[Ký chủ, không phải cô còn dị năng hệ thủy sao? Sao không tự đi làm đi?]
"Ha, cậu đã thấy đứa nhóc nào cho phép người lạ mới lần đầu gặp mặt đã muốn lôi đi tắm rửa không? Đấy còn chưa kể nãy tôi vừa đánh ngã cậu ta nữa."
Quả thực chuyện này là lần đầu tiên nó thấy trong đời: [Được nha ký chủ, nhưng cô phải đổi một phần ba tích phân sẽ nhận được ở thế giới này nha, nếu thương thành đã mở thì sẽ rẻ hơn nhiều nhưng rất tiếc là nó chưa mở nên đành chịu thôi.]
" Hả?" Kiều Anh nghiêng đầu nghi hoặc: "Tích phân là gì? Còn cả thương thành gì đó nữa?"
[Tích phân cũng chính là phần thưởng cô nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ, nó được dùng để giúp tôi thăng cấp đổi mới quyền hạn hoặc mua đồ trong thuơng thành- một chỗ giống mấy cửa hàng buôn bán thời cô ấy.]
"Ồ." Kiều Anh gật đầu: " Đổi đi."
[Ký chủ không muốn suy nghĩ thêm sao? Đó là tích phân đó!] Một phần ba cũng không nhỏ đâu, thế mà cô còn chả thèm hỏi là bao nhiêu?
"Dù gì thì ta cũng chẳng thể làm một cái vị diện xong rồi trở về luôn được, thế thì tiêu bao nhiêu chả giống nhau."
Thật hào phóng nha: [Đổi thành công "Gió quét"]
Trần Tuệ đang nằm trên mặt đất ôm ngực ho khan cảnh giác nhìn Kiều Anh bỗng cảm nhận được từ đâu tới một làn gió lớn mát rượi, cậu ta hơi nhắm mắt lại để tránh bị tóc mình đã hơi dài ra đụng phải, chỉ thấy trong phút chốc một cỗ thoải mái tràn lan trong cơ thể. Khi mở mắt lần nữa, cậu ta không nhịn được quan sát bản thân một lươt, ngạc nhiên phát hiện mấy vị trí dinh dính bẩn thỉu nhất đã biến mất, tuy mặt mũi và quần áo vẫn còn vết bẩn nhưng mùi hôi thối chẳng biết từ lúc nào đã tan biến.
Kiều Anh đưa mắt nhìn cậu ta, hài lòng gật nhẹ đầu, dù cho muốn tẩy trang sạch sẽ không có nghĩa là sạch đến mức tinh tươm không chút dấu vết, điều đó không phù hợp với hoàn cảnh, lập tức sẽ đem đến nghi ngờ, nếu từ đầu cô cùng cậu ta đi cùng thì còn có thể nói là cô bảo vệ, nhưng mấy hôm nay Phạm Dật Hiên đã thấy cô một thân một mình, cho nên mới nói hình tượng vẫn còn vết bẩn nhưng không thất thố như này là hợp lý.
"Tôi sẽ rời khỏi nơi này, muốn đi theo không?"
Trầm mặc một lúc lâu, cậu ta mới mở miệng, chất giọng khàn khàn khó nghe: "Tại sao?"
Hỏi tại sao lại đồng ý đưa cậu ta theo? Xem ra tính cảnh giác vẫn rất cao.
Kiều Anh cong cong khóe miệng: "Không có lí do gì cả, tôi chỉ là muốn làm việc thiện tích đức thôi." Sự thật đúng là như vậy mà.
"So với ở bãi rác này đói rét chờ chết hay bị lũ zombie xẻ thành trăm mảnh thì đi cùng một con người còn sống sờ sờ là tôi để bắt đầu lại một cuộc sống mới có vẻ tốt nhất mà đúng không?"
Trần Tuệ ngẩng đầu nhìn cô, tóc mái đen dài che phân nửa tầm mắt nhưng vẫn thấy được cặp mắt to tròn đen lay láy sâu thẳm như chứa đựng vô vàn ý nghĩ, môi móm chặt một lúc lâu nữa mới thốt lên lời: "Được."
