Thấy hắn quay lưng chuẩn bị đi Triệu Hoàng Yên đang ngồi dưới đất vội đứng lên.
"Á..."
Vết thương ở chân từ tối hôm trước còn chưa khỏi vì bị động mạnh khiến Triệu Hoàng Yên thốt lên một tiếng. May mà kịp bám lấy cánh tay Triệu Hoàng Từ nếu không sẽ ngã ra đất nữa rồi.
Vết thương ở chân của Triệu Hoàng Yên hẳn là không nhẹ, khớp chân đã bị trật nên tất nhiên không thể đi lại bình thường. Đã vậy không biết hai người này bị sát thủ truy đuổi từ đâu mà không có ngựa, muốn hắn nhường ngựa cho thì mơ đi.
Nhưng nếu không nhường ngựa thì sẽ phải cõng Triệu Hoàng Yên, nhìn sang cái thân hình que củi của Triệu Hoàng Từ thì nghe chừng việc này khó mà thực hiện.
Nghĩ ngợi một chút Trần Thiên Minh đành phải buộc ngựa lại rồi đi đến chỗ của Triệu Hoàng Yên đang nhăn nhó ôm chân ngồi một chỗ.
Hai người này còn rất trẻ tuổi có lẽ chỉ khoảng mười sáu mười bảy nên gặp phải tình huống này cũng không biết phải làm thế nào.
- Công tử muốn làm gì?
Thấy hắn yên lặng đi đến trước mặt, Triệu Hoàng Yên chợt nhớ đến cảnh tượng tên sát thủ hoá thành một đám mưa máu đêm hôm trước không khỏi khiếp sợ, giọng nói nàng ta không giấu được một chút run rẩy.
Triệu Hoàng Từ thấy hành động của hắn liền đứng chặn trước mặt muội muội mình.
Người thanh niên này dù còn trẻ nhưng can đảm quả là không nhỏ, bị một đám sát thủ truy sát nhưng vẫn dứt khoát quay lại giúp muội muội khi nàng bị ngã. Lúc này bọn họ tưởng Trần Thiên Minh muốn gây bất lợi dù rất sợ nhưng hắn ta vẫn đứng ra bảo vệ Triệu Hoàng Yên, đảm lược này cũng không thể đánh giá thấp, tuy nhiên thân là con cháu trong ngũ đại gia tộc tất nhiên phải có can đảm hơn người rồi.
Bọn họ cũng là người của một trong những đại gia tộc lớn nhất nhưng tình cảm lại tốt đến như vậy, nghĩ lại hoàn cảnh của bản thân trong gia tộc Trần Thiên Minh cũng chỉ biết cười chua chát.
- Với cái chân như vậy thì hai người định năm sau mới đến Hắc Hoả Sơn à? Tôi không rảnh đến mức ôm thêm cục tạ bên người đâu.
Lời nói của hắn có chút khó nghe nhưng đúng là sự thật, Triệu Hoàng Yên cũng là người hiểu lý lẽ nên nói:
- Xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho công tử, không biết công tử có cách gì?
- Trước tiên để ta xem vết thương thế nào đã.
Trong đầu hắn có nhiều kiến thức y học nên muốn nhìn qua vết thương một chút xem biết đâu có thể có cách.
Trần Thiên Minh chậm rãi ngồi xuống một khoảng trước mặt Triệu Hoàng Yên. Thấy hành động của hắn nàng hơi có chút kiêng kị, suy nghĩ hồi lâu nàng mới e dè đưa chân bị đau ra.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà hơi nhấc chân Triệu Hoàng Yên lên một chút rồi chầm chậm cởi chiếc giày hoa màu hồng của nàng ra.
Trần Thiên Minh là người đến từ thời hiện đại nên thấy hành động của mình cũng rất bình thường, nhưng ở xã hội này thì khác. Nữ tử ở thời này coi đôi chân quý như ngọc và thường rất hạn chế để cho nan nhân xa lạ bắt gặp
Lúc này Trần Thiên Minh không chỉ nhìn thấy mà còn chạm vào không khỏi khiến tâm tư thiếu nữ trẻ tuổi của Triệu Hoàng Yên trở nên rộn ràng.
Đã vậy biểu cảm của hắn lại hết sức nghiêm túc chăm chú không khỏi khiến cho trống ngực của nàng đánh loạn.
- Ay..
Cơn đau truyền đến đột ngột kéo Triệu Hoàng Yên ra khỏi suy nghĩ mông lung của bản thân. Nhìn xuống thì thấy cổ chân nàng đã sưng lên như quả trứng gà, cộng thêm việc không được chữa cả đêm nên giờ đã bắt đầu tím tái. Nếu không được cứu chữa sớm có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Công tử có thể làm gì không?
Thấy hắn rơi vào trầm tư Triệu Hoàng Yên đành phải lên tiếng hỏi.
