Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền
Vào buổi chiều, Bùi Tầm Huyên gọi điện thoại tới hỏi cô đi đâu, khi nào thì về ký túc xá, giúp cô nàng mua bữa tối.
Thời tiết rất lạnh, Bùi Tầm Huyên lười không muốn ra ngoài.
Lâm Bảo Bảo nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh, mơ hồ nói: "tối nay mình ở lại nhà bạn, có lẽ là sau Tết Nguyên Đán mới trở về trường."
Bùi Tầm Huyên nhạy bén hỏi: "bạn hả? Là nam hay nữ thế? Nếu như là nam, vậy chúc vui vẻ nha, mình là cẩu độc thân tự chơi một mình đây."
Lâm Bảo Bảo: "... Là bạn mình."
Thực ra cô muốn nói là bạn bè bình thường, nhưng nhìn ánh mắt của Đàm đại thiếu gia cuối cùng cô vẫn là không dám nói.
Đợi cô cúp điện thoại, ánh mắt của Lâm Bảo Bảo lại nhìn về phía Đàm Mặc.
Đàm Mặc im lặng ngồi ở đó, tư thế ngồi tùy ý nhưng vẫn lộ ra vẻ đoan chính ưu nhã, kể cả khi ở nhà vào lúc buông lỏng nhất vẫn có dáng vẻ như vậy, giáo dưỡng của Đàm gia đã thấm sâu trong xương anh lúc nào cũng duy trì dáng vẻ tốt đẹp.
Lâm Bảo Bảo nhịn không được lại bắt đầu quan sát anh.
Trên thực tế, cô rất nghi ngờ đối với việc anh khẳng định sẽ nhanh khỏi bệnh. Nhưng mà, dù nhìn thế nào đi nữa thì cô cũng thấy trạng thái bây giờ của Đàm Mặc , đúng thực là so với hồi tháng chín tốt hơn rất nhiều, nhìn càng giống như một người bình thường hơn là bệnh nhân tâm thần.
Nhưng ánh mắt của người bình thường sẽ không giống như ánh mắt của anh... Đáng sợ như vậy.
Đúng vậy, Lâm Bảo Bảo vẫn cảm thấy, tựa như anh chỉ đem tất cả những cảm xúc điên cuồng, cùng với những thứ không muốn để cho người ta nhìn thấy khóa thật sâu trong mắt, khiến cho người ta không dám đối mặt với anh .
Sau khi Lâm Bảo Bảo quan sát chần chờ hỏi: "Đàm Mặc, lần này anh về nước, người bên Đàm gia kia biết chưa?"
"Em đang nói ai?" Đàm Mặc nghiêng đầu hỏi cô, "Chỉ có ông nội và cha anh biết, những người khác thì không biết."
Lâm Bảo Bảo a một tiếng, hai vị trưởng bối Đàm gia đều biết chuyện anh về nước, chứng tỏ tình huống hiện tại của anh đã tốt hơn rất nhiều?
Lâm Bảo Bảo muốn hỏi tình huống anh ở nước ngoài trị liệu trong mấy tháng này, lại sợ chạm đến lòng tự ái của anh.
Nếu như là lúc trước cô cũng sẽ không để ý nhiều như thế , đại khái là do quan hệ hiện tại của bọn họ có chút vi diệu, khiến cho cô có cảm giác không đành lòng làm anh tổn thương.
Đàm Mặc để cô tùy ý nhìn mình, đôi mắt trở nên càng đen hơn, trong lòng thầm nghĩ cô chỉ cần nhìn anh là được, không cần để ý đến những người hay những việc không quan trọng.
Hai người im lặng nhìn nhau không nói gì rất nhàm chán, cuối cùng vẫn là Lâm Bảo Bảo dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cô đứng lên, xoay người đi quanh căn hộ, nói với anh: "Tôi không không mang quần áo để thay đâu."
Vốn dĩ cô định mua vài món đồ lúc đi trên đường, không có ý định rời khỏi trường học, nào biết được lại bị anh đưa đến đây, tất nhiên là hai tay trống trơn mà tới.
