Chapter 3 - Chương 3:

Ký chủ, không phải giây trước cô còn khỏe lắm mà, từ khi đánh nhau đến tận lúc băng bó cũng chẳng có biểu hiện gì bất thường, sao giờ đã chật vật ngất rồi?

"Ta có phải thần đầu, hiện tại ta vẫn là con người đó!" Tuy ngất nhưng lý trí của Kiều Anh vẫn hoàn toàn thanh tỉnh.

Sao cứ cảm thấy câu này có dụng ý gì đó là sao? [ Cô không sợ nam chủ vì mình mà vết thương rách ra, mất máu chết à?]

"Không." Kiều Anh không chút để ý: "Ta làm cái lá chắn an toàn xong mới yên tâm ngã chứ." Có đệm êm miễn phí, có đứa vẫn chấp nhận nằm cạnh giường chăm sóc tận tình chờ nam chủ tỉnh là ngu ngốc! Vả lại, cô cũng kiệt sức mà!

Hạ Thy: [...]

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh ban mai yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ cũ kĩ chiếu rọi khắp căn phòng mang theo mùi ẩm ướt và hương cây cối man mát dịu nhẹ cùng làn sương vẩn đục như có như không nhẹ nhàng nhấp nháy trên chiếc giường có chút xập xệ một nam một nữ đang nằm.

Phạm Dật Hiên giật giật ngón tay, cố gắng nâng lên mí mắt nặng trĩu của mình lên, tầm mắt bất ngờ đón lấy ánh sáng hơi nheo lại, khi đã thích nghi kịp thì anh mở to mắt ra, cảnh vật xung quanh còn chưa kịp nhìn kĩ đã thấy phóng đại ngay trước mắt một khuôn mặt xa lạ đang ngủ say, thiếu nữ làn da trắng bệch có lẽ bởi luôn ru rú ở trong nhà, lông mi dài cong vút rủ xuống như hàng liễu dịu dàng che đấy đôi mắt nhắm chặt, mặt trái xoan vẫn còn dính máu nhuốm đầy nét mệt mỏi.

Anh mắt cũng không chớp lấy một cái rút con dao bên hông còn rướm đầy máu zombie lên, không chút do dự chuẩn bị hướng thẳng về phía cô gái xinh đẹp trước mặt.

"Hệ thống! Mau kích thích ta dậy! Không thì cái tên thần kinh đó sẽ đâm chết ta mất!!!" Kiều Anh không ngờ rằng phản ứng đầu tiên của hắn ta là như vậy hoảng hốt kêu lên, cô đã tốn sức cứu hắn mà tên đó trả ơn như thế hả!!!

[Được!] Hạ Thy hơi ngẩn người ra rồi lập tức dùng năng lượng bản thân ép Kiều Anh thức dậy.

" Lộp cộp."

"Anh.định.làm.gì.đó?" Kiều Anh tròng mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm đối phương, cố ý gằn từng chữ một.

"Mới ngủ dậy bắt gặp cảnh này đúng là không lịch sự chút nào."

Phạm Dật Hiên liếc nhìn con dao vừa bị đánh bay ra sau lưng xoay mấy vòng mới yên vị trên nền nhà rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt chẽ một tay của mình, lực đúng là không nhỏ, anh giương cặp mắt vẫn còn sát ý vụt qua lên, thong thả ung dung không chút hoảng loạn nhếch môi: " Chả phải vẫn thất bại sao? Cần gì phải căng thẳng như vậy?"

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên âm trầm đến đáng sợ.

Ha ha, sao không nói là " Thật đáng tiếc là cô chưa chết." luôn đi?

[Ký chủ bình tĩnh đi nào.] Hạ Thy bất giác run rẩy, nó cũng bị cái khí tràng hiện giờ của hai người dọa: [Mọi chuyện đều có thể giải quyết trong hòa bình mà!]

