Lúc nhỏ, tôi hay hỏi mẹ "Mẹ ơi! bao giờ con mới trưởng thành hả mẹ? "
Mẹ tôi chỉ cười rồi lại đùa tôi " Là khi con gái của mẹ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp biết yêu mẹ nhiều hơn"
Tôi không hiểu nhưng cũng gật gật rồi lại hỏi "Chỉ thế thôi hả mẹ? ". Mẹ không nói cười một cái rồi lại thôi.
Lúc đó tôi chỉ mong sao mình lớn nhanh một chút trở thành một người con gái xinh đẹp giúp đỡ mẹ mọi thứ, cũng chỉ mong sao tôi trưởng thành nhanh ơi là nhanh để mẹ không còn khổ như bây giờ nữa.
Đến mãi sau này, tôi mới nhận ra trưởng thành thật sự không dễ như mẹ nói.
Trải qua 3 năm phổ thông, bắt đầu lập nghiệp từ cách đi xin việc thuê phòng trọ, dầm mưa dãi nắng trên mấy con đường thênh thang kiếm việc mãi mà chẳng có. Từ lúc nhìn tiền mua quần áo, son rồi dồ trang điểm, tiết kiệm từng đồng bằng cách cả tháng phải ăn mì tôm, ngày nghĩ thì ngủ đến trưa để không phải ăn sáng.
Thấy mà cười khổ, nhưng bạn biết không chỉ lúc đó tôi mới nhận ra ba mẹ tôi mọi khi khổ thể nào, chỉ có lúc đó tôi mới hiệu để trưởng thành khó biết bao.
Trưởng thành là lúc bạn cảm thấy thương, thấy yêu ba mẹ mình nhiều hơn, biết lo cho gia đình và chính bản thân mình. Là lúc bạn không còn nghĩ đến câu "Sống như vậy chết còn hơn". tại vì chết đi người ở lại đau lòng hơn bạn gấp trăm ngàn lần.
Trưởng thành là khi cả cách suy nghĩ và hành động đều thay đổi một cách tích cực. Biết lo cho tương lai nhiều hơn ngày hôm qua.
Thì ra " Trưởng Thành" Chỉ thế thôi mà bao nhiêu người vẫn chưa làm được. Thì ra để trưởng thành thật không dễ.