Ánh đèn sáng trắng trên đầu chiếu thẳng xuống khiến Lâm Việt hơi nhức mắt. Đầu anh đau như búa nổ, cả người mệt mỏi đến gần như tê liệt, tứ chi anh vô lực buông xuống bên giường. Xunh quanh Lâm Việt hiện giờ có khoảng 5 bác sĩ mặc áo khoác trắng chạy tới lui bên giường bệnh của anh.
Khoan đã, giường bệnh? Không phải là anh đang ở quán mát xa chung với lão Dương sao? Đây là đâu, tại sao những người này lại bao vây anh, họ đang làm gì với cơ thể anh? Nỗi sợ hãi bủa vây Lâm Việt, đầu óc anh quay cuồng, cơ thể tự động phản xạ muốn chạy thoát.
Các bác sĩ thấy Lâm Việt dường như đã tỉnh cũng không hoảng, dù sao chuyện này cũng đã xảy ra với những vật thí nghiêm khác rồi, cho vật thí nghiệm trực tiếp cảm thụ quá trình này có lẽ còn tốt hơn tiếp tục gây mê, dù sao vật thí nghiệm cũng phải chấp nhận sự thật này.
"No.1, ngươi đã tỉnh sao?"
Giọng nói trầm đục vang lên, tiếng nói nghe vào lạnh ngắt, cứ như người nói là người máy vốn không có tình cảm. Cũng phải thôi, thứ bọn họ đang nói chuyện với là một vật thí nghiệm thôi mà, không cần đầu tư tình cảm quá nhiều với nó.
"Ưm…a…."
Lâm Việt cố gắng cự quậy cơ thể, nhưng chỉ có phần đầu là hơi di chuyển được, còn lại toàn thân anh đều như đã bị tiêm thuốc tê liều mạnh, có cố sức như thế nào anh cũng không động được dù chỉ một đầu ngón tay. Lâm Việt hơi ngưởng đầu lên, muốn nhìn bọn người này đang làm gì với cơ thể anh.
Lượng nước thuốc nghiên cứu viên tiêm cho Lâm Việt lúc trên xe bắt đầu phát huy tác dụng. Đầu óc Lâm Việt lại chìm vào mê mang, anh thậm chí không phân biệt được đây là thật hay mơ, những gì anh đang cảm thấy là đau đớn hay khoái cảm.
Bác sĩ lúc nãy lên tiếng nói đang đứng tại đầu giường Lâm Việt, ông là một nhà khoa học tài ba bậc nhất nhì trong viện nghiên cứu, chuyên môn là thôi miên, người thuộc đội Beta là nghiên cứu sinh dưới trướng của ông, Nam Kha.
Bác sĩ Nam Kha bật nút trên cái máy bên cạnh giường Lâm Việt, từng dòng thôi miên lúc trước lại tiếp tục phát ra như tụng kinh.
"Chiến binh Lâm Việt là thịt chậu vĩ đại của nước nhà. Lâm Việt muốn bị thao, anh thích khoái cảm, anh là người hùng."
Nam Kha đồng thời vươn tay đến hai bên đầu Lâm việt, ấn hai ngón cái vào hai bên thái dương anh, rồi bắt đầu chuyển động xoay tròn lặp đi lặp lại. Ông vừa xoay vừa đưa đẩy đầu Lâm Việt qua lại, khiến Lâm Việt hoa mắt, cơ thể anh đột nhiên sinh ra phản ứng với âm thanh thôi miên. Lâm Việt tự động lẩm bẩm trong miệng từng chữ theo âm thanh thôi miên anh đang nghe. Lời nói ấy như có ma lực, luồng theo đầu ngón tay thon dài của Nam Kha thâm nhập vào não bộ của Lâm Việt.
"Tên nhóc này đó là có tiềm năng, chỉ vậy thôi cũng đã đủ khiến tâm trí nó rối bời rồi."
Người lên tiếng lúc này là Đại Phúc, người trông như tên. Mặt mày ông luôn cười, thân thể mập mạp, nhìn quả thật rất có phúc. Ông đang đứng cuối giường, đối mặt với bộ phận sinh dục của Lâm Việt. Trước khi Lâm việt tỉnh giấc, ông đã lấy cặc nhựa giả ra khỏi lỗ thịt của anh, thay vào đó là ống nước kim loại có đầu thon, bắt đầu bơm nước vào anh. Dòng nước ấm nhè nhẹ di chuyển vào bên trong đường ruột của Lâm Việt đã hơn 10 phút rồi.
