Không biết hai chúng tôi đã mất bao lâu để chỉ cần nhìn vào mắt của đối phương cũng có thể hiểu được người kia đang chờ đợi điều gì. Chỉ cần nói một từ cũng có thể hiểu được cảm giác của đối phương. Tôi nhớ về khoảng thời gian mà chúng tôi cãi nhau. Những cuộc cãi vã ấy đã giúp mối quan hệ của chúng tôi cải thiện hơn, dù không nhiều, dù chỉ chậm rãi từng bước một nhưng nó cũng đủ khiến trái tim tôi rung động.
Chúng tôi đang ngồi ở một quán ăn, P'Vee ngồi đối diện tôi đang xem menu. Lông mày anh ấy nhíu chặt lại như thể không đưa ra được quyết định. Anh ấy lật lại trang đầu của menu rồi từ từ lật từng trang một. Đến trang cuối cùng thì anh ấy ngước lên nhìn tôi, mỉm cười như muốn xin lỗi nhân viên, rồi lại mở menu một lần nữa.
"Anh nên ăn gì đây, cá chiên thảo mộc hay là thịt lợn chiên thảo mộc?" Người đàn ông đẹp trai ngước lên hỏi tôi.
Cá chiên thảo mộc
Thịt lợn chiên thảo mộc
"Tự mình ăn thì tự chọn đi." Tôi trả lời.
"Anh không chọn được. Chọn giúp anh." P'Vee nói với tôi bằng vẻ mặt rất là nghiêm túc.
"Lợn." Tôi trả lời ngắn gọn.
"Được rồi, thịt lợn chiên thảo mộc." P'Vee ngay lập tức gật đầu quay lại nói với nhân viên đang đợi order.
Những gì vừa xảy ra khiến trái tim tôi đập mạnh. Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ như thế nhưng cũng có thể làm tôi hạnh phúc. Dù chỉ là một người khác hỏi anh ấy và anh ấy lựa chọn nghe theo câu trả lời của tôi. Dù chỉ đơn giản là gọi một món ăn.
"Còn cậu?" Tôi nhìn vào menu khi nhân viên quay lại hỏi tôi.
"Ừm…thịt lợn chiên tỏi ạ." Tôi trả lời.
Thịt lợn chiên tỏi
Nhân viên mỉm cười và bảo chúng tôi chờ một lát vì bây giờ quán hơi đông. Tôi nhìn xung quanh quán sau đó gật đầu. Có lẽ phải một lúc nữa mới có đồ ăn. Quán ăn này là bạn tôi giới thiệu. Chứ không bình thường tôi và P'Vee không thường xuyên đi ăn với nhau như thế này. Bình thường chúng tôi chỉ gặp nhau buổi tối hoặc là ở khoa.
Ngồi và nhìn anh ấy trong lúc chờ đồ ăn là khoảng thời gian mà tôi thích nhất, tôi muốn lưu giữ nó trong tâm trí của mình. Bởi vì chúng tôi không thường xuyên làm gì đó cùng nhau, nên mọi khoảnh khắc đều rất có giá trị đối với tôi và tôi cũng muốn để P'Vee cảm nhận được giá trị của nó.
"Chụp ảnh cho anh đi." Trong lúc chờ đợi người đối diện đột nhiên lên tiếng rồi đưa điện thoại cho tôi. Tôi quay l���i nhìn anh ấy rồi cầm lấy điện thoại.
"Anh chơi lại Facebook à?" Tôi hỏi.
"Không, IG." P'Vee trả lời, tôi nghe xong chỉ gật gật đầu.
Tôi bấm chụp khi người đàn ông đẹp trai kia nhìn vào camera. Tôi không biết là do ống kính của điện thoại quá tốt hay là do ánh mắt của người đối diện quá nóng bỏng mà chỉ qua màn hình điện thoại tôi có thể cảm nhận được tất cả tâm tình trong ánh mắt của người đó truyền đến. Tôi không muốn nghĩ đến việc có bao nhiều người sẽ tan chảy thế nào khi bức hình này được đăng lên nữa. Bởi vì ánh mắt và nụ cười ngọt ngào của anh ấy làm tôi cảm thấy như mình bị đóng băng.
"Xong chưa?" Có vẻ như là người đó cố ý, vì tôi chắc chắn là nhìn vào mặt tôi thôi cũng đủ biết rồi.
"Ừm…" Tôi khẽ đáp lại rồi đưa trả điện thoại cho P'Vee.
"Trông anh đẹp trai thật á." Anh ấy tự khen mình và tiếp tục xem điện thoại. "Em vào tài khoản của mình rồi follow anh đi." Sau đó ngước lên nhìn tôi rồi nói.
"Em không dùng." Tôi trả lời anh ấy như vậy. Nhưng thật ra tôi có app này, chỉ là tôi không cập nhật gì nhiều.
"Nói dối không chuẩn bị gì. Hôm qua anh vừa mới follow em xong." P'Vee nói rồi đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi lấy điện thoại ra bấm follow anh ấy để P'Vee thôi làm phiền.
"Xong rồi." Tôi quay sang nói với người đối diện ý bảo anh ấy là tôi đã làm theo những gì anh ấy muốn rồi đấy.
"Hay thật đó, anh thích app này ghê. Không có thả phẫn nộ hay like gì cả. Chỉ có thả tim thôi." Anh ấy nói với tôi rồi cúi xuống cầm lấy chiếc điện thoại của tôi, bấm đến chỗ bức hình mà anh ấy vừa đăng.
"Anh muốn làm gì?"
"Phải làm thế nào thì em mới trao trái tim cho anh?" Thay vì bối rối hay ngại ngùng, tôi thật sự bị sốc không nói nên lời. Tôi không thường nghe những từ ngữ kiểu thế này. Tôi chỉ thấy khi Tossakan theo đuổi P'Bar. Khi nó thực sự xảy ra với tôi, tôi không biết phải làm thế nào. Chỉ có thể nhìn tấm hình của P'Vee rồi lặng lẽ bấm vào trái tim bên dưới bức hình.
"Này…anh xin lỗi nếu em phải miễn cưỡng làm điều đó. Anh đã không suy nghĩ kĩ. Nếu em không thích thì không cần phải làm đâu." Giọng nói của P'Vee mang đầy cảm giác tội lỗi vì đã làm như vậy.
"Em ổn." Tôi đáp lại. "Tại sao anh không chơi Facebook nữa?" Tôi hỏi.
