Hôm nay, tại Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh ở đất nước Việt Nam xinh đẹp đã tổ chức một buổi triển lãm khá lớn, chủ đề là các bức tranh của các họa sĩ từ 18 tới khoảng 26 tuổi, tức là độ tuổi học đại học, sinh viên.
Vân Mỹ cũng tham gia buổi triển lãm, với tư cách là khách mời của họa sĩ, được đeo một bảng tên màu đỏ chữ vàng lấp lánh. Những người vào tham quan sẽ được cung cấp các bảng tên khác nhau. Ví dụ như những người có cấp bậc quan trọng như sếp lớn sẽ có bảng tên màu đen chữ trắng sang chảnh, khách tham quan bình thường sẽ là bảng tên màu vàng. Còn họa sĩ có đóng góp tác phẩm sẽ nhận bảng tên màu trắng và chữ khắc nổi.
Vân Mỹ - với khuôn mặt bịt kín không để lộ ra bao nhiêu da thịt - bước vào trong Bảo tàng, bảng tên cài trên áo khoác, nhìn ngó xung quanh. Sau đó cô nhìn thấy một nam thanh niên mặc một chiếc áo thun nửa đỏ nửa đen tương đối nổi bật giữa đám đông, đeo khẩu trang che mất dung nhan phía sau, cũng đang nhìn quanh quất.
Vân Mỹ: "Thiên Hồng! Chị ở đây!!"
Vân Mỹ gọi lớn, vẫy tay về phía người kia. Nam thanh niên ấy giật mình nhìn sang, thấy là Vân Mỹ, rồi chậm rãi tiến tới. Khi chỉ còn cách Vân Mỹ vài bước, nam thanh niên hơi cúi đầu xuống, chân mày nhíu lại, thì thầm hỏi:
"Lang Hạ, hay là đổi lại đi. Gọi Thiên Hồng thật sự có chút kì lạ. Chị đổi tên nào khác đi, Lang Liêu cũng được nữa."
Vân Mỹ nghe người trước mặt mình nói xong liền phì cười, phẩy phẩy tay: "Thôi nào em trai, muốn dâng bánh chưng bánh gì đó thì đợi tới Lễ hội Hùng Vương mà dâng. Cái tên này đã quyết rồi thì không được đổi. Với cả cũng vì vận khí của em không được hảo đi, ha ha!"
Người được gọi là "Thiên Hồng" này, thực chất tên là Nam Đán, là em trai của Vân Mỹ. Anh được một người bạn của chị mình mời đến đây, nhưng vốn không hề biết về "thưởng thức nghệ thuật" là gì nên định từ chối. Nhưng đám bạn của Nam Đán lại rủ anh đi giao lưu với mấy cô gái nào đó ở trường nữ sinh nên lấy cớ đi bảo tàng để từ chối, còn phải chụp ảnh làm bằng chứng nên chả còn lựa chọn nào khác là chui vào đây với Vân Mỹ.
"Chị bớt nói chuyện như truyện Trung Quốc đi. Viết nhiều quá bị liệu hả?"
Nam Đán cau cau mày, đi theo Vân Mỹ đến trước một bức tranh. Họa sĩ bức này tên là Litcloud, và tên bức này cũng là Litcloud, nhưng nội dung của nó không phải là họa sĩ. Trong bức tranh, một bầu trời màu đỏ cam với những vòng xoáy tròn, từ dưới đất bốc lên một cột xoáy như vòi rồng, thế nhưng vẫn có những đám mây trắng toát lượn lờ trôi.
"Aha, em sai rồi. Chị đây là đọc nhiều quá nên bị liệu, chứ chị đâu có viết gì đâu. Em nghĩ chị là con bé Tuyết đấy à?"
Vân Mỹ bật cười, nhìn bức tranh, tay khoanh trước ngực, ánh mắt qua chiếc kính như đang cẩn thận dò xét bức tranh một cách lười biếng.
"Ha ha, Lang Hạ này, tên họa sĩ này, có thể là viết tắt của từ "Little cloud" nhỉ?"
Nam Đán khẽ cười, quay qua Vân Mỹ đang trầm tư trước bức ảnh. Cô khẽ trả lời một cách tự nhiên: "Có lẽ thế, "Đám mây nhỏ" nhỉ? Một biệt danh dễ thương, nhỉ?"
"Thật thế à, em cứ tưởng họa sĩ ấy là "Đám mây trôi thật đẹp" trong tiếng Trung chứ?"