Chereads / Chiếm Hữu Tuyệt Đối / Chapter 17 - Chương 17: Vị hôn thê

Chapter 17 - Chương 17: Vị hôn thê

Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Ngày hôm sau, Lâm Bảo Bảo tỉnh giấc với một đôi mắt thâm quầng.

Khiến cho không chỉ có Đàm Minh Bác quan tâm mà đến cả chị em Đàm cũng nhịn không được nhìn chằm chằm mắt cô.

"Lâm Nhị Bảo, tối hôm qua chị đi ăn trộm hay sao mà cả đêm không ngủ?" Đàm Hân Cách nhỏ giọng hỏi cô, tránh để Đàm Minh Bác nghe thấy.

Lâm Bảo Bảo bình tĩnh cầm một miếng bánh sandwich, nói: "Chị đây là người trưởng thành rồi, không còn nhỏ giống như các cưng, chị phải phụ trách tất cả những việc mình đã làm. Còn nữa, đừng có động một tí là đoán mò nửa đêm người ta không đi ngủ là trộm cắp nhé, văn hóa của cưng ở đâu? Có cần chị hỏi Đàm thúc một chút vấn đề liên quan đến học thức của cưng không?"

Gương mặt xinh đẹp của Đàm Hân Cách đỏ bừng lên, hậm hực quay mặt đi, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để ý tới Lâm Nhị Bảo đáng ghét này nữa.

Đáng tiếc vẫn còn có một đứa nhỏ ngu ngốc muốn trải nghiệm lực sát thương của Lâm Nhị Bảo.

"Ba, ba nhìn Nhị Bảo kìa, chắc chắn là tối hôm qua đã chơi game cả đêm, nghe nói cả đêm không ngủ là con gái không tốt đối với cơ thể của mình, dễ bị thành bà cô già." Đàm Diệp không buông tha, bôi nhọ hình tượng của Lâm Bảo Bảo trước mặt ba Đàm.

Đàm Minh Bác gõ đầu của hắn, "Nói bậy bạ cái gì? Con phải gọi là chị."

Đàm Diệp lẩm bẩm cái gì đó.

Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn cậu trai nhỏ ngây thơ nói: "Cưng cũng quản rộng quá cơ, tuổi còn nhỏ mà cứ thích như vậy chẳng trách vẫn không thể cao hơn, đúng là nhóc lùn."

Đàm Diệp tức đến mức suýt chút nữa oà khóc, "Tôi, tôi chỉ là cơ thể chưa phát triển thôi."

"Đã mười ba tuổi rồi mà cơ thể còn chưa phát triển, cũng trễ quá đi." Lâm Bảo Bảo ác miệng nói.

"Mười ba tuổi thì sao chứ? Con trai hai mươi lăm tuổi vẫn còn có thể cao được!"

"Những người khác đều đã cao vọt rồi, cưng thì..."

Lâm Bảo Bảo dò xét bạn nhỏ bằng nửa con mắt, khinh thường nói: "thôi không nói nữa."

Đàm Diệp tức giận đến nhảy dựng, "Chị xem thường tôi?"

Lâm Bảo Bảo bễ nghễ nhìn hắn từ đầu tới chân bằng một con mắt, không nói gì.

Nhưng cái loại thái độ này đã chứng minh tất cả, Đàm Diệp suýt chút nữa oà khóc, quay đầu liền đi tìm ba ba để tố cáo, nào biết được cái ông bố ngu ngốc bất công kia lại cười ha hả nói: "các con đừng náo loạn nữa, đợi một lát chúng ta đi lặn nào."

Đàm Diệp: "......" Con mắt ngu xuẩn nào của ba ba thấy bọn họ đang nháo loạn? Rõ ràng là đang cãi nhau.

Sau khi ăn sáng xong, Đàm Minh Bác mang theo con gái và con trai đến chỗ để lặn xuống biển, ba cha con quyết định hôm nay phải chơi cho thật vui. Còn về Lâm Bảo Bảo cùng với Đàm Mặc, Đàm Minh Bác rất bình tĩnh quyết định kệ hai người, cứ để cho người trẻ tuổi bọn họ đi chung với nhau.

Lâm Bảo Bảo ngáp một cái, chậm rãi đi theo phía sau, đi cùng cô còn có Đàm đại thiếu gia.

Lâm Bảo Bảo lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt, nhìn trời nhìn đất nhìn mây chỉ không nhìn mỗi người đàn ông đang đi bên cạnh mình.

