Chapter 2 - Chương 2:

Một trận choáng váng bất ngờ ập tới khiến đầu óc Kiều Anh kịch liệt đau đớn, trong phút chốc vừa hoàn thành dung nhập với thân thể mới, cô còn có thể chân thực thấy được hai tay truyền tới cảm giác bỏng rát như vừa bị cào phải, trước ngực và sau lưng lại truyền ra dòng nhiệt lưu ấm áp, sau đó khi cô chưa kịp phản ứng lại thì bản thân đã ngã nhào ra sau một cái, khiến miệng vết thương hơi rách ra, làm cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Chuyện gì đây! Mới đến đã sắp chết sao?

Kiều Anh nỗ lực mở mắt ra, liền nhìn thấy ở phía đối diện ba con người, không đúng, rõ ràng là xác sống! Bọn chúng quần áo rách rưới bẩn thỉu, da trắng nhợt nhạt ghê người,đôi mắt  đầy tơ máu vô hồn dữ tợn lồi ra , gân xanh nổi lên từng mảng, hàm răng sắc nhọn cùng móng tay vươn dài ra vẫn còn dính máu chảy tong tỏng xuống mặt đất, nhìn như ác quỷ lấy mạng người.

[Ký chủ, cô không cần sợ, đó chỉ là quái vật đặc trưng ở thế giới này thôi, không đáng lo đâu.] Như thể sợ Kiều Anh không hiểu ba tên kia là gì hay thực sự lo lắng, Hạ Thy nhanh nhảu quan tâm nói một tiếng.

Ngoài dự đoán của nó, Kiều Anh vẫn là dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh. Chết cũng làm rồi, chả còn gì đáng sợ cả: "Mau một chút truyền ký ức cùng cái...nội dung vở kịch thế giới này cho ta, đương nhiên cả thông tin cơ bản về mấy tên này nữa."

[Được.] Hạ Thy không chút nghi ngờ đáp, thoắt cái đã truyền mọi thông tin vào đầu Kiều Anh.

Đang chống đỡ đau đớn của lượng thông tin khổng lồ mới nhận được dở thì bỗng nhiên một tên đã gầm lên một tiếng rồi nhào về phía Kiều Anh.

Cô miễn cưỡng xoay người nhảy lên rồi đạp hắn một cái, một tay còn không quên nhu nhu huyệt thái dương đau nhức.

Tên kia lập tức mất thăng bằng ngã chổng vó vào đống hộp giấy trong góc phòng làm đồ đạc rơi loảng xoảng ra ngoài.

Hai tên kia liếc nhau một cái rồi cùng một lúc lao tới, móng vuốt nhắm thẳng mặt cô mà đến.

Kiều Anh vừa nãy nhảy lên đứng trên hộp sắt chưa vững suýt ngã đụng vào tường nhưng cô đã kịp ổn định lại thân mình.

Thấy ánh mắt hung hãn của đối phương cùng máu Kiều Anh đang không ngừng chảy ra, Hạ Thy có chút hoảng hốt, phản ứng đầu tiên chính là bật thốt lên: [Ký chủ, mau chạy!] Nếu không chết là nhiệm vụ liền thất bại đó!

Nó không rõ khả năng chiến đấu cùng năng lực suy đoán của cô ra sao, thế nên chỉ có thể khuyên cách tốt nhất là chạy!

Một phần cũng tại nó hơi áy náy, dù cho việc nhập vào ai vào rơi vào hoàn cảnh nào cũng đều là lựa chọn ngẫu nhiên, nó không hề can thiệp chút nào nhưng thấy bộ dạng kia của ký chủ, là một hệ thống trung thành, sao không lo cho được!

Đôi mắt đen lay láy không rõ tâm tình của Kiều Anh chuyển động một lát, chợt cô hơi giương môi lên, có chút ngây thơ gật đầu: "A, đúng, nên chạy đi thôi."

