-" Bọn cháu nghe đủ rồi đấy chú Silver à! " - Tôi nói một cách càu nhàu
Đã 3 giờ đồng hồ sau khi bắt đầu khởi hành tới thị trấn. Đằng trước là chú Silver vẫn đang kể cho ba người phía sau chúng tôi nghe những câu chuyện chả hợp lứa tuổi tí nào. Nhìn Miina đã bất lực, tôi đành ngăn trò đùa lố này của chú Silver lại nhưng có vẻ không ăn thua mấy. Chú ấy giả vờ làm một bộ mặt đáng thương và nói:
- "Đừng ăn hiếp ông chú này chứ. Phải đi chậm lại cho kịp tốc độ mấy nhóc, ít ra cũng cho ta kể vài câu chuyện chứ ? Nhỉ ? "
Kệ vậy, tôi nhún vai. Tôi cảm thấy hơi mệt sau vài giờ đi bộ không ngừng nghỉ trước cái nắng chói chang này. Trông thấy Amano và Miina không có vẻ gì là mệt mỏi, tôi thầm trách thể lực yếu kém của bản thân.
Bước đi trên con đường mòn trải dài tận chân trời khiến tôi có những suy nghĩ mông lung. Trước vẻ bất tận kia, tôi nhận thấy mình thật quá nhỏ bé và vô nghĩa trước thế gian rộng lớn ngoài đó. "Skyle là ai? Tôi trước kia như thế nào?" luôn là một dấu hỏi lớn trong tôi. "Tại sao tôi lại khao khát đánh đổi kí ức của mình chỉ để có sưc mạnh của Armento?" "Bao lâu nữa thì cuộc hành trình tìm kiếm sự thật và bản thân mình mới bắt đầu và kết thúc?". Những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong tâm trí tôi, sau đó là những hình ảnh của những người bạn, những người đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong năm qua. Rồi tôi tự nghĩ trong đầu mình: "Mình đã trở nên quá lưu luyến với cuộc sống hiện tại rồi sao?". Như có một cơn gió mát thổi qua tâm hồn tôi, tôi chợt cảm thấy thoải mái một cách kì lạ. Sự ấm áp này là gì? Liệu tôi có nên rời bỏ nó chỉ vì một cuộc hành trình không biết điểm dừng? Tôi có nên buông bỏ bản thân của quá khứ để chấp nhận cuộc sống hiện nay?
- "Skyle? Skyle ơi! Cậu sao thế? "
Một tiếng gọi mang tôi trở lại với thực tại. Tôi giật mình, nhìn thấy mình đã bỏ xa những người khác một đoạn. Amano, Miina và chú Silver ở xa nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
- "Sao đang đi cậu lại đứng lại đó thế?" - Amano hỏi tôi
- "Thằng nhóc đang nằm mơ giữa ban ngày đây mà" - Chú Silver cười lớn và nói
Miina thì nhíu mày khó chịu với vẻ thẩn thờ của tôi. Tôi tiến tới chỗ bọn họ, tiếp tục cuộc hành trình như chưa có gì xảy ra.
- "Nếu cần đi ngủ thì tôi sẽ mang cho anh một cái giường" - Miina như thường lệ quăng lời khó nghe vào tôi
Tôi tự nhắc mình không suy nghĩ quá nhiều khiến cho mọi người lo lắng và sẽ tạo cơ hội cho cô gái này châm chọc tôi, vừa cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi có hành động kì lạ.
Một giờ đi bộ tiếp theo mang chúng tôi ra khỏi con đường mòn, thay vào đó là cảnh rừng rú. Đường tới Rivery từ giờ sẽ phải băng qua nhiều cánh rừng lớn. Đoạn này trở đi khiến chúng tôi phải cẩn thận hơn, không ai biết điều gì có thể xảy ra trong những khu rừng hiểm hóc này đâu. Trong khi bọn tôi mất chút sức lực để đi đường rừng thì chú Silver với phong thái một mạo hiểm giả lại đi đơn giản như không. Khu rừng khiến tôi vẫn luôn cảm thấy ớn lạnh mỗi khi đi qua vì độ âm u của nơi này. Tôi đoán rằng cánh rừng này cũng đã có tuổi đời rất lâu, nhiều gốc cổ thụ vươn cao che khuất ánh mặt trời. Tuy nhiên, nơi này vẫn mang một vẻ đẹp mà khó có cánh rừng nào trước đây tôi đi qua sánh được, một vẻ đẹp bí ẩn của rừng già.
