Cale nhìn xuống mặt biển thông qua cửa sổ nhỏ trong thuyền. Khi nhìn trực tiếp, những xoáy nước cho cảm giác uy hiếp khác hẳn. Màu sắc của vùng biển trong xoáy nước không trong suốt. Mặt biển mang sắc xanh lam và trắng, càng đi vào sâu trong tâm của xoáy nước thì có màu xanh đậm giống như bóng đêm.
'Bị cuốn vào thì chỉ có chết'
Cale nghĩ tới bom ma thuật mới mà cậu đặt trong hộp ma thuật để lại ở phòng. Và đồng thời cậu hướng mắt về phía trước. Cậu nhìn thấy hòn đảo bé nhất trong số nhiều hòn đảo lớn bé.
"Thiếu gia. Là hòn đảo kia ạ! Xoáy nước ở trước hòn đảo ấy là xoáy nước đáng sợ nhất! Bị cuốn vào đấy thì chỉ có thể nói lời tạm biệt với thế gian mà thôi! Hahaha!"
Người dân ngư quả thật rất dũng cảm. Ông ấy không biết tới khuôn mặt ngày càng trắng bệch ra của Phó đoàn trưởng và nói tiếp. Cale kìm nén cảm giác sắp bị say sóng và lắng nghe ông ấy nói.
"Trời ạ! Trước đây có truyền thuyết nói rằng xoáy nước kia hình thành do tên trộm đã ăn cắp món đồ của Thần Linh"
Thuyền hơi bị nghiêng. Cale nhìn làn sóng va đập vào thuyền thông qua cửa sổ và nuốt ực nước bọt.
"Trời ạ, suýt nữa thì lật thuyền rồi. Con trai à, phải chèo đàng hoàng đi chứ"
"Xin lỗi cha"
Cha con dân ngư rất bình thản.
"Bởi thế đó thưa thiếu gia"
"Này"
Kết cục thì Cale phải giơ tay lên để khiến ông lão ngậm miệng lại, cậu quả quyết nói.
"Lên đảo trước rồi hẳn nói"
"Thiếu chủ Amiru cũng đã nói như vậy! Sẽ lập tức tới nơi ngay"
Ông lão chèo thuyền một cách điêu luyện. Theo những thao tác của ông, con thuyền đang lảo đảo một cách nguy hiểm, đổi hướng một cách khéo léo và tránh những xoáy nước. Cale quan sát tất cả những xoáy nước.
'Những vết tích của gió thoát ra từ Âm thanh của gió'
Giống như con quay, Năng lực cổ đại [Âm thanh của gió] tạo ra những con quay theo chu kì và quay nó với tất cả sức mạnh. Thời gian trôi qua, xoáy nước - con quay nhận được đủ sức mạnh thì [Âm thanh của gió] lại ném con quay khác.
"Thiế-u, thiếu gia. Tôi, tôi phải bảo vệ ngài vậy mà-, khự"
Cale phớt lờ giọng nói như sắp xỉu tới nơi của Phó đoàn trưởng ở phía sau và nắm chặt lấy tay cầm. Cale muốn tránh khỏi việc bị chết đuối.
Và cuối cùng thì Cale cũng có thể bước trên mặt đất là đá.
"Tới nơi rồi ạ. Thuận lợi hơn thường ngày nhỉ"
Đứa con trai gật đầu với câu nói của người dân ngư. Cale nhìn về phía sau vai của cặp cha con.
"U-ù-uệ-ọe.."
Bộ dạng Phó đoàn trưởng đang chật vật trong đau đớn do say sóng, khiến Cale nghĩ liệu có phải hắn ta có sắp chết không. Cale huých vào cánh tay của Beacrox đang tiến tới bên cạnh cậu, và chỉ tay vào phó đoàn trưởng.
Beacrox cau mày rồi đeo đôi gắng tay trắng lấy ra từ trong túi, và tiến tới gần Phó đoàn trưởng. Vai của Cale hơi run lên khi thấy đôi gắng tay trắng ấy.
'Cái kia là găng tay, hắn đeo lúc tra tấn vì ghét bị bẩn mà?'
Găng tay trắng chuyên dụng mà không biết là có tận bao nhiêu đôi của Beacrox. Được chứng kiến tận mắt sự tồn tại của đôi găng tay ấy, Cale ngừng nhìn Beacrox và Phó Đoàn trưởng. Cậu hướng mắt nhìn quanh đảo.