" Ta cũng không nói là muốn tẩn hắn một trận." Giọng điệu đầy nham hiểm: "Tất nhiên hiện tại cần nhẫn nhịn hắn, bao dung hắn, cứ đợi đến lúc ta thu phục xong đi, lúc ấy, ha ha, nhất định sẽ sả cho bằng hết tức giận."

Hạ Thy nổi đầy da gà. Sao hình tượng ký chủ suy sụp bi quan chán nản lúc đầu giờ lại thay đổi đến rung chuyển trời đất thế này? Có cảm giác một khi ký chủ đã bực lên là còn đáng sợ hơn cả Tử thần đại nhân là sao!!!

"Cô là ai? Đây là đâu?" Cuối cùng thì Phạm Dật Hiên vẫn là người lên tiếng trước.

" Tôi đương nhiên chính là ân nhân cứu mạng của anh rồi. Chỗ này ngoài là nơi ngơi tạm tôi mất sức chín trâu hai hổ vác theo anh gian khổ vượt qua cả đống zombie mới đến được thì còn là đâu được nữa?"

Phạm Dật Hiên bắt được trọng điểm trong hai câu nói dài lê thê của cô, cười một cái: "Vậy sao? Nhưng làm sao bây giờ. Hiện tại tôi vẫn muốn giết cô."

Vùng trung tâm thành phố này là chỗ bùng phát dịch bệnh đã sớm không còn một ai sống sót, bỗng dưng tự nhiên nhảy ở đâu ra một cô gái lao vào cứu hắn. Liệu có phải tay sai của tên Phạm Đạm khốn kiếp kia không?

Thân là một đại tướng, dù đang rơi vào cảnh khốn cùng, tính cách đa nghi của nam chính vẫn có thể phát huy đến cực hạn.

" Ha ha, thế thử làm ngay và luôn cho tôi xem nào." Kiều Anh thả tay Phạm Dật Hiên ra, ném cho hắn con dao gọt hoa quả trên bàn: "Trước đó tôi cũng nói luôn cho anh biết, ở đây, chỉ mình tôi mới có thể cứu anh."

Phạm Dật Hiên cầm lấy con dao, nhíu mày: "Có ý gì?"

"Đánh nhau lâu thế, chắc chắn anh cũng bị đám zombie kia cắn không chỉ mới một lần rồi đi? Khả năng bị nhiễm bệnh là cực cao, lên tới 80%."

Ha ha, nếu anh không phải nam chủ, vầng hào quang tuy suy yếu nhưng vẫn còn thì anh ta nghĩ mình sẽ thoát chắc?

Nét mặt anh chợt thay đổi.

Kiều Anh liếc anh ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, giọng bình thản: "Còn tôi, lại chính là con gái của vị khoa học đã mở đầu thời kì mạt thế, Lục Miên."

" Nghĩ xem, tôi có thể cứu anh không? Dù cho anh không tin tưởng cũng chẳng sao, cùng lắm thì khi anh biến thành zombie, tôi chạy thôi."

Phạm Dật Hiên im lặng không nói gì như thể đang chìm vào suy tư, một hồi sau mới thở dài một hơi, hắng giọng: "Dù gì tôi cũng sắp chết, mặc kệ cô có phải người của tên kia không, thử vận may một chút cũng không mất gì."

" Vậy tốt." Thấy hắn đã buông bỏ sát ý trở lại bình thường, Kiều Anh đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn xuống: "Trang phục của anh cùng cái ký hiệu đó, nếu tôi không nhầm thì là của quân đội chính phủ đi? Xem ra tôi đã tự dính vào một vụ khá phiền phức rồi nha."

Phạm Dật Hiên đi tới kéo rèm cửa lên, chưa điều dưỡng xong lên bước đi còn khập khiễng: "Từ lúc cô đi lo chuyện bao đồng sao không sớm nghĩ đến chuyện này đi?"

