Chereads / Chiếm Hữu Tuyệt Đối / Chapter 15 - Chương 15

Chapter 15 - Chương 15

Chương 15:

Editor: Phương Huyền + Bạch Lộc Thời

May mắn thay, lúc này tiếng gõ cửa vang lên,cảm xúc của Lâm Bảo Bảo đang sắp bị Đàm đại thiếu làm hỏng dừng lại một chút, nhìn anh một cái, xoay người đi mở cửa.

Ngoài cửa là gia đình Đàm gia đã thay quần áo ngủ.

Chị em Đàm gia một mặt không tình nguyện, Đàm Minh Bác nở nụ cười ấm áp như gió mùa xuân, khiến cho cảm giác nóng nảy của người khác bất tri bất giác tan biến hết.

"Bảo bảo,có muốn đi ra bãi cát nghịch nước hay không? Ở đó có thể nhàn hạ ngồi quán cà phê , sẽ không phơi nắng đến đen đâu." Đàm Minh Bác cười híp mắt hỏi.

Lâm Bảo Bảo đương nhiên muốn đi, tránh khỏi việc ở trong phòng cùng Đàm Mặc lại phát sinh ra chuyện gì đáng sợ.

Lúc này, Đàm Mặc đi đến phía sau cô.

Đàm Minh Bác sững sờ, chị em Đàm gia cũng giật mình trừng to mắt.

"A mặc cũng ở đây? Con đến tìm bảo bảo?" Đàm MInh Bắc cười hỏi, phảng phất đối với việc con trai chạy đến phòng của Lâm Bảo Bảo không cảm thấy giật mình.

Biểu hiện này không phải cũng quá bình tĩnh đi.

Hai chị em Đàm gia nhịn không được nhìn cha bọn họ đang thực bình tình một chút, cảm thấy cha của mình công lực thật thâm hậu, nhìn thấy con trai trưởng của chính mình chạy đến phòng của con gái nhà người ta, lại còn có thể bình tĩnh như thế. Đương nhiên, Đàm Mặc nếu chạy đến trong phòng của những người con gái khác, bọn họ cũng cảm thấy không có gì, nhưng đây chính là phòng của Lâm Nhị Bảo a, anh trai của bọ họ không phải cùng với Lâm Nhị Bảo không hợp nhau hay sao? Như thế nào lại vô duyên vô cớ chạy đến phòng của cô.

Lâm Bảo Bảo không nhìn ánh mắt của chị em Đàm gia, đối với Đàm Minh Bác nói: "vậy được, cháu cũng đi."

Bởi vì là ngày nghỉ, trên bờ biển du khách rất đông.

Chạng vạng tối trên bờ cát mặt trời chiếu xuống màu bạc trắng, những người mặc đồ bơi mát mẻ bao gồm cả nam, nữ, già, trẻ đang chạy về phía biển hoặc ngồi dưới dù che nắng trên bờ biển nói chuyện phiếm cùng cười đùa.

Chị em Đàm Hân Cách rất nhanh liền muốn chơi đến điên rồi, hai chị em cùng một chỗ bay nhảy xuống biển.

Đàm Minh Bác ở phía sau dặn dò vài câu, liền để bọn họ đi chơi.

Đàm Minh Bác không còn là người tuổi trẻ hiếu động, ông ngồi ở bờ biển trong quán cà phê, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, mỉm cười nhìn mọi người đang chơi đùa ở bên ngoài, đối với Lâm Bảo Bảo đang ngồi bên cạnh nói: "Bảo Bảo, A Mặc, các con cũng đi chơi đi."

Lâm Bảo Bảo không muốn cùng Đàm Mặc ở chung một chỗ, vô cùng sảng khoái mà đáp một tiếng, cũng không gọi Đàm Mặc, cứ như vậy chạy ra ngoài.

Hiện tại chỉ còn lại hai cha con Đàm gia ngồi ở đây.

Đàm Minh Bác nhìn về phía con trai trưởng, thấy hắn mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm Lâm Bảo Bảo chạy từ trong quán cà phê ra ngoài, ánh mắt chuyên chú, phảng phất như cô chính là cả thế giới của anh.

Cái bộ dạng si tình này, Đàm Minh Bác trông thấy vừa ghê răng vừa buồn cười

.

Mặc dù ông đã biết từ lâu việc con trai mình có tâm tư đối với Lâm Bảo Bảo, nhưng anh vẫn luôn luôn giấu rất tốt, thậm chí còn khiến Lâm Bảo Bảo hiểu lầm rằng anh rất ghét cô, mà chính anh cũng không có ý định phản bác lại

Đàm Minh Bác cảm thấy mình không hiểu rõ suy nghĩ của người trẻ tuổi.

Nhưng hiện tại, con trai lại không giống như quá khứ, không có ý muốn giấu diếm nữa.

Đàm Minh Bác nhịn không được nói: "A Mặc, con và Bảo Bảo..."

