Ánh Nguyệt Lâu tuy rằng bỏ không nhiều năm, nhưng bên trong có pháp trận giữ gìn, bên ngoài có Phương Lưu Vân chăm sóc, hơn nữa Trình Như Phong lại mang về hai huynh đệ Lý Mộng Ngư Lý Mộng Tiều, đều rất tinh thông chuyện nội vụ, chớp mắt đã xử lý sạch sẽ chỉnh tề ngay ngắn trật tự.
Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm đều được chiêu đãi đến phòng khách dùng trà, Trình Như Phong đi tắm gội thay quần áo trước. Lúc nàng chạy như bay xuống núi tuy rằng có dùng Thanh Khiết Thuật, nhưng nói chung là vừa bị sét đánh, nếu không tẩy rửa về mặt tâm lí cảm thấy không thoải mái.
Lý Mộng Tiều hầu hạ Trình Như Phong tắm rửa, một mặt báo lại các chân nhân trong tông ai mang lễ gì tới.
Thiên kiếp mà, thiên lôi rèn thể, thụy vân trình tường, nói thật dễ nghe, nhưng đã trải qua thì trong lòng rất rõ. Người bình thường tam tai lục nạn thọ mệnh không qua trăm, tu sĩ tu hành, vốn dĩ chính là nghịch thiên mà đi, cùng trời tranh mệnh. Cái gọi là thiên kiếp, chính là sự trừng phạt của ông trời đối với tu sĩ. Nói thẳng ra là, nó chính là kiếp nạn, chính là muốn giết chết ngươi. Phải đem hết thủ đoạn của mình tới chống cự đấu tranh, mới có khả năng chống đỡ được.
Chống đỡ không được, không nói đến thân tử đạo tiêu, có thể chống đỡ qua đi, hơn phân nửa là cũng mình đầy thương tích tinh thần sức lực mỏi mệt, ai còn rảnh đi xã giao?
Cho dù muốn chúc mừng, nhiều nhất cũng là cùng với người thân cận mình nhất, hơn nữa lúc này thân thể suy yếu cảnh giác không ổn, vạn nhất bị người lợi dụng sơ hở đánh lén thì làm sao bây giờ?
Trình Như Phong cùng các chân nhân khác ở Dục Linh Tông lại không thân quen.
Nàng tu hành thật là quá nhanh, lại là ở Thúy Hoa Phong hẻo lánh, cùng vai vế cũng không quen biết được mấy người.
Cho nên các chân nhân đều chỉ là tặng lễ tới.
Lý Mộng Tiều lại nói: "... Chưởng môn có khách, truyền nói ngày mai đến gặp nàng."
Khi nãy Liễu Phượng Ngâm cũng nói là bồi sư tôn tới Dục Linh Tông, nói vậy khách của Chưởng môn chính là Linh Hoa chân quân. Trình Như Phong nhíu mày, "Chưởng môn sư bá trở về hồi nào?"
Khi nàng ra khỏi đảo Sương Mù, Cố Ngôn còn chưa có ra. Sau khi nàng quay về Dục Linh Tông thì liền bế quan chuẩn bị kết Đan, Thúy Hoa Phong ít người hẻo lánh, lại không quá can thiệp vào chuyện nội vụ của tông, thật đúng là không biết Cố Ngôn trở về khi nào.
"Là mấy ngày hôm trước. Hình như ở đảo Sương Mù có phát hiện cái gì, sau đó người của các đại môn phái đều tới."
Còn về cụ thể là cái gì, thì với thân phận của Lý Mộng Tiều là không thể biết được.
Trình Như Phong cũng không gấp, dù sao Cố ngôn nói ngày mai tới gặp nàng, đến lúc đó hỏi thì biết.
Nàng căn cơ không vững, lần kết Đan này vốn là rất hung hiểm, lúc này cũng không còn tinh lực ứng phó chuyện khác. Mới nãy đó là thật sự không có cách nào. Nếu như nàng dám không đi tiếp Cập Thời Hành Lạc Đồ, Mặc Bảo thật sẽ dám làm ra một cái Cao Ninh Thành nữa. Nàng có mệt đi nữa cũng chỉ có thể cưỡng ép lấy tinh thần đi tiếp Mặc Bảo trước.