Lâm Việt mơ màng nhận thấy bên dưới mình hơi trướng, cảm giác khó chịu khiến anh lên tiếng rên rỉ phản đối. Trướng quá, Lâm Việt muốn phun nước ra ngoài. Sau khi nghe thấy âm thanh rên rỉ của Lâm Việt, Đại Phúc liền vặn lớn lực bắn nước đến độ mạnh nhất. Tiếng nước "xì xì" bắn ra phọt ra khỏi lỗ thịt nhỏ. Bụng dưới của Lâm Việt bắt đầu phình lớn lên với tốc độ mắt thường thấy được. Chẳng bao lâu, bụng Lâm Việt đã lớn như có bầu 10 tháng, lúc lắc đầy nước.
"Ưm…a…..a….trướng quá….không được….a."
Sau khi thấy bụng vật thí nghiệm đã lớn đến cực đại, Đại Phúc liền tắt máy, dùng nút bịt chặn lại nước xúc ruột bên trong cơ thể Lâm Việt. Cơ thể thịt chậu không nên có uế vật như là phân và nước tiểu. Những bộ phận không cần thiết như là bóng đái và phần ruột non cuối cùng ấy sẽ được biến thành thứ khác thiết thực hơn nhiều cho chiến binh "thịt chậu" của nước nhà.
"Tiểu Ngữ, tiểu Hồng, đừng đứng thừ ra đó nữa, bắt đầu phẫu thuật tuyến vú của No.1 đi. Có nhớ tiêu chí là gì không? Ta muốn đầu vú của nó dài ra hơn 4 cm, núm vú bự ra gấp 1.5 lần, màu sắc phải vừa tươi vừa bắt mắt. Quan trọng nhất là đầu vú cần phải phun được ra sữa, càng nhiều sữa càng tốt, mùi hương sữa cần phải ngọt ngào thơm ngon. Các con hiểu không?"
Nam Kha lên tiếng chỉ huy, ông là tiến sĩ chủ đạo cho chương trình này, tất cả những bác sĩ ở đây đều là do chính tay ông chọn ra để làm những người tiên phong trong lĩnh vực vũ khí sinh học. Tiễu Ngữ và tiểu Hoa là hai cô gái, tuổi còn khá trẻ, chỉ mới 28-29, gần 30. Trong lĩnh vực nghiên cứu thì hai cô được coi là thiên tài trẻ tuổi trong lĩnh vực nghiên cứu của họ. Lần này ông chọn hai cô cũng vì hai người có nghiên cứu sâu về sinh lý và hóc môn của phái nữ, đặc biệt là khu vực khuôn ngực và tuyến vú.
"Vâng thưa tiến sĩ, bọn em xin lỗi ạ."
Tiểu Ngữ và tiểu Hoa nhanh chóng bắt tay vào làm việc, vươn tay bắt lấy hai ống hút chân không trên khuôn ngực căng đầy của Lâm Việt. Lúc hai cô kéo chiếc máy ra, tiếng "phốc" giòn tan vang lên, giấu sau ống hút đầy khí nóng chính là núm vú ngon miệng bị mút đến nở lớn của Lâm Việt. Đầu vú Lâm Việt lúc này nhìn cứ như của phụ nữa có thai, quầng vú bị hút đến thâm đỏ, núm vú bị sưng lên nhìn mọng nước vô cùng, còn đầu vú thì kiêu ngạo đứng thẳng lên như trái táo đỏ, nếu chạm vào chắc sẽ mềm mại vô cùng, tiễu Ngữ cùng tiễu Hoa âm thầm nghĩ.
Tiểu Ngữ và tiểu Hoa không đợi liền bắt lấy hai đầu vú sưng đỏ, tần nhẫn bóp mạnh lấy nó. Lâm Việt lập tức ngưởn cổ lên khóc rống, đầu vú luôn là điểm tối mẫn cảm trên cơ thể anh sau khi bị những người này khai phá. Cảm giác đau đớn như kim đâm ấy khiến anh điên cuồng, cơ thể anh phản xạ giật nảy đôi chút, con cặc bên dưới của anh cũng run lên theo chuyển động của anh.
