{ = Kit = }
Thi xong rồi...
Học phần này thi cùng với khoa khác thì không có gì lạ. Nhưng lạ chỗ nào bạn biết không? Lạ ở chỗ tôi được nghỉ 3 ngày (tính luôn cả thứ bảy, chủ nhật). Cảm ơn ông trời! Ít ra cũng có được chút ngày nghỉ. Học bài tới nỗi sắp ói luôn rồi, cảm thấy muốn nghỉ ngơi nhiệt tình. Nhưng mà hôm nay bác sĩ man rợ có chương trình quẩy ở đâu không nhỉ?
Và đây là câu trả lời mà tụi nó dành tặng cho tôi khi tôi hỏi.
Pha chết tiệt: "Đưa Yo đi xem phim mừng thi xong."
Beam chết tiệt: "Tối qua tao không được ngủ. Tao định đi ngủ."
Đây có phải là ngày thi xong mà tôi mơ ước không? Cả 2 đứa bạn thân đúng thiếu hợp tác. Tôi bước đi chán nản tới xe của mình, mở cửa xe bước vào trong ngồi, cầm điện thoại lên kiểm tra...
...không có à?
Chắc chết! Chính bởi vì nó đó, gửi tin thường xuyên tới nỗi tôi quen thói. Thành ra tôi thường xuyên nhìn điện thoại xem nó có gửi tin hay không luôn rồi. Bây giờ màn hình của tôi gọn gàng, trống trải, hiển thị thời gian và hình nền là hình băng bác sĩ man rợ cực ngầu được chụp từ lâu rồi.
Tới khi muốn mất tích thì nó cứ mất tích... Đây chính là Ming's style.
"Xí"
Lúc ở một mình thì tôi không cần phải sĩ diện gì nhiều, ok? Bực mình chính là bực mình, tôi thể hiện ra luôn. Tóm lại là ngày hôm nay của tôi rất rảnh rỗi, rảnh cực kỳ, rảnh muốn chết, rảnh tới nỗi tôi không nghĩ ra rằng tôi nên làm gì. Chợt nghĩ ra muốn làm kỳ đà cản mũi thằng Pha đi xem phim với em Yo cho hết rảnh luôn kìa.
Nhưng mà... nó nói rằng khoa Kỹ thuật thi xong trễ hơn người khác.
Tôi còn nhớ thời thằng Forth nó thi. Nó thi nhiều quá trời. Học quái học quỷ gì mà biết bao nhiêu môn. Cho nên, dạo này thằng Ming nó lặng thinh tôi cũng hiểu bởi vì tôi cũng phải học bài.
Mẹ nó... Từ lúc lên xe tôi toàn nghĩ chuyện của nó.
Tôi thở một hơi dài trong khi khởi động xe. Nhưng xe chưa kịp phát ra tiếng brừm brừm, điện thoại của tôi đã reo lên trước.
Mẹ...
Chết, không gọi về lâu lắm rồi... (Ngoại trừ lúc hết tiền, đúng là đứa con rất ngoan)... Tôi nhanh chóng bắt máy trước khi bị mẹ gạch tên khỏi việc kế thừa tài sản.
.
"Dạ"
"Mất tích không thấy mặt mũi luôn.". Biết ngay là sẽ bị đâm thọt.
"Kìa mẹ, Kit học nặng mà.". Tôi làm nũng cấp độ 10. Dùng mánh này xin 4000 được 40000 suốt. Cực kỳ hiệu quả! (Có lẽ tôi là đứa con ngoan dữ lắm).
"Học nặng cũng nên thỉnh thoảng gọi điện cho ba với mẹ chút chứ."
"Nặng thiệt mà. Thời gian ngủ còn không có nữa là...". Cái này nói thiệt. Gần thi đừng nói là ngủ, tắm cũng chả có thời gian... (?)
"Thôi được rồi. Thứ bảy, chủ nhật này có về ăn mừng sinh nhật ba hay không?"
"Ờ, đúng rồi! Về ạ, về.". Tôi nhanh chóng nói. Tôi chắc chắn sẽ không kiếm lý do gì khác để làm cái cớ không đi sinh nhật ba. Thấy xin tiền quá quá như vậy chứ nhưng tôi cũng là đứa con có hiếu lắm đó.
"Tốt lắm."
"Vậy Kit lái xe về hôm nay luôn."
"Nổi hả? Thi xong rồi hả?"
"Thi xong rồi, mẹ. Mới 5 phút đây thôi.". Mẹ giỏi lắm vì đã gọi điện cho con đúng lúc.
"Ờ, tốt! Về gặp mặt ba mẹ một chút. Sắp đá con ra khỏi tài sản thừa kế luôn rồi đó."
"Sẽ về ngay bây giờ ạ!"
.
Rốt cuộc tôi sợ lắm phải không, cái chuyện tài sản thừa kế đó? Tôi lắc đầu với bản thân và cười cười bởi vì cuối cùng cũng được khởi động xe. Mà tôi lái xe về nổi không nhỉ? (Từ trường đại học tôi về nhà là từ rìa bên này của Bangkok tới rìa bên kia. Nhìn có vẻ như gần, nhưng tin tôi đi rằng nó xa lắm). Tôi được ngủ nhiều hơn thằng Beam chắc được có nửa tiếng thôi. Nói luôn là buồn ngủ muốn chết. Bây giờ còn đang ngáp lên ngáp xuống.
Nhưng mà kệ đi... Vì ba, đứa con này làm được.
Tôi lái xe về khu trọ trước để thay đồ sinh viên thành bộ đồ cá nhân thoải mái (nhưng rất đẹp trai trong suy nghĩ của bản thân). Hốt 2, 3 món đồ nhét vào balô, sau đó bước xuống khỏi khu trọ.
Đúng lúc gặp thằng Ming... Dạo về sau này, nó tới khu trọ tôi thường xuyên quá đi mà. Nhưng mà nó cũng chỉ mới ló mặt ra trong khoảng thời gian tuần thi cử như chạy marathon từ thứ hai tới thứ sáu này thôi.
Dù cho nó hay than thở thành câu chuyện dài mấy cây thước rằng phải học bài nặng nhọc thế này thế kia, một số ngày còn không được ngủ, uống nước có gaz cả đêm như vậy để thi nhưng hào quang của nó vẫn nổi bật thấy rõ như trước. Mặc dù dưới mắt hơi thâm một chút đi chăng nữa.
Ở chung một chỗ với thằng Pha lâu nên tôi không ngạc nhiên đâu. Tụi đẹp trai kiểu khắc sâu vào bên trong (?) dù cho thế nào, tụi nó vẫn đẹp trai.
Nam khôi trường năm sau mày phải đẹp trai bằng tụi nó nhé...
Tôi thấy tôi khen nó trong lòng nhiều quá rồi. Nó cũng chỉ đẹp trai như trước, như đã từng thôi...
...Nhưng nhìn đẹp trai hơn chỉ vì tôi không hay thấy mặt nó thôi.
.
"Anh!"
Nó kêu lên gọi cùng với chocolate KitKat ở trong tay của nó. Mặt mũi tươi cười tới nỗi mắt híp. Có vẻ là vui mừng vì được gặp tôi. Tôi không có tự luyến đâu đó! "Định đi đâu vậy?". Hỏi ngay lập tức khi thấy dáng vẻ của tôi. Đúng vậy, tôi có balô trong nay trái, chìa khóa xe trong tay phải, sẵn sàng lên đường hết mình.
"Về nhà.". Giọng của tôi cộc cằn như thường lệ cứ như muốn giữ nguyên chủ đề dữ dằn.
...Nhưng không biết tại sao lại chỉ dữ dằn với riêng nó.
.
"Nhà?"
"Ờ, nhà.". Tôi nói. Lúc đầu định hỏi rằng việc thi cử của nó như thế nào. Nhưng tôi giữ mồm giữ miệng đi thì hơn, một hồi nó khoái rồi xả một tràng nữa. Thậm chí tự suy diễn rằng tôi lo lắng nữa.
Tôi có lo lắng cho nó không vậy?...
.
"Ở đâu?"
"Gần tới Thonburi."
"Xa dữ.". Nó nói, làm vẻ mặt nghẹn lời dữ dội. "Giờ cũng chiều lắm rồi, ngày mai đi không được sao?". Nó nhỏ hơn tôi đó, nhưng dạo sau này nó bắt đầu ra lệnh theo đường vòng.
"Không được, nói với mẹ rằng sẽ đi hôm nay rồi."
Nó làm vẻ mặt nhăn nhó... Làm như dễ thương lắm. Tôi mở cửa xe, cảm thấy bản thân khựng lại một chút. Dù cho ra vẻ giống như muốn đi thật nhanh, nhưng thật ra, tôi cũng chưa muốn đi.
Tao bị cái quái gì vậy nè...
.
"Anh Kit."
"Có gì không?". Cảm ơn nhiều vì nó bắt chuyện với tôi. Không thì có lẽ tôi không tìm được cái cớ cho việc tiếp tục đứng lại đây.
Sĩ diện tôi có đúng nhiều tới nỗi muốn đem đi bán luôn rồi đó.
.
"Em lái xe cho, được không?". Mặt của thằng Ming nhìn bình thường lắm mặc dù vừa mới thi xong và vừa mới nói rằng sẽ lái xe cho tôi.
"Hử?"
"Chở anh về đó.". Nó nói một cách nghiêm túc. Mặc dù chocolate trong tay nó làm giảm độ nghiêm túc xuống 10 level đi chăng nữa.
"Mày không còn thi nữa hay sao?"
"Thi lần tiếp theo là thứ hai. Giờ là thứ sáu mà anh."
Điên rồi... Thi đúng nhiều. "Khoan, khoan! Mày định lái xe chở tao, rồi lái xe quay lại đây ấy hả?"
.
"Đúng rồi."
Nó nói giống như chuyện thư thả. Nhìn mà tao xin, nó không phải là chuyện thư thả chút nào đâu. Tình hình giao thông Bangkok vào ngày thứ sáu cuối tháng rõ ràng là địa ngục luôn đó. Nếu nó làm như vậy, tôi nghĩ rằng nó sẽ về tới trường lúc 4 giờ sáng chắc luôn.
.
"Không!". Tôi nhanh chóng nói. "Đi trước đây."
"Dạ, đi chung nhé."
Thằng Ming tự tiện ngồi vào chỗ ghế lái trên xe tôi ngang xương. Mày làm thiệt hả?
.
"Thằng quần! Không có giỡn đâu đó, không có giỡn. Tao thật sự phải đi gấp.". Hơn nữa, đừng làm tao bối rối...
"Vậy thì mình đi liền đi ạ. Nhanh nhanh!". Có vụ hối tôi giống như là xe của nó nữa chứ.
"Thằng quần! Thôi, xuống xe liền đi.". Tôi cố gắng nói với nó.
"Ừm, chắc là muốn em mở cửa giùm.". Khi nó nói xong, nó bước xuống xe, có vụ rút chìa khóa xe ra nữa bởi vì chắc là sợ tôi sẽ chạy vào chỗ ghế lái rồi lái xe bỏ đi. Đúng cẩn thận!
.
Nó mở cửa phía chỗ ngồi kế ghế lái, cùng với lắc lắc cái đầu qua lại một chút cứ như kêu tôi nhanh chóng đi qua bên này.
.
"Nhanh đi ạ."
"Làm thiệt hả?"
"Nè... Còn mỗi việc em bế anh qua đây ngồi thôi đó. Muốn em bế không?". Nó cười cười nói. Tao muốn điên! Bởi vậy tôi mới nói rằng nó nhỏ hơn hay không nhỏ hơn cũng không quan trọng, vì có vẻ như nó ép buộc tôi qua câu nói của nó một cách sâu xa.
Do mày tự mình kiếm chuyện cực nhọc đó...
.
"Tùy vậy.". Tôi đi vòng qua chỗ ngồi kế ghế lái và cái người mở cửa giùm nó mỉm cười chờ đợi một cách ngoan ngoãn. Cảm thấy e ngại, xấu hổ muốn chết khi có đứa con trai cao ngất tới mở cửa xe giùm như vậy. "Đưa mặt tới làm cái gì vậy...". Tôi nhanh chóng chửi. Tôi còn chưa kịp vào trong xe, nó đưa mặt tới giống như muốn thơm má tôi.