Còn chưa kịp để hắn suy nghĩ sâu xa hơn, Kiều Anh đã nói: "Giờ tôi ngất một lát nhé, anh dự đoán tầm năm ngày nữa sẽ phát bệnh, hai ngày sau tôi sẽ tỉnh lại." Sau đó liền ngã trên giường bất tỉnh nhân sự.

Vốn dĩ cái lực lượng kia của hệ thống chỉ mang tính kích thích không có chức năng chữa trị, cô ngất còn chưa đủ đâu biết chưa!

Phạm Dật Hiên đần mặt: "..."

Ai lại có thể dự đoán chính xác thời gian mình ngất như thế không chứ? Trông càng giống đang ngủ hơn ấy!

...

Trong một thư phòng xa hoa ở Đô Thành, giá sách sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, trần nhà treo đèn thủy tinh lấp lánh, sàn nhà trải thảm nhung, trước cửa sổ lớn sát đất, một người đàn ông mặc quân trang ngồi trên ghế dựa nhìn ra quang cảnh bên ngoài phả khói thuốc mờ ảo vào không khí, không thể không nói, thời mạt thế mà vẫn có được một căn phòng như vậy, tuy là thiết kế bình thường trong thời hòa bình nhưng lại vô cùng sang trọng quý giá không phải ai cũng có được trong lúc loạn lạc này.

Phạm Đạm híp mắt nở nụ cười, một bên đưa tay xoa xoa huy hiệu gia tộc một bên ngắm nhìn:

"Ha hả, có là đại tướng thì đã sao? Là con dòng chính thiên tài bẩm sinh thì thế nào? Rốt cuộc chả phải đều thua trong tay tôi sao?"

"Những thứ này, vinh hoa phú quý, danh vọng người người ngưỡng mộ, ngay từ đầu đều đã định sẵn là của tôi."

Từ sau khi Phạm Dật Hiên mắc bẫy, kế hoạch giành lấy vị trí gia chủ này của hắn đã có một bước tiến lớn, thế lực của Phạm Dật Hiên như rắn mất đầu bị chèn ép gắt gao, đồng thời kết quả rèn luyện mà Tưởng Kỳ hướng dẫn bắt đầu phát huy tác dụng, sau khi hắn ta qua một lần cứu được lượng lớn người dân bộc lộ ra dị năng hệ tinh thần, Phạm gia chủ rốt cuộc cũng nhìn hắn bằng con mắt khác.

Phạm Đạm ban đầu chỉ là họ hàng xa của Phạm gia, luôn thấp kém cúi mình trước người khác, ngày qua ngày sống trong khu ổ chuột cam chịu đánh đập, quen biết với Tưởng Kỳ ở đó, cô luôn là cô gái đơn thuần thiện lương, biết được hoàn cảnh của hắn liền tìm cách hỗ trợ, nếu không có cô ấy thì hắn cũng không vó đủ can đảm đối mặt chidnh diện với thiên chi kiêu tử Phạm gia Phạm Dật Hiên.

Nghĩ thế, khóe môi không khỏi hơi cong lên.

" Cốc cốc."

"Vào đi." Phạm Đạm thu hồi nụ cười, quay ghế nhìn về phía cửa.

Cánh cửa mở ra, một người lính mặt mũi nghiêm nghị bước vào: "Chỉ huy, Tưởng tiểu thư nhờ tôi truyền lời tới ngài là mau chóng đi thiêu hủy hiện trường."

"Hả? Tên đó sống sao nổi, cô ấy việc gì phải lo xa như thế?"

"Tôi chỉ hoàn thành chức trách truyền tin."

"Được được,đi đi."

Người kia làm động tác chào rồi liền ra ngoài.

Phạm Đạm nghĩ nghĩ một chút, ra khỏi phòng tìm một tốp lính khác, ra lệnh phục kích.