Lúc này ngâm mình ở trong nước nóng có độ ấm thích hợp, nàng thả lỏng, là có thể cảm giác được khắp người đều mệt mỏi, không khỏi dựa vào bể tắm, nhắm mắt lại.
Nhưng không bao lâu, liền cảm giác được Lý Mộng Tiều giúp nàng tẩy rửa bắt đầu không thành thật.
Nàng đè lại đôi tay đang xoa ngực nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng nháo, sư huynh bọn họ còn ở bên ngoài."
"Ừm." Lý Mộng Tiều thò lại gần hôn môi nàng, "Chính là bởi vì Thần Huy Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm ba người đều ở bên ngoài, cho nên ai cũng sẽ không tiến vào quấy rầy chúng ta."
Bạch Ánh Sơn đã cùng bọn họ cùng nhau náo thiên loạn địa mà chơi đùa 4P, Thần Huy là lớn lên ở Dục Linh Tông, vốn dĩ cũng không thèm để ý cái này, nhưng mà có Liễu Phượng Ngâm ở đây, bọn họ cho dù hoài nghi Trình Như Phong tắm rửa có hơi lâu, cũng ngại đi vào xem. Liễu Phượng Ngâm thì càng không có khả năng làm loại chuyện thất lễ này.
Trình Như Phong bất đắc dĩ mà tránh môi Lý Mộng Tiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, "Đừng như vậy, để người ta chê cười."
"Đây là Dục Linh Tông, ai sẽ chê cười loại chuyện này?" Lý Mộng Tiều lại nhân thể hôn lên cổ nàng, trên tay vẫn tiếp tục vuốt ve đôi gò tuyết trắng đẫy đà, một mặt nói, "Người ta ở trên đảo đợi nàng hơn một năm, nàng đi ra cũng chỉ muốn người ta một lần, người ta nhịn đến vất vả như vậy, Trình chân nhân hãy thương xót ta đi?"
Khi y kêu nàng là chân nhân, âm thanh ép xuống đặc biệt thấp, mang theo khí âm, hình như có vô cùng dụ hoặc.
Trình Như Phong cũng có chút không đành lòng đẩy y ra, chỉ có thể nói: "Ngoan, chờ buổi tối lại nói được không?"
Lý Mộng Tiều vùi đầu ở trước ngực nàng, nhẹ nhàng cười.
Hơi thở cùng tiếng cười mang theo đôi nhũ cao ngất của nàng cùng nhau khẽ run run, Trình Như Phong chỉ cảm thấy đáy lòng nổi lên một trận ngứa ngáy.
Lý Mộng Tiều nâng mắt nhìn nàng, "Chân nhân chỉ dụ ngọt ta, buổi tối hôm nay... còn có thể có phần ta sao? Bên ngoài còn có ba người đang ngồi kìa."
Trình Như Phong:...
Ba người ở bên ngoài kia...
Dục niệm vừa mới dâng lên, nháy mắt đã biến mất.
Nàng hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu.
Trình Như Phong đứng lên.
Lý Mộng Tiều hỏi: "Không tắm nữa sao?"
Ba người bọn họ ở cùng nhau, không biết sẽ nói đến chuyện gì. Nói không chừng sẽ đánh nhau.
Trình Như Phong nào còn có tâm tư tắm rửa?
Thần Huy, Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm ở phòng khách đương nhiên không có đánh nhau, nhưng không khí cũng thật sự không tính là tốt bao nhiêu.
Sao có thể tốt được?
Thần Huy đối với quan hệ nam nữ xem như cởi mở, nhưng mà nam nhân ở phương diện này, ít nhiều gì sẽ có chút tâm tư so sánh, phân bì. Nhưng đối diện là Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm, so như thế nào?
Ưu thế duy nhất của hắn cũng chính là phần tình cảm từ nhỏ nuôi lớn, nhưng hiện tại tiểu sư muội cũng đã kết Đan, về phần tình cảm này còn có thể giữ bao lâu?
