Trân Châu là được Thần Huy bế lên thuyền bay.
Hạ thân của nàng bị xé rách, cử động một cái cũng rất đau, đã vậy Thần Huy còn không chịu để nàng thi pháp chữa khỏi.
Hắn chính là muốn cho nàng nhớ kỹ cái giáo huấn này.
Trân Châu cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, chờ rời khỏi hắn lại nói sau.
Thần Huy vẫn chưa rời đi, vẫn cứ ôm nàng, lải nhải đem những việc cần chú ý mà ngày hôm qua đã nói qua, lại dặn dò lần nữa, thẳng đến khi người dẫn đầu là Ngọc Liên chân nhân lại đây, hắn còn đặc biệt đi bái kiến, cũng không biết sau lưng hai người đạt thành cái trao đổi gì, thỉnh Ngọc Liên Chân Nhân chiếu cố Trân Châu nhiều hơn.
Đến khi thuyền bay phải khởi hành, lúc hắn cùng nàng cáo biệt, lại hung hăng cắn môi nàng, ánh mắt giống như ác lang đảo qua các nam tu sĩ đồng hành, không chút che dấu nào mà tuyên cáo chủ quyền, cũng cảnh cáo Trân Châu, "Không được để người khác chạm vào."
Trân Châu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Thuyền bay khởi động, Thần Huy mới lưu luyến không rời đi xuống.
Trân Châu dựa vào mép thuyền, nhìn hắn đứng ở nơi đó phất tay với nàng, sau đó càng ngày càng xa, biến thành một điểm nho nhỏ.
"Nhìn không thấy rồi, còn nhìn!"
Giọng điệu không vui từ phía sau truyền đến.
Trân Châu quay đầu lại, thì nhìn thấy Sở Dương.
Sở Dương cũng ở trong số những người đi Cửu Trọng Sơn.
Mười bảy tuổi, Sở Dương đã trưởng thành, là một thiếu niên anh tuấn, mặt mày như họa. Dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, một thân cơ bắp rắn chắc xinh đẹp, thật giống như một con báo nhỏ mạnh mẽ.
Trân Châu cười cười, "Đã lâu không gặp."
"Muội lên Thúy Hoa Phong thì chưa từng xuống núi, làm sao mà gặp được?" Sở Dương hừ một tiếng.
Trân Châu đánh cái ha ha, bởi vì Thúy Hoa Phong thanh tĩnh.
Nàng nhiều lắm là ứng phó Thần Huy một chút. Hơn nữa ở trước sáng hôm nay Thần Huy ăn giấm chua chưa có hắc hóa, cũng là rất dễ ứng phó.
Mặc dù là hắc hóa... Ở dưới tiền đề nàng nghe lời, hắn cũng sẽ suy nghĩ cho nàng, còn vì nàng mà đi cầu người.
Trân Châu nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi liền có chút mâu thuẫn.
Nàng cùng Thần Huy, kỳ thật... cả câu nói tạm biệt cũng không có. Nếu hắn biết nàng thật sự sẽ không trở về nữa, còn không biết sẽ như thế nào...
"Thật sự thích hắn đến vậy sao?" Sở Dương tức giận mà đem thuật trị thương vỗ lên mặt Trân Châu, "Hắn cắn ra vết thương như vầy, muội còn muốn để vậy đến sang năm sao?"
Môi nàng bị người ta hôn đến vừa đỏ vừa sưng thật sự quá chướng mắt.
Loại phép thuật nhỏ trị thương này bọn họ trên cơ bản đều học được, mọi người đều chơi lớn đến như vậy, vạn nhất trên người có vết thương nhỏ nào, đều sẽ tự mình giải quyết.
Trân Châu căn bản là làm lơ khuôn mặt đen sì của Sở Dương, cười đến mi mắt cong cong, "Cảm ơn."
Sở Dương ngược lại không biết phải đáp lại như thế nào, mặt có hơi đỏ một chút.
Thuyền bay tốc độ thực nhanh, bọn họ chỉ mới nói mấy câu, sơn môn của Dục Linh Tông đã không nhìn thấy rồi.