"À….vì không muốn nhìn thấy em cùng với người quan trọng khác của em." Anh ấy trả lời rồi nhìn xuống điện thoại.
��Who?"
"Em với người tên Pack là như thế nào?" P'Vee ngước lên hỏi tôi.
"Ồ…." Và sau đó là sự im lặng. P'Vee cúi xuống nghịch điện thoại còn tôi vẫn đang nhìn anh ấy nhưng không nói thêm gì.
"Anh ta…rất quan trọng à?" Khuôn mặt đẹp trai ngẩng lên hỏi tôi.
"Ừ rất quan trọng." Tôi trả lời.
"Ừm…bọn em đã từng yêu nhau à?" P'Vee hỏi.
"Vẫn còn yêu." Tôi trả lời và nhìn vào mắt P'Vee. Câu trả lời của tôi không phải là nói dối. Bây giờ tôi vẫn yêu quý P'Pack nhưng không phải là yêu như kiểu những người yêu nhau.
"Có một số chuyện, nếu làm anh tổn thương, thì em không cần phải nói ra đâu." P'Vee khẽ phàn nàn.
Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi. P'Vee bắt đầu im lặng sau khi anh ấy nói xong và tôi cũng không biết phải nói gì nữa. Cho đến khi đồ ăn được mang lên, P'Vee lặng lẽ ăn, yên tĩnh đến mức tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Vì thế tôi đặt thìa của mình xuống đĩa rồi nhìn vào P'Vee.
"Bọn em chỉ là quan hệ anh em thôi." Tôi nói.
"Ừm, anh cũng là đàn anh của em và em biết anh cảm thấy thế nào về em đúng không?"
"Em đang nói đến việc em với P'Pack bây giờ chỉ như anh em ruột thôi." Chuyện đã qua từ lâu lắm rồi. Cả tôi và P'Pack đều không hề có ý gì khác nữa. Nếu không mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể tốt đẹp thế này sau khi chúng tôi chia tay.
"Vậy…Nook thì sao?" Anh ấy nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt anh ấy nhìn tôi như thể muốn xin phép.
"P'Nook là đàn anh cùng mã số với thằng James." Tôi chậm rãi trả lời.
"Có vẻ thân với em nhỉ?"
"Anh ấy chỉ ở nhờ một đêm thôi. Lúc đó anh ấy cãi nhau với bạn gái." Tôi không biết tại sao mình cần phải nói điều này nữa, tôi có thể cứ thế để cho anh ấy hiểu lầm.
"Thật à?" P'Vee ngước lên nhìn tôi và hỏi như kiểu không thể tin được.
"Nói rồi, anh tự nghĩ." Tôi vẫn bối rối vì không biết sao mình phải nói thế. Có thể là vì không muốn anh ấy cứ phàn nàn hoặc có thể là vì không muốn nhìn ánh mắt buồn thiu của anh ấy.
"Nếu vậy…nghĩa là em chỉ quan tâm đến anh à?" P'Vee khẽ nói rồi mỉm cười.
"Ăn tiếp đi." Tôi đáp, chỉ vào đĩa cơm.
"Lúc nào cũng thế…xấu hổ rồi lại đổi chủ đề." Đàn anh mỉm cười trêu chọc tôi nhưng đồng ý tiếp tục ăn và dừng câu chuyện này lại
"Em không xấu hổ." Tôi nói để tự biện hộ cho mình nhưng thật ra bây giờ mặt tôi đang đỏ. Tôi không muốn anh ấy biết tôi quan t��m đến anh ấy bao nhiêu, mặc dù tôi đã trao cả trái tim mình nhưng tôi vẫn giữ lại một phần nào đó, tôi muốn đàn anh phải nhìn thấy giá trị của tôi và trân trọng tôi.
"Thật sao? Em thật sự không cảm thấy gì à?"
"Không." Tôi trả lời, cố gắng che giấu đi biểu cảm trên gương mặt của mình. Bây giờ bất cứ lúc nào P'Vee cũng có thể khiến tim tôi loạn nhịp. Ví dụ như bây giờ, anh ấy đang nghiêng cổ và nhìn tôi với một khuôn mặt đầy tò mò.
"Được rồi, không có gì thì thôi. Chỉ cần em hiểu trái tim anh là đủ rồi." Tôi trợn mắt trước cái câu nói đầy sến sẩm này của anh ấy. Nhưng P'Vee chỉ mỉm cười như thể rất hài lòng với phản ứng của tôi.
"Sư nhà anh…" Tôi khẽ nói còn anh ấy vẫn đang giữ nguyên cái tư thế đấy.
"Sao?"
"Anh không ăn à?"
"Nếu không "ăn" được em thì không cần phải ăn."
"P'Vee…" Tôi thấp giọng tức giận nhìn người trước mặt.
"Được rồi, ăn đi."
Nếu ăn uống với ai đó khó khăn thế này. Tôi có nên nghiêm túc học nấu ăn không? Tôi sẽ không làm trái tim mình trở nên nặng nề nữa. Hôm nay nó đã quá mệt mỏi vì P'Vee rồi.
Ăn xong P'Vee đưa tôi về phòng. Anh ấy nói sẽ quay về nhà sau khi đưa tôi về. Thực ra tôi không cần ai đưa về phòng cả nhưng P'Vee là P'Vee mà, anh ấy cứ luôn cố chấp làm theo ý của mình.
Rrrr ~
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang đổ chuông và khẽ mỉm cười. Người gọi chính là người mà tôi luôn nhớ.
[Kể từ lúc đi chưa gọi về cho mẹ lần nào. Mẹ lo lắng đó.] Giọng nói giở vờ tức giận vang lên ở đầu dây bên kia. Tôi khẽ mỉm cười khi nghe thấy những lời quan t��m của mẹ.
"Con ổn mà mẹ. Con không gọi vì dạo này con hơi bận." Tôi trả lời mẹ mình.
"Bận hả, bận học hay là bận với điều gì đó trong tim hả con trai?"] Tôi cau mày khi nghe mẹ nói.
"James hay Wind đã nói gì ạ?" Tôi ngồi xuống ghế sô pha và hỏi lại mẹ mình. Tôi bật TV, giảm âm lượng xuống mức vừa phải.
[Người nói với mẹ không phải James hay là Wind, là anh Pack của con ấy.]
"Cái gì cơ ạ?" Tôi hỏi lại với giọng điệu mang theo sự nghi ngờ. P'Pack và mẹ tôi không hay nói chuyện với nhau. Mà quan trọng nhất là P'Pack cũng không biết gì nhiều về chuyện của tôi. Ngoại trừ có một trong những người bạn 'yêu dấu' của tôi nói cho anh ấy.