Bờ biển của hòn đảo không hề có bãi cát mà chỉ có đá xếp chồng lên nhau. Nhìn vào sâu bên trong thì có một khu rừng nhỏ. Thực ra nói đó là một khu vườn rất rộng thì đúng hơn là rừng nhỏ. Bởi người ta nói rằng có thể dạo quanh hết rừng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ.
"Lão thuyền trưởng"
"Vâng, thiếu gia-nim"
"Tiếp tục câu chuyện về tên trộm lúc nãy đi"
Nghe thấy Cale nói vậy, ông lão ngừng nhìn đứa con trai đang cố định thuyền và hướng mắt về phía đường biển mà họ đi tới từ đó. Ngay trước đảo trung tâm có một xoáy nước khổng lồ.
"Chuyện kể rằng ngày xưa, có một tên trộm với đôi chân nhanh nhẹn hơn bất cứ ai. Bước chân của tên trộm nhẹ nhàng và cẩn thận đến mức mà dù chạy trên biển nhưng không hề khiến mặt nước xuất hiện một chút dao động hay một giọt nước bắn lên"
Đúng là [Âm thanh của gió]. Tất nhiên là phần chạy trên biển có hơi phóng đại.
"Dù sao thì tên trộm ấy đã ăn cắp một món đồ và nghe nói đó là món đồ của Thần Linh. Tên trộm cầm theo món đồ này. Thiếu gia biết về Vách đá của gió ở vùng biển này đúng không? Kẻ đó đã nhảy xuống từ vách đá ấy. Bởi thế mà món đồ của Thần và cả tên trộm đều biến mất trên thế gian. Và sau đó thì những xoáy nước bắt đầu xuất hiện trên vùng biển này"
Ông lão với làn da cháy sạm và nếp nhắn hằn theo năm tháng nở nụ cười dịu dàng.
"Bởi vậy mà trước kia người ta từng thờ cúng [Thần Vật]"
"Giờ thì không?"
"Nếu đó thật sự là [Thần vật] thì tại sao Thần không tìm lại món đồ ấy mà khiến con người cực khổ?"
Cale đồng tình với lời nói của ông lão.
Đó không phải là món đồ của Thần. Mà là sức mạnh của con người nên Thần không thể lấy được.
"Vậy ta đi xem quanh đảo đây"
"Vâng, tôi sẽ đợi ở đây"
Ông lão đi tới chỗ con trai mình. Phó đoàn trưởng bật dậy.
"Thiếu gia, tôi cũng, kh-ự.."
Và hắn ta lại cúi gục người xuống. Cale tặc lưỡi chậc chậc rồi ngoắc tay ra hiệu cho Bearcox đến gần. Cale thì thầm với hắn.
"Là con trai của Ron, ta chắc ngươi cũng chẳng tầm thường"
"Thì sao ạ?"
Beacrox không hề tỏ ra hoang mang, Cale vỗ vai hắn và nói.
"Ngươi trông Phó đoàn trưởng đi"
"..ngài sẽ không sao nếu đi một mình?"
"Ở đây có thể có thứ gì nguy hiểm sao? Với lại ngươi biết tấm khiên của ta mà?"
"Xin hãy giữ an toàn ạ"
Beacrox không có phản ứng gì đặc biệt mà đồng tình với Cale. Cũng bởi vì thế mà Cale mới đem Beacrox theo. Cậu phải để ai đó theo cạnh mình trong lúc này, một ai đó mạnh nhưng không xem nặng nghĩa vụ bảo vệ cậu. Và là người mà cậu có thể sai khiến.
Đó là lý do chọn Bearcox là quá hoàn hảo.
"Ta đi đây"
Cale hướng tới khu rừng của đảo trung tâm.
"Xin hãy phóng khiên lên cao nếu gặp nguy hiểm"
"Thiếu gia, tôi nhất định phải theo-, huệ..."
Cale nghe thoáng qua lời nói của Beacrox và Phó đoàn trưởng rồi bước vào trong rừng và đồng thời cậu nói với một giọng bé.
"Thế nào?"
Cậu nghe thấy giọng của Rồng đen.
"Như ngươi nói, có thứ gì đó dưới xoáy nước trước hòn đảo này. Giống với sức mạnh ở trong hang động lần trước"
Khi đoạt lấy [Sinh lực trái tim]. Rồng đen đang ám chỉ lúc ấy. Cale thong thả bước đi trong rừng. Dù sao thì cậu chẳng có lý do gì để thăm thú khu rừng này cả. Chỉ là tiện đường vì phải kiểm tra xoáy nước mà thôi.
