Trời xanh mây trắng, gió mát nắng ấm.
Hồ nước trong như gương.
Trân Châu giống một con cá linh hoạt, cắt qua mặt nước, nhô đầu ra.
Phát hiện các phàm nô vốn là nên ở dưới cây dù bên bờ hồ chờ nàng, sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ có dáng người thon dài ưu nhã của Phương Lưu Vân đang đứng ở dưới cây dù, nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
Trân Châu lên bờ.
Ở nơi này đương nhiên không có cái gọi là áo bơi gì gì đó, nàng là trực tiếp cởi hết quần áo xuống nước.
Thiếu nữ mười hai tuổi, dáng người không còn như năm xưa bằng phẳng non nớt, đã bắt đầu có vũ mị quyến rũ của nữ tính.
Eo thon chân dài, trước ngực cũng hơi hơi phồng lên, giống như nụ hoa vừa mới nhô ra.
Tóc dài đen nhánh ướt đẫm, nhu thuận dán ở phía sau tấm lưng bóng loáng trắng nõn, rũ thẳng đến cái mông vểnh cao.
Trân Châu còn chưa mọc lông tóc gì, vị trí giữa hai chân trắng hồng nõn nà, trong lúc di chuyển thấp thoáng có thể nhìn thấy khe thịt diễm sắc đang ướt đẫm nhỏ nước, cũng không biết là đơn thuần chỉ là nước hồ, hay là nàng lại ở dưới nước chơi cái trò mới nào đó.
"Phương sư huynh." Trân Châu cười gọi y.
Phương Lưu Vân thu hồi ánh mắt của mình, cầm lấy chiếc áo vắc trên ghế nằm bên cạnh giũ ra.
Trân Châu ngoan ngoãn đưa tay vói qua, để Phương Lưu Vân giúp mình mặc áo, sau đó liền ngồi xuống ở trên ghế nằm, bưng nước ép trái cây ở bên cạnh lên uống một hớp, thích ý mà hơi nheo mắt lại, tựa như một con mèo lười biếng và thỏa mãn.
Phương Lưu Vân cười cười, duỗi tay làm cái pháp thuật nhỏ đem tóc nàng làm cho khô ráo, "Tiểu sư muội thật là biết hưởng thụ."
Nếu không thì sao nào?
Đều đã tới nơi này rồi, còn không làm cho cuộc sống của mình qua đến thoải mái chút sao?
Trân Châu cũng cười, sáng lạn như hoa, "Sư huynh cố ý tới tìm muội sao?"
"Không sai." Phương Lưu Vân nói.
"Có việc sao?" Trân Châu liền không khỏi ngồi ngay ngắn thẳng lưng.
Từ 5 năm trước, nàng bắt gặp Phương Lưu Vân bị hai ả đệ tử chấp sự của Kim Chung Sơn đùa bỡn, Phương Lưu Vân tuy rằng nói không có cố ý né tránh nàng, nhưng lúc đặc biệt tới gặp nàng cũng là đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất chính là giống như lúc trước ở Tàng Thư Các vậy, đụng phải, gật đầu chào hỏi một cái, sau đó ai làm việc nấy.
Hôm nay thế nhưng tìm nàng tìm đến tận bên hồ, Trân Châu đương nhiên phải coi trọng một chút.
Phương Lưu Vân nói: "Thần Huy sư huynh nói với ta sáng hôm nay muội đột phá?"
Thần Huy căn bản là cố ý đi tìm Phương Lưu Vân khoe mà.
Thương Ngô Chân Nhân mấy năm nay cũng chưa xuất quan, Trân Châu vẫn luôn là do Thần Huy dạy dỗ, tu hành tốc độ nhanh như vậy, hắn cũng rất đắc ý, huống chi lần này Trân Châu lại đột phá là sau khi ăn xong dương tinh của hắn.
Phương Lưu Vân lười so đo cùng với cái quỷ ấu trĩ kia, nhưng kỳ thật cũng rất bất ngờ.
Tính tình của Thần Huy mê chơi thích mới mẻ, có thể thu lại tính tình làm bảo mẫu, còn làm đến 5 năm, cũng coi như là ngoài dự kiến của mọi người.
"Bây giờ là Luyện Khí tầng thứ mấy?" Phương Lưu Vân hỏi.
"Tầng thứ bảy."
Phương Lưu Vân cười như không cười mà nhìn nàng, "Ta muốn nghe lời nói thật."
