Tôi đã nói ra lời gì vậy...
Nói để cho bản thân ngủ không được. Nói để cho đối phương hồi hộp, ngủ không được y chang. Tại sao từ lúc tôi nói ra câu như vậy, tin đồn mang tiếng xấu xảy ra với tôi không thể tiếp tục làm gì tôi được nữa.
Vào buổi sáng ngày tiếp theo, tôi chỉ nghĩ một chuyện duy nhất rằng tối nay sẽ như thế nào.
.
"Con Yo!". Montri bắt chuyện với tôi vào ngày hôm sau khi thấy tôi xuất hiện ở khoa từ sáng sớm. "Tới sớm vậy. Bình thường tới thì phải tới kiểu Grand opening mà, không phải sao? Phải trễ nhất có thể."
"Grand... cái gì đó?"
"Grand opening!". Con quạ nói thêm vào. Đang dùng cọ trang điểm khuôn mặt da ngăm nhưng mịn màng của nó. "Bị gì vậy? Bị chồng chơi tới nỗi vàng trời luôn hay sao mà nghe không hiểu lời của bạn?"
(Trời màu vàng: chỉ việc quan hệ tình dục dẫn tới thức khuya tới sáng, cơ thể mất nước, mệt mỏi dẫn tới mắt nhìn đâu cũng thấy màu vàng)
.
.
"Heyyy!". Tôi la thất thanh, làm vẻ mặt kinh ngạc.
.
Cả nhóm cùng quay qua nhìn mặt tôi.
.
"Thiệt hả, con Yo?"
"Anh Pha có được mày rồi hả?"
"Đây chính là khuôn mặt của người bị phá zin."
"Khoan đã, tụi bây!". Tôi phải ngăn suy nghĩ của tụi nó một cách nhanh chóng. "Tao mất hay chưa mất thì cũng tha cho tao đi.". Tôi nói cho qua chuyện trong khi tụi nó cười khúc khích.
"Con Yo, đừng quên giữ lại để tám chuyện nhé mày. Chồng mày là hàng tốt hạng nhất mà quốc gia sản xuất ra. Tao muốn biết dáng điệu quan hệ của anh ấy.". Chắc chắn người nói là con voi.
"Quần!". Tôi làm ầm với giọng nhẹ nhàng.
"Khỏi đi nhé, giai đoạn khoe chồng là phải có. Tội nghiệp tụi độc thân đáng thương như tụi tao chút đi. Muốn biết muốn thấy mà.". Con gà chọt chọt cặp đôi chí cốt của nó là con quạ với sự phấn khởi.
"Rốt cuộc... có gì để khoe chưa?". Con Montri.
.
Muốn điên tới chết... Tôi có mỗi tụi này là bạn thân thôi nữa chứ, muốn bỏ đi thì cũng sao sao ấy.
"Cũng có.". Tôi bắt đầu chọc, nhướng mày ghẹo gan. "Thì đẹp trai... cao... thân hình tốt..."
"Con chết tiệt!". Con voi ôm cổ tôi úp mặt vào cái bụng êm êm của nó. "Tao biết rồi!!!"
"Thì tụi bây nói tao khoe mà."
"Thả nó ra, thả nó ra. Một hồi nó đau, nó nhói thì nó sẽ giải tỏa với tụi mình thôi, hihi.". Con gà cười tươi. "Ờ đúng rồi, mặt mũi nó sáng sủa, chuyện như vậy nó cũng trong sáng nhỉ? Eh... hay là nó giả tạo?"
.
Giả tạo cha già màyyyyy...
.
"Tôn trọng mặt mũi của khoa Khoa học giùm đi.". Con voi nói với giọng sắc lẻm và nhéo má tôi thật mạnh. Mày tôn trọng tao ghê!
"Đủ rồi, đủ rồi. Ngưng tám chuyện đi, đọc bài thí nghiệm đi. Sắp kiểm tra rồi mà tao vẫn chưa nhớ được cái quái gì hết đây nè."
.
Đề tài chuyện tôi và anh Pha kết thúc tại đây với việc cuốn sách thí nghiệm xuất hiện và có tầm quan trọng cao hơn. Thật ra thì tôi cũng học từ tối qua, hồi sáng, lúc nãy... nhớ hết rồi. Và bây giờ học cái gì cũng không vào đầu được bao nhiêu đâu.
Tôi thở dài, lúc điện thoại nó vang lên lần thứ một triệu.
Tôi lấy nó ra, con voi để ý thấy đầu tiên. Nó nhìn mặt tôi rồi hỏi rằng... cái tụi nghĩ rằng mày bán thân hả... Tôi gật đầu rồi đảo mắt lên trời một cách chán nản.
.
"Đưa đây.". Con voi giành điện thoại tôi cầm lấy một cách nhanh chóng. "Xin chào... Wayo... Không phải, đây là Wareesrisachanalai... Wayo không rảnh, đang bận với khách hàng khác.". Mày nói cái quái gì của mày vậy hả? Tôi cố gắng giành lại điện thoại từ tay con voi, nhưng nó đẩy đầu tôi ra với một tay. Một đứa bạn khác giữ tôi lại nữa chứ. Nghe con voi nói chuyện với tụi dâm đãng tiếp.
"Có hứng thú với Wareesrisachanalai này không... Không hứng thú chút nào sao?... Ngực tưng hơn con Yo nữa đó, điệu bộ quan hệ giỏi hơn nữa. Con Yo không biết gì về mấy chuyện như vậy đâu. Cái gì? Mắng tao hả con đĩ? Ôi, cũng muốn mắng mày đó. Nứng từ sáng sớm như vậy thì đi bơi, cố gắng chăm chỉ học hành không thì làm việc đi, còn hơn việc say mê vào mấy chuyện như vậy đó. Ngưng gọi điện cho bạn tao được rồi. Bạn tao không có bán, thằng thú vật!"
.
Nó chửi xong rồi nó làm dáng lau mồ hôi cho xinh đẹp và trả điện thoại lại cho tôi. "Mày nên block đi, block cho hết luôn."
.
"Không thì đổi số, bực mình thay mày luôn đó.". Một đứa bạn khác đồng ý.
.
Tôi gãi đầu, đồng ý với tụi nó. Nếu cứ như vậy, không sớm thì muộn rồi tôi cũng sẽ đổi số thôi.
.
"Ơ, Park! Ááááá, đẹp trai từ sáng sớm luôn vậy đó.". Con Montri lao vào người đẹp trai nhất ngành Vật lý đang bước tới mỉm cười từ xa. Không biết rằng ngành vật lý có được thoát khỏi khuôn khổ nội quy hay không, bởi vì nó ăn mặc đẹp trai kiểu áo bỏ ra ngoài quần jeans mà năm nhất không nên mặc.
"Chào...". Nó chào mọi người bao gồm tôi nữa. "Chào, Yo!"
"Ừm.". Tôi giơ tay chào.
"Rốt cuộc bán bao nhiêu?"
.
Tôi và bạn bè im phắc... Nhìn mặt thằng Park cứ như không hiểu rằng sao nó có thể hỏi như vậy được. Nó hài hước chỗ nào vậy...
.
"Hey, tao giỡn.". Nó nhanh chóng nói ngay lập tức. "Tưởng đâu là trò đùa thôi chứ. Tối qua trong page, admin cũng đã giúp đính chính tin tức giùm Yo rồi.". Nó làm vẻ mặt đáng ngờ trong khi nhóm bóng... ơ... nhóm Thiên thần tha thứ cho nó một cách tức thì. Tôi cười khô khan, nói với nó rằng không sao. "Tao thật sự xin lỗi nhé, Yo.".
"Không sao đâu, chỉ là vẫn còn sốc. Đâu có làm cái gì giống vậy đâu."
"Người tung tin vậy mà cũng nghĩ ra nhỉ.". Park làm vẻ mặt thắc mắc. "Nghĩ ra được rằng có kẻ thù nào chưa?"
"Là như vầy, chàng đẹp trai. Con Yo này, từ bản mặt của nó, chắc chắn là có người không ưa xếp hàng dài như đoàn diễu hành. Hơn nữa, người làm chồng nó với bạn của nó có danh hiệu cao ngất trong trường tới như vậy, chắc chắc mọi người sẽ ganh tỵ với nó rồi." Montri nói dài dòng.
"Tội nghiệp.". Park chau mày. "Giờ phải đi trước đây, đi học trước đã. Rồi mọi người không gấp hả? Sắp tới giờ rồi đó.".
.
"Chết mẹ!"
.
Tụi tôi kéo nhau vào thang máy đua với Park. Tôi vụng về dữ dội, làm rớt balô giữa đường nên Park nó nhặt lên giùm. Khi tôi xin lại thì nó lại không trả và cầm đi tiễn tôi tới tận lớp học nữa, mặc dù nó học ở tầng khác.
.
"Có tán tỉnh mày không vậy?". Voi nói thầm với tôi, tôi lắc đầu.
"Đã nói nhiều lần rằng tao có người yêu rồi."
"Rất đẹp trai nữa.". Voi thì thầm. "Nhưng mà nhìn có vẻ khá là kiên định đó. Mỗi khi đi với tụi tao, Park toàn hỏi chuyện của mày.
"Có được không đây...". Tôi lầm bầm.
"Không cần lo. Để tụi tao giúp trông chừng, giúp ngăn cản cho.". Con voi mỉm cười. "Nhưng tiền công phải là mỗi người hôn môi anh Pha 1 cái, ok?"
"Không!". Tôi từ chối.
.
.
"Ôi, con Yo! Cái đồ giữ chồnggggg!"
*******************************************
Làm thí nghiệm xong...
Tôi làm hóa chất văng tung tóe nữa, trúng tay tôi tới nỗi ngứa hết cả tay. Hên là không phải hóa chất mạnh gì (cô nói chỉ cần rửa bằng nước sạch là đủ). Nhưng cũng làm cho tay tôi đỏ tới nỗi phiền phức. Tôi lắc đầu với cái tay tấy đỏ của mình như cái thứ gì đó. Chắc là tôi không hợp với hóa chất này dữ lắm.
Có người gọi tới. Tôi lấy điện thoại ra rồi vui mừng vì không phải số lạ.
.
Anh Pha...
.
Tôi nuốt nước bọt... Chỉ thấy tên trên màn hình, tim tôi đã run lên rồi. Bởi vì tôi biết rằng tối qua tôi đã nói ra câu gì.
"Alô"
"Đang ở đâu?"
"Trước thang máy, đang định xuống ăn cơm."
"Ừm, nhanh nhanh xuống nhé, đợi lâu rồi."
Hở???? Tôi trợn tròn mắt với cái điện thoại, nhìn mặt tất cả Thiên thần với đôi mắt kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Anh Pha tới."
Tụi nó đảo mắt lên trời...
"Thấy ghét... Không có ghét vẻ đẹp trai của anh Pha đâu đó, mà là thấy ghét mày đó. Người yêu tới mắc gì là hết hồn tới cỡ đó? Mừng lên đi chứ, xúc động đi chứ, con đũy."
.
Tôi nuốt nước bọt. Thật ra tôi tới trường từ sáng sớm cũng bởi vì tránh mặt anh Pha đó. Bởi vì dù thế nào, tối nay cũng phải gặp anh ấy chắc rồi.
.
Cảm thấy mắc cỡ là lạ.
Lúc xuống tới tầng dưới, tôi tìm gặp được anh Pha chỉ tốn chút xíu thời gian. Nhờ vào hào quang của anh ấy đó. Giống như mọi người đi tách ra cho tôi thấy rõ anh Pha nữa chứ. Chắc chắn rằng anh ấy luôn là tâm điểm chú ý dù cho anh ấy ở đâu.
Anh ấy mỉm cười lúc tôi bước tới... Nhưng rồi nụ cười tắt đi khi thấy tay của tôi.
.
"Bị gì?"
"Bị dính hóa chất. Không nhớ tên hóa chất, dài quá.". Tôi từ từ nói. Anh Pha – người không quan tâm ánh mắt của mọi người trên thế giới, nắm tay tôi lên xem.
"Chắc chết... Vẫn chưa học tới, không biết phải thoa thuốc gì."
"Không sao đâu mà.". Tôi nói. "Sao lại tới vậy? Có giờ học tiếp mà, không phải sao?"
"Không biết, muốn tới.". Anh Pha nhún vai. "Ăn cơm ở đâu đây? Bên ngoài hay là...". Anh ấy nhìn về phía đám Thiên thần đang đợi tôi cách đó không xa đầy ẩn ý. "...ăn ở khoa cùng với bạn của Yo?"
"Bên ngoài cũng được."
.
Tôi không muốn trở thành tâm điểm chú ý hơn như vậy nữa. Anh Pha gật đầu, ôm lấy vai tôi, vẫy tay phân phát nụ cười cho tụi Thiên thần đang tan chảy quỵ xuống sàn từng người một, tới nỗi tụi nó quên la lối rằng tôi bỏ tụi nó lại để đi ăn cơm với người yêu.
.
Anh Pha cư xử khá là bình thường... Không có nghĩ gì nhiều như tôi đã nghĩ.
.
.
.
Đúng là như vậy mà, phải không?...
*******************************************
Trong quán sang trọng ở trung tâm mua sắm gần trường.