Tới một chỗ thưa cây cối, chú Silver đặt ba lô mình xuống và nói:
- "Chúng ta sẽ đánh chén bữa trưa tại đây nhé?"
Chúng tôi cũng cùng nhau đặt ba lô của mình xuống nhưng không quên trang bị vũ khí ở thắt lưng, riêng Miina sử dụng thương dài thì đặt nó bên cạnh đống đồ đạc. Tôi lựa một tảng đá trông bằng phẳng và êm ái để ngồi và lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra. Bốn người chúng tôi cùng ngồi làm nhẹ ba lô của mình với bữa trưa ngoài trời này. Bữa ăn của tôi như thường ngày vẫn là bánh mì kẹp thịt của quán "Con mèo nằm trên bãi cỏ". Từ lần đầu được Amano dẫn đi ăn, tôi đã trở nên yêu thích món ăn này. Nhìn qua Amano, đúng như dự đoán rằng cậu ta cũng mua thức ăn ở đó, một ổ bánh mì y hệt của tôi. Miina có lẽ đã tự nấu ở nhà, cô ấy ăn một hộp cơm rất đầy đủ chất dinh dưỡng với nhiều rau
- "Nhìn cái gì hả tên kia?" - Miina nói khi thấy tôi săm soi hộp cơm của cô ấy
Đúng là đồ đáng ghét! Thế là tôi nhìn sang chú Silver, một hộp cơm vẫn được bán tại làng cùng với...? Tôi đoán cái lon màu đen đó là một loại đồ uống có cồn. Nghĩ rằng tôi tính xin thứ ấy, chú Silver liền nói:
- "Trên 20 tuổi đi rồi hẳng nghĩ tới việc uống thứ này nhóc à"
Suốt bữa ăn, Amano chỉ ngồi im lặng dùng bữa. Miina có bắt chuyện với cậu ấy nhưng có vẻ tâm trí Amano đang để đâu đó khác. Tôi đã quen Amano được khoảng một năm, lâu lâu cậu ấy cũng trưng cho tôi thấy cái tâm trạng ảm đạm này. Dù đã xây dựng được mối quan hệ bạn bè thân thiết với cậu bạn này song tôi vẫn không nghĩ mình thực sự hiểu rõ được con người Amano. Đôi khi tôi nghĩ rằng cô bạn Miina tuy không mấy thân thiện nhưng tôi lại hiểu rõ cô ấy hơn từ quá khứ cho tới khát vọng. Tôi cho rằng Amano có một quá khứ không muốn ai biết tới.
- "Lại kia một chút đi nhóc" - Chú Silver kéo tay tôi và nói với giọng nghiêm túc
Tôi vội cầm theo bữa trưa của mình, đi theo chú ấy ra xa khỏi Amano và Miina. Không cần hỏi tôi cũng biết chú Silver đang có chuyện cần nói riêng với tôi. Chú Silver nhìn xung quanh rất kĩ càng như dè chừng và chú ý gì đó. Tôi cảm thấy khá ngột ngạt trước sự đề phòng quá mức đó.
- "Có chuyện gì sao chú Silver?" - Tôi hỏi
- "Skyle này, đứa bạn của nhóc, thằng bé trinh sát ấy..."
Những từ tiếp theo chú ấy nói ra làm tôi nghẹn lại trong thoáng chốc
- "... đã từng giết người phải không?"