[Chờ chút, để bản hệ thống tìm đường thoát...] cho cô. Còn chưa có đợi nó nói xong, cô gái ra vẻ ngoan ngoãn lúc nãy nháy một phát đã biến mất không thấy, để lại hai cái xác sống vồ hụt mục tiêu mà bất hạnh đâm cái rầm vào mặt tường lạnh lẽo.

Hạ Thy: [...]

"Chạy" của cô là có ý này hả? Sao không nói sớm cho nó biết cô còn biết trò này chứ! Mất công nó ở đây sốt sắng! Hừ!

" Ngươi cũng không có hỏi." Kiều Anh vụt một cái xuất hiện ở một ngõ nhỏ u tối, cô vừa liếc mắt quan sát xung quanh vừa xé ra một mảnh vải ở áo khoác blouse trắng ra quấn tạm cầm máu miệng vết thương, giọng vô tội: "Chả phải ngươi nói gì thì ta làm đúng như thế sao?"

[À mà chờ chút.] Hạ Thy hiện tại mới chợt nhận ra một việc: [Cái đó...là dị năng không gian của ký chủ sao?] Nó nhớ là nguyên chủ không có cái đó đâu!

"Dị năng không gian?" Kiều Anh nghiêng điều nghi hoặc, giây sau liền hiểu ý: "Ngươi nói cái vừa nãy hả? Đấy là ma pháp của ta, hay gọi là dịch chuyển tức thời, giờ ta chỉ thực hiện được loại cơ bản như vậy đã tốn không ít sức."

" Ta thấy cơ thể này không còn bao nhiêu sức lực nữa đâu, thà rằng dùng nốt khi thể hiện màn mĩ nhân cứu anh hùng trước mặt nam chính còn hơn."

"Thứ hai là..." Kiều Anh nói với giọng điệu ghét bỏ: "Ba tên zombie đó quá bẩn."

Đúng vậy, Kiều Anh đã biết mấy kẻ tấn công mình tên gọi là gì rồi, từ trước đến giờ kĩ năng tiếp thu của cô vẫn rất mạnh.

[...] Thế thì zombie ở chỗ nam chính không bẩn sao? Còn có cả cái thể loại phân biệt chủng tộc, à không, phân biệt đối tượng bị đánh này nữa sao?

" Có gì đâu, chỉ là ta thấy ghét thôi." Vừa đến đã bị đánh đến thương tích đầy mình như vậy, không ghét mới là lạ!

Kiều Anh híp mắt sờ sờ cái biển tên ghim trên áo một hồi, cẩn thận nhớ lại cốt truyện.

Thế giới mạt thế, cường giả mới là kẻ nắm quyền quyết định hết tất cả.

Nữ chính nguyên tác tên Thẩm Chi, một cô gái thời hiện đại xuyên không tới đây mang theo không gian tùy thân, từ đây bước trên con đường xưng bá một phương. Nam chính Phạm Dật Hiên, một đại tướng quân uy danh lẫy lừng mang trong mình song hệ dị năng quý hiếm lôi và lửa, được người người sùng bái. Trải qua các loại khó khăn nguy hiểm, tình cảm hai người dần gắn bó, rốt cuộc cùng nhau kết thúc mạt thế, sống hạnh phúc mãi mãi.

Cho tới khi, Tưởng Kỳ xuất hiện, cốt truyện liền lệch hướng. Điều đặc biệt là Tưởng Kỳ không phải nữ phụ hay pháo hôi, thậm chí còn không xuất hiện trong truyện!

Cô ta bị nhiễm năng lượng to lớn của thạch năng, vốn dĩ sẽ chết khi thất bại kích hoạt dị năng khi chìm trong nước nhưng lại sống sót một cách thần kỳ, một cái xoay người liền bắt đầu hắc hóa thành vai ác muốn một mình thống trị thế giới, giật hào quang của nam nữ chính, thậm chí là hủy diệt nơi này!

