Chương 51 NỤ HÔN ĐẦU TIÊN (5)
Tiếng ồn phát ra từ động cơ như suýt lật ngược cả nóc xe. Điều này cũng rất tốt.
Utah Tụng Hương không nhớ nổi mình đã chạy biết bao nhiêu vòng, cũng lười nhìn đồng hồ tốc độ. Ban đầu, anh cũng chỉ muốn đến đây để đua xe cho đã cơn ghiền mà thôi. Người ta thường nói, trở thành một tay đua chính là giấc mơ của vô số thanh thiếu niên. Anh cũng miễn cưỡng được xem là một trong số đó.
Trường đua này do một người bạn tên George của anh mở theo mô hình bán tư nhân. Ngoài việc nhận thầu làm địa điểm tổ chức các cuộc thi đấu quốc tế đẳng cấp, đa số thời gian còn lại, nơi này được xem là chốn vui chơi giải trí tìm kiếm cảm giác mạnh của con em các gia tộc giàu có tại thành phố Goose.
Trước kia, Utah Tụng Hương đã từng đến đây vài lần, tất cả đều trong khoảng thời gian trước khi anh trở thành Thủ tướng của Goran.
Thủ tướng của một quốc gia lại đi đua xe sao?
Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, Văn phòng Thủ tướng nhất định sẽ bị nhấn chìm trong vô số cuộc gọi của dân chúng mất.
Hơn nữa, ngoài việc đua xe, những chuyện Thủ tướng không được làm cũng còn rất nhiều.
Không được nhảy dù, không được chơi thủy phi cơ. Nói chung, cứ là những môn thể thao có tính nguy hiểm đều không được chơi. Ngoài ra, những việc như chào hỏi nhau trên đường phố, uống một ly cà phê hoặc cùng đến hộp đêm với người khác phái chắc chắn sẽ được một người tận tâm nhắc nhở. Bê bối tình cảm chính là điều cấm kỵ tuyệt đối của những người tham gia chính trường.
Có cảm thấy phiền không ư? Phiền chứ!
Mà trong chiều hôm nay, những loại chuyện như thế lại càng phiền hơn, phiền hơn bao giờ hết.
Nghĩ vậy, anh lại càng tăng tốc, để mức decibel của tiếng ồn càng nâng cao một bậc.
Trong tai nghe vang lên tiếng George không ngừng van nài anh lái chậm lại, còn vô cùng kiên nhẫn báo cho anh biết, hiện tại cả thành phố Goose đang trong tình trạng khẩn cấp. Thậm chí, tên kia còn dám uy hiếp anh, nếu anh không chịu dừng xe lại, anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho đội anh ninh.
Nghe đến đây, Utah Tụng Hương tắt luôn công tắc tai nghe, sau đó lại tiếp tục tăng tốc, cảnh vật xung quanh không ngừng lướt qua với tốc độ cực nhanh.
Tuy vậy, tốc độ lại không đem đến cho anh khoái cảm, ít nhất là kém hơn một chút so với trước kia.
Còn việc "kém hơn một chút" này nằm ở đâu, anh thật sự không tài nào biết được.
Đến lúc này, anh dứt khoát cởi luôn cả đai an toàn ra.
Cái gì, ngài Thủ tướng, anh cởi luôn cả đai an toàn rồi sao?
Nếu chuyện này đến tai dân chúng Goran, những lời chỉ trích nhất định sẽ nhiều như tuyết rơi. Sự chỉ trích của dư luận sẽ dẫn đến sự chỉ trích của đảng phái. Mà trước đó, người lên án anh đầu tiên nhất định sẽ là Tô Thâm Tuyết.
Tô Thâm Tuyết, Nữ hoàng, Phu nhân Thủ tướng, người vợ hợp pháp của anh, đối tác của anh.
Hóa ra, Tô Thâm Tuyết đóng không ít vai trò trong cuộc đời của Utah Tụng Hương.
Hơn hết, cô còn là con gái lớn của nhà họ Tô.
