Trân Châu đến sáng hôm sau mới về Ánh Nguyệt Lâu.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Thần Huy đại mã kim đao ngồi ở chỗ kia.
Trân Châu theo bản năng rụt một cái, "Sư huynh."
"Đi đâu?" Thần Huy vẫy tay về phía nàng.
Trân Châu ngoan ngoãn đi qua, thành thật trả lời, "Đi cáo biệt với Phương sư huynh."
"Cáo biệt cái dạng gì mà phải nửa đêm khuya đi ra ngoài, sáng sớm mới trở về?" Thần Huy duỗi tay ra, trực tiếp liền xé rách kiện áo choàng trên người nàng, ánh mắt xem xét từ trên xuống dưới, "Rốt cuộc là dùng nơi nào để cáo biệt?"
Áo bị xé rách rớt trên mặt đất, Trân Châu nhìn ra được Thần Huy thật tức giận, nhưng lúc này lại không muốn biện giải, cũng không muốn xin tha, chỉ hơi nhấp môi, mang theo vài phần quật cường, thân thể trần trụi đứng ở nơi đó, mặc cho hắn đánh giá.
Tất cả dấu vết trên người nàng đều là do chính Thần Huy đêm qua làm ra, Phương Lưu Vân cũng không có động vào nàng. Nhưng cơn tức giận của Thần Huy cũng không có tiêu tan một chút nào.
Hắn hất tất cả đồ vật ở trên bàn bên cạnh xuống mặt đất, nắm Trân Châu ném lên mặt bàn, hung tợn nói: "Phương Lưu Vân là người khiến cho muội nhớ thương như vậy? Sợ lúc rời đi không gặp được, còn cố ý hơn nửa đêm chạy đi tìm y? Kết quả tự mình đưa tới cửa người ta cũng không ăn, muội nói muội có phải tiện nhân hay không?"
Hắn lấy một loại nắn bóp thô bạo xưa nay chưa từng có nắn bóp hai cái bánh bao nhỏ trước ngực Trân Châu, lại vẫn chưa hết giận, cúi đầu cắn một cái, cắn chảy ra máu.
Trân Châu kêu thảm co người lại, "Sư huynh, đau."
"Đau là đáng đời." Thần Huy đem huyết châu chảy ra liếm hết, trong ánh mắt lộ ra loại điên cuồng khát máu, "Ta đối với muội tốt như vậy, thật cẩn thận, mỗi lần đều sợ làm đau muội, thậm chí tình nguyện tự mình tiết ra để đút cho muội ăn, chính là để cho muội đi đến chỗ nam nhân khác dâng cho họ ăn?"
Trân Châu không có biện pháp phản bác, vừa là chột dạ, lại vừa cảm thấy thẹn, bụm mặt khóc.
"Muội có phải mù rồi hay không? Năm đó người đi xuống dưới chân núi tiếp muội chính là ta, dạy muội tu hành cũng là ta, bảo vệ muội không bị khi dễ chính là ta, mỗi ngày đều yêu thương muội cũng là ta, nhìn cho rõ ràng, là ta."
Thần Huy kéo tay nàng ra, cưỡng bách nàng nhìn mình, "Muội trong miệng nói hầu hạ ta, kỳ thật có phải nghĩ đến y hay không? Muội mỗi ngày ở trong lòng ngực ta kêu động tình, nhưng vẫn nghĩ đến cái người cả chạm vào cũng không chịu chạm vào muội, rốt cuộc muội có lương tâm hay không?"
Tay Trân Châu bị hắn nắm đến có chút đau, lại đột nhiên muốn cười.
Loại địa phương quỷ quái này, cái người mỗi ngày có thể đổi mười cái bạn giường, thế nhưng bắt lấy nàng hỏi lương tâm?
Thần Huy nhìn ra sự cười nhạo trong mắt nàng, cơn giận dữ càng tăng thêm.
