Chương 54 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (3)
Tang Nhu được sắp xếp ở trong một biệt thự gia đình, nơi này hầu như dùng để tiếp đãi người nhà chính khách nước ngoài.
Với không gian đón nắng rất đẹp, ánh nắng chiếu rọi lên chiếc chiếu Tatami, cô ngồi trên chiếu, vai dựa cửa vào cánh gỗ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời. Bộ đồ nhạt màu và cả khuôn mặt của cô phát sáng, làm người ta có cảm giác hết sức hư ảo, như thể một giây sau cô bé ấy sẽ biến mất giữa thinh không.
Nhân viên hành chính đi cùng nói với Tô Thâm Tuyết, ngoài ăn và ngủ, chỗ chiếu Tatami ấy là nơi Tang Nhu thích nhất. Cô thường ngồi lì ở đó nhiều giờ.
Cô như đắm chìm trong thế giới của mình, thờ ơ trước hết thảy sự việc xoay quanh mình.
Tô Thâm Tuyết ngăn cản Hà Tinh Tinh định tiến lên.
Trước khi đến, cô đã biết cuộc sống mấy năm gần đây của Tang Nhu qua thông tin không lưu lại từ Lý Khánh Châu, chính xác mà nói là cuộc sống sinh tồn. Quãng thời gian dài sống trong sự kiểm soát của đám buôn người của Tang Nhu không được ghi vào tư liệu cá nhân, cũng mãi mãi không xuất hiện trên giấy tờ.
Cởi giày, cô bước chân không lên sàn gỗ.
Tang Nhu không hề nhận ra có người xuất hiện bên cạnh. Tô Thâm Tuyết ngồi xuống bên khung cửa, húng hắng một tiếng. Dường như âm thanh ấy đã làm Tang Nhu giật mình. Cô vội vàng quay đầu lại, đôi mắt như hươu con bất chợt không biết nên hướng về đâu, cô ấp úng gọi: "Nữ hoàng… Nữ hoàng…"
Tô Thâm Tuyết ra hiệu im lặng với Tang Nhu.
Mỗi người ngồi một bên cửa.
Tô Thâm Tuyết ngồi ở căn phòng dưới ánh nắng ấy gần nửa tiếng. Trong nửa tiếng ấy, cô và Tang Nhu chỉ nói với nhau có vài câu.
"Sau này, em có thể coi nơi này như nhà của em."
"Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ."
"Ý của chị là, hy vọng em có thể tìm được cảm giác thân quen như ở nhà tại Goran."
"Em hiểu. Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ."
"Cần giúp đỡ gì thì có thể tìm chị, hoặc tìm… tìm ngài Thủ tướng."
"Vâng, cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ."
Đến đây, Tô Thâm Tuyết không biết phải nói gì nữa, còn Tang Nhu vẫn chìm trong trạng thái tĩnh lặng.
Lúc rời đi, Tô Thâm Tuyết nghĩ, nếu Utah Tụng Hương có mặt, liệu có còn gọi Tang Nhu là "nhóc con" nữa không. Dù là giọng điệu trả lời hay ngôn ngữ cơ thể, sự bình tĩnh của Tang Nhu đã vượt xa độ tuổi của cô ấy rồi.
Lần thứ hai gặp mặt, Tang Nhu để lại cho Tô Thâm Tuyết ấn tượng đây là một cô gái luôn rất đề phòng xa cách
Trong nửa tiếng, hai tay Tang Nhu luôn đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng xuống, mười ngón tay duỗi thẳng. Đây là tư thể phòng ngự trong tâm lý học.
Ở bãi đậu xe khu nhà khách, cách bức tường thấp, Tô Thâm Tuyết quay đầu lại nhìn căn phòng của Tang Nhu.
Cô không biết mình muốn nhìn thấy hay muốn tìm hiểu điều gì, cũng như cô không biết tại sao mình lại tới đây.