"...Phòng khi xảy ra sự tình cờ."
"Tình cờ cái gì?"
"Em thơm má anh bởi sự tình cờ. Em cao đúng không? Anh thì lùn, và...". Nó ngậm miệng lại khi thấy vẻ mặt của tôi.
"Kiểu đó thì làm gì mà gọi là tình cờ!"
"Ơ, vậy hả?". Nó cười ngây thơ vô tội.
"Nếu định lén làm gì tao... thì trả chìa khóa lại đây."
"Không làm nữa đâu anh.". Ming đưa 2 tay lên giống như người thú tội.
"Mong là thật."
"Vâng ạ..."
.
Thật được bao nhiêu chứ... Thay vì tôi sợ nó sẽ làm gì tôi, tôi đem thời gian đi học hỏi cách phòng vệ bản thân khỏi nó có tốt hơn không...
Dạo này hay chịu nhường nó dễ dàng nữa. Đây chỉ là chuyện cái chày thôi đó, rồi nếu xảy ra chuyện lớn tới cỡ tàu đại chiến rồi sao
(Dùng 2 vật này để so sánh một việc rất nhỏ và một việc rất lớn)
Tôi nên cẩn thận thì tốt hơn.
************************************************
Trên xe...
Lúc đầu yên lặng lắm, thế nên tôi với tay mở radio cho vang tiếng nhạc. Ming nghe mọi bài, lắc lư cái đầu với mọi bài dù cho bài đó là bài nhạc chậm, chỉ có một chút nhịp điệu. Xe tiến vào đường cao tốc, hai bên đường là những tòa nhà cao mà một số tôi biết, một số tôi không biết. Bầu trời bắt đầu chuyển thành màu cam bởi vì mặt trời đang lặn.
Chưa bao giờ mơ hay nghĩ tới rằng sẽ về nhà cùng với thằng Ming.
.
"Hồi trung học phổ thông, theo như em nhớ được... gia đình hay tới đón anh, phải không ạ?". Nó mở đề tài. Cũng đỡ, chỉ nghe nhạc thôi thấy mắc cỡ sao sao ấy, không tả được.
.
Tại sao tôi lại mắc cỡ vậy nè?
.
"Ừm..."
"Bình thường người ta tự mình về mà, không phải sao?". Ming ghẹo chơi.
"Chết tiệt! Thì tại nhà tao lo lắng."
"Hahaha, chọc chơi thôi mà anh. Sao em lại không quen với việc này chứ? Dẫn thằng Yo đi chơi ở đâu khuya khuya, ba của nó lúc nào cũng cho người tới đón được, dù cho 2 hay 3 giờ sáng."
"Không lạ đâu. Mặt mũi như Yo, là con tao tao cũng giữ kỹ.". Tôi nói theo sự thật.
.
.
"Ừm... Rồi ở nhà anh... có giữ kỹ con trai không ạ?"
.
Tôi quay qua nhìn khuôn mặt bên cạnh có cái mũi cao nổi bật của thằng Ming, nhìn nó nuốt nước bọt với dáng vẻ lo âu một cách lạ lùng.
.
"Muốn biết để làm cái gì?"
"Anh không biết thiệt hả?". Nó quay qua nhìn mặt tôi rồi làm vẻ mặt như không muốn tin.
"Thì..."
.
"Em tiếp cận anh qua bạn của anh thì không được cho lắm. Anh Beam có vẻ như có cảm giác là lạ với anh đúng không? Thêm anh Pha dù cho dính chặt Yo, nhưng mỗi khi nói về chuyện của anh thì không chịu trả lời cho lắm."
Tôi lén mỉm cười... Nó kéo bạn đi học chung tới như vậy, mà lại không giữ kỹ bạn sao? Nhưng dạo sau này, cảm thấy nó giữ tôi và Beam đặc biệt kỹ. Ai gọi tới cũng phải nói với nó. Buổi chiều định đi đâu với ai cũng phải nói với nó. Nó bị cái gì không biết.
.
"...Chỉ còn cách tiếp cận qua ba và mẹ của anh thôi."
Tôi làm vẻ mặt sửng sốt, hết hồn, không hề ngờ trước được.
.
"Mày nói gì đó?"
"Có thể em sẽ tiếp cận qua ba và mẹ anh."
"Chết tiệtttt!"
"Gì vậy...". Ming làm vẻ mặt không hiểu việc tôi quá kinh ngạc.
.
.
"Mày cũng biết rằng tình yêu như tụi mình, đó không phải chuyện bình thường."
.
Ming im lặng...
Tôi không biết rằng nó đang suy nghĩ cái gì. Nhưng có một điều chắc chắn, điều mà tôi nói là một phần sự thật trong xã hội Thái rằng dù cho thế nào cũng thể chấp nhận được. Ba và mẹ của tôi đúng là con cháu nhiều tới nỗi không nuôi không nổi, nhưng chưa từng có ai trong dòng họ gia đình là con trai yêu con trai hết.
Nhưng không lâu sau nó lại phát ra tiếng...
.
.
"Tụi mình..."
"..."
.
.
"Tình yêu như tụi mình hả anh?"
.
.
Chết mẹ!
Tôi cảm nhận được liền rằng tôi vừa mới nói ra điều sai lầm.
.
.
.
"Anh yêu em hả?
"Ưm... Mày nghĩ tòa nhà đó cao mấy tầng vậy?". Tôi nhìn ra cửa sổ xe. Nhưng rồi cảm thấy bản thân ngáo dữ dội. Chỗ đó toàn là nhà ở không quá 2 tầng...
Ming không nói gì, cứ mỉm cười và lái xe trong im lặng. Nhưng mà tin tôi đi rằng chỉ bấy nhiêu thôi, tôi đã cảm thấy muốn đem cái đầu của tôi nhét vào trong balô của mình và kéo khóa lại... Đúng là quái quỷ điên khùng! Sao lại đi nói cái gì làm người ta phải nghĩ xa xôi như vậy chứ!
Tôi đem cái đầu đập vào kính xe liên tục cùng với nhắm mắt bởi vì không thể nào chấp nhận được sự sai lầm của bản thân mình.
.
"Mày cũng chịu đựng tốt nhỉ.". Tôi từ từ nói.
"Chịu đựng?"
"Với tao nè."
"Hử?..."
"Tao không có sự ngọt ngào, dịu dàng gì như em Yo đâu đó.". Tôi đang cố gắng nói cái gì với nó vậy?
"Thằng chết tiệt đó mà ngọt ngào, dịu dàng hả?". Ming làm vẻ mặt không tin vào điều mà tôi nói.
.
Có lẽ nó xem Yo như là khúc gỗ trong khi người khác xem Yo là thỏi vàng trắng đắt giá nhỉ...
.
"Tại sao anh phải hỏi như vậy? Em đâu có phải chịu đựng gì đâu."
"..."
"Em thích anh vì anh là chính mình như vậy mà. Nhưng mà khi nào anh không là chính mình trước mặt em kìa... sự tàn khốc đối với em luôn đó.". Nó cứ nói liên tục. Đây là lần đầu tiên tôi thật sự xem nó là người lớn hơn tôi. "Nhưng em thấy vui đó."
"Cái gì?"
"Anh quan tâm em nữa chứ."
Ờ... Nhưng mà tao không thừa nhận ngang xương vậy đâu... Tao là người như vậy.
"Ờ, mày. Phải ghé qua trung tâm mua sắm nữa.". Tôi nói.
"Dạ?"
"Quà của ba tao."
"Được. Trung tâm mua sắm nào giờ?"
"Cái nào cũng được. Sang sang một chút."
"Vậy em rẽ vào phía trước luôn nhé."
.
Không lắm chuyện nhỉ. Bình thường nói đột ngột như vậy, tôi bị chửi chết rồi dù cho người lái là người thân thiết với tôi tới mức nào đi chăng nữa. Tôi liếc nhìn khuôn mặt bên cạnh của cái người lái cứ tập trung lái xe tới nỗi suýt chút nữa quên rằng thằng chết tiệt này nó mặt mũi bảnh bao và hành xử ngầu biết dường nào lúc nó lái xe.
Nhưng tôi sẽ không khen cho nó nghe thấy...
************************************************
"Mua cái gì đây.". Tôi nói. Thật sự không nghĩ ra. Nhưng mà muốn mua sớm về sớm bởi vì quãng đường còn khá là xa.
"Ba anh là người như thế nào?"
"Thì... lặng thinh, ít nói."
"..."
"Hơi im im, nhưng khi rầy la thì dữ lắm."
"Sao lại đáng sợ tới như vậy!". Thằng Ming nói lớn tiếng.
"Lớn tiếng làm cái gì vậy?"
"Em hết hồn mà."
"Tao mới là người hết hồn nhiều hơn. Tại sao phải hết hồn chuyện ba tao đáng sợ chứ."
"Em lái xe chở con trai ông ấy về như vậy, em có bị ăn đạn không?"
Tôi liếc nhìn nó với anh mắt bình thản. "Ba tao không có đạn đâu, chỉ có đấm túy quyền vào mặt mày thôi."
"Thiệt hả?...". Nó làm vẻ mặt ngạc nhiên dữ lắm.
"Tao giỡn."
.
Thấy người luôn có sắc mặt tự tin như nó mất đi sự tự tin, tôi cảm thấy cực kỳ vui, hahaha. Sau đó tôi và nó kéo nhau đi chọn quà cho ba và cũng không có khó khi tôi quyết định mua cà vạt cho ba. Ba nhìn có vẻ già nhưng tuổi thật chỉ 50 tuổi đầu thôi, vẫn thường hay mặc vest ở văn phòng.
.
.
"Kit!!!"
Một giọng nói vang lên lúc tôi cố gắng gỡ tay thằng Ming đang thử áo cho tôi để nó tránh xa ra. Đó là giọng nói ngọt ngào, mặt mũi cô ấy cũng đẹp nữa. Tôi phải nheo mắt nhìn kỹ xem cô ấy là ai. Con gái thời nay lâu ngày không gặp trở nên đẹp hơn rất nhiều cũng có đó.
.
.
...Người yêu cũ của tôi.
.
Cô ấy tên Pin, quen nhau hồi học trung học và rất ít người biết bởi vì tôi lười để cho mấy đứa bạn ở trường nó chọc. Quen nhau không lâu cho lắm bởi vì tôi phải chuẩn bị thi vào đại học (Khoa mà thằng Pha ép thi vào nó khó muốn chết). Khi không có thời gian dành cho nhau thì trở nên xa cách và vừa mới được gặp nhau hôm nay thôi.
Pin đẹp hơn nhiều tới nỗi tôi không nhịn được mà ngạc nhiên. Cô ấy tiến tới chỗ tôi và nắm tay tôi nhiệt tình.
.
"Lâu rồi không gặp nhỉ.". Cô ấy quan sát cả người tôi. "Đẹp trai hơn nhiều."
"Hehe, Pin cũng xinh hơn trước đó.". Tại sao tôi phải cảm giác ngượng ngùng vậy nè? Có cái thằng cao kiều, da ngăm ngăm đứng bên cạnh, tôi càng cảm thấy không phải là chính mình hơn nữa.
"Tới đây làm gì vậy?"
"Tới mua quà sinh nhật cho ba."
"Thiệt hả? Sinh nhật ba của Kit hả? Quên mất! Pin cũng mua chút quà tặng cho ba thì hơn."
"Khùng, ngại lắm. Thôi đi."
"Không được đâu. Hồi học trung học phổ thông, nhà Kit đối đãi với Pin tốt muốn chết."
.
Lúc đầu tôi cũng định không thèm để ý tới thằng Nam khôi trường mới toanh đang đứng bên cạnh đâu, nhưng khi câu nói làm suy nghĩ xa xôi trong quá khứ của Pin vang lên như vậy, làm cho tôi phải không nhịn được mà nhìn về phía nó.
