Chereads / HỎI GIÓ(Tùy bút) / Chapter 17 - Chương 17. Ai Hai Lần Được Sống?

Chapter 17 - Chương 17. Ai Hai Lần Được Sống?

"Cuộc đời ai cũng có những nổi bất hạnh mà người khác có cố gắng cũng không thể hiểu. Bất hạnh được tạo ra vốn để tặng cho con người. Có lẽ thế...!"

Tôi đã từng nghĩ như vậy, rất nhiều lần...

Tiếng đồng hồ báo thức vang dội, là mỗi lúc tôi cố gắng trở mình gượng dậy để làm việc. Dù uể oải, mệt mỏi thế nào cũng phải nhất chân rời khỏi giường, dù ngủ đã đủ giấc hoặc chưa đi nữa. Không có bất kì thời gian rãnh rỗi cho mình. Có lẽ ai cũng thế, cũng tất bật và bận rộn, vẻ bề ngoài mà ai cũng thấy là lúc nào trên gương mặt cũng cười tươi như thế nhưng không ai biết được những nổi đau đằng sau nụ cười ấy nặng nề thế nào.

Ai từng nói lớn lên sẽ ổn? Ai từng nói trưởng thành đôi chân sẽ vững chãi? Đôi chân vẫn vấp ngã hết lần này đến lần khác. Ổn thế nào khi lúc nhỏ muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc, khi lớn lên điều bắt buộc là phải kiểm soát tốt cảm xúc của mình. Buồn có thế nào, muốn khóc ra sao cũng phải cười, phải vui. Tất cả mọi thứ giống như một bộ phim vậy. Tha hồ diễn vai diễn ấy theo đúng cảm xúc đó. Chẳng nhận ra bản thân không còn sống nữa, không còn sống đúng với thực tế, chỉ tồn tại như vậy, lặng lẽ như vậy.

Tuổi thơ của tôi, vẫn là những tia nắng nhẹ nhè mùa hạ, vẫn là bầu trời mùa thu lá vàng phủ khắp đất, vẫn là câu hát ru của mẹ "À ơi! Dí dầu!", vẫn là nụ cười của bà, tiếng nói của ông, vẫn là bàn tay, ánh mắt của ba, vẫn là nụ cười hồn nhiên...của tôi. Tôi nhớ, khi tôi hiểu chuyện, tôi đã rất sợ chuyện mình lớn lên. Ban đêm lúc ngủ cứ thầm khóc. Đến bây giờ vẫn rất sợ điều đó. Thật ra, cái mà tôi hay gọi là tuổi thơ sớm đã trốn vào quá khứ. Cuộc sống khi tôi bắt đầu hiểu chuyện tồi tệ hơn những gì tôi thường tưởng tượng.

Tôi đã từng mong mình lớn lên thật nhanh cũng đã từng mong mình lớn lên thật chậm.

Lớn lên một chút thứ mất đi nhiều một chút. Tôi chẳng còn nghe tiếng nói của ông, câu hát à ơi của mẹ. Nụ cười của bà thu vào mắt tôi thật ít vì thời gian bên bà không nhiều. Không còn cảm nhận bàn tay đã chai sạn từ lâu của ba. Và không còn là tia nắng mùa hạ, bầu trời mùa thu. Tất cả đã thay đổi và mất đi. Những điều từng làm tôi cười thật nhiều cũng là chuyện làm tôi khóc thật nhiều. Thật mong tất cả chưa một lần thay đổi.

Tôi thường nghe rất rất nhiều câu nói thậm tệ của mẹ, của ba. Mong muốn tôi chết đi là điều họ nói nhiều nhất. Thật buồn cười nhỉ! Tôi đã mong mình bệnh gì đó chết đi cho rồi nhưng tôi cũng đã thật sợ điều đó. Cố gắng làm tốt mọi việc, thứ tôi nhận lại là ánh mắt lờ đi không quan tâm. Họ xem tôi như một gánh nặng trong gia đình. Làm những điều mình thích chưa bao giờ là dễ dàng kể cả việc thực hiện đam mê của mình.

Lớn lên đi làm kiếm tiền được rồi tôi vẫn sợ thứ gọi là gánh nặng đó. Cả tháng ăn mì gói hay một năm chỉ mua được một bộ đồ, cuộc sống tôi trải qua bằng chính tiền tôi tự kiếm được còn dành phân nửa gửi về nhà. Tôi xem đó trách nhiệm của mình, là việc mà mình nhất định phải làm.

Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, đôi tay còn run run cầm trên tay tờ giấy nhiều chữ, chỉ đọng lại trên mắt tôi hai dòng ngắn "ung thư" "giai đoạn cuối". Thật đúng với mong ước trước kia. Không khóc nổi, cười nhẹ rồi cất nó đi. "Lúc chết có đau không nhỉ?"  Bác sĩ đã nói thời gian còn lại của tôi là hai tháng. Nếu điều trị tại bệnh viện sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. Hai tháng, thật ngắn cũng thật dài.

Tôi đã nghĩ câu chuyện này nên kể với ai trước đây, nhìn qua rồi nhìn lại...Không ai cả, dù nói đầu tiên hay cuối cùng cũng không có một ai. Thật đáng buồn.

Tôi cũng không tài nào nghĩ nổi nếu gia đình tôi biết chuyện họ sẽ thế nào? Tôi lo lắng về điều đó. Nếu tôi nói ra họ có xem tôi là gánh nặng nữa không hay chỉ là câu " Mày nên chết sớm đi cho rồi." Tôi cũng không biết nếu những người xung quanh tôi biết về điều này họ sẽ làm gì? Đối xử tốt hơn với tôi chăng?

Tôi lo lắng về nhiều thứ, sáu mươi ngày tới tôi sẽ làm gì đây? Nói hết những gì đã cất giữ với gia đình hay mang theo nó đến một nơi khác. Xin nghĩ việc hay cố gắng làm tiếp. Nên gắng gượng nằm viện hay sống thật tốt các ngày còn lại.

Thời gian trôi thật nhanh, tôi đã trải qua những cơn đau ồ ạt kéo tới, những cơn mê man bất tỉnh. Tôi chỉ còn lại mười ngày nữa thôi. Năm mươi ngày kia chẳng có gì làm tôi phải luyến tiếc để đem nó theo. Chẳng có gì đọng lại trong tim tôi đủ để tôi tha thiết cuộc sống.

"Mẹ..."

"Mày gọi làm gì thế? Hết tiền rồi đúng không? Cần bao nhiêu?"

"Con...Còn sống mười ngày nữa thôi"

Mẹ đã cúp máy thật nhanh. Tôi cười trừ, giọt nước mắt đâu đó rơi làm ấm cả da mặt. Một lần nữa cơn đau kéo tới, tôi ngất lịm đi trong tiếng chuông điện thoại. Sự sống thật mỏng manh, hơi thở cũng mỏng manh như vậy.

Tiếng chuông báo thức lại vang lên tôi ngồi bật dậy. Ánh sáng đang chiếu qua rèm cửa sổ, tuyết đã rơi rồi.

Tôi bước ra ngoài đi một vòng cuối cùng nhìn xem thế giới mà tôi đã sống.

Ngã tư đầu tiên tôi gặp một chú chim thoi thóp vì tuyết phủ đầy cánh. Đến cả một sinh linh nhỏ như vậy cũng không thoát khỏi vòng tuần hoàn sinh tử. Thứ tôi dùng nhiều thời gian để chấp nhận, nó đều là chuyện bất kì ai cũng trải qua. Tưởng chừng chỉ một giây sau tôi và cả chim nhỏ đều cùng nhau đến với một thế giới khác.

Ngã tư thứ hai, tôi gặp một cô gái đang ngồi một mình với vẻ mặt vô hồn, thất thần. Tôi đã thấy mình, những ngày buồn bã đến nổi không khóc được cũng không chia sẽ được. Những ngày dùng tất cả khả năng mà mình có để người khác hiểu được mình đang thế nào, đang làm gì. Tôi đã rất mệt vì dốc toàn lực nhưng chẳng ai một lần hiểu được. Tôi đã ngồi như vậy rất lâu rất lâu.

Ngã tư thứ ba, tôi gặp một gia đình. Cô bé nhỏ đang ngân nga câu hát với khuôn mặt rạng rỡ tươi cười "Ba sẽ là cánh chim cho con đi thật xa, Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực". Còn cậu nhóc  thì ấp úng tập tành đi "Ba, mẹ". Họ thật hạnh phúc. Tôi đã nghĩ đến "ngày xưa" của mình khi đó tôi cũng có thể cười rạng rỡ như vậy, có thể hát như thế, có thể nhẹ nhàng ôm ba ôm mẹ một cái và cười vui vẻ. Chỉ là đã rất lâu tôi chẳng như vậy nữa. Chợt nhận ra đã lâu rồi mình chẳng ôm ba, ôm mẹ một lần, chợt nhận ra đã lâu rồi mình chưa thấy nụ cười của ba mẹ, đã lâu rồi chẳng còn cảm nhận được ánh mắt ấm áp của ba. Cũng đã thật lâu tồi không về nhà. Tôi...hình như đã nhớ nhà rồi. Bất giác tự hỏi đã bao lâu mình chẳng còn đi trên con đường mà trước kia hay rải bước đi chơi, đi học. Sợ..sợ rằng mình sẽ quên đi con đường về nhà, sẽ quên đi hơi ấm gia đình. Không biết bây giờ chúng thế nào? Những ngày cuối cùng tôi nghĩ thật nhiều nhưng chưa từng nghĩ sẽ về nhà lần cuối. Có phải tôi thật bất hiếu đúng không?