Bầu trời đêm thời mạt thế luôn luôn trống trải như vậy, không có lấy một ngôi sao, sương mù trải dài vô tận như thể chiếc mặt nạ khổng lồ che giấu cặp răng nanh sắc nhọn khát máu của một con quái vật khổng lồ, lúc nào trong không khí cũng đều như có như không lưu chuyển mùi máu tanh tưởi đầy ghê tởm minh chứng cho cái vùng đất đã sớm mất đi hết thảy sự sống, chỉ còn lại sự tuyệt vọng đến vô tận, ánh sáng nơi đây đã bị cướp đi hết, dìm mọi thứ vào bóng tối âm u bạt ngạt, thấp thoáng còn có thể thấy được trên rặng cây khổng lồ in xuống mặt đất những bóng mờ nhảy nhót tựa ma quỷ. Đường cái vắng lặng vẫn còn vọng lại những tiếng gầm rú dữ tợn những tưởng như ma âm đánh sâu vào lòng người.

Mấy hôm nay Phạm Dật Hiên đều không ngủ nổi, dù cho mệt mỏi nhưng trực giác thời thời khắc khắc báo động đã duy trì tỉnh táo của anh. Vấn đề đáng nói nhất là, mỗi giây mỗi phút anh đều cảm nhận được nguy cơ phát bệnh, đôi lúc vẫn có những trận đau tập kích hay co rút chân tay, quá chân thực.

Trực giác của nam chính đúng là chả sai bao giờ.

Đột nhiên, trên những tòa nhà đổ nát xuất hiện ba luồng sáng nhấp nháy.

Tiếp theo, từng đợt tiếng động đinh tai nhức óc không ngừng vang lên dồn dập đổ vào thành phố, đất trời rung chuyển, tiếng gầm hung hãn cuồng loạn nối tiếp nhau.

Phạm Dật Hiên đỡ lấy thân thể đi ra phía cửa, nhìn ngay được cảnh bom rơi đạn nổ, trên đỉnh đầu đằng xa là ba chiếc phi cơ đen ngòm mang dấu hiệu của Phạm gia.

Lập tức hiểu ra là chuyện gì, anh không khống chế nổi bắt đầu mất bình tĩnh.

Đến nước này mà tên khốn kia vẫn còn tàn nhẫn ra chiêu diệt cỏ tận gốc được. Nhưng không phải mình cũng thế sao? Muốn trở thành gia tộc đứng đầu vốn dĩ không thể chỉ có quang minh chính đại được, một mặt máu me đen tối ngần lần, hiếm ai biết được đây? Chính bản thân anh cũng vậy, vì mẹ, vì quyền lực còn phải trả ít sao?

Không được, mình không thể chết, thù còn chưa trả, lý tưởng của mình, khát vọng của mình...

Tay Phạm Dật Hiên run lên, lý trí từng chút tùng chút một bị bài mòn, cặp mắt đen láy đỏ hoe tơ máu, da dần nổi lên gân xanh, có thứ gì đó đã sớm ngấm vào huyết mạch được thế kích phát ra lực lượng, chuẩn bị từ cổ họng phát ra tiếng gầm...

"Cộp!"

Một tiếng ầm vang lên, Phạm Dật Hiên liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Kiều Anh ấn ấn mũi kim tiêm trong tay, chút ít nước thuốc còn sót bắn ra ngoài, cô đưa mắt nhìn người trên sàn, móng tay đang dài ra một chút tức thì thu lại.

"Chậc, nam chủ, từ đầu tới giờ luôn là tôi cứu anh. Có thể bớt vô dụng một chút không?"

[Ký chủ, cô tỉnh cũng quá đúng lúc.] Hạ Thy sốt ruột nhìn ra ngoài: [Đám người kia cô tính giải quyết thế nào? Đó là bom đó!]

Kiều Anh đẩy cửa ra nghiêm túc đánh giá: "Cũng tạm được. Nhưng so với lôi kiếp thì vẫn còn yếu lắm."

Sau đó chuyển một cái biến mất.