- "Chú... nói gì thế? ""
Chú Silver không có vẻ gì là đang đùa, sau một cái thở dài như để tạo khoảng trống cũng như cho tôi thời gian chuẩn bị tinh thần, chú ấy nói tiếp:
- " Ban đầu ta không để ý lắm nhưng mới lúc nãy khi đang ăn, cậu nhóc ấy không ngừng liếc nhìn ta một cách dò xét. Ta cùng kinh nghiệm của mình có thể chắc chắn rằng cậu ấy có ánh mắt của một kẻ từng vấy máu, nó trỗng rỗng và thiếu đi sự trong sạch "
Tôi lặng người đi khi nghe thấy chú ấy nói thế, hình ảnh một Amano thân thiện và hiền lành suốt một năm ở cùng cậu ấy hiện lên trong đầu tôi như muốn phủ nhận những gì chú Silver nói. Vẻ lương thiện mà cậu ấy vẫn luôn thể hiện với tôi đánh bay nhận định của chú Silver
- "Mạo hiểm giả không phải nhà tâm lí học, cháu không tin điều chú vừa nói đâu" - Tôi nhìn chú Silver quả quyết
Chú Silver nhìn tôi với một ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy. Tôi điếng người, chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác này là gì? Ánh mắt chú Silver đang nhìn tôi làm tôi cứ như một con thú đang đứng trước nanh vuốt của thú dữ. Đó không phải là sát ý, mà là một cảm giác bí bách tới nghẹt thở
- "Skyle này...." - Chú ấy đột ngột lên tiếng
- " Ta tin mình đã nhìn nhận đúng, cậu biết tại sao không? "
Tôi cứ như đang đứng trước một tội lỗi sắp bị nắm thóp còn chú Silver là thẩm phán.
- "Vì ánh mắt của nhóc cũng y như thế đấy "
Một sự im lặng kéo dài giữa tôi và chú Silver sau câu nói đấy. Chú ấy nói gì thế? Tôi cảm thấy hoang mang hết sức. Thế nghĩa là sao? Chú Silver đứng nhìn về phía tôi một cách sắt lạnh, một ánh mắt đe doạ. Suốt một năm từ khi có lại ý thức bản thân tại ngọn đồi ấy, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất an như lúc này. Những gì xảy ra tiếp theo sẽ khiến tôi nhớ mãi. Xung quanh tôi, nhiều tiếng xột xoạt từ các bụi cây và lùm cỏ phát ra. Tôi tính rút kiếm theo phản xạ thì:
- "Đó không phải là ý hay đâu nhóc. Nhóc sẽ phải trả giá cho những gì mình gây ra thôi" - Chú Silver nói rồi quay lưng lại định bỏ đi
Từ trong bụi, nhiều những hiệp sĩ bước ra cùng với gươm súng giáo mác đầy đủ chĩa về phía tôi. Chú Silver đi về phía họ. Chuyện gì đang xảy ra? Những người này định bắt tôi sao? Một người trông như đại diện của đám lính mặc bộ áo màu bạc nói với chú Silver
- "Anh làm tốt lắm, đây là số tiền thưởng như đã hứa trước"
Rồi người đó quay sang tôi và hét lớn:
- "Skyle Winehall! Ngươi bị bắt vì tội ám sát hàng loạt các quý tộc trong cung điện 3 năm trước! Nhân danh đội trưởng đội hiệp sĩ giới nghiêm, ngươi hãy bỏ vũ khí và đầu hàng, nơi này đã bị bao vây bởi không dưới 20 người!!"
Tôi điếng người khi nghe cáo trạng đó. Tôi... ám sát người trong giới quý tộc ừ? Tôi của trước kia, trước khi nhận được Armento và mất đi kí ức đã thực sự làm việc này sao. Tôi nhìn chú Silver, ôm hi vọng nhỏ nhoi rằng đây chỉ là một trò đùa lố. Chú Silver chỉ nói với vẻ thản nhiên
- "Xin lỗi nhóc, ta chỉ làm công việc của mình mà thôi"
- "Nhưng cháu tưởng chúng ta là bạn? Chú còn hứa sẽ chọn cho cháu một thanh kiếm mới."
Chú Silver tỏ vẻ thương hại, nhìn tôi với ánh nhìn của một người bề trên với một kẻ tội đồ
- "Ta không bao giờ là bạn của ai cả, còn thanh kiếm lí tưởng với bản thân thì định mệnh sẽ cho nhóc, không phải là thứ mua được bằng tiền đâu"
Tôi cảm thấy như thế giới đang sụp đổ trước cảnh tượng này. Hoá ra từ đầu, con người này chỉ muốn dụ tôi để tống giam tôi. Nhưng trên hết rằng việc tôi là một kẻ giết người hàng loạt làm tôi kinh tởm bản thân hơn cả.