"Ô hô hô, tên nhóc này bị bóp vú sướng đến bắn tinh này. Thật tuyệt vời, tên này thật sự là đặc chủng binh gần 10 năm sao? Hắn đã cho bao nhiêu người làm tình mới luyện được cơ thể dâm như thế này?"
Đại Phúc huýt sáo lên tiếng cười đùa. Tên này thật không giống những vật thí nghiệm ông và Nam Kha đã biến dổi cơ thể, quả nhiên thật thú vị.
"No.1 là trai tân, hắn chưa bao giờ bị thao cả, chỉ sử dụng đồ chơi mà thôi. Nhưng cơ thể hắn lại cực kì dâm đãng, thèm khát đàn ông vô cùng. Đó là lí do chính phủ chọn hắn, dễ phá hủy tam quan về tình dục của hắn hơn."
Nam Kha lên tiếng giải thích, ông cùng Đại Phúc lại tiếp tục trao đổi mấy câu về tính dâm của Lâm Việt. Tiểu Ngữ và tiểu Hoa hoàn toàn không để ý, tiếp tục chuyên tâm làm việc. Hai cô một tay xoa bóp núm vú to đủ của Lâm Việt, tay còn lại thì bắt lấy ống tiêm thuốc, ngắm ngay ống dẫn sữa của tuyến vú rồi trực tiếp bơm thuốc vào. Chẳng lâu sau, núm vú của Lâm Việt càng sưng to lên, màu sắc dần chuyển sang màu đỏ như máu, làn da bao quanh núm vú trở nên óng ánh dưới ánh đèn. Đầu vú dài 2 cm bất thường của Lâm Việt cũng bắt đầu bắn "xì xì" ra từng giọt sữa trắng nõn ra khỏi lỗ nhỏ.
Tiểu Ngữ và tiểu Hoa không nói hai lời liền cúi xuống húp một ngụm sữa, kiểm tra xem mùi vị như thế nào. Lâm Việt hoảng sợ tiếp tục khóc lóc, miệng phát ra tiếng cầu xin vô nghĩa. Nam Kha thấy tình trạng của Lâm Việt thì vô cùng hài lòng, ông bật chế độ tôi miên mức thứ hai lên. Dây điện mắc vào trên đỉnh đầu và sâu bên trong lỗ tai Lâm Việt bắt đầu gửi xung điện nhẹ nhàng vào não anh, kích thích từng nơ ron cảm giác, ép anh phải nhận thức rằng đây là khoái cảm.
"Báo cáo tiến sĩ, mùi vị sữa được sản suất ra tạm được, tuy ngọt nhưng không có mùi hương quyến rũ. Hai chúng tôi sẽ lấy mẫu rồi tiếp tục tiến hành kiểm tra về mùi hương qua những ngày sắp tới."
Tiểu Ngữ lên tiếng nói. Nam Kha vừa lòng gập đầu, bảo hai cố tiếp tục làm việc. Tiểu Hoa vươn một ngón tay, ngắm ngay đầu vú đang rỉ sữa rồi ấn mạnh vào, trả lại đầu vú đang dứng thẳng vào bên trong núm vú sưng đỏ. Tuy đầu vú đã bị ấn vào trong núm vú nhưng dòng sữa cũng không ngừng lại, tiếp tục chảy ra khắp khuôn ngực Lâm Việt, một ít còn chạy dọc theo rảnh ngực đi xuống cơ bụng rắn chắn.
Đại Phúc cũng không tiến tục làm biếng nữa, ông kêu người đem hai cái thau lớn vào, để dưới chân giường. Quá trình xúc ruột không phải ai cũng chịu được, đặc biệt là vì mùi hương quá sức khó chịu, nhưng bọn họ ai ở đây cũng đã chuẩn bị, cũng đã bôi thuốc lên mũi từ trước đó nên họ không để ý lắm.