Đàm Mặc mặt không thay đổi quay đầu nhìn ông, Đàm Minh Bác thấy con trai mình dù hỏi cũng không trả lời.

Trong lòng của ông cười khổ, lại có chút thương tiếc đứa nhỏ này, ôn hòa nói: "A Mặc, nếu như con thích Bảo Bảo, cha là không phản đối , Bảo Bảo cũng là cha chính mắt mình nhìn nó lớn lên, nó là đứa trẻ như nào, trong lòng cha hiểu rõ, con mà thích liền tốt."

Đàm Mặc vẫn như cũ không nói chuyện.

Đàm Minh Bác mệt lòng, những năm này vừa làm cha lại vừa làm mẹ nuôi lớn mấy đứa trẻ, khi chúng lớn, người làm cha như ông không thể làm chủ được mãi. ông xua tay nói, "đi, con đi tìm nó đi, không cần ngồi với ông già này đâu."

Đàm Mặc vẫn không có đứng dậy, vẫn như cũ trầm mặc ngồi ở đằng kia.

Đàm Minh Bác càng mệt lòng, ông cảm thấy ông quả nhiên là già, không có cách nào hiểu rõ suy nghĩ của người tuổi trẻ.

Bỗng nhiên, nhìn thấy con trai mình một mực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, người sắp trở thành một đảng đá đợi vợ bỗng nhiên đứng dậy, đem ông dọa đến sững sờ, chờ đến lúc hoàn hồn lại, phát hiện con trai đã nhanh chân đi ra khỏi quán cà phê.

Đàm Minh Bác hướng về cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, nhìn chằm chằm thân ảnh con trai, chỉ thấy anh đi qua một đám người, đi tới trước mặt chỗ có hai người đang trực tiếp dây dưa, tiếp đó dùng một tay đầy sự nam tính kéo Lâm Bảo Bảo vào trong ngực, lại dùng một chân hướng đến người đàn ông trước mặt đá tới.

Đàm Minh Bác: "......"

Đàm Minh Bác nghiêm mặt, trong lòng tự nhủ con trai à con kiềm chế một chút, ở đây không phải nước ngoài, không phải chỗ để cho dễ dàng đánh nhau.

Đàm Minh Bác vội vàng đứng lên, gọi nhân viên phục vụ tới để thanh toán, nhanh chóng đi ra ngoài, lo lắng Đàm Mặc bây giờ đầu óc đang có bệnh, đã không còn có ý thức về việc mình làm sai pháp luật.

May mắn thay, chờ đến khi ông đến nơi, người đàn ông bị đạp hồi nãy đã rời đi, chỉ thấy con của ông đang lôi kéo Lâm Bảo Bảo, tiếp đó thấy Lâm Bảo Bảo đang thấp giọng nói với con trai mình cái gì đó, xung quanh du khách cách bọn họ một khoảng rất xa, nhưng rõ ràng cũng đã nhìn thấy cảnh tượng kia.

Lâm Bảo Bảo đang trách mắng Đàm Mặc không phân tốt xấu đã đạp người ta, nhìn thấy Đàm Minh Bác tới, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần xấu hổ.

Đàm Minh Bác hỏi: "vừa rồi là như thế nào? Người kia có gây khó dễ cho cháu không?"

Lâm Bảo Bảo thần sắc trên mặt lúng túng hơn , "không có việc gì, người vừa mới đó là rao hàng, anh ta gặp cháu thấy dễ bị lừa, liền quấn lấy cháu không ngừng..."

Tiếp đó người nào đó hiểu lầm, trực tiếp đi tới liền đạp người ta, sự tình chỉ đơn giản như vậy.

Đàm Minh Bác nhìn về phía khuôn mặt đáng yêu như đứa trẻ của Lâm Bảo Bảo, nhìn rất trẻ con, rất vô tội, chính xác rất dễ bị dáng vẻ này lừa.

Nếu không còn chuyện gì, ông cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: "vậy là tốt rồi, bây giờ lừa đảo nhiều, bảo bảo cháu cũng nên chú ý nhiều hơn một chút."

Lâm Bảo Bảo có thể nói cái gì? Chỉ có thể buồn bực đáp ứng, nhịn không được lại trừng mặt nhìn Đàm đại thiếu bên cạnh.

Cũng là anh chuyện bé xé ra to, làm cho mọi việc quá lúng túng.

Sau khi Đàm Minh Bác yên lòng rời đi, Lâm Bảo Bảo hất tay Đàm Mặc ra, hằn học nói: "tôi muốn chính mình đi chơi, anh đừng đi theo tôi, có biết không?"

Đàm Mặc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, cũng không biết có hay không đem lời mà cô nói để ở trong lòng.

Chờ đến lúc phát hiện anh một mực đi theo cô, Lâm Bảo Bảo xác định, anh căn bản không có đem lời mà cô nói để ở trong lòng, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Kết quả tất nhiên là cô đều không chơi gì cả.

Sắc trời dần dần tối, Lâm Bảo Bảo mang theo một bụng phiền muộn trở về khách sạn.