Đàm Mặc thờ ơ nói: "vậy chúng ta đến trung tâm thương mại mua là được."
Lâm Bảo Bảo không ý kiến liếc anh một cái, không từ chối.
Thế là vốn dĩ chỉ có một mình cô dạo phố đã biến thành hai người, nếu là người không rõ chuyện còn tưởng rằng bọn họ là một đôi.
Sau khi ra cửa ra cửa, Đàm Mặc theo thói quen nắm tay của cô.
Lúc gió lạnh thổi lúc đến, Lâm Bảo Bảo co rúm lại, nhịn không được phàn nàn nói: "Sao tay của anh lại không cả ấm bằng tay của tôi." Tay của một người đàn ông vậy mà không ấm bằng tay của nữ sinh, như thế sao có thể khiến bạn gái ấm áp ở giữa mùa đông như này?
May mắn trong cô còn chưa có xem anh như một người bạn trai thật sự.
Đàm Mặc trầm mặc nói: "Em để ý sao?"
Lâm Bảo Bảo nhìn anh, không hiểu anh có ý gì, tùy ý nói: "đương nhiên để ý, mùa đông phải ấm mới thoải mái."
Anh a một tiếng, lạnh nhạt nói: "vậy anh mua cho em miếng dán giữ nhiệt là được."
Lâm Bảo Bảo: "......"
Nếu như Đàm Mặc thực sự là bạn trai của cô, cô thật sự rất muốn đè đầu anh xuống đất để mài, vì sao đã có bạn trai để sưởi ấm rồi lại còn phải mua miếng dán giữ nhiệt? Đầu óc của người này có vấn đề à.
Nhưng mà Lâm Bảo Bảo cũng không phải quá ngu ngốc, lúc rời khỏi căn hộ cuối cùng cô cũng hiểu ý của anh.
"Đàm Mặc, anh... Thân thể của anh..." Cô do dự nhìn anh.
Đàm Mặc vẫn rất bình tĩnh như cũ, âm thanh truyền tới từ bên trong gió lạnh, "thân thể của anh xảy ra chút vấn đề, nhiệt độ cơ thể so người bình thường thấp hơn một chút." Anh lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước yên tĩnh, nhưng sâu trong đó tựa như có cái gì đó nổi lên, "Em để ý sao?"
Lâm Bảo Bảo không trả lời, nhỏ giọng hỏi anh, "là do lần bị bắt cóc đó sao?"
Đàm Mặc ừ một tiếng thật nhỏ.
Hai đời, nếu như không có lần bắt cóc kia, số phận của anh sẽ không phát sinh biến hóa lớn như vậy, cũng sẽ không để anh hạ quyết tâm trở về tìm cô.
Lâm Bảo Bảo cắn môi không nói gì.
Mãi cho đến khi bọn họ bước vào trung tâm thương mại náo nhiệt, hơi ấm từ những cửa hàng quất vào mặt, thổi tan khí lạnh quanh thân, lòng của cô mới dần dần bình tĩnh.
Cô như không có việc gì lôi kéo Đàm Mặc tới thẳng chỗ bán quần áo nữ.
Chiều cao của Lâm Bảo Bảo so với nữ sinh bình thường thì thấp hơn một ít, lại thêm một gương mặt baby, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm là học sinh cấp ba. Mỗi lần đi mua quần áo, cô luôn chọn quần áo khó hơn các nữ sinh khác rất nhiều.
Đây là nỗi đau thương của một cô gái lùn.
May mắn cũng có rất nhiều bộ quần áo dành cho các cô nàng có vóc dáng thấp bé, chỉ cần biết chưng diện một chút là sẽ thành một cô nàng búp bê vô cùng đáng yêu.
Con gái mua quần áo rất tốn thời gian, ở trong mắt nhiều người đàn ông thì là rất lãng phí thời gian.
Nhưng Đàm Mặc kiên nhẫn đứng ở khu nghỉ ngơi đợi cô.
Cô gái phục vụ đi với cô nhịn không được hâm mộ nói: "bạn trai của em thật sự rất quan tâm tới em, vẫn luôn đợi em lại không ngại phiền phức."
