Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

HỎI GIÓ(Tùy bút)

🇻🇳Choco_8925
--
chs / week
--
NOT RATINGS
32.4k
Views
Synopsis
"Tôi đã từng hỏi gió có bao giờ cậu thích tôi chưa. Gió ngập ngừng không nói đi mất tự bao giờ" "chào mừng bạn đến với thế giới trong tranh" Chúng ta thường có những suy nghĩ, những hoài niệm thật đẹp thật nhiệt huyết về thanh xuân, về tuổi trẻ. Việc đầu tiên của chúng ta là sống hết mình với những khoảnh khắc mới mẻ. Cùng đón chờ ngày mai và tương lai, cùng xây dựng một thế giới riêng tư mà có thể viết có thể vẻ nên. Chào mừng bạn đến với thế giới của tôi "thế giới trong tranh" nơi đấy là những tản văn, đoản và tùy bút mà cảm xúc của tôi đã khiến tôi xây dựng nên nó. Bỏ qua muộn phiền cùng chìm vào thế giới ấy nhé!
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Tôi Thích Cậu

Thanh xuân của chúng ta, có quá nhiều thứ khiến ta phải nhớ dù là buồn, dù là vui, dù là có như thế nào đi chăng nữa thì... Những dòng ký ức đó không bao giờ rời khỏi tâm trí chúng ta cả.

Thanh xuân - người ta cứ bảo là hối tiếc là bỏ lỡ. Đối với tôi Thanh Xuân của tôi đơn giản tôi nợ cậu ấy - người mà tôi thích bao năm, một lời xin lỗi...

Nếu có thể quay lại khoảng thời gian ấy, tôi nghĩ tôi sẽ nói với cậu "Tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu, thích cậu nhiều lắm".

Thời gian, có lẽ sẽ không chứng minh được việc tôi thích cậu nhiều như thế nào hay là cậu đã bao giờ thích tôi hay chưa. Nhưng tôi nghĩ, thời gian sẽ cho tôi biết được, tôi kiên trì đến mức nào.

Tôi thích cậu, đơn giản vì cậu chính là bản thân cậu. Tôi nhớ ngày hôm đó, cái ngày mà tôi biết... Mình thích cậu mất rồi.

Buổi chiều hôm ấy, trời không nắng tất cả đều nhẹ nhàng và bình dị. Cho đến khi tôi bắt gặp nụ cười ấy trời lúc này đã đổ mưa trong lòng tôi. Cậu cười thật đẹp, nụ cười khiến trái tim tôi không thể nào kiềm chế nỗi. Cậu không giống như tôi nghĩ đáng ghét, tự cao và khó gần. Cậu rất tốt, đó chỉ là những suy nghĩ của tôi vào buổi chiều ngày hôm đó, một cậu hỏi ngớ ngẩn của tôi đã làm cho cậu cười, tất cả suy nghĩ trước kia về cậu đều một mạch tan biến cả. Tôi thật ngốc có phải không?

Cứ nghĩ thích cậu chỉ là nhất thời, một sự rung cảm nhẹ của con tim vài ngày là sẽ hết. Cứ thế một ngày, hai ngày, rồi ba, bốn...ngày. Đã một tuần rồi sao?

Tôi thật sự thích cậu rồi. Tôi không nghĩ và cũng chưa bao giờ dám nghĩ bản thân lại thích một người nào đó. Tôi là một người kiên định, tự tin và có chút bướng bỉnh. Tôi yêu lý trí của mình, tôi nghe nó và bênh vực thay cho nó, rất ít khi nghe theo cảm xúc con tim bởi vì những thứ đó đối với tôi đều là giả tạo hay là bồng bột nhất thời. Tôi sợ tự mình lại khiến mình đau khổ. Lý trí tôi mãnh mẽ đến đâu thì lần này cũng đã gục ngã trước cậu rồi.

Hằng ngày cậu vẫn quan tâm cô gái ấy, linh cảm cho tôi biết cậu đang thích người đó, mà chính cậu cũng không hề hay biết. Chúng ta giống nhau rất nhiều và khác nhau cũng rất nhiều. Tôi thích cậu, tôi biết điều đó, cậu không giống tôi, cậu không biết cậu thích ai?

Lang thang trên con đường vắng, ngước mắt nhìn lên bầu trời, khoảng không thênh thang vô tận. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều thay nhau xếp chồng trên lá. Tôi nói với bản thân "Đang nghĩ gì vậy mình đã yêu rồi sao? Mới mấy tuổi đầu việc học còn chưa xong tương lai còn không chắc chắn được tâm trí đâu mà để tâm đến mấy việc này gạc qua một bên được chưa xem như chỉ là say nắng nhất thời"

Tôi bình tâm ,lại lặng lẽ bước những bước nặng nề đi trên con đường tôi và cậu đã từng đi chung. Ngước nhìn vào con hẻm mà lúc nhỏ chúng ta vẫn hay chơi, bày vẽ ra những trò con bò để làm đối phương cười chắc bây giờ cậu cũng không còn nhớ đến ký ức đó nữa. Bất giác tôi đi vào con hẻm đó từng làn gió cứ thế kéo nhau đến, có phải thấy tôi buồn nên gió cố tình rượt đuổi nhau để làm tôi giận không? Tình yêu là gì gió nhỉ?

Buộc lòng không nhớ đến cậu nữa, buộc lòng phải quên cậu thôi. Tôi biết tôi thích cậu là một lựa chọn sai lầm, tôi không nên thích cậu càng không nên nhớ đến cậu. Tôi buộc bản thân phải làm những điều mà mình không thích cũng chẳng biết lý do tại sao chắc có lẽ... Vì cậu đã có người cậu thích rồi.

