~Ring~
Tiếng chuông thân thuộc lại vang lên kéo tôi ra khỏi sự hoang mang cực độ.
-Không, không thể là mình được. Mình đã nằm dưới sàn mà. Nhưng nếu thế...
Người duy nhất có mặt giống tôi là em trai tôi nhưng nó làm gì ở đây. Mà phòng duy nhất mình chưa kiểm tra là phòng của nó vì bị khóa và tôi cũng không thể tìm thấy chìa. Nhưng nếu đây là vòng lặp thì chắc nó sẽ trở lại như cũ vào 4 ngày nữa phải không? Nếu thế chỉ cần phá cửa là được. Nghĩ là làm, tôi phóng xuống giường.
Phòng nó là phòng cũ của bà tôi hồi bà còn sống nên tôi không muốn vào phòng. Hồi đó vui lắm, ăn xong đi chơi với tụi bạn rồi về được bà đưa võng, quạt và hát ru cho anh em chúng tôi. Đám bọn tôi như nhóm Super Peace Busters trong Anohana hay biệt đội kiếm tìm sự thật của thế giới, Little Busters vậy. Nhưng không gì là mãi mãi. Rồi mỗi đứa một ngả, còn bà thì mất khi tôi vào lớp 3. Dần dà tôi cũng trở nên như hiện tại.
Đứng trước cửa phòng, thu hết can đảm, bám lấy "sợi tơ" hi vọng cuối cùng mà tôi có thể nghĩ ra được. Tôi phá cửa và cầu mong bà phù hộ mình.
-S..sao không có gì cả… Tại...tại sao? Đến cuối năm cấp 2 mình vẫn thường vào phòng này mà?
Chỉ có cái cửa sổ đang được nhuộm vàng bởi cái nắng oi bức của mùa hạ cùng tiếng kêu rộn rã của bầy ve như đang cười vào sự cố gắng của mình. Chán nản pha chút tuyệt vọng, tôi loạng choạng vào phòng. Lướt qua với ánh mắt vô hồn, sự chú ý của tôi va vào những chiếc thùng carton được đặt ở nơi mà nếu mở cửa bằng cách thông thường thì chắc chắn sẽ bị che khuất. Với lấy "chiếc cọc" nhưng quên cửa "thần kỳ" vẫn nằm dưới chân, tôi ngã, ngã sõng soài như Megumi cạn mana.
Dựng cửa, lấy từng thùng xuống và kiểm tra từng hộp. Bên trong chủ yếu là vật dụng cũ của bà, duy chỉ có một thùng là của tôi. Bên trong cũng chỉ có vài thứ như bằng khen hồi còn đi học và tôi còn may mắn tìm được cuốn album gia đình nữa. Nhưng cũng như những lần trước, không hề có gì về em tôi cả. Chấp nối các dữ kiện. Tôi lục tìm chiếc thẻ "thiên thần" rồi dùng lượt cuối.
- Chào mừng trở lại. Vậy lần này cậu cần gì?
- Tôi đến đây để xác nhận một điều. Em trai tôi thật ra là gì?
Tôi gần như đã hét lên. Cùng lúc, RE với giọng bông đùa, nói:
- Hô, xem ra cậu đã nắm được gì rồi à. Nhưng tại sao lại hỏi tôi. Cậu nên hỏi chính mình đi.Vậy tên em cậu là gì, cậu có nhớ không?
- Có lẽ, nó là …
Tựa như nhìn vào hố đen, lại một sự hoang mang ập đến. Cơ mà cũng không bất ngờ lắm, có thể nói là tôi đã đoán trước được một phần việc này nhưng chỉ là không muốn tin thôi.
- Sao nào, thằng bé tên gì?
- Tên nó là...tên của tôi? Là… là **** ?
- Chuẩn rồi đấy. Vậy cậu đã phạm vào việc gì?
- Tự sát?
-Dingdong. Chúc mừng em đã trúng một bịch thạch dừa. Đùa thôi. Đây mới là phần thưởng thật của em. Một mảnh của phiếu gacha luân hồi. Tin vui là em chỉ còn 12 mảnh nữa. Tin buồn là nó có thể tăng lên.
-Tức là tôi vẫn cần lặp lại 12 lần hoặc hơn?
- Đúng nhưng chịu đi. Ai bảo cậu tự sát tới 13 lần. Còn lời nào nữa không. Vậy thì bắt đầu lần lặp tiếp theo nào. Còn nếu là câu hỏi thì để khi cậu hoàn thành tờ phiếu thì tôi sẽ giải đáp sau.
Và rồi, mọi thứ lại chìm vào đêm đen nhận thức như lúc đó.