Tô Thâm Tuyết vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út. Tang Nhu từng hờ hững liếc nhìn nó một lần. Dưới ánh nắng chói lọi, khó có thể không nhận ra luồng sáng từ viên kim cương khảm trên nhẫn, mà cô cũng mang tâm tư nhỏ nhoi mong nó được nhìn đến.
Cái nhìn liếc qua chiếc nhẫn quá chóng vánh, cô không thể nào đón nhận được chút thông tin gì từ ánh mắt ấy. Phần lớn thời gian, cô ấy vẫn luôn cụp mi.
Từ góc độ này, Tang Nhu có thể thấy chiếc xe cổ kiểu dài màu hồng, cùng với đường nét phần đầu của người phụ nữ trẻ chiếu lên cửa sổ. Cô ấy không đội mũ rườm rà, cũng không chải chuốt tóc tai cầu kỳ, thậm chí còn để mái tóc dài lệch ngôi phổ biến khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng, chỉ liếc nhìn bóng hình chiếu lên cửa sổ xe ấy đã đủ để người ta có cảm giác "cô ấy thật đặc biệt." Nghĩ kỹ lại, đó chính là thần thái, thần thái đặc trưng của Nữ hoàng.
Nữ hoàng, Nữ hoàng Thâm Tuyết.
Cũng như lời nói cửa miệng của mọi người ở quốc gia này, "Nữ hoàng của chúng tôi là biểu tượng tốt đẹp nhất." Tang Nhu cũng cảm thấy như vậy sau gần nửa tiếng ngồi cùng cô dưới ánh nắng mặt trời.
Thì ra trên đời thật sự có người như vậy, một người khiến vị thần vận mệnh cam tâm tình nguyện dâng tặng bằng hai tay: Từ xuất thân đến dung mạo; từ đôi giày dưới chân đến trang sức trên mái tóc cô; từ nụ cười ngây thơ đến người chồng xứng đôi. Dù là thứ không đáng giá nhất của cô ấy, cũng sẽ làm người thường mơ mộng cả đời phải không?
Tô Thâm Tuyết, tên cũng đẹp.
Trước khi Tô Thâm Tuyết đến đây, có người đã thông báo cho Tang Nhu biết, lát nữa Thủ tướng sẽ đến gặp cô.
Mấy ngày nay, Tang Nhu vẫn chìm trong trạng thái ngơ ngẩn. Sau mấy lượt suy tư, cô mới nhớ tới "ngài Thủ tướng" mà người đó nói đến là ai.
Dù rằng… dù đã biết tất cả về anh, tin tức vẫn làm trái tim cô đập loạn nhịp. Cô khi đứng khi ngồi, trong lúc nhấp nhổm không yên, cô đã bật máy vi tính lên với ý định muốn hiểu rõ về quốc gia nơi anh trai sống. Hình như không phải, bởi vì cô đã gõ tên một người trên thanh tìm kiếm.
Gõ xong, tin tức xuất hiện nhiều đến mức cô phải giật mình. Cũng phải thôi, Thủ tướng của một đất nước đương nhiên có nhiều tin quan trọng.
Tin tức liên quan đến anh còn có…
Người dân đất nước này nói: "Nữ hoàng của chúng ta là biểu tượng tốt đẹp nhất." Họ còn nói: "Nữ hoàng và Thủ tướng là cặp đôi trời sinh. Họ là thanh mai trúc mã, thời gian là bức tường thành vững chắc nhất cho tình yêu của họ. Chúng tôi tin tưởng rằng không ai có thể chia cách họ." Lúc đọc đến đây, Tang Nhu tắt máy tính đi.
Ngồi ở cửa ra vào, nơi ngập tràn ánh mặt trời.
Tang Nhu thích ánh mặt trời của quốc gia này. Nó rực sáng, chứa chan hy vọng, mang lại cảm giác bình yên. Tang Nhu tin tưởng, có một ngày chúng sẽ gột sạch vết nhơ và tội ác trên cơ thể cô.
Nếu người đến đây thăm cô có lòng tốt, cũng như khi cô ấy đeo vòng hoa sơn trà lên tay cho cô. Nếu… nếu không phải vì những nhân tố khác, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Tang Nhu sẽ thể hiện sự ngưỡng vọng ngợi ca từ tận đáy lòng như những người dân khác ở đất nước này.