Một thời gian sau đó, tôi biết...tôi biết cậu đã nhận ra tôi thích cậu. Nhưng sao cậu lại không có phản ứng gì thế? Cậu chỉ cười và không nói gì cả mà cũng phải vì cậu có thích tôi đâu.

Rồi lại đến một ngày tôi nhận được tin cậu chỉ quan tâm cô gái đó với tư cách là một người bạn, cậu nghĩ tôi tin không? Tôi hỏi cậu:

"Cậu đã có người cậu thích chưa?"

Cậu trả lời:

"Tôi chưa có."

Một đóm lửa hy vọng đang bùng cháy trong người, tôi nhẹ nhàng lại hỏi cậu:

"Vậy cô gái mà cậu hay quan tâm... Cô ấy là gì?"

Cậu cười, lạnh lùng trả lời tôi:

"Bạn."

"Ghen sao? Hỏi gì kì vậy?" Ghé xát vào tai tôi cậu nói.

Mặt tôi đỏ bừng lên, tim như muốn nhảy ra ngoài

"Xấu như cậu có ma nó mới thích"

________

Bao nhiêu lần tự gieo hy vọng về việc cậu sẽ thích tôi, đã thích tôi là bấy nhiêu lần tôi yếu đuối dập tắt nó. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều nhưng tôi biết, tôi có khóc bao nhiêu cũng không làm được gì. Cậu không thấy và cũng chẳng hề biết hay bận tâm đến.

"Nếu như không thích tôi thì xin đừng bao giờ khiến tôi phải hy vọng! Xin cậu đấy!"

Có thể là do bản thân tôi tự luyến tự đa tình rồi tự rắc hy vọng cho mình. Người ta hay bảo, những người yêu đơn phương họ có một sức mạnh rất lớn gọi là ảo tưởng.

Đúng vậy là tôi ảo tưởng tất cả đều tại tôi một mình tự dựng lên rồi tự đau khổ. Tôi ảo tưởng cậu thích tôi. Tôi ảo tưởng cậu đã bận tâm đến tôi rồi. Tôi ảo tưởng nhiều lắm đấy nhưng tôi thích cậu là thật.

Mấy đứa bạn hay kêu tôi thích thì sao không ngỏ lời đi biết đâu được đồng ý. Tôi chỉ cười và lách sang chuyện khác. Thích mà không nói là hèn là nhát. Tôi không giỏi chủ động, tôi không giỏi về mọi mặt, tôi tệ...vã lại còn rất ngốc.

Thời gian trôi nhanh thật gần 2 năm rồi, tôi vẫn cứ thích cậu như vậy. Lúc trước cậu biết tôi có tình cảm với cậu...cậu ờ rồi cười nhẹ còn bây giờ cậu im lặng mà không phải, cả hai chúng ta đều im lặng.

Chúng ta không nói với nhau bất kì một lời nào. Tôi muốn tôi và cậu có thể giống trước kia, cái lúc chúng ta vẫn còn là oan gia cả ngày đều trêu nhau không chọc đối phương là tối đó ngủ không yên giấc.

Tôi vẫn hay tin thời gian sẽ để tôi kiên trì nhưng có lâu quá rồi không, tôi không thể nữa rồi...

Chúng ta đều đi trên mỗi con đường riêng. Hành lang mà hằng ngày chúng ta vẫn hay đi bây giờ thay đổi rồi. Cậu phía Bắc còn tôi phía Nam, chúng ta như cái bập bệnh vậy à mà không phải chúng ta chỉ giống như cỏ và mây. Tôi là ngọn cỏ ven đường cậu là mây trên cao thấy nhưng không thể chạm tới.

Tôi và cậu vẫn gặp nhau trên đoạn hành lang ấy. Chúng ta lại lướt qua nhau, tôi cũng chẳng còn nhớ chúng ta đã lướt qua nhau bao nhiêu lần rồi. Rất nhiều đúng không?

Bao lâu rồi cậu vẫn như vậy, tôi thì thay đổi rất nhiều, nhưng thứ mà tôi có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thay đổi đó là việc tôi không ngừng thích cậu. Sao cậu mãi im lặng thế? Có phải là chờ tôi ngỏ lời hay không? Gió ơi! Bao giờ cậu ấy mới thích tôi đây?.

Cứ như vậy, một câu nói vẫn mắc kẹt trong lòng tôi, dù cho tôi có cố gắng gấp mấy vẫn không thể thốt ra được. Ước gì gió có thể mang tất cả nỗi niềm của tôi gửi đến cậu.

Bây giờ, chúng ta đều đã trưởng thành rồi. Cậu cũng đã có người mà cậu thích. Thanh xuân của cậu chắc có lẽ sẽ không có tôi nhưng trong thanh xuân của tôi có cậu đấy. Thời gian dài vậy rồi tôi hối hận rất nhiều thứ, nếu có thể ngược thời gian, quay về khoảng thời gian lúc đó tôi sẽ không ngại mà nói với cậu một câu "Tôi thích cậu"

Tôi sẽ không sợ việc cậu từ chối tôi, thanh xuân có bao nhiêu đâu chứ nếu không nắm bắt chắc chắn sẽ không kịp.

Tôi nợ cậu lời cảm ơn "Cảm ơn vì đã đến với thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì cho tôi biết thế nào là thích một người"

Nợ cậu lời xin lỗi ,xin lỗi vì tôi không dám nói "Tôi thích cậu"

Tôi đã từng hỏi gió "có bao giờ cậu thích tôi chưa?" Gió giống cậu chỉ im lặng mà không nói gì cả. Tôi cũng chẳng biết đến bao giờ, tôi mới ngừng thích cậu đây?

___end___