Hắn cũng biết hiện tại trạng thái của mình có chút không đúng, nơi này là Dục Linh Tông, bên cạnh các sư tỷ muội nào không phải người này tới người kia đi, ba cái động đều cắm đầy thay phiên không nghỉ cũng là chuyện thường. Nhưng chuyện này dừng ở trên người Trân Châu, hắn liền nhịn không được.
Nàng là của hắn.
Là hắn từ lúc nàng còn nhỏ như vậy, nuôi dưỡng từng ngày đến khi lớn lên.
Trừ bỏ hắn, ai cũng không thể chạm vào.
Mơ mộng cũng không được.
Thần Huy cường ngạnh kéo chân Trân Châu ra, đem hạt giống trong hoa huyệt nàng moi ra ném qua một bên, cũng không màng đến nàng rốt cuộc có ướt át hay không, chịu đựng nổi hay không, hắn nắm côn thịt của mình lên muốn nhét vào bên trong.
Trân Châu kinh hoảng, giãy giụa muốn chạy trốn, "Sư huynh, không muốn, đừng mà!"
Nàng nói với Phương Lưu Vân để y muốn nàng, bất quá chỉ là nhất thời khó kìm lòng nổi, chính nàng cũng biết rõ sự thật, nàng đã đến tầng thứ chín của Luyện Khí, cách ngưỡng cửa Trúc Cơ chỉ có một bậc, nhưng nếu ở ngay lúc này bị phá thân, hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng.
Không chừng đời này của nàng cũng không còn có khả năng đạt đến Trúc Cơ, vậy thật sự chỉ có thể trở thành lô đỉnh thải bổ.
Thần Huy bóp chặt eo nàng, trực tiếp đem nàng kéo trở về.
Tay hắn giống như là vòng sắt, mặc cho Trân Châu đấm đánh như thế nào cũng không buông lỏng một chút nào, Trân Châu cuối cùng cũng không rảnh lo kiêu ngạo cùng tôn nghiêm gì, khóc kêu xin tha, "Sư huynh, đừng mà. Muội sai rồi, muội sai rồi, muội không dám nữa, sư huynh, huynh đừng như vậy... Sư huynh huynh tha cho muội đi..."
Nhưng hạ thân vẫn là truyền đến đau nhức bị nức rách.
Trân Châu từ bỏ giãy giụa, mềm như bông nằm trên bàn, chỉ nhỏ giọng nói: "Thần Huy, ta hận ngươi."
Không biết là do những lời này của Trân Châu, hay là do trên côn thịt dính máu, làm cho Thần Huy thoáng khôi phục một chút lý trí, hắn cúi đầu nhìn giữa hai chân Trân Châu, kỳ thật cũng không có thật sự cắm vào, không có bước dạo đầu, nơi đó của nàng quá nhỏ, lại không đủ ướt không đủ mềm, của hắn thì lại quá cứng quá thô, mới chỉ nhét vào nửa cái qυყ đầυ, huyệt khẩu liền bị nứt rách.
Hoa huyệt kiều nộn của nàng bị hắn làm căng đến không thành bộ dáng, máu đỏ tươi dọc theo côn thịt hắn nhỏ giọt xuống.
Thần Huy đột nhiên có chút hoảng hốt.
Thật giống như nhìn đến cái đêm đó Trân Châu mới vừa lên núi, cái miệng nhỏ trên mặt cũng là như vậy chỉ có thể ngậm nửa cái quy đầu của hắn, nàng mang theo chút ủy khuất, lại ngoan ngoãn nỗ lực mà ngậm mút hắn.
Một đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi trưởng thành lại là một thiếu nữ yêu kiều dịu dàng vũ mị như vậy.
Hắn nâng tay lên sờ mặt nàng.
Trân Châu cắn môi dưới của mình, quay đầu đi.
Thần Huy thu tay về, cầm côn thịt của mình đang lấp ở cửa huyệt, Trân Châu cảm giác được rõ ràng co thắt lại một cái.