Ngã tư tiếp theo, trước mắt tôi là một lũ trẻ. Vài đứa đang ngồi tụm lại nghe ông kể chuyện ngồi thềm ngắm tuyết, vài đứa thì chơi trò bịt mắt còn vài đứa thì ngồi nhổ tóc ngứa cho bà. Tôi nhớ ông tôi, nhớ bà tôi, giọng nói của họ, ánh mắt của họ. Tôi nhớ những ngày tháng mình cũng như thế. Nghe ông kể chuyện hồi đánh giặc, nhổ tóc ngứa đổi kẹo cho bà, tôi nhớ những buổi rong chơi không ngại mưa nắng, nhớ tất cả, nhớ tuổi thơ của tôi, gia đình của tôi, mọi thứ tôi đã từng có và bây giờ chưa một lần cảm nhận được.

Ngã tư cuối cùng, tôi đã thấy chính mình. Tôi đang cười rất tươi, cô bé mười tuổi vô tư vô lo đang vẫy tay chào tôi. Thật xin lỗi vì ước mơ khi ấy, tôi chẳng thể làm một con người như lúc trước mình mong bản thân sẽ như thế. Thật sự xin lỗi!

Tôi vô thức đi theo cô bé mười tuổi ấy. Trước mắt tôi là gia đình tôi, có ông bà có ba mẹ nữa. Chợt nhận ra đã rất lâu tôi không còn gặp ông rồi, kể từ khi tôi lên bảy tuổi. Nụ cười ông vẫn hiền hòa như vậy chỉ có tôi, tôi không còn là cô nhóc ngày nào.

Một gia đình năm người thật hạnh phúc, đã bao lâu tôi không còn hạnh phúc như thế. Tôi muốn ôm họ, ôm lấy nụ cười của họ cả nước mắt nỗi đâu của họ vào lòng. Để mang nó đi đến nơi tôi sắp đến, đó là sự can đảm cuối cùng tôi muốn dùng nó để làm một việc trước giờ tôi chưa nghĩ tới. Mong rằng khi tôi mất đi họ đừng buồn, ba mẹ cứ nói câu " mày chết sớm đi cho rồi" cũng chẳng sao, như vậy dù có trở thành một linh hồn nhỏ bé tôi cũng đau lòng vì những giọt nước mắt dành cho tôi. Còn bà nữa, bà sẽ sốc thế nào. Tôi không mong bà sẽ biết, tôi sợ bà không cười nữa. Nụ cười của bà rất đẹp tôi không muốn bà sẽ khóc vì tôi.

Nhắm mắt lại và hít thở thật sâu, mở mắt ra đập vào mắt mình là một tang lễ không mấy người đến. Tấm ảnh đang đặt trang nghiêm ở một góc đó là tôi. Tôi đã chết rồi sao? Bước từng bước nặng nề vào trong. Ba, mẹ đang khóc cả bà nữa. Tôi muốn lau nước mắt cho họ, ôm vai họ và bảo họ đừng khóc, nhưng chẳng cách nào tôi làm được. Chợt nhận ra trên cả một đoạn đường vừa đi tôi không cảm nhận được cơn lạnh của mùa đông, tóc tôi không vướng hạt tuyết nào và từng cơn gió đông ùa đến tôi cũng không cảm nhận được.

Tôi đã khóc, từng giọt nước mắt cứ rơi lã chã. Tôi từng hỏi "chết có đau không?", không đau một chút nào cả, tôi cũng không hề nhận ra mình đã chết. Gương mặt nằm im trong chiếc quan tài màu đen trắng bệch không chút sắc thái, tôi đã mong mình sẽ đẹp một chút khi nằm ở đó bây giờ nhận ra xấu cũng chẳng sao, tôi muốn được sống một lần nữa, cảm nhận hạnh phúc, ánh nắng và gió đông. Dù trong giây lát vẫn được.