Thế nhưng, sao con gái lớn nhà họ Tô lại dính líu đến con trai cả nhà Julliard cơ chứ?
À không, ngay cả cái gọi là "dính líu" cũng chưa đến. Ít nhất thì tin tức chuyện hai người họ hẹn hò cũng chưa từng được truyền ra. Tuy nhiên, không thể phủ nhận một sự thật rằng, Julliard Lịch chính là đối tượng mà Tô Thâm Tuyết đã trao đi nụ hôn đầu, lại còn là đối tượng không tệ lắm nữa chứ.
Chết tiệt thật, sao lại là tên đó cơ chứ?
Lúc này đây, người mà anh đã từng xem như anh trai lại có vẻ vô cùng đáng ghét. Mà cô con gái lớn nhà họ Tô cũng không còn đáng yêu như trước nữa.
"Có biết lần đầu tiên tôi mang tên kia đến câu lạc bộ múa thoát y, chuyện gì đã xảy ra không?"
"Tên đó không dám nhìn mấy vũ nữ kia lấy một cái. Nhưng khắp câu lạc bộ chỉ toàn phụ nữ nude, nên cuối cùng cậu ta chỉ có thể ngước nhìn trần nhà. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ cổ đeo nơ mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà của cậu ta đấy."
"Đúng rồi, cậu ta còn làm một ra một trò cười. Cậu ta tưởng nhầm hộp đựng bao cao su là hộp diêm kỷ niệm của câu lạc bộ nữa cơ đấy."
Cứ như thế, suốt mấy năm liền, con trai trưởng nhà Julliard luôn treo mấy câu này bên môi. Anh ta cứ lải nhải không ngừng, mãi đến cuối cùng, Utah Tụng Hương phải dùng đến một khẩu súng mới có thể khiến tên đó câm miệng lại.
Bất kỳ ai không ngốc đều biết rằng, con trai trưởng nhà Utah không hề chào đón con trai trưởng nhà Julliard.
Trong vòng giao thiệp của mấy người họ, có thể nói, Tô Thâm Tuyết chính là người đứng đầu về khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác.
Ấy vậy mà, cô lại trao nụ hôn đầu cho người mà anh căm ghét nhất!
Điều này chỉ có thể hiểu là Tô Thâm Tuyết đã ngầm giở trò sau lưng Utah Tụng Hương. Bởi lẽ khi ấy, ai mà không biết con gái lớn nhà họ Tô chính là cái đuôi của con trai trưởng nhà Utah cơ chứ?
Utah Tụng Hương cố gắng nhớ lại đêm trước khi mình rời khỏi London. Trí nhớ như một bộ phim với hai mảng sáng tối xen nhau, từng hình ảnh không ngừng lướt qua với tốc độ cực nhanh.
Bể bơi, tiếng nhạc ồn ào, tất cả mọi người đều có mặt tại đó.
Gần đến nửa đêm, cũng là khoảng thời gian để kỷ niệm "tình bạn còn mãi" của mọi người, mấy trăm người có mặt đều thể hiện dáng vẻ ngầu nhất, chờ tiếng đồng hồ tíc tắc trôi qua.
Trước khi tiếng đồng hồ vang lên, có người giơ tay nói: "Còn thiếu Thâm Tuyết." Bên kia cũng có người hô to: "Lịch cũng không có đây." Hàng sau lại có người nói lớn: "Chỉ thiếu mỗi hai người này thôi."
Thế là, có người bắt đầu gọi điện thoại cho Tô Thâm Tuyết. Tuy vậy, khi đầu bên kia vừa đổ chuông, Tô Thâm Tuyết đã chậm chạp bước ra từ đằng sau bụi hoa mộc miên. Mà rất nhanh sau đó, Julliard Lịch cũng xuất hiện ở một hướng khác.
Khi ấy, không ai có thể kết nối một Julliard thay bạn gái như thay áo và một Tô Thâm Tuyết bảo thủ nguyên tắc với nhau.