Sao lại xuất hiện cảm giác e ngại, sự lo lắng, quan tâm cảm giác của nó vậy chứ?
.
"Lát em quay lại nhé."
Nó nói với tôi. Tôi chưa kịp trả lời cái gì, nó đã đi xa mất rồi. Mà tôi không biết Ming nó có quên hay không rằng tôi và nó đang ở trong khoảng thời gian gấp rút đi cho kịp sinh nhật của ba.
.
"Ai vậy?". Pin nhìn theo. "Đẹp trai quá đi, đẹp trai hơn Kit nữa."
Chắc rồi... Muốn đẹp trai hơn nó thì phải đẳng cấp thằng Pha kia kìa.
.
"Đàn em ở trường cũ, đàn em ở trường đại học nữa.". Cho đủ mọi chức danh luôn.
"Thiệt hả? Thân thiết với đàn em khác nữa hả? Bình thường thấy chỉ hay đi với Pha và Beam thôi mà.". Pin mỉm cười chọc ghẹo. Tại sao phải nói với giọng như vậy nhỉ?
"Có gì hả, Pin?"
.
"Không có gì. Trực giác mách bảo.". Pin nói một cách suy tư. "Chuyện là Pin thấy Kit và em này đi với nhau lâu rồi, nhưng Pin vừa mới nhớ ra Kit nên tới chào hỏi. Lúc Pin nhìn xa xa với ánh mắt của người ngoài không quen biết Kit, cảm thấy giống như Kit và em đó..."
.
"Sao hả?..."
.
.
"... yêu nhau.". Cô ấy nhún vai trước khi trả lời.
.
"Hả!!!!"
.
"Thì nói theo như những gì thấy được. Hình ảnh đó thật sự thể hiện như vậy. Cậu nhóc đó nhìn có vẻ quan tâm Kit muốn chết, đi theo sát rạt. Hơn nữa khi nói chuyện với Kit còn nghiêng đầu xuống để nói suốt mặc dù Kit lùn hơn rất nhiều."
.
"Nè.". Tôi ngăn cô ấy lại. "Rồi không cảm thấy gì hay sao khi mà người yêu cũ đi cặp bồ với con trai luôn rồi?"
"Thời đại này rồi mà.". Cô ấy nhún vai lần nữa. "Hơn nữa... em đó đúng đẹp trai. Pin không thấy lạ nếu tim Kit đập mạnh với em nó đâu."
.
.
Tôi cãi không nên lời. Pin cứ mỉm cười nhìn qua lại giữa tôi và lưng thằng Ming, người đã đi xa ơi là xa... Tôi bắt đầu lo lắng trong khi Pin cũng bắt đầu chọc ghẹo tôi nhiều hơn dần dần.
.
.
"Người anh thì cứ cứng miệng, không hề thay đổi gì hết.". Cô ấy thật sự hiểu lòng tôi. "Còn người em chắc là ghen đó."
.
Tôi không nói gì...
.
"Không dỗ chút nào sao? Hay Pin phải là người tự mình giải thích rằng 2 chúng ta chỉ là bạn bè với nhau?
"Khùng quá! Không cần phải làm tới mức đó đâu."
.
.
Nếu như có người đi nói chuyện với thằng Ming thì người đó phải là tôi đây. Tôi gãi đầu một cách căng thẳng trong khi Pin thì cứ mỉm cười cho tới khi cô ấy quyết định kéo tôi đi tới chỗ thằng Ming. Và giờ này đi tới đâu rồi không biết.
Không lâu sau... tôi đã tìm thấy nó. Tất nhiên nó cao sẵn rồi nên khá là nổi bật kiểu thanh lịch. Nhưng tại sao phải đứng yên một chỗ cho người ta tới xin chụp hình chứ?
.
"Khoan đã, em ấy là ngôi sao hả?"
Tôi lắc đầu với Pin. "Không phải... Nó chỉ là Nam khôi trường thôi."
"Sao lại 'chỉ là' được? Nam khôi trường lận đó!"
.
Pin nhìn một cách ngạc nhiên trong khi tôi nhìn một cách chán chường. Nó chắc chắn không phải ngôi sao nhưng tại sao phải có người tiến tới xin chụp hình nó nhiều như vậy chứ? Ờ, nó đẹp trai, cái này tôi hiểu. Nhưng nó nhìn có vẻ không biết từ chối người khác gì hết. Rồi khi nào nó mới chụp hình xong đây?...
Tôi quyết định bước khệnh khạng tới chỗ nó. Nó ngạc nhiên vì thấy tôi trước khi cười bẽn lẽn với dàn fan hâm mộ.
.
"Cảm ơn nhiều nhé. Hôm sau đừng chụp nữa nhé... Người yêu tôi thích giữ kỹ."
.
Tôi khựng lại... Mọi người tách ra thành 2 hàng và nhìn về phía tôi với ánh mắt sững sờ.
.
.
"Anh bác sĩ Kit!"
"Đúng rồi đó bà! Áááá, người yêu anh Ming mà page XXU Cute Boy người ta bàn tán đó!"
"Chụp hình được không ạ!"
.
Nói cái gì?... Chắc chết... Tôi nhanh chóng vẫy tay từ chối trong khi thằng Ming bắt đầu lấy tay cản trước người tôi lại cứ như tôi là người nổi tiếng.
Có một sự thật nên biết liên quan tới tôi là... Tôi không thích chụp hình... ngoại trừ trong mấy lễ hội lớn lớn. Tính cách này được truyền thụ hoàn toàn từ thằng Pha, bạn tôi.
Thì tại mấy sự kiện lớn tôi thường hay để tâm tới ăn mặc chưng diện hơn việc ngồi xe về nhà gặp ba như vậy...
Các cô gái fan hâm mộ thằng Ming kéo nhau la hét, trong khi tôi cảm thấy muốn lấy thùng đội lên đầu. Lúc trở lại thì không thấy Pin đâu, không được chào tạm biệt cô ấy nữa kìa và lúc nhận ra thì thằng Ming nó đã cứ ôm vai tôi cho tới khi chúng tôi ra tới bãi đậu xe.
************************************************
"Anh Kit"
"..."
"Anh Kit ơi."
"Ừm"
"Cô gái đó... ai vậy anh?"
.
Tôi đang nhìn ra cửa sổ bắt đầu thấy khung cảnh gần nhà, quay qua nhìn thằng Ming. "Người yêu cũ."
Tôi cảm thấy rằng Ming lái xe khựng lại một chút...
"Từng vào nhà anh nữa hả?"
Tôi gật đầu một chút... "Đúng vậy."
.
Ming im lặng trước khi từ từ nói ra. "Thân thiết lắm hả?"
.
.
"Cũng xem như là thân... suýt chút nữa đính hôn."
.
.
.
Kì này thằng Ming đạp thắng tới nỗi đầu tôi suýt chút nữa chúc xuống. Tôi phải quay qua nhìn nó với sắc mặt bất ngờ như người sẵn sàng la lối ầm ĩ. Nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng có một vài điều cần thiết phải giải thích với nó.
.
"Nhưng chia tay rồi, không còn là gì với nhau nữa. Chỉ chào hỏi như người từng quen nhau. Mày đúng thiệt là, thấy có một chút thôi đã bỏ đi. Hay ghen hả!"
"Đúng vậy, hay suy nghĩ nhiều nữa...". Nó thừa nhận thẳng thắng. "Em điên, đúng không?"
"Ờ, điên."
.
"Nhưng điên vì anh, em thừa nhận.". Nó nói cho hài hước. Cuối cùng thằng Ming cũng quay qua mỉm cười được lần nữa. Cực kỳ muốn đau đầu với cảm xúc lúc lên lúc xuống của thằng nhóc này thiệt đó.
************************************************
*Rítttt*
Nó thắng lại trước đúng nhà tôi luôn... Tôi sốc tới tột cùng.
.
"Mày từng tới nhà tao hả?". Tôi hỏi.
Nó mỉm cười. "Từng, nhưng không có vào nhà giống như người yêu cũ của anh."
"Tới làm gì?..."
"Lén theo dõi.". Nó nhướng mày với tôi trước khi đưa mặt tới gần. "Rồi giờ làm sao em về đây?"
"Sao phải đưa mặt tới gần chứ?". Tôi bắt đầu nhích người tránh. Thằng điên này nó thích dùng ánh mắt tán tỉnh làm cho tôi dừng lại và để cho nó muốn làm gì tùy thích.
.
Và dạo gần đây, tôi ưng thuận chiều theo nó dễ dàng quá đi mà.
.
"Goodbye kiss đó."
"Chết tiệt, lùi ra xa xa.". Tôi đẩy mặt nó ra nhưng không hiệu quả cho lắm. "Mắc công người trong nhà tao thấy."
"Tối muốn chết, ai mà thấy."
.
Thằng Ming chết tiệt... Nói thẳng nhé, tôi thua ánh mắt sắc bén của nó lắm luôn. 100 trên 100 lần thấy đều phải chịu thua. Vẻ đẹp trai dồi dào của nó được đảm bảo bởi danh hiệu giống với thằng Pha làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng đối với nó.
Và điều đó có vẻ trở nên hoàn toàn khó khăn đối với tôi... Nó ve vãn tôi dữ dội.
.
Tôi lại chịu nhường cho nó nữa chứ. Đây mới là vấn đề...
.
"Mày...". Tôi nhanh chóng đẩy mặt nó ra. "...thôi."
"Một lần thôi mà."
"Cái gì một lần?"
.
"Hôn giống đêm đó."
Muốn điên...
"Em lái xe từ xa mà.". Chuyện của mày...
"..."
"Em ghen vì anh nữa.". Đó là do mày tự ghen, không liên quan tới tao...
"Thằng quần!". Tôi gãi đầu, chuẩn bị thua cuộc trước giọng điệu nài nỉ và khuôn mặt trăng hoa của thằng Ming chết tiệt.
.
"Đi mà."
"Không!"
"Một lần."
"Mắc công có người thấy."
"Em tắt đèn trong xe rồi."
.
Nó muốn cho bằng được, phải không?... Nếu tôi chịu, nó sẽ nghĩ như thế nào về tôi? Nhưng bây giờ trái tim tôi đang chịu cho nó hơn một nửa. Nó lái xe đi xa lắm mặc dù nó vừa mới thi ngày hôm nay xong.
Giờ sao đây... Nhắm mắt nhắm mũi một chút để nó xử lý cho xong, được không?
.
"Chậm trễ... Em xin luôn vậy."
.
Nó kéo khuôn mặt tôi tới gần cùng lúc làm cho tôi quay mặt qua và đặt môi lên môi của tôi trước khi tôi nhận ra. Lại một lần nữa trái tim tôi đập run rẩy. Thật ra tim tôi đập mạnh từ lúc nó thắng lại rồi. Lần nào ở trong chỗ tối tối, im im với nó tôi đều như vậy.
Miệng tôi không được tự do một hồi lâu bởi vì người còn lại kiểm soát thế trận liên tục. Nó đúng là dịu dàng, nhẹ nhàng thiệt nhưng cũng khá là nóng bỏng bởi vì lưỡi mà nó đưa vào chạm vào lưỡi của tôi. Và trước khi tôi nhận ra mình đang say mê và vô tình định hôn đáp trả lại...
Tiếng gõ cửa kính xe của tôi đã vang lên trước...
.
.
"Kit, phải em không vậy?!"
.
.
.
.
Tiếng anh Kiang, anh trai cả của tôi.
{ = Kit = }
"Anh Kiang!"
Tôi nhanh chóng mở cửa bước xuống xe. Tất nhiên rằng khuôn mặt của tôi đang hoảng hốt hết mức có thể. Tôi không chắc chắn chuyện miếng dán tối kính xe tôi bao nhiêu bởi vì dán lần cuối là lúc tôi vừa đậu bác sĩ. Bởi vì vậy, tôi nghĩ rằng anh của tôi có thể đã thấy mọi chuyện xảy ra trên xe.
Và nó là sự thật đúng như tôi nghĩ...