- "Nhóc sẽ bị tử hình, nên vĩnh biệt"
Nói xong, chú Silver quay lưng rời khỏi đó rất nhanh. Các hiệp sĩ áp sát tôi, tôi không màng tới việc chống cự nữa. Tôi mất hết sức sống, giơ tay định hàng. Thế là tôi sẽ kết thúc thế này, bằng một bản án tử hình, rất nhanh. Thật vô nghĩa, tôi nhắm mắt lại. Ngay vào khoảng khắc đó thì:
- "Chuyện gì đang xảy ra thế? Skyle và còn có những hiệp sĩ ?"
Amano và Miina có lẽ đã nghe thấy tiếng động chỗ tôi nên tới. Đội trưởng của đám hiệp sĩ nhìn thấy phù hiệu trinh sát trên trang phục của Amano thì tiến tới cậu ấy và nói:
- "Đồng chí đây chắc hẳn là trinh sát của làng Shogen, tôi được lệnh bắt tên phạm nhân này về để thi hành bản án tử hình bị hoãn lại 3 năm trước"
- "Skyle là... phạm nhân ư?" - Amano nhìn sang tôi
Miina cũng có một phản ứng hết sức mãnh liệt khi nghe điều đó. Amano bối rối, nhìn vị đội trưởng.
- "Skyle là bạn thân của tôi, chắc có gì nhầm lẫn thôi, cậu ấy đã mất kí ức 1 năm trước
- "Miễn trình bày! Nếu đồng chí có hành vi bao che cho tội phạm, bọn ta cũng không khoan nhượng" - Gã đội trưởng nói với vẻ đanh thép
Thật vô vọng, tôi còn đang khiến Amano dính vào chuyện này. Không muốn Amano đứng ra thanh minh cho tôi nữa, tôi liền nghẹn ngào cất tiếng:
- "Dừng... dừng lại đi Amano. Tôi sẽ... đi với họ
Amano nghe thế liền im bặt, cậu ấy nhìn tôi một cách trân trối. Cậu ấy hẳn đang muốn giúp tôi nhưng nghe tôi nói thế nên cảm thấy khó xử. Miina, người đứng ở bên nãy giờ im lặng liền lên tiếng, tôi nghĩ cô ấy sẽ bảo họ bắt tôi đi nhanh. Dù gì hai người họ đã trải qua một thời gian không hay khi đã kết bạn với một tên phạm nhân.
- "Skyle! Tôi không ngờ anh lại yếu đuối thế, nếu anh không làm thì cứ nói, bọn tôi sẽ giúp anh! - Miina quát lớn với tôi
- "Gì... gì thế? Dừng lại, nếu làm thế hai người sẽ bị liên lụy đấy!! - Tôi hét lên
Đám hiệp sĩ bắt đầu chú ý về phía Miina và Amano. Tên đội trưởng cười khẩy rồi nói:
- "Cô bé, nói thế khác gì cô đang bao che cho tên phạm nhân này. Bao che cho tội phạm cũng là tội phạm đấy!!" - Hắn gằn giọng
Miina như có vẻ không hề nao núng, nhìn sang Amano. Amano cúi gằm mặt xuống như đang suy nghĩ gì đó một lúc lâu, sau đấy nhìn lên trời và thở ra một hơi dài. Amano nhìn sang Miina với vẻ ẩn ý, Miina gật đầu lại với vẻ đượm buồn. Amano nhìn tôi và cười. "Họ định chia tay mình đây mà". Tôi vừa có suy nghĩ đó thì.
<ĐOÀNG!!!>
Một tiếng nổ lớn vang lên làm tôi bàng hoàng. Khi tôi kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì thấy hiệp sĩ đang trấn áp tôi gục xuống, máu từ ngực phun ra. Amano đứng đó với khẩu súng lục ổ xoay còn đang bốc khói.
- "Chạy mau Skyle!!" - Amano hét lên
Tôi theo phản xạ liền đứng lên chạy thục mạng theo hướng Amano và Miina đang mở đường. Tên đội trưởng điên tiết hét lên:
- "Hoá ra bọn mày cùng một giuộc với thằng tội phạm đó! Bắt bọn chúng, giết nếu cần!"