Trân Châu há miệng thở dốc, vốn định biện giải, nhưng đối phương là Phương Lưu Vân, nàng rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng nói: "Tầng thứ chín."
Hơn nữa đã sắp tiếp cận đại viên mãn rồi.
Mấy năm nay nàng thực nỗ lực.
Ngoài tu hành ra, cũng nghe rất nhiều khóa, đọc rất nhiều sách, đối với cách sinh tồn ở Dục Linh Tông, cũng càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn.
Nàng cảm thấy Thần Huy dạy nàng nhiều như vậy, chỉ có một câu là chân lý "Bất luận từ đâu đến, tu vi chính là tu vi." Nàng chỉ có đem tu vi nâng cao lên, mới có thể có nhiều quyền chủ động hơn.
Nàng một mặt ngoan ngoãn nghe Thần Huy tiếp tục tu luyện Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú, đồng thời cũng không có từ bỏ Thanh Mộc Tạo Hóa Quyết.
Thần Huy kêu Phương Lưu Vân cho nàng chọn mộc hệ công pháp, vốn dĩ chỉ là vì phối hợp linh sủng của nàng nhiều thêm một chút phương pháp ứng biến, nhưng Phương Lưu Vân mang theo chút tư tâm, cho nàng chọn cái công pháp thượng thừa, nàng liền cũng trực tiếp coi như chủ công pháp để luyện.
Thần Huy đương nhiên cũng phát hiện, nhưng cũng không có ngăn cản.
"Chỗ huyền diệu nhất của Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú, chính là nó sẽ không xung đột với bất kỳ công pháp nào khác." Thần Huy nói, "Bao năm qua, cũng có một số người thử đồng tu hai công pháp. Cho nên những tu sĩ chính đạo ra vẻ đạo mạo, cũng lặng lẽ đem cái công pháp này đi luyện."
Trân Châu có chút ngạc nhiên, "Vì sao..." Toàn tông trên dưới vẫn là một mảnh phạch phạch phạch.
"Nguyên nhân quá nhiều mà." Thần Huy đếm từng cái cho nàng nghe.
Tư chất có hạn, đầu tiên liền từ bỏ. Công pháp khác không thể giống Âm Dương Song Tu như vậy thì không chọn, chỉ có những người cần mới luyện.
Khổ tu buồn tẻ nhàm chán, thời gian lại dài, một khi bị đứt ngang, không chừng sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sau đó chỉ có thể luyện lại từ đầu.
Huống chi ngồi thiền một ngày, hấp thụ chút linh khí, còn không bằng một phần ba của một lần phạch phạch phạch.
Tâm chí kém một chút, thì không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Còn có một số ít do sự quấy nhiễu từ bên ngoài, tỷ như có một số Kim Đan chân nhân hoàn toàn là đem đệ tử làm lô đỉnh mà nuôi dưỡng, làm sao có thời gian cho ngươi đi tu cái khác?
Trân Châu nghĩ, hoặc là còn có một điểm, là bởi vì đệ tử Dục Linh Tông đều là thu nhận từ khi còn nhỏ, tiếp thu đều là dạy dỗ theo cách tẩy não, căn bản sẽ không nghĩ quá nhiều, như vậy mới có thể ngoan ngoãn trở thành lô đỉnh cho các tu sĩ cấp cao.
"Tóm lại chính là có rất nhiều người thử qua, nhưng ít người thành công." Thần Huy nói, "Hơn phân nửa đều chỉ là trở thành phụ trợ cho pháp môn, chân chính đi ngược lại, đại khái chỉ có sư phụ của chúng ta."
Chuyện của Thương Ngô Chân Nhân, mấy năm nay Trân Châu cũng nghe không ít.
Cái người sư phụ mà nàng còn chưa có gặp mặt, sở dĩ có thể trở thành một Kiếm Tu, cũng thật sự là cơ duyên xảo hợp.
Bởi vì linh sủng mà năm đó sư phụ khế ước, là một thanh kiếm.
Năm đó khi nàng vừa mới nghe nói thì sửng sốt, bí cảnh kia có Thiên Hương Đằng thì thôi, còn có cả kiếm?
Thần Huy nói, lúc một thanh kiếm sinh ra kiếm linh, thì nó có ý thức của chính mình, cũng coi như là linh vật, đương nhiên là có thể khế ước.