"Anh nói xem tại sao chúng ta lại phải làm cái việc này cơ chứ? Phạm Dật Hiên chắc chắn chết rồi, thật vô ích." Một người mặc đồ đen nhàm chán nói trên một cái máy bay nói vào trong bộ đàm.

"Nếu không vì hắn ta thì cũng là để lập công .Tuy chỗ này không còn ai sống sót, bất quá để trừ bỏ bớt lượng zombie có thể sang bên kia ranh giới hại người, việc gì nên làm vẫn phải làm thôi." Người kia qua loa trả lời.

"Mấy người thật kỳ lạ, người sống sờ sờ ở đây thế mà dám nói chết hết rồi?" Bỗng một giọng nữ trong trẻo vang lên.

" Đùa gì đó. Làm gì..." Người vừa hỏi liền ngạc nhiên xoay đầu, liền phát hiện một cô gái xinh đẹp khoác áo blouse trắng mỉm cười ôn hòa nhìn lại.

"Chào, chúc anh may mắn." Nói xong xông lên nhấc chân đá tên còn chưa hồi thần lại ra khỏi khoang.

Hạ Thy: [...]

Nhanh! Gọn! Nhẹ!

[Ký chủ, có phải cô đã làm quá dễ dàng rồi không? Đá một cái là xong rồi? Kịch bản rõ ràng không phải như vậy!]

"A lô, Thất! Cậu sao rồi? Tôi nghe thấy âm thanh phụ nữ thì phải? Có chuyện gì thế?" Người đáp lời qua bộ đàm vừa nãy thấy tình huống không đúng liền lo lắng hỏi lại.

"Mọi người, nhìn lên trần, sẽ biết thôi." Kiều Anh lấy máy bộ đàm thong thả nói.

Người kia: "???"

Đồng thời nói một tiếng trong đầu: "Cậu sắp tới còn thấy tôi oai hơn cơ, đừng bỏ lỡ đấy nhé."

Hạ Thy: [???] Giờ mới phát hiện ra ký chủ nhà mình còn rất tự luyến nữa.

Kiều Anh lấy cái kẹp tóc hình kim màu đen của mình ra, bình tĩnh dùng nó dễ dàng khoét được một lỗ không lớn trên mái rồi nhảy lên.

Cô đứng thẳng người, tà áo tung bay trong gió, khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp tràn đầy quyết tâm, tay cầm kiếm hùng dũng hiên ngang.

Hạ Thy không nhịn được nghĩ sai trọng điểm: [Ký chủ, chỗ này làm gì có gió chứ. Có phải cô lại lợi dụng dị năng của nguyên chủ rồi đúng không?]

Thực ra nói là dị năng cũng không đúng, Lục Miên chỉ có dị năng hệ thủy, cái hệ phong này là nhờ một một lần làm thí nghiệm thuốc giải thất bại cộng thêm bị zombie cắn mà có, không thể tấn công, chỉ bay và tạo gió xung quanh người được thôi.

"Bất kỳ lúc nào cũng không thể quên làm màu được." Nếu không phải ma pháp hệ phong quá cao cấp, cô còn lâu mới dùng cái vô dụng này nhá!

Nhưng để cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại, cần hy sinh.

Hạ Thy: [...] Ký chủ thần kinh.

[Mà khoan đã.] Hạ Thy chợt giật mình nhớ ra, giọng nói không che dấu nổi kinh hãi: [Ký chủ, cái kẹp tóc kia của cô...Đừng nói với tôi nó là thượng đẳng khí giới đấy nhá!!!]

" Ừ." Nghe không ra tâm tình: " Thực ra nó là bán thành phẩm thôi, bất quá ta thấy đẹp mắt nên giữ lại."

Ha hả, cái thứ mọi người ta tranh ngươi đoạt nâng niu trong lòng bàn tay lại được cô coi như đồ chơi như thế là sao hả! Thật bất công!