Tôi chỉ biết ăn trong khi anh Pha cứ múc đồ ăn cho tôi cứ như muốn tôi ăn thật nhiều hay sao ấy.
"Đầy chén rồi ạ.". Tôi nói với anh ấy. "Gì vậy? Cần em ăn hết nồi luôn không?"
"Cũng được đó. Tặng cái nồi này thành cái chén của Yo luôn đi vậy.". Anh Pha ra vẻ định đưa nguyên cái nồi lẩu suki cho tôi thiệt.
"Khùng hả?". Tôi kêu lên. "Sắp no rồi. Cho ăn gì mà nhiều giữ vậy!"
.
Anh Pha không nói gì, cứ mỉm cười một mình. Cái nụ cười này, nó không bình thường chút nào. Nó là nụ cười ẩn chứa sự gian manh, xảo quyệt mà bản thân tôi cũng không biết rằng anh ấy đang nghĩ gì trong lòng.
Nhìn có vẻ lấy lòng quá mức tới nỗi tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng một cách lạ lùng.
.
"Anh Pha!". Tôi từ từ hỏi vòng vo.
"Hửm?"
"Anh là lạ đó. Có chuyện gì xảy ra không vậy?"
Anh ấy mỉm cười lần nữa trước khi nhìn tôi với ánh mắt mà tôi muốn chui xuống gầm bàn trốn ngay lập tức... Ánh mắt trăng hoa như vậy, xấu hổ quá đi. "Bây giờ không có, nhưng tối nay thì không chắc..."
.
Okay, đã có đủ lý do để tôi chui xuống gầm bàn rồi. Thằng cha Pha hắn nhất định đang cố gắng chờ đợi (không khác gì tôi). Tôi không dám nhìn vào mắt và không nói gì tiếp. Vào ngay lúc đó, anh Pha gặp người quen biết tới chào hỏi anh ấy.
.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn, cả 2 đều xinh đẹp. Và một trong số đó tôi đặc biệt quen mặt.
.
Chế Pring... Chị ấy xị mặt ngay khi thấy tôi trong khi tôi đưa tay lên vái chị ấy một cách thật lòng.
.
"Pha... Đi nghỉ trưa xa ghê vậy đó.". Bạn của anh Pha đi chung với chế Pring chào hỏi với giọng tươi tỉnh. Nữ giới khoa Y trường tôi, tại sao toàn người xinh đẹp không vậy? "Tình cờ hết bàn rồi, ngồi chung được không?"
Anh Pha chớp mắt lia lịa, nhìn mặt tôi, nhìn nồi lẩu suki rồi nhìn mặt đối phương, không biết nên trả lời thế nào. "Có được không đó? Nồi này nấu lâu rồi đó, nước lèo nó..."
"Nhìn ngon mà.". Chị gái chọt hông cho chế Pring ngồi cạnh anh Pha. Nhưng anh Pha nhanh hơn, anh ấy đứng dậy rồi vòng qua ngồi cạnh tôi một cách nhanh chóng, để cho các quý cô ngồi ở phía còn lại. Bạn anh Pha (xin giả thiết tên trong lòng là cô gái A) làm vẻ mặt lúng túng trong khi chế Pring xị mặt hơn trước nữa. Giống như chị ấy muốn đi ra khỏi quán này lắm rồi.
.
Anh Pha cười tươi với tôi và hơn thế nữa, tay của anh ấy đặt trên bắp đùi của tôi đang vuốt tới vuốt lui một cách gây rùng mình.
.
Tôi mỉm cười lại, nắm lấy tay anh ấy rồi mặt mày cau có. "Có nóng lòng quá không?". Tôi cắn răng nói.
Anh Pha nhún vai trước khi làm ra vẻ quan tâm nước trà trong tay hơn. "Thì của anh mà."
.
"Ảo tưởng."
"Hừ, rồi sẽ biết rằng có ảo tưởng hay không."
"Tối nay xin nghỉ bệnh.". Tôi nói ngay lập tức.
"Từ chối."
.
.
Ôi... Sao thấy ghét quá vậy. Tôi mất cả đường lên đường xuống. Thằng cha Pha cười thỏa mãn lúc giúp cô gái A chọn món ăn trong khi cô gái B... ôi, không phải... chế Pring không thèm để ý gì hết, cứ nhìn chằm chằm vào nổi lẩu suki với nét mặt trống trãi.
Khi anh Pha đề nghị cho tôi và cô gái A xong, mấy anh chị ấy bước vào cuộc trò chuyện bằng ngôn ngữ bác sĩ (sắp trở thành ngôn ngữ ngoài hành tinh đối với tôi rồi mặc dù tôi học ngành Sinh học). Thế là tôi có được cơ hội ăn một cách hết mình, cái nghe cái không. Tay của thằng cha Pha cứ nghịch ngợm quanh khu vực bắp đùi của tôi không chịu ngưng tới nỗi tôi dừng việc ngăn cản luôn rồi. Nhưng nếu tới gần chỗ đó quá, chắc là tôi phải đánh tay anh ấy.
.
Có biết cách bình tĩnh không?...
.
.
.
Rrrrr
.
Tôi lấy điện thoại ra xem theo bản năng (người nghiện mạng xã hội). Lại là tin nhắn LINE hỏi giá tôi nữa. Tôi dám thề đó, tôi block cả trăm số rồi vẫn có số mới tới liên tục và cứ tới nữa tới nỗi tôi đau đầu.
.
Mẹ nó...
.
"Gì vậy?". Anh Pha hỏi ngay tức thì, liếc nhìn điện thoại của tôi và nhanh chóng cầm lấy nói chuyện giùm tôi. Lúc đó, đúng lúc thằng điên kia đang hỏi rằng tôi có giá bao nhiêu.
Thế là anh Pha bấm trả lời rằng 3 triệu rưỡi... rồi bấm block. (Gần 2,4 tỷ đồng)
"Đã bán thì phải mắc tiền một chút.". Anh ấy nói với giọng thích thú. "Xong ở đây, lát sẽ dẫn đi đổi số."
"Phải báo với ba trước.". Tôi nhanh chóng nói.
"Gọi điện báo sau khi đổi cũng được mà."
"Nói với bạn bè nữa."
"Đã nói là gọi điện báo sau khi đổi số cũng được mà.". Anh Pha quay qua thì thầm.
.
.
Chịu thua... Tôi trôi theo dòng, để cho anh Pha tịch thu điện thoại luôn. Và tiếp tục làm chân không một lần nữa trước mặt một rừng bác sĩ, không biết là đang nói bằng tiếng gì với nhau.
*******************************************
Chiều tối ngày hôn đó...
Tôi ăn mừng số mới bằng cách gọi điện cho cái người nói rằng đợi tối nay không nổi. Sau khi tôi học xong thì tôi tới đợi anh ấy ở chỗ cũ, chỗ mà anh ấy hay đậu xe đợi để đón tôi. Là trước tòa nhà đó, cái chỗ có nhiều người đi qua đi lại. Không biết tại sao giờ này đương sự vẫn chưa tới mặc dù đã nói với tôi rằng sẽ tới đợi.
Eh, tôi đang gấp gáp quá mức sao?...
Không lâu sau, có một chiếc xe tới đậu trước mặt. Một người rất đẹp trai bước xuống xe, theo sau là người đẹp trai thứ hai. Là người mà tôi rất ư là không ngờ tới bởi vì họ đang bước tới chỗ tôi. Tôi không biết cư xử sao luôn.
Anh Forth và anh Beam.
.
"Sao rồi?...". Anh Forth mỉm cười chào hỏi... Oh ho~, anh ấy đi làm cái gì về vậy? Mặt mũi tươi tỉnh, đầy sức sống dữ dội. Mặc dù có bông tai màu đen, hàm râu mờ mờ, mái tóc che trán đen bóng. "...Lâu rồi không gặp."
Trước khi anh ấy tới được chỗ tôi, anh Beam đã bước tới chen vào giữa cản trước mặt anh Forth trước rồi.
.
"Giữ kỹ thay thằng Pha.". Anh Beam nói thầm. "Nó nhờ anh tới đón Yo đi đợi nó ở khoa... kẹt làm bài nhóm.". Anh ấy dùng cùi chỏ thúc vào bụng anh Forth bởi vì anh Forth nói vào tai anh Beam đại khái là: Giữ kỹ giùm thằng Pha hay là giữ kỹ Forth vậy?
"Em về với bạn cũng được ạ, không sao đâu ạ."
"Anh tới tận đây bởi vì anh phải đón Yo theo lệnh của thủ lĩnh đó.". Anh Beam nắm lấy vai tôi. "Đi thôi, một hồi nó bực mình giờ. Nó cho anh thời gian có 15 phút thôi."
"Ơ... Anh muốn vậy ạ?"
.
Anh Forth đi dẫn đầu, mở cửa sau xe cho tôi và mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lại cho anh Beam. Bầu không khí lạ lùng này là thế nào vậy? Anh Beam nhìn có vẻ như đang hờn dỗi anh Forth không ít. Giống như không muốn chiều theo nhưng rồi cũng chịu. Nhìn khá là dễ thương đó.
.
"Muốn ăn cái gì trước không?". Anh Forth quay qua hỏi anh Beam – người đang ngồi bên cạnh, trong khi lái xe.
"Yo có muốn ăn cái gì trước không?". Anh Beam hỏi tôi
.
Tôi lắc đầu... "Em hỏi được không ạ, mấy anh?"
"Hỏi đi.". Anh Beam cho phép.
"Hai anh quen nhau rồi hả?"
"Không! / Sắp rồi.". Là những câu trả lời vang lên cùng lúc nhưng mỗi cái một nẻo. Và người có phản xạ trong việc giải thích nhanh nhất là anh Beam. "Anh không định quen với nó đâu đó. Yo nhìn đi, cả 2 người to như con trâu, không có xứng đôi giống như Pha với Yo."
"Liên quan chỗ nào đâu. Đúng không, anh Forth?". Tôi nói ghẹo gan. Anh Forth gật đầu nhếch miệng mỉm cười.
"Ờ, thằng nhóc này nói hay. Xứng đáng việc anh từng vừa mắt."
"Yo, em định theo team ai? Team Forth hay team anh?". Anh Beam hỏi với giọng hung dữ.
"Hửm?... Team ạ? Rồi team gì, ra sao ạ?"
"Nếu theo team Beam thì chính là team thích mà không chịu thừa nhận, nhưng nếu theo team anh...". Anh Forth không hề nhìn mặt tôi gì hết, cứ nhìn chằm chằm người bên cạnh. "...thì chính là team thích rồi, yêu luôn rồi. Yo sẽ cổ vũ team nào?"
.
Tôi thành không khí luôn rồi... Uh huh... Cảm thấy giống như muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, thật sự không dám cản trở mấy anh ấy. Anh Forth tán tỉnh anh Beam ra mặt dữ lắmmmmm. Dữ dội tới nỗi tôi thật sự nể câu nói ngọt ngào trái ngược với bộ dạng thô lỗ của anh ấy. Rồi khi nào anh Beam mới mềm lòng đây?
Hay là mềm lòng rồi nhưng không chịu thừa nhận giống như anh Forth nói?
.
"Yo đừng có nghe lời nó cho lắm. Mẹ nó, đúng ảo tưởng.". Anh Beam nói vu vơ, có vẻ như mắc cỡ dữ lắm.
"Cứ xem như Yo không có ở trên xe này cũng được ạ, mấy anh. Cứ tự nhiên."
"Hừ". Anh Forth quay lại nhướng mày với tôi một cái. "Muốn ăn gì thì nói."
"Đãi phải không?"
"Ờ... Đãi một tháng luôn nếu mày giúp tao đeo đuổi Beam."
"Chắc là không cần phải đeo đuổi nữa rồi, anh ơi. Em nghĩ là dính rồi."
"Thằng nhóc Yo!". Anh Beam kêu lên. "Theo team anh đi chứ, theo team anh! Thằng Kit chết tiệt nó cũng sắp chuyển sang team thằng quỷ này rồi đó."
"Yo nghĩ anh Beam đấu không lại anh Forth đâu."
"Nói gì đó..."
.
.
.
"Mỗi khi anh bị Nam khôi đeo đuổi... thường hay dễ mềm lòng lắm đó ạ." |||
.
Anh Forth cứ cười lớn trong khi anh Beam khói sắp bốc ra khỏi lỗ tai. Nhưng mà tôi nghĩ là mắc cỡ ra mặt thì đúng hơn. Kì này trong xe toàn là tiếng cười của tôi và anh Forth cho tới khi tới khoa Y.
Anh Beam suýt chút nữa đã đạp tôi xuống xe...
.
"Nếu không phải người yêu của bạn anh thì anh ra lệnh nằm dài xuống rồi.". Anh Beam nói nhỏ nhẹ, mở cửa kính. Các sinh viên khoa Y có vẻ bận rộn nhìn mặt người tới thăm trước cửa, bao gồm anh Pha nữa. "Tao đem người tới giao rồi. Đừng quên đãi tao ăn đó, Pha."
.
"Yo, tới rồi hả!"
"Mẹ nó, không nghe tao gì hết.". Anh Beam đẩy tôi về phía anh Pha, tôi thì bị anh Pha vò đầu thiệt mạnh.
