Chereads / Chiếm Hữu Tuyệt Đối / Chapter 20 - Chương 20: Người thừa kế không thể là phế vật

Chapter 20 - Chương 20: Người thừa kế không thể là phế vật

Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Nhóm của Tịch Mộ Phong ở trên đảo chơi ba ngày mới trở về.

Ba ngày này, Lâm Bảo Bảo đều đi chơi cùng bọn họ, Đàm Mặc cũng ở bên cạnh, không có đi cùng với nhóm của Đàm Minh Bác.

Hai chị em Đàm Hân Cách ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện được điều không thích hợp, mà bọn họ cũng không phải thực sự ngu xuẩn, đã nhận ra được điều không ổn: Đàm Mặc vẫn luôn đi cùng Lâm Bảo Bảo.

Hai chị em suýt chút nữa nổ tung.

Thừa dịp Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc không ở đây, Đàm Diệp nhịn không được thương tâm hỏi: "Ba ba, chúng ta không phải là đi du lịch gia đình sao? Vì sao anh trai lại không đi cùng chúng ta?"

"Đúng vậy, Nhị Bảo cũng thế." Vì để kiểm chứng suy đoán trong lòng, hai tỷ đệ đành chịu nhục, Đàm Hân Cách ra vẻ nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ là do Nhị Bảo không thích chúng ta cho nên vẫn luôn tránh chúng ta sao?"

Đàm Minh Bác nhìn hai chị em, hai người bị hắn nhìn đến chột dạ.

Cha của bọn họ chưa bao giờ là một người dễ bị qua mặt, bằng không cũng sẽ không để Lâm Nhị Bảo lần nào cáo trạng cũng thành công -- mặc dù Lâm Nhị Bảo đúng là kẻ xấu cáo trạng trước, nhưng cũng là do bọn họ trêu chọc cô ấy trước.

Chút phân lượng này của hai chị em ở trước mặt ông thật sự không đáng để chú ý.

"Nếu như không phải các con vừa thấy mặt đã ầm ĩ với cô ấy, thì cô ấy đã không ghét các con. Bảo Bảo là một người mềm lòng, các con cũng coi như là em trai em gái của cô ấy, cô ấy thích các con còn không kịp." Đàm Mặc sờ đầu của con gái, tránh nặng tìm nhẹ nói.

Hai chị em nghe thế, da mặt cứng đờ, trong lòng gào thét, bọn họ mới không cần Lâm Nhị Bảo thích nhé.

Hơn nữa từ nhỏ Lâm Nhị Bảo đã là một tiểu ác ma, chưa bao giờ chịu thiệt thòi, sao có thể mềm lòng?

Hai chị em bị lời nói của ba Đàm làm sởn gai ốc, đợi đến lúc lặn xuống biển một lần nữa họ mới nhớ ra là, việc liên quan đến anh trai và Lâm Nhị Bảo ba cũng chưa nói câu nào hết.

Ba ba thực sự là quá xảo quyệt rồi.

Nếu Đàm Minh Bác đã không nói, hai chị em Đàm Hân Cách quyết định tự mình tìm hiểu.

Hai chị em nói thầm hơn nửa ngày, lúc chạng vạng tối trở về khách sạn bắt đầu đi tìm Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc.

Nhưng hai người vẫn chưa về.

Bọn họ quyết định chờ thêm một chút, nhưng đợi đến 8, 9 giờ tối, đèn đường ở bên ngoài đã sáng trưng, ngẫu nhiên còn có tiếng hoan hô náo nhiệt ở bên ngoài truyền đến.

Ban đêm ở đảo náo nhiệt hơn ban ngày.

Hai chị em ở trong đại sảnh khách sạn, núp sau bồn hoa cao lớn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.

Đàm Minh Bác không ở đây, cũng không biết là ông đã biết hành tung của hai đứa trẻ chưa, hay là coi như không biết chuyện gì, sau khi ăn cơm xong ông trở về phòng, mỹ danh là để xử lý công việc, tùy cho hai đứa nhỏ tự đi chơi.

Hai chị em ngồi xổm đến mức chân run lên, cuối cùng cũng nhìn thấy được một đôi nam nữ trẻ đi tới.

Hai người lặng lẽ nhìn, lúc nhìn thấy tư thế của hai người, hai chị em như muốn nổ tung.

Anh trai của bọn họ lại nắm tay của Lâm Nhị Bảo, nhìn hai người họ giống như một đôi tình nhân thân mật vậy.