Trong nội tâm của cô có chút không được tự nhiên, đại khái là không nghĩ tới từ nhỏ Đàm Mặc đã thích cô, điều này không chỉ phá vỡ hoàn toàn nhận thức của cô trước giờ, cũng khiến cho tay chân cô luống cuống, không biết nên làm như thế nào cho đúng.

Đàm Mặc đột nhiên nắm chặt tay của cô.

Hơn nữa còn mạnh mẽ đan các ngón tay vào tay cô, và siết chặt năm ngón tay của cô vô cùng thân thiết.

Lâm Bảo Bảo giống như bị cái gì hù sợ, đột ngột hất tay của anh ra, kinh sợ mà nhìn anh, hai mắt trợn tròn, làm gương mặt baby đáng yêu càng thêm nổi bật.

Trái tim của Đàm Mặc bỗng nhiên thấy mềm mại ngọt ngào, trong lòng nghĩ thế giới không có tận thế thật tốt, không cần nhìn cô vì sinh tồn mà phải chật vật bôn ba, chỉ cần nhìn thấy cô phiền não chỉ vì một chuyện nhỏ trong sinh hoạt thường ngày liền cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh kiên định kéo tay của cô, cố gắng nhớ lại việc sinh hoạt của hoà bình trước tận thế, anh biết mình không thể dùng quy tắc sinh hoạt ở tận thế để sống ở thế giới hòa bình này, nhất định anh phải cố gắng sống như một người bình thường.

Đúng vậy, cố gắng sống như người bình thường, nhưng từ trong xương cốt của anh cũng đã hoàn toàn biến thái vặn vẹo.

Anh nhìn cô nói: "Em muốn đi tới nơi nào để chơi? Anh đi cùng em."

"Tôi... Tôi muốn đi một mình, giữa chúng ta không có gì để chơi chung được cả." Lâm Bảo Bảo có chút thiếu tự tin nói.

Đàm Mặc tựa như không nghe thấy lời của cô, đem cô kéo vào trong đám người.

Lâm Bảo Bảo giống như một cô vợ nhỏ, bị anh nắm tay, lòng bàn tay nhanh chóng ra mồ hôi nhưng lại không rút ra được, trong lòng khó chịu, nhất thời không biết nên làm thế nào.

"Lâm Nhị Bảo!"

Một âm thanh kinh ngạc vui mừng vang lên từ đằng xa.

Lâm Bảo Bảo vô ý thức ngẩng đầu nhìn, liền thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô -- nhìn cô và Đàm Mặc, hai người đang nắm chặt tay nhau.

Lâm Bảo Bảo vô ý thức muốn hất ra nhưng không thể.

Nhìn nét mặt của bọn họ, Lâm Bảo Bảo biết bọn họ đã hiểu lầm rồi.

Nhưng mà tình huống bây giờ không nói đến người khác hiểu lầm mà đến chính cô nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm, không hiểu tại sao cô với Đàm Mặc biến thành như này.

Đặc biệt là lúc sáng sớm tỉnh ngủ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm ngủ bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn gợi cảm mà con gái không thể từ chối, khiến cho cô có cảm giác là lạ.

Tịch Mộ Phong đi tới, bên cạnh có mấy nam sinh trẻ tuổi đi cùng.

Những người trẻ tuổi này có nam sinh cùng đại học của cô, cũng có anh em tốt của hắn ở trường bên cạnh.

Tháng mười một lập kế hoạch đi chơi, vốn dĩ cũng đã bàn xong cả địa điểm, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện làm Lâm Bảo Bảo cho họ leo cây, trong lòng Tịch Mộ Phong cũng có chút không vui. Nhưng mà phụ huynh của người ta đã đến tận trường học gọi người, Lâm Bảo Bảo thất hứa cũng là chuyện bình thường, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thay đổi địa điểm du lịch và chọn hòn đảo mới khai thác du lịch này.

Lâm Bảo Bảo nhìn trong đám người một chút, phát hiện người quen không nhiều, cũng không thấy Lâu Linh.

Chắc là do cô thất hứa nên Lâu Linh cũng thất hứa, chẳng trách Tịch Mộ Phong bây giờ bày ra gương mặt oán phụ.

Lâm Bảo Bảo mặc dù áy náy, nhưng cũng không sợ khuôn mặt như oán phụ của hắn, cười híp mắt chào hỏi với bọn họ, sau khi hỏi nguyên nhân vì sao bọn họ ở đây cô sảng khoái nói: "thất hẹn là em không đúng, mọi người muốn đi nơi nào chơi cứ việc nói, em sẽ đi cùng với mọi người, tối sẽ mời mọi người ăn một bữa tiệc hải sản."