Cô không ca ngợi nổi, nhưng tuyệt đối không phá hoại.
Cô đưa mắt nhìn chiếc xe cổ màu hồng nhanh chóng rời đi rồi mất hút.
Nơi đây chỉ còn lại một mình cô. Cô chậm rãi vươn tay, để ánh nắng rơi lên đầu ngón tay, là nhiệt độ và màu sắc sáng ngời mà cô thích nhất.
Tang Nhu nghĩ, cô phải vứt mặt nạ Zorro, chiếc nhẫn đồng và cái áo choàng đen kia vào sọt rác, sau đó chờ anh trai trở lại. Sau này anh trai đi đâu cô sẽ theo đó.
Nếu anh trai lựa chọn ở lại quốc gia này, cô cũng sẽ ở lại cùng anh. Rồi có một ngày, cô cũng sẽ trở thành một người dân Goran, nhìn "ngài Thủ tướng" bằng ánh mắt và tâm tư của người Goran, cất giọng kiêu ngạo như một người Goran, dõng dạc nói: "Ngài Thủ tướng của chúng tôi ưu tú toàn diện."
Khoảng năm giờ, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương. Anh đã quên khuấy hôm nay là ngày cô ở số Một đường Jose. Nghĩ đến ngày kia chính là ngày phát sóng trực tiếp "Đường dây nóng cùng Thủ tướng," năm ngoái Utah Tụng Hương đã trả lời hơn một trăm bảy mươi câu hỏi, năm nay còn kéo dài thêm hai mươi phút, Tô Thâm Tuyết quyết định không so đo với anh nữa.
Trong điện thoại, Utah Tụng Hương nói anh đã chuẩn bị tan làm, sau đó anh phải đi gặp một người. Tô Thâm Tuyết giật mình, định hỏi xem anh đi gặp ai, vậy mà anh lại thẳng thắn nói: "Con nhóc kia."
Lại nữa, lại nữa!
"Ngài Thủ tướng!" Cô nhắc nhở một lần nữa, "Cô ấy không phải nhóc con, cũng không phải chó con mèo con. Người anh đến thăm là cô gái đã tròn mười tám tuổi. Cô ấy là Tang Nhu."
Cô nhấn mạnh thêm: "Không phải nhóc con, là Tang Nhu."
Lúc sắp cúp máy, Tô Thâm Tuyết gọi tên Utah Tụng Hương.
"Tụng Hương." Giọng cô khản đi, "Em hy vọng trước mặt cô ấy, anh hãy thể hiện mình là Thủ tướng của quốc gia, chứ… chứ không phải bạn của anh trai cô ấy."
Sau một thoáng trầm mặc.
"Tô Thâm Tuyết, anh không đáng tin đến vậy sao?!" Utah Tụng Hương trầm giọng.
"Không, không phải." Cô ấp úng, "Em thu hồi lại lời vừa nói, sau… sau này em sẽ chú ý."
Cô không thể nói với anh rằng: Cô rất sợ đôi mắt của Tang Nhu.
Kết cấu tâm lý giữa phái nam và phái nữ hoàn toàn khác biệt. Phụ nữ nhìn đôi mắt ấy sẽ vô thức nghĩ: "Phải để người yêu mình cách xa cô ta một chút". Nếu là đàn ông, trước đôi mắt ấy, có lẽ sẽ nghĩ rằng: "Đây là cô bé đáng thương, mình phải làm sao với cô bé đáng thương này đây?"
Dù có là Utah Tụng Hương đi nữa…
Tiếng "Tô Thâm Tuyết" kề sát bên tai kéo cô trở về từ thế giới hỗn loạn.
"Anh không phải là Utah Tụng Khinh." Giọng Utah Tụng Hương như gần như xa.
"Em biết." Cô thở một hơi thật dài, nói.
Utah Tụng Hương nói sẽ trở lại vào khoảng sáu giờ.