"Mày làm cái gì với con trai như thế hả!!!". Tiếng anh ấy lớn lắm tới nỗi tôi nghĩ rằng người trong khu vực quanh đây nhất định nghe thấy. Bây giờ tôi thấy tê cứng cả người, không biết nên giải quyết vấn đề trước mặt như thế nào. Anh ấy là anh trai cả của tôi và anh ấy không hề nghĩ, không hề mơ rằng tôi sẽ làm chuyện như vậy trước nhà mình. Tôi thấy người anh ấy run lên, vừa kinh ngạc vừa giận dữ trộn lẫn vào nhau.
Tôi muốn nói nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể lấy tay vỗ đầu và đang kiếm câu nói gì đó để làm cho tình thế trở nên tốt hơn.
.
.
"Xin chào ạ."
Có người bước tới giúp giải quyết tình huống khó xử này, nhưng tôi không biết rằng sẽ giúp cho tốt hơn hay tệ hơn.
Điều chắc chắn rằng Ming không hề bất ngờ với chuyện trước mặt dù chỉ một chút. Đây là lần đầu tiên tôi thấy rằng nó rất là ngầu.
Nó nhỏ hơn tôi, nhưng dám đối mặt với vấn đề hơn tôi nữa.
"Cậu là ai?". Anh tôi vẫn nhìn Ming một cách không tin tưởng và giận dữ.
.
"Người yêu của Kit ạ."
Câu nói của nó làm cho tôi quay ngoắt qua nhìn nó tới nỗi cổ suýt gãy. Ming không hề nhìn mặt tôi gì hết, chỉ nhìn mặt anh tôi, mà lúc này không biết đang có sắc mặt gì rồi.
Tôi nuốt nước bọt. Dù cho vẫn chưa đúng như Ming nói nhưng cũng phải à ừ đồng ý trước.
"Người yêu?"
"Vâng, người yêu.". Cánh tay dài của Ming với tới ôm lấy vai tôi với bộ dạng thoải mái. Nhưng tôi cảm nhận được trái tim của nó đang đập mạnh dữ lắm.
.
Anh trai nhìn lần lượt qua lại giữa mặt tôi và mặt của Ming rồi anh ấy quay mặt tránh đi. Làm dáng vẻ cứ như không biết nên đón nhận chuyện này như thế nào.
Tôi liếc nhìn một bên khuôn mặt của Ming đang đứng cao hơn. Nó nhìn qua tôi rồi mỉm cười. Chắc là sợ tôi la lối chuyện nó tự ảo tưởng là người yêu của tôi nên mới làm vẻ mặt tươi cười rồi và phát ra tiếng 'suỵt' với tôi.
Tôi không định la lối om sòm đâu. Chỉ thắc mắc rằng tại sao nó lại dám đối mặt với người trong gia đình tôi một cách không e ngại tới như vậy.
.
"Anh cũng hiểu thời đại này như thế nào. Bạn anh nhiều đứa cũng là gay.". Anh tôi nói giống như đang tự nhủ với chính mình hơn là đang nói với tôi. "Nhưng nói thẳng nhé Kit, mày thật sự làm anh sốc nặng lắm. Đây là trước nhà đó."
"Là lỗi của em..."
"Không phải, là lỗi của em.". Ít ra tôi cũng nên thể hiện sự nam tính một chút. "Xin lỗi anh."
Anh tôi ra vẻ giống như đau đầu, nhìn tôi cứ như muốn biết nhiều hơn như thế nữa. Nhưng khi nhìn về phía trước nhà, gia đình tôi bắt đầu từ từ bước ra khỏi nhà giống như biết rằng tôi vừa tới nơi. Bởi vì vậy anh trai tôi không nói gì nhiều được.
"Tôi có chuyện phải nói với cậu...". Anh tôi nói với Ming "... dài dài."
Ming gật đầu, không hề sợ gì anh tôi dù chỉ một chút. Chỉ cứ mỉm cười, không biết là muốn tung sức quyến rũ hay gì. Nhưng điều chắc chắn rằng, điều đó làm cho anh tôi bớt đi sự hung dữ khá nhiều.
.
"Kit, con tới rồi phải không?". Tiếng của mẹ tôi. Mẹ tôi đi với ôm chầm lấy tôi và tiếp theo là ba tôi bước tới vỗ vai tôi nhè nhẹ.
Lúc này thằng Ming đang gặp đủ toàn bộ người trong gia đình tôi. Từ bà, ba, mẹ, A Xo (người vợ còn trẻ ,còn đẹp của anh hai), chị Kim – chị gái của tôi, anh Coach – anh trai còn lại, A Eum, toàn bộ mọi người đều đi ra chào đón tôi ở trước nhà.
(Nhà Kit là gốc người Hoa, nên khi gọi tên thường hay có chữ A đằng trước)
Tôi ở trong vòng tay của người trong gia đình nhưng trong khi đó tôi vẫn đang lo lắng về người tới cùng. Theo như tôi tính trước rằng nó làm xong mọi việc với tôi (thì muốn hôn tạm biệt gì gì đó) rồi sẽ kêu nó nhanh chóng lái xe về liền. Nhưng lúc này, nó không thể đi được nữa, cho nên... nó phải đứng trơ người ra nhìn tôi bị ôm, bị thơm má như vậy đó.
.
"Rồi đó là ai? Đó là Pha hay Beam?". Mẹ tôi hỏi khi thấy thằng Ming đang đứng.
"Cả 2 đều không phải.". Anh Kiang nói giọng cộc cằn.
"Vậy là ai?"
Mọi người nhìn về phía người mới một cách thắc mắc, nên thằng Ming phải chắp tay vái lần nữa và tự giới thiệu một cách đàng hoàng. "Tên Mingkwan ạ... là bạn của Kit."
Rốt cuộc mày là người yêu hay là bạn hay là cái gì đây? Nhưng mà kệ nó đi, lười nối dài câu chuyện. Tôi chỉ không hiểu một chuyện thôi rằng 'anh Kit, anh Kit' đối với nó biến đi đâu mất hết rồi. Tôi trở thành bạn giỡn chơi với nó từ hồi nào?
.
"Oh ho~, con đúng là có bạn bè, đứa nào cũng đẹp trai hết."
"Hehe, thằng này nó đẹp trai ít nhất rồi đó mẹ."
"Lái xe chở Kit về hả con? Nhà ở đâu vậy con? Về khuya nổi không? Ở qua đêm được đó. Ngày mai sinh nhật ba nữa, ở lại cùng ăn mừng đi."
.
Oh hooooo~~~, mẹ tôi... Nói gì mà một tràng xong xuôi tới như vậy. Tôi há hốc mồm nhìn về phía thằng Ming, người đang gật đầu lia lịa cứ như chờ đợi câu này lâu rồi, phấn khởi cứ như chó Poodle gặp chủ.
Tôi chau mày nhìn nó một cách bắt bẻ. Tôi tin rằng nó lên kế hoạch lâu lắm rồi, chỉ là nó không nói ra thôi. Chắc chết...
.
"Được không vậy mẹ?". Tôi hỏi mẹ lần nữa cho chắc ăn. Lời nói này giống như bật đèn xanh cho thằng Ming vào nhà tôi sao sao ấy. Nhìn nó có vẻ vui mừng hơn lúc mẹ tôi mời nữa kìa.
"Chắc rồi. Đẹp trai như vậy, bà con thích. Đúng không bà?"
Bà tôi cười tươi, nhéo tay thằng Ming và phun ra một tràng tiếng Trung tới nỗi tôi nghe không hiểu gì (chưa từng nghe hiểu được). Có một điều chắc chắn rằng vừa lòng thằng Ming lắm. Vừa lòng cỡ cỡ thằng cháu siêu đẹp trai như thằng Pha nữa kìa. Nhà tôi biết rõ rằng tôi có bạn đẹp trai (quá mức) và thằng Ming đang chuẩn bị được thêm tên vào trong danh sách.
Lúc vào nhà, tôi bị lôi vào giống như tôi là con nít lần nữa. Quay lại nhìn thấy thằng Ming bị anh Kiang kéo cổ áo lại, giống như muốn nó đi theo phía sau, đại loại vậy.
Nếu là thằng Pha chắc chuẩn bị tẩn anh trai tôi rồi. Ming chỉ chỉnh lại áo và đi theo sau lưng lần nữa...
...Không thể nhịn lo lắng cho nó được.
...Tại anh tôi từng là lưu manh mà.
*******************************************
Suốt thời gian ăn cơm, tôi chỉ có thể trả lời vô vàn câu hỏi mà người trong gia đình tôi đặt ra. Từ chuyện cái chày cho tới chuyện tàu chiến. Đó là chuyện bình thường khi mà người mất tích khỏi gia đình lâu ngày như tôi sẽ bị hỏi nhiều chuyện. Tôi cứ nói chuyện bình thường, nhưng nhìn nó có vẻ hơi bị khớp một chút ở chỗ tất cả ánh mắt của mọi người từ phía đối diện. Khuôn mặt mang chất Thái như vậy tới ngồi ăn cơm chung trong khi tôi ở cạnh gia đình, tôi thật sự không quen dữ lắm.
"Mà nè Ming... Kit đi học ở đó, có chuyện gái gú gì không?". Thằng Ming hơi giật mình một chút, nước nó đang cầm suýt chút nữa văng đầy ra bàn lúc bị mẹ tôi đặt câu hỏi.
Tôi nắm chặt muỗng, trong khi anh tôi nắm muỗng chặt hơn nữa và đặt nó xuống bàn.
"Bình thường chưa từng thấy quen với cô nào hết sau Pin. Chưa từng dẫn ai về nhà nữa."
Thằng Ming xị mặt một chút trước khi chỉnh lại khuôn mặt một cách thần tốc theo khuôn mẫu người giỏi gần gũi với người lớn. "Chắc là độc thân ạ. Bây giờ Kit tập trung học dữ lắm, không thấy có người nào hết.". Nó nhìn tôi qua ly nước mà nó cầm lên uống lần nữa. Tôi nhìn chằm chằm nó. Thằng điên này vô lễ quá mức rồi.
"Đúng rồi nhỉ..."
"Cậu bác sĩ... cậu bác sĩ của bà.". Tôi đưa mặt tới cho bà nựng má rồi cười rạng rỡ.
*******************************************
Thời gian trôi qua cho tới khi tới giờ ngủ của bà, mọi người kéo nhau giải tán đi ngủ. Ngày mai nhìn có vẻ như sẽ cúng từ sáng sớm. Tôi đeo balô đi lên phòng ngủ của mình theo thói quen, tới nỗi quên rằng mình đã đem gánh nặng cực kỳ to lớn về cùng. Và nó đi theo một cách nhanh chóng cùng lúc trò chuyện về chuyện gia đình tôi.
"Dễ thương quá đi. Cả bà, cả mẹ của Kit và cả..."
Lúc nó đi vào, tôi đóng cửa phòng ngủ lớn tiếng, đối mặt với nó bằng ánh mắt nghiêm túc.
.
"Chữ 'anh' đi đâu mất rồi?"
"Hử?"
" 'Anh Kit', gọi 'anh Kit' đi chứ.". Một hồi tao bắt hít đất...
Thằng Ming ra vẻ đi tới máy tính của tôi được đặt trên bàn. "Thôi.".
"Nói gì đó?". Tôi bắt đầu gay gắt, nhưng thật ra thì cũng không nhiều cho lắm.
"Mắc công diễn không được khéo. Anh trai Kit có vẻ dữ muốn chết."
"Bây giờ mày đang khéo không gọi tao là anh."
"Vậy thì khéo diễn sâu luôn đi ha, KitKat.". Cuối câu quay qua cười ghẹo gan với tôi nữa chứ. "Giường queen size, làm sao giờ? Đủ chỗ để ngủ hả?"
"Ai nói mày sẽ được ngủ phòng này? Kia kìa, mày phải đi ngủ phòng của khách.". Tôi đuổi.
"Haizzz.... Tại sao ngôi nhà này phải lớn vậy không biết!"
.
