Trình Như Phong mới từ trong pháp trận đi ra, đã bị Thần Huy trực tiếp ôm vào trong ngực.
"Muội làm ta sợ muốn chết." Thần Huy hầu như muốn đem nàng ấn vào trong lòng mình, cằm gác ở trên đỉnh đầu nàng, thở phào nhẹ nhõm.
Trình Như Phong vỗ vỗ lưng Thần Huy, "Sư huynh vẫn luôn canh giữ ở nơi này sao?"
"Ừm, sư phụ không có ở đây, ta hộ pháp cho muội là chuyện đương nhiên không phải sao? À, đúng rồi, mới nãy may nhờ có Liễu công tử, bằng không muội có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma..." Thần Huy nói, lại vội vàng buông nàng ra.
Trình Như Phong lúc này mới nhìn thấy Liễu Phượng Ngâm.
Liễu Phượng Ngâm ngồi trên mặt đất, trên đầu gối đặt một cây Cổ Cầm, lúc này đang từ từ thu âm lại.
Một bộ áo dài màu xanh nhạt, tóc đen như thác nước, ưu nhã tựa như tú trúc thanh tuyển sau cơn mưa bụi.
Trước đó Trình Như Phong nghe thấy tiếng đàn, thì đoán được là Liễu Phượng Ngâm, chỉ là không biết Liễu Phượng Ngâm vì sao lại đến Dục Linh Tông, còn vừa lúc đuổi kịp nàng đang kết Đan. Có điều lúc này, nàng đương nhiên vẫn là tiến lên nói lời cảm tạ trước: "Đa tạ Liễu công tử."
Liễu Phượng Ngâm vốn định nói giữa bọn họ không cần khách sáo, nhưng chuyện lúc trước... vẫn là không nên nói ra ở trước mặt người ngoài, liền chỉ thu cầm về, rụt rè cười, "Chúc mừng Trình đạo hữu."
Trình Như Phong lúc này khí tức viên dung nội liễm, Kim Đan đã thành, dù là Phượng Cầm công tử, cũng có thể xưng hô ngang hàng với nhau.
Chính Trình Như Phong ngược lại sửng sốt một lát.
Tuy rằng chính nàng vẫn luôn xưng hô Liễu Phượng Ngâm là "Công tử", cũng không cảm thấy có gì, nhưng lúc này được người đã từng cùng ăn cùng ngủ giống như phu thê trong mấy tháng xưng hô là "Đạo hữu"... hình như có cảm giác có gì đó là lạ.
Nhưng nàng còn chưa có trả lời, lại đột nhiên cảm giác được trong thức hải giống như bị kim đâm một trận đau nhức, cả người không khỏi lung lay nhoáng lên, rên rỉ ra tiếng.
"Làm sao vậy?" Thần Huy vội vàng đỡ lấy nàng, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không phải. Muội phải... đi làm một chút chuyện trước đã."
Trình Như Phong cười khổ một tiếng, A Bảo nhà nàng tính tình cũng không tránh khỏi quá nóng nảy rồi. Lúc này nàng mới vừa kết Đan thành công, lập tức liền nhắc nhở nàng, thật là một cái chớp mắt cũng không thể chậm trễ.
Nàng vẫy vẫy tay với Liễu Phượng Ngâm , "Liễu công tử, thật ngại quá, ta đi một lát rất nhanh sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta từ từ trò chuyện, công tử đừng đi trước nha. Sư huynh thay muội chiêu đãi một lát."
Khi nói xong câu cuối cùng, bóng người cũng đã không thấy.
Thần Huy có điểm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể quay đầu nói với Liễu Phượng Ngâm: "Vậy không bằng mời Liễu công tử tới nhà dùng tách trà trước?"