- Chỉ là trật khớp đơn thuần thôi, nắn lại rồi một thời gian sau sẽ bình phục, bây giờ ta sẽ giúp cô nắn lại.
Triệu Hoàng Yên nở một nụ cười dịu dàng đáp:
- Đa tạ công tử.
- Tôi đếm đến ba thì sẽ bắt đầu, cô sẵn sàng chưa?
Triệu Hoàng Yên gật đầu cẩn thận nói:
- Rồi...Ahhhhhhh.....!
Lời nàng còn chưa dứt thì đã phải hét lên một tiếng thật lớn, Trần Thiên Minh ở ngay đó cũng phải nhíu mày.
Thậm chí khi tiếng hét của Triệu Hoàng Yên vang lên còn khiên cho chim muông đang hót líu lo gần đó "cạn lời" bay tán loạn. Con ngựa của Trần Thiên Minh buộc ở gần "Hí..." lên vài tiếng cũng chẳng thể nào sánh bằng, cơ bản là kèo này không cân.
Nói tiếng hét của nàng kinh động đến rừng xanh cũng không ngoa tẹo nào.
Đến khi tiếng hét tắt hẳn thì thấy trên khuôn mặt của Triệu Hoàng Yên đã lăn vài giọt nước mắt, mặc kệ cho Triệu Hoàng Từ ca ca của nàng dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Nhìn cảnh tượng này hắn cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán chẳng biết nói gì. Đến một tiếng thúc giục lên đường cũng không tiện nói ra.
Bên ngoài thì Trần Thiên Minh tỏ ra thờ ơ không quan tâm là vậy, thực chất hắn không phải loại người vô tâm đến thế. Chỉ là lăn lộn trên đời nhiều năm nên sớm học được cách thể hiện cảm xúc trái ngược với suy nghĩ, điều này vô tình khiến cho người khác thấy hắn như là một người lạnh lùng khó gần.
Phải mất chừng nửa canh giờ sau Triệu Hoàng Yên mới khóc cạn nước mắt, lúc này nàng ta đã có thể đứng lên đi lại, tuy vẫn còn khó khăn cần đến sự giúp đỡ của Triệu Hoàng Từ nhưng vẫn hơn là ngồi một chỗ.
Không chờ thêm nữa ba người rốt cuộc cũng bắt đầu khởi hành, bởi vì Triệu Hoàng Yên vẫn phải nhờ đến Triệu Hoàng Từ dìu nên không thể gia tăng tốc độ. Trần Thiên Minh đành phải dắt ngựa đi từ từ phía trước một đoạn.
Mãi đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu ba người mới nhìn thấy từ xa xa một tiểu trấn hiện ra trong mắt của bọn họ.
- Huynh muội bọn ta bị lạc mất đồng môn rồi bị đám sát thủ truy đuổi từ nơi này đây!
Không biết những người này đã làm gì mà lại bị truy sát, không thể loại trừ khả năng là do một trong bốn gia tộc còn lại đứng trong bóng tối ngấm ngầm thuê người làm ra.
Năm ngũ đại gia tộc bề ngoài thì tay bắt mặt mừng nhưng bên trong luôn luôn đấu đá, thay vì năm gia tộc kiềm chế lẫn nhau ở thế cân bằng thì bọn họ luôn muốn vượt lên trở thành đỉnh cấp gia tộc duy nhất.
Trong đó cách tốt nhất chính là diệt trừ đi những mầm mống có khả năng phát triển trong tương lai, ở thời điểm hiện tại thì không mang lại nhiều ích lợi, nhưng mười năm, hai thậm chí là ba mươi năm gia tộc nào không có nhân tài ắt sẽ thụt lùi và buộc phải rút chân khỏi vị thế đại môn phái.
Chí hướng của Trần Thiên Minh không đặt trên tinh cầu này mà muốn vươn ra tu chân giới, so sánh với tu chân giới thì tranh đấu ở đây chỉ giống như những con dế đang đấu đá lẫn nhau, hầu hết tất cả con người nơi đây không biết đến sự tồn tại của tu chân giới, bọn họ nào có biết thứ công pháp tu luyện nội lực mà bọn họ luôn tự hào chỉ giống như đống giấy vụn.
Vì Vậy Trần Thiên Minh cũng chẳng quan tâm bọn người ở đây muốn gì. Việc của hắn là phải nhanh chóng tìm ra giọt tinh huyết của Quả Trứng Vàng rồi sau đó tính toán đến chuyện rời đi.
Con đường đưa mẫu thân trở về của hắn còn rất xa xôi và đầy gian nan. Quả Trứng Vàng dường như biết thông tin về gia tộc đó nhưng lại không muốn tiết lộ. Bất quá hắn cũng đoán ra được phần nào, có lẽ gia tộc đó là một loại gia tộc rất mạnh mẽ nên nó mới giấu diếm như vậy.
