Những ngày đầu theo đuổi.
Tôi không phải là một cô gái rụt rè, vậy nên quá trình thả thính X.T của tôi cũng chẳng phải vụng trộm thầm lặng gì, mà ngay từ đầu đã công khai cho cả lớp biết, rầm rộ như chạy đua tranh cử.
1
X.T học đội tuyển Lý, còn tôi học đội tuyển Văn, vô tình hay hữu ý cả hai đội tuyển lại sát vách nhau, mà muốn đến lớp Lý thì phải đi qua lớp Văn. Sáng ở lớp ngồi với nhau rồi, chiều học đội tuyển tôi cũng không "bỏ rơi" nó. Chiều nào tôi cũng đứng ở trước của lớp đợi nó đi qua, rồi lại gào lên cho cả thế giới nghe "X.T, sa rang he nho, wo ai ni, wo xi hoan ni." hôn gió các kiểu.
Rồi chiều hôm ấy, tôi vẫn đang làm công việc quen thuộc, vẫn đang gào câu nói quen thuộc thì thầy Giang (dạy Lý) đi qua, đúng khi đang gào to nhất, nhìn tôi tủm tỉm, bonus thêm một ánh mắt thâm sâu hoài niệm kiểu như "giới trẻ bây giờ manh động thật, tuổi trẻ thật là tốt".
Sự chú ý của thầy đã va phải hành động của em. Tôi đứng hình mất 5s, cảm thấy tiền đồ tiết tháo đều ném cho ch* ăn hết, trong lòng đang gào thét không phải như những gì thầy thấy đâu thầy ơi, em không có ý gì với nó hết, thầy đừng đi kể với cô giáo em nha thầy. Nhưng ngoài mặt vẫn cưới tủm tỉm như thiếu nữ mới về nhà chồng, bộ dáng lại như kiểu thầy nghĩ đúng rồi đó.
Từ buổi hôm ấy, cái kế sách gào "người yêu em hỡi" ấy đã bị tôi dứt khoát quẳng ra đằng sau, mưu hèn ra đủ loại thính mới làm những ngày đi học sau đó của tôi vui hết nấc...
2
Thời đi học, hẳn ai cũng từng trải qua vài cơn "cảm nắng", dù nặng hay nhẹ. Tôi cũng thế, crush là một thứ khiến nữ hán tử muôn dáng vẻ như tôi lúc đứng trước người thương lại xìu xuống như hoa xấu hổ, e thẹn như thiếu nữ mới yêu lần đầu. Chúng tôi ngồi ở hai đầu bàn chỉ cách nhau một lối đi nhưng tội lại chẳng dám ngoảnh mặt sang bên đấy bao giờ. Có thính nhưng không dám thẻ cho crush, vậy nên "con cá" X.T được tôi tận dụng triệt để, nói cách khác chính là vật test thử thính. Đây cũng là một nguyên nhân quan trongjtrong việc "theo đuổi" X.T của tôi.
Trong giờ học, tôi ngồi chia chỗ ngồi. Cái bàn 1m8, tôi quẳng cho T và X.T hai đứa 1m tự chia, một mình tôi chiếm hết phần còn lại. Tôi đẩy hết sách vở của X.T sang lãnh địa nhà nó.
X.T (liếc tôi): "Làm gì?"
Tôi: "Hỏi thừa,từ bây giờ chỗ ai người đấy ngồi. Bất cứ cái gì đi qua vạch này thì đều là của tao".
X.T: " Mài nghĩ gì. Tao cứ vượt qua đấy, làm sao không."
Tôi (cười rạng rỡ): "Mài dám vượt qua mài cũng là của tao." (cao thủ không bằng tranh thủ, tất nhiên tôi không bỏ qua cơ hội hố con hàng này) =)))
X.T: "..."
Thế nhưng nó vẫn để tay sang.