[À chắc là Pack nghe được từ James.] * … * Lũ phản bội này….
"Mẹ, mẹ muốn nói gì với con ạ?"
[Có quá muộn để nói về chuy���n này không? Nếu hai đứa đã quay trở lại với nhau và nếu con thấy ổn thì đưa thằng bé về gặp mẹ nhá.] Tôi gần như nghẹn ngào khi nghe mẹ nói như vậy.
"Mẹ….sao mẹ lại nói thế?" Tôi hỏi.
[Pack nói với mẹ là con rất nghiêm túc với thằng bé này. Chỉ dựa vào lần trước thôi, mẹ cũng đủ biết là con yêu thằng bé rất nhiều. Pack còn bảo mẹ là nó đã nhìn thấy tận mắt, nên mẹ cũng muốn gặp một chút.] Mẹ nói.
"Mẹ….vẫn chưa đến lúc mà."
[Mẹ có nói gì đâu. Mẹ sẽ chờ đến lúc con đưa thằng bé về.] Mẹ trả lời.
"Vậy còn bố…."
[Ôi ~ người đó, thật ra rất yêu Masa của mẹ đấy.] Tôi thở dài không thể tin được. Mẹ luôn nói rằng bố yêu tôi. Nhưng những gì bố đã làm không hề giống như những gì mà mẹ nói với tôi.
"Mẹ…."
[Giọng điệu đó là sao? Con trai.] Mẹ nói.
"Ôi, mẹ nói như kiểu dễ dàng lắm ấy. Đối với việc học thôi mà bố còn như vậy."
[Có thể bố không chấp nhận nhưng bố vẫn để con học ở đó đấy còn gì. Mà hỏi nhiều thế này, là đúng rồi phải không?] Giọng điệu của mẹ như thể vừa mới tóm được điểm yếu nào vậy.
"Thì…còn chỉ đang suy nghĩ thôi." Tôi nói vậy nhưng mà trái tim tôi giờ đang đập rất mạnh đây.
[Được rồi còn trai. Nếu chuyện đó thành sự thật thì đừng quên mang thằng bé về gặp mẹ đó. Mẹ muốn nhìn xem thằng bé dễ thương đến mức nào.] Tôi buồn cười khi nghe mẹ nói. Nếu nói về khuôn mặt của P'Vee….thì từ dễ thương có vẻ cách anh ấy khá xa. Nhưng nếu mà nói về tính cách của anh ấy…thì đúng là anh ấy thường rất dễ thương, dễ thương đến mức khiến cho trái tim tôi không ngừng rung động.
[Vee'AOV]
Tôi cứ nằm xuống rồi lại ngồi dậy rồi lại nằm xuống như một thằng ngốc. Cứ cầm điện thoại rồi lại đặt xuống nhưng vẫn không có bất kì thông báo mới nào cả. Bài đăng mới nhất của tôi là một bức hình mà tôi rất thích đã được đăng vài ngày trước, tôi còn muốn đăng lên Facebook.
Tôi lướt ngón tay trên màn hình chuyển qua một ứng dụng khác nhưng mà cái người mà tôi mong đợi chẳng có một động tĩnh gì cả, cho dù hôm nay là ngày nghỉ và bây giờ còn là buổi chiều nữa. Tại sao Mark vẫn không có động tĩnh gì vậy?
Tôi bấm vào trang cá nhân của mình để thay đổi thông tin cá nhân trên Facebook. Tôi đổi tên rồi sau đó đổi avatar Facebook, còn về trạng thái mối quan hệ, tôi đã đổi về độc thân được một thời gian dài rồi.
Vee Vivis
2 phút trước
Bức ��nh nói lên cảm xúc.
Photo by M.
86 lượt thích 39 lượt
Có thể là do thời điểm đăng hình hoặc là do dòng cap. Hay do bất cứ điều gì đi nữa thông báo like cùng bình luận đang tăng vọt. Nhưng càng sớm càng tốt, vì tôi cũng đang muốn Mark nhìn thấy bài đăng này.
Yiwaa: M là ai?
Pin Pinna: Trông vừa đẹp vừa ngốc nhưng mà cho hỏi M là ai???
Pch Porsche: P'Vee đã trở lại.
Pond Pawee: Thằng Vee ngu tiếng Anh lắm nhưng vẫn muốn hỏi M là ai?
Dadida Mlhk: Nhớ P'Vee quá đi.
Polla Maty: Quay lại rồi, cố lên nha!!!
Tonkla: Ái chà đổi tên Facebook rồi nha.
James đọc là James không phải là Zames: M
Future For Fun: M
Kamphan trong nhà có xe tăng lớn hơn đèn lồng: M
Khi tôi thấy những dòng bình luận của bạn bè Mark, tôi đã dừng lại để đọc chúng. Tôi hy vọng đứa nhóc kia sẽ nhanh chóng xem được và nhắn tin cho tôi. Tôi biết là tôi đang là người dỗ dành em ấy nhưng chẳng phải thời đó đã qua rồi à? Tại sao em ấy không bao giờ nhắn tin cho tôi trước?
Tôi bấm vào xem trang cá nhân của Mark. Bài đăng mới nhất là bức hình ở hồ bơi được đăng vào ba ngày trước. Trong bức hình là tấm lưng rộng quen thuộc mà tôi vẫn nhìn thấy nhưng may thay nó được che bởi một chiếc khăn. Nếu không tôi chắc chắn sẽ phát điên và bắt em ấy xoá cái hình này. Tôi không muốn người khác nhìn thấy cho dù là ngực, bụng, eo, lưng hay chân của em ấy. Chỉ tôi mới có thể nhìn thấy thôi nhá.
Xem Facebook rồi lại xem IG. Nhưng người mà tôi đợi vẫn luôn im lặng. Tôi đành thoát ra rồi quay trở lại new feed, cứ lướt lướt cho đến khi có một status đập vào mắt tôi.
TOSSAKAN
2 giờ trước
Muốn trở thành vận động viên thì phải ghi điểm. Nhưng nếu muốn được thơm má người yêu thì nên làm gì đây? #TeamBeamcốlên,vậnđộngviênbơilộicủakhoaY
449 lượt thích 148 bình luận
Tôi thật sự nể cái thằng đẹp trai này đấy. Đăng một status giống như là cổ vũ bạn nhưng cuối cùng lại vẫn quay về thằng Bar.