"Đợi chút nhé, sắp xong rồi. Không có gấp mà, phải không?". Anh ấy cười nói.
"Không hề, không hề gấp. Làm báo cáo cả tháng nữa cũng được đó, không trách gì đâu."
.
Anh Pha mỉm cười như trước, cùng lúc nói với giọng lạnh lạnh... "Không – đời – nào!"
.
Không hề có quyền trợ giúp gì dành cho tôi trong tối nay... Tôi chấp nhận số phận của bản thân một cách ngoan ngoãn (Mày là người tự mình định ngày). Anh Pha để cho tôi ngồi đợi ở góc phòng trong khi anh ấy với bạn bè kéo nhau bận rộn tiếp. Và thêm một lần nữa mà tôi nói rằng: mặc dù tôi học Sinh học, nhưng tôi cũng không hiểu những gì anh ấy nói dù chỉ một chút.
Thời gian trôi qua cho tới khi các bác sĩ ở trước mặt đồng lòng gọi pizza tới ăn xong xuôi rồi bởi vì có vẻ như sẽ không xong một cách dễ dàng. Tôi cũng được ké một phần công đức, được ăn tận mấy miếng (bữa ăn này anh Pha lại đãi bạn bè lần nữa). Tôi ăn pizza, ăn gà, uống pepsi tới no. Và khi được trở lại ngồi ở góc phòng vừa mát vừa đáng để ngủ lần nữa, mắt tôi bắt đầu nhắm lại.
Có lẽ anh Pha cũng tội nghiệp tôi bởi vì tôi ngồi không một chỗ, chơi game trong điện thoại cả của tôi và của anh Pha tới hết pin (hôm nay không ai mang theo cục sạc dự phòng nữa chứ). Thế là tôi gục xuống, dùng balô thay gối. Để cho anh Pha khi nào xong thì hẳn đi tới đánh thức vậy.
Và đột nhiên lúc tôi chuẩn bị ngủ thiếp đi thì anh Pha lại đi tới khều...
.
"Đi vào nhà vệ sinh chung một chút đi."
Tôi dụi mắt... Lúc này bên ngoài chắc là tối rồi và tòa nhà khoa Y thì... chắc ai cũng biết mà phải không? Tôi nghĩ rằng chỗ nào cũng đáng sợ hết. Cái khoa dựa trên cái sống và cái chết của con người này...
Tôi buồn ngủ đi chung với anh Pha. Phòng mặt tiền của tầng này cũng không có tối gì, đèn còn là màu cam nữa. Hơn nữa, tôi nói luôn rằng cả tầng có sinh viên khoa Y đi vào đi ra giống y chang như ban ngày. Đâu thấy đáng sợ như tôi nghĩ đâu.
Tôi bước vào trong nhà vệ sinh trước... Và anh Pha đi theo sau... Sau đó, anh ấy khóa cửa nhà vệ sinh lại khi thấy rằng không có ai trong nhà vệ sinh.
Cái thứ đáng sợ hơn ma... thì chính là Phana Kongthanin này đó.
.
"Định làm cái gì vậy..."
.
Tôi hỏi anh Pha một cách sửng sốt. Lúc sợ người yêu mình chính là lúc này đây. Anh Pha cười lớn khi thấy bộ dạng của tôi. Anh ấy đi tới rửa tay với bộ dáng thư thả, soi gương nhìn bóng của mình một chút (Hắn ngầu mọi tư thế, mọi lúc, mọi phút giây). Và sau đó, anh ấy quay qua nhìn tôi...
.
"Tới đây."
"Hử?". Tôi phát ra tiếng thắc mắc.
"Tới đây, tới gần gần. Anh đây mà, sợ cái gì?"
.
Thật ra cũng không có sợ đâu. Ở tại nơi mà bầu không khí vừa ý, cả việc ở riêng 2 người với nhau, có cảm giác sợ có người vào nhà vệ sinh và trông chờ tới hồi hộp. Tôi thừa nhận rằng tim tôi đập mạnh dữ lắm và nó mạnh dần lên.
Điều đó liên quan tới người trước mặt này và người trước mặt này là lý do to lớn hơn cả bất kỳ lý do nào.
Anh Pha bước tới rồi luồn tay ôm lấy tôi.
.
"Yo... Người hôi lắm.". Tôi nói với giọng run run. Tôi cảm giác giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm chuyện gì đó không tốt và sợ người lớn bắt gặp. Người lớn được đề cập tới đó chính là biết bao nam sinh viên khoa Y ở tầng này, không biết họ sẽ vào nhà vệ sinh lúc nào.
"Không có hôi đâu.". Anh Pha tách ra khỏi người tôi và nhìn chằm chằm khuôn mặt. Sau đó thì đặt nụ hôn một cách nhẹ nhàng.
Nổi da gà khắp cả người...
.
"Anh Pha...". Tôi từ từ gọi, làm vẻ mặt mà chính tôi cũng không biết rằng tôi đang có cảm xúc gì. "Định làm gì vậy?"
"Ôm và rồi hôn.". Nói xong rồi làm theo lời nói một lần nữa. Lần này anh ấy hôn gợi tình hơn bằng việc vồ lấy và nếm cái lưỡi trong miệng của tôi một cách thành thạo tới nỗi tôi cảm giác như bị hút đi sức lực.
.
.
"Anh Pha.". Tôi nhanh chóng cản lại trước khi mọi chuyện trở nên quá đà. "Đây là nhà vệ sinh đó, trở về phòng trọ làm được nhiều hơn vậy biết bao nhiêu.". Tôi nói nhỏ nhẹ, cúi gầm mặt trong khi đối phương cứ lấn tới.
"Cho tới khi xong việc... Có biết rằng anh bắt đầu có sức chịu đựng kém bởi vì lời nói của Yo tối qua đó."
.
Không biết rằng đi nếm thuốc kích dục ở đâu nữa, anh Pha cố gắng sờ soạng khắp người tôi bằng tay, bằng miệng và bằng cái mũi của anh ấy. Người tôi bị đẩy dựa sát vào tường và sau đó tôi trở thành tấm bia cố định cho anh Pha sờ soạng theo ý muốn.
Tôi run rẩy khắp người, cảm thấy mê mẩn mọi thứ, mọi điệu bộ của sự tiếp xúc. Anh Pha cởi 2, 3 nút áo sơ mi của tôi ra. Và sau đó vai, xương quai xanh và ngực của tôi... không có chỗ nào mà đối phương chưa dùng miệng để tiếp xúc hết.
.
.
"Anh... Pha.". Tôi cố gắng phát ra tiếng. Trong đầu óc bắt đầu nghĩ rằng nếu làm ở đây thì có liều lĩnh quá không? Nhưng người trước mặt lại có khả năng cao quá đi mà, làm cho tôi mê mẩn khắp mọi ngóc ngách.
.
Anh ấy là con người khó để mà từ chối... Không đúng... Không thể nào từ chối thì đúng hơn.
.
.
"Bình tĩnh... bình tĩnh trước đã nhé.". Tôi nắm lấy vai anh ấy và nói với anh ấy bằng giọng điệu lắp bắp. "Dù sao thì Yo cũng là của anh chắc rồi... Phải chỗ này luôn hả?"
"Ưmmmmm...". Anh Pha ra vẻ nhìn tôi một cách suy xét. Chắc chết... Ánh mắt của anh ấy nó bất thường tới nỗi tôi cảm giác rung động khắp cả người. "Anh đặt cọc em trước, được không?"
"Không bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa là..."
"Yo không hiểu anh đâu.". Anh ấy lấn tới lần nữa. Kì này nặng hơn trước bởi vì anh ấy giữ người tôi lại bằng cánh tay của anh ấy và anh ấy đưa mặt xuống. "Yo không hiểu... rằng Yo đó, dễ thương tới cỡ nào."
.
.
Tôi thừa nhận rằng tôi mê mẩn. Tôi thừa nhận rằng tôi muốn có gì đó hơn thế này xảy ra. Nhưng ở đây là nhà vệ sinh và anh Pha có lẽ cũng không muốn lần đầu tiên của tôi thực hiện chỗ như thế này.
Chính vì vậy...
.
"Heyyy!". Tôi kêu lên thất thanh... Bây giờ tôi cởi trần phía trên bởi áo sơ mi xộc xệch. Nhưng quần của tôi kìa, nó tuột xuống cổ chân rồi. Chỉ còn lại boxer mỏng manh và nhỏ bé thôi.
Anh Pha ngồi xuống trước mặt tôi... ngẩng mặt lên nhìn rồi mỉm cười với tôi. Sau đó thì... cởi boxer của tôi ra một cách nhanh chóng. Và Yo nhỏ đã chỉ thẳng mặt anh Pha ngay tức thì. Tôi xấu hổi tới nỗi mặt đỏ ửng, mắt nhắm nghiền, cố gắng không nhìn...
.
.
"Nhìn anh đi.". Anh Pha từ từ nói... "Yo à, nhìn anh."
.
Tôi không dám... Tôi vẫn nhắm nghiền mắt. Nhưng không lâu sau, tôi từ từ mở đôi mắt nhìn anh Pha – người đang ngẩng mặt lên nhìn tôi một cách trông chờ.
.
.
"Anh chưa từng làm như vậy với ai hết đó..."
"..."
.
"Anh chịu làm nô lệ của Yo."
"..."
.
"Sẵn sàng cho anh đặt cọc thân thể của Yo chưa?"
.
.
Đó là sự rùng mình mới lạ mà tôi lần đầu được cảm nhận. Tôi không thể nào kiềm nén cảm giác này được khi người đang làm cho tôi là người mà tôi yêu tới tận đáy lòng. Tôi vừa nhìn hành động của anh ấy, nhắm mắt mỉm cười một cách thỏa mãn. Tôi phát ra tiếng kêu một cách không kiềm chế được khi tôi ở tại vị trí mà tôi có thể gọi nó là sự sung sướng tuyệt vời hơn bất kì lần nào bằng chính tay mình.
Trời phật... Tôi mê đắm người con trai này rất nhiều.
.
.
"Ư..."
.
.
Tôi vô ý sờ lấy tóc của anh ấy...
.
.
"Ah..."
.
.
Có thể là nắm luôn rồi, nhưng anh ấy không hề giận...
.
.
"Aa..."
Và khi lên tới đỉnh... thì tôi mới biết rằng tôi là người điều khiển khuôn mặt của anh ấy bằng tay của chính mình.
.
.
Tôi cảm thấy sung sướng tới chóng mặt... Nhìn thấy không gian xung quanh quay vòng một chút trước khi nó bắt đầu trở về trạng thái bình thường. Anh Pha đứng dậy cúi xuống hôn môi tôi một lần nữa trong khi miệng của anh ấy... dịch... của tôi đầy khắp miệng.
Thừa nhận rằng tanh khắp miệng... Nhưng cũng khá là lạ... giống như đang chia sẻ hạnh phúc với nhau.
.
.
Tôi đỏ mặt... Lúc anh Pha mỉm cười với tôi và rửa tay... Cảm giác giống như bản thân vừa mới nhận được vinh dự mà người con trai này dành tặng cho. Người con trai mà bao nhiêu cô gái của gần cả trường nhắm tới.
Anh ấy bước tới chỉnh sửa, cài nút áo cho tôi... mặc quần áo cho tôi đàng hoàng. Tôi nhìn anh ấy một cách ngại ngùng, cảm thấy mắc cỡ lắm lắm. Chính tôi cũng không giải thích được rằng tôi cảm thấy thế nào.
Anh Pha nắm tay tôi tới cửa nhà vệ sinh, ra vẻ giống như định đi ra họp bàn báo cáo như trước.
.
.
... Nhưng tôi giữ anh ấy lại.
Tôi đã biết rằng việc làm chuyện như vậy, người được làm thật sự cảm thấy giống như được nhận vinh dự và tình yêu nhiều biết bao nhiêu từ người làm.
.
.
Và tôi cũng muốn cho anh ấy biết...
.
.
"Hửm?..."
"Yo...". Tôi nói lắp bắp.
"Sao nào?"
"Yo..."
"..."
.
.
.
.
.
"Bây giờ Yo xin được đặt cọc lại anh Pha... được không ạ?"
"Yo..."
"H... Hửm?"
.
Anh Pha ở phía trên người của tôi, nhìn tôi qua ánh sáng lung linh hơn bình thường. Mặc dù ánh sáng trong phòng tôi nó sáng tỏ muốn chết, nhưng lần này lại không như vậy.
Mọi thứ như thuận theo ý. Yên tĩnh, thanh bình nhưng lại làm cho tôi hồi hộp đến lạ lùng.
Người con trai trước mặt... đang chuẩn bị là chủ sở hữu tôi.
Người con trai mà tôi đã lựa chọn từ lâu lắm rồi.
Anh ấy là người có khuôn mặt đẹp trai như thần thánh. Làn da, đôi mắt, mũi, bờ môi được phân bố sao cho hòa hợp một cách hoàn hảo, thân hình vượt trội, cơ bắp đúng như của người quan tâm, chăm sóc bản thân đàng hoàng, là thứ nhấn mạnh với tôi rằng tôi may mắn biết dường nào vì đã chọn anh ấy. Và anh ấy cũng là người chọn tôi.
.
"Nếu vẫn chưa sẵn sàng... thì anh vẫn đợi nổi đó."