Thằng Ming tự tiện mở máy tính của tôi, kêu tôi nhấn mật mã giùm rồi nó vào trong facebook nó, du lịch vu vơ trên thế giới mạng xã hội của nó. Tôi nghĩ rằng tôi nên cư xử bình thường, nhưng mà bạn tin tôi không? Rằng nó không bình thường chút nào hết. Mặc dù nó yên lặng, không có nhìn chằm chằm tôi suốt, nhưng tôi đây này, cứ đi qua đi lại cứ như ở mông có gắn lò xo. Ngồi không được lâu đã phải đi qua đi lại, không còn là chính mình.
"Định... chơi lâu không?". Tôi từ từ hỏi.
"Sao vậy? Muốn chơi hả?"
"Tiếp ngữ đâu mất rồi?"
(Nam giới nhỏ tuổi hơn thường có chữ ครับ (krub) ở cuối câu khi nói chuyện lịch sự hoặc với người lớn tuổi).
"Thì nói rồi đó, mắc công diễn không khéo.". Nó không có nói với giọng cứng rắn đâu, cũng khá là dịu dàng. Nhưng tôi không quen việc nó không lễ phép, lịch sự.
Rồi tại sao tôi phải lắm chuyện vậy chứ...
"Anh tao đâu có ở gần tao suốt 24/24 tiếng đồng hồ đâu."
"Đây nè, đăng xuất cho rồi. Tới chơi đi."
Nó đứng dậy tránh chỗ cho tôi. Tôi không biết nên làm gì tiếp, cho nên tới ngồi thế chỗ nó và đăng nhập email của tôi vào facebook.
.
.
Tiếng của Ming trở nên lặng thinh. Tôi quay qua nhìn thấy nó đang lấy sách trên kệ của tôi để đọc. Nó đọc trong im lặng, trong khi tôi thì làm ra vẻ quan tâm tới facebook trong máy tính nhưng thực tế thì tôi không quan tâm tới facebook của tôi bao nhiêu hết.
Cái page Cute boy lại đem hình tôi đăng lên nữa rồi. Haizzzz! Không phải là tôi không thích hay gì đâu. Nhưng mà lần nào đăng hình tôi thì thường lần đó sẽ có bình luận liên quan tới thằng Ming kéo theo. Đại khái như là bồ, người yêu tương lai, biết bao nhiêu thứ liên quan tới thằng Ming kéo tới không ngừng không nghỉ.
Nhưng tôi cũng hiểu nguyên do làm cho mọi người nghĩ như vậy. Thì nhìn nó đi, trả lời từng bình luận của từng người lúc nãy rằng dễ thương không, tôi đang đeo đuổi đó, người này của tôi, đừng mắng anh ấy hãy mắng tôi. Cái gì cũng được, miễn sao làm cho người khác không cần phải tốn thời gian suy nghĩ rằng tôi và nó liên quan với nhau hay không.
Sao nó lại công khai, rõ ràng tới như vậy chứ...
.
Tôi liếc nhìn 'cái người rõ ràng' bắt đầu nằm dài trên ghế salon. Nhìn nó có vẻ buồn ngủ dữ lắm thế nên tôi phải mở miệng. "Ở phòng ngủ khách có phòng tắm, có khăn lau mình nhưng không có quần áo. Để đi mượn đồ của anh cho."
Tôi đứng dậy, chuẩn bị đi mượn quần áo cho thằng Ming. Đường đi của tôi gần với ghế salon mà nó ngồi. Nó kéo tay tôi, không cho tôi đi và giật mạnh tay tôi về hướng nó với dáng vẻ giống như muốn tôi ngồi lên đùi.
Và tôi ngồi lên đùi nó một cách vô phương chống đỡ...
.
"Hey!". Tôi kêu lên. "Đây là trong nhà tao đó. Định làm cái gì vậy?"
"Nghĩ xa tới đâu rồi vậy?". Thằng Ming giả vờ than thở và mỉm cười. "Mệt rồi, cho xin nghỉ ngơi chút.". Cổ dài dài của nó nghiêng về phía lưng của tôi trong khi tôi đang ngồi trên đùi nó. Và nó tựa mặt vào lưng tôi cùng lúc dang cánh tay dài của nó ôm quanh người.
.
Ngay cả khi chưa đồng ý gì mà đã dám sờ soạng tôi tới như vậy.
Nhưng mà nó dám từ thời nảo thời nao rồi mà...
Bởi vì thấy nó quá mệt nên tôi ngồi yên, trở thành gối cho nó bế và cho nó úp mặt tựa vào như vậy. Học bài thi cực nhọc, lái xe đường xa mặc dù đó không phải là chuyện của nó chút nào. Tôi cũng thông cảm cho nó.
.
"Ming...". Tôi từ từ gọi khi thời gian đã trôi qua khá lâu. "... Sắp 11h rồi đó. Để tao dẫn tới phòng ngủ của khách.". Thật ra tôi chỉ muốn nó nghỉ ngơi sớm thôi.
"Ngủ ở đây không được hả?". Nó nói giọng nhỏ nhẹ, xiết chặt vòng tay lần nữa.
"Chết tiệt. Giường cỡ qsueen size."
"Cho nằm đè lên luôn."
"Khỉ thì có."
"Mệt thiệt mà."
"Mệt thì đi ngủ sớm chứ sao.". Tôi cố gắng thuyết phục. Vừa mới nhận ra rằng giọng của bản thân mình dịu đi rất nhiều. Bởi vì cái gì thì tôi cũng không biết nữa.
"Mệt nhưng mà cũng muốn ở đây."
"Ở đâu?"
"Ở đây nè... Gần bên Kit."
Tôi nghĩ rằng nó mệt tới nỗi mơ màng rồi... Nghe từ giọng nó thì thấy giống như người say, không khác chút nào. Tôi định gỡ bản thân ra khỏi người nó nhưng lại quá là khó khăn bởi vì tay nó dính lắm. Không biết có bôi keo gì lên hay không.
"Buông..."
"Không"
"Buông!"
"Không"
"Eh, thằng này..."
"Buông ra rồi thì khi nào Kit sẽ chịu cho em nữa chứ."
.
Tôi khựng lại... Nghĩ rằng chắc chắn sẽ không có lần nào chịu nhường nó nữa... Nhưng khi nghe nó nói như vậy thì lại cảm thấy mềm lòng sao sao ấy.
Nó đúng là có sức ảnh hưởng với tôi dữ dội thật.
.
"Nếu bây giờ không buông, thì làm sao biết được rằng khi nào sẽ chịu lần nữa?"
Dùng một chút xíu kiến thức Tâm lý học mà tôi có, thuyết phục cho nó chịu thả tôi ra.
Có vẻ như lời nói này vừa lòng nó một chút. Thằng Ming chịu buông tôi ra một cách ngoan ngoãn, giơ 2 tay lên cứ như người bị cảnh sát bắt. Trong khi tôi đứng lên và quay mặt lại đối mặt với nó.
"Đi tắm, để còn ngủ nữa."
"Ngủ phòng nào?". Nó hỏi ngay lập tức với ánh mắt buồn ngủ của nó.
"Phòng ngủ của khách."
.
Ming xị mặt... có vẻ như câu trả lời không được vừa ý.
"Phòng tao cũng được... Để tao đi ngủ ở phòng của khách cho."
.
Nam khôi trường xị mặt hơn nữa... Hỏi thiệt... đây có phải cùng một người với người biểu diễn Muay, kêu gọi tiếng hét từ mọi giới tính, mọi lứa tuổi trên sấn khấu vào hôm dự thi Nam khôi không vậy?...
.
"Bớt bớt chút đi. Bạn tao cũng không phải, người yêu của tao cũng không phải...". Tôi làm ầm lên do tính cách bản thân cùng lúc với anh Kiang vừa mở cửa phòng tôi và bước vào. Chết mẹ!!!
Thằng Ming nhanh cực kỳ. Nó gấp gáp kéo người tôi tới ngồi bên cạnh rồi ôm chặt.
.
"Lúc nãy em nói cái gì đó?" Anh hai làm vẻ mặt nghi ngờ trong khi tôi lắc đầu lia lịa, không muốn chuyện trở nên lớn hơn vậy nữa. "Thằng chết tiệt này, buông em tao ra trước đi. Nhìn thấy là muốn đạp.". Ming buông tôi ra một cách ngoan ngoãn. "Có chuyện phải nói với 2 đứa."
Tôi và Ming cứng đơ người ngay lập tức lúc anh hai đi tới ngồi lên cái ghế salon còn lại cùng với nhìn chằm chằm 2 người bọn tôi. Dáng vẻ anh ấy đáng sợ sẵn rồi bởi vì từng là lưu manh, còn thêm hình xăm con rồng đầy người đầy cánh tay.
.
.
"Anh muốn nói gì?". Tôi từ từ nói.
"2 đứa... tới mức nào rồi?"
.
Tôi và Ming nhìn mặt nhau... Tôi không biết nên xạo cái gì luôn. Tôi thật sự không nghĩ ra.
"Mức nào? Có nghĩa là sao?"
"Thì vậy đó. Mức nào... ấy... với nhau chưa?". Tự mình hỏi rồi tự mình làm vẻ mặt không chấp nhận được nữa chứ.
.
Thằng Ming bật cười một chút, gặp tôi thúc cùi chỏ nên mới im lặng. Trong khi tôi thì lắc đầu. "Chưa, chưa tới mức đó đâu anh."
"Tốt!". Anh hai nói ngay lập tức. "Vậy thì em vẫn rút lui kịp... Anh ra lệnh, chia tay với thằng điên này đi."
.
.
Cả phòng sinh ra sự im lặng ngay lập tức.
"Hả?". Tôi phát ra tiếng thắc mắc.
"Bây giờ rút lui vẫn còn kịp. Em là em của anh, sao anh lại không biết rằng em của anh thích con gái tới cỡ nào. Nếu quen với thằng này bởi vì khuôn mặt đẹp trai của nó hay bởi vì cảm xúc bốc đồng thì anh ra lệnh chia tay từ bây giờ đi. Để không bị quá trễ hay quá đau khổ."
.
Tôi cảm thấy giống như bị nước lạnh tạt vào mặt. Thay vì tôi nên không cảm thấy gì bởi vì tôi không có thật sự quen với thằng Ming, nhưng bị anh hai nói như vậy giống như bị anh hai lấy dao đâm vào ngay giữa trái tim. Đèn xanh còn chưa kịp đợi đã gặp phải đèn đỏ rồi là sao?
Tôi cảm nhận được rằng Ming đang gồng chặt nắm đấm. Đôi mắt ngái ngủ của nó đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng, không cảm xúc cấp độ 10 mà người như tôi còn phải chịu thua.
"Mày muốn đấm tao, phải không?". Anh hai chau mày một cách thách thức. "Tới đi. Đấm xong để có thể ném mày ra khỏi nhà tao và đừng đụng vào em trai của tao nữa."
.
Muốn điên... Tôi đan hai tay vào nhau và cúi mặt cúi mũi, che mặt che trán. Căng thẳng còn hơn đi thi lại bất kì môn gì... Tôi không thích bầu không khí này chút nào.
.
"Không phải đâu ạ.". Ming nói, giọng điệu to lớn, rõ ràng. "Em chỉ đang nghĩ rằng nên làm thế nào để anh của Kit bật đèn xanh. Không biết nữa.". Ming mỉm cười ở khóe miệng. "Chuyện của Kit, em không biết chịu thua nữa chứ."
.
Tôi nhìn nó một cách kinh ngạc...
.
"Nói gì đó?"
"Như những gì anh nghe được đó.". Ming vẫn cứ tiếp tục nói. "Dù cho thế nào..." Nó quay qua nhìn tôi. "...em cũng sẽ không bao giờ chịu thua... cho tới khi em và Kit có điểm cuối con đường là hạnh phúc bên nhau ạ."
Tôi há hốc mồm trong khi anh trai tôi há hốc mồm lâu hơn và rộng hơn...
"Mày chắc chắn hả?"
"Chắc ạ."
"Em không định nói chút gì hả, Kit?". Anh hai quay qua hỏi tôi. "Cứ để cho tên này nó nói một mình, có nghĩa là sao? Bình thường em trai anh đâu phải người thiếu tự tin như vậy đâu?"