Cô ta như vậy phần lớn nguyên do là bị kích thích bởi vấn đề tình yêu, đến cả boss phản diện nguyên gốc là nhà khoa học điên khởi nguồn thời kì mạt thế đã biến thành vua xombie cũng trở thành thủ hạ của cô ta!

Tưởng Kỳ dùng mưu trí hơn người của mình nhanh chóng rèn luyện một thân bản lĩnh cao siêu rồi gia nhập vào tiểu đội chưa có danh tiếng gì do nữ chính dẫn dắt, diễn trò đủ kiểu lấy lòng tin của mọi người rồi như vô tình hay cố ý đổ tội phản bội cho Thẩm Chi, nữ chính tâm cao khí ngạo không thể chấp nhận được loại bạch liên hoa này, nhiều lần chèn ép lại chỉ lấy lại thương tổn về mình, cuối cùng sơ hở lộ ra ngày càng nhiều còn bị cướp đi không gian tùy thân,  mang đi làm thí nghiệm, kết cục bị Tưởng Kỳ chôn sống mà chết. Phạm Dật Hiên bị đối thủ cạnh tranh là chính em trai Phạm Đạm cấu kết với Tưởng Kỳ hạ độc ném tới vùng trung tâm thành phố bộc phát dịch bệnh, tuy rằng tài năng có cao thế nào, đối mặt với một đàn zombie lớn như vậy là không có đồ ăn nước uống cùng người hỗ trợ thì cũng không thể tránh việc bản thân  thành zombie nổi.

Còn nguyên chủ của cô lại chính là con gái của nhà khoa học điên kia, tên Lục Miên, từ nhỏ đã ước mơ trở thành một nhà khoa học nổi tiếng, năm 16 tuổi đi du học nước ngoài liền một mạch đến tám năm ròng, lẽ ra cô ấy vẫn còn muốn tiếp tục đấy, nhưng khi virut lan truyền khắp nơi, dịch bệnh tràn lan, bởi lo lắng cho cha gặp chuyện nên nguyên chủ đã bất chấp nguy hiểm cùng can ngăn của bạn bè trở về, tới nơi thì tất nhiên Lục Thành đã sớm đi rồi. Vì phòng thí nghiệm nằm trung tâm nên còn rất nhiều virut, nguyên chủ liền nhiễm bệnh nhưng lại không chết mà thức tỉnh dị năng hệ thủy, từ đó một lòng miệt mài ở đây nghiên cứu mong muốn làm ra được thuốc giải của nhân loại.

Kiều Anh xuyên đến đúng cảnh tiểu đội của Thẩm Chi cùng Tưởng Kỳ gặp nguy được nguyên chủ cứu nên mới phát hiện ra nơi này, muốn đưa nguyên chủ về căn cứ nhưng cô không đồng ý vì cô ấy luôn thích làm việc độc lập một mình. Đám người dưới sự dụ dỗ của Tưởng Kỳ lại cho rằng cô muốn bí mật nghiên cứu rồi sau này sẽ đem đe dọa căn cứ, thậm chí kinh khủng hơn, tiếp lối vết xe đổ của cha cô, làm ra loại virut còn đáng sợ hơn hủy diệt hoàn toàn thế giới. Thế là bọn họ nhốt cô vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn zombie, sau đó trộm hết các loại tư liệu liên quan rồi bỏ đi.

Virut có thể khiến con người chết hoặc thức tỉnh dị năng, mà một khi đã thành dị năng giả thì nếu tiếp xúc với nồng độ cao virut thuần khiết gốc cao thì càng mạnh hơn, tất nhiên để thành cường giả, điều tiên quyết vẫn là chăm chỉ rèn luyện. Cho nên đám người kia vào đây mới không bị gì cả.