Ngay từ đầu, cậu ta là người tấn công trước thế mà nãy giờ cô lại chả mảy may tỏ thái độ để ý chuyện đó. Sau cuộc giao tranh kia, cậu ta cũng biết rõ cô rất mạnh, hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết cậu ta nhưng cô ấy lại không làm thế.
Cho nên, cứ thử đánh cược thêm một lần nữa đi, cùng lắm là chết thôi mà, chả có gì đáng sợ cả.
Kiều Anh nheo mắt nhìn rồi bỗng nhiên cười nhạt, cô thấy rõ điểm giống nhau giữa hai người, điều đó đã khiến cho tên nhóc Trần Tuệ này có vẻ thuận mắt hơn một tí.
Để không làm mất thời gian, Kiều Anh định sẽ dùng dịch chuyển tức thời, cô vươn tay đỡ cậu ta dậy rồi nắm chặt tay, nhẹ giọng: "Giữ chắc nha."
Trần Tuệ ngẩn người, có vẻ như không hiểu ý cô nhưng một giây sau cậu ta liền nhận ra ý nghĩa của câu nói đó. Trong chớp mắt sau, hai người đã xuất hiện trong một căn phòng xa lạ kín mít không có cửa sổ, nội thất bên trong khá đơn giản, vài cái bàn dài bày đầy những ống nghiệm, chai lọ chứa nhiều loại dung dịch nhiều màu sắc khác nhau cùng mấy tờ giấy có tờ đã viết lâu ngày và vài tờ mới viết dở gần đây, xung quanh cũng có thêm giá sách, tủ kệ và một vài thứ kì quái...có vẻ giống đồ thí nghiệm.
Không thể nghi ngờ, đây chính là phòng thí nghiệm của tên tiến sĩ điên kia giờ đã thành của nguyên chủ.
"A, phải rồi." Kiều Anh dừng bước chân, quay đầu lại: "Nhóc tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Trần Tuệ đang nhìn ngó xung quanh lập tức tỉnh lại, đáp lời ngắn gọn: "Trần Tuệ, 13 tuổi."
Lúc này Kiều Anh mới nghiêm túc đánh giá lại cậu ta, thân hình chỉ cao đến hơn nửa người cô một chút, vì phải sống khổ cực không được ăn uống đầy đủ nên trông rất gầy gò ốm yếu, khuôn mặt tròn , ngũ quan rõ ràng nhưng bị mái tóc đã dài hơn cổ và hai bên má hơi hóp lại che lấp, nhìn càng thêm gầy yếu, tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng nếu cố gắng chăm sóc thì vẫn có thể biến thành một nhóc con tuấn tú đáng yêu, toàn thân đều bộc lộ ra một cỗ khí chất không có việc chớ lại gần, lạnh lùng khó gần.
Kiều Anh tiếp tục nhấc chân đi về phía bàn làm việc, giơ tay bật máy tính kết nối với hệ thống toàn bộ tầng ngầm lên, gõ lạch cạch mở khóa trong máy: "Gian phòng thứ tư cuối hành lang là chỗ chứa lương thực, vào đó lấy cái gì ăn đi."
Trần Tuệ nhìn cô một cái, sau đó không nói gì đi luôn.
Cánh cửa một lần nữa đóng lại, Hạ Thy liếc người đang nằm bất động ở bên trái rồi lại nhìn cô: [Ký chủ, cô đang làm gì thế?]
[Nam chính bất tỉnh cũng quá lâu rồi, hồi sáng hai người vượt qua một đống trở ngại, thêm một phen đánh đánh giết giết mà hắn vẫn chưa từng tỉnh lại. Có nên lo lắng một chút không?]
Nó thì sốt ruột đến quay tròn mà cô thì vẫn tỉnh bơ như vậy.
"Mặc kệ hắn, ta còn chưa có tính phí vận chuyển kiêm bảo tiêu mấy ngày nay đâu, à mà còn cả phí diệt trừ đám phiền toái kia nữa. Hắn ta nợ ta nhiều như vậy mà ta còn có lòng đưa đến đây chữa trị nữa đã là quá tốt rồi." Kiều Anh cầm một cái ống nghiệm lắc lắc một cái rồi đổ vào cái khác có màu xanh lam, dung dịch sủi bọt lên rồi chuyển màu xám trắng, cô liền ghi lại vào tờ giấy bên cạnh.