Liễu Phượng Ngâm cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn vốn dĩ chính là tới gặp Trình Như Phong, đương nhiên không có khả năng như vậy liền rời đi, cũng chỉ có thể cùng Thần Huy cùng nhau xuống núi. Trên đường nhịn không được hỏi: "Trình đạo hữu... bình thường đều là như vậy... tùy ý sao?"
Thần Huy không biết.
Thần Huy quen thuộc chỉ là cái tiểu Trân Châu khi còn nhỏ ngoan ngoãn lại câu dẫn người, sau khi gặp lại, bọn họ ở chung cũng bất quá chỉ có mấy ngày thì ai nấy lên đảo Sương Mù. Ở giữa còn phải trừ đi thời gian tu luyện và cãi cọ với Vân Bát Vân Cửu.
Thần Huy đối với Trình Như Phong sau khi lớn lên, căn bản là không hiểu biết gì.
Cho nên Thần Huy hỏi lại: "Lúc nàng cùng ngươi ở bên nhau không như vậy sao?"
Liễu Phượng Ngâm bị nghẹn lại, thoáng cái liền đỏ mặt, lắp bắp nói: "Cái kia... Thần đạo hữu... Ngươi... Chúng ta... kỳ thật..."
Thần Huy cười nhạo một tiếng, "Liễu công tử đây là đang thẹn thùng, hay là không muốn thừa nhận?"
"À, không phải, Thần đạo hữu đừng hiểu lầm." Liễu Phượng Ngâm vội vàng xua xua tay, lại hít sâu một hơi, mới bình tĩnh lại, cười khổ nói, "Ta đương nhiên không phải không muốn thừa nhận, nếu không, cần gì phải cố ý đi đến đây? Chỉ là... Trình cô nương không phải cùng Ngạo Nguyệt công tử có Kim Đan chi ước sao?"
"Cái gì?" Thần Huy nghiêng đầu nhìn Liễu Phượng Ngâm, "Kim Đan chi ước là chuyện gì?"
"Bạch công tử nói, Trình cô nương là vị hôn thê của y, bọn họ ước định, chờ sau khi nàng kết Đan, thì phải công khai kết làm đạo lữ."
"Còn có loại chuyện này sao?" Thần Huy nheo mắt lại, nghiến răng, thấp giọng nói, "Nha đầu thúi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?"
Thoạt nhìn Thần Huy thật sự rất ngạc nhiên, Liễu Phượng Ngâm cũng không khỏi nhíu mày.
Sư huynh thân thuộc cũng không biết, chẳng lẽ là tự định chung thân sao?
"Thần chân nhân. Liễu công tử."
Phương Lưu Vân nửa đường chào hỏi, cùng hai người hành lễ, có chút ngạc nhiên nhìn về phía sau bọn họ, "Trân... Kiếp vân đều đã tan đi, Trình chân nhân hẳn là đã thành công kết Đan? Nàng ở đâu?"
"Mới vừa chạy đi." Thần Huy tức giận mà hừ một tiếng, "Tìm nàng làm cái gì?"
"Chạy..." Khuôn mặt ôn hòa bình tĩnh hàng năm không thay đổi của Phương Lưu Vân đều không khỏi ngây người một chút, đây là chuyện gì?
Một hồi lâu Phương Lưu Vân mới khụ một tiếng, "Bên sơn môn đưa tin tới, nói Bạch chân nhân của Thiên Kiếm Tông tới thăm, muốn gặp Trình chân nhân."
Thần Huy quay đầu, cùng Liễu Phượng Ngâm nhìn nhau liếc mắt một cái.
Quả nhiên tới rồi.
Thật đúng là nhanh mà.
Thần Huy dẫn Liễu Phượng Ngâm chạy về hướng Lễ Tân Đường của Sơn môn, lại ở nửa đường gặp Trình Như Phong đi trở về.
Cùng đi với nàng, thật là Bạch Chân Nhân của Thiên Kiếm Tông, nhưng lại không phải cái vị trong dự đoán của bọn họ, mà là Bạch Ánh Sơn.