.
Anh ấy nói với giọng run run. Tôi biết rằng anh ấy không có ý giống như lời đã nói bao nhiêu đâu.
Anh ấy bật cười một chút trước khi phà ra hơi thở một cách dịu dàng, trong khi với tay tới cởi nút áo sơ mi của tôi từng nút một trong lúc ánh mắt của anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm tôi không rời đi.
Tôi sắp tan chảy bởi ánh mắt mà anh ấy truyền tới cho tôi. Thề luôn rằng tôi chưa từng được ai nhìn với ánh mắt ngọt ngào, sâu sắc tới như vậy. Hoặc có khi ngọt đến quá mức...
.
...giống như thuốc độc.
.
Ngọt ngào ẩn giấu sự gian tà theo kiểu mẫu của Phana mà có khi tôi không biết tới.
.
"Chắc chết... anh mắc cỡ đó.". Anh Pha nói nhỏ nhẹ. "Yo làm anh mất đi sự tự tin."
"Như thế nào?"
Hai chúng tôi nói với giọng gần như là thì thầm dịu dàng. Khuôn mặt của tôi và anh ấy cách nhau không xa. Thật ra thì cách nhau rất ngắn thì đúng hơn...
.
.
"Anh có làm Yo sung sướng được không?"
.
Anh ấy nói. Nhưng tay của anh ấy vẫn đang cởi nút áo của tôi. Và cuối cùng cũng đã cởi hết ra thành công.
.
"...Trong nhà vệ sinh lúc nãy cũng được đó.". Tôi nói chọc ghẹo.
"Đừng làm ánh mắt như vậy."
"Hửm?"
"Đúng là khiêu gợi nhau mà.". Anh Pha đem người của anh ấy áp sát vào người của tôi. Trời phật! Tôi cảm nhận được cái nóng mà anh Pha truyền tới qua đường cơ thể. Tôi cảm thấy rằng không có chỗ nào mềm hết. Hỏi thiệt, anh ấy có chút mỡ nào giấu trong người không vậy?
.
Tôi vươn người nhận nụ hôn mà anh Pha truyền tới một cách hiểu chuyện. Lần này không giống những lần khác mà chúng tôi từng hôn nhau. Nó vừa đầy cảm xúc, nóng bỏng truyền qua cảm giác thèm khát của nhau được chôn giấu vào nơi sâu thẳm biết bao lâu.
Không biết nữa. Tôi không mô tả rõ được cảm giác lúc này cho lắm. Nó thật sự vượt quá ngôn từ mô tả. Việc chúng tôi ôm ấp, trao đổi vị hôn với nhau một cách không biết mệt mỏi, chuyển động thân thể tiếp xúc qua lại với nhau như vậy, tôi cảm thấy vừa hạnh phúc, ấm áp và ham muốn không bao giờ kết thúc.
Tôi run người... Chưa từng cảm thấy bao giờ. Clip mà tôi từng xem lướt qua và sự thật quá là khác nhau. Và khi đối phương là người mà tôi có tình cảm nhiều tới như vậy, nó là cái gì đó mà tôi thật sự không biết nên mô tả thế nào.
.
"Hửm...". Anh Pha lui đi nụ hôn, thì thầm bên tai tôi với giọng điệu làm rùng mình. "...Không cần phải gồng mình tới như vậy đâu."
.
Ừ thì anh ấy nói được, từng trải qua bao nhiêu trận chiến rồi mà. Tôi nhắm nghiền mắt với sự xấu hổ. Hên là ánh sáng trong phòng không tỏ bao nhiêu, nhưng nụ cười tỏa sáng ở gần tôi được truyền tới là thế nào đây? Anh ấy nhìn thấy tôi à?
Không biết rằng áo đã bị lột mất từ lúc nào, nó đã biến mất khỏi người tôi rồi. Bây giờ cơ thể cởi trần phía trên của tôi nhìn có vẻ như chỉ có người phía trên là người độc chiếm duy nhất. Tôi run giật dữ dội, bờ môi nóng nhẹ từ từ hôn cơ thể của tôi, vòng quanh lần lượt từ cổ cho tới ngực.
.
"Hức.". Tôi cố gắng cắn môi để không phát ra âm thanh kì cục.
"Đừng kiềm nén... Anh thích nghe tiếng của Yo.". Anh Pha nhìn tôi và trườn người lên hôn mạnh mẽ ở môi lần nữa.
"Ư... Ưmmm.". Lần này tôi không che giấu âm thanh đó cứ như chờ đợi câu cho phép từ miệng của anh ấy.
.
Tôi từ từ đưa tay lên gác lên bờ vai rộng một cách thư giãn.
.
"Đừng hôn chỗ này... Ưaa.". Tôi run khắp cả người khi anh Pha kéo lưỡi vòng quanh khắp ngực của tôi. "Aaa... Đừng mà.". Tôi đưa tay lên chống đỡ.
"Hửm... Tại sao vậy?". Anh ấy hỏi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
"Đừng mà... A... Nó... nh... nhột... Ưaaa.". Anh Pha kéo lưỡi vòng qua vòng lại khắp mọi chỗ. Tôi nổi da gà cả người. Hai tay bấu víu lưng anh Pha thật chặt tới nỗi không biết rằng có thành vết gì hay không. "Ưaa..."
.
Sắc mặt của anh ấy nhìn có vẻ vui sướng lúc tôi phát tiếng rên không thể kiềm nén được. Cái lưỡi quậy phá và bờ môi mỏng nhưng mềm mịn đó là vũ khí nguy hiểm mà tôi phải bắt đầu e ngại. Anh Pha bắt đầu cởi quần của tôi trong khi tôi đang ưng thuận theo lực hôn, lực tiếp xúc mềm mại, dịu dàng đang chuyển động trên cơ thể của tôi, dù cho là bằng tay hay bằng miệng đi chăng nữa.
Không lâu sao, quần sinh viên của tôi đã bị tuột ra khỏi người. Lộ ra cho thấy boxer mà tôi cố ý chọn cái mới để mặc.
.
.
"Hừ, chàng trai H&M."
.
Tôi nhắm chặt đôi mắt khi boxer của tôi bị cởi xuống tới bàn chân. Cơ thể tôi trống trải, lúc này không còn cái gì hết.
.
.
Chắc chết... Tôi đang trần truồng trước mặt Phana Kongthanin.
.
"Sẵn sàng rồi hả?". Anh Pha chọc khi thấy nhóc nhỏ của tôi lộ ra. Vẻ mặt ham vui trộn lẫn với dâm đãng.
"Đừng có nhìn đó.". Tôi xấu hổ lắm, nhanh chóng đưa tay lên che lại.
"Không cần phải xấu hổ, dễ thương vậy mà Yo.". Giọng dịu dàng của anh ấy làm cho tôi cuốn theo. Anh ấy từ từ kéo tay tôi ra một cách ngập ngừng.
.
Bây giờ tôi muốn đem cái đầu chôn vào gối và chìm xuống biến mất vào cái giường. Cảm giác đó biến mất một cách nhanh chóng khi tôi cảm thấy cơ thể nóng rực áp xuống đè khắp cả người. Anh Pha cũng trần truồng. Lúc tôi cứ cảm thấy xấu hổ, chắc là anh ấy dùng thời gian đó để giải quyết quần áo của anh ấy...
.
...Anh thấy lẹ thật.
.
Tôi đỏ mặt khi cảm nhận được cái nóng rực ở bụng... Nhóc Pha nhỏ liên tục tiếp xúc với tôi một cách cố ý và không cố ý, làm cho tim tôi đập liên hồi và có cảm giác nhiều hơn nữa. Trời phật... đây không phải là nhóc Pha nhỏ nữa rồi...
.
Tôi cử động thân thể tránh đi khi anh Pha cúi xuống hôn và cắn nhẹ lên vành tai.
"Nó nhột nhột... đó ạ... Ưaa.". Anh ấy vùi vào cổ tôi không ngừng và gấp đôi lực lên lúc anh ấy muốn cắn quanh cái cổ đó... Mong là ngày mai sẽ không bị để lại vết... Tôi cầu nguyện một cách buồn cười.
Tay của anh Pha vuốt ve khắp người tôi chầm chậm và từ đó anh ấy dừng lại ở nhóc nhỏ của tôi "Ah...". Tôi bất ngờ kêu lên bởi vì vẫn chưa quen với sự tiếp xúc từ tay của người khác.
Anh Pha mỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt ngọt ngào, say đắm... hơi nhiều một chút. Anh ấy nắm lấy Yo nhỏ của tôi mơn trớn qua lại với cái của mình giống như cho 2 đứa nó làm quen với nhau. Tôi cắn môi, hít thở mạnh với sự hồi hộp.
.
.
"Ah...". Tôi kêu lên khi anh ấy cố gắng chơi đùa với phần đầu của nhóc nhỏ.
.
Anh ấy cho cả 2 làm quen với nhau như vậy, tiếp xúc với nhau không ngừng nghỉ. Tôi nóng hổi cả người, hơi thở ngắt quãng tới nỗi phải mở miệng lấy oxy cứ như tôi khao khát nó còn hơn bất cứ thứ gì.
.
Thật ra thì không phải... Tôi khao khát người con trai này... hơn cả oxy.
Và có vẻ như anh ấy nhận biết được sự ham muốn của tôi...
.
.
"Hey!". Tôi kêu nhẹ lên khi đột nhiên người tôi nhổng lên lúc anh Pha di chuyển tay tới bóp 2 bên mông của tôi.
"Yo!"
"D... Dạ?". Mặt tôi đỏ ửng.
"Bây giờ... anh không thể rút lui được nữa rồi đó."
Tôi nhắm nghiền mắt rồi từ từ mở ra nhìn mặt anh Pha, cứ lặp lại như vậy. Tôi chưa từng thấy anh ấy làm vẻ mặt như thế bao giờ. Nhìn có vẻ đẹp trai, ngầu và ẩn chứa sự thèm khát đối với cơ thể tôi mà tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ có thể truyền đạt ra nhiều tới như vậy.
Anh ấy đẹp trai lắm... và điều đó làm cho tôi cảm thấy sự tỉnh táo bị vỡ tan tành.
.
.
"Sẵn sàng để trở thành của anh chưa?"
Anh ấy nói giọng lắp bắp trước khi nắm lấy chân của tôi tách ra 2 bên. Eo của tôi bị nhấc bổng lên khỏi chỗ nằm, cứ nhổng lên như vậy. Anh Pha cầm lấy lọ gel trong suốt ở bên cạnh giường mà tôi không biết rằng đã được đặt ở đó từ lúc nào, thoa vào tay trước khi cẩn thận thoa vào con đường tình yêu của tôi một cách dịu dàng.
Tôi nhắm mắt thoải mái... nó mát mẻ và ẩm ướt... Anh Pha thử luồn ngón tay vào nhè nhẹ cứ như muốn thử trước. Nhìn có vẻ như anh ấy không muốn tôi cảm thấy gì tại chỗ đó, nên anh Pha nhẹ nhàng hôn môi của tôi lần nữa và đùa giỡn bằng lưỡi - vũ khí của anh ấy.
Giống như trái tim tôi thoát ra khỏi lồng ngực. Tôi thở hồng hộc không ngừng. Bây giờ tôi không điều khiển bản thân được, miệng cứ chiều theo cái lưỡi nóng hổi từ cái miệng hôn liên tục một cách nóng bỏng. Tiếng hơi thở của anh Pha và tôi hòa vào nhau. Hơi máy lạnh man mát. Bầu không khí từng ngọt ngào, mát mẻ bây giờ lại nóng như thiêu.
.
.
"Sẵn sàng nhé...". Anh Pha thì thầm bên tai.
.
Tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt. Sau đó không lâu, tôi cảm nhận được vật đâm sâu vào trong cơ thể.
.
"Đ... Đau ạ.". Tôi vừa kêu vừa rên nhẹ.
"Đây còn chưa phải hàng thật.". Anh Pha từ từ đút ngón tay lắc lư qua lại để chuẩn bị cho tôi sẵn sàng đón nhận nhóc Pha nhỏ lớn hơn vậy gấp mấy lần.
.
"Đau ạ.". Tôi kêu lên khẩn cầu khi 2 ngón tay vào tới điểm tận cùng, vừa nhói vừa khó chịu hết cả người.
"Chặt quá..."
.
Tôi chỉ có thể nhắm mắt, cắn môi, tiếp xúc với cảm giác nhói nhói mới lạ. Tôi không thể nhịn được mà phát ra tiếng 'Shhh'. Thật đó, tôi cố gắng nhịn rồi, nhưng không thể kiềm nén được.
.
"Cho anh... tiến vào bên trong Yo nhé.". Anh Pha thì thầm nói với tôi bằng giọng ngọt ngào rồi hôn nhẹ lên gò má. Tôi nhắm chặt mắt. Cả 2 chân bị đẩy rộng ra 2 bên hơn trước. Bàn tay lớn từ từ rút ngón tay thon ra khỏi chỗ đó của tôi trước khi tôi cảm nhận được cái nóng vòng qua vòng lại tại chỗ đó... Chỉ bấy nhiêu thôi đã cảm thấy rùng mình kích thích rồi. Sắp tới sẽ là hàng thật rồi nhỉ...
.