Dean là gì? Là Dean: Tao phục mày thật đấy. Gộp hai câu chuyện chả liên quan gì đến nhau.
Vee Vivis: Muốn biết cách thu hút sự chú ý thì hãy hỏi Kan. Nhưng nếu muốn quan tâm đến tôi thì hãy xin số.
TOSSAKAN: Anh chơi lại Facebook rồi à @Vee Vivis
Pond Pawee: Tao không biết là tao phải chú ý đến những gì thằng Gun nói hay là đội bơi hay là chuyện thằng Vee đổi tên nữa.
Tôi nhấn vào bài đăng để bình luận ngay sau thằng Dean. Thì ra việc chờ đợi được người khác chú ý là như thế này đây, rảnh rỗi thật sự. Thằng Gun hỏi thăm tôi, h���i về chuyện tôi chơi lại Facebook. Tại sao mỗi việc này thôi mà mọi người lại ngạc nhiên đến thế chứ hả? Tôi trả lời nó là tôi chơi lại vì tôi đã có thể kiểm soát cảm xúc của mình. Ừm…về tôi và Mark, mọi thứ có thể bắt đầu lại.
Tôi cứ ngơ ngác nằm đó, màn hình điện thoại hiện thị đứa nhóc kia đang online nhưng mọi thứ vẫn thế, em ấy chẳng thèm liên lạc với tôi. Tôi cầm điện thoại gọi Bar rủ nó đi chơi nhưng mà nó bảo nó đang đi với bạn trai. Cái kiểu bạn trai gì mà cứ cấm đoán đủ điều như thế? Tôi đã không gặp Mark một thời gian rồi. Mỗi ngày tôi đều chờ em ấy chú ý đến tôi nhưng cuối cùng thì vẫn như vậy.
Sao Mark lại bướng bỉnh vậy?
Rrrr ~
Tôi liền theo phản xạ ngồi bật dậy và cầm lấy chiếc điện thoại bị ném ở cuối giường. Ngồi thằng ngư��i, nhẹ nhàng hít thở trước khi xem thông báo.
Yiwwa: Tối nay chúng ta có hẹn đó nhé.
Tôi úp điện thoại xuống, không thèm nhắn lại gì cả. Cái cuộc hẹn này là vì chúng nó muốn biết về chuyện của tôi và Mark. Và chính xác như những gì bạn thấy đấy. Tôi luôn chạy theo em ấy…kỳ lạ thật, tôi vừa chờ đợi, vừa nản lòng lại vừa mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ cảm thấy chán với những gì mà tôi đang làm.
Vee Vivis
Vừa nãy
Hãy đi theo tiếng gọi của trái tim, bất kể là bao xa, bạn vẫn phải tiếp tục.
20 lượt thích 4 bình luận
Tinkle Bel: Trái tim đó xa lắm ạ? P'Vee.
Yiwaa: Ở đây nói những điều vô nghĩa mà lại không thèm trả lời tin nhắn của tao?
Nnorthh: Nó cần sự chú ý.
Gay Sarawin: Tui thích P'Vee lúc anh ấy yêu ghê.
Tôi khẽ mỉm cười nhìn vào số lượng bình luận đang tăng dần r���i bấm khoá màn hình. Sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Nếu Mark thật sự không quan tâm thì có lẽ phải tìm việc gì đó để làm.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, một tay cầm khăn lau mặt, một tay tự động cầm điện thoại lên xem. Mắt tôi mở to hết cỡ khi nhìn thấy lời nhắc tin nhắn từ Mark 5 phút trước.
Masa Mark: M?
Vee Vivis: Sao em không để mai hãy hỏi anh?
Tôi nói thì nói vậy nhưng mà bây giờ đang cười không khép được miệng vào đây. Tin nhắn được đọc ngay lập tức, ngay sau đó đã có phản hồi lại.
Masa Mark: Đi cắt tóc.
Vee Vivis: Hmm, ở đâu?
Masa Mark: Trung tâm thương mại.
Em ấy trả lời rất ngắn gọn, tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vee Vivis: Sao em không mời anh đi?
Masa Mark: Chỉ là đi cắt tóc thôi, được không?
Vee Vivis: Không, dù là việc nhỏ với em nhưng lại là việc lớn với anh.
Masa Mark: Mẹ anh.
Vee Vivis: Muốn biết không? M là gì ý.
Masa Mark: Em không muốn biết
Vee Vivis: Vâng, anh nào có quan trọng.
Vee Vivis: Em có thể gọi cho anh không? Anh lười gõ tin nhắn.
Em ấy không trả lời nên tôi đã từ bỏ. Gần đây toàn là tôi gọi tìm em ấy, còn em ấy thì không. Tôi đành gửi một cái nhãn dán chả có ý nghĩa gì sất để tìm kiếm sự chú ý.
Rrrr ~
Có thông báo ai đó đang gọi đến, tay tôi như tê liệt, tôi cúi xuống nhìn màn hình điện thoại cho đến khi chuông điện thoại ngừng vang.
Masa Mark: Này, sao anh không nhận điện thoại?
Chỉ là một tin nhắn hết sức ngắn gọn nhưng vẫn làm cho trái tim tôi không ngừng run rẩy. Nó đã đập thình thịch kể từ khi thấy cuộc gọi từ Mark và bây giờ em ấy lại đang gọi cho tôi lần nữa.
"Em muốn nói chuyện với anh không?" Tôi hỏi ngay sau khi bắt máy.
[… Tại sao lại hỏi như vậy?] Mark im lặng một lúc rồi hỏi lại.
"Sợ em cảm thấy phiền phức."
[Sao lại sợ?] Em ấy nói rất nhỏ, tôi không biết là có phải do cố ý không, nhưng tôi vẫn nghe thấy em ấy nói.
"Anh cũng không biết, không biết tại sao mình lại sợ. Nhưng anh sợ có một ngày em sẽ biến mất một lần nữa." Tôi trả lời.
[…Vớ vẩn.] Mark vẫn luôn là Mark. Nói chuyện lúc nào cũng ngắn gọn. Nhưng chỉ với những từ ấy đã thể hiện được rõ ràng mọi cảm xúc của em ấy.
Chỉ bằng giọng điệu đó của em ấy, tôi đã hiểu em ấy muốn nói gì.
"Ừ bị mê sảng vì Mark." Tôi trả lời.