Sáu giờ, Utah Tụng Hương không xuất hiện; bảy giờ, Utah Tụng Hương vẫn chưa về.
Không về cũng không gọi điện thoại báo không ăn tối, điện thoại của anh cũng không liên được, Lý Khánh Châu tương tự như vậy. Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh đến khu nhà khách nhưng không có kết quả. Người phụ trách khu nhà khách cũng không rõ nguyên do.
Gần mười giờ, quản gia nhắn qua thiết bị truyền tin: Ngài Thủ tướng đã về.
Kéo màn ra, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Utah Tụng Hương con đường lát đá hình trứng ngỗng. Thời niên thiếu cô đã dành rất nhiều công sức để quan sát anh. Cô biết khi trong lòng anh có tâm sự, bước chân anh sẽ ra sao.
Một khi có tâm sự, bước chân của con trai trưởng nhà Utah sẽ như bây giờ, cổ chân như đang buộc bao cát nặng năm cân.
Thật quá đáng, mấy tiếng trước cô gọi cho anh ba cú điện thoại, chắc chắn vẫn còn lưu trong lịch sử cuộc gọi, nhưng anh không gọi lại cho cô.
Sự nặng nề ấy làm cô không dằn được suy nghĩ, thứ làm trĩu nặng bước chân anh chỉ xuất hiện sau khi anh gặp Tang Nhu.
Cô giáo ơi!
Phải đến bao giờ con gái lớn nhà họ Tô mới có thể làm cho bước chân con trai trưởng nhà Utah như đang buộc bao cát năm cân như thế này.
Quản gia tiến đến, cúi đầu đi sau Utah Tụng Hương theo động tác tay của anh.
Lúc thấy cô, Utah Tụng Hương thoáng sững sờ. Có nghĩa là, anh lại quên hôm nay là ngày cô ở số Một đường Jose, quên anh đã hứa sẽ về lúc sáu giờ.
Anh vuốt má cô, nói: "Vốn dĩ có thể về lúc sáu giờ, nhưng có chút chuyện đột xuất."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi.
"Tô Thâm Tuyết, anh rất không thích giọng điệu gây sự của em." Utah Tụng Hương nhíu mày.
Giọng điệu của cô là gây sự sao? Có lẽ là vậy, cô đợi anh mấy tiếng rồi.
Được rồi, cô không hỏi gì nữa. Hình như người này không cần cô thể hiện lòng quan tâm chút nào. Mà, cô vẫn chưa ăn tối đâu, giờ cô mới nhớ ra.
"Rột!!!"
Đúng vậy, dù là Nữ hoàng, bụng đói cũng biết lên tiếng phản đối. Mặt Tô Thâm Tuyết biến sắc. Trong không khí yên tĩnh này, không khó để Utah Tụng Hương nghe rõ âm thanh xấu hổ ấy.
"Vẫn chưa ăn tối à?"
Không trả lời.
Không trả lời chắc hẳn do cô đang đói, không còn sức lực.
Tô Thâm Tuyết cho rằng mình nên vào bếp tìm ít thức ăn. Utah Tụng Hương giữ cô lại: "Lại nổi giận rồi à?"
Anh dùng từ "lại." Từ "lại" này dễ dàng làm người khác có suy nghĩ: "Chắc hẳn Phu nhân Thủ tướng hay giận lắm".
Thật ra, người luôn tức giận lại là ngài Thủ tướng.
Ngài Thủ tướng rất xấu tính. Tính tình đã tệ hại lại còn ngang ngược và ích kỷ nữa. Trong mắt anh chỉ có bản thân mình, không bao giờ suy nghĩ cho người khác.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nói đến khuyết điểm của ngài Thủ tướng, chỉ cần mười phút cô đã có thể kể ra trăm loại. Tại sao Phu nhân Thủ tướng vẫn chưa vứt bỏ được loại người như vậy à? Cô cũng muốn lắm chứ, nhưng dù có một đống khuyết điểm, ngài Thủ tướng lại có đòn sát thủ: Khuôn mặt tuyệt đẹp.