Dòng ký ức của Utah Tụng Hương càng lúc càng rõ ràng.
Anh nhớ, khi ấy, sau khi chụp ảnh xong, anh còn hỏi cô đã đi đâu.
"Em ra ngoài hóng mát thôi." Cô đáp, từ giọng nói đến ngữ điệu đều không có chút chột dạ nào.
Chết tiệt, khi ấy anh còn hỏi cô, có phải cô thấy không khỏe không. Nghe cô nói cảm thấy hơi khó chịu, anh còn cho cô biết mật mã phòng mình để cô đến đó nghỉ ngơi.
Phòng anh có bồn nước nóng. Anh bảo cô cứ ngâm mình trong bồn trước, sau đó sẽ có nhân viên massage đến giúp cô thư giãn toàn thân.
Đáng chết! Thật đáng chết!
Khi ấy, nhất định cô đã rất đắc ý. Cô đã hôn người mà anh ghét nhất, qua mặt tất cả mọi người, trong đó có cả Utah Tụng Hương đã cho cô mật mã phòng mình.
"Rầm!" Một âm thanh nặng nề vang lên, chiếc xe cứ thế trượt ngang, đâm sầm vào tấm vách dựng đầy lốp xe.
Vào phút thứ một trăm hai mươi ba mất liên lạc với Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết gọi vào di động anh, nhưng đầu bên kia lại không có ai nghe máy.
Chết tiệt, người này đang ở đâu cơ chứ?
Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm điện thoại của cô thoáng run rẩy.
Qua Bộ trưởng Bộ An ninh Quốc gia, cô đã biết được vài chuyện.
Suốt sáu tháng qua, cứ cách một khoảng thời gian, Bộ An ninh Quốc gia lại phối hợp với Tổng Cục Hải quan bắt giữ một vài nhân viên không rõ lai lịch, nhưng ít nhiều gì vẫn có cá lọt lưới.
Vào năm mới, lúc Thủ tướng đọc diễn văn trước toàn dân tại tháp Nile, họ đã bắt được bốn tên tội phạm mang theo vũ khí nguy hiểm, thậm chí một tên trong số đó chỉ đứng cách Thủ tướng vỏn vẹn mười một mét rưỡi mà thôi.
Bốn tên tội phạm này không chịu khai báo bất cứ điều gì. Có điều chúng đều có một điểm chung, thân nhân của bốn kẻ này đều đã chuyển chỗ ở trước khi chúng nhập cảnh vào Goran, còn cụ thể chuyển đến đâu thì không thể tra ra được.
Theo tin tình báo mới nhất từ Cục Tình báo Goran, gần đây, có một nhân vật bí ẩn thường xuyên tiếp xúc với công ty Blackwater* khá tai tiếng.
(*) Một công ty quân sự tư nhân của Mỹ được thành lập từ năm 1997.
Tô Thâm Tuyết biết công ty này. Lính đánh thuê của bọn họ phân bố rải rác ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Tuy nhiên, điều khiến người ta phải dè chừng nhất ở Blackwater là họ có lực lượng sát thủ cao cấp bậc nhất, mỗi sát thủ đều là một cá thể đơn lẻ, ngay cả các cấp quản lý của Blackwater cũng không thể biết được thân phận bối cảnh của những sát thủ này. Tỷ lệ thành công của nhóm sát thủ này có thể đạt đến chín mươi chín phần trăm. Nói cách khác, trong số một trăm người mà họ muốn giết, may ra chỉ có một người duy nhất may mắn thoát nạn.
Siêu anh hùng chỉ tồn tại trên phim ảnh, còn trong cuộc sống hiện thực, ai cũng chỉ là một thực thể bằng xương bằng thịt mà thôi.
Có rất nhiều người muốn chàng trai trẻ của Goran biến mất. Mấy lần thắng cử liên tiếp của anh đã khiến vài kẻ đứng ngồi không yên. Nếu để thêm mấy năm nữa, khi anh đã đủ lông đủ cánh, muốn hạ bệ anh lại càng khó khăn hơn.