Trình Như Phong kết Đan thành công, Mặc Bảo liền có cảm ứng, chẳng những thúc giục Trình Như Phong, cũng thúc giục Bạch Ánh Sơn.
Lúc này là lúc Cập Thời Hành Lạc Đồ đã về với nguyên chủ, nhưng Bạch Ánh Sơn tới rồi, đương nhiên cũng sẽ không đưa lại vật rồi rời đi như vậy, đang muốn cùng Trình Như Phong đi đến Thúy Hoa Phong.
Hai bên vừa gặp gỡ, đều thật hết sức ngạc nhiên.
Liễu Phượng Ngâm kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi?"
Bạch Ánh Sơn cũng nói: "Liễu công tử sao lại ở chỗ này?"
Trình Như Phong tức khắc cảm thấy đầu lại có chút đau nhức, chỉ có thể giải thích cho hai bên, "Lúc ta kết Đan thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, may mà nhờ có Liễu công tử tương trợ. Còn Bạch chân nhân vừa lúc tới đưa đồ cho ta."
Hai bên hành lễ với nhau, Liễu Phượng Ngâm nói: "Ta theo sư tôn tới gặp Cố chưởng môn, đúng lúc gặp Trình đạo hữu kết Đan, cũng coi như là cơ duyên xảo hợp."
Thần Huy không kiên nhẫn với bọn họ, trực tiếp kéo Trình Như Phong qua, "Muội và Bạch Ký Lam rốt cuộc là thế nào?"
"Không phải đều đã nói với huynh sao?" Trình Như Phong chớp chớp mắt, sao lại lôi chuyện cũ ra?
Thần Huy hừ một tiếng, "Muội không có nói với ta là chờ muội kết Đan xong phải cùng y kết thành đạo lữ nha."
"Hả?" Trình Như Phong quả thực không hiểu gì hết, "Ai nói muội muốn cùng y kết thành đạo lữ?"
"Chính Bạch Ký Lam nói." Thần Huy thuận tiện nhìn nhìn Liễu Phượng Ngâm.
Liễu Phượng Ngâm gật đầu chứng thực, "Bạch công tử chính miệng nói với ta."
Trình Như Phong há mồm nửa ngày không khép lại được, "Cái gì? Ta căn bản không có đáp ứng Bạch Ký Lam mà? Y sao có thể..." Nàng ngừng lại, nhìn thoáng qua Bạch Ánh Sơn, vốn dĩ rất muốn giống như trước kia khi ở Thiên Kiếm Tông hướng Bạch Ánh Sơn cầu viện, kêu Bạch Ánh Sơn quản giáo đệ đệ. Nhưng... lấy quan hệ hiện giờ của bọn họ, Bạch Ánh Sơn hình như mới là người không tiện mở lời nhất.
Trình Như Phong thở dài, thay đổi tuyến đường, "Bạch công tử hiện tại ở đâu? Ta cảm thấy chúng ta cần giáp mặt nói rõ ràng."
Bạch Ánh Sơn cũng là đầy mặt kinh ngạc lại bất đắc dĩ, cũng thở dài, "Đang bế quan."
Liễu Phượng Ngâm đột nhiên cảm thấy cả người đều có điểm không tốt lắm.
Ở trước mặt Bạch Ánh Sơn, nếu thật sự có hôn ước, Trình Như Phong không có khả năng chối bỏ như vậy.
Cho nên...
Là Bạch Ký Lam lừa hắn?
Loại người như Bạch Ký Lam, thế nhưng sẽ vì chuyện này mà nói dối?
Liễu Phượng Ngâm cảm khái Bạch Ký Lam cũng là vì tình mà bị mê hoặc, nhưng đáy lòng của hắn vẫn luôn có thứ gì đó đè lên, không thể khống chế, chỉ trong nháy mắt, liền đã mọc rễ nẩy mầm, lan tràn thành họa