Chương 55 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (4)
Trưa hôm sau, Tô Thâm Tuyết lại đến khu vực nhà khách dành cho khách nước ngoài.
Nhân dịp cô có một buổi chiều rảnh rỗi, ngài Thủ tướng đã nói với cô: "Em cũng biết Daniel."
"Cho nên?"
"Em cũng có trách nhiệm với em gái của cậu ấy." Ngài Thủ tướng chủ yếu muốn nói với cô rằng, Tang Nhu là trách nhiệm chung của cả hai người họ.
Anh không nói đây là trách nhiệm của một mình anh là tốt rồi. Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh, có vẻ anh còn định vứt luôn trách nhiệm này cho cô nữa là đằng khác.
"Anh đã chịu trách nhiệm đưa cô ấy về đây rồi, tiếp theo đến phiên em đấy." Anh nói.
"Vì sao?"
"Em là Nữ hoàng, mà Daniel lại là một người đã có cống hiến vô cùng vĩ đại với quốc gia."
Được rồi, nghe cũng có lý đấy.
Thế là, đến trưa, Tô Thâm Tuyết đành đến nơi ở của Tang Nhu thêm lần nữa.
Sắc mặt của Tang Nhu có vẻ tái nhợt hơn hôm qua, hai nhân viên y tế đang thay phiên nhau chăm sóc cô, quanh gian phòng còn thoang thoảng mùi nước khử trùng. Chỉ tháng sau thôi, cô sẽ bị đưa vào trung tâm cai nghiện.
May mắn thay, tình trạng của Tang Nhu không quá tệ, chỉ cần hai tháng là đã có thể hoàn thành đợt trị liệu đầu tiên. Sau đợt trị liệu này, cô sẽ không còn xuất hiện triệu chứng như tối qua nữa. Tiếp theo đó chỉ cần uống thuốc đúng giờ. Trong khoảng thời gian từ nửa năm đến một năm tới, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi sự phụ thuộc do morphine gây ra.
Tuy nhiên, trước khi Tang Nhu vào trung tâm cai nghiện, có vài vấn đề cần phải được giải quyết trước đã.
Tô Thâm Tuyết đưa Tang Nhu đến một cửa hàng chuyên may trang phục cho Hoàng gia. Dù sao Tang Nhu cũng cần một bộ quần áo trang trọng vào lễ sắc phong. Sau đó, hai người còn cùng đến Trung tâm Thương mại.
Câu hỏi đặt ra là, Nữ hoàng cũng đi dạo Trung tâm Thương mại sao?
Có chứ, Nữ hoàng không chỉ đi dạo Trung tâm Thương mại, cô còn đi dạo cả siêu thị nữa cơ.
Ảnh chụp Nữ hoàng đi mua sắm trong Trung tâm Thương mại và siêu thị lan truyền rộng rãi trên mạng được dân chúng bàn tán xôn xao. Trong đó, ảnh chụp Nữ hoàng chất hàng hóa mua được từ xe đẩy siêu thị vào cốp sau xe chính là hình ảnh được ủng hộ
nhất. Mà cách Nữ hoàng sắp xếp mấy chiếc túi mua sắm rất gọn gàng ngăn nắp lại càng để lại ấn tượng khó phai trong lòng mọi người.
Không chỉ thế, vài người tinh mắt còn tìm thấy mấy món hàng giảm giá trong túi mua sắm của Nữ hoàng. Câu "Ngay cả Nữ hoàng của chúng ta cũng có hứng thú với hàng giảm giá" chính là câu nói thường xuyên được nghe thấy từ những người dân thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội.
Trên thực tế, mấy bức ảnh chụp Nữ hoàng đi dạo Trung tâm Thương mại hay siêu thị đều là kiệt tác của nhiếp ảnh gia hàng đầu Hoàng gia.
Đương nhiên, những người dân tình cờ bắt gặp Nữ hoàng dạo quanh Trung tâm Thương mại không thể nhìn thấy bóng dáng của các nhiếp ảnh giả kia. Bởi họ đều ẩn nấp trên xe rồi.
Còn về việc Nữ hoàng đi dạo Trung tâm Thương mại hay siêu thị có dẫn vệ sĩ theo không ư? Có, nhưng chỉ có hai người, trong đó một người còn kiêm luôn tài xế.
