Chereads / Vô Địch Tam Giới / Chapter 13 - Quá khứ

Chapter 13 - Quá khứ

Cơn hôn mê ấy của nàng vậy mà một tháng sau mới tỉnh lại, cứ tưởng mọi chuyện sau đó sẽ bình yên trôi qua.

Nhưng ngay khi tỉnh lại thê tử của Trần Gia Hoá lại mang theo nét mặt hoảng hốt, nàng bắt đầu kể cho Trần Gia Hoá về thân thế thực sự của mình.

"Khụ khụ...."

Chợt Trần Thiên Minh ho lên vài tiếng rồi từ từ mở mắt, thấy Trần Gia Hoá đang lo lắng nhìn mình thì hắn mới yên tâm phần nào, bởi vì hắn biết mình đã bình an trở về nhà rồi.

- Con không sao chứ?

Trần Gia Hoá mang theo ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn hắn ân cần hỏi.

- Con không sao!

Trần Gia Hoá nghe đến đây mới yên tâm hơn một chút, im lặng một hồi ông thở dài nhẹ giọng nói:

- Chuyện của con ta đã biết rồi, con có thể giải thích cho ta từ đâu con học được cách tu luyện không?

Trần Thiên Minh đắn đo không biết phải trả lời thế nào, vì hắn nào đã biết tu luyện. Tất cả là do Quả Trứng Vàng mà điều này hắn cũng không thể nói ra, cảnh giới của nó là cao không thể đếm được mà vẫn gặp phải trọng thương đến mức hàng triệu năm chưa khôi phục, vậy thì kẻ thủ của nó là tồn tại khủng bố đến bậc nào?

Nếu chuyện này để lộ ra chỉ lợi bất cập hại, nó chỉ mang lại nguy hiểm cho Trần Gia Hoá thôi.

Thấy hắn trầm ngâm không nói Trần Gia Hoá liền lên tiếng:

- Nếu khó nói thì để ta giải thích cho con một chuyện. Thực ra con còn có một người mẫu thân nữa con có biết không?

Người nào sinh ra trên đời tất nhiên phải cần có cha mẹ, không thể nào mọc ra từ đá được. Điều đó tất nhiên hắn phải biết rồi.

- Thân thế của mẫu thân con rất khó nói, năm xưa trong lần đi lịch luyện ta thấy nàng bị trọng thương nên đưa về chăm sóc, khi sinh con ra trên trời phong vân kéo đến giáng xuống chín đạo Hoả lôi. Vấn đề này ta cũng không hiểu rõ, mẫu thân của con còn chưa kịp giải thích thì đột nhiên có hai người xuất hiện trên trời tự xưng là trưởng lão. Mục đích của bọn họ đến là để đưa nàng trở về gia tộc, lúc đó ta muốn đứng ra ngăn cản, không ngờ với một cái phẩy tay toàn bộ kinh mạch trong cơ thể ta đã đứt hết.

Dừng một chút để lấy hơi Trần Gia Hoá tiếp tục.

- Cùng lúc đó bọn họ cũng phát hiện nàng đã hạ sinh hài tử chính là con, thật không ngờ lúc đó bọn họ muốn diệt trừ một đứa trẻ chỉ vừa mới ra đời. Nàng phải tự tay rút đi kinh mạch của con nộp lại, nhờ vậy nên con mới giữ lại được mạng sống. Để cho con phải chịu ấm ức bao nhiêu năm, nhưng con không nên trách mẫu thân mình.

Hoá ra người rút kinh mạch của hắn ra lại chính là mẫu thân, tất nhiên hắn không thể trách được, đó cũng chỉ là việc bắt buộc phải làm để giữ lại mạng sống cho hắn. Trần Thiên Minh là người không hiểu chuyện đến mức trách mẫu thân mình vô cớ như thế sao?

Tất nhiên là không rồi. Kể cả kiếp trước hắn phải sống với khoản nợ khổng lồ mà cha mẹ để lại mà conf chưa từng lên tiếng than thân trách phận.

Theo những gì Quả Trứng Vàng từng nói để có thể rút kinh mạch một người ra mà vẫn giữ được mạng sống thì cần phải có cảnh giới Siêu Phàm, nói như vậy mẫu thân hắn cũng là người có cảnh giới cao đến thế.

Lúc này Trần Gia Hoá lại lên tiếng.

- Lý do ta hỏi con vì sao có thể tu luyện là vì mẫu thân con đã phải hi sinh rất nhiều để giữ con tránh xa khỏi sự uy hiếp của bọn họ. Trong mắt những kẻ đó chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, trong huyết mạch của con có một nửa dòng máu tầm thường của ta chính là sự xỉ nhục đối với bọn họ. Chính vì vậy nên họ mới có ý định tiêu diệt con khi con chỉ mới là một đứa trẻ. Bọn họ không cho phép một kẻ như con bước chân ngang hàng với bọn họ.