'Tối nay sẽ bay tới đây nên giờ phải xem qua địa hình chứ'
Cale hỏi thêm một điều nữa.
"Không có ai phải không?"
"Không"
Ngoài nhóm của Cale thì trên đảo không có ai cả. Biết được điều này Cale mới thấy yên lòng. Bởi vì cậu cứ thấy vướng mắc về bầy cá voi mà mình thấy hôm qua.
"Nhưng mà có xác chết"
"Cái gì?"
Bước chân của Cale đột ngột dừng lại. Cậu cau mày và nhìn lên khoảng không. Tại khoảng không ấy, Rồng đen hóa giải thuật tàng hình và xuất hiện.
"Nãy nhìn qua từ trên cao ta có thấy ba xác chết ở bờ biển ngược phía với nơi đậu thuyền"
Xác chết ư? Thứ mà Cale không thể nghĩ tới. Đang hướng về phía trước, Cale lùi ba bước về phía sau. Không hiểu vì sao cậu cảm thấy nếu cứ đi tiếp thì sẽ gặp chuyện đen đủi. Thế nhưng Rồng đen vẫn chăm chỉ nói tiếp.
"Nhưng mà không phải xác của con người"
Cale đưa tay lên che mắt. Không phải con người tức là cái xác có ngoại hình đặc biệt. Vậy mà Rồng đen lại không ám chỉ đó là động vật hay là đối tượng cá biệt nào.
'Nghĩa là có hình dáng giống con người nhưng không phải con người'
Nếu vậy thì chỉ có một câu trả lời.
"Tay và chân có gì khác lạ không?"
Trước câu hỏi của Cale, Rồng đen gật mạnh đầu.
"Đúng thế! Hình dạng tay và chân lạ lắm. Giống như quạt ấy"
Màng chân vịt.
Đó là đặc điểm của Nhân ngư. Hết bầy cá voi rồi tới Nhân Ngư ư? Sự bất an và ngờ vực dấy lên bên trong cậu. Cale cảm thấy không ổn vì sự xuất hiện của đàn cá voi và Nhân Ngư.
'Không.'
Cale uốn nắn lại suy nghĩ của mình. Cuộc chiến giữa Nhân Ngư và Tộc Cá Voi. Đó là cuộc chiến với lịch sử lâu đời hơn cả cuộc chiến của con người. Nhưng khoảnh khắc mà cuộc đấu tranh ấy được nhắc tới trong [Sự ra đời của Anh Hùng] thì cũng là lúc mà Choi Han dính dáng tới tộc Cá Voi. Cale gọi Rồng đen.
"Này"
"...đừng có gọi ta là 'này' "
"Thế ta phải gọi ngươi là gì?"
"Ngươi sẽ sớm tìm ra thôi"
'Nó nói cái gì thế?'
Cale nghĩ rằng thì ra Rồng đen sẽ tự đặt tên cho nó bởi dạo gần đây nó rất chăm chỉ học chữ. Cale hất cằm về phía cậu đang hướng tới rồi nói.
"Ngươi chắc là không có người ở đó chứ?"
"Không có hiện diện của sinh vật sống nào. Biển cũng thế"
"Vậy dẫn đường đi"
Dù sao thì có vẻ là cậu phải tới xem thi thể của Nhân Ngư. Nhưng tất nhiên là cậu ghét những thứ nguy hiểm.
"Ngươi ở phía trước ta đi"
Cale đặt Rồng đen lên trước và hướng tới mặt phía sau của hòn đảo. Rời khỏi khu rừng bé, Cale cau mày khi tới nơi.
"..là thật cơ đấy"
Như cậu dự đoán, đó đúng là thi thể của Nhân Ngư. Chính xác hơn thì cậu thấy ba thi thể Nhân Ngư bị gãy cổ. Thêm nữa là chân tay bị xoắn ngược. Cale chỉ được biết về Nhân ngư thông qua miêu tả ở trong truyện, cậu cau mày khi chứng kiến tận mắt thi thể Nhân Ngư.
Thi thể bị khô cứng như xác ướp. Nhưng diện mạo của Nhân ngư rất khác với con người. Có màng chân vịt ở tay chân và làn da giống như được phủ bởi vảy cá. Và có mang thay vì tai.
"Sao không lại gần hả?"