Chính vì vậy, không ít dân chúng nhiệt tình còn gọi điện thoại phản ánh vấn đề này với Hoàng gia, kiến nghị khi Nữ hoàng đi dạo Trung tâm Thương mại hay siêu thị cần dẫn theo nhiều vệ sĩ hơn. Tuy nhiên, dám chắc rằng, những nhân viên tổng đài nhận được loại cuộc gọi này đều sẽ thầm khinh bỉ Hoàng gia dối trá. Bởi lẽ, hai vệ sĩ đi theo Nữ hoàng đi dạo quanh chỉ là để mọi người nhìn mà thôi. Trên thực tế, trong phạm vi mấy mét xung quanh Nữ hoàng, mười người thì phải có đến tám, chín người đàn ông cường tráng đang mặc thường phục là vệ sĩ của cô.
Một sự thật khác nữa là, Nữ hoàng không cần mua sắm.
Cô có một ekip chuyên mua sắm giúp mình, chưa kể một số chi nhánh của các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới cũng sẽ điều động quản lý mang các mẫu mới nhất đến Cung điện Jose theo định kỳ.
Thỉnh thoảng, cô cũng cần ra ngoài mua sắm, mỗi năm chừng vài lần. Khi ấy, các cửa tiệm hàng hiệu đã hợp tác lâu năm với Cung điện Jose sẽ nhận được cuộc gọi từ phía Hoàng gia, sau đó sẽ tiến hành giải tỏa khách hàng trong tiệm và bãi đỗ xe VIP trước khi Nữ hoàng đến.
Tựa như hôm nay, khi cả mấy người họ đến đây, mấy cửa hàng flagship đều đã treo biển tạm ngừng kinh doanh.
Tô Thâm Tuyết để nhân viên bán hàng chọn trang phục cho Tang Nhu. Dù sao Tô Thâm Tuyết cũng không có kinh nghiệm về chuyện chọn quần áo cho một cô bé mười tám tuổi. Nhưng nghĩ đến việc Utah Tụng Hương cứ không ngừng nhấn mạnh hai chữ "trách nhiệm" với mình, cô chỉ đành vờ vịt đưa ra vài ý kiến.
Tang Nhu quá gầy, cho dù có mặc quần áo kích cỡ nhỏ nhất trông vẫn rất thùng thình.
Sau khi thử gần mười mấy bộ trang phục nhưng vẫn không có bộ nào ổn, cuối cùng Hà Tinh Tinh chỉ đành đưa số đo của Tang Nhu cho quản lý cửa hàng.
Lúc này đây, Tang Nhu vẫn còn đang mặc bộ quần áo mà Utah Tụng Hương đã mua cho mình.
Nói cũng lạ, thứ "trang phục trẻ em" theo lời Utah Tụng Hương lại rất hợp với vóc dáng của Tang Nhu. Chiếc áo hoodie thể thao với họa tiết hình gió theo phong cách Gothic khoác lên dáng người gầy nhom như cái sào của cô, kết hợp với gương mặt tái nhợt khiến Tang Nhu khá giống một thiếu nữ Gothic bước ra từ truyện tranh, vừa tinh quái lại vừa thần bí u tối.
Trước đây, được trở thành một thiếu nữ ăn mặc theo phong cách Gothic chính là ước mơ thời niên thiếu của Tô Thâm Tuyết.
Chính vì vậy, lúc này đây, cô có hơi ghen tỵ với Tang Nhu. Chiếc áo khoác thể thao trên người cô gái trước mắt lại càng chướng mắt.
Tô Thâm Tuyết chọn lấy một bộ quần áo rồi đưa cho Tang Nhu, ánh mắt Tang Nhu đầy vẻ khó hiểu.
Nhìn cái gì chứ? Người đứng trước mặt cô chính là Nữ hoàng đấy.
Tô Thâm Tuyết sầm mặt giao bộ quần áo cho Hà Tinh Tinh, chẳng thèm đếm xỉa đến Tang Nhu thêm nữa.
Hà Tinh Tinh truyền đạt lại chính xác những lời mà Tô Thâm Tuyết muốn nói cho Tang Nhu, tuy vậy Tang Nhu vẫn không nhận lấy quần áo.
"Bộ quần áo này vừa mới được giặt xong, tôi bảo đảm nó rất sạch sẽ."