Trước sự kiện mất liên lạc với Thủ tướng, Văn phòng Thủ tướng đã tổ chức một cuộc họp bí mật để bàn bạc nhằm đưa ra phương hướng xử lý phù hợp.
Vào phút thứ một trăm hai mươi bốn, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương thêm lần nữa.
Mau nghe máy đi chứ, khốn kiếp.
Phút thứ một trăm hai mươi lăm, đây đã là lần thứ ba cô gọi vào số điện thoại của anh, nhưng vẫn không ai nhấc máy.
Phút thứ một trăm hai mươi sáu, phút thứ một trăm hai mươi bảy…
Đến cuối cùng, chính cô cũng không rõ mình đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại. Cô như biến thành một chiếc máy chỉ chuyên gọi điện thoại mà thôi, ngón tay cứ không ngừng ấn xuống một cách máy móc.
Tút… tút… tút…
Trong mơ màng, cô như nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên đứt quãng đâu đây. Cô lắng tai nghe, tiếng chuông kia đang ở ngay bên ngoài văn phòng, càng lúc càng gần, khiến cô không khỏi đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
"Rầm!" Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hai cánh cửa chậm rãi bật mở, một dáng người cao dong dỏng bước vào, đi thẳng về phía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Cô đánh rơi chiếc điện thoại di động trong tay.
Không giống như mẹ, Utah Tụng Hương sẽ không đột nhiên biến mất.
Anh đã quay về bên cô rồi.
Nghĩ đến đây, cô lập tức choàng tay lên vai anh, kiễng chân, hôn lên đôi môi anh.
Suy đi nghĩ lại, có vẻ lời anh nói cũng không sai. Hôm nay chính là ngày kỷ niệm nụ hôn đầu của Tô Thâm Tuyết.
Mãi đến năm hai mươi bảy tuổi, cô mới muộn màng trao đi nụ hôn chất chứa trọn vẹn tình yêu trong lòng mình cho một người khác.
Cô ngậm lấy bờ môi anh, vụng về trằn trọc. Khi lướt đến khóe môi anh, cô thoáng dừng lại, nói thật khẽ: "Em không biết cách thở, dạy em với."
Cô giáo ơi, một cô gái mà lại nói ra những lời như thế, có phải quá mất mặt rồi không?
Nhưng không sao cả, chỉ cần em kiên định tiến về phía anh ấy, cho dù đó có là một hành trình dài tận trăm nghìn mét, dù em có phải đi mười mét, năm mươi mét hay bao xa đi nữa thì cũng chẳng sao hết. Bởi lẽ, điều quan trọng nhất vẫn là hai người bọn em không hề đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Nếu có một ngày một trong hai người bọn em lệch khỏi quỹ đạo ấy, em và anh ấy sẽ không thể nào có thể ở bên nhau được nữa.
Mà lúc này đây, em có thể khẳng định rằng, em không hề đi sai hướng, mà anh ấy cũng vẫn còn đứng ở nơi ấy bấy lâu nay.
Trong đôi mắt anh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, hai chân cô vẫn không ngừng run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên cô mới biết, hóa ra sức lực của đôi môi lại có thể mạnh mẽ đến thế. Trong một lúc, cô cảm thấy mình và anh như đang giao tranh kịch liệt, không ai chịu nhường ai, càng lúc càng muốn nhiều hơn, càng lúc càng nôn nóng, như hận không thể chờ đến tận khi màn đêm buông xuống.
Dường như anh cũng không khá hơn cô chút nào. Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng hơn bất cứ nhiệt độ nào trên đời này.
À đúng rồi, lúc này đây, chính bản thân cô cũng không biết mình đã học được cách thở hay chưa nữa.
Hai người cứ thế nhìn nhau đắm đuối.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Utah Tụng Hương mắng khẽ.