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ thấy Lâm Bảo Bảo ghét bỏ hất tay của anh trai, thanh âm của cô ấy nhẹ nhàng vang lên, "Anh có thể cách xa tôi một chút được không? Nhìn anh là đã thấy phiền chết được."

Hai chị em họ vừa kinh sợ vừa giận điên lên, Lâm Nhị Bảo dám ghét bỏ anh trai bọn họ!

Tại sao cô ấy lại dám ghét bỏ anh trai?

Bởi vì phát hiện này mà chờ tới lúc hai người biến mất ở cửa thang máy, hai chị em họ chưa kịp phản ứng lại nên không kịp lao tới để "bắt gian" . Ngược lại là Đàm Mặc, trước khi anh rời đi, ánh mắt nhìn về chỗ bồn hoa nơi hai chị em nấp, sau khi anh xác nhận không có nguy hiểm thì cơ thể luôn căng cứng mới bình thường lại.

Trong thang máy, Lâm Bảo Bảo kỳ quái nhìn anh, phản ứng vừa rồi của anh cô cũng chú ý thấy được.

Đại khái là mấy ngày nay, trong lúc vô thức cô luôn quan sát anh, đến mức thành người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của anh. Nói thực ra, khi Đàm Mặc biểu hiện ra vẻ lạnh lùng lãnh khốc như muốn xé nát cái gì đó, trong lòng cô cũng có chút sợ hãi, mỗi lần như thế cô có cảm giác chỉ một khác sau có phải anh sẽ bạo phát, có khả năng sẽ gây ra chuyện giết người phạm pháp.

Lâm Bảo Bảo rốt cuộc cũng hiểu vì sao trái tim của Đàm Minh Bác muốn tan nát.

Có cậu con trai như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng chỉ lo lắng anh ta phát bệnh, đương nhiên là lo lắng muốn chết.

Đàm Mặc vẫn đi theo cô vào phòng.

Trong những ngày này, phòng của anh giống như chỉ để trưng bày, thậm chí đến quần áo của anh cũng chuyển hết qua phòng cô, chính là muốn đóng quân ở đây luôn. Lâm Bảo Bảo tự an ủi mình, đây chỉ là phòng ở khách sạn không phải phòng của mình, anh thích tới thì tới, cũng chả ở lại được mấy ngày.

Hôm nay nhóm của Tịch Mộ Phong rời đảo trở về trường, Lâm Bảo Bảo không có chơi nhiều nên không mệt mỏi.

Sau khi tắm xong, cô ngồi khoanh chân trên ghế salon, cầm một gói khoai tây chiên vừa ăn vừa chơi game, mãi tới khi khát nước mới đưa tay sờ về phía bàn trà, một cốc nước đưa tới trên tay của cô.

Lâm Bảo Bảo nhìn về phía người đưa cốc nước cho cô, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác hơi lạ.

Có chút mềm mại, có chút ngọt ngào, lại có chút dịu dàng khó mà hình dung.

Không biết nghĩ đến cái gì, cô để điện thoại di động xuống, hắng giọng nói: "Đàm Mặc, chuẩn bị hết kỳ nghỉ rồi... Anh đã học xong chương trình học ở nước ngoài rồi à?"

Đàm Mặc mặt không đổi suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là xong rồi."

Xong thì nói xong, cái gì gọi là chắc là? Mấy ngày này Lâm Bảo Bảo luôn cảm giác mình không có cách nào theo kịp mạch suy nghĩ của Đàm đại thiếu gia.

"Vậy anh sẽ quay về bên kia sao?"

"Không về!" Đàm Mặc nói, âm thanh có chút cứng nhắc, "Em ở nơi này, anh đương nhiên sẽ không trở về."

Lời nói này quá mức đương nhiên, không biết tại sao trái tim của Lâm Bảo Bảo đập nhanh mấy nhịp, khuôn mặt cũng có chút nóng lên.

Cô cảm thấy mình nhất định đã bị Đàm đại thiếu mê hoặc, trong khoảng thời gian này, anh luôn lơ đãng nói mấy lời khiến tim người ta điêu đứng, người có lý trí cứng rắn như nào đi nữa cũng bị anh thì thầm bên tai tới tim rung đông.

Cô có thể trụ vững đến bây giờ đã coi như là không tệ.

"Vậy anh....." Lâm Bảo Bảo muốn nói là anh có thể ra nước ngoài để chữa bệnh, trước tiên chữa bệnh tốt đã rồi hẵng nói tiếp, nhưng ở trước mặt anh cô lại không nói nên lời.