Một lời nói khiến đám người trẻ tuổi này lập tức vui vẻ ra mặt.

Bọn họ chính là thích sự cởi mở chân thành của Lâm Bảo Bảo.

Đàn chị Hoàng Xảo Lăng đi cùng Tịch Mộ Phong cũng học năm tư nhìn Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc, nhịn không được hỏi: "Nhị Bảo, đây là bạn trai của em hả?"

"Không phải..."

"Phải."

Hai đáp án hoàn toàn khác biệt nhau, so với Lâm Nhị Bảo chột dạ yếu thế, Đàm Mặc lại vô cùng bình tĩnh cũng làm cho người ta càng tin tưởng hơn.

Hoàng Xảo Lăng nhìn bọn họ tay trong tay, nắm tay cũng chặt như vậy nói không phải bạn trai ai mà tin nổi?

Lâm Bảo Bảo nhịn không được lại trừng mắt với Đàm Mặc, anh nhàn nhạt nhìn đám người trẻ tuổi kia, trên thân có một loại khí tức nguy hiểm nào đó, khiến đám người trẻ tuổi này trong nháy mắt có chút sợ hãi, cũng không biết tại sao lại sợ như thế, chỉ là cảm thấy người này không cùng một thế giới với bọn họ.

Đàm Mặc ôm bả vai của Lâm Bảo Bảo, ánh mắt nhìn về các nam sinh trong đám người nói: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi."

Một đám người bị kinh hãi.

Thì ra là vị hôn thê chứ không phải bạn gái sao?

Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa lại tức phì thành con cá nóc, lập tức từ bạn gái nhảy đến vị hôn thê, tốc độ này có thể so với hỏa tiễn luôn rồi, anh đã hỏi ý kiến của cô chưa?

Có thể là cảm thấy bầu không khí không đúng, Tịch Mộ Phong vội vàng nói: "Nhị Bảo, mọi người muốn đi đánh bóng chuyền trên bãi cát, em có muốn đi cùng không?"

Lâm Bảo Bảo là một người thích tham gia náo nhiệt, lập tức cười hì hì giơ tay tham dự.

Một đám người đi tới chỗ đánh bóng chuyền chỗ.

Đàm Mặc vẫn nắm tay Lâm Bảo Bảo, mặc dù im lặng nhưng lại có cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Các nữ sinh ở đây nào đã được gặp người đẹp trai như vậy, nhịn không được luôn nhìn lén anh.

Hôm nay anh mặc một thân quần áo màu trắng thoải mái, trên người anh có một loại mị lực đặc biệt, so với các nam sinh ở trường đại học càng thêm thành thục chững chạc, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của đám nữ sinh, ánh mắt của các cô gái nhìn Lâm Bảo Bảo có chút hâm mộ, không nghĩ tới Lâm Bảo Bảo vậy mà một chút tin tức cũng không lọt, giấu vị hôn phu đẹp trai kĩ như vậy.

Lúc đánh bóng chuyền, Hoàng Xảo Lăng được phân cùng đội với Lâm Bảo Bảo.

Cô nàng thừa cơ nói với Lâm Bảo Bảo: "Nhị Bảo em được lắm nha, có vị hôn phu xuất sắc như thế mà không nói cho mọi người một tiếng, có rất nhiều nam sinh trong trường còn muốn theo đuổi theo em đó."

Lâm Bảo Bảo trợn mắt một cái, thầm nghĩ đây là chuyện gì, trước hôm nay cô với anh căn bản còn chưa có quan hệ gì, tất cả là do anh tự não bổ mà quyết định.

Nhưng ở trước mặt người không liên quan, Lâm Bảo Bảo lại không muốn giải thích nhiều chỉ nói: "Anh ấy nói đùa thôi, đàn chị đừng tin lời anh ấy nói."

Hoàng Xảo Lăng nghi ngờ nhìn cô, vì sao lại không thể tin? Sẽ có người đem chuyện như vậy ra để nói đùa sao? Đặc biệt là thân phận của Đàm Mặc, nhìn anh cũng không phải người đơn giản hẳn là sẽ không đem chuyện như này ra để nói đùa đâu?

Suy nghĩ một hồi cô nhịn không được nhìn Đàm Mặc đang đứng ở cách đó không xa, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn rất yên tĩnh, Lâm Bảo Bảo muốn đi đánh bóng chuyền anh cũng không nói cái gì chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt lại chăm chú nhìn Lâm Bảo Bảo, chuyên chú đến mức cô chính là thế giới của anh.

Chỉ cần là người có ánh mắt, đều nhìn ra được anh cực kỳ để ý Lâm Bảo Bảo.