Trên thuyền bay có bày cấm chế, tuy rằng nhanh như vậy, nhưng gió trên boong tàu lại không lớn, dựa vào mép thuyền, nhìn mây trắng nhè nhẹ từ bên người xẹt qua, vẫn là phi thường thích ý.
Huống chi cách Dục Linh Tông càng ngày càng xa, Trân Châu quả thực cả người đều nhẹ nhàng, vui vui vẻ vẻ mà cùng Sở Dương nói chuyện phiếm.
"Ngươi gần đây thế nào?" Nàng hỏi.
Lúc mới vừa lên Thúy Hoa Phong, Sở Dương còn thường xuyên thông qua Minh bài cùng nàng nói chuyện phiếm, còn nói muốn giúp nàng chuyển tới Ngọc Nữ Phong, nhưng qua một thời gian, liền không hề đề cập đến.
Trân Châu nghĩ, Sở Dương đại khái là ý thức được, Ngọc Nữ Phong cũng không có dễ sống như vậy.
Sở Dương quả nhiên chỉ là hàm hồ lên tiếng trả lời, "Cũng vậy thôi, sư tôn đối với ta cũng không tệ lắm, tài nguyên cái gì đó cũng không thiếu, ta thực nhanh là có thể lên Trúc Cơ." Nói đến cái này, ánh mắt của Sở Dương liền nóng bỏng lên, "Muội chờ ta."
Trân Châu lại cười rộ lên.
Sở Dương hiện tại là Luyện Khí tầng thứ bảy. Đứng đắn mà nói, không so sánh với Trân Châu, 5 năm thời gian, từ tầng thứ ba đến tầng thứ bảy, đương nhiên xem như là rất nhanh, Ngọc Liên Chân Nhân sẽ coi trọng y cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chính là bởi vì coi trọng, cuộc sống sinh hoạt của y sau khi đạt đến Trúc Cơ, đại khái cũng có thể đoán trước được.
"Chờ ngươi đạt đến Trúc Cơ, thì không đếm xỉa tới ta nữa." Trân Châu chỉ chỉ khoang thuyền.
Thuyền bay vừa mới khởi động, Ngọc Liên Chân Nhân liền cùng đệ tử của bà ta ở bên trong làm loạn, căn bản không tránh né người, âm thanh dâm đãng bay đầy trời.
Cũng may tất cả mọi người đều là đệ tử của Dục Linh Tông, cũng không có ai xem là chuyện lớn gì.
Gương mặt Sở Dương lúc này càng thêm đỏ, nói: "Sư tôn sắp đến ngưỡng then chốt ... Sau khi đột phá sẽ không..."
Trân Châu chỉ là nhìn Sở Dương cười, y liền ngừng lại.
Đúng, y từ trước đến nay cũng không phải là tên ngốc, chính y hiểu rõ.
Tu hành như đi ngược dòng nước, căn bản không thể ngừng lại, hơn nữa càng lên cao thì càng khó.
Kim Đan tầng thứ năm so với Kim Đan tầng thứ tư thì nhu cầu càng nhiều.
Nhưng Kim Đan tu sĩ trong môn chỉ có mấy người, song tu cũng thỏa mãn không được, cũng chỉ có thể chuyển hướng đến đệ tử Trúc Cơ. Nhưng tu vi của các đệ tử Trúc Cơ lại kém một cảnh giới, liền đành phải dùng số lượng cùng số lần để bù vô.
Sau khi đạt Trúc Cơ, thì có nghĩa là đã ra khỏi kỳ bảo hộ của người mới, có thể tùy tiện ăn rồi.
Y còn tưởng có thể thế nào?
Cho nên, Trân Châu nghĩ, tuy rằng Thần Huy nói thiên địa linh khí cũng là âm dương chi khí, cũng không có cao thấp, nhưng lấy người làm lô đỉnh, thải bổ song tu, chung quy cũng là có hạn, mà chỉ cần không tổn hại đến Thiên Đạo, thế gian vạn vật liền sẽ sinh sôi không ngừng, cho nên thiên địa linh khí kéo dài không dứt. Đây mới là vì sao những cái công pháp đó mới xem như là tu hành chính đạo.