Tôi nuốt nước bọt vào trong họng "Ah". Tôi đưa tay lên chống lên ngực anh Pha... Trời phật... Nó lớn lắm. Tôi thấy sợ.
.
"Đừng gồng mình mà, em yêu..."
"... Ức..."
"Anh yêu Yo."
"Ưaaaaa..."
"Trở thành của anh nhé."
.
Trời phật ơi, cứu tôi với...
.
"Aaaaa"
"Ưmmm..."
"Anh Pha... đau..."
.
Tôi nói với giọng giống như sắp khóc. Bây giờ tôi thật sự sắp khóc tới nơi rồi. Cảm thấy giống như cơ thể sắp vỡ ra sao sao ấy. Các cơ vùng mình của tôi đều co lại trong khi người mà tôi van nài có vẻ như đang cố gắng tiến vào nhẹ nhất có thể... Nhưng tôi vẫn đau.
Tôi cắn răng... Nó thật sự đau... Anh Pha hôn tôi thay sự an ủi và nó thật sự đỡ nhiều... Tôi cố gắng kiềm nén cái đau đó... Bây giờ anh Pha đang làm vẻ mặt sung sướng cực kỳ... Anh ấy ôm chặt lấy tôi để tôi tới gần anh ấy trong khi anh ấy cũng đang tiến gần tới tôi.
.
Cái đó... Cảm thấy thích nhỉ.
.
Tôi vươn người lên ôm thật chặt anh Pha cứ như muốn truyền đạt rằng trong người tôi nó khít chặt tới cỡ nào. Người trước mặt bắt đầu chuyển động ra vào trong người của tôi một cách nhanh chóng. 'Chậm chậm thôi ạ', tôi càm ràm trong lòng nhưng miệng cứ rên một cách sung sướng xứng với điều mà anh Pha tiếp đãi cho tôi.
.
"Ưa... Ưa."
"Hà... hà... hà...". Tiếng thở hồng hộc của anh Pha vang bên tai. Anh Pha nhấp mạnh theo nhịp và nó bắt đầu nhanh dần lên. Sự đau đớn từng có bắt đầu biến mất khi có thứ khác thay thế vào hoàn toàn.
.
"A... A"
"Em yêu... Ưa... Wayo... Trẻ ngoan.". Anh Pha cũng rên câu không ra nghĩa.
"E... Em... cảm thấy... Ưa... Nó... Ah.". Tôi sắp rồi. Cái hông dày của tôi chuyển động không ngừng theo lực di chuyển.
.
"Cùng nhau tới nhé...". Anh Pha vuốt đầu tôi và di chuyển tay tới nắm hông của tôi, bóp mạnh trước khi di chuyển vào mãnh liệt.
.
Chắc chết... Tôi sắp chịu không nổi rồi.
.
Anh Pha cũng vậy... Anh ấy tiến vào không ngừng nghỉ... Tiếng rên của chúng tôi thi đua với tiếng cơ thể va chạm nhau.
.
Chịu không nổi...
.
Tôi bắt đầu chịu không nổi...
.
Và rồi...
.
"Ah... Aaaaa"
.
Và hai chúng tôi cùng nhau phóng ra. Tôi cắn răng nhắm chặt đôi mắt. Đó là cảm giác sung sướng khó mà có thể mô tả được. Anh Pha vẫn cứ ôm lấy tôi, vùi khuôn mặt vào vai của tôi và có hơi thở từ từ chậm lại, chậm lại.
Điên thật... Anh Pha 'xong' trong người của tôi.
Sao chúng tôi lại có thể quên chuyện bao cao su chứ...
Anh Pha nhìn về phía tôi, từ từ rút cơ thể ra khỏi người tôi... Chắc là anh ấy cũng nghĩ như vậy, khuôn mặt nghẹn lời với tôi dữ lắm.
.
.
Durex vẫn được đặt đẹp đẽ bên cạnh giường, không hề được đụng tới.
.
"He...". Anh Pha cười khô khan, đứng dậy khỏi giường, đi hiên ngang khoe cơ thể đáng nhìn khắp phòng. "... Quên mất."
.
Anh ấy đi tới lấy khăn giấy lau thứ mà chúng tôi gây ra trên giường. Anh Pha lật người tôi nằm nghiêng và thực hiện việc lau cái đó khỏi người tôi. Tôi cảm thấy hết sức lực, tê cứng và chóng mặt.
Lần cuối cùng còn ý thức là lúc anh Pha đắp mền cho tôi. Sau đó tôi không còn ý thức được chuyện gì nữa.
*******************************************
Tôi giật mình tỉnh dậy... xung quanh vẫn đang tối. Đồng hồ bên giường nói với tôi giờ là 4 giờ sáng... Tôi cử động cơ thể, sự đau đớn vẫn chạy giỡn khắp thân người, đặc biệt là phần bên dưới. Bây giờ tôi đang ở trong cái mền với anh Pha đang ngủ mê ở bên cạnh.
.
"Dậy hả?"
Ai nói hắn ngủ mê... Tôi phải không?... Ok, tôi sai. Anh Pha không có ngủ mê, bây giờ đã thức dậy rồi. Anh ấy đang mở mắt ra nhìn mặt tôi.
.
"Ừm..."
"Đau?"
"Cũng... không hẳn."
"Anh bế Yo đi tắm rồi đó... Có nhận ra không vậy?"
.
.
Nước chắc là ấm lắm, không thì chắc là tôi gật gù dữ lắm. Tôi lắc đầu nhè nhẹ.
.
"Suýt chút là có được Yo lần nữa rồi..."
"Hey!". Tôi hết hồn kêu lên... Không thể nhịn được mà phàn nàn. "Một lần thôi đã đau tới như vậy."
Anh Pha cứ mỉm cười, nhắm mắt rồi lấy tay vuốt tóc tôi nhè nhẹ. "Ngủ được rồi, chàng trai nhỏ H&M."
Tôi vẫn cứ chau mày khi nghe thấy anh ấy nói như vậy. "Chọc hoài... Chỉ là boxer thôi mà."
"Để Yo có thể nhớ lần đầu của tụi mình chứ sao."
.
Hừ, vậy cũng nghĩ ra được. Tôi lén mỉm cười nhẹ trước khi ngưng cười ngay lập tức.
.
"Còn anh Pha mặc cái gì vậy?"
Anh ấy nhớ của tôi, thì tôi cũng phải nhớ cái của anh ấy chứ...
"Không thấy hả?"
Tôi nhớ rằng lúc đó anh Pha cởi lẹ lắm... Không kịp nhìn thấy đâu, ngoại trừ màu trắng trắng.
"Không thấy."
"Ưm... Làm sao đây? Bây giờ anh mặc quần ngủ rồi nữa chứ."
.
Anh Pha lật mền ra cho tôi xem. Anh ấy lấy quần dài của tôi ra mặc (và nó trở thành quần lửng luôn rồi).
.
"Thì chỉ cần nói.". Tôi nhanh chóng quay đi nhìn chỗ khác. Chắc chết. Cởi trần ở trên và mặc phần bên dưới cực kỳ thấp. Thấy lờ mờ vết lông gì đó không biết... rõ ràng là đang quyến rũ tôi.
"Không được, Yo phải thấy bằng chính mắt mình."
"Cởi.". Tôi nói giọng cứng rắn cứ như ra lệnh.
"Hừ, không."
"Anh Pha."
"Cởi giùm đi."
"Ôi, ngủ đây.". Tôi nhanh chóng cắt đứt cuộc đối thoại. Không biết cũng được, boxer ở Thái thì có bao nhiêu nhãn hiệu đâu. Tưởng tượng là anh Pha mặc Rosso đi vậy.
.
"Cái gì? Không muốn biết hả?"
"Nếu khó khăn quá thì khỏi biết đi thì hơn. Ngủ đây.". Tôi nhắm mắt.
"Wayo!". Anh Pha nói giọng nghiêm khắc.
"Đang ngủ."
"Ngủ rồi thì sao mà trả lời được.". Anh ấy kéo tay của tôi.
.
"Heyyy!". Tôi kêu lên, bởi vì anh Pha lấy tay tôi sờ vào cái gì đó không biết, mỏng manh muốn chết. Lông gì đó không biết đang đụng trúng vào tay tôi rồi. "Thằng cha Pha!"
"Đây nè.". Anh Pha dùng tay của tôi nắm lấy quần rồi anh ấy bắt tôi kéo lưng quần xuống một chút. "Thấy chưa?"
.
Tối lắm... Thấy được chắc?
Tay còn lại đang rảnh rỗi của anh Pha lấy mền ra một cách nhanh chóng.
Thấy rồi... Calvin Klein màu trắng... Chắc chết... Gợi cảm dữ lắm... Nó hợp với thân hình của anh Pha lắm bởi vì nó vừa đúng ngay dưới cơ sáu múi của anh Pha.
Dù cho tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi chảy nước miếng.
Ok, tôi cũng là một thằng con trai, cũng dâm đãng giống như tụi con trai thông thường vậy đó...
.
... Chỉ là không thích thể hiện ra thôi.
.
"Ừm, thấy rồi.". Tôi định rút tay về, nhưng không kịp với ngài Phana, lẹ hơn nhiều. Anh ấy kéo tay tôi lại thôi còn chưa đủ, có vụ ép buộc tay của tôi chạm vào trung điểm của Calvin Klein của anh ấy nữa chứ.
Nhóc Pha nhỏ... vẫn chưa chịu ngủ yên.
.
Anh Pha nhìn mặt tôi cứ như có âm mưu. "... Yo đánh thức nó dậy đó."
Tôi nhìn mặt anh ấy... nuốt nước bọt... không dám quyết định.
.
.
Vào lúc tôi đang lưỡng lự, anh Pha thừa cơ hội này hôn mạnh mẽ lên bờ môi của tôi một cách nhanh chóng...
.
...Và nó cứ thuận theo tự nhiên. Khi cảm hứng được đánh thức, thì người ở phía trên làm nghĩa vụ của mình một cách tốc hành bằng việc cưỡi lên người tôi cứ như hiểu nhiệm vụ.
Tôi chỉ có thể để yên trôi theo dòng...
.
.
... Đêm đầu tiên, lần duy nhất, có vẻ như không phải là chuyện đáng ghi nhớ gì.
Tôi thật sự chỉ nghĩ như vậy. Nhưng bạn tin không? Rằng nó không đủ đối với chàng trai Calvin Klein.
.
.
Tiếp tục thêm 2 lần... Đúng lúc gà gáy... Và đúng lúc tôi đang suýt chết...
*******************************************
Hôm sau tôi dậy trễ...
Có ý thức lúc anh Pha thơm lên trán của tôi. Và cảm thấy ý thức trở nên rõ hơn nữa khi anh Pha đang cười vang với tờ giấy A4 được luồn vào trong phòng của tôi.
.
.
"Cái gì vậy...". Chắc chết, cảm thấy cơ thể như vỡ ra... Tôi cử động thân người không được cho lắm, thế nên anh Pha đưa tờ giấy đó tới cho tôi đọc.
Chết mẹ... Tôi không biết nên đem mặt giấu đi đâu nữa.
.
.
.
Chơi nhau hào hứng dữ... Tôi không ngủ được gì hết. Từ phòng bên cạnh. |
.
.
"Hahaha"
"Cười cái gì chứ, anh Pha? Người ta mắng đó."
"Có nghĩa là tay nghề anh tốt."
"Anh Pha!"
"Chấn động tới tận phòng bên cạnh."
"Tường phòng mỏng nhỉ."
"Bị rồi còn không tin nữa hả?"
.
.
Tôi nói không nên lời, chỉ có thể nhìn tờ giấy đó với sự không an tâm. "Dám nhìn mặt người ở phòng bên cạnh không đây."
"Biết đó là ai hả?". Anh Pha hỏi.
Thật ra chưa từng thấy mặt đâu. Bạn cùng khu trọ mà ở gần nhau thì có mình chế Pring là tôi quen thôi.
.
.
"Tốt mà. Để người đó biết được rằng Yo có chủ rồi."
Tôi nhìn mặt anh Pha, người đang làm vẻ mặt nghiêm túc với tôi.
.
"Tên này chắc chắn vẫn sẽ không ngủ được nhiều đêm nữa, anh nói luôn."
"Anh Pha... ham mê quá vậy."
"Hờ hờ... Đi ăn sáng nhanh lên."
.
.
Anh Pha đưa tay lên... Tôi thấy cạp quần của Calvin Klein lấp ló và cả vết lông gì đó không biết. Điều đó làm cho tôi phải nuốt nước bọt nhanh chóng nhìn sang hướng khác tức thì.
Điều mà tôi nhận ra rằng chàng trai H&M như tôi đây thua thiệt chàng trai Calvin Klein này cực kỳ...
.
.
"Nhìn cái gì vậy?". Anh Pha lướt mắt theo ánh mắt của tôi. Tôi nhanh chóng di chuyển ánh mắt một cách cấp tốc. "Hờ hờ, H&M nhớ Calvin Klein hả?"
Tôi không trả lời... quay qua nhìn hướng khác.
.
.
"Đừng lo. Tụi nó chắc chắn sẽ được gặp nhau hằng đêm."
Và đêm tiếp theo đó đúng thật là như thằng cha Pha nói.
.
.
.
Tôi mắc nghiện Calvin Klein.