Thấy đôi mắt anh bình tĩnh không chút lay động nhìn thẳng vào cô, Lâm Bảo Bảo chỉ đành phải nói: "Thôi kệ, ngủ đi."

Đàm Mặc vẫn chiếm nửa giường của cô như cũ.

Ngày hôm sau trời trong gió nhẹ, Lâm Bảo Bảo không thèm để ý hai chị em Đàm Hân Cách đang nhìn chằm chằm vào mình, đi cạnh Đàm Minh Bác.

Đàm Minh Bác thấy cô có chuyện muốn nói liền nói với Đàm Mặc: "A Mặc, con dẫn Hân Cách và Tiểu Diệp đi chơi đi, tới đây mấy ngày rồi mà con còn chưa đi chơi chung với bọn nó đâu."

Nghe cha già nói như thế, hai chị em Đàm Hân Cách mắt lom lom nhìn anh trai cũng không thèm để ý Lâm Nhị Bảo .

Đàm Mặc mặt không đổi nhìn cha anh, không nói gì.

Hai chị em Đàm Hân Cách biểu lộ rõ sự thất vọng.

Lâm Bảo Bảo thấy bọn họ thật đáng thương, liền nói với Đàm Mặc: "Anh dẫn bọn họ đi chơi đi, tôi tìm Đàm thúc có chút việc."

Đàm Mặc liếc cô một cái, không nói gì bước ra bên ngoài.

Hai chị em Đàm Hân Cách đau lờng mười phần, đến lời ba nói mà anh trai còn không để ý, thế mà lại nghe lời của Lâm Nhị Bảo, nhất định Lâm Nhị Bảo đã làm gì đó với anh trai của bọn họ, chứ hai người chắc chắn không phải kiểu quan hệ đó đâu.

Sau khi ba người rời đi, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Minh Bác ngồi ở một quán cà phê gần bờ biển.

Quán cà phê rất yên tĩnh, nhạc du dương nhẹ nhàng rất thích hợp để nói chuyện.

Lâm Bảo Bảo cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: "Đàm thúc, mọi người đã tìm được người có thể chữa trị cho Đàm Mặc chưa?"

Mặc dù không nói rõ là chữa cái gì, nhưng mà trong lòng Đàm Minh Bác rõ ràng, thở dài: "sao lại chưa? Lúc lão gia tử nghe nó mất tích ở trong bệnh viện, đột nhiên về nước, đã vô cùng lo lắng, về sau lại phát hiện tinh thần của nó khác thường, đã sớm liên lạc với bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất ở bên đó. Con không biết chứ lúc đó Đàm Mặc không cho phép bất kỳ một ai tiến vào không gian riêng của nó..."

Lâm Bảo Bảo nhớ lại lúc Đàm Mặc đột nhiên về nước tìm cô, quả thật đã có người tới gõ cửa, nhưng lúc đó Đàm Mặc cảm thấy nguy hiểm, không chịu mở cửa cho người ta.

"Con cảm thấy bây giờ anh ấy đã tốt hơn nhiều." Lâm Bảo Bảo nói, mấy ngày nay Đàm Mặc đã trở nên trầm tĩnh hơn, cũng không có một biểu hiện tấn công nào, thời điểm này để anh chữa bệnh chắc hẳn tốt hơn.

Đàm Minh Bác không khỏi cười nói: "Cái này cũng nhờ có con."

Nhờ cô cái gì?

Lâm Bảo Bảo hiểu ý của ông, có chút không được tự nhiên.

"Con cũng không làm cái gì..." Cô nhỏ giọng nói thầm.

Đàm Minh Bác chỉ cười, lo lắng cô gái nhỏ da mặt mỏng, chỉ nói: "Lúc đầu chú chỉ nghĩ là thừa dịp kỳ nghỉ này thì mang A Mặc đi chơi thư giãn một chút, bởi tình huống hiện tại của nó cũng không dám đi quá xa. Nhưng may mà có con ở đây, nhìn nó bây giờ đã tốt hơn nhiều, chuyến du lịch này rất đáng giá. Chờ sau khi kỳ nghỉ này kết thúc chú sẽ thử nói chuyện với A Mặc, xem nó có chịu đi chữa bệnh hay không."

Người thừa kế của Đàm gia không thể trở thành phế vật, dù là Đàm lão gia tử hay là Đàm Minh Bác đều không muốn như vậy.