Chàng trai kém may mắn như cậu đến bao giờ kì tích mới đến đây. 12 năm đèn sách chỉ chờ ngày thi tốt nghiệp. Chỉ cận kề vài ngày nữa thôi vậy mà thời gian lại tước đoạt bao nhiêu sự cố gắng cậu đã dành ra trong suốt quá trình học tập.
Thời gian không bên cạnh cậu, cậu thấy cậu dài 4 năm tôi cứ ngỡ là 4 thập kỉ vậy. Thật dài,thật sự rất dài 4 năm đại học đối với tôi thật nhàm chán ngày ngày ngoài việc lên giảng đường ở ký túc xá thì lại ở thư viện đọc sách, nghĩ lại đi làm thêm. 24h trôi qua một cách tẻ nhạt,tối đến bao nhiêu hồi ức kỉ niệm đẹp thời học sinh cứ ùa về tất nhiên có cả cậu ở đó nữa. Tôi vẫn luôn ấp ủ một hy vọng nhỏ bé thôi mong ngày mai khi mở mắt ra tất cả chỉ là một giấc mơ kéo dài, hoặc khi mở mắt tôi có thể nhìn thấy cậu vẫn đang cười xoa đầu tôi cộc thật mạnh cho tôi tỉnh.
Nhiều lần tôi thử hình dung khuôn mặt của cậu sau hơn 4 năm qua. Sẽ thay đổi thế nào nhỉ ốm hơn hay ú hơn, vừa nghĩ vừa cười rồi bất giác lại nghĩ tới liệu khi cậu trở về đây cậu có còn nhớ đến cái tên Hạ An này nữa hay không, có còn nhận ra tôi nữa hay không. Thế rồi lại bất giác khóe mắt cay cay, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Tôi đã khóc rất nhiều lần vì cậu.
Tám năm, một mối tình đơn phương nhiều đứa bạn khuyên tôi nên tìm một chàng trai nào đó để yêu đi đừng cố chấp như vậy, rồi lại gán ghép với nhiều đàn anh khóa trên. Tôi chưa dám nghĩ mình sẽ gặp lại cậu, cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu ai khác. Chỉ là cố gắng vượt qua từng ngày trong vô vọng.
Hà Anh Tuấn, đàn anh khóa trên cũng là người luôn bên cạnh tôi từ lúc mới bước vào đại học tập tành với các vở kịch, vai diễn khác nhau. Cùng học chung khoa diễn xuất nhưng tính cách giữa tôi và anh vô cùng khác biệt, anh rất hòa đồng nhưng mới gặp lại không dễ giao tiếp. Tôi lại ít nói, trầm tính không hòa đồng mấy, lý do tôi lại thân thiết rất lâu với anh chính là lần đầu tiên gặp nhau.
Cũng là lúc sinh nhật năm 20 tuổi, cũng vào buổi chiều dầm mưa tơi tả anh bắt gặp tôi dưới gốc cây, quần áo chỗ nào cũng ướt, khuôn mặt tái xanh nhìn giống như người sắp chết tới nơi rồi.
Anh chở tôi vào bệnh viện, sau khi được bác sĩ chăm sóc tôi được chuyển đến phòng hồi sức. Anh đi ra ngoài rồi mang về một phần cháo nóng và một chai nước lọc. Tôi lại nhớ đến cái hôm sinh nhật lần thứ 18 ấy cũng là mùi bệnh viện đầy thuốc sát khuẩn đến chán ngấy cũng là hương vị của cháo nhưng chỉ có người ngày xưa khác người bây giờ.
Chỉ là phần cháo nòng ít hành nhiều tiêu phần cháo dành cho người bệnh. Gắng gượng ăn vài muỗng vì không hợp sở thích.
"Đúng là ngốc thật không thật hay ngốc giả vậy mày biết." Khẽ cộc đầu tôi anh cười và nói.
Câu nói này...rất quen. Tôi ngây người anh tiếp tục nói "mưa to như vậy không đón xe về đứng dưới cây thế không ngốc thì gọi là khôn à"
Cứ như vậy, chúng tôi thân thiết dần. Tôi xem anh như một người anh trai trong nhà tâm sự và kể rất nhiều thứ. Lúc bắt đầu vào vai những vai diễn nhỏ tôi gặp nhiều vấn đề rất lớn, về sự nhập tâm và cả những mạch cảm xúc. Tuấn là người theo bước tôi từ những ngày một. Lời cảm ơn tôi gửi đến anh ấy rất nhiều còn anh thì chỉ nói với tôi "chỉ cần em cố gắng hơn là được". Nhiều lần anh ngõ lời với tôi, lần nào tôi cũng cười nhưng vào cái ngày xuýt nữa mất mạng vì chứng mù màu tôi đã biết thế giới này không phải ai cũng vì tôi theo tôi lâu như thế. Tôi mở lòng, cho anh một cơ hội cũng như cho tôi một con đường mới.
Sau khi ra trường một thời gian, tôi theo đoàn của anh để đi casting. Hai tháng sau khi đi casting bộ phim đầu tiên tôi...gặp cậu.
Cứ ngỡ tất cả sẽ chấm dứt như một bộ phim màu hồng. Nhưng mà mọi thứ cứ như mơ vậy tất cả đều "không ngờ đến"
Tôi gặp cậu trong một lần đi bệnh viện tái khám. Vô tình tông phải nhau mà những con người ngày xưa có thể gặp lại.
"Xin lỗi,xin lỗi thành thật xin lỗi ạ!"
"Cô là....?" người đàn ông sau khi bị tôi va phải ngơ người trước sự xuất hiện của tôi.
"Cậu...!" nghe giọng nói có phần quen thuộc ngần đầu nhìn lên mới nhận ra là cậu.
"Chào! Tôi là Hạ An!" tôi mỉm cười vui vẻ giới thiệu
Sau cuộc hẹn ở quán cà phê, mọi khuất mắt bấy lâu về cầu lật lượt đều có câu trả lời. Năm đó cậu tai nạn trong quá trình điều trị xảy ra biến chứng nên mới ở Pháp lâu như thế. Thời gian hôn mê lại khá lâu nên gia đình cậu định cư bên đó một thời gian.