-------

Tiếng nước nhỏ giọt đã đánh thức tôi, hình như tôi đã ngất. Trên mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, từ từ mở mắt tôi đã thấy mẹ, ba tôi và bà. Họ đã đến đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra đây là bệnh viện. Tôi hôn mê hai ngày rồi, hôm đó mẹ tôi đến thấy tôi như thế nên đưa tôi vào viện. Mọi người đang nhìn tôi, ai cũng nhẹ nhàng cười như trấn an. Nụ cười ấy thật giống với giấc mơ vừa rồi, thật ấm áp.

Tôi đã xin được về vào ngày hôm sau vì không muốn lãng phí thời gian cuối cùng. Lúc đầu họ chẳng ai cho tôi về cả nài nỉ lắm mới đồng ý cho tôi.

"Mẹ đưa ba với bà về chăm lo việc dưới quê đi đã bỏ bê ba ngày rồi, chuyện con, con tự lo được, con không muốn là gánh nặng của gia đình. Thu xếp việc xong hẳn lên với con."

Mẹ và ba tôi đã về còn bà ở lại, đêm đó bà kể tôi nghe rất nhiều chuyện, khi nhắc đến ông bà đã khóc tôi cũng thế. Thật mong thời gian dài thêm chút nữa.

Thời gian sót lại của bảy ngày, tôi lén bà để đến trại mồ côi. Thời gian rãnh tôi vẫn hay đến đây chỉ là không ngờ sẽ đến đây vì lần cuối cùng. Nhìn những nụ cười rạng rỡ của các em, tôi đã khóc. Thật mong các em sẽ có tương lai tốt đẹp, nụ cười ấy sẽ theo các em dài lâu. Những đứa trẻ hồn nhiên có bao giờ em mong mình lớn lên thật nhanh như tôi đã từng, có bao giờ em nghĩ về tương lai, về bạn đời, cuộc sống mình sau này? Không biết rằng tương lai các em sẽ thế nào chỉ mong các em đừng... như tôi.

Tôi dành thời gian cuối ngủ ít lại một chút, dậy sớm hơn mọi ngày. Vì tôi muốn mình có nhiều thời gian hơn sống không uổng phí những ngày còn lại mà cuộc đời tặng mình. Lặng lẽ ngắm bình minh lên, hoàng hôn xuống, vì cũng không biết khi nào cảnh đẹp này sẽ khép lại trước mắt mình. Tôi đã bỏ qua nó cả bao nhiêu năm cuộc đời, tôi muốn mang nó theo làm ánh sáng cho tôi, chỉ cho riêng tôi thôi không phải là ai khác.

Ngắm nhìn sóng biển đang ồ ạt từng đợt, giống như mỗi cuộc đời bắt đầu và kết thúc. Sau cơn mơ ấy tôi muốn sống hơn bất kì lúc nào, không như lúc trước muốn chết sớm hơn, kết thúc sớm hơn.

Muốn ngắm thành phố này thêm giây lát, tôi đã gắn bó với nó thật lâu. Tôi đã theo gia đình về quê đi bộ trên con đường cũ, ngắm nhìn bầu trời cùng tôi lớn lên, dù bất kì đâu tôi đều thấy hình ảnh của mình. Bầu trời mùa thu cứ như đang hiện lên trước mắt. Thật đẹp nhưng cũng thật đáng tiếc. Bầu trời đêm ở đây thật yên bình, tôi không thấy đau đớn khi ở đây, mọi cảm giác cô đớn trước kia đều biến mất cả. Bây giờ, tôi không cần cố kiểm soát cảm xúc của mình. Giận thì giận, vui thì cười, buồn thì khóc giống như tôi của nhiều năm trước.

Hôm nay, là ngày cuối cùng của tôi rồi. Cố ngắm mình lần cuối cùng trong gương nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy. Ba, mẹ và bà đã hứa với tôi sẽ không khóc, tôi biết họ đang dối nhưng cũng tin họ đang thật. Lúc trước, tôi nghĩ mình sẽ khóc rồi kết thúc cuộc đời bất hạnh của mình tại nơi đất khách quê người nhưng thật vui vì khi tôi ra đi, bản thân tôi đã dứt hơi thở tại nơi tôi đã cất tiếng khóc đầu tiên, dưới bầu trời tuổi thơ của mình, tại căn nhà chứng kiến tôi buồn vui. Dù cuộc đời có bất hạnh, ba mẹ đã đối xử hay nói nặng lời với tôi thế nào, kết thúc như vậy vẫn là kết thúc có hậu nhất mà tôi từng nghĩ tới.