Giọng Christie vang lên từ bên ngoài cánh cửa: "Ngài Thủ tướng, Bộ An ninh gọi điện đến."
Màn đêm dần buông xuống.
Anh và cô quay về với cách thức chung sống trước đây. Chắc rằng, ngay cả các nhân viên thử việc có nhiệm vụ phục vụ bữa tối và Christie cũng không hề nhận ra chút khác thường nào qua nét mặt của Nữ hoàng và Thủ tướng.
Tin tức Thủ tướng bị mất liên lạc cuối cùng vẫn truyền đến Quốc hội.
Vào thứ Hai, Utah Tụng Hương sẽ phải dự phiên điều trần đối với sự kiện mất liên lạc này.
Anh ghét nhất là phải tham dự phiên điều trần. Đã không ít lần anh thầm oán trách, cái gọi là phiên điều trần cũng chỉ là một dịp để mấy lão già phải dùng răng giả kia cậy già lên mặt mà thôi.
Biết chuyện ngày mai phải tham dự phiên điều trần, anh liền quay sang nhìn cô với vẻ bất mãn, cứ như thể thủ phạm dẫn đến việc mọi người mất liên lạc với anh suốt một trăm bốn mươi tám phút kia là cô không bằng.
Như vậy, suốt một trăm bốn mươi tám phút này, ngài Thủ tướng đã đi đâu?
"Bị kẹt trong tàu điện ngầm." Anh giải thích như thế đấy.
Mà thật vậy, do lỗi vận hành của các kỹ thuật viên, hệ thống giao thông công cộng của thành phố Goose hôm nay đã rơi vào trạng thái tê liệt suốt ba tiếng đồng hồ. Thời gian này cũng có vẻ phù hợp với khoảng thời gian mất liên lạc với Utah Tụng Hương.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai người cùng chơi cờ vua suốt bốn mươi phút, cũng như những gì mà Bộ phận Quan hệ công chúng của Hoàng gia và Văn phòng Thủ tướng cùng đồng lòng tuyên bố: "Nếu thời gian cho phép, Nữ hoàng và Thủ tướng sẽ đánh cờ sau khi
dùng xong bữa tối."
Đúng tám giờ, hai người nắm tay nhau xuất hiện trong phòng truyền thông.
Christie đã bố trí cho họ một kênh truyền hình hạng nhất, cũng là đơn vị truyền thông có uy tín nhất thành phố Goose hiện nay.
Để giải đáp việc Bộ An ninh Quốc gia phong tỏa trung tâm thương mại khiến dân chúng bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình đã nối máy trực tiếp với người phát ngôn của Bộ An ninh
Người phát ngôn của Bộ An ninh công khai xin lỗi dân chúng, sau đó giải thích thêm, đây vốn chỉ là một sai sót khiến người ta dở khóc dở cười mà thôi.
Suốt năm mươi phút phát sóng, Utah Tụng Hương nhận ba cuộc điện thoại, Tô Thâm Tuyết cũng nhận một cuộc. Phòng truyền thông sắp xếp cho Nữ hoàng và Thủ tướng mỗi người một buồng liên lạc riêng, tuy không gian không lớn nhưng hiệu quả cách âm lại rất tốt.
Khi bản tin thời sự kết thúc, Hà Tinh Tinh lại đến chỗ Tô Thâm Tuyết thêm lần nữa: "Ông Julliard gọi điện đến, thỉnh cầu được nối máy với Nữ hoàng."
Con ngựa Ả Rập kia rất đẹp, giá thành lại không hề thấp, đương nhiên cảm ơn là việc không thể thiếu. Tuy vậy, do nghĩ đến việc lệch múi giờ, cô định muộn một chút mới gọi điện thoại cảm ơn, không ngờ con trai trưởng nhà Julliard đã gọi điện đến trước rồi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Utah Tụng Hương lại giành nhận cuộc gọi này: "Trùng hợp thật, anh cũng có chuyện cần lời khuyên của Lịch đây."
Nói đúng hơn phải là xin lời khuyên kiêm "ôn lại chuyện xưa".