Hiện tại điều cô phải làm là một lần nữa xông pha chiến trường giải cứu nam chủ! Tình tiết đã sớm chạy đến đọan hắn bị tấn công rồi! Phạm Dật Hiên còn bị giết nhanh hơn cả nữ chính nữa! Đồng nghĩa với việc Tưởng Kỳ đã có tai mắt trong quân đội, bản cô nương cảm thấy thật sợ hãi nha!

[Ký chủ, cô sợ thật?] Hạ Thy nghiêm túc hỏi lại, nhìn mặt cô xem, lạnh tanh không biểu tình, chỗ nào giống cơ chứ.

"Ừ." Như thể không thấy hiểu ý, Kiều Anh bình thản đáp.

[...] Ký chủ, ít nhất cũng nên diễn một chút chứ! Kĩ thuật của cô quá kém đó!

Kiều Anh cũng chả thèm quan tâm tới nó, bôi bôi thêm vài vết máu vào vạt áo blouse trắng dài hơn đầu gối rách rưới khó coi của mình rồi lao nhanh ra ngoài.

Đứng trước một bầy zombie cả chục con đang xúm lại một chỗ gào rống, Kiều Anh lôi kiếm chả rõ lấy ở đâu ra, lưỡi kiếm lập lóe sáng chói vung lên diệt gọn vài tên đứng che tầm mắt, lúc  loáng thoáng thấy một thân ảnh thì lập tức hô lớn:

"Các ngươi đang định giết ai thế? Tránh ra hết cho ta!"

Khuôn mặt kiên định bất khuất, giọng nói hùng hồn mạnh mẽ.

[...] Nó cảm thấy lời này có gì đó sai sai.... Không giống lời trong kịch "mỹ nhân cứu anh hùng" hay là tại nó đang có cảm giác như một đứa hóng chuyện nhào vào xem kịch vui?

Kiều Anh cũng thật bất lực, đây vốn là lần đầu tiên cô diễn kịch nha, có biết là cô đã đứng chỗ ngõ nhỏ kia ngốc rất lâu mới nghĩ ra lời kịch không? Cũng không thể không nói một câu đã lao vào chém giết được, không oai phong chút nào.

Hừ, nếu không phải hắn ta là nam chủ cần cứu vớt, còn lâu cô mới giúp nhá, chưa bổ thêm một đao là đã tốt tính lắm rồi.

Lũ zombie nhìn thấy một đối tượng sức chiến đấu hung hãn bất ngờ xuất hiện liền đổi mục tiêu, gầm lên một tiếng, thêm bốn năm con lao về phía Kiều Anh.

Kiều Anh nhanh nhẹn né tránh móng vuốt của con bên trái, giơ chân đá vào bụng con sau lưng, một đường tung người lên làm cú liên hoàn cước vào người lũ còn lại, dần dà liền tiến sâu vào chính giữa.

Phạm Dật Hiên đã nghe thấy tiếng động bên ngoài từ trước, đánh nhau mấy ngày mấy đêm đã thế còn chả có thức ăn, nước uống hay người tới hỗ trợ, đến thánh còn không chịu nổi, giờ  anh đã kiệt sức, quân trang rách nát không ra hình thù gì, máu bê bết dính trên mặt và cơ thể khiến mỗi lần chuyển động nhẹ một cái đều phải gánh chịu lại một trận đau đớn khủng khiếp, đúng thế, anh đã bị zombie cắn, còn rất nhiều lần nữa đấy, chỉ là không biết nhờ nguồn sức mạnh thần bí nào mà bản thân vẫn có thể sống sót tới tận bây giờ.

Anh nỗ lực hướng tầm mắt đã có chút mờ mịt không rõ nhìn về phía trước, chỉ thấy rằng ở đó có một bóng dáng nho nhỏ màu trắng còn nhập nhòe màu đỏ, mái tóc đen dài hiếm thấy ở thời kỳ mạt thế này tung bay theo từng bước chân, bởi để phù hợp với hoàn cảnh chiến đấu, đã không còn cô gái nào muốn sống mà giữ tóc dài cả.

