Lời nói của cô hàng xóm nói ra khiến tôi bất giác run lên bần bật, lúc đó tôi chỉ còn nghe được tiếng bíp chối tai kéo dài tựa như hàng thế kỷ...
Đầu óc tôi quay cuồng, chân tôi chẳng thể đứng vững được nữa. May sao có Tín bên cạnh đỡ tay tôi.
"Cô...ba mẹ con...đâu rồi cô?" - Tôi sợ hãi nhìn cô hàng xóm, nước mắt dâng lên lưng tròng.
"Ở bệnh viện X đó con ơi! Con mau đến xem ba mẹ con thế nào. Có gì nhớ báo cho cô nha con."
Tôi không biết tôi đến bệnh viện bằng cách nào. Chỉ nhớ lúc đó tôi chờ ở trước phòng cấp cứu hơn ba tiếng. Còn Tín chỉ lặng lẽ ngồi cạnh lau nước mắt và nắm chặt đôi bàn tay đang run cầm cập của tôi.
Lâu sau đó, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu. Ánh đèn đỏ của tấm bảng "PHÒNG CẤP CỨU" tắt phụt.
"Chú ơi chú ba má con sao vậy chú?" - Tôi vội vàng chạy lại hỏi bác sĩ, không giấu nổi vẻ lo lắng.
"Ba con bị xuất huyết não, may mắn cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà...ông ấy có khối u ở não, cần phẫu thuật gấp."
Tôi ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo, nước mắt không ngừng tuông. Thì ra...ba mẹ giấu tôi chuyện này.
"Mong cháu hãy nén buồn." - Bác sĩ an ủi tôi rồi thở dài bỏ đi.
Ai đó dùng vòng tay rộng lớn bao lấy thân thể nhỏ bé của tôi. Tôi không hiểu sao tôi bắt đầu không kìm được nữa, khóc nấc lên, tôi cho phép mình được yếu đuối một lúc lâu...
...
Trong phút chốc, tôi lại trở thành người có thể kiếm tiền nuôi sống cả nhà, kiếm tiền phẫu thuật cho ba, kiếm tiền chăm sóc cho mẹ. Cũng trong phút chốc, tôi nhận ra người con trai ấy vẫn luôn nắm chặt tay tôi từ đầu đến cuối, cho tôi mượn bờ vai để dựa dẫm, cho tôi cảm giác an toàn để yếu đuối. Anh ta lặng lẽ mà sâu sắc, không có lời nói nhưng có hành động, im lặng mà ấm lòng đến lạ!
Mọi chuyện...rồi sẽ ổn thôi! Đúng không?