Ở môn phái Kiếm Tu, những bảo kiếm chọn chủ, cũng giống nhau. Còn về việc nó là như thế nào vào được bí cảnh kia, thì không ai biết được rõ ràng.
Cái bí cảnh kia nghe nói là do Tổ sư gia khai tông từ thượng giới mang đến, mấy ngàn năm qua các đời tiền bối lại ném vào trong đó không ít.
Bọn linh vật ở trong bí cảnh tự sinh sản nảy nở, hiện tại cũng không có ai dám xác định bên trong rốt cuộc có bao nhiêu, có cái gì.
Đây đều là những lời truyền miệng, tóm lại Thần Huy không phản đối, Trân Châu liền lớn mật tu hành.
Nàng chăm chỉ nỗ lực, không thiếu tài nguyên, lại có linh sủng phụ trợ, tiến triển xa và nhanh hơn nhiều so với các đệ tử đồng kỳ.
Vấn đề duy nhất của nàng, chính là thân thể này thật sự quá nhỏ.
Mấy năm nay Thần Huy đối với nàng thực tốt, nàng kỳ thật cũng không ngại lần đầu tiên cho hắn, nhưng mỗi lần nhìn đến côn thịt của hắn... đặc biệt là năm trước Thần Huy cũng đột phá, thế nhưng cả thứ đồ đó cũng lớn hơn một vòng.
Trân Châu liền muốn đem thời gian kéo dài lâu hơn một chút. Tốt xấu thì cũng chờ cho thân thể phát triển nẩy nở ra thêm một chút.
Cũng may nàng có hạt giống kia.
Ở trong tiểu huyệt của nàng dưỡng mấy năm, hạt giống kia kỳ thật đã sớm nảy mầm, nhưng vẫn là thích tiếp tục lấy hình thái một viên hạt giống tròn xoe nằm ở trong hoa kính của nàng.
Bởi vì khế ước quan hệ cộng sinh, rễ của nó trực tiếp cấm ở đan điền của Trân Châu.
Trân Châu thực ngẫu nhiên phát hiện, nàng có thể thông qua những cọng rễ đó, trực tiếp đem linh lực chuyển đến hạt giống nơi đó để cất giữ, khi nào muốn dùng thì lấy về.
Sau khi thuần thục, nàng thậm chí có thể lợi dụng điểm này để che dấu tu vi của chính mình, cả tu sĩ cấp cao cũng nhìn không ra.
Ít ra thì Thần Huy cũng chưa từng hoài nghi.
Phương Lưu Vân cũng nhìn không ra, y chỉ là theo bản năng cảm thấy Trân Châu có chút không giống mà thôi. Hỏi ra tu vi chân thật của nàng, không khỏi lại cẩn thận đánh giá nàng vài lần.
"Thật nhanh." Y không khỏi cảm khái.
5 năm, hơn nữa còn ở Kiến Tập Viện kia một năm, cũng bất quá là 6 năm, nàng liền đến ngạch cửa Trúc Cơ.
Tu sĩ Luyện Khí tuy rằng cùng phàm nhân bất đồng, thọ mệnh lại không kém bao nhiêu, nhưng chỉ cần thành công lên tới Trúc Cơ, liền nhiều thêm hai trăm năm tuổi thọ, mới tính chân chính đi lên con đường thông thiên chi lộ.
"Nhưng mà... Kế tiếp làm sao bây giờ?"
Trân Châu giương mắt nhìn Phương Lưu Vân.
Phương Lưu Vân khe khẽ thở dài, "Lúc đạt đến Trúc Cơ sẽ có thiên kiếp, giấu không được. Cái tuổi này của muội mà là tu sĩ Trúc Cơ... Sẽ thực có nhiều người muốn. Ta cùng Thần Huy đều không thể bảo hộ muội được. Thương Ngô Chân Nhân lại chưa xuất quan..."
Trân Châu im lặng một lát, mới miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười, "Có thể muốn người từ trong tay hai vị sư huynh, như thế nào cũng phải là Kim Đan chân nhân đi? Không tính bị thua thiệt ..."
Phương Lưu Vân im lặng một hồi, mới nói: "Muội biết Cửu Trọng Sơn không?"
Trân Châu gật gật đầu.
Cửu Trọng Sơn cũng là một bí cảnh. Nghe nói là một mảnh không gian bị nứt ra từ cuộc đại chiến của tiên ma thời thượng cổ. Bên trong có linh hoa diệu thảo thiên tài địa bảo thời thượng cổ, cũng có di tích chiến trường của tiên ma, truyền thừa của các tu sĩ tiền bối.