.
.
.
.
.
Không đúng... Tôi mắc nghiện Phana Kongthanin thì đúng hơn.
{ = Forth = }
"Forth chết tiệt!"
Trong khi tôi đang ngồi ở bàn ghế đá tại khu vực sân dưới tòa nhà, tôi nghe thấy tiếng bạn gọi. Tôi ngồi quay điện thoại chơi như chóng chóng lâu lắm rồi. Bạn biết rằng trong đầu tôi đang nhớ tới ai mà, phải không?... Không cần nói chắc ai cũng biết. Tôi quay điện thoại chơi như vậy bởi vì tôi muốn liên lạc với người đó, nhưng tôi không dám. Tôi không có nhát, nhưng chắc là Beam đang bận bịu lắm nên tôi thấy ngại.
Và bởi vì không có làm gì với cái điện thoại, nên tôi quay qua để ý tới chủ tịch hội học sinh khóa tôi cực kỳ mọt sách, đang đi sờ mắt kính từ xa cùng với một chồng tài liệu.
.
Cảm giác giống như sắp có việc ào tới.
"Gì vậy?". Tôi không làm chủ tịch khóa nhưng chắc chắn phải làm trưởng nhóm giáo dục đàn em những năm tiếp theo. Bạn bè nói rằng tôi giáo dục giỏi mà đẹp trai nữa, có lẽ mấy em sẽ vào tham gia hoạt động khá nhiều. Tóm lại nó khen cùng lúc muốn hàng khuyến mãi là việc tôi làm công giúp cho khoa.
Ờ... Tùy tụi bây luôn đó.
.
"Hội trại chứ gì, cái mà chúng ta nói sẽ đi ngoại thành đó."
"Ừm, rồi?"
"Mày phải đi cùng đó."
.
Tôi nhắm mắt như chịu thua trước số phận. Thật ra thì tôi thích hoạt động nhưng sau khi bắt đầu quyết định đeo đuổi Beam, tôi cực kỳ không muốn ra khỏi trường hay ra khỏi thành phố, chắc chết.
.
"Ờ". Tôi nhận lời cho qua.
"Tuần này.". Nó vẫn cứ nhắc lại.
"Biết rồi."
"Không cần phải làm gì hết, không có hoạt động gì nhiều. Dẫn mấy em đi làm việc tốt, hòa nhập xã hội, hiểu ý tao mà phải không, cái người thu hút gái?"
"Ờ, ờ, ờ, ờ."
"Đừng có mà cứ lo dính với bác sĩ ở đâu đó..."
.
Tôi quay qua nhìn thằng đeo kính, nó bắt đầu nuốt nước bọt khi thấy ánh mắt của tôi trước khi bỏ chạy một cách nhanh chóng bởi vì sợ tôi đá. Tôi cười nhẹ trong lòng và đổi sang khuôn mặt bối rối một cách nhanh chóng.
Cái hội trại này ăn thời gian cả thứ bảy và chủ nhật. Xây thư viện và sơn lại trường học, Kỹ thuật ngành tôi đi hằng nằm và năm nay lại đi nữa.
Chắc là không được gặp Beam...
.
.
Bây giờ là lúc 16h37'. Không dám chắc rằng Beam tan học hay chưa. Beam chưa bao giờ gọi cho tôi gì hết, nhưng sẽ luôn luôn trả lời LINE dù cho đã trôi qua bao nhiêu lâu đi nữa. Cái vụ đọc mà không trả lời thì tôi chưa chừng được tiếp xúc, toàn là đọc hết rồi trả lời một lần.
Tôi đeo đuổi Beam. Tôi hiểu rõ, không hề mong Beam sẽ gọi điện hay bắt chuyện trên LINE trước đâu. Có vẻ đó không phải chủ nghĩa của Beam. Lúc gặp nhau nó thích cư xử như tôi phiền phức muốn chết. Nhưng chính điều đó làm cho tôi thích tiếp cận nó và ở bên cạnh nó.
Tóm lại là thứ bảy, chủ nhật này... Tôi nhịn ghi điểm.
.
"Hey, thằng đẹp trai.". Thằng Laem khều lưng tôi và ngồi lên bàn trong khi tôi ngồi xuống ghế. "Đang đóng vai nam chính MV hả thằng quần? Bài gì đây nhỉ... Cầu xin em hãy yêu anh, yêu anh đi mà... Anh sẽ không làm cho em buồn lòng... Anh biết rằng anh đấu lại người đó... không bằng được người mà em có..."
Muốn đánh vào đầu nó dữ lắm. Hát cũng lạc tông, làm hỏng hết bài hát của người ta.
.
"Quần!"
"Hờ hờ.". Người biết rõ tình hình của tôi cứ mỉm cười và rồi... "Không có nói chuyện với Beam hả?"
"Là sao?"
"Ý tao là lúc này đó."
.
Tôi nhìn cái điện thoại đang im lặng và còn rất nhiều pin. "Không có."
"Hèn gì.". Thằng Laem chết tiệt làm vẻ mặt ghẹo gan. "Nó kiếm mày đó."
"Hử? Hồi nào?" Tôi hăng hái ngay lập tức.
"Mới nãy, đây nè.". Thằng Laem đưa điện thoại tới cho tôi xem. Thằng quỷ này nó thật sự có nói chuyện với Beam của tôi.
.
.
BEAM : Laem chết tiệt!
BEAM : Mày thấy thằng Forth ở đâu không...
.
.
Chắc chết! Beam mới hỏi vài phút trước đây thôi. Điều đó có nghĩa rằng lúc tôi mơ mộng tới Beam cũng vừa đúng lúc Beam hỏi về tôi.
Rồi nhìn thằng Laem nó trả lời... Muốn đá nó một lúc.
.
.
C. Laem : Ai mà biết, đâu phải chồng nó đâu.
C. Laem : Đang định đi kiếm nó đây, có gì không?
.
.
C. Laem này là nó cố tình làm cho thô tục theo phong cách của nó. Không biết các bạn đọc có hiểu hay không, nhưng mấy chuyện dâm dục này thì cứ giao cho nó, nó là hạng nhất.
.
.
BEAM : Ưm... Nó không rảnh hả?
.
C. Laem : Cũng không hẳn, thấy nó lặng thinh.
C. Laem : Sao không tự mình gọi điện cho nó đi, thiệt là. Dù sao cũng chuẩn bị có gì với nhau rồi.
C. Laem : Ôi... Có gì với nhau rồi mà.
.
BEAM : C**, cha già mày thằng Laem chết tiệt. Tao không gọi!!!!!!
.
.
"Thằng chết tiệtttt!". Tôi lắc lư cái cổ thằng bạn bên cạnh. "Tại mày hết đó, Beam mới không chịu gọi cho tao!"
"Thằng quần!". Thằng Laem ho khẹc khẹc lớn tiếng. "Phụ thuộc vào chính bản thân mày chứ. Người ta không thích mày, người ta mới không gọi, không bắt chuyện mày trước đó."
"Mày đúng là...". Đâm đúng vào tim đen của tao. "Nhưng Beam hỏi như vậy có nghĩa là sao ta?"
"Nghe đây, sư đệ... Thiệt là, cái thằng này, đẹp trai hơn tao cũng như không.". Laem làm ra vẻ như là bậc thầy trong việc tán tỉnh. "Việc người ta kiếm mày lúc này, có nghĩa là người ta quen với việc mày có mặt chờ người ta vào lúc này. Nhưng mà hôm nay mày không có mặt... người ta mới phải kiếm mày đó. Thằng quần này, suy nghĩ cho phức tạp một chút đi."
.
Tôi nghe câu nói của thằng Laem rồi suy nghĩ... Chết rồi! Bình thường tôi sẽ có mặt ở đó để đón Beam mà. Tôi lấy chìa khóa xe chuẩn bị lái xe thẳng tới khoa Y ngay lập tức, nhưng thằng Laem chết tiệt cản tôi lại.
.
"Mày dừng lại ngay..."
"Cái gì chứ? Một hồi Beam bực mình với tao giờ."
"Mày muốn cưa đổ không?". Laem nói giọng nghiêm túc.
Tôi khựng lại. "Mày bị cái gì vậy? Tao gấp."
.
"Tao hỏi rằng mày muốn cưa đổ hay không? Thằng Beam 'phát hào quang vang vọng rộng rãi' đó đó.". Nó đặt tên cho Beam thành ra kỳ cục. Tôi nuốt nước bọt trước khi nói giọng yếu ớt.
(Tên thật của Beam là Baramee, có nghĩa là hào quang, thanh thế)
.
"Chó nó nhìn tao còn nhận ra mà..."
"Ờ, chính vì vậy, ở yên một chỗ. Hôm nay ở yên một chỗ, tin tao đi..."
"Nhưng mà Beam sẽ bực mình tao đó."
"Bực mình bởi vì mày mất tích, không tốt hay sao?"
.
Thằng Laem nó cũng nhạy bén ghê chứ. Không đúng, chỉ có C. bén thôi (Tôi bắt đầu hư hỏng theo nó rồi à...)
.
"Tao phải chịu đựng để Beam bực bội tao hả trời!"
"Thằng này cũng thiệt là... Tại sao thằng Beam lại làm cho mày trở thành người lo nghĩ chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ. Bình thường toàn ra lệnh cho đàn em bò, trườn, lê, lếch, thằng quỷ."
"Chuyện của tao..."
"Ờ, thằng quần! Kệ đi, hôm nay phụ đi họp chuyện hội trại chút đi vậy. Thằng đeo kính tới nói với mày rồi, phải không?"
.
Tôi làm ra vẻ miễn cưỡng, không muốn đi.
.
"C**... Ở một chỗ cho uổng phí năng lượng chi vậy... Đi làm việc!"
"Còn Beam thì sao?". Tôi hỏi một cách không chắc chắn.
"Tin tao, tin tao đi. Tao thấy thằng Beam lúc say thường xuyên lắm, tao biết rằng nó như thế nào."
.
.
"...Gợi cảm."
"Thằng quần!". Laem làm vẻ mặt chán chường với tôi. "Hèn gì hôm đó lại hẹn ước chung thân với nhau."
"Rốt cuộc là đi hay không?"
"Rồi rốt cuộc ai mới là người rủ đi từ lúc đầu hả? Tao hay mày! Cái thằng này!"
***********************************************
Băn khoăn, lo lắng...
.
"Tóm lại mày mua sơn phải không? Lấy màu trắng đó, thầy trưởng khoa yêu cầu.
.
.
Nóng lòng...
.
"Lấy cỡ... bao nhiêu ta?... Sơn hàng rào, tao nghĩ 10 thùng."
.
.
Giờ này không biết ra sao rồi...
.
"Mày nghĩ sao, Forth?"
.
.
Beam có nghĩ về việc tôi biến đi đâu mất không?...
.
"Thằng quần Forth!"
.
Hay là không nghĩ gì hết...
.
.
"THẰNG FORTH KHỐN KIẾP!!!"
.
Tôi quay qua nhìn người nói ở đầu bàn. Không có hết hồn gì lắm nhưng cũng giúp tôi thoát ra khỏi tiềm thức.
.
"Cái gì?"
"Để nó yên đi, đừng đụng vào đó. Nó không có chịu trách nhiệm mảng này.". Thằng Laem, người cứu mạng tôi nhướng mày. Tôi cảm ơn nó một cái rồi chuyển tới ngồi ở góc phòng. Tôi không có tiếng nói gì trong cuộc họp này sẵn rồi. Nhiệm vụ của tôi chỉ có duy nhất một việc là kiểm soát kỷ luật đàn em trong mọi việc. Bởi vì vậy, tụi nó mới không dám làm phiền tôi bao nhiêu hết. Chắc là sợ tôi quát vào mặt.
Tôi ngồi chán nản, cầm điện thoại quay chơi lần nữa. Vào nghía facebook của Beam luôn rồi và vẫn y chang như cũ, không hề có sự cập nhật gì hết.
Và trong khi tôi đang chuẩn bị vào nghía lần nữa...
.
Prrr...
.
Tiếng kéo cửa kính. Người bước vào là người đang ở trong bộ đồ sinh viên màu trắng, sạch sẽ, vẫn còn phẳng phiu mặc dù tan học rồi. Áo ngăn nấp và trắng sạch như vậy, khoa Kỹ thuật không hay có đâu. Tụi tôi toàn là mặc áo thực tập kỹ thuật màu xanh dương. Mấy thứ như vậy là dấu hiệu nhận biết của khoa Y...
Người tạo ra sự bất ngờ cho toàn bộ người trong phòng. Người bất ngờ nhất có lẽ là tôi...
Beam đổ mồ hôi và thở gấp một chút, quét mắt khắp phòng. Và rồi Beam dừng lại ở chỗ tôi và tôi thì đang làm vẻ mặt nghẹn lời.
.
"Beam!". Laem cười tươi luôn vậy đó. "Làm gì ở khu này vậy?"
Beam thở gấp một chút, vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi. Sau đó thì Beam chuyển ánh mắt sang hướng khác rồi đi về phía Laem.
.
"Mày gọi tao tới mà, không phải sao? Sao nói là có đồ muốn đưa?". Beam đi tới ôm cổ Laem, tôi suýt nữa đã đứng dậy luôn rồi. Chưa từng thấy ôm tôi như vậy bao giờ hết... Haizzz.