Cô chịu đựng anh như vậy chỉ vì khuôn mặt điển trai kia.
Mọi người xem đi, đạo lý đơn giản đến cỡ nào.
Lần này, cô lại tha thứ cho anh vì khuôn mặt đó. Tuy anh vừa dùng từ "lại", nhưng vẫn có thể nhận thấy chút lo âu từ giọng nói ấy. Có lẽ bụng cô lên tiếng đã làm anh tốt bụng nhận ra: Cô gái này làm Nữ hoàng kiểu gì thế, đói bụng mà không biết đường ăn cơm.
Vấn đề là, lúc đợi anh, cô đã quên mất chuyện mình đói bụng.
Cô giáo ơi, em chính là học sinh hết thuốc chữa của cô đấy.
Bụng cô lại nổi loạn lần thứ hai.
"Tô Thâm Tuyết!" Giọng Utah Tụng Hương mang theo chút bực bội, "Em làm Nữ hoàng kiểu gì thế? Em không biết đường đến phòng ăn à?"
Cô giáo, cô nghe kìa, em đoán suy nghĩ người đàn ông này khá đấy chứ?
Mím môi, cô giả vờ đấu tranh.
Utah Tụng Hương giữ chặt tay cô hơn, nói: "Anh ăn tối với em."
Đây là điểm Tô Thâm Tuyết ghét ở Utah Tụng Hương. Rõ ràng anh cũng chưa ăn, nhưng anh không nói: "Chúng ta cùng ăn tối", mà nói "Anh ăn tối với em." Phụ nữ luôn rung động bởi những chi tiết nhỏ như vậy.
Cô thả lỏng bờ môi đang mím.
Kết thúc bữa tối, Utah Tụng Hương chủ động kéo tay Tô Thâm Tuyết, nói muốn tản bộ cùng Phu nhân Thủ tướng.
Trên con đường trong sân, anh nói hôm nay tan làm đã đến khu nhà khách gặp Tang Nhu bằng thân phận Thủ tướng Goran, cũng bằng thân phận bạn của anh trai Tang Nhu.
Tang Nhu gọi anh là ngài Thủ tướng, thể hiện sự biết ơn chân thành với anh, cũng hứa rằng lòng biết ơn ấy sẽ kéo dài đến ngày cô rời khỏi trần thế.
Cô gái khéo ăn khéo nói đến nhường nào. Tụng Hương, anh vẫn tin tưởng cô ấy vẫn là "nhóc con" sao?
Thưa cô, có lẽ cô sẽ hỏi, để anh coi cô ấy như nhóc con không phải sẽ an toàn hơn sao?
Không, thưa cô, "nhóc con" rồi sẽ có ngày trưởng thành, lớn đến mức làm cô giật mình. Ví dụ như, "Con nhóc anh dẫn về sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã lớn đùng thế này? Trở thành phụ nữ rồi sao?" Cho nên, khi anh nhìn cô ấy, sẽ mang cảm xúc kỳ diệu mà mới lạ. Năm tháng tiếp diễn và lắng đọng, như cuộn phim ố vàng. Dần dần, ánh mắt anh nhìn cô ấy sẽ trở nên dịu dàng thân thiết: "Con nhóc anh mang về đã lớn rồi."
"Con nhóc anh mang về lớn rồi." Cô giáo ơi, tình cảm này như quan hệ giữa rễ và đất, rất nguy hiểm.
Thưa cô, đến giờ em vẫn nhớ con chó hoang hồi bé lén mang về rồi nhốt trong tủ quần áo. Nó nhỏ xíu, có bộ lông vàng.
Vì vậy, em thà rằng cô nhóc kia xuất hiện dưới hình hài phụ nữ trưởng thành ngay từ khi bắt đầu.
Sáu giờ, Utah Tụng Hương tạm biệt Tang Nhu. Lúc xuống cầu thang, anh nghe một tiếng "rầm". Nhớ đến sắc mặt khác thường của Tang Nhu lúc chào tạm biệt, anh đã trở lại phòng. Cô đang co quắp trên sàn nhà. Đây là lần thứ hai anh thấy cô như vậy, lần đầu tiên là ở khách sạn Ankara.