- "Tao thà thành tội phạm còn hơn đánh mất bạn bè và những người thân một lần nữa!! - Amano hét lên
Tôi còn đang ngỡ ngàng trước sự việc xảy ra quá nhanh như thế. Nhưng những lời đó của Amano chỉ là sự bộc phát hay còn mang ý nghĩa khác? Amano liên tục quay lại bắn về phía những hiệp sĩ bằng khẩu súng của mình. Tình hình trở nên rất hỗn loạn. Chúng tôi chạy không ngừng, băng qua cây cối và những tảng đá.
- "Tại... tại sao các cậu lại làm thế? " - Tôi hỏi
- "Bọn tôi, đặc biệt là Amano không muốn phạm sai lầm ngày trước nữa!" - Miina hét lên trả lời
Bọn tôi liên tục chạy mà không kịp suy nghĩ gì. Tôi chỉ cảm nhận được những tiếng súng vang lên sau lưng của đám hiệp sĩ đang truy bắt cùng tiếng bước chân. Bỗng đằng trước có một bóng người.
- "Một tên canh vòng vây đây mà, nếu chỉ có mình hắn thì cả 3 chúng ta sẽ đủ sức hạ" - Amano nói rồi nhìn tôi
Tôi hiểu ý, liền rút kiếm lao lên. Tôi đã thành thạo Armento, liền sử dụng sức mạnh của nó để truyền nguyên tố phong vào thanh kiếm. Tên hiệp sĩ thấy tôi cũng tuốt kiếm ra giao đấu. Tôi dùng dậm nhảy đẩy bản thân lên không và tung kiếm kĩ. "Justice Wings" , chính là kiếm kĩ tam thức tôi đã tập cùng chú Silver vài ngày trước. Đường kiếm của tôi xé gió từ phải qua trái bị gã hiệp sĩ đỡ được, tôi triển thức thứ hai từ trái sang phải nhưng điều đó vẫn nằm trong dự tính của hắn. Nhận ra việc tung thức thứ ba ra lúc này là quá nguy hiểm, tôi làm động tác giả và né sang một bên. Miina ngay lúc đó lao lên từ phía sau xài thương đâm vào cánh tay đang cầm kiếm của gã hiệp sĩ. Gã hiệp sĩ rên lên và đánh rơi thanh kiếm của mình, trong khoảng khắc đó Amano vội lao ra xài dao găm tung một đòn kết liễu đẹp mắt, cắt vào cổ hắn. Đây là Silent Drop, tuyệt kĩ kết liễu Amano từng cho tôi biết trước đây. Trên hết là đúng như chú Silver bảo, Amano giết người không chút do dự.
- "Bọn hiệp sĩ đuổi tới rồi" - Amano quay lại nói với chúng tôi
- "Nhưng từ đoạn này hết đường rồi" - Tôi nhìn khe vực đằng trước
Amano nhìn Miina như đang muốn hỏi cô ấy gì đó
- "Nhảy xuống thôi, đây là khe chia cắt tận cùng. Theo địa lí thì phía dưới có một dòng chảy. Ta sẽ sống"
Tôi nhìn xuống dưới vực, nó sâu tới mức tôi không thấy được đáy. Trong lúc tôi còn do dự, Amano nhìn tôi. Ánh nhìn đáng tin cậy này, tôi đã thấy không biết bao lần trước đấy. Tôi đã thấy yên tâm hơn.
- "Bọn nó kìa, bắn đi!!!" - Giọng tên đội trưởng hét lên
Những hiệp sĩ đồng loạt nổ súng. Những tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra. Và, Amano bị một viên đạn bắn trúng vai, cậu ấy ngã thẳng xuống vực. Miina vì muốn kéo cậu ta lại nên cũng bị lôi luôn xuống đó. Quá bất ngờ trước những gì vừa diễn ra trong chớp mắt, tôi đơ ra một lúc lâu.
"Amano và Miina à, tôi sẽ không để hai người cố gắng vô ích đâu"
Và tôi cũng lao mình xuống "Khe tận cùng chia cắt". Cảm giác rơi tự do và bóng tối bao trùm lấy tôi. Đó là điều cuối cùng tôi cảm nhận được khi rơi xuống nơi đó.