"Trang phục này thích hợp với cô hơn." Hà Tinh Tinh nói đầy thiện chí, mấy nhân viên bán hàng còn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm đấy, không thể bắt nạt người khác được.
"Ngày mai hẵng thay có được không?" Tang Nhu vẫn một mực không chịu nhận lấy.
Cô gái này cũng cứng đầu thật. Nhưng sự bướng bỉnh này có phải đến từ bộ quần áo ấy không? Hay là bởi vì người đã mua nó?
Để duy trì hình tượng của một Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết không tiện nổi giận, chỉ dịu dàng khuyên nhủ: "Bây giờ em đã mười tám tuổi, đã qua tuổi mặc quần áo trẻ em rồi." Nói rồi, Tô Thâm Tuyết lại thở dài: "Cũng không biết Tụng Hương nghĩ sao nữa? Sao lại xem một thiếu nữ mười tám tuổi như một đứa trẻ cơ chứ?"
Sau khi chần chừ một lúc, Tang Nhu cũng chịu nhận lấy bộ quần áo.
Bộ quần áo thể thao có hoa văn Gothic mà Tang Nhu vừa thay ra được nhân viên cho vào túi giấy, sau đó lại bị Tô Thâm Tuyết giành cầm lấy trước, thầm không muốn trả lại cho Tang Nhu.
Không kịp cầm lấy chiếc túi giấy kia, sắc mặt Tang Nhu cũng tái nhợt hơn.
Mặt Tang Nhu tái nhợt, tay lại càng không hồng hào. Men theo mấy sợi gân xanh không ngừng trải rộng trên mu bàn tay Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy mấy vết trầy trên khuỷu tay của cô gái đối diện. Vết trầy rất sâu, có vẻ như chỉ mới khép miệng. Nghe Lý Khánh Châu nói, trên hành trình đi theo những kẻ kia từ thành phố này đến thành phố khác, Tang Nhu đã dùng cách này để khiến mình không lệ thuộc vào tác dụng của morphine.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết lại thở dài, đưa túi giấy cho Tang Nhu.
Trong thoáng chốc, Tô Thâm Tuyết hơi không vui. Utah Tụng Hương còn chưa mua quần áo cho cô bao giờ đâu đấy.
Trước mặt cả đám người, Tô Thâm Tuyết vén lọn tóc đang rủ xuống vai mình ra sau gáy. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoét cổ hình chữ U, cử chỉ này của cô thu hút ánh mắt của các nhân viên bán hàng. Tô Thâm Tuyết biết rõ mấy người kia đang nhìn cái gì, chỉ là họ không dám nhìn quá lộ liễu.
Vậy Tang Nhu có thấy không? Nếu thấy, liệu cô ấy có hiểu dấu đỏ trên xương quai xanh của Tô Thâm Tuyết có nghĩa là gì không?
Dù sao thì cô gái này vẫn luôn mang lại cho người ta cảm giác của một người không hiểu sự đời.
Tốt lắm, cũng như quản lý cửa hàng và các nhân viên bán hàng khác, Tang Nhu vừa nhìn về vị trí kia đã vội cụp mắt xuống.
Hiển nhiên, Tang Nhu hiểu rõ dấu đỏ kia là do bị người khác mút mạnh mà ra. Chuyện chỉ mới xảy ra hồi nửa đêm hôm qua. Bên ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, khi tia sét đánh xuống, Tô Thâm Tuyết đã suýt giật phăng cả tấm rèm cửa. Rèm cửa không bị giật đứt, nhưng cô lại gạt đổ một chiếc bình hoa, khiến nó vỡ tan tành trên nền đất. Tất cả đều tại anh trêu chọc cô, lại còn làm cô tổn thất một bình hoa, khiến cô cáu kỉnh đẩy anh ra. Thế nhưng, đã không đẩy thì thôi, cô vừa đẩy anh, anh lại càng làm cho cô sống dở chết dở. Sáng hôm nay, đứng trước chiếc gương trong phòng tắm, cô quả thật không dám nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình nữa. Càng khiến cô đau đầu hơn là Hà Tinh Tinh lại đưa cho cô một bộ đầm cocktail khoét cổ chữ U. Mặc dù vậy, cuối cùng cô vẫn ngoan cố mặc chiếc đầm ấy vào, dùng tóc che lại những chỗ cần che.