Cứ thế, anh chiếm luôn buồng liên lạc của cô, lại còn ngăn không cho cô vào trong.
Thời gian gọi điện không ngắn, Tô Thâm Tuyết còn tưởng hai người say mê ôn chuyện xưa đến mức quên luôn cả cô rồi.
Chờ mãi cánh cửa kia mới mở ra. Cô nghĩ, chắc tiếp theo là đến lượt mình rồi nhỉ? Dạo gần đây, giới truyền thông Los Angeles không ngừng đưa tin Julliard Lịch đang hẹn hò với một ngôi sao nữ gợi cảm của Hollywood. Dù sao cũng không ai cấm Nữ hoàng không được hóng chuyện. Cô có hơi tò mò, có phải mấy ngôi sao nữ gợi cảm thường ăn mặc khá mát mẻ không?
Ấy vậy mà, Utah Tụng Hương lại không cho cô vào, tóm chặt lấy tay cô kéo về hướng ngược lại.
Ở trường quay có hai nhân viên thử việc, Hà Tinh Tinh và cả Christie, do đó cô không dám giãy giụa quá dữ dội.
Cô bước vội theo anh, nói nhỏ, "Em phải cảm ơn Lịch đã."
"Anh đã cảm ơn hộ em rồi."
Chồng cảm ơn thay vợ cũng không phải là không được. Nhưng suy đi tính lại, Tô Thâm Tuyết vẫn cảm thấy không ổn, cố giật giật cổ tay: "Em rất thích con ngựa Ả Rập kia." Đại để cô đang muốn nhắn nhủ với anh rằng, bởi vì rất thích nên cô phải đích thân nói cảm ơn mới được.
"Tô Thâm Tuyết, em giống hệt những người phụ nữ khác, chỉ toàn thích mấy thứ viển vông." Dù vậy, anh lại không hề có ý định buông tay cô ra.
Đúng thế, cô cứ thích mấy thứ viển vông đấy.
Nghĩ vậy, cô hơi cao giọng: "Giá tiền của nó tương đương với nửa tòa cao ốc. Có người đưa nửa tòa cao ốc đến trước mặt anh, chẳng lẽ ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói sao?"
"Nếu em thích, anh tặng em hẳn mười con." Utah Tụng Hương quyết không ngoảnh lại. Đây chính là người vừa bảo mấy thứ đó viển vông cơ đấy.
Lúc này, hai người đã rời khỏi trường quay, nhưng lại không đi về phía hành lang tản bộ.
Thứ gọi là hành lang tản bộ này được một nhà thiết kế người Italy thiết kế như món quà cưới dành tặng Nữ hoàng và Thủ tướng.
Cả hành lang kéo dài gần năm trăm mét này được bao phủ bởi đủ loại hoa, thuộc khu vực trung tâm của Cung điện Jose. Cũng chính vì vậy, mỗi khi Nữ hoàng và Thủ tướng xuất hiện ở đây đều sẽ được rất nhiều người nhìn thấy. Khi được nghỉ phép về nhà, những người đó sẽ kể lại với bạn bè người thân rằng, quả thật hình ảnh Nữ hoàng và Thủ tướng tản bộ trên hành lang là minh chứng hoàn hảo nhất cho thứ gọi là "năm tháng bình yên."
Mà khoảnh khắc này lại chính là cơ hội tuyệt vời nhất để một số nhân viên làm việc trong Cung điện Jose có thể "vô tình" bắt gặp Nữ hoàng và ngài Thủ tướng đang tản bộ trên hành lang.
Trước bữa tối, Christie đã ngầm ra hiệu rằng, hình như đã lâu rồi Nữ hoàng và Thủ tướng chưa đi tản bộ cùng nhau.
Do đó, lúc này đây, hai người đều ngầm hiểu, bước về phía hành lang tản bộ.