Đại Phúc nắm lấy nút bịt, kéo mạnh nó ra khỏi cơ thể Lâm Việt. Nước thuốc sau khi cản trở biến mất liền thi nhau phun ra ngoài, dòng chất lỏng trong suốt ngả vàng tuôn ra ào ào như suối. Cảm giác đột ngột được phun nước từ lỗ đít khiến Lâm Việt sướng đến chảy nước mắt sinh lý, anh không hề kiêm dè mà hoàn toàn thả lỏng cơ vòng bên dưới, ép tất cả mọi thứ ra khỏi cơ thể.
Nước thuốc trong suốt chảy được thêm một lúc nữa thì được thay thế bằng chất lỏng nhầy nhụa màu vàng đất. Nước phân và phân đặc bắn mạnh ra theo dòng chảy của nước thuốc, phun đầy thau dưới giường. Lâm Việt banh lớn hai chân đi đại tiện trên giường một lúc lâu sau mới xong. Khi lỗ đít Lâm Việt ngừng phun nước, hai thau dưới đất đã hứng đầy phân của anh, một số thậm chí bắn ra ngoài sàn nhà. Đại Phúc mặt vô biểu tình kêu người tới dọn dẹp hai cái thau đầy phân cùng sàn nhà bị làm dơ. Hai cái thau khác nhanh chóng được đem vào thay thế.
Lỗ đít bên dưới của Lâm Việt lúc này đã lầy lội không chịu nổi, vẫn đang nhiễu nước và đường dịch ruột non trong suốt ngả vàng. Sau khi nước thuốc hoàn toàn ra hết, lỗ thịt nhỏ của Lâm Việt đột nhiên co rút không ngừng, như muốn tiếp tục đi ngoài nhưng bên trong đã không còn thứ thì để ra.
Đại Phúc đứng đó nhẹ nhàng rút giấy ướt lau chùi lỗ đít cho Lâm Việt, thậm chí đút tấm khăn khác vào bên trong vách tràng, bắt đầu lau chùi mị thịt bên trong. Sau khi xác định lỗ đít Lâm việt lần nữa sạch sẽ, ông lại đâm ống kim loại bơm nước thuốc vào trong, quá trình này cần lặp đi lặp lại thêm nhiều lần nữa thì ông và Nam Kha mới có thể bắt đầu phẫu thuật thêm vào bộ phận sinh dục phái nữ cho Lâm Việt.
Khi đang bơm nước thuốc, Đại phúc cúi người kiểm tra ống niệu đạo của Lâm Việt, xem xét nước tiểu đã ra hết chưa. Một tay ông bắt lấy con cặc yểu xìu của Lâm Việt lật đến lật lui kiểm tra, kéo ống trong suốt lên xuống một chút để kích thích bóng đái anh mau chóng tiết hết ra nước tiểu bên trong. Tay khác của Đại Phúc vươn xuống, mò mẫn phần thịt trước háng của Lâm Việt. Lớp thịt non mềm trơn láng bị Đại Phúc ấn ấn xoa xoa đến ửng đỏ, tuyến tiền liệt nhạy cảm nhất của nam nhân cũng bị ông kích thích không ngừng từ bên ngoài. Lâm Việt ú ớ chảy nước miếng, ngước nhìn lên Nam Kha trên đầu mình, anh chưa bao giờ biết đi ngoài cũng có khoái cảm mãnh liệt đến hết, anh chưa bao giờ biết đầu vú anh mẫm cảm đến thế, anh cũng chưa bao giờ biết chỉ ấn xoa tuyến tiền liệt cũng có thể sướng đến thế.
Lâm Việt nhìn Nam Kha cười ngây ngô, tâm trí anh hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc mà khoái cảm vật lý đem lại cho mình.
Lúc xúc ruột xong cho Lâm việt cũng là mấy giờ sau, trong phòng lúc này chỉ còn hai người Nam Kha và Đại Phúc, một người đứng đầu giường, một người đứng cuối giường. Quá trình tiếp theo có hơi đau một chút nên Nam Kha tiêm một lượng thuốc an thần vừa đủ cho Lâm Việt để anh ngủ. Sau khi xác định Lâm Việt đã ngủ, Nam Kha liền đi xuống cuối giường giúp Đại Phúc với quá trình tiếp theo. Đại Phúc bên dưới cũng đã chuẩn bị xong, tất cả dụng cụ đã được đựng trong một cái mâm lớn, gồm dao, kéo, kim, chỉ, cùng với bông thuốc cầm máu.