"Mà hắn ta cũng chẳng sao đâu, ta đã kiểm tra rồi. Hiện tại chỉ đang vì quá kiệt sức nên ngất đi thôi, đánh nhau mấy ngày liền, còn cộng thêm tác dụng phụ của thuốc của ta nữa nên chưa thể tỉnh lại, không có gì đáng ngại đâu."
[Cô cũng thản nhiên quá đó, à mà khoan đã...] Hạ Thy lúc này mới chợt nhận ra điểm không đúng: [Tôi nhớ cô đến từ cổ đại mà, mấy cái cụm từ "phí vận chuyển" , "bảo tiêu" này sao cô biết được?]
Kiều Anh ý vị thâm trường nói: "Đoán xem."
[Đừng nói là...] Hạ Thy không biết lại nghĩ đến cái gì, như thể bừng tỉnh đại ngộ mà nói: [Ký chủ...cũng từng xuyên không rồi sao?]
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Để ta nhớ xem cái từ người hiện đại hay nói là gì ấy nhỉ... À đúng rồi, hệ thống, ngươi đã coi quá nhiều tiểu thuyết rồi." Kiều Anh vừa đo lượng nước trong cốc vừa nói: "Trước thời mạt thế thì chỗ này vẫn là thế giới hiện đại, lục lọi tìm thông tin một tí là biết thôi. Ta là một người ham học hỏi."
[Oh, ra vậy.]
Kiều Anh im lặng một lúc rồi nói: "Ta bỗng cảm thấy thật may mắn vì được ký kết với một cái hệ thống ngây thơ như vậy."
[Bây giờ ký chủ mới thấy giá trị của bản hệ thống hay sao hả? Ha ha.]
Nhưng còn chưa kịp để Kiều Anh trả lời lại, một tiếng hét thất thanh đã phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người.
Gần như là chỉ hai giây sau, Kiều Anh đã biến mất khỏi căn phòng, một lần nữa xuất hiện ở phòng cuối hành lang.
Cánh cửa bị đá tung sang một bên, trên mặt đất là hai con zombie đang giương cao móng vuốt sắt nhọn hướng tới cổ một thiếu niên, tiếng gầm dữ tợn phát ra từ cổ họng.
Cũng trong một giây tới theo, cổ thiếu niên còn chưa bị cào nhưng đầu hai tên kia đã lìa khỏi cổ lăn lộn trên mặt đất, thân thể cứng đờ theo quán tính bị đẩy ngã hết ra sau.
"Chết tiệt, thế mà mình quên mất chuyện này!" Kiều Anh vẫn còn giữ nguyên tư thế cầm kiếm hơi chậc lưỡi một tiếng đứng ngay bên cạnh.
Nhạy bén cảm nhận được một luồng sát ý tới từ bên dưới, cô một tay ngăn lại động tác công kích của Trần Tuệ, xoay người đối diện với tầm mắt cậu ta: "Dừng lại, cậu cũng thấy được tôi vừa mới làm gì rồi đấy."
Đôi mắt đen láy u ám thâm trầm của Trần Tuệ cứng lại, cậu ta mím chặt môi, không nói một lời cất lại con dao vào trong áo, hàng lông mi cùng tóc mái rũ xuống che dấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, từ từ tránh xa ra một khoảng cách.
Hạ Thy thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi lập tức bất bình: [Ký chủ đã tốt bụng cứu giúp, cậu ta đã không cảm kích thì thôi lại còn dám đánh lén sau lưng nữa!]
"Ta thấy phản ứng của cậu ta rất bình thường, sống trong cái thời kì mạt thế kẻ thắng làm vua này thì yếu đuối, dù chỉ trong một giây thôi cũng là vũ khí tự hại mình sắc bén nhất, thằng nhóc đó mà ở đây khóc lóc hay vui cười với ta thì ta sẽ nghi ngờ cậu ta có âm mưu, không thì cũng mặc kệ không làm cái nhiệm vụ phụ tuyến quái quỷ gì đó." Kiều Anh vừa vung kiếm chém đứt tay một tên zombie vừa đá một hộp các tông về phía tên đằng sau vừa nói.
[Ký chủ thật kỳ lạ, người khác muốn giết lại thấy vui thế sao?]