Nghe đến đây Trần Thiên Minh bất giác nhíu mày, hai hàm răng hắn dần dần nghiến chặt, không ngờ những kẻ kia thân mang trong mình những sức mạnh khủng khiếp mà lại ức hiếp người đến thế. Dù sao hắn cũng mang trong mình một nửa huyết mạch của bọn chúng, chẳng phải có câu "Một giọt máu đào hơn ao nước lã" hay sao?

Không để ý đến cơn sự tức giận trong hắn đang tăng lên, Trần Gia Hoá giống như đang chìm đắm vào ký ức.

- Thế nên ta mới muốn con cho ta biết từ đâu con học được cách tu luyện, nếu con bước chân vào con đường này sẽ mang đến hoá sát thân con có biết không?

Trần Thiên Minh thờ một hơi dài rồi đáp:

- Hiện tại con không thể nói rõ sự tình được, nhưng cha yên tâm con tự biết cân nhắc phải làm gì. Nhất định con sẽ trở lên mạnh mẽ cho bọn chúng nhận ra bản thân đã sai lầm như thế nào! Con nhất định sẽ thay cha đòi lại công đạo và mang mẫu thân trở về!

Trần Gia Hoá vốn định ngăn cản nhưng thấy ánh mắt tràn ngập kiên định của hắn, bất giác hình ảnh thê tử lại xuất hiện trong đầu khiến bao nhiêu lời nói sắp ra khỏi cửa miệng lại nuốt ngược vào trong.

- Không ngờ tên tiểu tử nhà ngươi lại có một người mẫu thân bối cảnh thâm sâu đến vậy!

Bất chợt âm thanh đến từ Quả Trứng Vàng lại vang lên trong đầu Trần Thiên Minh. Bởi vì sự có mặt của Trần Gia Hoá ở đây nên hắn chưa đáp lại. Chờ đến khi Trần Gia Hoá đi rồi hắn mới nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi biết mẫu thân ta sao?

- Tất nhiên...

Trần Thiên Minh mừng rỡ định hỏi thêm một chút thông tin thì nó tiếp tục nói:

- ....Là ta không biết!

- Con bà nhà ngươi!

Trần Thiên Minh bực tức gắt lên một tiếng.

Cái sinh vật này có một cái tật là thích nói lấp lửng khiến cho người khác hiểu nhầm, tại sao một sinh vật phải gọi là cổ lỗ sĩ như nó lại vô sỉ đến như vậy được?

Phải chăng do bị trọng thương quá lâu nên nó chưa cập nhật được xu hướng của thế giới bên ngoài sao? Nó không biết rằng nói chuyện như vậy rất dễ bị ăn đòn à?

- Này tên tiểu tử thối! Ngươi có biết mẫu thân của ngươi gặp ta cũng phải gọi một tiếng lão tổ tiền bối không mà ngươi dám chửi ta hả?

- Việc này ta chưa từng chứng kiến nên chưa chắc đã là sự thật. Biết đâu chỉ là do ngươi bịa ra thì sao?

- Tên nhóc nhà ngươi khá lắm!

Ngừng lại một chút, nó bắt đầu giải thích câu chuyện còn dang dở:

- Mẫu thân của ngươi thì ta không biết, nhưng ta biết về bối cảnh gia tộc sau lưng nàng. Từ câu chuyện mà cha ngươi kể thì ta đoán gia tộc đó không tầm thường đâu.

- Rốt cuộc thì lực lượng của bọn chúng ra sao?

Trần Thiên Minh vội hỏi thẳng vào điểm mấu chốt, đó mới là cái mà hắn muốn biết nhất. Hắn có thể đoán được mẫu thân mình có cảnh giới Siêu Phàm, nhưng trong một gia tộc không thể nào chỉ có một người đạt thành tựu như thế được. Nếu thật sự là chỉ có một mình mẫu thân hắn đạt được cảnh giới cao như vậy thì tại sao bao nhiêu năm qua không trở về nhìn mặt hắn dù chỉ một lần?

Từ đó có thể đoán ra được nàng bị bọn chúng kiềm hãm không thể thoát đi nên mới không trở về cùng hai cha con hắn.

Quả Trứng Vàng hơi trầm ngâm một chút, nó không trả lời thắc mắc của Trần Thiên Minh mà hỏi ngược lại:

- Ngươi thực sự muốn đưa mẫu thân mình trở về?

- Tất nhiên rồi!

