Tuổi thơ, đôi khi là thứ gì đó vừa bỡ ngỡ vừa xao xuyến lại vừa khiến chúng ta phải đau lòng. Người ta từng nói với tôi "cuộc đời này sao nhiều chông chênh quá tôi đã cố đi ngần ấy rồi...cuối cùng nhìn lại ngoài sự cô đơn thì chẳng có gì cả" Họ đã nói với tôi, họ muốn quay lại quá khứ muốn bé lại dù là một chút thôi cũng được vì bây giờ khi lớn lên, lăn mình vào xã hội họ mệt mỏi họ bận rộn đủ thứ đôi khi cuộc sống này khiến họ muốn từ bỏ. Cuộc sống chẳng ai giống ai cả nhưng ai cũng mang cho mình một nỗi muộn phiền nào đó có khi lại chẳng thốt nên lời.
Đúng thật, ai cũng khác. Có nhiều người sau khi lớn lên rồi họ thành công cuộc sống của họ có vô vàn sắc màu còn nhiều người lớn lên rồi vì không thể làm quen với cuộc sống ngoài xã hội mệt mỏi rồi đi vào bế tắc.
Cuộc đời này nhiều khi thật kì lạ. Khi bé tí lại ước gì thời gian trôi thật nhanh mong cho mau lớn lên để có thể làm những gì mình thích. Đi chơi mà chẳng bị mẹ mắng rồi kêu về. Có thể mua những thứ mình muốn mà không cần phải xin tiền bố mẹ. Lớn lên rồi mới biết sao bây giờ cuộc sống bận rộn đến như vậy nhiều khi chẳng có thời gian đi chơi với lũ bạn. Muốn làm nũng rồi xin tiền mẹ như mọi khi cũng không được. Cảm giác xa nhà, nhớ nhà nhớ từng góc bếp mái hiên, nhớ bố mẹ nhưng không thể nào gặp được. Tối đến, nằm bên một góc xem phim thấy người ta được cạnh ba mẹ thế cũng khóc, bị ốm một hôm nhớ mẹ cũng khóc, bỏ đồ hay quên cũng chẳng có mẹ thu dọn giúp mình. Bày sách vở, đồ dùng lộn xộn muốn nghe ba mẹ mắng một câu thôi cũng không nghe được.
Từng ngày từng giờ trôi qua, cũng là cảnh vật đó mỗi ngày nhìn qua nhìn lại không biết bao nhiêu lần,nhưng chẳng có lần nào giống lần nào cả. Có khi thì "hôm nay nó thật đẹp",có khi "hôm nay nó bình thường quá nhìn chán ngắt", còn có khi "nay sao nó buồn thế nhỉ". Chỉ là cảm xúc trong chúng ta thay đổi mà thôi. Lớn lên cách nhìn sẽ khác hay lúc nhỏ thì nhìn gì cũng sẽ thấy thích thấy vui.
Đôi khi nhìn lũ trẻ chơi đùa với nhau bất giác tôi cảm thấy nghẹn lòng, sự nặng trĩu cứ ngày dày lên. Nhìn cánh đồng bát ngát vàng ươm mỗi khi đi học về, nhìn từng dãy núi phủ đầy sương mỗi khi phải vác mình đi học khi trời muốn đóng băng lại vào mỗi lúc sáng. Thấy mà buồn, cảnh vật đâu chỉ gặp một lần sao bây giờ cảm giác lại khác đến như vậy? Nhớ lại tuổi thơ những ngày vô tư vô lo tốt đẹp biết mấy. Cái trò lấy lá làm bánh rồi bày bán, hay luôn miệng gọi chiếc tàu vượt thời gian khi được cằm kéo đứa đang ngồi trên tàu dừa. Đua nhau tranh giành tao là siêu nhân đỏ còn tao là siêu nhân xanh có khi cãi lộn giận nhau cả buổi rồi vẫn chơi lại. Rồi quấn chăn tự cho mình là công chúa hay hóa thân vào cô giáo chỉ dạy cho mấy đứa nhỏ hơn học bài. Buồn buồn lại đi trộm xoài trộm ổi nhà hàng xóm ăn có khi lại đau bụng cả mấy ngày liền. Mà mỗi lần trộm như vậy khi thì bị người lớn bắt gặp rồi kéo về để ba mẹ đánh đòn,khi thì bị mấy con chó rượt chạy từ đầu làng tới cuối ngõ. Lắm lúc còn lấy màu sáp tô lên móng tay làm cho đủ sắc cầu vồng bị mẹ la, tối đó khóc mãi mới thôi. Cứ chiều về không nói không rằng cũng biết lũ bạn đang ở đâu không phải như bây giờ alo một cái mày ở đâu tao tới liền.