" Ta cũng không phải đứa thích bị ngược, điều đó chứng tỏ rằng cậu ta sẽ không dễ dàng bị người lạ mặt dụ dỗ thôi, tự bảo toàn tính mạng sẽ tốt hơn, ta cũng không thể thời thời khắc khắc bên cạnh được."
Nhìn nhìn Kiều Anh chiến đấu đến nhẹ nhàng thong dong, mây trôi nước chảy, Hạ Thy giờ mới nhớ ra trọng điểm: [Đúng rồi, đám zombie này ở đâu ra? Theo dữ liệu có được, tầng ngầm này khắp nơi đều lắp tường chống đạn vô cùng kiên cố, bọn chúng cũng không thể rảnh rỗi tông tường xông vào đi?] Zombie đâu thể ăn uống chứ?
" Ngươi không thấy chỗ này rất quen mắt sao? Đây chính là nơi nguyên chủ bị dồn vào chỗ chết đấy. Chắc là sau khi ta rời khỏi thì ba con zombie kia đã cùng lúc phá bức tường, thính giác của bọn chúng rất nhạy, lập tức liền thu hút nhiều con hơn tới, có lẽ ta nên thấy may mắn vì cái cửa phòng thông ra hành lang chưa bị bọn chúng hủy hoại."
[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính +10, tổng độ hảo cảm hiện tại là 10.]
[Tiến độ thu hồi khí vận đạt 20%]
"Hả? Lại gì nữa đây." Kiều Anh nhíu mày nghi hoặc.
[Tình trạng nam chính đã ổn định hơn, cho nên khí vận mới tăng lên. Còn cái độ hảo cảm kia...] Hạ Thy sắp xếp từ ngữ của mình một chút: [Có thể là bắt đầu tin tưởng vào thực lực của cô nên tăng lên.]
"Mới gặp ta đã biết hắn không tin ta rồi. Nhưng ngươi thông báo hảo cảm làm cái gì?"
[Tôi nghĩ "làm việc thiện tích đức" kia cũng bao gồm cả nghịch tập lên làm nữ chủ, đây tuy là tiểu thuyết mạt thế nhưng cũng được liệt vào thể loại lãng mạn nữa, muốn cứu vớt nữ chủ nguyên tác thì không kịp nữa rồi.]
"Cho nên tốt nhất là giờ ta làm nữ chủ? Công lược Phạm Dật Hiên?"
[Đúng vậy.]
Kiều Anh cười nhạt một cái, chặt bay cái đầu con zombie cuối cùng rồi nhanh nhẹn hướng tay về phía lỗ hổng lớn trước mặt niệm một câu chú, một lá chắn cách âm trong suốt khổng lồ hiện ra lập tức bao phủ.
" Nhanh thật đấy."
Kiều Anh quay đầu lại đưa mắt nhìn người đang thản nhiên khoanh tay đứng tựa vào cửa kia rồi liền bắt tay vào tìm kiếm đồ ăn trong đám hỗn độn vừa gây ra: "Trần Tuệ, tới cùng tôi dọn dẹp chỗ này đi."
Thiếu niên nãy giờ đều một mực cúi đầu cụp mắt ngoan ngoãn nghe tiếng bỗng ngẩng đầu, không chút do dự đi vào giúp đỡ.
Phạm Dật Hiên nhíu mày: "Cô không để ý đến tôi?"
"Còn nữa." Hắn nghiêng đầu nhìn Trần Tuệ: "Thằng nhóc này ở đâu ra? Chỗ này là đâu? Tôi nhớ là trước lúc bất tỉnh còn thấy chúng ta bị ba cái phi cơ tấn công mà? "
Kiều Anh cầm mấy gói lương khô cho vào hộp giấy, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của hắn: " Thứ nhất, cậu ta tên Trần Tuệ, mới được tôi cứu. Thứ hai, đây là phòng nghiên cứu của tôi. Thứ ba, anh có tin hay không tôi không quan tâm nhưng chính tôi đã giải quyết hết đống rắc rối của anh."
" Và cuối cùng." Kiều Anh bê ba hộp giấy trên tay lên: "Khi anh sắp thành quái vật tôi đã tiêm cho một mũi mới được như bây giờ đấy cho nên đừng có mà quá kiêu ngạo khiến tôi phải khó chịu."