Cảm thấy giống như bị ném phân qua. Thằng Ming quay qua nhìn tôi với khuôn mặt pha trộn nụ cười. Đây là lần đầu tiên tôi muốn mượn sự tự tin của nó để dùng một chút.
.
.
"Anh..."
Tôi từ từ nói, đưa mắt lên nhìn vào mắt anh trai cả của tôi.
"...Đừng kêu em và nó chia tay gì hết."
Tôi dám nhìn vào mắt anh hai, nhưng không dám nhìn vào mắt người được đả động tới.
"...Không thành công đâu."
.
Ming nhìn tôi với ánh mắt không thể nào tin được. Chắc là đang nghĩ rằng tôi nên được giải Oscar. Anh hai nhếch miệng mỉm cười. Điều đó làm cho tôi thấy nhẹ nhõm một chút.
.
"Thật ra thì anh nói nghiêm túc đó, nhưng nếu 2 đứa khẳng định... thì vậy đi. Em trai của anh mà.". Anh hai nhún vai. "Tóm lại là giấu ba và mẹ trước đi vậy, chuyện cũng đáng sốc lắm mà. Việc này em hiểu mà, phải không Kit?"
Thằng Ming với tay tới chạm vào tay tôi, trong khi tôi lấy tay tránh đi và gật đầu với anh hai. "Okay".
"Còn mày...". Thằng Ming ngừng việc cố gắng sờ mó tay tôi sau khi gặp ánh mắt của anh hai. "... Làm em tao thất tình thì tao bẻ đôi lồng ngực mày... hiểu mà phải không?"
('Thất tình ' và 'bẻ đôi lồng ngực' là cùng một từ)
"Không có ngày đó đâu ạ.". Ming nói cùng với mỉm cười.
Anh hai nhìn nó trước khi hất mặt bỏ đi. "Ngủ sớm đi vậy, ngày mai dậy sớm. À... phòng ngủ của khách anh và Xo chiếm rồi nhé. Phòng của anh máy lạnh bị hư rồi.". Anh hai vừa nói vừa than thở và bước ra trước cửa, quay qua nhìn thằng Ming lần cuối. "Cái gì chưa thì đừng có gấp. Đây là nhà, không phải khách sạn. Ít ra thì cũng nên ngại với bà."
.
Tôi và Ming nói không nên lời... Khùng quá, tôi đâu có định làm gì với thằng Ming đâu.
.
"Ôi...". Nhưng cái người nào đó phát ra tiếng thất vọng là thế nào vậy?
*******************************************
"Sao lại mở nhiều đèn... ơ...". Tôi vừa tắm xong, chuẩn bị phàn nàn thằng Ming. Nhưng khi thấy nó tắm xong rồi ngủ mê trên giường của tôi thì tôi không dám phàn nàn gì nữa. Tôi từ từ giảm số lượng đèn đang phát sáng cho ít đi trước khi lau tóc của mình cho khô. Sau khi anh hai đi ra thì cũng không có sự việc gì quan trọng. Thằng Ming chỉ nhanh chóng đi tắm thôi, có vẻ như là buồn ngủ lắm.
Chuyện anh hai thì tôi đã biết trước rồi rằng nhất định sẽ dễ (nhưng cũng lo gần chết). Anh hai đúng là cựu lưu manh nhưng chuyện nổi danh là chuyện thương yêu em nhỏ. Đôi khi tôi và anh Coach cũng trở thành mục tiêu phải xử lý của kẻ thù anh hai. Nhưng khi kẻ thù của anh hai gặp thằng Pha, lúc đó tôi cũng không biết tại sao lại bỏ chạy tán loạn hết. Anh hai chiều chuộng hết mấy đứa em nên mấy đứa em mới thương anh ấy. Tôi nhận ra được rằng anh hai sẽ không nói gì tôi nhiều về chuyện này.
Nhưng giống như anh hai nói, khoan hãy để cho ba và mẹ biết...
Rồi tôi suy nghĩ nhiều để làm gì chứ khi mà chuyện của tôi và thằng Ming chỉ là vở kịch ngắn (chưa tới 3 tiếng đồng hồ nữa) diễn cho anh hai xem thôi mà. Nhưng mà tin tôi đi rằng tôi căng thẳng lắm. Nó cho tôi cảm giác như là chuyện thật thế nào ấy không biết.
Hồi hộp muốn chết...
"Ngủ - được – rồi."
Thằng Ming bật dậy kéo tôi té xuống nằm với mái tóc vẫn còn ướt. Không chỉ vậy, còn ôm gác chân lên tôi bằng cái chân dài dài của nó.
.
"Tưởng là ngủ rồi.". Tôi la lối. "Buông ra, tóc vẫn chưa khô."
"Không chịu."
"Dạo này bắt đầu làm tới rồi đó."
"Hờ hờ hờ.". Nó cười trong họng. "Thích không ạ?"
Tôi im lặng một lúc lâu. "Thích chắc cũng khùng rồi."
"Nhưng mà lúc nãy diễn sâu lắm luôn đó. Em thật sự tin rằng Kit xem em là người yêu luôn rồi. Khoái muốn chết.". Nó lắc lư tôi qua lại 2, 3 cái cứ như tôi là mèo. Còn tôi thì lại ngồi yên cho nó lắc nữa... Muốn điên! "Làm người yêu thiệt luôn, không được hả?"
"Vặn lớn máy lạnh không? Nóng quá.". Tôi ra vẻ kiếm remote máy lạnh.
"Kit..."
"Tao đi vặn lớn máy lạnh chút. Lát quay lại."
.
.
Khi mà remote được móc trên tường, tôi phải đứng dậy đi chỉnh lại cùng với tắt đèn. Tim tôi đập thình thịch với câu hỏi không biết có thật hay không của nó.
.
'Em thật sự tin rằng Kit xem em là người yêu luôn rồi...'
'Làm người yêu thiệt luôn, không được hả...'
.
Mẹ nó! Làm tim đập mạnh muốn điên.
Trong phòng tối om, chỉ có thằng Ming nằm dài trên cái giường Queen size. Tôi từ từ nằm lên giường kiểu nhích người xa thằng Ming hết mức có thể cùng với thở dài. Để cho nó ngủ có lẽ sẽ tốt hơn. Không biết tại sao, có thể là tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện này...
"Em gặp Kit lần đầu ở đâu, biết không?"
.
Tưởng đâu nó sẽ ngủ chứ... Sao nói là mệt?
.
"Không biết."
"Lúc Kit đi đưa nước cho anh Pha. Hình như là ngày đầu tiên của 'Hội thao sắc màu'. Anh Pha với Kit học lớp 10. Anh Pha đội đỏ và Kit... đội xanh lá. Khá là hài, đội xanh lá đi đưa nước cho đội đỏ.". Nó vừa nói vừa cười. "Tại sao lại phản bội màu của mình vậy? Em màu xanh lá đó."
(Hội thao sắc màu: một hoạt động phổ biến ở các trường học. Các lớp sẽ được phân ra các đội tương ứng với các màu các nhau. Các màu thi đấu với nhau các môn thể thao để xem màu nào giành chiến thắng)
"Thì thằng Pha nó là bạn tao mà."
"Kit làm cho thằng Yo căng thẳng lắm luôn đó, biết không? Nó sợ thất tình bởi vì nghĩ rằng Kit cặp bồ với anh Pha."
"Mẹ... Cặp bồ với thằng Pha chết tiệt, chết cho giòi ăn còn hơn. Nhiều tính cách, nhiều cảm xúc thấy mẹ. Theo không kịp nó luôn."
"Lúc đó anh có từng nhìn thấy em không?"
.
.
Tôi im lặng... Lúc này tôi và nó đang nói chuyện với nhau thông qua bóng tối trong khi mỗi người đang nằm mỗi phía của giường.
.
"Thấy". Tôi nói sự thật. "Thằng đẹp mã theo đuôi Wayo".
"Có biệt danh luôn?"
"Chắc rồi. Trường mình đông người muốn chết."
"Ừm, nhưng mà em chỉ quen 1 đàn anh duy nhất tên KitKat thôi đó."
"Đừng có xạo."
"Dạ, không xạo nữa."
.
Oh ho~... Thằng trăng hoa... Chắc định đặt cái hố bẫy cho tôi lọt vào nhỉ?
Tao nắm được nhánh cây, tao không lọt dễ dàng đâu.
Nhưng mà tại sao cái nhánh cây đó có vẻ như sắp gãy sao sao ấy...
.
"Hôm nay em hạnh phúc lắm luôn đó, biết không?". Nó cứ nói tiếp.
"Ừm."
"Kit dành thời gian ở bên em lâu dữ lắm."
"..."
"Dù cho chỉ ngồi yên trên xe, không có nói chuyện với nhau, nhưng em cũng thấy hạnh phúc."
"..."
"Được hôn nữa nè."
"Thằng quần... Đi ngủ thôi.". Tôi nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện, trong khi thằng Ming cười khúc khích.
"Có biết là em đang nghĩ gì không?"
"Nghĩ rằng ngủ đi thì hơn trước khi tao đạp, chắc là đại loại vậy."
"Không phải ạ.". Nó nói. "Thử đoán lại xem."
.
Tôi bắt đầu giả bộ bực bội. "Mày rảnh phải không? Có ngủ không hay thế nào?"
"Ở bên cạnh Kit, ai mà ngủ nổi chứ."
"Cũng được, đoán cũng được.". Tao cũng ngủ không được... "Mày nghĩ tới môn học sắp thi vào thứ hai?"
"Không phải."
"Nghĩ tới người yêu cũ?"
"Đừng nói để bản thân mình nghĩ nhiều vậy chứ."
Tôi khựng lại... "Thằng quần!"
"Hahahaha"
"Vậy... Mày nghĩ gì thì mày cứ nói ra đi."
"Em nghĩ đến chuyện... tương lai.". Ming nói ra. "Nghĩ rằng làm thế nào... để cho giàu xứng với con trai chủ nhà máy gạo."
.
Đó rõ ràng là tao mà...
.
"Gia đình Kit ấm áp lắm. Nhưng trong sự ấm áp đó ẩn chứa sự nghiêm túc. Anh trai cả ngưng làm lưu manh để chăm lo nghiệp kinh doanh của gia đình một cách hết mình. Chị gái thứ 2 đang cố gắng học để lấy bằng Thạc sĩ ở NIDA. Anh trai thứ 3, anh Coach... thì chuẩn bị đi du học nước ngoài. Gia đình Kit ẩn chứa sự nghiêm túc với cuộc sống..."
(NIDA = Viện quản lý phát triển quốc gia ở Thái)
"..."
.
.
"Tiếp cận là chuyện dễ, nhưng chuyện làm cho họ chịu gã Kit cho em là chuyện khó."
"Mày nghĩ tới đâu rồi vậy?". Tôi kêu lên la lối. "Đó là chuyện tương lai. Lo chuyện gần gần trước đi."
"Tự anh nói đó."
"Cái gì?"
"Tự nói rồi đó. Thật ra không hề nghĩ nhiều chuyện tương lai gì hết, chỉ kiếm chuyện nói thôi."
.
Tôi nghĩ nó ghẹo gan tôi rồi đó. "Rốt cuộc mày thế nào?"
.
"Nói luôn là Kit tự mình nói. Nói rằng kêu em nghiêm túc với chuyện gần mình, thế thì..."
"Cái gì vậy...". Tôi hỏi nó, nhìn qua bên phải để nhìn mặt nó qua ánh sáng được rọi vào từ ban công.
"Dậy nhanh lên."
"Dậy? Dậy cái quái gì? Tao sắp ngủ rồi.". Tôi nhanh chóng la lối.
"Dậy đi mà... Đi mà". Nó nói giọng nũng nịu. "Xong cái sẽ không phiền gì nữa hết."
"Xong? Cái gì xong?"
"Đây là nhà đó, không phải khách sạn. Không làm anh hai thất vọng đâu."
.