Chúng tôi im lặng một lúc. Cuộc gọi chưa bị cắt đứt, chúng tôi bắt đầu nói chuyện một lần nữa khi em ấy trả tiền cắt tóc. Hầu hết thời gian tôi đều phàn nàn về công vi��c của mình, thi thoảng em ấy sẽ đáp lại cũng như hỏi tôi chuyện gì đó. Chỉ điều nhỏ bé này thôi cũng khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
"Chúng ta có thể nói chuyện đến sáng không?" Tôi hỏi em ấy sau khi chúng tôi trò chuyện được một lúc.
[Bây giờ mới chỉ 5 giờ chiều thôi.] Giọng nói khàn khàn đáp lại tôi.
"Ừ cứ như vậy thôi, anh không thể gặp nhưng vẫn có nghe thấy thanh âm của em mà đúng không?" Tôi hỏi lại.
[Vậy anh muốn nhìn em suốt cả ngày lẫn đêm à?] Em ấy hỏi lại với một giọng nói đầy u ám.
"Bình thường mà, anh còn muốn ôm suốt cơ." Tôi nhẹ nhàng đáp lại, không biết liệu em ấy có đang nghe hay không. Một mặt tôi nghĩ rằng em ấy có thể cảm nhận được cảm giác của tôi bây giờ nhưng mặt khác tôi lại sợ em ấy không thích.
[Nhưng bây giờ nó không bình th��ờng.]
"Vậy khi nào mới bình thường?"
[…] Tôi hỏi theo những gì trái tim tôi mách bảo nhưng người kia lại trở nên im lặng. Tôi muốn biết bây giờ em ấy cảm thấy thế nào, tôi đã tiến lại gần em ấy hơn chút nào chưa hay vẫn chỉ giậm chân tại chỗ.
"Nếu em vẫn còn là người thuộc về anh như ban đầu thì hãy nói cho anh biết. Nếu không còn thì cũng hãy nói cho anh biết." Tôi hiểu cảm giác của em ấy lúc đó, lúc em ấy muốn một câu trả lời chính xác từ tôi. Trái tim em ấy chắc cũng đang bị bóp nghẹn như tôi lúc này.
[….Em không thay đổi.] Em ấy chậm rãi lên tiếng sau một hồi im lặng. [Em vẫn là em lúc trước.] Trái tim tôi đang bị siết chặt dần dần nới lỏng khi nghe em ấy nói vậy. Tôi mỉm cười và bây giờ tôi cảm giác như miệng tôi sắp rách ra đến nơi rồi. Tôi muốn hét lên thật to nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là cất giữ cảm giác tốt đẹp này trong tim mình.
"Mark…."
[Hử?]
"Anh có thể đến tìm em không?" Tôi hỏi em ấy. Nhưng em ấy im ắng đến mức tôi không thể nào chịu nổi. "Anh cũng muốn đi cắt tóc." Tôi nói rồi xoa xoa tóc của mình, tôi nghĩ tôi nên đi tỉa một chút, ngay cả khi tôi vừa mới đi cắt tóc cùng mới Nuea cách đây hai tuần.
[Vậy em đợi anh.] Tôi mỉm cười khi nghe em ấy nói.
"Đến anh sẽ gọi." Tôi nói rồi cúp máy.
Tôi đi đến tủ quần áo và chọn những bộ đồ mà tôi cho là đẹp nhất. Sau khi thay đồ xong tôi đi đến trước gương chỉnh trang lại tóc mình một chút. Tôi mỉm cười khi nhìn mái tóc đen của mình và nói lời tạm biệt nó từ tận trong tim.
Tôi đi xuống cầu thang, bố đang sửa xe cho khách. Còn mẹ thì đang đi đâu không biết. Thằng Yu thì đang ngồi lắp mô hình của nó ở giữa nhà. Nó đang nhíu mày, bĩu môi thổi mấy sợi tóc lộn xộn trên trán. Nó thở dài trước khi quay lại nhìn tôi.
"Ồ, thiếu gia ra khỏi phòng rồi đấy à?" Lời chào của nó khiến bố tôi đang sửa xe quay lại nhìn tôi rồi lại quay sang tiếp tục chú ý vào chiếc xe.
"Mày đang làm cái gì?" Tôi hỏi rồi tránh xa khỏi chỗ của nó. Lần trước tôi đã từng làm vỡ mô hình của nó và nó đã phàn nàn trong suốt một tuần liền.
"Mày đi đâu? Mặt trời còn chưa lặn."
"Thằng điên…" Tôi chửi nó, nó chỉ te te tởn tởn.
"Ái chà, mày ăn mặc thế này giống đi hẹn hò hơn là đi la cà nhậu nhẹt rồi. Thế thì tao phải hỏi, em trai tao có định làm gì ngu ngốc nữa không vậy?"
"Tao đi cắt tóc." Tôi nói rồi bước ra khỏi nhà.
Tôi dừng l��i trước xe máy của mình rồi từ từ suy nghĩ. Nếu tôi đi xe của mình thì lúc về tôi sẽ phải tự đi về. Nhưng nếu tôi đi cùng ai đến đó thì tôi có thể quay về cùng với Mark với lý do không có xe. Sau khi nghĩ như vậy, tôi quay lại vào nhà. Người anh thích lo lắng cho tôi đã quay lại tập trung vào mô hình của mình một lần nữa. Tôi hít sâu một hơi rồi đi đến tìm nó.
"Yu…."
"…" Lần đầu tiên tôi gọi, anh trai tôi vẫn chưa trả lời.
"Yu…"
"…" Mặc dù tôi đã quen với chuyện này, nó luôn thích mô hình của nó hơn. Nếu nó mà có người yêu chắc chắn nó sẽ làm cho người ta giận cả ngày.
"Yu!"
"Tao có phải là anh mày không đấy?…..Chết tiệt…" Nó quay lại chửi tôi rồi lại cúi xuống. Ơ hơ. Nói cứ như kiểu tôi đã làm sai nhiều lắm ý. Cái mô hình kia của nó còn chưa thành cái hình gì.
"Ê đưa tao ra ngoài tí." Tôi nói với nó sau khi nghe nó phàn nàn một lúc.
"Tao á?" Nó ngước lên nhìn tôi.
"Ờ."
"Tao nhận được gì?" Nó hỏi.
"Nhận được Mark làm em dâu." Tôi trả lời rồi nở một nụ cười đẹp trai nhìn nó nhưng nó chỉ biết há hốc mồm nhìn tôi.
"Cười cái quái gì vậy em trai tao ơi. Có xe cơ mà sao không tự đi?"
"Để tí tao về với Mark." Tôi trả lời, tôi nghĩ là nó hiểu tôi.