Sở Dương nhất thời không nói chuyện, Trân Châu cũng an tĩnh lại, nằm ở trên mép thuyền, một mặt nhìn biển mây bên ngoài, một mặt vận công, muốn đem tinh dịch mà buổi sáng Thần Huy lưu lại hấp thu hết.
Tuy rằng hắn nói không cho phép, nhưng hiện tại cũng đã rời khỏi Dục Linh Tông rồi, nếu thật vẫn luôn hàm chứa thì chờ mang thai sao?
Không nghĩ tới nàng tâm niệm vừa mới động, hạt giống ở trong huyệt khẩu liền hạ thủ trước, tựa hồ là trong nháy mắt liền hút hết, sau đó còn vui vẻ truyền lời cho Trân Châu, "So với của ngươi ăn ngon hơn. Lần sau lại nhiều thêm một chút."
Vô nghĩa, tốt xấu cũng là dương tinh của tu sĩ Trúc Cơ, nguyên khí tích chứa trong đó đương nhiên so với tiểu Luyện Khí như nàng thì càng nhiều hơn, đối với Thiên Hương Đằng mà nói, đại khái có nhiều dinh dưỡng hơn.
Có điều, nàng cũng phải đi rồi, về sau chỉ sợ cũng không có nhiều cơ hội lộng ra thứ này cho nó ăn.
Thế giới bên ngoài... Cho dù nàng về sau có thể tìm được đạo lữ song tu hay không, cũng không có khả năng giống Dục Linh Tông chơi đến cuồng loạn như vậy.
Nàng đang suy nghĩ miên man, Sở Dương bên cạnh lại mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Linh căn của ta, là bậc thứ tám."
Thời điểm kết thành Kim Đan, là cửu phẩm mạnh nhất, nhưng cấp bậc của linh căn lại vừa lúc tương phản, bậc thứ nhất là tốt nhất, bậc thứ chín là kém cỏi nhất. Nếu ấn tư chất tu chân mà tính thì bậc thứ tám của Sở Dương, cũng có thể xem như lót đế.
"Nhà ta ở Tĩnh Châu, là một thương hộ bình thường, nhưng có thể xem là giàu có. Ta có thứ huynh, so với ta chỉ lớn hơn một tuổi. Lúc ta năm tuổi, Thiên Hạc Đạo thu đồ đệ ở nơi chúng ta, cha ta đem chúng ta đều đưa đi. Kiểm nghiệm linh căn, hắn là bậc thứ năm, được mang đi, ta bị loại."
Sở Dương rất ít khi tâm bình khí hòa mà nói nhiều như vậy, đến phần sau, là cắn chặt răng, "Từ đó trở đi, cuộc sống của ta cùng mẹ ta, liền long trời lở đất."
Trân Châu có thể tưởng tượng ra, thật là nơi nào cũng không thiếu người đội trên đạp dưới, huống chi là gia tộc phàm nhân có tu sĩ, kia còn không phải gà chó bay đầy trời?
Di nương xoay người, ngày tháng của chủ mẫu đương nhiên qua không tốt rồi.
"Ta không cam lòng." Sở Dương nói, "Không cam lòng bị loại bỏ, cũng không cam lòng để cho mẹ ta bị cái tiện tì kia đạp dưới chân, sau đó ta liền tự mình chạy tới cầu tiên. Thời gian 5 năm, ta đi khắp không biết bao nhiêu núi to sông lớn, hỏi qua hơn mười tông môn lớn nhỏ, duy nhất chỉ có Dục Linh Tông là chịu nhận ta."
"Dục Linh Tông..." Trân Châu cười cười, "Không giống với nơi khác."
Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú không kén chọn tư chất, đừng nói là linh căn bậc thứ tám, chỉ cần có chút linh căn, bậc thứ chín cũng được. Mà Dục Linh Tông, lại vĩnh viễn đều cần số lượng lớn đệ tử cấp thấp.
"Bất luận Dục Linh Tông là tốt là xấu, nói tóm lại... Là cho ta chỗ đứng." Sở Dương theo nàng nhìn về phía biển mây bên ngoài, "Sau khi được sư tôn thu nhận, ta đưa tin về nhà, từ khi đó bắt đầu không có ai còn dám khi dễ mẹ ta. Mà hiện tại, ta đã là Luyện Khí tầng thứ bảy, cái tên nghiệt chủng kia, bất quá chỉ mới Luyện Khí tầng thứ ba mà thôi."