Hai người cùng nhau bắt tay vào làm việc, vươn tay xoa bóp phần thịt mềm mại trên háng Lâm Việt. Chỉ một lúc sau nữa thôi, nơi này đây sẽ không còn chỉ là một phần thịt mềm mại, nơi đây sẽ là lỗ lồn ẩm ướt, nóng hổi của chiến binh "thịt chậu" liên tục cầu thao của nhà nước họ. Họ sẽ tạo ra buồng tử cung cũng như buồng trứng đặc biệt cho quá trình thụ tinh và sinh con của chiến binh thêm dễ dàng. Tuyến tiền liệt của Lâm Việt sẽ biến thành cỗ tử cung cho đâu cặc phía nam đâm vào, bóng đái của anh sẽ biến thành buồng tử cung nhỏ bé chỉ còn biết chứa tinh dịch. Để tạo ra buồng trứng cho Lâm Việt, họ sẽ tiêm cho anh hóc môn nữ giới, khiến cơ thể anh tự tạo trứng và tự rụng trứng, cơ thể anh sẽ luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng thụ tinh, luôn luôn sẳn sàng có thai cho đất nước.
Họ sẽ khiến anh từ một quân nhân đầy lòng tự hào biến thành một tên kỹ nam nứng tình khao khát cặc đàn ông.
---
Lâm Việt lờ mờ tỉnh giấc, đầu anh vẫn đau như búa nổ, tứ chi nặng nề như chì vậy. Cảm giác khoái cảm mãnh liệt dường như vẫn còn hơi vươn vấn khắp cơ thể Lâm Việt. Anh chầm chậm nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng càng nhớ thì đầu óc càng mơ hồ, chỉ biết hình như anh đã bị bắt cóc rồi đêm về căn cứ kì lạ nào đó thôi.
Kinh nghiệm đi lính ép buộc Lâm Việt bình tĩnh lại, anh mau chóng quan sát tình hình xung quanh. Lâm Việt chỉ thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng lớn, bốn mặt tường là kính một mặt, bên trong không thể nhìn được bên ngoài. Anh vẫn đang nằm trên giường bệnh như hôm qua, toàn thân hoàn toàn trần truồng.
Tình cảnh hiện giờ khiến Lâm Việt vừa giận vừa xấu hổ. Chết tiệt, bọn người này là ai, sao dám đến bắt mình và làm nhục mình như thế? Tốt xấu gì anh cũng là việc cho chính phủ, chẳng lẽ họ không sợ sẽ có người đến tìm họ hay sao?
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, cửa kính mở ra tiết lộ chút ít quanh cảnh bên ngoài cho Lâm Việt. Anh chỉ thấy một người đàn ông rất đẹp trai bước vào, xét bề ngoài thì có vẻ người này chỉ mới qua 30 tuổi, nhưng mái tóc trắng bạc lại khai thật số tuổi của ông cho Lâm Việt. Anh biết người đàn ông này, hôm qua chính ông ấy là người duy nhất anh trông thấy khi anh đang mơ màng.
Lâm việt cẩn trọng nhìn người đàn ông, nhưng người đàn ông dường như không để ý tới Lâm Việt cho lắm, chỉ đi tới bên chiếc máy bên giướng Lâm việt rồi bắt đầu ghi xuống số liệu.
"Ông là ai? Tôi đang ở đâu? Hôm qua các người đã làm gì với tôi?"
Lâm Việt lên tiếng hỏi, nhìn thái dộ của ông ta có vẻ hơi thờ ơ nhưng không có địch ý. Điều này khiến Lâm Việt hơi an tâm, anh hơi thư giãn bắt đầu thu thập tin tức.
Nam Kha quay người nhìn vật thí nghiệm mới, ánh mắt ông lạnh ngắt vô tình, như giọng nói của ông vậy. Trông mắt ông, Lâm Việt chỉ là một công cụ, là một vật chết. Thế nhưng, dù sao anh cũng là người của chính phủ, tính ra hai người cũng có thể nói là đồng nghiệp, ông không nên quá không khách khí. Nam Kha bắt lấy chiếc ghế bên giường, tự động ngồi xuống trả lời.