Hãy yêu gia đình mình nhiều hơn, tôi không mong bạn sẽ yêu thật nhiều thật lớn chỉ mong mỗi một ngày trôi qua tình yêu ấy sẽ tăng thêm một chút và không bao giờ dừng lại. Mong bạn đừng như tôi, vô thức tồn tại trên thế giới này với danh nghĩa là một người đang sống. Hãy sống thật tốt và thật trọn vẹn nhé! Hãy làm những gì bạn muốn làm, đừng bận tâm đến ánh mắt của người khác nhìn bạn thế nào. Bởi vì trong cuộc đời đã có ai hai lần được sống đâu.

--------------

"Câu chuyện xin được kết thúc tại đây cảm ơn các bạn đã dừng chân ghé qua lắng nghe lời kể này. Bạn cảm thấy thế nào khi nghe câu chuyện được kể lại từ người đã mất? Giờ cơm đã đến rồi, buổi chiều của bạn tuyệt chứ, chúc bạn có một buổi tối an lành. Buổi kể chuyện xin phép kết thúc tại đây hãy ghé lại vào ngày mai nhé!"

Tôi rời khỏi nơi kể chuyện với nhiều mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô gái ấy đã dành ra bao nhiêu năm dài để tồn tại trên cuộc đời, đến khi chuẩn bị dừng chân, ở những ngày cuối cùng của mình cô ấy đã sống một cách trọn vẹn nhất có thể. Ít ra cô ấy đã nghĩ như vậy.

Cô ấy nhắm mắt và nở nụ cười cuối khi ra đi, bạn nghĩ cô ấy có đang thanh thản không?

Chuyện mà bấy lâu cô giữ trong lòng đã theo chính chủ nhân của nó đi về nơi xa xôi vô hình đang tồn tại, cô ôm nó đi như một món quà đắt giá. Thật vui thay cho cô ấy vì khoảng thời gian cuối đời cô đã đuổi được con người luôn dành thời gian để tồn tại, đủ để nhận ra ý nghĩa của đời mình, đủ để một lần cô tha thiết được sống dù một giây một phút hay một giờ và cũng đủ để cô ôm gia đình mình những cái ôm cuối cùng.

Bất kì cuộc gặp gỡ nào trên đời cũng có thể là lần gặp cuối cùng. Biết đâu chỉ một giây sau mọi thứ sẽ tan biến như chưa từng tồn tại.

Cô gái ấy đã hai lần được sống. Là tuổi thơ và mười ngày cuối cùng. Bạn có nhận ra hết cả một câu chuyện dài chưa từng nghe cô ấy nhắc tới một người bạn hay người yêu. Làm cô ấy cười nhiều nhất là gia đình, khóc nhiều nhất là gia đình. Có lẽ cô ấy là người cô đơn, có thể không phải là người cô đơn nhất nhưng cô ấy cô đơn hơn cả tôi và bạn.

Ai cũng có một nỗi buồn sâu thẳm tận nơi đáy lòng. Đừng nghĩ mình là người đau khổ nhất, bất hạnh nhất, cũng đừng nghĩ mình may mắn thành công nhất. Người đang sống hay đang tồn tại vẫn nhiều hơn bạn nghĩ. Còn rất nhiều người bất hạnh hơn bạn, đau khổ và thành công hơn bạn. Chỉ là trong chúng ta ai cũng có sự khác biệt riêng, nỗi buồn riêng có người xem nó như chưa từng tồn tại cố gắng quên nó đi, có người chọn nói ra còn có người chọn cách đem nó đi đến thế giới khác.

Con đường mà cô ấy đã bước đi trong giấc mơ cuối, bốn ngã tư mà cô ấy đã gặp phải, tôi nghĩ đó chỉ là con đường cuộc đời của mỗi người. Chỉ là trên con đường dài như thế cô ấy chưa từng hình dung đến con đường về nhà. Người con gái ấy đã xem con đường quen thuộc như là nơi xa lạ nhất cũng là nơi gần gũi nhất, nơi gần nhất cũng là nơi xa nhất.

Mỗi chúng ta, người đã đọc câu chuyện mà tôi viết đừng xem sự sống và sự tồn tại là giống nhau. Hãy biết quý trọng từng phút giây, từng ngày mà bạn còn được sống vì không biết ngày nào sẽ là ngày mở mắt cuối cùng, ngày nào là ngày nhắm mắt cùng. Dù bạn đang ở đâu cũng đừng quên đi gia đình, quên đi quê hương, quên đi bầu trời tuổi thơ mà bạn đã gửi cả buồn vui vào đó, đừng quên những hạt mưa đầu mùa bạn từng đắm mình đến bị cảm và...đừng để con đường xa nhất mà bạn đi là "con đường về nhà".

"Hãy trân trọng tất cả mọi thứ của bạn vì ở đời đã có ai hai lần được sống đâu?"