Rồng đen tỏ ra nghi vấn vì Cale giữ khoảng cách xa và đứng quan sát. Cale huỵch toẹt ra với Rồng đen.
"Đáng sợ mà"
"...đúng rồi. Ta quên mất. Nhân loại yếu đuối"
Rồng đen gật đầu và tới bên cạnh thi thể. Rồi nó bắt đầu nói một mình.
"Nhìn như bị giết chết ngay trong một đòn vậy. Và có vẻ chưa chết lâu. Thêm nữa có máu đỏ dính ở màng chân vịt của những thi thể này. Có vẻ là dính máu trong khi chiến đấu"
Là Tộc Cá Voi. Chắc chắc là Tộc Cá Voi đã giết chết Nhân Ngư. Tộc cá voi với số lượng cá thể ít giống như Rồng. Nhưng là sinh vật mạnh nhất trên biển. Bởi vậy mà họ có thể bảo vệ thế giới đại dương khỏi lũ Nhân Ngư.
Nhân Ngư muốn xây dựng Vương Quốc trong lòng đại dương. Nhưng Tộc Cá Voi không thể chấp nhận được việc phân chia ranh giới trong biển. Bởi vì đặc tính phải di chuyển của những loài sinh tồn trong đại dương.
'Nhân Ngư không thể tự tiện làm theo ý mình vì Tộc Cá Voi có số lượng ít nhưng mạnh. Nhưng đột nhiên Nhân Ngư bắt đầu trở nên mạnh hơn'
Việc Nhân Ngư mạnh lên đưa Tộc Cá Voi vào tình thế khó khăn. Lúc ấy Choi Han xuất hiện và đứng về phía Tộc Cá Voi. Nội dung tới tập 5 là như thế. Cale bảo Rồng đen quay về, rồi cậu quay lưng lại với thi thể của Nhân Ngư.
"Cứ để thế cũng được à?"
"Ừ"
Xác của Nhân Ngư không bị thối rữa trên mặt đất mà chỉ khô cứng. Phải ở dưới biển thì mới có thể thối rữa. Khi bắt đầu thối rữa thì sẽ phát ra mùi khiến cho những Nhân Ngữ khác tìm tới.
Với cả Tộc Cá Voi đã cố tình để như thế.
'Mình cũng phải nhanh xong việc rồi rời đi'
Có vẻ là chỉ có một người từ Tộc Cá Voi. Nếu có hai thì đã không để thi thể trên mặt đất như thế mà gọi thêm nhiều Nhân Ngư khác tới để làm một trận rồi. Chỉ có một mình nên phải phòng bất trắc.
Cale quay lại nơi đậu thuyền và nói với những người trong nhóm.
"Về thôi, ở đây không có gì để xem cả"
Gương mặt như đã sống lại của Phó đoàn trưởng lại trắng bệch thêm lần nữa. Beacrox có vẻ đã mua rất nhiều cá từ ông lão ngư dân, hắn nói một cách đơn điệu.
"Thiếu gia Cale, bữa ăn tối nay sẽ là cá nướng"
"Nghe ổn đấy"
Quay trở về và ăn no nê bữa tối là cá nướng, Cale chờ đợi thời gian trôi. Rồi màn đêm bắt đầu buông xuống làng biển bên ngoài cửa sổ. Cale mặc đồ lặn lấy ra từ hộp ma thuật mà Billos đưa cho.
Cale bước lên khung cửa số nơi có thể nhìn thấy Vách Đá của gió và vùng biển đông bắc bộ, rồi cậu nói với On và Hong.
"Trông nhà đi nhé"
"Tụi em sẽ không để ai vào đâu"
"Đi cẩn thận nhé"
Cale gật đầu qua loa đáp lại lời chào của lũ mèo con, rồi cậu nhìn Rồng đen.
Rồng đen nhìn Cale bằng gương mặt tự tin và đọc một thần chú.
"Bay"
Lúc ấy cơ thể của Cale bay lên không trung.
"Đi thôi"
Cale dứt lời, Rồng đen dẫn trước và cậu bay theo sau. Bay ở độ cao mà khó lọt vào tầm nhìn của người khác, Cale ôm trong tay bom ma thuật.
Hôm nay, Cale dự định sẽ đánh thần tốc và rời đi. Khi người ta hoảng hốt tìm tới nơi này, thì Cale đã rời đi như cơn gió, không gây ra một tiếng động nào.
Bom ma thuật phiên bản đặc biệt của Rồng đen sẽ phát nổ sau 10 phút nữa.