Một khi đã hiểu ý nghĩa của dấu đỏ kia, đương nhiên sẽ liên tưởng đến người đã để lại dấu ấn ấy.
Tô Thâm Tuyết nhìn về phía Tang Nhu, nhìn bờ vai gầy nhỏ của cô ấy, thầm nghĩ, đã hiểu rồi chứ? Đây chính là thế giới của người trưởng thành, là thế giới của đàn ông và đàn bà.
Đến tối, Tô Thâm Tuyết nhận được cuộc gọi từ Utah Tụng Hương.
Lúc nhận được điện thoại, Hà Tinh Tinh đang xức tinh dầu cho cô trước khi đi ngủ, một thư ký riêng đang sắp xếp đệm giường, một trợ lý khác đang dùng nhiệt kế điện tử để kiểm tra xem nhiệt độ trong phòng đã vừa vặn chưa.
Lúc này, đồng hồ treo tường đang chỉ mười một giờ đúng.
Bình thường, thời gian nghỉ ngơi của Nữ hoàng đều rơi vào khoảng mười một giờ rưỡi. Nhưng vì ngày mai cô phải dậy sớm đi công tác ở khu vực phía Bắc, nên thời gian nghỉ ngơi của cô bị đẩy lên mười một giờ.
Cô hỏi anh muộn thế còn gọi cho cô làm gì, nhưng anh lại không nói lời nào.
Cuộc điện thoại này của Utah Tụng Hương được gọi đến từ một khách sạn. Tối nay anh không ở số Một đường Jose, vì ngày mai là chương trình phát sóng trực tiếp "Đường dây nóng cùng Thủ tướng" được hàng nghìn người dân Goran mỏi mắt chờ mong.
Nghe nói, để có thể theo dõi toàn bộ chương trình này, ba mươi sáu phần trăm những người làm công ăn lương đã xin nghỉ phép, tám phần trăm tỏ ý nhất định sẽ trốn việc. Tuy nhiên, dù là xin nghỉ phép hay trốn việc, những người này cũng chỉ muốn tranh thủ một vận may. Nếu may mắn, có khi họ còn giành được cơ hội trò chuyện với ngài Thủ tướng nữa cơ đấy.
Chương trình "Đường dây nóng cùng Thủ tướng" được phát sóng trực tiếp vào đầu giờ chiều. Nhưng từ bảy giờ rưỡi sáng, Utah Tụng Hương đã phải đến Đài truyền hình chuẩn bị. Do khoảng cách từ số Một đường Jose đến Đài truyền hình khá xa, anh đành đến ở tạm tại một khách sạn cách Đài truyền hình một con phố.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Vào những lúc thế này, chẳng phải Utah Tụng Hương nên nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp kéo dài tận ba giờ kia sao?
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết không khỏi tức giận nhắc nhở anh. Nào ngờ lời nhắc nhở lại không chút hiệu quả, đầu bên kia điện thoại vẫn cứ im thin thít, không nói lời nào cũng không cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên anh không nói gì cũng không chịu cúp điện thoại trong một thời gian dài thế này. Cô khó nén cảm giác khó hiểu, trái tim cũng đập vang thình thịch.
Có điều, trái tim cô đập rộn ràng thế này lại không hề liên quan đến tâm trạng lo lắng hay căng thẳng. Thế thì tại sao chứ?
Cô lắp bắp gọi anh một tiếng "Tụng Hương" rồi lại nói tiếp: "Anh… Nếu anh không nói gì, em… em cúp điện thoại đây."
Mãi đến cuối cùng, đầu dây bên kia mới lên tiếng, anh hỏi cô bên cạnh cô có còn ai khác không.
Tô Thâm Tuyết có gì nói đấy.
"Vậy em bảo mấy người họ đi đi."
"Mấy người họ làm xong việc sẽ đi ngay thôi." Đây vốn là sự thật.
Đầu bên kia lại vang lên tiếng gọi "Thâm Tuyết" trầm thấp, cứ như mang theo dòng điện, thiêu đốt màng nhĩ cô.
"Sao đấy?" Giọng cô khẽ run.
"Bảo họ đi đi, nhé?"
Thôi được rồi, Tô Thâm Tuyết ra hiệu cho Hà Tinh Tinh và hai trợ lý khác rời đi.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình cô.
"Trong phòng không còn ai nữa đúng không?"
