Nam Đán rất muốn gào thét, vì sao treo giá tận tám triệu USD nhưng mà khi có người mua lại không muốn bán chứ?? Vậy khỏi treo giá luôn đi, quản lí bảo tàng làm ăn kì cục vậy??
Chàng trai kia - tức quản lí của cái chỗ "kì cục" này - như đoán được lòng Nam Đán nghĩ gì, vẫn rất hòa nhã mà trả lời: "Không giấu cậu, ở bảo tàng có quy định là các bức tranh đều phải được treo giá. Lý do thì có rất nhiều, nhưng chủ yếu liên quan đến việc thể hiện con mắt lựa chọn của bảo tàng và bổ sung thông tin về bức tranh."
Quản lí ngừng cái rồi nói tiếp: "Họa sĩ Kang vốn chỉ muốn trưng bày bức tranh của mình chứ không muốn người khác mua, thế nên cậu ấy nhờ chúng tôi treo giá cao. Vốn bức này tính cả khung tranh cũng chưa tới tám trăm..."
Nam Đán hơi cạn lời, chợt hỏi: "Vậy tại sao quản lí lại cho phép cậu ấy treo giá cao vậy?"
Quản lí vui vẻ nói: "A, tôi chưa nói với cậu à? Cậu ấy là em họ của tôi, cũng chỉ mói hai mươi mốt tuổi, đang học đại học Mĩ thuật á."
"....."
Nam Đán chính thức á khẩu, lại nghe quản lí nói thêm: "Lâu lâu thiên vị chút cũng có sao đâu?"
"..."
Nam Đán thực sự không muốn nói về cái vụ này nữa, bèn gãi gãi mặt, chuyển lại chủ đề mua tranh ban đầu: "Nói chung là, tôi muốn mua bức tranh này. Hai chúng ta bàn bạc cũng không có họa sĩ, liệu anh có thể liên lạc với cậu ấy không?"
Quản lí rất dễ tính, nghe thế thì bằng lòng, rút điện thoại ra, lại hỏi: "Ờm, cậu ban nãy nói tên gì ấy nhỉ? Thiên Hùng?"
"Là Thiên Hồng."
Nam Đán đáp lại, rồi nhìn quản lí kia đang nhập tìm tên trong danh bạ. Dựa vào cử động ngón tay, anh nhanh chóng biết được quản lí kia đang nhập cái gì.
[Huan Yu Liu]
Nam Đán nheo nheo mắt, thầm nhớ phải về tra xem mấy từ tiêng Trung này có âm Hán Việt là gì, lại nói với quản lí: "Này, anh có thể bật tiếng lớn để tôi nghe không?"
"Tất nhiên là được, nhưng mà đừng gọi tôi là "này", tên tôi là Hoan Xứ Cố."
Quản lí Cố mỉm cười đáp lại, bấm mở loa ngoài rồi chìa điện thoại ra. Nam Đán gật nhẹ đầu, rồi chợt để ý thấy, quản lí Cố cầm điện thoại ngay chỗ cảm ứng của điện thoại, khiến cho màn hình tắt đen, không thể nhìn thấy tên danh bạ. Anh có chút thán phục việc dùng mọi cách để bảo vệ thông tin cá nhân họa sĩ của quản lí Cố.
Chuông điện thoại "Con cò bé bé" tắt ngúm, thay vào đó là giọng của một thiếu niên, ước chừng cũng tuổi đôi mươi:
"Xin lỗi xin lỗi nhé anh Cố!! Ban nãy em phải tiếp khách, không tiện nghe điện thoại. À ừ mà anh gọi cho em gì vậy?"
Nam Đán hơi hồi hộp, nhìn điện thoại, cảm thấy có chút kì lạ khi nghe thấy giọng của người này, như thể là mới nghe một người nói chuyện, sau đó trải qua đủ thứ tạp âm, lại nghe thấy giọng người đó lần nữa vậy. Mặc cho cảm thấy giọng rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ được người đó là ai, mặt mũi ra sao, danh tính thế nào.
Quản lí Cố đáp lời lại: "Ừm ừm, không sao cả. Em còn nhớ bức "Kẻ Ảo mộng Ngóng trăng" của em không?"
"A, tất nhiên rồi. Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia đáp lại với giọng hơi thắc mắc. Bên này, anh Cố lại nói: "Họa sĩ Kang này, có người muốn mua bức tranh đó của em."
[Không gọi tên thật mà gọi bằng nghệ danh, là để đánh động đang bật loa, để ý không lỡ miệng nói này nọ sao?]
Nam Đán hết sức nghi ngờ người đang đứng trước mặt mình này, nhưng lại nhanh chóng gạt sang bên mà chờ nghe câu trả lời của họa sĩ Kang. Sau cả hàng nghìn thập kỉ, cậu ta mới hùng hồ đáp lại:
"Anh Cố à, anh hỏi giúp em, rằng anh ta có bị thần kinh không mà mua tranh của em vậy?"
Anh Cố: (✿´‿`) *Cười hiền hậu*
Nam Đán: ??? x3,14
Ủa ủa?? Thành tâm thành ý của anh mà bị cho là thần kinh, thế này là sao chứ???