["Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá nhất định phải bơi ư?
Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của chúng ta không còn gì nuối tiếc cả." ]
Người ta vẫn nói "Nhất cự li, nhì khoảng cách", nếu ở gần nhau lâu ngày nhất định sẽ sinh ra hai kiểu ấn tượng rõ ràng: 1 là rất ghét, 2 là rất thích. Vậy thì chắc chắn ấn tượng của tôi sau bao ngày ngồi với bạn học X.T là kiểu thứ 3 "yêu hận tình thù".
Buổi học đầu tiên của năm học mới, cô chủ nhiệm của tôi bắt đầu thực hiện chính sách thắt chặt kỉ cương bằng việc làm đầu tiên là xếp lại chỗ ngồi.
X.T bao năm ngồi ở chỗ khỉ nào, hôm đấy lại chạy đến ngồi với thằng Quang, nên đã xảy ra biến cố cuộc đời tôi:
Cô: "P và Quang, 2 bạn đổi chỗ với nhau, P ngồi với X.T."
Tôi( kích động): "Đừng mà cô ơi, em không muốn ngồi cạnh X.T đâu cô." T_T
Cô thậm chí không thèm care đến nguyện vọng của tôi, trực tiếp quay đi làm chuyện khác. Tôi cực kì, cực kì không tự nguyện nhưng cuối cùng, bạn học nào đó vẫn phải nuốt nước mắt vào trong, từ biệt đứa bạn thân rồi khăn gói ra đi trong một nỗi ấm ức không hề nhẹ.
Không phải tôi ghét gì X.T, mà là trong tiềm thức, không nhớ bắt đầu từ nguyên nhân gì, tôi luôn mặc định X.T là một thằng rất bẩn tính, mình ngồi với nó chắc chắn sẽ bị ăn thiệt.
Nhưng trong gần hai tuần đầu, tôi và X.T có thể nói là "chung sống" khá hòa bình, không có tranh chấp, mâu thuẫn gì, thỉnh thoảng có gì không hiểu, X.T còn giảng lại cho tôi. Tôi tự kiểm điểm lại, thấy có khi nào mình suy nghĩ ác cho nó rồi không? Thế nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, tôi đã bị chính suy nghĩ của mình vả cho sưng mặt, chỉ hận không thể ném cái "có khi nào" ấy cho ch* ăn. Vì "rất bẩn tính" đâu có diễn tả được hết, con hàng này chính là cực phẩm trong làng bẩn tính.
Bản tính lộ rõ qua thời gian, những ngày tháng sau đó tôi lấy việc tìm cách trả thù nó là đam mê, đánh nhau là cơm bữa. Bạn hỏi tại sao ư? Là vì nó ăn nói cực kì là gợi đòn, chuyên gia nói xấu kích để tôi, lại còn nhỏ nhen so đo với tôi từng tí một. Tôi theo phương châm "Con gái không nên tùy tiện cãi nhau với kẻ khác, như thế sẽ bị coi là thiếu giáo dục, phải tát bốp vào mặt kẻ đó, để cho học biết thế nào là sức mạnh.", nhưng dù là chân tay hay võ mồm, tôi đấu cũng đâu có lại, còn bị nó chỉnh cho thảm vô cùng. =))))
Nỗi ấm ức cứ lớn từng ngày, con giun xéo lắm cũng quằn, tôi hùng hồn tuyên bố với các bạn trong nhóm Văn rằng tôi sẽ phải tán đổ nó, rồi đá bay thằng yêu nghiệt này cho nó hiểu thế nào là đớn đau khổ sở. Các bạn lại hỏi tôi lấy đâu ra tự tin đó ư? Ờ rằng thì mà là có lẽ tôi suy nghĩ quá đơn giản, lại hay tự tin về vẻ đẹp "hồng nhàn họa thủy, nghiêng nước nghiêng thùng" của mình (dù đek được ai công nhận), mặc dù con bạn toàn gọi tôi là "bông hồng xấu điên", nhưng nó cũng không làm tôi nhụt chí lớn.
Từ ngày hôm đó, câu chuyện về một cô gái "trường kì kháng chiến" theo đuổi nam sinh cùng bàn bắt đầu.