"Ừ."
Tuy nhiên, một câu "Thâm Tuyết, đến chỗ anh đi" ngay sau đó của Utah Tụng Hương lại khiến cô sửng sốt giây lát. Đây là lần đầu tiên anh nói với cô những lời này. Cô lại càng không hiểu "đến chỗ anh" theo lời anh nói là có ý gì và vì sao phải thế. Cô đã buồn ngủ lắm rồi. Bây giờ cũng đã mười một giờ, ngày mai cô còn phải dậy sớm. Mà ngày mai anh cũng phải chuẩn bị cho chương trình phát sóng trực tiếp kéo dài suốt ba giờ với hơn hai trăm công ty truyền thông có kinh nghiệm dày dặn, chỉ nghe thôi đã khiến người ta phải sởn tóc gáy rồi.
Nghĩ vậy, cô lại ngớ người hỏi: "Tụng Hương, em đến chỗ anh làm gì cơ?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài thườn thượt: "Con gái lớn nhà họ Tô thật nhàm chán."
Vừa nghe thấy câu nói này, cô lập tức thấy bất mãn. Đây không phải lần đầu tiên Utah Tụng Hương chê cô tẻ nhạt. Thế nhưng mới đêm qua thôi, rõ ràng anh còn khen cô vừa đáng yêu vừa chặt chẽ. Nhớ đến đây, gương mặt cô tức khắc nóng bừng lên, nhận ra lời khen đáng yêu của anh đêm qua muộn màng hiển nhiên không phù hợp với tính cách của cô.
Tối qua, giữa lúc mưa rơi lộp bộp như đánh trống, tia chớp chợt lóe chợt tắt, bình hoa rơi xuống, anh đã nói, "Nữ hoàng bệ hạ, bình hoa này là quà tặng của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Australia, là biểu tượng vĩ đại cho mối giao hảo giữa hai nước Goran – Australia. Thôi được rồi, em nói anh nghe xem, em muốn bồi thường thế nào đây?" Ngay sau đó thôi, anh lại còn khẽ bổ sung bên tai cô, "Anh nói này, Thâm Tuyết yêu dấu, em muốn anh bồi thường gì nào?"
Mấy lời anh nói thật sự quá hư hỏng rồi. Cô lại càng tức giận, đẩy anh ra, muốn anh ra ngoài, thế mà anh lại càng xấu xa hơn: "Là mở cửa đi ra ngoài, hay là…?" Anh cố tình kéo dài giọng, một tia chớp nữa lại đánh tới, mưa bên ngoài lại càng thêm tầm tã…
Tô Thâm Tuyết cố gắng xua đi ký ức về đêm mưa bão trong đầu mình, thầm mắng, chết tiệt, người đàn ông này đúng là điển hình của loại đã được lợi còn khoe mẽ.
Cô vội vàng điều chỉnh lại giọng nói của mình, lấy thân phận Nữ hoàng khuyên nhủ Thủ tướng rằng, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi thôi.
Ấy thế mà, Utah Tụng Hương lại không xem lời cô nói ra gì: "Con gái lớn nhà họ Tô đúng là nhàm chán mà."
Lại nữa! Lại nữa! Đã là lần thứ hai rồi đấy nhé!
Cô phản bác tức thì: "Em nhàm chán ở đâu chứ? Em mà nhàm chán ấy à…"
Một tiếng "Thâm Tuyết" như mang theo dòng điện lại vang lên bên tai cô, bao lời trách móc liền biến thành một câu yếu ớt: "Cái… cái gì?"
"Đến chỗ anh đi, ngay bây giờ."
Trong giây phút ấy, cô thật sự không nói thêm được tiếng nào nữa.
"Đến chỗ anh làm gì ấy à? Xem như…" Anh kéo dài giọng, "Xem như Thủ tướng muốn Phu nhân Thủ tướng đến chơi bài poker với mình vậy. Lý do này được không?
Đến chơi poker ư? Lại còn hỏi lý do này được không à?
Còn nữa, con gái lớn nhà họ Tô không chơi bài poker. Người chơi poker là con gái lớn nhà Healther cơ.
Chồng cô thật đúng là hời hợt mà.
"Em không chơi poker." Tô Thâm Tuyết nhìn xuống sàn nhà, chậm rãi nói.