3
X.T trong mắt tôi là một người toàn năng, mà không thì ít ra cũng gần như vậy. Nó học giỏi các môn tự nhiên- trừ hóa, năm lớp 8 còn giải Nhất Vật lý cấp huyện, còn với tôi học được Lý lại là một điều không tưởng. Còn các môn xã hội khác thì học cũng ổn, trừ môn Văn, không phải vì nó không có khả năng, mà vì nó lười chép, lười viết, nhưng kiểm tra toàn giở sách nên vẫn thừa sức qua môn. Môn hóa thì tuyệt nhiên mất gốc, cho nên cũng có môn khiến nó phải dựa dẫm vào tôi (nghĩ đến việc có thể dùng phương trình để lên mặt với nó, tự nhiên có cảm giác thành tựu mà bật cười thành tiếng).
Buổi sáng của một ngày nào đó, học xong tiết Lý làm tôi đầu cũng muốn to ra luôn. Tôi đang ngồi dang tay giơ chân vươn vai lấy sức,
X.T (giọng không nặng không nhẹ): "Tránh ra."
Tôi (không buồn quay lại nhìn): "Làm gì, muốn ra ngoài, tự trèo qua."
X.T( giọng bắt đầu mất kiên nhẫn): "Lần cuối, tao nói tránh ra".
Tôi (giọng vẫn rất gợi đòn): "Lần cuối, tao vẫn nói tự trèo qua."
Sau đó rất ngứa đòn đứng dậy vươn tay vươn chân, tay còn vươn qua suýt đấm vào mặt nó. Tôi đang hí hửng nghĩ xem có giỏi thì mài cũng đếch làm gì đượcthì nó bất ngờ vung tay, một chiêu "sấm sét thần chưởng" làm tôi bay ra ngoài, đập sườn vào cạnh bàn bên cạnh.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc, thế giới chỉ tỉnh ra khi tôi đã bắt đầu gào khóc. Bạn bè xung quanh đỡ tôi dậy, chỉ trích tại sao nó lại du tôi mạnh thế, nó bảo tại tôi cản đường nó.
Tôi khóc càng tợn.
Tôi khóc không phải vì đau, mà vì tức. Tức tại sao X.T ra tay quá ác độc. Sau đó tất nhiên cái gì cũng có thể ăn, trừ ăn thiệt, quân tử có thù không báo ắt nhỏ nhen, tôi đuổi đánh nó một trận đến quên đi thương tật của mình.
...
Đầu tiết Hóa.
Tôi: "X.T, sao mài du tao mạnh thế, mài không ăn nói nhẹ nhàng tử tế được à."
X.T: "Tao ăn nói tử tế nhẹ nhàng thì mài có đi ra không?"
Tôi: "Không."
X.T: "..."
X.T: "Vừa nãy tao tưởng Q đỡ mài, tạo cơ hội cho hai đứa còn gì."
Tôi (gào lên): "Đỡ cái con khỉ, tạo cơ hội là cái vẹo gì, mài định du chết tao thì có. Tao mà gãy xương thì ai chịu trách nhiệm."
Tôi: "X.T, hình như tao chưa có nói, tí nữa có bài kiểm tra 15 phút Hóa, nhưng mà tao sợ với cái thân thể tàn tạ này thì không thể giúp mài được đâu."
X.T: "..."
X.T: "Thôi mà P, làm người ai lại làm thế, bạn bè với nhau bao năm."
Tôi: "Tao làm người mà tao vẫn làm thế đấy, sao vừa nãy du tao thì hùng hổ lắm có mà, để cái khí thế đấy mà tí làm bài đi."
X.T: "Thôi mà P, lần sao tao không thế nữa, tao xin lỗi mài rồi thây."
Tôi: "Lại có lần sau, còn du tao thì mài xác định rồi con ạ. Không nhắc, đi mà nhờ Xuân Tùng."
X.T cũng không nhờ vả tôi nữa, lại bày ra bộ dáng "nạnh nùng" kiểu "dăm ba cái câu hóa".
Mấy ngày sau trả bài, tôi 9, X.T 4.