"Còn bày mưu tính kế cơ đấy."
"Đưa tao đi đi." Tôi bước gần về phía nó hơn.
"Được rồi nhưng tối nay phải về thì phải giúp tao lắp mô hình." Nó nói rồi nở một nụ cười xấu xa nhìn tôi.
"….Ờ được rồi." Tôi trả lời nhưng thật sâu trong lòng tôi đang chửi thầm nó.
Thành thật mà nói, kế hoạch của tôi là không về nhà tối nay….
Tôi bước vào trong sau khi tạm biệt Yu. Tôi cầm điện thoại và đi theo hướng dẫn của người kia. Vừa nãy tôi đã nói chuyện với Mark, em ấy bảo đang đợi tôi ở trước thang máy. Tôi đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại tóc của mình một lần nữa rồi mới bước ra ngoài.
Mark đang đứng đợi ở bên cạnh thang máy. Dáng người cao nổi bật trong chiếc áo phông cùng với chiếc quần sóc dài đến đầu gối. Phụ kiện trên người em ấy chỉ có duy nhất hoa tai và đồng hồ đeo tay. Em ấy thu hút đến mức tất cả mọi người đều phải quay lại nhìn. Tôi dừng lại và nhìn bản thân đang mặc một chiếc quần jean nhạt màu cùng với một chiếc áo phông trông không khác gì Mark. Tôi mỉm cười khi nghĩ về lời mà anh trai tôi nói.
Nó giống như một cuộc hẹn hò thật sự.
"Mark…." Tôi gọi người đang quay lưng lại phía mình. Mark quay lại, nghiêng đầu một chút vì tôi đang quá gần em ấy. Tôi mỉm cười với người trước mặt rồi lùi lại phía sau để Mark không cảm thấy khó chịu.
"Chậm thế…" Em ấy khẽ phàn nàn rồi quay đầu sang hướng khác.
"Anh rất muốn đi nhanh nhưng mà anh không có xe." Tôi trả lời.
"Xe anh đâu?"
"Yu đi rồi." Vì lợi ích ngày hôm nay nên đành thế vậy. Nếu cái cớ ngớ ngẩn này của tôi có thể làm cho Mark tiến đến gần tôi hơn thì tôi muốn sử dụng nó.
"Anh ấy đi đâu vậy?" Tôi cau mày khi nghe thấy Mark hỏi về anh trai mình.
"Quan tâm đến anh đi. Chỉ lo cho anh thôi." Tôi chọn cách không trả lời câu hỏi đó và yêu cầu em ấy chú ý tôi hơn một chút.
"Thì…"
"Thì cái gì? Tự nhiên hỏi thằng Yu làm cái gì. Biết anh giữ kỹ rồi."
"P'Vee…" Tôi mỉm cười khi nghe giọng nói của người trước mặt bắt đầu trở nên trầm hơn.
"Được rồi, anh chỉ nói vậy thôi." Tôi giơ tay đầu hàng và bước đến gần em ấy hơn một bước.
"Salon nào? Đưa anh đi." Tôi lên tiếng khi thấy người trẻ tuổi hơn đang không hề di chuyển.
Mark quay bước đi. Tôi mỉm cười nhìn theo tấm lưng của người phía trước. Chiếc áo mỏng của em ấy phập phồng theo từng bước đi của em ấy. Cả eo và chân của em ấy nhìn đều đẹp mắt dù nó trông cũng chả khác tôi là bao. Thành thật mà nói thì tôi giống như một kẻ tâm thần đi theo Mark, nhìn em ấy rồi tự cười vì người trước mặt của tôi là Mark.
Salon làm tóc mà Mark đưa tôi đến là nơi đã làm tóc cho tôi trong cuộc thi Moon – Star của trường. Tôi không biết liệu anh ấy có còn nhớ tôi không nhưng tôi vẫn nhớ tên của salon này. Trong salon không có nhiều người. Chỉ có một người đàn ông đang gội đầu. Nhân viên của salon đến chào đón tôi rồi bảo tôi ngồi chờ thợ. Mark thì đã đi đến ngồi đợi ở ghế sô pha.
"Chết mất thui ~ Sonly bảo có một người đẹp trai lắm đến cắt tóc. Chế cứ suy nghĩ mãi xem là ai? Hoá ra là N'Vee." Chủ salon đi đến chào hỏi tôi. Anh ấy tiến lại gần, một tay đặt trên ghế của tôi và mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi.
"Em rất vui khi P'Toey còn nhận ra em." Tôi mỉm cười đáp lại.
"Đẹp trai thế này chế chắc chắn còn nhớ rồi. Chỉ đến cắt tóc thôi à?" Từ giọng điệu của anh ấy không khó để nhận ra anh ấy đang nhắm vào người ngồi ở đằng kia. Anh ấy quay lại liếc nhìn Mark người đang cúi đầu nghịch điện thoại. Em ấy ngẩng đầu lên một chút, khẽ cười rồi lại nhìn xuống điện thoại. "Đẹp trai, mặt đẹp như thế dễ có nhiều người theo đuổi lắm đấy." P'Toey nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi. Nó như một lời cảnh báo dành cho tôi.
"Mark! Đến đây chọn kiểu tóc giúp anh." Tôi không trả lời lại anh ấy mà thay vào đó là gọi Mark đến. Qua gương tôi nhìn thấy em ấy ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày rồi nói.
"Để anh ấy chọn đi. Em có biết cái gì đâu?" Câu trả lời của em ấy khiến tôi cảm thấy căng thẳng hơn. Chúng tôi vẫn nhìn vào mắt nhau thông qua chiếc gương nhưng em ấy vẫn ngồi yên, không di chuyển.
"Thôi chế biết cả rồi. Cái ánh mắt này. Đừng có nhìn nhau như thế nữa nếu không kính nhà chế sẽ vỡ hết mất. Chế hiểu hai em là gì của nhau." P'Toey vẫy vẫy tay rồi nói.
"Dạ không….."
"Thôi không cần bào chữa nữa trai đẹp ạ. Nhìn vào ánh mắt của N'Vee là đã đủ biết hết rồi." P'Toey quay lại nhìn Mark rồi mỉm cười. "Có đúng như anh nghĩ không? Trai đẹp?" Anh ấy cúi xuống thì thầm vào tai tôi rồi lại nhìn vào gương mỉm cười. Tôi mỉm cười đáp lại anh ấy rồi nhìn Mark.
"Vâng." Tôi trả lời nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn vào Mark. Em ấy sững sờ một chút rồi lại cúi xuống nhìn vào điện thoại.