"Hả?... Tao ấy hả?"
"Đúng vậy, mày đó."
Laem nhìn Beam trước khi nhìn tôi. Nó gian manh với tôi và Beam dữ lắm, nhưng có vẻ biết chuyện tôi và Beam nhiều nhất.
.
.
"Ừm. Vậy lát mày hẳn lấy vậy. Đang họp, đợi chút.". Laem vỗ mạnh vai Beam. Thằng chết tiệt này ra vẻ định kéo lại ôm một chút nữa... Tôi giơ ngón tay giữa với nó luôn đó... Thằng quần! "Tới ngồi đợi bên cạnh thằng Forth đi... Chỗ đó là khu vực của tụi rảnh việc."
Nó chửi xéo một chút nhưng nhìn có vẻ như là âm thầm giúp... Tóm lại là tính sổ với nó sau vậy.
Beam nhìn một cách không chắc chắn trước khi từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi. Beam vẫn còn thở gấp và có mồ hôi rải rác khắp áo trắng của cậu ta. Cậu ta cởi một cái nút áo rồi dùng áo vẫy vẫy ra vào để quạt.
.
.
"Sao nhìn gấp gáp vậy?". Tôi hỏi thử. Thì đúng là thắc mắc thiệt mà. Cậu ta nhìn có vẻ như vừa mới chạy đi đánh nhau để tới đây.
Beam nhìn mặt tôi, làm vẻ mặt giận dữ với tôi một chút. "Tới lấy đồ!"
"Tới lấy cái gì từ thằng Laem hả?"
.
Beam chớp mắt lia lịa. "Ơ... Tập ghi chép.". Cậu ta nói. Sau đó nó nhắm mắt lại, làm vẻ mặt giống như 'thiệt không nên nói ra mà'.
Thế là tôi được nước chọc ghẹo tới. "Tập ghi chép... Từ thằng Laem ấy hả?"
"Đúng vậy. Nó giỏi, không biết hả?"
.
Cái khỉ thì có, Beam... Thằng Laem chết tiệt ấy hả... Lúc nào cũng bám nhóm 10 người hạng bét. Bạn bè cứu vớt liên tục.
Còn tôi ấy hả?... Tôi ở trong nhóm top 3.
"Vậy hả?... Môn gì?"
Beam ra vẻ suy nghĩ tiếp... Rồi, mời xạo tiếp đi... Đang đợi nghe đây. "Môn... Cơ học."
"Beam có học nữa hả?"
"Thì... chỉ là muốn biết nó như thế nào thôi."
"Vậy hả...". Tôi cười trong lòng. Dễ thương quá đi... Beam không có xinh xắn gì đâu. Chỉ là cách nói, cách xạo để cho giống thật của Beam nhìn dễ thương vậy thôi.
.
Thật ra thì tại sao cậu ta lại tới đây vậy?...
.
"Tưởng là có đánh nhau nữa..."
.
Tôi nghe tiếng Beam than thở trước khi tôi chau mày với cậu ta...
...Hay là việc tôi mất tích nên cậu ta sợ rằng tôi đánh nhau nữa?
Đừng nên tra hỏi gì nhiều thì hơn. Hỏi thì chắc cũng không chịu thừa nhận. Giữ lại thầm mỉm cười với bản thân có lẽ sẽ phê hơn. Hahahaha (Cười một cách hạnh phúc).
.
"Rồi đang họp cái gì vậy?"
"Thứ bảy, chủ nhật này đi giúp đỡ trường học ở ngoại thành.". Tôi nói vu vơ, lén nhìn qua khóe mắt xem Beam làm vẻ mặt thế nào. Cảm thấy giống như bản thân mắt lé rồi, nhìn không thấy gì hết. Nhưng có một điều chắc chắn rằng Beam im lặng luôn rồi. "Thế nên... Forth sẽ không có ở trường."
.
"Ừm, cũng tốt mà."
Sao lại nói vậy chứ... "Ừ nhỉ. Chắc Beam sẽ không có ai tới làm chướng tai gai mắt mấy ngày."
.
Nói ra giống như cầm dao tự đâm vào chính mình. Tôi lắc đầu nhẹ một chút trước khi làm ra vẻ quan tâm tới cuộc họp. Nhưng thật ra thì tôi quan tâm tới người bên cạnh nhiều hơn. Chắc là cậu ta thật sự thấy thoải mái khi tôi ở cách xa cậu ta. Có khi điều này thể hiện câu trả lời mà cậu ta dành tôi, ai mà biết được.
.
.
.
Lúc tan họp, cậu ta càng nhấn mạnh sự thật mà tôi nghĩ tới hơn nữa.
"Laem, chở tao về với..."
***********************************************
Thứ bảy, lúc trời sáng tim mơ...
Tỉnh phải đi cách trường đại học của tôi cỡ 4, 5 tiếng đồng hồ đi xe và ở chỗ xa dữ lắm, khó mà đi vào nữa. Thế nên tôi phải có mặt từ hơn 3 giờ sáng bởi vì hẹn mấy em 5 giờ sáng. Đàn anh là vậy đó, hẹn đàn em thì phải tới sớm hơn đàn em. Nhưng mà hôm nay tôi không hề có cảm giác muốn đi ngoại thành dù chỉ một chút.
Không hề liên lạc với Beam từ ngày mà cậu ta xuất hiện giữa lúc tụi tôi đang họp. Là do tôi tủi thân (Cảm thấy xấu hổ lắm nhưng cũng phải thừa nhận. To xác như vậy cũng biết tủi thân đó). Từ lúc Laem nó nói, tôi bắt đầu ngộ ra một điều. Bao lâu nay, tôi cứ tiếp cận Beam suốt giống như sẵn sàng trao trái tim cho cậu ta mọi lúc mà không hề cân nhắc rằng Beam nghĩ như thế nào. Có thể Beam chỉ cảm thấy vui, đi với tôi bởi vì phép lịch sự, thấy phiền hay cái gì đi chăng nữa. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi không còn cảm thấy tự tin để tiếp tục làm như vậy với Beam.
.
.
Tôi sợ câu trả lời...
.
"Mơ màng quá vậy?". Thằng Mark, một đứa bạn của tôi bước tới. Nó thổi khói thuốc lá đầy vào tôi tới nỗi tôi muốn xin nó 1 điếu.
"Còn điếu nào không...". Tôi hỏi bởi thói quen trước khi cảm thấy cái gì đó trong lòng.
.
Chết, quên mất rằng mình cai được 2, 3 tuần rồi...
Thằng Mark nó không biết, nó tốt bụng chia cho thiên hạ suốt. Nó lấy một hộp ra cho tôi luôn. Và trong khi tôi đang chuẩn bị cầm lấy nó với sự lưỡng lự...
.
"Ơ, bác sĩ Beam! Hẹn 5 giờ sáng, sao tới sớm vậy!"
.
Tiếng thằng Laem chết tiệt vang lên. Tôi giật mình buông tay khỏi đống thuốc lá đó quay qua tìm nguyên nhân mà thằng Laem kêu lên. Nghiệp chướng rồi, đúng thật là Beam. Đeo balô, ăn mặc giống như định đi hội trại làm từ thiện với tụi tôi nữa. Điều chắc chắn là cậu ta thấy rõ cảnh tôi đang chuẩn bị cầm lấy thuốc lá từ đứa bạn.
Cảm thấy giống như bị vợ bắt gặp rằng giấu tiền lương trong nhà...
Beam làm vẻ mặt bực mình ngay lập tức. Cậu ta ném balô chồng lên balô của tụi tôi rồi đi giúp khiêng nước, khiêng cơm hộp, khiêng bánh kẹo. Tôi nhanh chóng chạy tới chỗ cậu ta.
.
"Beam..."
.
Cậu ta không trả lời tôi, thế nên tôi giành lấy lốc chai nước lọc bằng nhựa từ tay Beam. Thế là bị Beam phát ra tiếng bực bội với tôi.
.
"Không có định hút đâu."
"Chuyện của mày.". Beam nói ngay lập tức.
"Thật sự không có định hút. Forth quên mình..."
"Chuyện của mày, tao không quan tâm.". Beam quay qua khiêng cái khác, thế nên tôi giành lấy lần nữa. "...Mấy người không giữ lời hứa là như vậy."
.
Kiểu này giống như con dao chặt xuống cái đầu của tôi luôn vậy đó...
.
"Làm thế nào mới hết dỗi đây?". Tôi dỗ ngay lập tức, giành mọi thứ có thể giành được, không cho cậu ta khiêng cái gì hết.
"Dỗi mẹ gì!"
"Thì đây nè, Beam đang dỗi."
"Tao... KHÔNG CÓ!". Lớn tiếng tới nỗi mấy em năm nhất giật mình. Tôi nghĩ chắc cậu ta không có dỗi đâu... chắc vậy.
.
"Lúc nãy thật sự là do thói quen, nhưng cầm lấy là định trả liền. Thề luôn!". Tôi nhanh chóng nói. "Đôi khi phiền muộn, chỉ cần được sờ sờ nó thôi cũng ok rồi. Thói quen."
"..."
"Không biết là phiền muộn bởi vì ai sao?"
.
Beam không trả lời tôi... Nhưng nhìn có vẻ như có sắc mặt tốt hơn.
.
"Không có thất hứa đâu mà.". Tôi nhanh chóng nói và cuối cùng Beam cũng trở lại cư xử bình thường.
"Nếu như không cai được thì không cần cai đâu. Thân thể của mày mà, liên quan gì tới tao đâu.". Beam nói với giọng trầm tĩnh và nghiêm túc.
.
"Liên quan chứ...". Tôi nói một cách nghiêm túc. "... Beam hôn với người có mùi thuốc lá được không?"
Beam đấm ngay vào vai tôi. "Khỉ!"
"Rồi định đi cùng hả?". Tôi hỏi một cách ngạc nhiên. Không ngờ rằng Beam sẽ đi cùng.
"Ừm, Laem rủ."
Tôi làm vẻ mặt lạnh lùng. "Laem rủ? Thế nên đi. Rồi nếu Forth rủ thì sao?"
.
.
.
"Mày có rủ tao chưa?"
.
.
Beam lớn tiếng hơn... Chưa rủ mà... Tôi chưa bao giờ rủ Beam hết... Beam đi tới chỗ Laem và điều đó làm cho tôi ngộ ra rằng tôi đã không làm điều mà tôi nên làm.
Thằng Laem chết tiệt nhướng mày với tôi. Rốt cuộc là mày định giúp tao đeo đuổi hay là mày tự mình đeo đuổi vậy không biết? Thằng quần...
.
"Forth! Kiếm mày muốn chết."
.
Thằng chủ tịch khóa siêu mọt sách chạy hồng hộc tới chỗ tôi.
.
"Xe để vận chuyển đồ không có đủ. Mày lái xe mày theo được không? Lát bỏ thùng sơn lên ghế sau của xe mày."
"Ờ, không thành vấn đề."
.
Bạn tôi ai cũng nghe thấy. Tụi nó họp quá trời luôn rằng ai sẽ ngồi xe chung với tôi.
.
"Quần!". Tôi nhanh chóng nói cắt ngang. "Không thấy rằng vợ tao tới sao..."
.
Chỉ vậy thôi... Không có ai muốn ngồi xe với tôi nữa... Nhưng vấn đề làm sao để mời đương sự tới ngồi xe với tôi?
.
.
.
Tôi từ từ khiêng mấy thùng sơn đúng nặng lên ghế sau của xe... Cái này làm cho tôi vã mồ hôi mặc dù nắng sáng còn chưa rọi nữa là. Có bao nhiêu thùng vậy? Tôi lần lượt đếm, cỡ gần chục thùng. Hên là hôm nay tôi đem xe có chỗ ngồi ở ghế sau rộng.
Trong khi khiêng thì suy nghĩ... nên rủ Beam như thế nào đây?... Nhìn cũng đủ biết rằng sẽ bám dính lấy thằng Laem chết tiệt suốt hành trình chắc luôn. Bởi vì Beam thân với không bao nhiêu người ở khoa Kỹ thuật hết (Một trong số đó là tôi và bây giờ không biết có nên gọi là thân hay không). Và trong khi tôi đang suy nghĩ...
Balô của Beam bay qua đầu tôi vào trong xe và chủ nhân của nó là người ném.
.
"Không có ai chơi chung hả? Tại sao không có ai ngồi chung?". Beam hỏi tôi.
.
Tôi khựng lại. Tôi ấy hả... Tôi nhìn về phía bạn bè đang đứng ở sau lưng một cách nhanh chóng. Tụi nó giơ tay ra hiệu rằng chính tụi nó nói không muốn đi với tôi, để Beam có thể đi với tôi.
Oh ho~, đám bạn yêu dấu...
.
"Không có. Đáng thương nhỉ!". Tôi giả vờ làm vẻ mặt đáng thương. Nếu tôi thấy bản thân trong bộ dạng này, chắc tôi sẽ không ưa bản thân dữ lắm...
.
Beam phát ra tiếng hừ trong cổ họng với tôi trước khi nhìn mặt tôi.
.
"Gì vậy?"
"Mày đúng là..."
.
