"Phiền não? Vậy cậu đang phiền điều gì? Bạn trai hả?"
"Chuyện đó tôi còn cần phiền não sao? Chỉ cần tôi nói khát thì cả hàng trai tranh giành đưa nước cho tôi nhá." - Tôi bốc phét.
Ây da các bạn đừng khinh tôi nhé, hắn ta quẳng cho tôi nhìn khinh bỉ là tôi đủ đỏ mặt rồi. Nhưng cũng không phải là không đúng nhé! Tôi thuộc loại ưa nhìn, dáng người cân đối nhưng mà do chiều cao bị hạn chế xíu thôi (Hà! Tôi chỉ cao tới nách thằng Tín nên cứ bị hắn ăn hiếp mãi. Thật bực mình!)
Hồi cấp 2 tôi khá cao, lại được cái dễ thương nên cũng được nhiều người thích. Chỉ có điều không phải là "một hàng trai" như tôi bốc phét thôi.
"Này, cậu đã bao giờ phiền não về gia đình chưa?"
"...luôn luôn." - Cậu ta im lặng rồi trả lời, ánh mắt hướng lên bầu trời xa xôi.
"Luôn luôn? Lẽ nào cậu bị bạo lực gia đình? Hay bố mẹ cậu chỉ quan tâm đến công việc nên chỉ quẳng cho cậu cục tiền rồi bỏ cậu ở nhà đi công tác? A hay là..."
Tôi đang hăng say nói về những phiền não về gia đình hay xuất hiện trên phim thì cậu ta cốc đầu tôi một cái rõ đáng ghét rồi cười nói:
"Nói về phiền não của cậu đi."
"Hả..."
"Có nói không đây? Đều là anh em cả mà."
"Ai thèm làm anh em với cậu chứ."
"Lẽ nào cậu muốn làm người yêu tôi à?"
"Xí...cho không tôi cũng đếch thèm."
"Vậy cậu thích làm gì?"
"Làm... đại tỷ của cậu!"
Cậu ta nhìn tôi chán nản pha lẫn khinh thường. Ờ thì tôi chỉ là nghĩ gì thì bật ra thôi. Chứ dáng tôi thế này sao làm đại tỷ của cái tên cao ráo đẹp trai này chứ.
"Này... có bao giờ ba mẹ cậu giấu cậu điều gì đó mà không chịu nói khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng không? Kiểu thiên hạ biết nhưng cậu không biết ấy."
"Tôi không biết. Chỉ cảm thấy chuyện gia đình tôi chỉ sợ cả thiên hạ không biết."
"Hả? Đáng sợ như vậy sao?"
Cậu ta không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười của sự khinh bỉ bản thân.
"Còn ba mẹ tôi thì cư xử rất kỳ lạ từ hôm qua đến nay. Cứ như họ luôn cố gắng giấu giếm tôi một điều gì đó rất khủng khiếp vậy."
"..."
"Mỗi lần tôi đi học về đều thấy mí mắt mẹ tôi ướt sũng nước, đáy mắt đỏ hoe, đục ngầu..."
"Có thể họ lo cậu sẽ bị sốc khi biết nên mới cố gắng giấu cậu."
"Nhưng chúng tôi là một gia đình! Tôi không muốn sống trong giả dối hay phải lén lút đi tìm sự thật ngay trong chính tổ ấm của mình."
"..."
Lúc đó tôi nói với cậu ấy khá nhiều. Chúng tôi chỉ dừng lại khi tiếng trống ra chơi vang lên. Có thể bình thường cậu ta đáng ghét nhưng bên trong, Tín là người rất biết lắng nghe, không gắt gỏng khi tôi lắm mồm như vậy. Nói chung, cậu ta là người con trai ngoài lạnh lùng, trong ấm áp...
***
"Này, về chung không?"
"Hả...?"
"Điếc à? Về chung không? Không thì tôi đi đây."
"Ấy, tôi xong ngay đây."
Tôi luống cuống nhét hết tập vở vào cặp rồi chạy theo cậu ta. Gì nhỉ? Từ khi ngồi cùng bàn với hắn thì đây có lẽ là câu nói của hắn tôi thích nghe nhất - Về chung không.
"Nhà cậu ở đâu tôi đưa về. Ngày nào cũng đi bộ nên chân mòn rồi mới không về được đấy."
"Im ngay. Đúng là nhảm nhí! Được rồi, cậu có lòng mời thì tôi đi. Xuất phát nào."
"Bám chắt vào. Tay lái của công tử đây rất chuyên nghiệp đấy."
"Ối..."
Tôi chưa kịp định thần hắn đã chạy rồi làm tôi phải ôm eo hắn. Cái tên cơ hội này! Tôi vội bỏ tay ra níu lấy vạt áo hắn cho ăn toàn. Xía, mỹ nữ đây chỉ ôm chồng tương lai thôi nhá!
Lâu không đi xe đạp mà còn được trai đẹp chở nữa, gió thổi vào mặt mát quá trời. Thích ghê, giá như đường đi về nhà tôi dài ra mãi thì tốt biết mấy.
"Nhà cậu trong hẻm hả?"
"Đúng rồi, hẻm phía trước ấy."
Lúc tôi đang nuối tiếc vì đã đến nhà mình rồi thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng bí bo của xe cấp cứu đi ra từ hẻm nhà mình.
"Tiên! Con về rồi. Ba và mẹ con bị đưa đi cấp cứu rồi Tiên ơi!"