Chắc hẳn nó cho rằng tiết lộ sớm về sự mạnh mẽ của gia tộc đó có khả năng làm hắn e dè lo lắng để rồi ảnh hưởng đạo tâm khiến cho con đường tu luyện sau này sẽ bị ảnh hưởng.
Có điều hắn đã quyết tâm rồi, kiếp này phải sống làm sao cho thật thoả đáng chứ không bước vào vết xe đổ chịu một kiếp trâu ngựa như trước được nữa. Bị người ép phải tự vẫn mà lại không thể kháng cự là một loại cảm giác oán hận không có cách nào giãi bày.
Chính vì vậy kiếp này vượt qua tất cả mọi trở ngại mà bước tới cái chết hắn đã trải qua một lần nên thấy nó cũng không còn đáng sợ nữa, cho dù có chết cũng phải chết thật oai phong lẫm liệt. Đến chết hắn còn không sợ thì dăm ba cái thằng tu chân tuổi gì làm anh lo?
Ba người sau khi tiến vào tiểu trấn thì ghé qua một quán cơm nhỏ gọi vài món đơn giản. Triệu Hoàng Yên sau khi gọi đồ ăn liền kéo tiệu nhị lại khẽ hỏi:
- Ngươi có thấy người nào của Triệu gia ghé qua đây không?
Đa số các môn phái lớn nhỏ đều có y phục cùng biểu tượng khác nhau được thêu trên y phục, ngũ đại môn phái cũng không ngoại lệ. Huống hồ danh tiếng của họ còn vang danh tứ phương nên hầu hết mọi người đều biết.
Tiểu nhị gật đầu đáp:
- Sáng sớm hôm nay có hai người đến cũng hỏi như hai vị đây rồi vội vã rời đi.
Triệu Hoàng Yên nhíu mày hỏi lại giọng điệu đã bắt đầu khẩn trương:
- Chỉ có hai người thôi sao?
- Đúng là chỉ có hai người!
Sau khi tiểu nhị rời đi, Triệu Hoàng Từ bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Chẳng nhẽ bốn người bọn họ cũng đã lạc mất nhau?
Triệu Hoàng Yên trầm tư suy nghĩ một lúc sau mới đáp lại:
- Theo muội thấy thì không phải như vậy. Bốn người bọn họ tách ra thì dễ dàng đối phó nhưng hợp lại thì đối phó chẳng dễ dàng.
- ?????
Trần Thiên Minh ngồi đối diện dù không quan tâm nhưng cũng phải lắc đầu, nói dễ hiểu thì bốn người đồng môn kia hợp sức thì khá là mạnh. Đơn giản vậy thôi mà cũng phải nói vòng vèo xoắn não.
Người ca ca Triệu Hoàng Từ của nàng thì không có thiên tư tốt như muội muội hay Trần Thiên Minh, hắn ta ngây ra một lúc sau mới hiểu ra rồi hỏi lại:
- Vậy thì tại sao bọn họ lại bị tách ra?
- Muội nghĩ có thể bọn họ tách ra là để báo về cho môn phái. Chúng ta đột nhiên bị tập kích vào ban đêm là chuyện không thể coi thường, có thể là do kẻ nào đó đứng trong bóng tối ngấm ngầm ra tay. Trước tiên cần nhanh chóng hội tụ với hai người kia đảm bảo an toàn đã.
Hai người đó thấp giọng bàn tán một hồi đều lọt hết vào tai Trần Thiên Minh nhưng hắn cũng không quan tâm.
Chỉ có ở cuối cuộc trò chuyện mới khiến hắn chú ý một chút. Đại khái là bàn luận về màn thể hiện của chính bản thân hắn lúc ở hội tỉ võ. Bất quá hắn cũng chẳng lưu tâm nên chỉ phóng tầm nhìn ra dòng người qua lại trên con đường nhỏ bên ngoài.
- Đúng rồi, hai người hỏi chuyện lúc sáng có dặn nếu gặp cô nương thì nhắn sớm tái hộ ở Hắc Hoả Sơn đấy!
Sau khi thanh toán ba người chuẩn bị rời đi thi Triệu Hoàng Yên bị tiểu nhị gọi lại, lúc này Trần Thiên Minh đã đi ra xa nhưng vẫn nghe được, đồng thời hắn cũng thấy tên tiểu nhị đó mang theo ánh mắt khác thường nhìn vào mình.
Chẳng nhẽ hắn ta cho rằng mình đang ép buộc bọn họ đi theo mình sao?
Trần Thiên Minh hắn có ngựa nhưng không cưỡi phải đi bộ cùng bọn họ đấy, đã vậy nếu không có hắn thì trời mới biết kết quả hai người đó sẽ ra sao vào đêm hôm qua rồi.
- Đa tạ!
Nói rồi Triệu Hoàng Yên cùng với ca ca đi tìm mua được hai con ngựa, ba người lần này đẩy tốc độ lên nhanh nhất có thể hướng về phía Hắc Hoả Sơn.