Chereads / Vô Địch Tam Giới / Chapter 17 - Vòng bảo hộ

Chapter 17 - Vòng bảo hộ

Dưới con mắt khiếp sợ của mọi người, vòng bảo hộ màu đỏ rực xung quanh cơ thể Trần Thiên Minh vốn đang giữ chặt lấy thanh kiếm trong tay tên sát thủ dần dần sáng lên.

Chỉ trong một cái chớp mắt vô số quang sắc tụ lại một chỗ rồi mạnh mẽ loé lên.

Cơ thể của tên sát thủ vốn đang đứng trước mặt Trần Thiên Minh cứ như vậy mà biến mất, nói đúng hơn là cơ thể của tên đó đã phát nổ. Tất cả những gì còn lại là những tia máu bắn ra tung toé, thịt nát xương tan không còn lại một chút nào.

Một màn mưa máu văng ra tứ phía, Trần Thiên Minh là người ở sát bên nhưng không dính chút nào, cơ bản là vì nó bay đến chỗ hắn thì bị vòng bảo hộ chặn lại rồi rơi xuống mặt đất. Mùi máu tanh trong không khí sộc thẳng vào mũi tấy cả mọi người, nữ tử Triệu gia không nhịn được mà gục xuống bắt đầu nôn oẹ.

Sau một màn khiếp sợ như vậy vòng bảo hộ màu đỏ xung quanh cơ thể Trần Thiên Minh từ từ tiêu tán, hắn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu bên trong nước tiểu suýt chút nữa là tràn ra thành biển rộng.

Sự kiện như vậy tưởng như chỉ có ở trên phim mà ngay lúc này lại diễn ra trước mắt hắn, đã vậy hắn biết chắc chắn là bắt nguồn từ chính cơ thể của mình nên không thể tránh khỏi sự khiếp sợ.

Trần Thiên Minh đoán vòng bảo hộ vừa rồi không phải là của Quả Trứng Vàng làm ra, hắn nhớ thời điểm bản thân bị tên Trần Thành Đạt hãm hại đẩy ngã khỏi vách núi thì vòng bảo hộ này cũng đã xuất hiện bảo vệ cứu mạng hắn. Lúc đó Quả Trứng Vàng còn chưa xuất hiện trong cơ thể nên không thể nào là do nó làm ra được. Quả Trứng Vàng khốn kiếp này trong lúc hắn ở trên bờ vực sinh tử vậy mà không có hành động gì, quả là đáng trách.

Hai tên sát thủ còn lại không giấu được sự kinh sợ quay sang nhìn nhau rồi không nói không rằng lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, quên luôn cả việc truy bắt hai người Triệu gia.

Lúc này hắn mới cố gắng lết thân mình về bên gốc cây thở phào thầm gắt lên:

- Quả Trứng chết tiệt ngươi thấy ta sắp chết mà không cứu à?

Sau một hồi im lặng, trong đầu Trần Thiên Minh giọng nói của Quả Trứng Vàng mới vang lên:

- Haha...tất cả đều nằm trong tính toán của ta rồi, ta mới mở sổ sinh tử ra xem, số mệnh của ngươi chưa tận làm sao mà chết dễ thế được.

- Trong cuốn sổ đó có nhắc đến ngươi không?

- Tất nhiên là có rồi, số mệnh của ta là bất tử bất diệt trường tồn vĩnh cửu....haha....!

Nghe đến đây Trần Thiên Minh hạ giọng nói lí nhí:

- Vậy mà lại bị người ta đánh cho biến thành một quả trứng vô dụng.

- Tiểu tử nhà ngươi đúng là thứ ăn C-t đá bô!

Đột nhiên giọng nói của Quả Trứng Vàng gầm lên khiên hắn giật mình suýt chút nữa ngã ngửa ra đằng sau. Quả Trứng Vàng không thèm quan tâm mà tiếp tục lên tiếng:

- Kẻ vô dụng này đã cứu mạng tên tiểu tử nhà ngươi không biết bao nhiêu lần rồi đấy!

Trần Thiên Minh không dám lên tiếng, điều nó nói quả là sự thực, chỉ là hắn cảm thấy có chút không vui khi mà vừa rồi nó không ra tay cứu giúp. Vì đi tìm giọt tinh huyết của nó mà hắn mới rời nhà chạy đến nơi rừng núi hoang vu này để gặp phải những chuyện như vừa rồi.

Giống như biết được ý nghĩ của hắn, Quả Trứng Vàng bình thản lên tiếng:

- Không phải là ta không thèm giúp ngươi, ngươi phải biết dù là có một tên đến từ gia tộc tu chân hùng mạnh chạy đến muốn tiêu diệt ngươi ta cũng sẽ liều mình đứng ra bảo vệ. Vừa rồi ta không có hành động là vì ta đã sớm cảm nhận được trong cơ thể ngươi có điểm kỳ lạ nên mới không ra tay, ta không muốn ở bên cạnh mình có một thứ không rõ ràng nên phải tìm hiểu xem đó là gì.