Ở trong biển chạy nhảy mấy giờ, hai chị em Đàm Hân Cách thực vui vẻ, dọc theo đường đi nói chuyện không ngừng, thậm trí lúc ăn tối, bởi vì hiếm khi đi du lịch, Đàm Minh Bác cũng mỉm cười mà dung túng hai đứa bé hơn, không có yêu cầu nghiêm khắc như ở nhà vậy.

Ăn xong bữa tối, Lâm Bảo Bảo trở về phòng nghỉ ngơi.

Đợi cô từ phòng vệ sinh rửa mặt đi ra, chỉ thấy có một người đứng trên ban công phòng cô.

Lâm Bảo Bảo nghĩ nghĩ quay đầu tính không để ý tới, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là đem cửa sổ sát đất mở ra, thần sắc không có thiện ý mà nhìn anh, "anh thì thế nào?"

Đàm Mặc đi tới, ngồi lên bên trên giường của cô nói mà không có biểu cảm gì: "cùng em ngủ chung."

Lâm Bảo Bảo: "......"

Lâm Bảo Bảo thật bội phục gương mặt của vị đại thiếu gia này, có khả năng đem loại lời nói mập mờ nói ra được một cách vô cùng cứng nhắc, không để cho người ta sinh ra bất kỳ cảm giác mơ màng gì.

"Anh cũng không phải là tôi, ai muốn cùng anh ngủ chung a!" Lâm Bảo Bảo không có tin tức tốt nói.

"Không có em, anh ngủ không được." Đàm Mặc phối hợp nói.

Lâm Bảo Bảo muốn cười nhạo anh, "Vậy hóa ra anh còn muốn tôi làm gối ôm khi anh ngủ sao?" Chẳng trách vị Đàm đại thiếu này lúc nào cũng nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng của cô, nhưng cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần mà ngủ thôi.

Đàm Mặc không có lên tiếng, cứ như vậy trầm mặc nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo bị hắn làm cho đau đầu, trong lòng có chút buồn bực, mười phần không cam tâm, "anh ngủ không được liền uống chút thuốc ngủ, rất nhanh liền có thể ngủ thiếp đi."

"Anh dùng rồi, không có tác dụng."

Lâm Bảo Bảo há to miệng, "làm sao lại không có tác dụng?"

"Không có tác dụng." Đàm Mặc thần sắc nhàn nhạt, "rất nhiều thuốc đối với anh đều không có tác dụng."

Lâm Bảo Bảo cả kinh,theo bản năng cô cảm nhận được đây là di chứng của vụ bắt cóc gây ra cho anh , thần sắc nghiêm túc theo, "là bọn bắt con anh khiến anh như thế này sao?"

Đàm Mặc nghĩ thầm, cũng gần như vậy, nếu như không có vụ bắt cóc, đời trước anh sẽ không bị nhốt vào sở nghiên cứu, đời này rõ ràng anh cũng đã sống lại, cũng không có tận thế, nhưng cơ thể anh vẫn chịu ảnh hưởng.

Anh mặc dù không biết vì cái gì, cũng không nguyện ý suy nghĩ những chuyện phức tạp kia, chỉ là muốn nhìn kĩ cô, không để cô lại lừa gạt mình, làm ra việc ngốc nghếch gì.

Trầm mặc có nghĩa là ngầm thừa nhận.

Lâm Bảo Bảo trong lòng có chút không dễ chịu, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới Đàm Mặc lại biến thành bộ dạng này, nhìn rất khó coi, nhưng lại rất yếu đuối, làm hại cô cũng không đành lòng đuổi anh ra ngoài.

Cô hồi tưởng Đàm Mặc đột nhiên xuất hiện ở Nam Thành, trong mắt của anh hằn lên tia máu, tính tình đại biến, thần sắc tiều tụy, đem chính mình nhốt trong một căn hộ trống rỗng, không cho phép người đi vào...Bộ dạng của anh chính xác là đã mất ngủ rất lâu.

Lâm Bảo Bảo ngồi ở một bên khác, hỏi anh: "vậy anh lúc nào thì có thể tốt?"

Đàm Mặc không có lên tiếng.

Lâm Bảo Bảo cảm thấy mình hỏi vấn đề này thật ngốc, sao có thể hỏi bệnh nhân, bệnh của anh lúc nào có thể tốt?

Cô đè tay lên cái trán, mệt mỏi nói: "được rồi, anh muốn ở lại liền ở lại, nhưng anh ngủ trên ghế sô pha, tôi ngủ trên giường, không cho phép ở quá gần tôi."

"Vì sao?"

"Chúng ta cũng không có quan hệ gì, anh đừng được một bước lại muốn tiến thêm một bước!" Lâm Bảo Bảo cảnh cáo anh.

Đàm Mặc đột nhiên xích lại gần cô, lôi kéo tay của cô, vẻ mặt thành thật nói: "chúng ta kết hôn đi."

Lâm Bảo Bảo: "......"