Lâm Bảo Bảo nhìn Đàm Mặc một chút, thấy anh đang cầm điện thoại di động, giống như đang nhắn tin cho ai đó, sườn mặt anh tuấn mê người, cô muốn nói đây không phải bạn trai mình, nhưng đối với người xa lạ cô không muốn giải thích quá nhiều, chỉ cười cười.
Cuối cùng khi đã mua đủ quần áo, sắc trời bên ngoài đã là chạng vạng tối.
Đàm Mặc xách đồ giúp cô, nhưng vẫn đưa một tay ra để nắm lấy tay cô.
Lâm Bảo Bảo bị anh nắm tay dắt đi, ánh mắt nhìn bốn phía trên đường, không an phận chút nào.
Đi qua một tiệm bánh gato, hương vị thơm ngọt ngào xông vào mũi, chân của Lâm Bảo Bảo liền nhấc không nổi, "Đàm Mặc, tôi muốn ăn bánh gato và kem ly."
Đàm Mặc ừ một tiếng, đi cùng cô vào tiệm bánh gato ven đường.
Từ nhỏ Lâm Bảo Bảo đã rất thích đồ ngọt, Đàm Mặc đã sớm biết việc này, thấy khuôn mặt cô vui vẻ anh cũng tình nguyện cưng chiều cô.
Chỉ là lúc chờ phục vụ đem menu mang lên, anh đột nhiên nói: "Con gái ăn đá không tốt đâu."
Sắc mặt Lâm Bảo Bảo cứng ngắc lại, người này còn chưa phải bạn trai cô đâu, thế mà đã quản cô ăn gì rồi sao?
Cô méo miệng, "Chỉ thỉnh thoảng mới ăn thôi, ha ha."
" Thời tiết bây giờ rất lạnh." Đàm Mặc nói, "Hơn nữa em..."
"Cái gì?" Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn anh.
"Trên người em có mùi máu nhàn nhạt."
Lâm Bảo Bảo: "... Tôi không bị thương."
Đàm Mặc: "Anh biết, dì cả em đang tới nên không được ăn đồ có đá."
Phục vụ đứng bên cạnh: "......"
Lâm Bảo Bảo đỏ mặt, mang theo túi bánh gato nhanh chóng nhanh chóng rời khỏi tiệm bánh, cô thề về sau không bao giờ tới cái tiệm này nữa!
Mất mặt muốn chết.
Sau đó cô hung ác nói với người đàn ông vẫn đang không biết tại sao cô lại tức giận: "Về sau không cho phép anh nói trực tiếp như vậy! Rất mất mặt có biết không hả?"
Đàm Mặc ừ một tiếng, nhìn mắt cô bởi vì tức giận mà sáng lấp lánh, thầm nghĩ cái này rõ ràng chỉ là một hiện tượng sinh lý rất bình thường, vì sao lại mất mặt được? Lúc ở tận thế, kiêng kỵ nhất chính là kỳ sinh lý của con gái, nếu như cô gái nào mà tới kỳ kinh nguyệt sẽ cách xa người xung quanh để tránh mang đến phiền phức -- mùi máu tươi sẽ dẫn tới Zombie.
Loại chuyện này anh đã thành thói quen cũng không cảm thấy có gì.
Không thể không nói, coi như Đàm Mặc đã cố gắng khiến bản thân mình giống như người bình thường, nhưng ở một khoảnh khắc nào đó vẫn là không khống chế được.
Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị anh chọc tức phì thành cá nóc.
Bây giờ cô cực kỳ chắc chắn tin rằng bệnh của Đàm đại thiếu gia vẫn như cũ, chả tốt hơn tí nào, vẫn cần phải trị!!
Lâm Bảo Bảo cảm giác mất mặt nên cũng không còn tâm tình đi dạo tiếp nữa liền muốn trở về, nhưng lại bị Đàm đại thiếu giữ chặt.
"Anh muốn làm cái gì?" Cô tức giận hỏi.
"Đi siêu thị đã." Đàm Mặc bình tĩnh nói.