Trong quá khứ nó đã từng thiếu cẩn thận một lần nên mới thành ra nông nỗi này, vậy nên khi biết được trong cơ thể Trần Thiên Minh có thứ gì đó nó đã quyết phải lôi ra tìm hiểu cho bằng được.

Nghe lời giải thích nghiêm túc của nó Trần Thiên Minh mới cảm thấy tốt hơn.

- Cơ thể ta còn có gì kỳ lạ? Chẳng phải là không có kinh mạch sao?

- Không phải chuyện đó, từ lâu ta đã cảm thấy trong cơ thể ngươi ẩn giấu một thứ gì đó, vì ta muốn tìm hiểu nó nên mới không ra tay cứu ngươi.

Có lẽ thứ mà nó nhắc đến chính là vòng bảo hộ màu đỏ đã hai lần cứu hắn khỏi cửa tử, đúng lúc hắn cũng đang muốn biết thứ đó từ đâu mà có liền hỏi:

- Vậy ngươi đã tìm hiểu được chưa?

Sau một hồi trầm ngâm Quả Trứng Vàng mới lên tiếng:

- Nếu ta không nhầm thì vòng bảo hộ đó là do mẫu thân ngươi để lại bảo vệ ngươi những lúc nguy hiểm đến tính mạng.

- Sao ngươi biết?

- Ta cảm nhận được khi tức mà nó phát ra giống hệt với khí tức của những người trong gia tộc mẫu thân nhà ngươi, đồng thời nó cũng có một màu đỏ đặc trưng nên ta càng chắc chắn.

Suy nghĩ một chút hắn lại hỏi:

- Nếu là của mẫu thân ta để lại thì chắc phải mạnh mẽ lắm nhỉ?

Nếu không nhầm thì mẫu thân của hắn đã đạt đến cảnh giới Siêu Phàm đơn giản là vì kinh mạch trong cơ thể hắn là chính tay bà lấy đi. Để lấy đi kinh mạch một người mà vẫn gữ được mạng sống thì cần phải đạt đến Siêu Phàm mới làm được.

Một đại năng Siêu Phàm lưu lại vòng bảo hộ thì chắc hẳn là phải cực kỳ mạnh mẽ, Trần Thiên Minh có suy nghĩ như vậy cũng không hẳn là sai.

- Theo ta thấy nó dùng để đối phó với đám người tầm thường ở nơi đây còn được chứ một kẻ chỉ Kết Đan thôi cũng đủ để phá vỡ rồi.

Trần Thiên Minh hơi có chút thất vọng lên tiếng:

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Ngươi quên rồi sao? Cha ngươi đã nói sau khi hạ sinh ngươi thì mẹ ngươi đã đỡ chín đạo thiên lôi, chín đạo thiên lôi không phải thứ tầm thường, lúc đó mẫu thân ngươi chắc hẳn đã bị thương không nhẹ. Riêng lớp bảo hộ đó đủ để ngươi không sợ kẻ nào trên tinh cầu này rồi.

Trần Thiên Minh đang định tiếp tục lên tiếng hỏi thêm thì hai người của Triệu gia dìu nhau đi đến khiến lời chưa kịp nói ra đành nuốt lại.

Ánh mắt hai người bọn họ nhìn hắn tràn ngập sự kỳ lạ, xem lẫn trong đó là cả sự sợ hãi. Nói cũng phải, hắn cứ ngồi thì thầm một mình hỏi sao không khiến người ta thấy kỳ lạ, đồng thời chứng kiến màn khiếp sợ vừa rồi hẳn là bọn họ còn chưa hoàn hồn.

- Đa tạ vị đại hiệp cứu mạng.

Trần Thiên Minh xua tay đáp:

- Không cần phải lưu tâm.

Vốn dĩ từ đầu hắn đã không có ý định nhúng tay vào sự việc đó nên bây giờ lại nhận lời cảm tạ có phần không thoả đáng.

Thấy Trần Thiên Minh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần thì không nói thêm điều gì nữa, hai người bọn họ cũng không có ý định rời đi. Cơ bản sau cú ngã trước đó chân của người nữ tử đã bị trật không thể đi lại được nữa. Đồng thời hai người đó cũng là người trẻ tuổi ban đêm đi lại nơi hoang vắng không tránh được sự sợ hãi, lúc này có thêm một người cũng bớt đi được phần nào.

Do bị mất máu nên Trần Thiên Minh không khỏi cảm thấy mệt mỏi hắn chẳng còn hơi sức đâu mà để ý hai người kia cứ thể mà ngủ quên lúc nào không hay.

Đến khi hắn tỉnh lại thì mặt trời đã bắt đầu ló dạng, nhìn xung quanh một vòng thì thấy hai người của Triệu gia đang dựa vào một gốc cây gần đó thiu thiu ngủ.