Từ lâu đã được mấy tông môn hợp lực ở cái bí cảnh này bày ra cấm chế, để cho đệ tử các tông môn tiến vào rèn luyện.
"Cửu Trọng Sơn mỗi mười năm mở ra một lần, chỉ giới hạn cho đệ tử Luyện Khí tiến vào." Phương Lưu Vân nói, "Lúc vào đó chỉ có thể duy trì một tháng, nếu không có kịp thời đi ra, liền phải chờ đến mười năm sau."
Phương Lưu Vân dừng một lát, lại nhẹ giọng bổ sung, "Nhưng nếu có đệ tử Luyện Khí đi vào, lại ở trong bí cảnh đạt thành Trúc Cơ, thì sẽ ở lúc thiên kiếp sắp đến sẽ bị cấm chế của bí cảnh ném ra. Bị đưa đến nơi nào thì hoàn toàn là ngẫu nhiên, không có ai biết sẽ dừng ở nơi nào."
Trân Châu rùng mình.
Phương Lưu Vân là đang dậy nàng đào tẩu sao?
Trân Châu đương nhiên muốn chạy trốn. Chỉ là không nghĩ ra biện pháp chu toàn mà thôi.
Dục Linh Tông tuy rằng cũng không có cấm các đệ tử xuống núi, nhưng tội phản bội tông môn, cũng đường đường liệt vào tội đứng đầu trong thập giới.
Trân Châu bên này, cái thứ nhất trốn không thoát chính là Thần Huy.
Củ cải trắng mà hắn nuôi dưỡng 5 năm. Nếu như có một ngày bỗng nhiên chạy mất không bao giờ trở về nữa. Ngươi nói hắn có cam lòng hay không?
Hơn nữa nàng hiện giờ tuổi còn nhỏ như vậy, lại không có lý do chính đáng công khai xuống núi, nếu như tự mình chuồn êm, chỉ sợ nàng còn chưa có chạy đến chân núi, thì đã bị xách trở về.
Nhưng nếu là lợi dụng bí cảnh ...Nàng có thể cùng mọi người đường đường chính chính đi vào, sau đó tùy tiện trốn một tháng không ra, sau khi đạt thành Trúc Cơ bị ném ra. Thế giới lớn như vậy, bị ném về Dục Linh Tông thì tỷ lệ quả thật rất nhỏ có thể không cần suy nghĩ đến.
Chỉ là bị ném ra liền phải đối mặt với thiên kiếp hơi có chút nguy hiểm.
Nhưng ngẫm lại, nói không chừng về sau chính là từ nay trời cao biển rộng, Trân Châu liền cảm thấy có nguy hiểm lớn đến đâu cũng đáng để thử một lần.
Hai mắt nàng sáng lên mà nhìn Phương Lưu Vân, "Phương sư huynh, cái bí cảnh này phải đi như thế nào?"
"Năm nay chính là thời điểm Cửu Trọng Sơn mở ra, tông môn có mười người." Phương Lưu Vân nói, "Ta sẽ tranh một vị trí cho muội."
"Phương sư huynh..."
Giọng nói của Trân Châu có chút nghẹn ngào.
Nàng không hỏi Phương Lưu Vân tranh cái vị trí này cho nàng phải trả cái giá gì, dù sao hiện tại nàng cái gì cũng là do Thúy Hoa Phong cấp cho, còn tự mình thì cái gì cũng không trả nổi.
Nàng cũng không có nói nếu phiền toái quá thì thôi, vậy thì quá giả dối.
Bởi vì nàng muốn cái cơ hội này, nằm mơ cũng muốn.
Nàng nhìn Phương Lưu Vân, nước mắt có chút nhịn không được mà chảy xuống.
Nàng nghĩ nàng chỉ có thể thiếu y.
Hoặc là cả đời cũng không thể nào trả hết.
"Khóc cái gì?" Phương Lưu Vân duỗi tay qua lau sạch nước mắt của nàng, giọng nói ôn nhu dịu dàng, "Ta đã nói qua từ sớm, muội chỉ cần vui vẻ lớn lên là được rồi."
Trân Châu đem mặt dán ở trong lòng bàn tay của Phương Lưu Vân, khóc không thành tiếng.