Cậu ta lấy khăn lau mặt sạch sẽ ra khỏi túi áo và lau mồ hôi cho tôi nhè nhẹ.
.
"Mồ hôi sắp chảy vào mắt rồi thằng quần. Không cảm thấy chút gì sao?"
.
Tôi không cảm thấy là tốt rồi...
.
"Không."
.
Tôi nói... trước khi nhoẻn miệng cười ngọt với người trước mặt...
.
"Cảm ơn nhé."
.
Beam khựng lại trước khi ném cái khăn đó vào mặt tôi thật mạnh.
.
"Tự lau..."
Tôi mỉm cười... cười theo sau lưng người tên Beam đang đi tuốt ra xa. Thoáng nhìn thấy tai đỏ đỏ, không biết là mắc cỡ với tôi hay gì.
Khăn lau mặt thơm lắm luôn đó. Hơn nữa còn to lắm nên tôi đem quấn hờ quanh cổ, khi nào đổ mồ hôi thì cầm lấy lau, vậy thôi.
.
.
Trước khi lên đường... Beam, người phải đi với tôi, thấy cái khăn của mình trên cổ tôi liền hỏi.
.
"Mày định chiếm luôn?..."
"Nếu chủ nhân không nói gì thì sẽ lấy..."
"Thằng... Kệ đi, tùy ý."
"Rồi nếu bản thân mình đổ mồ hôi thì sao? Lấy khăn đâu mà lau?"
.
Beam khựng lại... giống như vẫn chưa nghĩ tới việc này.
.
"Không sao, để lau cho."
.
Khăn giấy trong xe tôi được cầm lên rồi lau lên mặt Beam.
.
"Chết tiệttt... Vẫn chưa có đổ mồ hôi."
"Chắc rồi. Mọi việc Forth đều làm giùm hết mà.". Tôi tự hào với điều này rất nhiều.
"Khỏi cũng được, tao tới để giúp."
"Eh... Hay là tới bởi vì không muốn xa Forth nhỉ?". Tôi nói trong khi nhìn ra ngoài đường.
"Cha già mày!". Beam la lối.
.
"Thừa nhận chút đi cũng được đó, để cho Forth đỡ mệt hơn...". Tôi cười nói.
.
.
Trong khi Beam nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má có vẻ như phồng lên một chút, bộ dạng giống như đứa trẻ bị bắt quả tang.
Beam lầm bầm cái gì đó mà tôi nghe không rõ cho lắm...
.
.
.
.
.
"Chưa từng thừa nhận... nhưng cũng chưa từng phủ nhận mà."
{ = Forth = }
Cứ như đang ở trong mơ vậy đó.
Giống như tôi đang lái xe đi chơi ngoại thành với Beam chỉ 2 người với nhau, hahahaha. Để cho tôi ảo tưởng đi, bởi vì ảo tưởng cỡ nào cũng chả ảo tưởng nổi đâu. Thì nhìn đi, phía trước là xe bus của các em năm nhất, phía sau là mấy chiếc xe lái theo sau nhau. Cái này thì gọi là 'chỉ 2 người với nhau' chỗ nào chứ?
Dù cho như vậy đi chăng nữa, nhìn chung thì tôi hạnh phúc lắm. Dù cho Beam không nói gì hết, cứ mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thì quay qua đổi bài hát, tăng volume đi chăng nữa.
Nhìn từ sắc mặt người bên cạnh, cậu ta cũng đâu có chán gì nhiều đâu. Tin tôi đi, chuyện như vậy con trai ai lại đi tự mình tưởng tượng chứ, thấy rõ như vậy rồi.
.
"Nhạc bắt đầu lặp lại từ đầu rồi nhỉ?". Tôi nói lên khi nhạc đang mở bắt đầu lặp đi lặp lại. Tại vì tôi cắm USB vào nên nó chỉ vòng vòng quanh mấy bài mà tôi cho vào thôi. Và bây giờ nó bắt đầu trở lại bài hát đầu tiên rồi.
"Chán rồi hả?". Beam hỏi.
"Không có.". Tôi lắc đầu. "Beam đó, chán chưa?"
"Cũng nghe được. Playlist của mày... khá là nặng nề nhỉ?"
.
Mặt tôi xìu xuống. Người ta dân rock thì có toàn là bài rock thôi. Tôi không biết dân bác sĩ họ thích nghe gì. Lúc ở chung với thằng Pha, nó cũng nghe thể loại này, của Genie rock đó. Nhưng thằng Pha nó hội nhập quốc tế hơn tôi, nghe rock Thái tới quen tai rồi nó nhảy qua rock quốc tế. Tôi thì nghe được nhưng... dịch không được.
Mà... người bên cạnh tôi thích nghe nhạc thể loại gì nhỉ?
.
"Rồi có thích thể loại này không?". Tôi hỏi.
"Nặng nề, có gào thét kiểu này ấy hả?"
"Ừm"
"Nghe được... nhưng mà... đổi đi.". Nói xong thì Beam rút USB của tôi ra rồi bắt đầu kiếm điện thoại của mình kết nối với máy chơi nhạc trong xe tôi.
.
Oh ho~... Nhạc mà Beam thích nghe là mấy cái nhẹ tai tới như vậy ấy hả... Pob Pongkool, Musketeers, Boy Peacemaker... blah, blah, blah,...
.
.
"... Gần ngay bên cạnh hơi thở. Chỉ cần có thời gian bên cạnh nhau, chỉ là bạn thôi nhưng chưa bao giờ nói ra..."
(Bài này là bài hát cảnh Wayo cãi nhau với Phana trên bãi biển)
.
Tôi xiết chặt vô lăng. Thật ra thì nó cũng không giống cuộc sống của tôi tới cỡ đó, nhưng giọng anh Pob, bầu không khí có ánh nắng rọi vào một chút, cộng với người ngồi bên cạnh nữa, nó làm cho tôi dễ dàng nhập tâm một cách lạ lùng.
Trước khi tôi nhập tâm hơn thế nữa, điện thoại của tôi đã reo lên trước rồi. Là bạn của tôi.
.
"Ờ". Tôi bắt máy, Beam giúp giảm âm lượng xuống giùm.
"Forth, xong mấy đợt rồi? Hahahaha."
"Thằng quần Laem... Beam nghe thấy.". Tôi nói một cách e ngại. Người bên cạnh tôi cứ im lặng. Nhưng tôi thấy tay đã gồng chặt chuẩn bị đấm vào mặt thằng Laem khi gặp mặt rồi đó.
"Ờ, ờ. Không có gì đâu. Chỉ định nói là tụi bây giúp lái quay về trạm xăng mà chúng ta đậu 20 phút trước một chút đi được không? Hình như có một em để quên ví trong nhà vệ sinh và có nhân viên trạm xăng người ta giữ giùm rồi."
.
Trời phật... Với tốc độ mà chân tôi đang đạp ga, 20 phút nó nhiều km lắm luôn đó... Nhưng vì tôi là người đẹp trai và đứa em làm rớt đồ có thể đang gặp khó khăn, cho nên tôi không mặc cả gì rồi đồng ý với thằng Laem. Trước khi cúp máy, nó lại kêu mua Lay's cho mấy em cỡ chục bịch...
(Lay's: khoai tây chiên)
.
.
Tiểu thuyết này không phải nhân vật chính nào cũng giàu hết đâu đó... Nếu như hỏi về người ít giàu nhất, chính là tao đây
.
"Xin lỗi nhé, phải lái xe quay lại."
"Ừm, chuyện của khoa mày. Không có liên quan gì tới tao sẵn rồi."
"Tưởng là muốn tới điểm đến thật nhanh."...Muốn tránh xa tôi thật nhanh.
"Nếu tao gấp quá thì tao đi từ hôm qua rồi."
.
Tin luôn ạ... Tôi lén bật cười một chút trước khi quay xe trở lại đi về trạm xăng vừa mới rời khỏi. Nhạc trong xe vẫn là playlist của Beam. Tôi nhớ hết mọi bài, nghe xem cậu ta thích bài gì. Bởi vì đó cũng là bài hit lọt tai giống như mấy bài hát thông thường, nhưng mà khác thể loại của tôi, vậy thôi.
.
.
.
Sau khi giải quyết việc lấy lại ví trong đàn em xong xuôi (Và may lắm vì đã quay lại lấy. Toàn là vật cần thiết không, từ chứng minh nhân dân cho tới thuốc trị bệnh bẩm sinh). Beam thì ghé qua mua một chút đồ ăn, thế nên tôi cũng được ghé vào. Tôi thấy Beam ôm mấy bịch Lay's, chắc là nghe thấy lúc tôi nói chuyện với thằng Laem.
Kiểu này đàn em trong ngành tôi chắc chắn sẽ thương Beam lắm... Đôi khi, tôi nghe thấy em nó chọc ghẹo tới nỗi ra lệnh phạt nằm xuống đất suýt nữa không kịp (Đàn em con trai đó). Nó nói rằng Beam không chịu người mạnh bạo như tôi đâu. Và lúc đó tôi cũng không có giận gì nhiều, nghĩ rằng em nó chỉ nói chơi. Nhưng mà nhìn việc Beam lấy bánh mà không thèm lựa mà bỏ vào giỏ làm cho tôi nảy ra suy nghĩ...
.
Có phải nàng tiên không vậy?
.
Ok, sai. Nàng tiên không có hợp với Beam bao nhiêu đâu, thân to xác cỡ cỡ tôi tới như vậy. Tóm lại là nam thần có vẻ hợp hơn.
.
Lúc tính tiền, tôi kịp hốt 2 lon bia...
Lúc ở trên xe, sau khi shopping nho nhỏ xong, tôi đang chuẩn bị khui lon bia, ngay lúc đó Beam giành lấy bia trong tay tôi ngang xương luôn.
.
"Heyyy, của Forth mà!"
"Đang lái xe, đừng có quên."
"Không có chấn động được gì tới tửu lượng của Forth đâu.". Tôi làm ầm. "Không có trạm kiểm soát nữa.". Xin lỗi vì có vẻ xấu xa như vậy, nhưng tôi là như vậy. Rượu chè, thuốc lá và thỉnh thoảng có gái nữa (trong quá khứ).
"Không được."
"Buồn ngủ mà."
"Buồn ngủ hả?". Beam kiềm đồ trong bịch. "Ichitan không? Để có thể lấy mã số dưới nắp chai đi bốc thăm may mắn nữa. Hay là Malee, nước trái cây 100% nguyên chất? Tốt cho sức khỏe đó."
.
Đây có thật là 1 thành viên trong băng bác sĩ man rợ không vậy?... Đáng lẽ là man rợ đứng sau thằng Pha thôi mà tại sao lại nhìn có vẻ đáng yêu nhất vậy?
Tôi mỉm cười tươi trước khi bật cười lớn, lắc đầu nhẹ, lấy tay xoa nhẹ thái dương trước khi cầm lấy thức uống không phải là bia từ cậu ta.
Còn cái lon mà tôi đã mở... đã xong với Beam theo đúng trình tự.
Lái xe liên tục cho tới điểm lúc đầu trước khi quay xe trở lại trạm xăng. Bây giờ không biết tụi nó tới điểm đến hay chưa. Nhưng có một điều chắc chắn rằng không có ai gọi điện hối chúng tôi gì hết bởi vì đồ mà chúng tôi vận chuyển chỉ là sơn thôi. Tôi và Beam cứ vừa ăn, vừa lái, vừa nghe nhạc. Cảm thấy thoải mái một cách là lạ.
.
.
.
Cho tới khi tiếng điện thoại tôi reo lên.
Tôi tin rằng thằng Pha nhất định cũng bị, có khi Beam cũng từng bị. Cái vụ phụ nữ từ đâu đó không biết, gọi tới để tán tỉnh, không thì dâng mình. Mấy cô này thường gọi tới vào lúc tôi không bao giờ ngờ tới, ví dụ như lúc này...
.
"Alô". Lúc đầu, tôi bắt máy như kiểu người không biết rằng ai gọi tới. Tôi mở loa ngoài nữa vì sự an toàn (từ người bên cạnh).
"Xin chào ạ, anh Forth phải không ạ?"
Giọng dịu dàng lắm (kiểu giả giả). Tôi bắt đầu cảm nhận được vận xui đang chuẩn bị xảy ra. Bầu không khí trong xe lạnh cóng ngay lập tức, bởi vì Beam nhấn tắt nhạc.
.
"Ừ..."
"Đang làm gì vậy ạ? Có rảnh để nói chuyện không?"
"Thật ra không..."
"Rảnh". Beam trả lời thay tôi, có vẻ hào hứng.
.
Rốt cuộc là muốn chơi chung? Muốn chơi khăm tôi đó hả?
.
"Thật ạ? Anh Forth, anh có biết rằng để tìm được số của anh, khó khăn tới cỡ nào không? Em tên XX, ngành XX, khoa XX ạ."
.
Tôi xin phép censor tất cả cái tên vì danh tiếng của khoa đó nhé. Xin phép giả sử rằng em ấy tên là A đi vậy.
.
"Rồi sao?"
"Em thích anh... lâu lắm rồi ạ."
.
Thấy chưa... Em ấy tới theo kiểu mẫu tấn công thẳng thừng nhỉ... Có nhiều kiểu mẫu và phong cách tiếp cận tôi lắm và đây là một kiểu khác nữa.