"Xin chào anh Lâm Việt, tôi tên Nam Kha, tiến sĩ chủ chốt của hương tình này. Tôi rất vui để thông báo với anh rằng anh đã nhận được niềm vinh hạnh lớn nhất đời mình. Anh đã được chọn vào chương trình siêu chiến binh "thịt chậu" mới nhất của đất nước chúng ta. Vào hôm qua và hôm trước, chúng tôi đã bắt đầu biến đổi cơ thể anh theo ý muốn của chương trình. Giờ đây, chỉ cần đợi chúng tôi bẻ gảy tâm trí của anh, anh sẽ có thể bắt đầu được sử dụng trên chiến trường như một siêu chiến sĩ. Tôi tin là anh cảm thấy vui lòng?"
Lượng thông tin mới ồ ạt đánh vào đại não của Lâm Việt, anh không thể nào xử lí hết lượng thông tin kì lạ này. Lâm Việt ngồi đơ người nhìn Nam Kha như trẻ nhỏ.
"Tôi…tôi được chọn? Siêu chiến sĩ gì chứ…ông nói gì?"
"Thịt chậu."
Lâm Việt nghe xong từ đó mà lạnh run người. Chẳng lẽ họ biết rồi? Họ đã biết anh thèm khát nam nhân, họ biết tố chất dẫn đãng của cơ thể anh rồi sao? Lâm Việt sơ hãi nhìn Nam Kha, muốn ông tiếp tục giải thích.
"Đây là một chương tình tuyệt mất của chính phủ, chỉ những người cấp bậc cao nhất định mới biết. Anh đã được chủ soái của mình, Toàn Quốc, chọn lựa. Ông ta tin rằng với thân thể, tính cách, xu hướng tình dục và tố chất tâm lý của anh, anh là người phù hợp với chương tình này. Nói thật tôi cũng rất ngạc nhiên trước ánh mắt nhìn người của ông ấy, anh quả thật rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi."
Nam Kha cười nói.
"Nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện này cả, đây là bắt cóc người dân. Những chuyện ông đang làm là phạm pháp!"
Lâm Việt nghe xong giận điếng người, phản bác lại. Ai cho phép bọn họ làm vậy với anh chứ, anh chưa bao giờ đồng ý cả.
"Ôi anh sai rồi Lâm Việt, chúng tôi có giấp phép chính thức của nhà nước cho phép chúng tôi thực nghiệm chương trình này. Hơn nữa, khi anh đăng ký chuyển bộ phận từ chỗ cũ của anh sang đây thì anh cũng đã dồng ý với điều luật định rằng chúng ta có thể xử dụng anh như vât thí nghiệm. Tôi hy vọng anh biết điều đó."
Nam Kha nhẹ nhàng nói, nhưng nội dung lời nói của ông dường như nặng ngàn cân, đè lên người Lâm Việt.
Sao cơ?
Anh đã chấp nhận với yêu cầu quái đản này vì anh chuyển đổi bộ phận? Anh chỉ nghĩ rằng chỗ này tốt hơn chỗ cũ mình rất nhiều, hơn nữa còn là có người giới thiệu. Đúng rồi, là tên ấy, người đã kêu anh tham gia bộ phận mới này, chẳng lẽ là chủ soái kêu tên ấy dụ anh sang đây. Lâm Việt càng nghĩ càng giận.
"Xin anh bình tĩnh, tôi không nghĩ anh không biết tới chuyện này, dù sao trước khi chính thức vào thì chúng tôi luôn cho anh một tuần để nhìn qua hồ sơ giấy tờ để quyết định. Đáng lẽ anh nên biết chứ, tất cả điều tôi vừa nói đều có trên hồ sơ mà."
Lâm Việt bên giờ thật muốn tát mình đến chết ngất đi, anh chưa bào giờ đọc phần hồ sơ ấy, anh luôn nghĩ là đọc hồ sơ là điều phí thời gian nhất trên đời, trong đó thì luôn có những điều đương nhiên thôi. Thế nên lần nào anh cũng chỉ cũng nhắm mắt ký tên đại vào, chỉ vì vậy mà đã đón họa vào người rồi.