Nhìn ra được, Sở Dương là thật sự đối với Dục Linh Tông có lòng biết ơn.
Kỳ thật Dục Linh Tông đối với Trân Châu cũng coi như có ân, nếu không phải được đệ tử của Dục Linh Tông phát hiện, nàng hiện tại có thể đã sớm trở thành tiện kỹ ngàn người kỵ vạn người cưỡi rồi.
Nhưng... Nàng vẫn là muốn chạy thoát.
Sở Dương cũng được, Thần Huy cũng được, có lẽ mỗi người đều có lập trường cùng sự lựa chọn của chính mình, không tới phiên nàng khoa tay múa chân, duy nhất nàng có thể làm, chỉ là bắt lấy cơ hội của chính mình, đi con đường của mình.
"Tiểu Dương."
Một nữ tu ăn mặc lộng lẫy từ trong khoang thuyền đi ra.
Sở Dương vội vàng đứng thẳng người hành lễ, "Kim sư tỷ."
Kim sư tỷ nâng tay, ánh mắt dừng ở trên người Trân Châu, cười cười, "Đây là tiểu Trân Châu mà Sở sư đệ tâm tâm niệm niệm?"
Sở Dương lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Sư tỷ đừng giễu cợt..."
Kim sư tỷ cười cười, nói: "Sư tôn gọi đệ đó, nhanh lên vào đi thôi."
Sở Dương đáp lời, lại nhìn thoáng qua Trân Châu, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, xoay người đi về phía khoang thuyền.
"Trân Châu sư muội là cùng kỳ với tiểu Dương?" Kim sư tỷ ở sau lưng y cười nói, "Có thử qua kỹ thuật lưỡi của đệ ấy chưa? Mặc dù Ngọc Nữ Phong nhiều người như vậy, cũng coi như là có một không hai, sư tôn quả thực một khắc cũng không rời được."
Bóng dáng của Sở Dương hơi run lên, nhưng lại không có quay đầu lại, ngược lại đi càng nhanh hơn.
Trân Châu lúc này mới nghiêm túc đánh giá Kim sư tỷ một chút, Kim sư tỷ có một khuôn mặt trái táo làm cho người yêu thích, cười tủm tỉm, thật giống như vừa mới chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm, căn bản không có thâm ý khác.
Trân Châu cũng cười cười, nói: "Không có, Thần Huy sư huynh không cho muội chạm vào người khác, bằng không huynh ấy sẽ huỷ hoại muội. Muội không dám."
Nàng lập tức là có thể rời khỏi nơi này, thật không muốn tạo thêm phiền phức. Thần Huy hắc hóa vừa lúc có thể dùng để làm cớ làm lá chắn.
Dù sao sáng nay phương pháp hắn đưa nàng lên thuyền, tất cả mọi người đều nhìn thấy được.
Kim sư tỷ quả nhiên ánh mắt lóe lóe, cười đến càng thêm thân thiện, "Ai da! Nói như vậy, thân tu vi này của Trân Châu sư muội ... Tất cả đều là do Thần Huy đút cho muội?"
"Ừ." Trân Châu đáp lời. Cho dù không phải là toàn bộ, đại khái hắn cũng đút một nửa đi... Vả lại đã 5 năm, hơn một ngàn ngày đêm.
"Hắn thật sự nỡ buông tay." Kim sư tỷ cười cười, ở trên gương mặt mềm mại xinh xắn của Trân Châu sờ soạng một phen, "Nhưng mà nếu đổi lại là ta, nhặt được vật nhỏ đáng yêu như vậy, đại khái cũng sẽ không muốn buông tay đâu."
Không phải sao? Trân Châu lại cười cười. Nàng bất quá là đi cáo biệt với Phương Lưu Vân, hắn liền hắc hóa thành như vậy.
Mới vừa nảy lên một chút không nỡ, tức khắc lại tan đi.
Nếu nàng tiếp tục ở Dục Linh Tông, kết quả tốt nhất, cũng chính là trở thành cấm luyến của Thần Huy.
Vẫn là nên sớm một chút rời đi thôi.