Dứt lời liền đi thẳng ra ngoài. Trần Tuệ thấy thế cũng nối đuôi chạy theo.
Phạm Dật Hiên như có điều suy nghĩ hơi nheo mắt lại, sau đó cũng đi theo, để đề phòng còn đi xung quanh tìm thêm vài đồ đạc nữa chắn và đóng lại cửa căn phòng rồi đi hết một lượt hành lang xem còn zombie không, cuối cùng mới thong thả trở về phòng thí nghiệm.
"Xong rồi sao? Lại đây, tôi nhờ anh vài việc." Kiều Anh thấy hắn về liền vẫy vẫy tay.
Phạm Dật Hiên không hiểu ra sao bước tới: "Chuyện gì nữa?"
Kiều Anh lôi kéo tay hắn xem xét một hồi rồi không nói gì đã tiêm thêm một liều thuốc nữa vào, sau đó cô đưa tay sờ mặt hắn thì lập tức bị bắt lại.
Ánh mắt hắn ta sắc bén như dao, giọng nói lạnh lẽo: "Cô muốn làm gì?"
Kiều Anh giương mắt nhìn: "Chẳng phải chính mồm anh nói muốn thử vận may hay sao? Vả lại, để nhanh khỏi bệnh thì phải nghe lời bác sĩ, đạo lý này chắc tôi không cần nói cũng biết chứ?"
Hắn trầm mặc một lúc nhìn chằm chằm cô rồi buông tay: "Làm gì thì làm đi."
Kiều Anh cũng không khách khí chút nào, giơ tay bóp má hắn hai cái, vẻ mặt nghiêm túc quan sát mấy phút rồi lùi ra: "Tạm ổn rồi."
Và dưới con mắt nhìn chăm chú của một lớn một nhỏ kia, Kiều Anh lấy một cái phích nước sạch sẽ, dùng dị năng đổ nước vào rồi vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Anh lại đây đun nước đi."
Phạm Dật Hiên không thể nào tin nổi điều mình vừa nghe thấy, liền hỏi lại: "Cô vừa nói cái gì cơ?"
" Đun nước. Có thế mà không hiểu hả?" Kiều Anh hơi khó chịu, với lấy gói mì xé ra: " Tôi đang đói, muốn ăn mỳ, chỗ này mỗi anh hỏa hệ, anh không làm thì ai làm."
Dường như là chưa từng thấy ai làm việc kì quái như vậy, mặt Phạm Dật Hiên lại âm trầm hẳn đi, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo hỏi: "Sao cô biết tôi hỏa hệ?"
"Lúc anh bị zombie vây giết thấy. Nhanh nhanh, tôi đói lắm rồi."
"Đồ đóng hộp vẫn còn, không nhất thiết phải ăn mỳ. Còn nữa." Phạm Dật Hiên lập tức phản đối: "Người tôi nhiễm virut, không thể làm."
" Nghe lời, vừa rồi tôi kiểm tra rồi, mọi chuyện đều ổn." Không ổn thì hệ thống dù có rách nát đến mấy cũng đủ giúp hắn làm bữa ăn, đấy còn chưa kể vầng hào quang của hắn chưa tắt hẳn nữa.
Kiều Anh nắm tay hắn đặt dưới cái phích, ra lệnh: "Nhanh lên."
Phạm Dật Hiên tức giận đến đỏ bừng mặt, giãy giụa vài lần không được đành phải thuận theo.
Kiều Anh hài lòng nhìn, cười nhẹ nhàng.
Cô sẽ không nói là thấy cái bìa minh họa ngon mắt quá nên muốn ăn thử đâu! Rốt cuộc thì không chỉ chưa ăn gì ở thế giới này mấy ngày rồi mà còn cả ở nhà giam kia rất lâu rồi ấy!
[...] Ký chủ, hành động của cô như vậy là không được đâu! Rất không tốt!
Trần Tuệ im lặng đứng một bên làm bóng đèn: "..."
Tác giả có điều muốn nói: không vote+đọc chùa=không đăng chương mới(hoặc năng lịch đăng lâu ra) :)) =>áp dụng từ bây giờ