Bạch Ánh Sơn tuy rằng coi như đã có hiểu biết một lần về thế giới mới, nhưng huynh đệ Lý gia bất quá chỉ là tôi tớ, cho dù Lý Mộng Tiều năm lần bảy lượt cố ý chọc hắn, nhưng thực chất mà nói, cũng không có sinh ra uy hiếp chân chính gì. Nhưng hai người đối diện này thì không giống. Một là sư huynh có dưỡng dục chi ân, một là Phượng Cầm công tử danh vang thiên hạ. À, còn có cái Ngạo Nguyệt công tử nhà hắn... Bạch Ánh Sơn làm rất nhiều xây dựng tâm lý mới thuyết phục mình tiếp thu Trình Như Phong có nam nhân khác, nhưng nhân vật thật sự tới trước mắt, tóm lại vẫn là không thoải mái.
Liễu Phượng Ngâm xem như buồn bực nhất. Lúc ban đầu hắn nghĩ muốn cưới Trình Như Phong, bị Bạch Ký Lam làm loạn. Lúc muốn tranh giành lần nữa, lại gặp phải Bạch Ánh Sơn. Hắn cảm thấy hắn chắc có lẽ cùng họ Bạch có chút tương khắc. Cho dù Trình Như Phong cùng Bạch Ký Lam không có hôn ước, nhưng hai anh em họ đều là thân cận với nàng hơn, cái khó khăn này cũng biến thành gấp đôi. Trình Như Phong có thể từ bỏ bọn họ lựa chọn hắn sao? Liễu Phượng Ngâm không có cái tự tin này.
Lúc Trình Như Phong đi ra, liền thấy ba người ở ba nơi, yên lặng uống trà, không ai nói chuyện.
Trình Như Phong trong lòng thầm than một tiếng, trên mặt lại cười thật tươi đẹp, "Ai nha, ngại quá, để mọi người đợi lâu."
"Không sao."
"Không cần khách khí."
Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm đều nói như vậy, Thần Huy lại tức giận mà hừ một tiếng, "Là nhân cơ hội đi ăn vụng chứ gì?"
Thần Huy không nói thì còn tốt, vừa nói ra như vậy, Bạch Ánh Sơn tỉ mỉ xem xét, chỉ cảm thấy Trình Như Phong làn da non mềm, trong trắng lộ ra hồng, đôi môi càng là diễm lệ như chu sa, đẫy đà căng mọng, tươi đẹp ướt át ..... Cho dù không có ăn vụng, chỉ e trộm hôn cũng không thể thiếu đi.
Bạch Ánh Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Mộng Tiều đi theo sau Trình Như Phong.
Lý Mộng Tiều trả cho Bạch Ánh Sơn một cái ánh mắt khiêu khích.
Bạch Ánh Sơn nhắm mắt, hít sâu một hơi, lui một bước, nói: "Hôm nay ta ngự kiếm ngàn dặm tới đây, có chút mệt mỏi. Như Phong, Thúy Hoa Phong nếu có phòng ốc trống nào thu dọn một gian cho ta đi, ta đi nghỉ ngơi trước. Chờ sau đại điển kết Đan, ta sẽ quay về."
Bạch Ánh Sơn nói Thúy Hoa Phong, hiển nhiên cũng không muốn ở tại Ánh Nguyệt Lâu.
Thần Huy có chút ngạc nhiên, Bạch Ánh Sơn cố ý tới tìm Trình Như Phong, thế nhưng nguyện ý đi ở phòng khách?
Trình Như Phong cũng đã mặt đầy cảm kích, nắm tay Bạch Ánh Sơn nói: "Được, vất vả cho ngươi. Ta lập tức nói với Phương sư huynh, để huynh ấy an bài. Đợi sau khi ngươi nghỉ ngơi tốt, ta dẫn ngươi du lãm Thúy Hoa Phong của chúng ta."
Thần Huy:...
Cái nha đầu này có tâm kế mà.