Nó muốn nói cái gì đó với tôi à?... Tôi ngồi dậy theo như nó yêu cầu và sau đó nói kêu tôi nhắm mắt.
.
"Chết tiệttt! Chơi cái trò gì? Tao không chơi đâu đó."
"Nhắm đi."
"Mày có chuyện gì vậy?"
"Nhé, nhé... Đi mà, đi mà, đi mà."
Cuối cùng tôi cũng thua... "Ờ, nhắm thì nhắm."
"Giờ vậy đi. Không cần nhắm nữa. Mở mắt."
.
Ôi, rốt cuộc mày muốn thế nào?... Tôi ngồi dậy rồi quay qua nhìn mặt thằng Ming đang ngồi bên cạnh tôi và nó ngồi khoanh chân nhìn mặt tôi một cách nghiêm túc ở bên cạnh.
Nó định lấy khẩu cung tôi hả?...
.
.
"Thẳng thắng nhé. Khỏi cần nghi thức gì nhiều. Nhẫn đặt mua sau cũng được, đúng không..."
"Cái quái gì của mày vậy... Tao buồn..."
"Kit làm người yêu của em..."
"...ngủ."
"...nhé?"
.
Tôi không có nghe nhầm phải không?...
Thằng Ming nhìn vào mắt tôi một cách nghiêm túc trộn lẫn hồi hộp. Nó ngồi khoanh chân bên cạnh tôi đang ngồi trên giường để chân xuống sàn. Bầu không khí xung quanh giống như giai đoạn sắp đi ngủ bình thường. Nhưng cái không bình thường chính là điều mà nó vừa nói với tôi...
Nó xin quen với tôi...
.
"Ming chết tiệt...". Tôi lầm bầm một cách không muốn tin.
"Kit tự mình nói rằng nên nghiêm túc với chuyện gần mình trước chuyện tương lai."
"..."
"Đây là nghiêm túc nhất rồi đó."
.
Nó nói giống như là chuyện bình thường mà chúng ta nên ôm đầu gối nói chuyện với nhau. Và cũng thật như nó nói, không cần có nghi thức gì nhiều, nhẫn đặt mua sau được...
Chắc chết! Trái tim đập mạnh tới nỗi muốn điên...
.
"Nói chút gì đi. Em mắc cỡ muốn chết rồi.". Nó cầm gối lên che mặt trong khi tôi vẫn đang sốc. "...Hay là Kit vẫn chưa thích em?"
.
Tôi... tôi... thật ra... tôi đó...
.
"Khoan!". Tôi từ từ nói với giọng run run. Nhìn mặt thằng Ming chỉ lộ ra một nửa qua cái gối lớn. "Mày vừa mới hỏi tao rằng..."
"Xin quen đó, làm người yêu đó. Chuyện thật, không có lừa ai."
"Nhưng mà..."
"Kit định từ chối em?"
"Không phải, mày nghĩ kỹ rồi hả?". Tôi nói với biết bao nhiêu cảm xúc trộn lẫn vào nhau "Tao không có giống ai hết đó. Tao cũng không có ngọt ngào, dịu dàng như Yo nữa. Tao không giống bác sĩ Kinta của anh Neur đâu đó."
"Kinta?"
"Nha sĩ của tao.". Tôi giải nghĩa. Lần nào đi gặp bác sĩ Kinta cũng gặp người yêu tới canh chừng. Người yêu thì mặt mũi đúng dữ dằn nhưng đẹp trai cực kỳ. Là một cặp tình nhân nam nam để lại dấu ấn trong lòng tôi dữ lắm.
Bởi vì bác sĩ Kinta cực kỳ dễ thương...
.
"Rồi sao ạ?"
"Rồi sao?"
"Đúng vậy, rồi sao?". Ming nhún vai. "Em thích thằng Yo hả? Không. Bác sĩ Kinta là ai, em còn không quen nữa là. Người mà em quen biết là Kit, người mà em thích là Kit, người mà em yêu là Kit, người mà em muốn có để làm người yêu là Kit, không phải người khác."
"..."
"Định từ chối em hả?". Ming nói giọng thất vọng nhất trên đời.
.
Tôi chớp mắt lia lịa... Cái chuyện từ chối đó... Trái tim của tôi nói rằng đó là điều cuối cùng trên đời này mà tôi muốn làm.
Chỉ là tôi sốc, hồi hộp, vui mừng, ngạc nhiên, bất ngờ. Chúng trộn lẫn hết vào nhau tới nỗi tôi không biết nên trả lời thế nào.
.
.
"Vậy thì... quên nó đi cũng được ạ. Giống như nghe một bài hát đi nhé."
Nó buông mình xuống nằm, lấy mền của tôi trùm kín người.
"Hey!". Tôi nhanh chóng gọi. "Ngủ rồi hả?"
"..."
"Ming!"
"..."
"Hey!". Tại sao nó im rồi... Tôi từ từ lung lay người nó nhưng nó vẫn không động đậy chút nào. "Tao sắp trả lời rồi, ngồi dậy nghe.". Không chịu dậy. "Đếm từ 1 tới 3."
.
*Vụt*...
Còn chưa kịp đếm nữa.
.
"Sao?". Khuôn mặt cực kỳ trông đợi của Ming xuất hiện trong ánh mắt của tôi lần nữa.
.
Tôi nuốt nước bọt. Đây có lẽ là khuôn mặt mà tôi không muốn nó có sắc mặt thất vọng.
Có thể tôi không thể hỏi câu hỏi trong lòng mình được nữa rằng tại sao tôi phải như này, tại sao phải như thế kia lúc thằng Ming ở bên cạnh.
Rốt cuốc là tôi muốn hỏi hay tôi muốn trốn tránh câu trả lời của chính bản thân mình?
Và nếu tôi không muốn trốn tránh nữa thì sao?...
.
.
"Nói trước luôn nhé rằng...". Tôi từ từ nói, trong khi Ming tập trung nghe cao độ. "...Tao chính là tao nhé... Không dịu dàng, không biết làm nũng, không dễ thương, nói chuyện lỗ mãng, hay la lối và còn..."
"Em biết rồi..."
"..."
"Nếu không chấp nhận được thì ngay từ đầu em đã em không đeo đuổi."
"Chắc chắn là chấp nhận được hả?"
"Uh huh"
"Mọi thứ luôn đó."
"Chắc rồi."
Tôi mỉm cười. "Dám chắc tới cỡ đó luôn?"
"Đồng ý đi mà... Và em sẽ làm cho mọi người trên thế giới này ganh tỵ với Kit vì có người yêu như em."
.
Tôi mỉm cười lần nữa trước khi giả vờ làm vẻ mặt biết làm sao đây. Khi Ming làm vẻ mặt thất vọng lần cuối cho tôi thấy thì tôi không dám giả vờ nữa.
...Và không độc thân nữa.
.
.
"Hahaha, cũng được."
.
Tôi ôm cổ nó cùng với say yes.
Không phải là không mắc cỡ đâu, mắc cỡ muốn chết. Toàn cười lớn để che giấu thôi.
.
"Cũng được mà anh nói là...". Ming hỏi lại với khuôn mặt tươi cười.
"Theo như mày xin đó."
"Thiệt hả!!!!". Thằng Ming nhìn chằm chằm mặt tôi lần nữa cho chắc ăn.
.
Tôi không nhìn mắt nó... quay mặt tránh.
.
"Kit!!!!"
"Cái gì vậy? Lớn tiếng làm cái gì? Bà tỉnh dậy bây giờ."
"Tự mình nói rồi nhé. Tự mình nói rồi nhé."
"Ờ, ờ, ờ!!!"
Ming làm vẻ mặt hạnh phúc nhất trên đời với tôi rồi kéo tôi tới ôm thật chặt.
.
"Mệt mỏi việc giữ sĩ diện với mày rồi, Ming.". Tôi nói với giọng khàn khàn, úp mặt lên bờ vai rộng của người mang danh đã chiếm được trái tim tôi.
.
Thừa nhận rằng đã trao cho nó vô điều kiện
.
"Cảm ơn nhiều ạ.". Ming vẫn cứ ôm tôi.
"Tao cũng cảm ơn vì chịu đựng được tao."
"Đâu thấy phải chịu đựng gì đâu..."
"..."
"Sẽ yêu..."
"..."
"Sẽ chăm sóc thật tốt..."
"..."
"Không lăng nhăng..."
"..."
"Không ngoại tình..."
"..."
"Xin thề."
.
.
.
Tôi và nó cứ ôm nhau như thế. Không thể tin rằng nó sẽ xin tôi vào ngày hôm này, ngày mà vừa quá sinh nhật ba tôi khoảng 1 phút...
Tại sao tôi lại đồng ý ấy hả?
Thì bởi vì nó can đảm xin
Thì tôi cũng muốn can dảm để thừa nhận trái tim của chính mình.
.
.
.
"Làm cái gì vậy? Không ngủ không nghỉ."
"LINE nói với Yo trước."
"..."
"Hết độc thân rồi, hihi."
"Không cần đâu."
"Tại sao vậy?"
"Không cần..."
"Tại sao vậy ạ? Hay là xấu hổ?"
.
"Tao nói với thằng Pha chết tiệt rồi..."
.
"Hả?"
"Nó nói rằng Yo vui lắm, tới nỗi muốn ăn mừng."
"Lẹ hơn em nữa."
"Đâu phải chỉ có mình mày vui mừng đâu."
"À nè..."
"Nói"
"Làm người yêu của em rồi đó, nói yêu em chưa?"
"Đồ..."
"Nói ra đi, nhanh lên."
"Mày tự tưởng tượng không được hả?"
"Muốn nghe..."
"Tao không..."
"Nói đi."
"Thằng chết tiệttt..."
"Nói!"
"Chết tiệt... Cũng được, cũng được."
"..."
.
.
.
"Tao yêu mày"
{ = Beam = }
Xui thiệt...
Xui ơi là xui. Tôi chỉ định đi vào nhà vệ sinh, rồi tại sao cô giáo lại bước tới yêu cầu tôi cùng với nhét túi tài liệu vào trong tay tôi và nói ngắn gọn, đơn giản rằng...
...đem đi đưa cho thầy dạy môn Cơ học ở khoa Kỹ thuật.
Tại sao không đưa cho người có nhiệm vụ này chứ? Tại sao phải sai sinh viên khoa Y đáng thương, tội nghiệp, người đi chỉ đang định đi tè như tôi chứ? Mặt mũi của tôi nó thể hiện rằng tôi thân thiết với khoa Kỹ thuật chỗ nào vậy không biết? Chỉ có một vài người thôi mà.
Mà nói đúng ra... thì chỉ có Nam khôi năm 2 của khoa đó...
Tôi đảo mắt nhìn trời, lái xe tới khoa Kỹ thuật, nơi có chỗ đậu xe trống đầy ra đó (tại sao lại không giống bệnh viện gần tòa nhà tôi học nhỉ?), xách túi tài liệu ra, nhìn một cách lưỡng lự rằng nên làm thế nào với tòa nhà trước mặt đây.
Hên là không có bị xui một mình. Tôi lôi thằng siêu đẹp trai thế giới kinh ngạc theo nữa, là thằng bạn của tôi.
.
.
"Vào đi, tao đợi ở đây nhé.". Thằng Pha nói giọng buồn ngủ. "Mẹ nó, xui quá. Tự nhiên bị 'giảng viên bác già' sai vậy nè."
"Cô ấy nhắm vào tao từ lúc tao gật gà gật gù hồi sáng rồi.". Tôi không thể nhịn than thở được. "Mày đi giúp tao tìm đi. Tao đâu có biết thầy nào là người dạy Cơ học đâu."
"Làm như tao biết..."
"Bởi vậy mới phải giúp nhau."
"Tại sao mày sợ khoa này quá vậy? Bồ mày nhiều mà, không phải sao?". Pha đặt ra sự chú ý.
"Tao không có sợ."
"Mày nhìn hơi hoang mang."
"Thằng Pha chết tiệt! Một hồi tao mách vợ mày rằng mày kèm Pring học."