"Chết rồi, sao em lại như thế này? Sao hai năm trước không nói với chế?" Anh ấy tỏ ra bất mãn rồi đưa tay vò tóc tôi.
"Em chỉ thích em ấy." Tôi trả lời anh ấy. Anh ấy chỉ bĩu môi khi nghe xong.
Tôi nghĩ rằng không nên tốn quá nhiều thời gian để cắt tóc. Tôi thậm chí còn không quan tâm đến việc anh ấy sẽ cắt cho tôi kiểu tóc gì. Tôi cứ nhìn vào gương và xem người kia đang làm gì. Lúc nãy thì em ấy nghịch điện thoại còn bây giờ thì đang xem tạp chí. Mặc dù biểu cảm của em ấy có chút kì lạ nhưng dường như cũng không có gì khó chịu.
"Cậu thích đọc sách không?" Tôi cau mày khi thấy ai đó bước đến gần và chào hỏi Mark. Mark rời mắt khỏi cuốn sách ngước lên nhìn người kia. Người kia cao, ưa nhìn. Anh ta đang hơi dịch người chắn toàn bộ tầm nhìn của tôi với Mark.
"Vâng?" Tôi chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Mark cùng với tấm lưng rộng của người đàn ông kia.
"Mình đến cắt tóc, cậu có thể giúp mình chọn kiểu tóc được không?" Giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên, mặc dù đứa nhóc của tôi vẫn đang im lặng.
"Chế đã bảo rồi mà, đẹp trai, mặt đẹp thế kia…chắc chắn sẽ có nhiều người muốn đến làm quen, kể cả là đàn ông hay đàn bà." Tôi nghĩ đến cảnh mà P'Toey đang nói khiến tôi chỉ nghĩ đến một từ "chiếm hữu".
"Mình nghĩ…"
"Mark!" Tôi không biết Mark định nói gì và tôi cũng không biết phải nói gì sau khi gọi em ấy. Tôi chỉ muốn làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
Người đàn ông đó rời mắt khỏi Mark, quay lại nhìn tôi. Mark cũng đang nhìn tôi đầy bối rối, sau đó em ấy nhướn mày. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn biết là mình nên nói gì tiếp theo thôi.
"Xong rồi, trai đẹp ơi." P'Toey cởi khăn choàng rồi chải lại tóc cho tôi.
"Anh…cắt tóc xong rồi." Tôi nói và liếc nhìn P'Toey đang cười.
"Vậy thì về thôi." Mark nói rồi chuẩn bị đứng dậy.
"Tên là Mark hả? Mình tên Thew nhé." Trong lúc tôi đang thanh toán thì nghe thấy người đàn ông kia bắt đầu nói chuyện với Mark một lần nữa.
"Đúng vậy."
"Cái tên rất đẹp. R��t vui được gặp cậu." 'Vui bà mày chứ vui.' Tôi nghĩ rồi đưa tiền cho P'Toey, sau đó liền vội vã chạy đến chỗ Mark đang đợi.
"Cảm ơn." Tôi bước đến đảo mắt nhìn thằng đó, Mark đang mỉm cười nhìn nó. Mặc dù em ấy chỉ cười theo phép lịch sự thôi nhưng mà tôi vẫn ghen. Mỗi khi Mark cười đều rất đẹp mà tôi chỉ muốn mình tôi nhìn thấy thôi.
"Mark." Tôi thấp giọng gọi em ấy. Mark nhìn tôi và tôi biết em ấy cảm nhận được tôi đang cảm thấy thế nào.
"Đây là anh trai của cậu à? Hay là bạn?" Lúc đầu thì tôi đã muốn mặc kệ cái thằng này nhưng bây giờ thì không.
"Haizz…" Tôi thở dài để xoa dịu tâm trạng khô khan của mình. Đi đến bên cạnh Mark rồi quàng tay qua vai người cao gần bằng tôi.
"Thật khó để nói về mối quan hệ này. Không phải l�� đàn anh, cũng không phải bạn bè hay anh trai." Tôi trả lời và nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Nó cũng nhìn lại tôi bằng ánh mắt không hài lòng.
"Ô….quý khách xin mời vào, bây giờ tôi đang rảnh." P'Toey đến gọi nó. Thằng ranh đó quanh lại nhìn tôi rồi lại nhìn Mark.
"Không cắt nữa." Nó quay sang nói với P'Toey, bước qua va vào vai tôi rồi đi ra khỏi salon.
"Xin lỗi nhé P'." Tôi nói với P'Toey nhưng anh ấy chỉ mỉm cười đáp lại.
"Oi ~~~ đừng nghĩ quá nhiều như thế. Chế giàu mà, mất một người như hôm nay cũng chả sao." P'Toey vẫn tay nhìn theo thằng Thew rồi lại nhìn tôi. "Cánh tay của em không định bỏ xuống à?"
"À…" Mark từ từ rời khỏi vàng tay tôi nhưng tôi lại ôm lấy vai em ấy, kéo em ấy lại gần hơn.
"Người này em không thể buông đâu."
[Mark'AOV]
Tôi c��n chưa bước ra khỏi tiệm cắt tóc, P'Vee đã đi trước tôi. Điều đó đủ để tôi biết tâm trạng của anh ấy đang không tốt. Nhưng sao anh ấy có thể đi mà không đợi tôi như thế cơ chứ? Người trước mặt tôi bước đi như thể anh ấy chỉ đi bộ có một mình, tôi nhẹ nhàng bước theo sau anh ấy. Nhưng mà nếu đang cố làm hoà với người ta, thì có nên như thế không hả?
Cái người tên Thew kia hôm nay tôi mới gặp lần đầu tiên và cũng chỉ nói với anh ta vài lời. Tôi biết là P'Vee có tính chiếm hữu cao, chính anh ấy cũng nói như thế và thích thể hiện điều mà mình đã nói. Gần đây tôi biết P'Vee thích được chú ý và tôi cũng thực sự quan tâm đến anh ấy. Lúc nãy tôi đã bảo là tôi sẽ về nhưng anh ấy nói anh ấy sẽ đến nên tôi đã dừng lại đợi anh ấy.
"P'Vee…." Tôi cố gắng gọi người phía trước. Kể từ khi rời khỏi salon cũng như lúc còn ở trong đó, tôi đã không nói một lời nào cả.
"Gì cơ?" Giọng nói cáu kỉnh đáp lại tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu rồi.