Tối đến, lại đòi ba mẹ chở qua nhà con này chơi thằng kia chơi thế là ba lại quát lên "chơi cả ngày với tụi nó còn chưa đủ hả con?" Sợ rồi ngồi im thin thít chẳng dám nói một tí nào. Mai lại tụ nhau ngoài gốc đa hay bãi cỏ lại chơi mãi cho tới chiều vậy mà chẳng biết chán là gì cả. Ngày xưa , tôi nghe ngoại tôi kể. Lúc bà còn bé xíu lên 5 lên 10 là bà cố đã để bà đi chăn trâu rồi. Đi chung với mấy đứa hàng xóm nữa nên bà cũng chẳng buồn cứ ra cột trâu lại hay thả nó ăn là lại bỏ đi chơi, có lần trâu đi phá lúa nhà người ta thế là bà lại bị đánh cho một trận. Vừa kể bà vừa cười nụ cười ấy làm tôi cứ nhớ mãi. Tuổi thơ của bà là trâu là gà là đồng là ruộng. Là những chiều vui vẻ với đám bạn là những ngày cùng mẹ đi ra đồng xem lúa là hình ảnh là ký ức mà bà nhớ mãi chẳng quên. Có câu nói của bà làm tôi cứ day dứt mà suy nghĩ. "Nếu có thể bà muốn được sống và trở lại như ngày xưa không thành thị ồn ào tấp nập, được sống như lúc trước hay lặp lại quá khứ ở những ngày cuối đời bà cũng mãn nguyện".
Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao người già lại thích tắm nắng lâu như vậy. Vì cứ mỗi khi ngắm nhìn nắng lên như vậy kỉ niệm lại cứ ùa về,hạnh phúc tuổi thơ lại trỗi dậy. Bao nhiêu hình ảnh của tuổi thơ cứ kéo tới. Những khi như vậy họ có thể bình yên nhìn lại ngày xưa của mình.
Cuối cùng thì xã hội thay đổi hay con người thay đổi... Xã hội phát triển lên một tầm cao như thế là tốt nhưng rốt cuộc lại làm con người cách xa nhau.
Ai dám nói bản thân chưa bao giờ nghĩ, chưa bao giờ muốn thốt lên"ước gì thời gian có thể quay lại, ước gì thời gian chậm lại một chút nữa, ước gì được trở về tuổi thơ, ước gì được về với ba mẹ.." Có ai là không nói hay nghĩ như vậy chưa?
Tuổi của các bạn,có lẽ là những ngày không ồn ào không mất mát không suy nghĩ bất kì một điều gì cho tương lai. Chỉ là những ngày rượt đuổi nhau khắp sân, giả làm công an hay tên trộm, chỉ là dành nhau một viên kẹo thôi cũng khóc, trầy da tay một chút thôi cũng khóc, lỡ đứt tay nhẹ thôi cũng la toán lên mẹ ơi...còn bây giờ là "dành" nhau cả cuộc sống, sự tự do hạnh phúc cho riêng mình. Cố gắng vượt qua tất cả khó khăn trên con đường phía trước mà tự nhủ với mình cố lên không được khóc phải vượt qua, không để bỏ lỡ sự may mắn nào nữa.
Chúng ta giống nhau rất nhiều và cũng khác nhau rất nhiều. Bạn có tuổi thơ của bạn tôi có tuổi thơ của tôi nhưng chúng ta đều mong rằng trở về ngày hồn nhiên vô tư vô lo một lần nữa. Giá như tất cả chỉ là một giấc mơ để bây giờ khi tình giấc vẫn còn nằm gọn trong vòng tay của mẹ.
Ai không từng khóc,khóc cả đêm đó thôi nhưng cuối cùng ngày hôm sau vẫn còn cười đón ngày mới,vẫn còn tiếp tục với công việc với đam mê của mình. Vẫn vui vẻ nói rằng "không sao ổn rồi,tiếp tục thôi".
Nếu như mà cuộc đời này thật sự là một bộ phim tôi mong rằng đó chính là phim viễn tưởng để đâu đó trên thế giới này có một trạm dừng chân để khi vào đó rồi có thể quay về khoảng thời gian mà mình muốn. Có thật sự là hoang đường hay không? Đúng hoang đường đó, nhưng mà trong mỗi người chúng ta tôi chắc chắn rằng sẽ có ai đó mong rằng những gì tôi nói là sự thật.
Trải qua bao nhiêu chuyện trên đời, đối mặt với rất nhiều khó khăn thử thách vẫn thản nhiên cười và nói là bình thường. Không phải vô cớ mà nói như vậy chỉ là sự cảm xúc đã chai sạn,vô tình nhận ra vị trí của mình trong xã hội,trong lòng của một người nào đó.
Biết đâu vào một buổi tối, trên còn đường trở về nhà chính bạn là người may mắn gặp trạm dừng chân ấy. Tạm nghĩ ngơi, tạm bình yên và...bất giác cảm thấy tuổi thơ đang ùa về.
"Cảm ơn cuộc đời cho ngày tôi đến nở hoa nhưng có chút buồn vì thời gian trôi qua nhanh như vậy tôi đuổi theo không kịp. Làm ơn cho tôi biết trạm dừng chân ở đâu?"
-
---Trạm dừng chân số 001__
End.