Chapter 4 - Chương 4: Hàng Triệu USD

"Này cậu kia! Ai cho vào đây thế hả?"

Một tiếng la vang lên, Nam Đán giật mình nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc áo vest đen đang đi tới với khuôn mặt khó chịu. Nam Đán lập tức rút lui, nói: "Chà, ngại quá, ban nãy vào đây tôi không để ý. Bây giờ tôi đang tìm đường ra đây."

Nam Đán liếc thấy trên ngực người kia có một biển tên, ghi là "Bảo Vệ: Văn Kiệt", liền nói thêm: "Chú Kiệt? Cho hỏi bức tranh này, vì sao lại treo ở đây?"

Chú Kiệt kia đứng trước mặt Nam Đán, khoanh tay lại, nói: "Ơ hay, đi vào đây mà không xem đây là đâu à? Khu vực này là để trưng bày những bức tranh có giá trị lên tới cả triệu USD! Nhưng vì một số hỏng hó nên tạm thời không cho phép khách tham quan vào."

Nam Đán gật gù, hoá ra bức này có có giá trị lên tới cả triệu USD à, được đấy. Anh chỉ tay về phía bức tranh, nói với chú Kiệt: "Cái này, chứ giúp tôi gắn cái nơ đỏ vào nhé."

Chú Kiệt kia lập tức trợn mắt lên, giọng có chút thoảng thốt: "Chàng trai trẻ, cậu có biết gắn nơ đỏ nghĩa là gì không?"

Nam Đán gật đầu: "Biết chứ. Một bức tranh gắn nơ đỏ chính là một bức tranh được đặt mua, và tất nhiên tôi bảo gắn thì chính là tôi mua nó."

Chú Kiệt trước mặt anh biến hóa những cơ mặt nhanh đến hài hước. Ban đầu là ngờ nghệch, rồi ngạc nhiên, và cuối cùng là buồn rầu.

Chú Kiệt đỡ trán, thở dài: "Ây chà, tội nghiệp thật, còn trẻ thế này mà lại mặc bệnh hoang tưởng, thật không cam lòng. Chậc chậc, chắc là coi mấy cái phim tào lao gì đó mà đừng coi thường người khác nên bị nhiễm rồi."

Nam Đán: "....."

Anh nhẫn nhịn hỏi: "Vậy.. vậy có thể gác chuyện này sang bên, gắn nơ đỏ được không?"

Chú Kiệt nhướn mày: "Đã bảo rồi, bớt ảo tưởng lại, không gắn là không gắn. Đừng có làm khổ cha khổ mẹ nữa, đi về đi."

Ngón tay Nam Đán giật giật, rồi anh nói: "Chú này, hỏi chú cái nhé. Chú tưởng tôi không có tiền mua bức này hả?"

Anh dừng lại, rồi nở một nụ cười, nói tiếp: "Xin lỗi tôi nói thẳng luôn, số tiền tôi có hiện nay, bao chú cả đời còn không thiếu chỉ có dư!"

Như dự đoán ban đầu, chú Kiệt trưng ra các biểu cảm phong phú đến cực đỉnh. Thoạt đầu là ngờ nghệch, rồi sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng là hầm hầm. Chú Kiệt gằn giọng, nói: "Hừ hừ, bọn con nít chúng bây, giỏi lắm.... Bày đặt ra vẻ với chị này!!"

Một cú đấm lao tới, nện thẳng vào mặt của Nam Đán khiến anh phải giật mình lùi lại, tay ôm má vì đau. Ngẩng đầu lên, chú Kiệt trước mắt mình đã biến mất, thay vào đó là một cô gái với mái tóc đen ngắn hơi xoăn, trên người vẫn mặc bộ vest bảo vệ, nhưng trên tay lại có một thứ bèo nhèo màu da người.

Vân Mỹ phẩy phẩy mặt nạ trên tay rồi cất đi, vừa cởi áo vest ngoài ra vừa nói: "Này nhé, nãy giờ em làm cái quái gì mà lại ở đây lêu lỏng vậy?"

Nam Đán xoa xoa má, không đỏ lắm, nhưng vẫn khá đau. Anh gân cổ nói lại: "Chị thì cần gì quan tâm tới thằng em lêu lỏng này? Sao không đi chụp hình kí tên với fan chị đi??"

Vân Mỹ giơ nắm đấm: "Ai da cái thằng này, ngứa đòn lắm hả?"

Chưa kịp để Nam Đán trả lời, cô nói tiếp: "Bỏ qua bỏ qua. Ban nãy bảo muốn mua cái này là sao đây?"

Cô tiến đến gần bức tranh kia, chăm chú nhìn rồi có chút thảng thốt nghĩ. Không lẽ cái con người nằm trên ghế này mê hoặc em mình rồi sao?

Nam Đán nói: "Ờm... Chị cứ xem như là nhất thời thú vị đi??"

Vân Mỹ không tự chủ được liếc liếc Nam Đán mấy cái, rồi mới nói: "Được rồi, thích thì cứ mua, chị đây không cản."

Nam Đán mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng. Vân Mỹ nhìn thấy thì mặt có chút biến sắc, đồng tử hơi co lại.

Nam Đán vung thẻ trong tay: "Lang Hạ, chị cũng không cản em lấy cái này phải không? Cảm ơn chị nhiều nhé, em đi trước!!"

Rồi không kịp để Vân Mỹ tiếp lời, anh chạy đi như vũ bão. Vân Mỹ định nói gì đó, nhưng thôi, lẩm bẩm mấy từ trong miệng rồi rời đi, không quan tâm nữa.

Phòng Quản lí, Viện Bảo Tàng.

Nam Đán đứng trước mặt một chàng trai khá trẻ tuổi, khuôn mặt ôn hòa, trước nghực đeo tấm bảng tên. Trông chàng trai ấy khá khó xử, hòa nhã trò chuyện.

Anh ta nói: "Chúng tôi rất xin lỗi, nhưng mà e rằng họa sĩ Kang sẽ không đồng ý bán lại tranh cho quý khách. Nếu có hứng thú, quý khách có thể thử tham khảo một số bức tranh khác như..."

Nam Đán ngắt lời: "Khoan khoan đã, quản lí, anh nói vậy là có ý gì? Tại sao có giá tận tám triệu USD mà lại không bán chứ?? Vậy treo giá làm gì nữa???"