Chereads / true deliverance / Chapter 2 - 02 BIẾN CỐ

Chapter 2 - 02 BIẾN CỐ

Trong 4 ngày qua, tôi luôn có cùng một giấc mơ về một ai đó đang cố nói với tôi về một việc mà tôi phải làm. Nhưng tôi lại không thể biết là ai hay việc đó là gì. Ngay khi tôi định bắt đầu một ngày nhàm chán của mình thì đột nhiên có một dòng thông báo hiện lên. NGE 4.0. Phải rồi! Hôm nay là ngày chiếu film mà tôi đã chờ đã tháng rồi. Tôi vội làm vệ sinh rồi khoác áo đi ra ngoài. Ghé qua Vinmart mua cơm nắm rồi chạy thẳng đến rạp.

Đèn hiệu chuyển xanh, tôi vội sang đường, một ninja lead đã tông tôi. Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời tôi nghĩ, ít nhất mình cũng không làm gánh nặng cho mọi người nữa.

-Vậy là tôi sẽ được Isekai và cheat cực mạnh rồi lập harem à. Mà sao mình lại muốn thế nhỉ, phiền lắm.

Mọi thứ dần tối lại rồi điều đó xảy ra.

- Thứ ánh sáng gì kia? Đù. Isekai thật à.

-Isekai cái b**p! Trời ạ, lại một thằng ngáo phim. Được rồi, đây không phải lần đầu tiên cậu ở đây đâu. Và đây là lần thứ 14 ta gặp nhau rồi. Mà cái phản ứng kia thì chắc cậu không nhớ rồi.

Trong lúc tôi hoang mang thì cô gái hoặc cậu trai kia giới thiệu. Mé chói quá đếch thấy được gì.

-Nghe này, tôi là Angel 12th nhưng cứ gọi là RE. Việc của cậu giờ là phải tìm ra tội lỗi mình đã phạm phải và lí do cậu chết. Cậu có 4 ngày. Đến ngày cuối cậu phải cho tôi biết tội và lí do chết của mình. Nó sẽ lặp lại cho đến khi cậu nhận ra được hoặc cậu không chịu nỗi nữa và làm như 13 lần trước.

- Vậy những lần trước tôi đã làm gì?

-Lặp lại tội lỗi và bị xóa kí ức. Mọi gợi ý đều ở trong nhà cậu và tôi sẽ cho cậu thứ này để cậu có thể tìm được nó.

Tôi choàng tỉnh dậy và trước mắt tôi là khung cảnh thân thuộc mà tôi đã thấy biết bao lần. Bật dậy và với lấy ngay chiếc đồng tôi để trên bàn.

- Xem nào, 3h33 ngày 23/6/2020 Cái này là 4 ngày trước rồi cơ mà.

Vậy nó là thật hay là một giấc mơ dài. Vừa hoang mang vừa lo lắng. Tôi đi xuống lầu và kiểm tra đồ ăn mẹ nấu. Là cơm trứng cuộn. Vậy chắc tất cả chỉ là mơ. Nhưng dù đã thủ dâm tinh thần bao nhiêu lần bằng cái suy nghĩ kia nhưng tôi vẫn không thể bỏ những cái RE nói ra khỏi đầu được.

Tôi nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày. Ngày cuối RE xuất hiện và hỏi tôi nhưng tôi vẫn chưa là gì cả nên đoán bừa. RE lắc đầu và tôi tỉnh dậy thấy mình đã bị đâm vào bụng. Cơn đau và cảm giác mụ mị dần chiếm lấy tôi. Vòng lặp 1 của tôi đã kết thúc như thế.