Hai người này nhiều trùng hợp quá nhỉ, Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.
Tang Nhu lên cơn nghiện, thấy anh trở lại thì ngạc nhiên tột độ. Cô cố sức đuổi anh đi, liên tục giục anh đi, khóc lóc than gào để anh không ở lại nữa.
Nói đến đây, Utah Tụng Hương nói chỗ anh không hiểu.
"Kỳ lạ quá, lúc này xuất hiện một người, không phải con nhóc nên nghĩ nó đã nắm được một cọng rơm cứu mạng sao?"
Không, Tụng Hương, điều này không kì lạ chút nào.
Cô ấy không muốn để anh thấy dáng vẻ đó của mình. Cô ấy khao khát để lại cho anh những ấn tượng tốt đẹp nhất về mình. Phụ nữ vừa nghe đã hiểu những tâm tư này, nhưng đối với đàn ông mà nói, e rằng cả đời cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Về sau, Tang Nhu mất đi ý thức, Utah Tụng Hương gọi điện thoại báo bác sĩ đến.
Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Tang Nhu. Khoảng chín giờ rưỡi, Utah Tụng Hương rời khỏi khu nhà khách.
Utah Tụng Hương thừa nhận, anh vốn dĩ có thể rời đi sớm hơn, nhưng trước đó Tang Nhu vẫn luôn níu lấy tay áo của anh.
Một người được tiêm thuốc an thần liệu có bao nhiêu sức lực, hay người được níu tay áo không đành lòng rời đi?
Hai người dừng bước dưới ngọn đèn đường.
"Trong thời gian đó, anh đã quên chuyện em đợi anh dùng bữa tối phải không? Cũng quên anh đã hứa sẽ về lúc sáu giờ?" Cô hỏi anh.
Có vẻ như Utah Tụng Hương bị làm khó bởi câu hỏi này.
Dường như, đến giờ anh mới nhớ ra "Anh không gạt bàn tay Tang Nhu níu tay áo anh ra" và "Tô Thâm Tuyết đang chờ anh cùng dùng bữa tối" sẽ hình thành xung đột.
Lúc quan trọng, con trai trưởng nhà Utah rất giỏi nói mấy lời ngon ngọt.
Anh ôm chặt cô trong lòng, gọi tên cô, "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết", "Vợ của Utah Tụng Hương là Tô Thâm Tuyết, Thâm của sâu thẳm, Tuyết của tuyết trắng, anh không quên."
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài: "Còn gì nữa không?"
"Còn gì?"
Đúng vậy, còn gì, còn gì á? Đồ khốn.
Còn lời ngon tiếng ngọt nào có thể làm dịu nỗi chua xót, đắng cay và hụt hẫng của cô giờ khắc này. Bởi vì… Bởi vì người này là Utah Tụng Hương, dù bạn dành cho anh hàng trăm cảm xúc cũng đừng mơ tưởng nhận được chút đáp lại từ anh. Thậm chí trong thế giới tinh thần của anh, chút thương hại do đột ngột nổi hứng cũng là ân huệ to lớn anh dành cho bạn. "Tô Thâm Tuyết, anh đã chờ em năm phút rồi." Anh nói với cô, anh chờ năm phút để con gái lớn nhà họ Tô dâng hiến cả thế giới.
Người ích kỷ và tự phụ quá đỗi như vậy lại không nhẫn tâm gạt đi một bàn tay níu lấy tay áo anh.
"Hơn nữa…" Utah Tụng Hương khẩn khoản, "Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết là chốn bình yên của Utah Tụng Hương, là nơi chốn bình yên vĩnh cửu."
Trước kia chốn bình yên, bây giờ là chốn bình yên vĩnh cửu.
Cô bật cười.
Tô Thâm Tuyết luôn cho rằng, Utah Tụng Hương chưa từng tin vào vĩnh viễn.