Thế nhưng tên khốn kia lại không hề chột dạ, còn dám tiếp tục ăn vạ: "Chơi đoán chữ, chơi trò 'Vừng ơi mở cửa ra,' Phu nhân Thủ tướng thích chơi trò nào? Chơi game cũng được."
Lúc này đã là mười một giờ.
Người đàn ông này bắt cô đuổi hết mấy người trong phòng đi, chiếm dụng thời gian ngủ của cô chỉ để nói những thứ kỳ quặc khó hiểu này với cô thôi sao?
"Tụng Hương!" Cô giậm chân, lời nói vốn đầy ý cảnh cáo lại trở nên không chút khí thế, "Mai em phải dậy sớm mà…"
Đột nhiên, anh lại nói: "Nếu như anh nói, Thủ tướng muốn được gặp Phu nhân Thủ tướng thì sao đây?"
Hả? Hả? Hả…
Cô giáo ơi, đừng hỏi em có phải đã phát điên rồi không, đừng hỏi gì cả.
Em rất rõ mình đang ở đâu. Em đang ở độ cao gần bốn mét. Nếu nhảy xuống, lỡ như hậu quả không chỉ là đau mông thì sao đây? Tuy vậy, cũng chỉ có nơi này mới có thể né camera giám sát thôi. Bởi vì đây là khu vực thay trang phục của Nữ hoàng.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết đang mặc trang phục đi đêm, tay cầm thẻ nhân viên của Hà Tinh Tinh, cô sẽ đi ra theo lối đi của công nhân viên.
Bên ngoài lối đi của công nhân viên có bạn của Hà Tinh Tinh đang đợi cô. Nếu ra ngoài suôn sẻ, bạn của Hà Tinh Tinh sẽ đưa cô đến khách sạn của Utah Tụng Hương.
Để Nữ hoàng có thể đích thân rời khỏi Cung điện Jose, ngoài việc đi công vụ, hành trình cá nhân đều phải được ekip riêng sắp xếp sẵn, từ địa điểm cho đến người tham dự. Do đó, tốt nhất cô đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể đột xuất ra ngoài lúc mười một giờ đêm.
Cô vất vả lắm mới có thể thuyết phục Hà Tinh Tinh. Mà nói đúng hơn là cô phải nài nỉ Hà Tinh Tinh mãi mới được.
May mắn là, nhảy xuống từ độ cao bốn mét cũng chỉ đau mông một chút mà thôi. Hành động này của cô cũng khiến Hà Tinh Tinh núp trong bóng tối sợ chết khiếp.
Chắc chắn Hà Tinh Tinh cũng nghĩ cô điên rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết lại thầm cáu kỉnh Utah Tụng Hương. Còn nữa, tại sao cứ phải là cô đến gặp anh chứ. Người muốn gặp cô là anh cơ mà, cô có muốn gặp anh đâu?
Không muốn thật sao?
Không, rất muốn, lúc nào cũng muốn, chỉ là cô đã tự khống chế nỗi nhớ nhung của mình thật tốt.
Ngay khoảnh khắc giọng anh vang lên từ đầu dây bên kia, nói rằng anh muốn gặp cô, bức tường thành trong lòng cô tức thì sụp đổ, đầu cô nóng lên, trái tim đập loạn xạ, cuối cùng chỉ còn đọng lại một ý nghĩ duy nhất: Đến gặp anh.
Mười một giờ hai mươi phút, Tô Thâm Tuyết ngồi lên xe của bạn Hà Tinh Tinh. Đoạn đường từ Cung điện Jose đến khách sạn mà Utah Tụng Hương đang ở mất khoảng một giờ đi xe. Không biết cho anh nửa giờ để nhìn mặt cô đã đủ chưa nhỉ?
"Đương nhiên nửa giờ không đủ rồi." Hà Tinh Tinh khẽ nói.
"Sao cô chắc chắn thế?" Tô Thâm Tuyết hơi bối rối.
Hà Tinh Tinh không đáp, chỉ nói: "Thưa Nữ hoàng, tôi sẽ chờ cô ở lối đi công nhân viên lúc hai giờ rưỡi."
Tô Thâm Tuyết cúi đầu ngồi sau xe, không biết vì sao, khi nghe thấy câu "Đương nhiên nửa giờ không đủ" của Hà Tinh Tinh, mặt cô lại nóng bừng lên.