"Kèm cái quái gì.". Nó la lối ngay lập tức. "Chỉ trả lời duy nhất 1 câu hỏi. Tao trả lời có 5 giây!"
"Không biết đâu, đi theo tao.". Tôi cảm thấy thỏa mãn một chút khi thằng Pha có được lá bài yếu thế hơn tôi. Bởi vì bình thường nó sắp xếp hết cuộc sống của tôi và Kit. Từ hồi có em Yo tới giờ, mọi thứ đối với thằng Pha đều dễ dàng cho qua hơn.
.
Tôi bước vào tầng hầm khoa Kỹ thuật một cách hồi hộp. Bình thường sẽ có người sẽ người đợi đón hoặc cái gì đó đại loại vậy nếu đó là bồ của tôi. Nhưng hôm nay tôi hoàn toàn tới vì chút việc vặt của bản thân (bị nhờ). Chưa từng lên tòa nhà thế nên không biết phòng nghỉ giáo viên ở tầng mấy.
Với sự thông minh của mình, có miệng thì phải hỏi chứ.
Mà người biến đi đâu mất hết rồi. Bình thường phải có người ngồi quanh đây ít nhất 2 người chứ. Tôi quay qua nhìn thằng Pha để xin ý kiến. Nhưng nó nhìn có vẻ nhập tâm với gánh nặng, nghĩa vụ trong tay tôi nhiều quá đi mà. Không quan tâm cái quái gì hết, giống như muốn về phòng đi ngủ cho rồi.
Hay là cái tụi điên này lại gây sự với nhau ở dưới tầng hầm nữa!
Tôi nhanh chóng đi tới chỗ thiệt hại tan nát lần trước. Ơ... không có. Chỗ nào hư hại đã có người tới sửa xong xuôi, sạch sẽ, mới mẻ như trước. Nhưng không hề có dấu vết của việc đánh nhau với dân chúng khoa khác gì hết.
.
"NHỎ QUÁ, NÓI LỚN HƠN VẬY NỮA"
"Xin lỗi ạ, anh Forth!"
"TỐT LẮM! CÁC EM BIẾT RẰNG CÁC EM LÀM SAI, PHẢI KHÔNG?"
"Hey, thằng Forth đang giáo dục đàn em hả ta?". Thằng Pha nhìn quanh một cách ngạc nhiên. "Đi xem xem."
.
Bởi vì khoa của tụi tôi không có cái giống như vậy để xem hay làm thế nên thấy đặc biệt hứng thú. Trước khi tôi kịp cản gì, thằng Pha đã đi tới núp ở phía sau tụi bạn cùng bàn nhậu, bạn của thằng Forth. Nhìn thấy các em một cách rõ ràng. Mọi người làm vẻ mặt căng thẳng dữ lắm. Có vẻ hôm nay bị dính nặng.
Giờ vẫn chưa chào đón đàn em xong nữa hả? Sắp qua năm mới rồi đó.
.
"GỬI ĐẠI DIỆN BƯỚC RA NHẬN LỖI VỚI CÁC ANH ĐI."
.
Thằng Forth dữ lắm...
Lúc chưa thấy nó ra lệnh phạt đàn em nhưng tôi nhìn cũng biết rằng nó dữ. Câu nói lúc nãy mà nó nói làm cho nhiều em nữ giật nảy mình. Một số người tới nỗi bật khóc luôn.
Mày làm gì mấy em vậy nè...
.
"CHẬM! MỌI NGƯỜI ĐỨNG DẬY. QUÀNG CỔ NHAU ĐỨNG LÊN – NGỒI XUỐNG VỚI SỐ LƯỢNG BẰNG SỐ KHÓA."
(Số khóa ở đây có thể là bằng niên khóa, ví dụ như năm 2560 (bên Thái tính theo Phật Lịch, còn theo lịch tây là 2017) là khóa 60. Hoặc một số trường tính theo số đời học sinh, sinh viên vào học, ví dụ như trường ra đời được 80 năm, đã có 80 đời học sinh, sinh viên thì hiện tại là khóa 80)
.
.
"Forth, mấy em nó vừa mới làm xong.". Bạn của thằng Forth bắt đầu làm vẻ mặt nghiêm túc và nhắc nhở nó.
"RỒI SAO? KHÔNG CÓ AI CHỊU BƯỚC RA THÚ NHẬN MÀ. CÒN CHẬM TRỄ NỮA? VẬY THÌ TĂNG GẤP ĐÔI!"
.
.
"Forth, mấy em nó không chịu nổi nữa rồi."
"Ờ, Forth! Tao thấy thôi đi."
"Mấy em mệt rồi mày."
.
"Tại sao chứ? Tụi này định kéo bè vây đánh giảng viên đó."
.
Trờiiiii.... Khoa Kỹ thuật trường tôi sao lại mạnh bạo tới như vậy?... Từ cái logic 'đàn em bị, bạn bè bị, đàn anh bị, dù thế nào mình cũng phải bị (đấm)' rồi đó. Điên rồi hả?
.
"Một, hai, ba..."
"KHÔNG ĐỒNG ĐỀU GÌ HẾT. ĐOÀN KẾT VỚI NHAU LẮM MÀ, KHÔNG PHẢI SAO? ĐOÀN KẾT ĐỒNG LÒNG ĐỂ LÀM TỔN THƯƠNG GIẢNG VIÊN MÀ, KHÔNG PHẢI SAO? ĐẾM LẠI TỪ ĐẦU!"
.
Tôi bắt đầu sợ thằng Forth rồi...
Tôi nghĩ rằng bầu không khí ở đây có lẽ không phải chuyện giỡn chơi. Mọi người mặt ai cũng căng thẳng hết, không hề có sự chuẩn bị bày trò gì trước... Tôi khều thằng Laem ở quanh đó và hỏi nó rằng đã xảy ra chuyện gì.
.
"Tụi tao nghe được tin đồn, giảng viên này cho điểm 0 cỡ nửa lớp. Có một thằng nhóc ghẹo gan không hài lòng thế nên muốn đấm giảng viên đó. Chuyện tới tai tụi tao.". Laem kể cho nghe. "Thật ra thì chuyện không có lớn lắm. Năm nhất tụi nó không có định làm thiệt. Forth nó muốn dạy dỗ cho tởn. Nhưng không biết thằng quần Forth ăn tổ ong ở đâu không biết nữa, bực mình dữ lắm, nên mới đổ hết lên đàn em đây nè."
.
"KHÔNG ĐỀU! ĐẾM LẠI!". Tiếng thằng Forth làm cho tôi giật nảy mình.
"Anh Forth, có bạn sắp xỉu ạ!"
"AI KHÔNG NỔI THÌ TÁCH RA KHỎI HÀNG. NHỮNG BẠN CÒN LẠI CHỊU TRÁCH NHIỆM THAY BẠN MÌNH GẤP 2 LẦN!"
.
"Trời, ai cũng được, đi lôi đầu thằng Forth ra giùm đi. Vợ nó không cho nó chơi hay sao vậy?"
"Quá đà rồi đó."
.
Forth có vẻ như sắp bị bạn nó lôi ra khỏi việc chửi mắng đàn em. Tôi đứng ôm tài liệu cứng đơ người, trong khi thằng Pha lúc này làm vẻ mặt như không có gì với tình huống trước mặt.
.
"Rồi mày tới tận đây làm gì vậy?". Laem hỏi tôi. "Tới kiếm thằng Forth hả?"
Tin tức nó đi nhanh còn hơn lửa cháy lan ruộng đồng. "Không phải... Tới kiếm thầy này, tên..."
"À, thầy... kia kìa. Beam, chạy đi mày. Thầy sắp đi rồi."
"Đâu, đâu?"
.
Tôi chạy suýt nữa không kịp. Giảng viên mà tôi đang tìm kiếm đang bước nhanh đi đâu đó. Tới khi chạy ngang qua chỗ mà năm nhất và năm hai khoa Kỹ thuật đang kịch tính với nhau, thì tôi đứng nói chuyện với thầy một chút. Thằng Pha cũng bước tới nhập bọn.
Một lúc sau... Lúc thầy đang đi khỏi tôi...
.
"NĂM NHẤT... CHÀO ANH BÁC SĨ BEAM ĐI."
.
Tôi khựng lại, nhìn người nói và đó chính là thằng Forth. Từ việc lúc đầu đàn anh đứng vòng quanh đàn em, bây giờ tụi nó tránh đường cho các em năm nhất đang ngồi (tụi bây đứng lên – ngồi xuống xong rồi hả?) nhìn thấy tôi rõ ràng.
Năm nhất nó làm vẻ mặt không hiểu gì hết... Đúng vậy, là tao tao cũng không hiểu gì. Mày ra lệnh cho mấy em chào tao chi vậy?
.
"Không nghe thấy hay sao? Chào anh bác sĩ Beam."
"X.. XIN CHÀO Ạ."
"Chào ai? Nói cho đồng thanh nữa."
"XIN CHÀO Ạ, ANH BÁC SĨ BEAM."
.
Tôi thấy thằng Forth nén cười. Nó đang chọc tôi hả? Chọc cho tôi xấu hổ trước mặt gần trăm người trong khoa Kỹ thuật ấy hả? Điên rồi hả!
.
"Hỏi đi. Ăn cơm chưa?"
"ĂN CƠM CHƯA?"
"Kính ngữ!"
"ĂN CƠM CHƯA Ạ?"
.
Khoa Kỹ thuật là khoa giễu hài... Không đâu. Chính tôi đây nè, là thằng hề cho tụi này kéo nhau cười rộn khúc khích. Giờ vậy đi, nói cho đúng là tôi trở thành người làm cho bầu không khí trở nên tốt hơn bởi vì thằng Forth sai tụi năm nhất, không biết là mấy chục người, đồng thanh với nhau nói cho tôi nghe theo như những gì thằng Forth bảo. Tôi thì tách ra với thầy rồi và đang đi theo sau lưng thằng Pha, mục tiêu là nhanh chóng ra khỏi chỗ này.
.
"'Anh không định trả lời chút nào sao?' Hỏi lớn tiếng, đừng quên kính ngữ."
"ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ?"
.
Thằng chết tiệt này làm thiệt hả...
Bây giờ tôi nên làm gì đây? Hét lên trả lời hay là giả vờ không nghe thấy? Nguyên 'chi nhánh' sinh viên năm nhất của thằng Forth đang nhìn về phía tôi luôn đó. Cảm thấy xấu hổ suýt chút nữa muốn độn thổ trốn.
.
"Anh ấy không chịu trả lời. Làm sao giờ? Hay là đứng lên – ngồi xuống đây? Nói lớn tiếng cho tới khi anh ấy trả lời."
"ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ? ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ? ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ?"
.
Thằng Forth! Thằng xấu xa! Bây giờ tiếng lớn vang khắp nơi tới nỗi tôi không thể làm ra vẻ không nghe không thấy gì được nữa rồi.
"Forth! Đủ rồi, ngừng giỡn..."
.
Con cái không bao nhiêu đâu, tôi phải ngăn thằng cha tụi nó. Forth nhếch miệng mỉm cười một chút, có vẻ như sẽ không dễ dàng dừng lại. Hên là tôi đem thằng Pha tới chung, nó ôm vai tôi cùng với giơ ngón giữa với thằng Forth.
Dữ dằn hơn Forth khoa Kỹ thuật thì phải là bác sĩ Pha – Phana Kongthanin.
.
.
"Cái tội chỉ chào mỗi bạn tao, không chào tao."
.
Ơ, thằng quần Pha... Thằng Forth mỉm cười trước khi ra lệnh cho năm nhất chào người siêu đẹp trai của trường.
.
"XIN CHÀO Ạ, ANH BÁC SĨ PHA!"
"Tốt lắm, đừng quên làm trẻ ngoan nhé.". Thằng Pha, kẻ đang thích thú đi tới đứng cạnh thằng Forth cùng với vẫy tay qua lại như người đang kêu gọi tiếng ủng hộ. Thằng quần! Đồ tửng! Mày đang có hứng cái quái gì vậy? "Beam, mày qua đây đi. Mấy em đang kêu gọi mày đó."
"Không! Khùng hả? Về, về."