội vàng giấu bức tâm thư đi như không muốn để Amano nhìn thấy. Flex cũng đồng thời kéo Amano ra xa khỏi Alne và nói:
- "Như thế là bất lịch sự đấy" - Flex nói với Amano
Dù cho Flex trong kí ức Amano chỉ là chiếc bóng đen xì nhưng trong khoảng khắc đó, cậu ấy đã mỉm cười. Amano nhìn chiếc hộp lớn của Flex và cũng có tò mò tương tự
- "Cậu làm hộp to thế cơ à?"
Flex nhìn Amano, im lặng một lúc rồi trả lời
- "Sau này cậu, tớ, và tất cả chúng ta sẽ cần tới thứ ở trong đó. Khi nào chúng ta đều đã có thể với tới ước mơ"
Amano tròn xoe mắt nhìn Flex, cậu đặt tay lên ngực như ra hiệu rằng "tớ hiểu rồi". Flex to ra hài lòng và chìa tay ra trước sự ngỡ ngàng của Amano.
- "Cậu tính làm gì thế?" - Amano thắc mắc
- "Bắt tay tớ đi! Sau này khi cậu gặp được một chiến hữu đáng tin cậy hay cậu muốn kết bạn với ai đó, thì đây sẽ là một kí hiệu của sự thân thiện" - Flex giải thích
Amano từ từ đưa tay ra và nắm chặt lấy bàn tay của Flex, đồng thời ghi nhớ những gì cậu ấy nói.
- "Này, hai cậu nhanh lên, trời sắp tối rồi kìa!" - Alne nói với hai người bạn
Tranh thủ khi ánh sáng của mặt trời còn đang chiếu tới ngôi nhà trên cây, cả ba nhanh chóng đóng chặt chiếc hộp của mình rồi khoá lại bằng ổ khoá mang từ nhà.
- "Nhớ giữ kĩ chìa khoá nhé" - Flex nhắc
Ba người trèo từ trên chiếc cây đại thụ xuống mặt đất một cách thuần thục. Họ di chuyển tới khu vực có những chiếc hố được đào sẵn một tuần trước. Amano, Flex và Alne lần lượt chôn chiếc hộp của mình xuống những cái hố. Rồi họ nhận ra mình vẫn thừa một chiếc hố không dùng tới của Miina. Cả ba nhìn nhau không nói gì và rời khỏi nơi đó mà không biết rằng mình đang bị nhắm tới.
==================================================================
- "A! 'Scout' đã hoàn thành, tôi sẽ đi vẽ lại bản đồ. Để lúc khác tôi sẽ kể nốt phần còn lại - Amano ngừng sử dụng Armento rồi đứng dậy đi lấy giấy và bút đang phơi khô đằng xa
Tôi cảm thấy thực sự hụt hẫng khi chưa nghe được phần còn lại của câu chuyện. Rồi nhận ra một người nữa có thể biết gì đó, tôi quay sang Miina và nói:
- "Cô có biết đoạn kết của câu chuyện chứ?"
Miina nhìn tôi, tỏ vẻ thông cảm vì sự tò mò đó, cô ấy chỉ nghiêm túc và trả lời:
- "Armento sẽ luôn đi kèm với cái giá khủng khiếp phải trả cho các ác thần. Những người bạn và gia đình anh ấy, có lẽ vẫn đâu đó bên trong con mắt đó chăng"
Tôi câm nín khi nghe câu trả lời đó.
- "Không lẽ thứ mà Amano buộc phải đánh đổi chính là..." - Tôi hỏi với vẻ căng thẳng
- "Ngày hôm đó tôi còn nhìn rõ cảnh tượng ấy..."
Tôi im lặng, không biết phải nói gì tiếp theo sau khi nghe được sự thật khủng khiếp ấy. Armento của Amano đã cướp đi bạn bè và người thân cậu ấy. Nhưng... điều gì buộc cậu ấy phải tiếp nhận thứ sức mạnh ấy? Tôi cảm thấy bắt đầu hoa mắt vì suy nghĩ quá nhiều về chuyện gì đã xảy ra sau đó. Nhưng rồi tôi lập tức nhớ ra một chi tiết kì lạ trong câu chuyện Amano kể.
- "Này Miina, cô có biết Flex trông thế nào không?"
Nghe thấy cái tên đó, Miina thực sự phản ứng mạnh. Cô đặt một tay lên môi và trả lời:
- "Những gì tôi nhớ về cậu ấy còn ít hơn những gì Amano biết. Flex cứ như đã biến mất vào một chiều không gian khác vậy. Ngoài Amano và tôi, thậm chí không còn ai nhớ tới sự tồn tại của cậu ấy"
Thực sự những câu hỏi trong đầu tôi lại ngày một nhiều trong khi câu trả lời thì không có. Tôi lắc đầu thật mạnh để bỏ qua những khúc mắc còn kẹt lại trong đầu mình để đứng lên tiếp tục cuộc hành trình phía trước. Amano cầm chiếc bản đồ cậu mới vẽ đưa chúng tôi xem. Sau khi đã rõ mọi lối đi được cậu ấy đánh dấu chi tiết cẩn thận, cả ba người chúng tôi lại một lần nữa lên đường. Dù chúng tôi không cùng một mục tiêu nhưng vì đều chung một lối đi, cả 3 sẽ cố gắng để tìm câu trả lời cho số phận của mình.
"Đừng lo Alne à, tớ sẽ tìm tên ác thần để bắt hắn trả lại cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau vươn tới chân trời kia như đã hứa"