Mặc dù là chỉ có nửa cái quy đầu ở trong cơ thể nàng, Thần Huy cũng bởi vì nàng đột nhiên co thắt mà bị thắt chặt đến đánh cái rùng mình, nhưng cuối cùng cũng không đâm vào trong, mà là tự mình nắm thân gậy, nhanh sục sục mấy cái, sau đó liền ở ngay huyệt khẩu của nàng, bắn vào.
Đây là lần đầu tiên Trân Châu bị bắn ở huyệt.
Tuy rằng cái trạng thái này có chút kỳ lạ, nhưng lửa nóng của tinh dịch vẫn là nóng đến nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng, cả ngón chân cũng co lại.
Thần Huy đem côn thịt rút ra, nhìn tinh dịch trắng đục của chính mình lẫn chút tơ máu từ cửa huyệt bị căng lớn ra của Trân Châu chảy ra bên ngoài, đôi mắt hắn lại tối thêm vài phần, nhưng cuối cùng chỉ là hít sâu một hơi, đem hạt giống Thiên Hương Đằng ở bên cạnh lấy qua đây, nhét vào trong tiểu huyệt của nàng, mệnh lệnh: "Lấp kín."
Hạt giống sớm có ý thức, đối với Thần Huy cái tu sĩ cấp cao thường xuyên có thể gián tiếp đút cho nó ăn no, vừa thích vừa sợ, không dám cãi lời, tự động thích ứng với tiểu huyệt lớn nhỏ của Trân Châu, quả nhiên lấp một cái kín mít, một giọt cũng không chảy ra.
Trân Châu nghĩ, linh sủng này của mình quả thực là cái thứ phản đồ, thật là ngã theo chiều gió, chuẩn bị hãm hại chủ nhân bất cứ lúc nào.
"Không được hấp thu, không được cho chảy ra." Thần Huy bế Trân Châu lên đi về phía nội thất, một mặt nói, "Ta muốn muội hôm nay cứ như vậy chứa đồ vật của ta mà lên đường."
Trân Châu nằm ở khuỷu tay hắn, có hơi nhưng không có sức nói: "Ta hận ngươi."
"Hận cũng là của ta." Hắn ở bên tai nàng tuyên cáo, "Muội chỉ có thể là của ta. Nhớ kỹ chính muội vừa mới nói, nếu có lần sau, còn dám nghĩ đến nam nhân khác, ta liền thật sự thọc xuyên muội!"
Trân Châu nhắm mắt không muốn nói nữa.
Thần Huy là đệ tử chân truyền đạt Trúc Cơ tầng thứ tám, cho dù hắn thật sự thọc cái tu sĩ Luyện Khí, thì sẽ thế nào? Nhiều nhất bất quá chỉ bị phạt cấm đoán mà thôi.
Nhưng còn nàng thì sao?
Trong Dục Linh Tông không ai hy vọng đệ tử Trúc Cơ sẽ có chuyện gì.
Còn may là nàng đã muốn đi.
"Nói chuyện." Giống như là nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Thần Huy đem nàng đặt lên trên giường, "Bằng không đừng nói xuống núi, cả cái cửa muội cũng đừng mong bước ra."
Rõ ràng đêm qua còn khá tốt, vì sao đột nhiên hắc hóa lên đáng sợ đến như vậy?
Bởi vì ghen với Phương Lưu Vân sao?
Trân Châu có chút không hiểu, nhưng lúc này cũng chỉ có thể theo ý tứ của hắn, run run nói: "Ta đã nhớ kỹ, về sau cũng không dám nghĩ tới người khác nữa. Ta là của một mình Thần Huy sư huynh."
Thần Huy lúc này mới vừa lòng, vỗ vỗ nàng, "Đem quần áo mặc vào, thu thập đồ đạc, ta đưa muội đi lên thuyền bay."