Dường như cũng vừa lúc phát hiện ra tầm mắt anh, người đối diện quay đầu nhìn về phía này, chưa kịp thấy rõ ràng dung mạo cô gái đã bất chợt thấy  như thể có thứ gì đó sắc nhọn cắm xuyên vào vai, không kịp phòng bị, đau đớn dồn dập khiến anh khó thở, thân thể vô lực ngã xuống đất.

" ..." Kiều Anh trợn mắt nhìn.

Nam chủ, sao anh có thể ngất xỉu dễ dàng như vậy được! Để lại cho tôi một đám thảm họa thế này là có ý gì!

Dù trong lòng nghĩ vậy, hành động của Kiều Anh thì hoàn toàn ngược lại, vừa nãy Phạm Dật Hiên còn nhìn nên cô còn chớp mắt khi tấn công, bây giờ máu tươi và chất nhầy dính nhớt bắn đầy lên mặt vẫn không chớp một cái,  bình thản ung dung đến đáng sợ.

Cứ như cái suy nghĩ vừa rồi không phải của cô vậy.

[...] Ký chủ, làm ơn hành động ăn nhập với lời nói chút đi! Lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!

" Là suy nghĩ, không phải lời nói."

Hạ Thy: [...] Cạn lời.

" Ha ha, ở với ta ngươi sẽ cạn lời dài dài. Cố gắng thích ứng đi."

[Cô đọc được suy nghĩ của tôi?]

Kiều Anh tỏ vẻ một bộ cao nhân thâm ý: "Cậu đoán xem."

#Tự nhiên thấy ký chủ nhà mình thật giống biến thái thì phải làm sao#

Dọn dẹp xong xuôi đám zombie gọn gàng trong thời gian ngắn, Kiều Anh liền dìu Phạm Dật Hiên đứng lên đi loanh quanh tìm chỗ nghỉ ngơi lấy sức.

Thành phố này quả là tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn được nữa, nhà cửa phần lớn đều đổ sập nát vụn, xe cộ dù có miễn cưỡng thấy rõ hình dáng thì kính cũng vỡ, còn nguyên cả zombie chết bên trong, mùi hôi thối của xác chết đầy rẫy, trên đường cái không chỗ nào là không có thi thể không toàn thây, máu cùng chất nhầy khô dính bết lại nhau, duy chỉ có cây cối hoa lá và động vật phát triển, mọc um tùm, thậm chí có cây còn cao to hơn tòa nhà cao nhất, vĩ đại như một quái vật khổng lồ trong truyện huyền thoại. Kiều Anh mấy lần suýt bị mấy tấm bảng quảng cáo lung lay đổ rầm vào người, không thì cũng bị mấy con chó con mèo biến dị không có lý trí mãnh liệt nhào tới, cô phải tốn sức chín trâu hai hổ vừa vác một người đàn ông to cao vừa trốn chạy vừa phải phản kích khi cần thiết, đúng là mệt chết bản cô nương mà!

Không phải cô không muốn xắn tay áo ra tẩn cho bọn chúng một trận mà là sắp hết sức rồi đó, giờ chỉ đủ cố gắng tìm chỗ nghỉ cho cả hai thôi!

Ông trời cũng không tuyệt đường người, Kiều Anh rốt cuộc cũng đã tìm thấy một nhà trọ đổ nát còn vào trú tạm được, thông qua hệ thống xem xét thì chỉ có một vài con zombie thôi. Kiều Anh dùng dị năng hệ thủy giải quyết hết bọn chúng rồi đưa Phạm Dật Hiên vào một căn phòng ở tầng hai ném lên giường, cởi áo nam chủ quấn băng vết thương cẩn thận một lúc lâu, xong xuôi rồi dưới con mắt sùng bái của Hạ Thy trực tiếp ngất xỉu đè lên người nam chủ.

Hạ Thy: [...] Đúng thật là...không còn gì để nói.