"Mua thức ăn à?" Lâm Bảo Bảo buồn bực nhìn hắn, "Anh muốn làm cơm tối sao?" So với tự mình nấu, thực ra Lâm Bảo Bảo khá là thích ăn ở bên ngoài, vừa tiện lại còn tốn ít thời gian, còn không làm bẩn phòng bếp.
Đến nỗi vấn đề là đồ ăn ngoài có vệ sinh hay không, đối với một người từ nhỏ đã không có cha mẹ quản thúc thì những thứ này thật ra cũng không quan trọng.
Đàm Mặc lắc đầu, "Mua thứ em cần."
"Đồ gì?"
"Đương nhiên là đồ cần thiết cho kỳ sinh lý của em."
Lâm Bảo Bảo: "......"
Lâm Bảo Bảo muốn nói kỳ của cô chưa tới, cô chưa có cảm giác gì cả, nhưng anh nói trên người cô có mùi máu tươi, trong lòng cô nghĩ thầm, người này có cái mũi chó à? Chỗ nào trên người cô có mùi máu tươi?
Đàm Mặc đã kéo cô đi về hướng siêu thị.
Trong siêu thị, Đàm Mặc đẩy xe, mang cô đến khu vực đồ dùng dành cho nữ giới.
Khu vực này toàn là đồ vật dành cho con gái, lúc Đàm Mặc đẩy xe đi tới, một đám con gái vô ý thức nhìn anh, đến khi phát hiện Lâm Bảo Bảo đi bên người anh đều mập mờ mà thiện ý cười một cái, cứ tưởng là bạn trai mua đồ cho bạn gái, thật là một người đàn ông tốt.
"Đàn ông tốt" - Đàm tiên sinh hỏi Lâm Bảo Bảo: "Em dùng nhãn hiệu nào?"
Lâm Bảo Bảo...
Lâm Bảo Bảo không muốn nói chuyện với anh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Thế là cô tùy tiện chọn mấy loại băng vệ sinh mình thường dùng, gồm cả ban ngày và ban đêm, rồi nhanh chóng kéo anh rời đi.
Mãi đến khi trở lại căn hộ của Đàm Mặc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lâm Bảo Bảo cảm thấy bên dưới người khác thường, sắc mặt của cô có chút kỳ quái, thật sự bị anh nói đúng rồi?
Đàm Mặc đem đồ đã mua cất trong ngăn tủ, phân loại từng cái, căn hộ lớn như vậy, cho dù có thêm những thứ mà Lâm Bảo Bảo đã mua vẫn có vẻ trống rỗng như cũ, không có chút hơi người nào.
Lâm Bảo Bảo thừa dịp anh không chú ý, giật một gói băng vệ sinh chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
Đợi cô cởi quần xuống, phát hiện ở đáy quần nhỏ có vết máu, tâm trạng có chút phức tạp.
Có thể là do từ sau khi lên năm tuổi, cha mẹ ly dị, cô bị kích thích, về sau lại không có ai quản cô, dạy dỗ cô, dạy cô cách yêu quý cơ thể con gái dẫn đến lúc cô trưởng thành, chăm sóc cơ thể không tốt, nên đã phải nếm quả đắng, kinh nguyệt của cô bị rối loạn, không đều.
Mỗi lần kinh nguyệt đến, trước tiên sẽ ủ nửa nửa ngày, sau đó sẽ có chút máu để nhắc nhở cô là bà dì cả đã tới.
Cho nên lúc nãy cô mới không có cảm giác gì.
Máu ít như thế mà Đàm Mặc cũng ngửi được ở trên người cô, cái mũi đó là mũi chó!
Lâm Bảo Bảo vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ mà chỉnh trang bản thân mình.
Chờ lúc Lâm Bảo Bảo đi ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy Đàm Mặc đứng ở cửa, sau đó yên lặng đưa cho cô một thứ gì đó.
Lâm Bảo Bảo không thấy rõ, vô ý thức hỏi: "cái gì đây?"
"Miếng dán giữ nhiệt."
Lâm Bảo Bảo: "......"