- Vậy thì ngươi chưa cần phải biết đến bối cảnh của nàng ta vội, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến đạo tâm, từ đó con đường tu luyện khó khăn trắc trở hơn rất nhiều, thậm chí không thể đạt được đỉnh phong. Nếu ngươi muốn thực hiện được nguyện vọng thì cần phải thật cố gắng.

Không ngờ con đường truy cầu đại đạo lại có nhiều thứ cần phải lưu ý như vậy, nghĩ cũng đúng thôi, vốn dĩ tu tiên đã là nghịch thiên mà đi rồi.

Tuy nhiên hắn đã quyết tâm bước đi trên con đường này rồi thì sẽ đi tới tận cùng, cho dù là ông trời hàng lâm để đẩy hắn ra ngoài thì hắn cũng sẽ đạp lên trời mà tiếp tục đi, phải như vậy thì hắn mới không cảm thấy nuối tiếc cho kiếp này.

- Tuy nhiên đã có ta ở đây, nếu ta quay trở lại trạng thái đỉnh phong chỉ cần ngươi chạy đến ôm chân lão từ khóc lóc van xin thì lão tử sẽ xem xét xuất thủ đánh cho cái tên ức hiếp ngươi một trận! Khà khà....

Trần Thiên Minh đang mải mê suy nghĩ về con đường tương phía trước sẽ ra sao thì thanh âm kiêu ngạo cùng điệu cười khả ố của Quả Trứng Vàng kéo hắn về thực tại.

Nghe thấy lời ba hoa của nó, hắn bắt đầu cảm thấy thắc mắc không biết rốt cuộc bản thể của nó có hình dạng như thế nào?

- Này ta hỏi thật có phải bản thể của ngươi là loài rùa hay không mà biệt tài khoác lác của ngươi lại cao siêu đến như thế!

- Xuỳ mấy tên nhà họ Quy đó chỉ biết co đầu rụt cổ chứ làm sao khoác lác được như ta!...Mà khoan đã.....Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi...ta khoác lác lúc nào hả? Tất cả những gì ta nói đều là sự thật! Ngươi đúng là thứ tiểu nhân vô tri, người như ngươi làm sao có thể đạt được cảnh giới cao cao tại thượng như lão tử đây? Haizzz….

Nghe tiếng thở dài não nề của Quả Trứng Vàng cứ tưởng chừng nó đang thực sự chán nản, có điều Trần Thiên Minh biết nó lại đang giở trò nên không quan tâm. Không thể hiểu được tại sao trên đời lại có một loài sinh vật kỳ lạ như nó.

Rốt cuộc thì bản thể của nó như thế nào? Liệu có xấu xí như tính cách của nó không?

Muốn biết được bản thể của nó như thế nào rất đơn giản, trước đó nó đã nói rằng chỉ cần tìm được giọt huyết tinh nó thả ra trước kia là nó sẽ phá được lớp vỏ trứng.

- Này có phải ngươi nói ngươi có thể cảm ứng được giọt huyết tinh của ngươi không?

Ngay lập tức từ giọng điệu não nề trong chớp mắt đã chuyển sang phấn khởi tuy nhiên vẫn không thể giấu được nét kiêu ngạo vốn có của nó;

- Đúng vậy, trên đời này chẳng có chuyện gì làm khó được lão tử!

- Nếu thế thì tại sao ngươi lại bị đánh thành cái bộ dạng này?

- Tên tiểu tử thối, ăn nói cho cẩn thận, không phải lão từ bị người ta đánh trọng thương nhé. Chính xác là cái tên khốn kiếp kia lại chọn phương án tự bạo làm cho lão tử suýt chút nữa thì vong mạng. Tóm lại là chẳng có chuyện gì có thể làm khó được lão tử. Haha...

- Vậy tại sao ngươi không tự mình đi tìm giọt tinh huyết kia mà lại chui vào cơ thể ta rồi lười biếng trốn trong đó?

- À thì.....vấn đề này đúng là hơi có một chút xíu nhỏ như hạt cát giữa sa mạc mênh mông rộng lớn vạn dặm làm khó được lão từ..... À mà trước kia ta có đề cập đến vấn đề sẽ rút kinh mạch của bản thân trồng vào trong cơ thể ngươi phải không?..... Đúng rồi trước đó ta có nhắc qua, ngươi có biết việc này khiến ta hao tổn thế nào không? Nào là hao tổn linh lực này, hao tổn tu vi này, hao tổn cả sinh mệnh nữa này,... hao tổn nhiều thứ lắm, vì vậy bây giờ ta cần phải tĩnh dưỡng để chuẩn bị cho việc đó, ngươi cứ lên đường tìm kiếm khi nào có chuyện gì ta sẽ nói với ngươi sau.....Vậy nha....Ta đi đâyyyyyy...!