Ban đầu Tô Thâm Tuyết tưởng Utah Tụng Hương đi nhầm đường, còn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. Thế nhưng anh vẫn kéo tay cô, lướt qua hành lang trong suốt, đi thẳng về phía vườn cây.
w●ebtruy●enonlin●e●com
"Christie nói, đã lâu rồi Nữ hoàng và Thủ tướng chưa đi tản bộ cùng nhau đấy." Cô lại nhắc anh lần nữa.
Cô không nhắc thì thôi, vừa lên tiếng, anh lại càng sải bước nhanh hơn.
Cuối cùng, cô cũng không thể nhịn được nữa, cố vùng khỏi tay anh, hỏi: "Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu?"
"Tô Thâm Tuyết, trước câu hỏi này, những lời em nói suốt cả buổi tối nay đều là nói nhảm." Sự vùng vẫy của cô không mảy may ảnh hưởng đến bước chân anh.
Cô ngây người trong chốc lát, hỏi lại anh lần nữa: "Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu chứ?"
"Về phòng, về phòng của anh và em."
Về phòng thì về phòng, tại sao còn phải nhấn mạnh là phòng của cô và anh chứ?
"Tô Thâm Tuyết, em không định hỏi anh chúng ta về phòng làm gì à?"
Cô cũng chiều theo anh: "Vậy chúng ta về phòng làm gì?"
"Làm chuyện thân mật!"
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tai cô cũng không nghễnh ngãng, mặt cô lập tức đỏ bừng cả lên, quên cả vùng vẫy.
Đi được mấy bước, cô thấy lòng bàn chân mình lành lạnh. Cúi đầu xuống mới thấy, một chân cô mang giày, chân còn lại thì để trần, đi thêm mấy bước cô mới sực nhớ, cô đánh rơi một chiếc giày mất rồi.
Nghĩ vậy, cô không khỏi khẽ kêu lên.
Thế mà anh vẫn không thèm đếm xỉa gì đến cô.
"Tụng Hương, em đánh rơi một chiếc giày rồi." Cô yếu ớt nói.
Ngay giây sau đó, chân cô đã rời khỏi mặt đất, anh nhấc bổng cô lên.
Tiếng bước chân của hai người giờ chỉ còn là tiếng bước chân của một người. Chân anh giẫm trên bãi cỏ, phát ra tiếng sột soạt.
Cô tựa vào ngực anh, xuyên qua khe hở của mấy tán cây, ngắm nhìn ánh sao lấp lánh rải rác trên bầu trời.
Bàn chân đã bị đánh rơi giày kia vẫn để trần, gió đêm không ngừng lướt ngang dọc trên lòng bàn chân cô như một đứa trẻ bướng bỉnh thích cù người khác, mãi đến khi đôi môi cô nhếch lên mới thôi. Một tay cô quàng qua cổ anh, một tay khác lại sờ mấy nhánh cây dọc đường, thân thiết "bắt tay" từng nhánh một. Đột nhiên, có giọt sương rơi xuống từ phiến lá, chạm khẽ lên đầu ngón tay cô, đem đến cảm giác mát mẻ vô cùng, cô cũng không chút do dự đặt ngón tay dính sương ấy lên môi mình, lén lút vươn lưỡi nếm thử. Giọt sương ấy không có vị, giống hệt hương vị của Xứ Tuyết* trong tưởng tượng của cô, khiến cô không khỏi nở nụ cười rạng rỡ. (*) Xứ Tuyết: tiểu thuyết dạng vừa đầu tiên của Kawabata Yasunari, cũng là tác phẩm đại diện cho chủ nghĩa duy mỹ ở ông. Đây là tác phẩm đỉnh cao của Kawabata, giúp ông giành giải Nobel Văn chương năm 1968, đẩy đến cực hạn cái đẹp hư vô, cái đẹp thanh khiết và cái đẹp bi thiết bằng một bút pháp tinh tế, cô đọng, gợi ý, khó nắm bắt, tạo nên cuộc hội ngộ hoàn hảo giữa thể loại tiểu thuyết và thơ Haiku.