"Hả? Anh nói cái gì nói lại tôi nghe xem!"
Tôi và mẹ giật mình nhìn ba tôi đang cầm ống nghe và cau mày.
"Có chuyện gì vậy ba?" - Tôi tò mò hỏi.
"Ờm...ờ...không có gì đâu. Hai mẹ con ăn cơm đi." - Ba tôi nói nhưng tôi thấy trong đáy mắt ba có điều gì đó muốn giấu tôi.
Cả tôi và mẹ đều có một sự nghi ngờ tiêu cực đến ba tôi. Ông ấy bắt đầu nói chuyện điện thoại nhỏ hơn, dường như là thì thầm. Vì vậy cho dù tôi có cố gấp mấy cũng khó mà nắm bắt được.
Ông ấy nói chuyện khá lâu rồi mới vào bàn ăn cơm tiếp. Ba tôi trông như đang cố gắng tự nhiên nhưng vẫn không dấu nổi vẻ mặt xanh xao ấy.
"Ba...chuyện công việc không tốt ạ?"
"À...ờ đúng rồi. Ông sếp cứ giao thêm việc làm ba phát cáu lên thôi." - Ba tôi lúng túng nói.
Tôi hơi lo lắng cho ông vì ông rất ít khi nói chuyện lắp bắp như vậy. Bình thường ông ấy luôn lãnh đạm và rất giỏi ăn nói nên lời nói của ông phát ra câu nào là chắc chắn câu ấy chứ ông không bao giờ cà lăm cả. Trừ khi...ông ấy nói dối.
Tôi lo một, mẹ tôi lo lắng mười.
Sau khi bữa cơm kết thúc, mẹ tôi lau chùi cẩn thận rồi kéo ba tôi vào phòng hỏi chuyện.
Tôi tò mò lắm nhưng phòng ba mẹ tôi là phòng cách âm rất tốt nên tôi chẳng thu thập được gì, chỉ thấy sau khi ba mẹ nói chuyện xong, ba tôi thì mặt mũi tái nhợt, mũi hơi ửng đỏ. Còn mẹ tôi thì đáy mắt đỏ hoe.
***
Giờ lên lớp tôi không thể tập trung vào bài học. Ba mẹ tôi ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khác lạ từ tối hôm qua. Rốt cuộc ba mẹ đã dấu tôi điều gì đây chứ?
"Tiên! Em trả lời đi."
Ối gì vậy? Thôi toang, mãi lo nghĩ ngợi quên bẵng mất học rồi. Tôi hoang mang tột độ, đứng lên trong sợ hãi và nói trong xấu hổ.
"Dạ...thầy...em không chú ý ạ."
Á xấu hổ quá đi mất! Cả lớp đang nhìn tôi với vẻ khinh bỉ sao?
"Em! Ra ngoài lớp đứng ngay cho tôi."
"Dạ, em xin lỗi ạ."
Đúng là đáng chết thật mà. Tiên ơi là Tiên. Một học sinh gương mẫu như mày mà lại bị đứng ngoài cửa lớp nghe giảng sao? Thật mất mặt!
"Cả em nữa, mau ra ngoài ngay."
Tôi nghe thầy quát, vội vã xem kẻ nào đã liều mạng ra đây "nhiều chuyện" cùng cô vậy? Ơ! Tín á?
"Ủa, sao cậu ra đây?"
"Quên sách." - Cậu ta xỏ túi quần đáp.
"Ơ, ban nãy tôi còn thấy cậu cầm nó quay quay mà?"
"Kệ tôi, lắm mồm!"
Cái tên chó cắn này, tôi chỉ thắc mắc thôi mà. Sao lại mắng tôi lắm mồm chứ?
"Mà này, ban nãy đang nghĩ khi nào tán được tôi hay gì mà không tập vậy?"
"Há! Cậu điên à? Tôi chỉ là có chút phiền não thôi."
"Phiền não? Vậy cậu đang phiền điều gì? Bạn trai hả?"