Trần Thiên Minh thu hồi ánh mắt bắt đầu kiểm tra cơ thể, vết thương trên người đã lành lại, vết thương đó của hắn tưởng như nghiêm trọng nhưng thực chất không tổn hại đến nội tạng, có thể coi đó chỉ như ngoại thương. Nhờ có sự thần kỳ nào đó mà những vết thương đó đã khép miệng chỉ còn lại những vết sẹo mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thể nào phát hiện nơi đó đã từng bị một thanh kiếm xuyên qua.

Trần Thiên Minh tiến lại gần con ngựa của mình chuẩn bị rời đi, tiếng con ngựa kêu lên cùng lúc đánh động đến hai người Triệu gia khiến bọn họ tỉnh lại.

- Mong vị đại hiệp cho bọn ta biết danh tính để sau này dễ dàng báo đáp.

Thấy hắn chuẩn bị rời đi nữ tử Triệu gia vội vàng lên tiếng.

Trần Thiên Minh vừa tháo dây buộc ngựa vừa lắc đầu nói:

- Ta đã nói rồi, không cần phải để tâm.

Nói rồi hắn không để ý đến bọn họ nữa mà hướng đến phía tây đi tới.

- Có phải công tử muốn đến Hắc Hoả Sơn không?

Nũ tử kia lại một lần nữa lên tiếng, nghe câu hỏi của nàng ta hắn dừng lại.

- Sao cô biết?

Nữ tử Triệu gia khẽ cười đáp:

- Hiện nay ai mà không biết ở Hắc Hoả Sơn có dị động, đa số mọi người đều đến đó tham gia náo nhiệt. Ta cũng chỉ là phỏng đoán nhưng nhìn phản ứng của công tử có vẻ đúng là như vậy rồi. Hai huynh muội bọn ta cũng muốn đến đó hội tụ với người trong môn phái, không biết bọn ta có thể đi cùng công tử được không? Đến nơi rồi bọn ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của công tử.

Ý định của nữ tử này làm sao hắn có thể không nhìn ra được, kiếp trước hắn ra trải đời từ rất sớm, kinh nghiệm hàng chục năm lăn lộn trên dòng đời xô đẩy. Giờ đây lại là một đứa trẻ thông minh thiên tư không thấp, ẩn ý của nữ tử Triệu gia vừa nói ra hắn liền đoán được.

Nàng ta muốn đi cùng không hẳn là vì muốn báo đáp, phần lớn là vì đã chứng kiến cảnh tượng đêm hôm trước nên mới muốn đi cùng. Hắn đã gây chuyện cùng đám sát thủ kia nên nếu bọn chúng quay lại thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó không cần nhờ vả hắn cũng bắt buộc phải đối đầu với đám người đó.

Cô gái này tuổi còn trẻ nhưng tâm tư cũng không tệ, nàng ta cơ bản là muốn kéo hắn lên ngồi chung thuyền đây mà.

Triệu Hoàng Yên lần đầu chứng kiến có người tạo ra một vòng sáng kỳ lạ như thế để bảo vệ bản thân liền cho rằng đó là một loại pháp bảo thần kỳ.

Ngay sau đó tên sát thủ còn bị đánh cho thịt nát xương tan nên nàng nghĩ Trần Thiên Minh là một cao thủ, nếu như có thêm một cao thủ đi bên cạnh thì tính mạng cũng đảm bảo thêm được phần nào. Vì vậy nàng mới tìm cách để có thể đi cùng người thanh niên trẻ tuổi trước mặt.

Trần Thiên Minh hơi nheo mắt nhìn hai người rồi thu hồi, dù đã đoán được tâm tư của họ nhưng hắn cũng không thèm vạch trần, nếu bọn họ đã muốn đi cùng thì hắn cũng không cần phải từ chối nữa.

- Ta là Triệu Hoàng Yên còn đây là ca ca của ta Triệu Hoàng Từ.

Triệu Hoàng Từ chắp tay hơi cúi xuống nói:

- Đa tạ vị huynh đài này ra tay tương trợ!

Ánh mắt của người này nhìn Trần Thiên Minh có một chút ý vị lạnh nhạt. Có lẽ hắn ta cũng biết được đêm hôm trước Trần Thiên Minh không có ý định cứu giúp ngay từ đầu, tuy nhiên dù sao không biết vì lý do gì mà Trần Thiên Minh vẫn quay lại đánh bại đám sát thủ, vì vậy hắn ta đành phải miễn cưỡng nói ra lời cảm tạ.

Trần Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hoàng Từ cũng không thèm bận tâm, đúng ra hắn mới là người có thái độ với bọn họ mới phải. Đang yên đang lành tự nhiên bọn họ mang đến một mớ rắc rối hắn còn chưa lên tiếng trách cứ.