"Tôi quả thật đã không đọc kỹ." Lâm Việt thở dài buồn bã
Ánh mắt Nam Kha nhìn Lâm Việt tỏ vẻ hơi chán ghét, ông đơn giản không hiểu được cách sống tùy tiện của vật thí nghiệm trước mắt này. Cũng may giờ đây nó đã vào tay ông, ông có thể giúp nó làm việc có hiệu qủa hơn từ giờ.
"Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tài liệu đã chuẩn bị xong, một câu không biết không thể nào sửa hết hiểu lầm. Tôi tin anh hiểu điều đó chứ?"
"Vâng, tôi hiểu."
Lâm Việt rũ đầu bỏ cuộc. Thôi thì chuyện đã làm thì làm cho trót, dù gì họ cũng biết hết rồi, biết đâu mình thật sự thích công việc mới này thì sao, Lâm Việt tích cực nghĩ. Lâm Việt cũng thật sự rất thích tình dục, tuy anh chưa bao giờ dám trải nghiệm nó đường hoàng. Giờ đây Lâm Việt đã có cớ để liên tục làm tình thì tại sao lại không sử dụng. Siêu chiến binh sao, Lâm Việt thầm nghĩ, đây có vẻ là một vị trí tốt. Lâm Việt sẽ được làm anh hùng cho nhà nước, anh sẽ được làm thịt chậu cho những người quyền lực, và anh thật sự rất thích tình dục. Ánh mắt Lâm Việt dần trở nên mê muội, thì thầm lời thôi miên trong đầu anh.
Thái độ hợp tác của Lâm Việt khiến Nam Kha hài lòng đôi chút, ánh mắt cũng không toát vẻ chán ghét nữa.
"Nếu vậy anh đã có cơ hội ngắm nhìn cơ thể mới của mình chưa?"
Tiếng nói của Nam Kha khiến Lâm Việt bừng tỉnh, anh hoảng hốt ngước lên nhìn Nam Kha.
Cái gì cơ, cơ thể mới?
Lâm Việt cuốn cuồn lật tấm chăn mỏng lên xem xét tình hình cơ thể mình.
Cơ thể Lâm Việt luôn rất đẹp, cường tráng hữu lực, nhìn qua cực kì đàn ông, anh cũng luôn rất tự hào về cơ thể mình, đặc biệt là cái mông cong vểnh rất mê người kia. Lúc Lâm Việt đi ngang gay bar, không hề ít người huýt sáo khen ngợi anh khi bắt gặp cặp mông đẫy đà của anh.
Lâm Việt nhìn sơ qua cơ thể thì thấy không có gì khác cả, chỉ thấy núm vú anh to hơn rất nhiều, màu sắc đỏ hồng tươi tắn, trông rất thơm ngon. Xuống phía dưới, Lâm Việt hoàn toàn không thấy gì khác thường, nhưng anh cảm thấy dường như hạ thân anh đang nhiễu nước "tí tách, tí tách" lên ga giường. Lâm Việt vươn tay xuống chạm vào nơi ấy. Cảm giác mềm mại ẩm ướt, bên trong dường như còn có một lỗ nhỏ.
Lâm Việt sợ đến điếng người.
Cái thứ mềm mềm ảm ướt này là, này chẳng phải là lỗ lồn của phụ nữa sao? Tại sao một thứ như vậy lại xuất hiện trên cơ thể của anh? Lâm Việt vì hoảng loạn mà tay cử động loạn xạ, ngón tay anh vô tình đâm vào lỗ nhỏ nhạy cảm kia. Cảm giác tê liệt ngứa náy đó lập tức truyền đi toàn thân Lâm Việt, đánh thẳng vào đại não của anh. Cả cơ thể Lâm Việt nhũn ra, mặt đỏ thở dốc nằm sải trên giường.
"A…ưm….a….giúp tôi với….a….tiến sĩ.."
Gần như là phản xạ, Lâm Việt vừa mở miệng liền bật ra tiếng rên rỉ động tình, cầu đàn ông giúp đỡ. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy, nhưng dường như cơ thể anh biết chỉ vậy mới có thể giúp anh giải thoát cơn khó chịu này.
Nam Kha từ tốn đứng dậy, bắt lấy tay Lâm Việt rồi rút ngón tay của anh ra khỏi lỗ lồn nhỏ. Ông nhìn phản ứng của Lâm Việt, và lỗ lồn đang chảy nước lên láng bên dưới mà hài lòng nở nụ cười.