"Anh rốt cuộc có chuyện gì vậy hả?" Thanh âm của tôi bắt đầu trở nên lớn hơn khi tôi cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng không biết cái người trước mặt này có nhận ra hay không nữa.
"Em ý." Anh ấy quay lại và chỉ nói thế.
"Em làm sao?"
"Em nói chuyện với thằng đó."
"Anh cũng nói chuyện với anh ấy." Tôi nói và bắt đầu nhớ lại cái khuôn mặt tươi cười khi nói chuyện với P'Toey khiến tôi cảm thấy khó chịu không thể nào giải thích được.
"Ao, anh ấy là người đã làm tóc cho anh trong suốt cuộc thi." Người trước mặt trả lời.
"Người đó đến chào hỏi. Thì em phải làm gì? Em cũng không muốn nói chuyện." Tôi trả lời với sự không hài lòng không khác gì P'Vee.
"Sau này nếu không muốn nói chuyện gì hãy bảo là em đi cùng bạn trai."
"Bạn trai á?" Tôi nhướn mày hỏi anh ấy.
"Chết tiệt….." Người đàn ông đẹp trai nhẹ nhàng cúi đầu. "Anh biết là anh vẫn đang theo đuổi rồi." Anh ấy nói rất nhỏ nhưng mà tôi nghe thấy.
"P'Vee." Tôi hét lên với người trước mặt.
"Sao nào? Anh với em đã vượt qua cả cái từ bạn trai đó rồi." Trước khi tôi kịp mở miệng phàn nàn về anh ấy thì anh ấy đã nói tiếp, "Ý anh không phải là hành động hay gì cả, ý anh là cảm giác giữa chúng ta, tất cả mọi thứ."
"…" Tôi chỉ có thể im lặng và nghĩ về những lời anh ấy nói. Anh ấy nói đúng, chuyện của chúng tôi đã vượt quá định nghĩa của từ bạn trai. Cảm xúc c���a tôi về P'Vee đã vượt quá từ đó rồi.
"Nếu anh không làm cái chuyện chết tiệt đó vào ngày hôm đó, có lẽ chúng ta…."
"P'Vee…" Tôi gọi tên người trước mặt khi tôi cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ tiến xa hơn nữa và tôi không muốn làm cho tâm trạng của tôi tồi tệ hơn bây giờ.
"Anh xin lỗi." Lời 'xin lỗi' mà anh ấy nói không phải chỉ dành cho mọi chuyện ngày hôm nay, từ tận sâu trong ánh mắt của anh, tôi biết rằng anh đang muốn xin lỗi tôi về tất cả.
"Em chưa nói gì cả." Tôi bước đến và nhìn vào người trước mặt mình. Tôi không muốn P'Vee suy nghĩ quá nhiều. Tôi không muốn anh ấy cứ mãi lo lắng về quá khứ. Đúng là nó thật sự rất tồi tệ đối với tôi nhưng giờ đây tôi đã hoàn toàn tha thứ cho anh. Tôi đã tha thứ kể từ khi tôi gặp lại anh ấy một lần nữa. "Nếu nắm tay em, anh sẽ không bị chửi đó chứ?" Tôi nói rồi nhìn xuống bàn tay thon dài xinh đẹp của P'Vee.
"Hả?"
"Nếu em đi gần anh. Có ai lao đến tát em không đó?" Tôi nghiêng đầu và khẽ mỉm cười. Nếu bây giờ Wind nhìn thấy, nó có thể sẽ chửi tôi là tôi đang tán tỉnh anh. Nhưng tôi đồng ý để bị chửi. Nếu đó là người trước mặt này thì tôi sẵn sàng nghe chửi.
"Đứa nhóc hư này…." Khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười sau một khoảng thời gian dài. P'Vee đến gần, quàng tay ôm lấy tôi.
"P'Vee…" Tôi nhìn xung quanh trước khi từ từ lùi ra khỏi anh.
"Đừng…." P'Vee nói rồi ôm chặt cổ tôi. "Quyến rũ người ta rồi còn muốn chạy à?"
"Em không có quyến rũ anh đâu nhá. Em chỉ không muốn anh tự tránh mình." Tôi nói.
"Thế thì anh nên trách ai bây giờ? Là tại anh tự ngu ngốc mà." P'Vee nói.
"Em không nghe anh nói nữa đâu. Nếu cứ nghe anh sẽ lãng phí rất nhiều thời gian."
"Nếu em không muốn lãng phí thời gian thì em đồng ý đi." P'Vee nhìn vào mắt tôi, giọng nói trầm trầm từ từ vang lên.
"P'Vee…" Tôi khẽ gọi tên anh ấy, tôi cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên.
"Thôi….chúng ta đi ăn đi."
Chúng tôi cùng đi tìm gì đó ăn. Sau một hồi tranh cãi thì điểm đến chính là một nhà hàng Nhật Bản. Người bên cạnh tôi đang làm cái vẻ mặt kỳ lạ. Tôi nhìn anh…tôi cảm nhận được điều đó nhưng mà tôi không quan tâm P'Vee có thích hay không vì bây giờ cơ thể tôi thật sự cần sashimi.
Sashimi là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống
"Mark….Anh xin em. Nếu em muốn trêu anh vì em xấu hổ thì anh xin em." Trước khi bước vào nhà hàng anh ấy kéo tay tôi lại.
"Em không đùa đâu, em muốn ăn." Tôi đáp lại.
"Nhưng mà anh không muốn." Anh ấy trả lời, khuôn mặt đẹp trai mang theo đầy chán nản.
"Nhưng em muốn." Tôi mỉm cười với P'Vee trước khi bước vào nhà hàng.
Người đàn ông đẹp trai đó đi theo tôi, thu hút sự chú ý của khá nhiều người. Trước đây tôi không thích mọi người cứ nhìn vào chúng tôi như vậy. Nhưng bây giờ tôi đã quen dần rồi. Kể từ khi P'Dew đăng tin về tôi, càng ngày càng có nhiều người ở trường biết tôi và cũng càng có nhiều người nhìn rồi bàn tán về tôi.
"Mình ngồi đằng kia đi." P'Vee đến gần tôi và chỉ vào một bàn ở trong góc nhà hàng. Anh ấy không hề quan tâm đến người khác. Khuôn mặt đẹp trai vẫn đang cau có vì không được như ý nguyện. Anh ấy dẫn tôi đến chỗ ngồi. Tôi mỉm cười đầy thích thú trước cách cư xử trẻ con của P'Vee rồi ngồi xuống với anh ấy.
"Sau khi ăn xong em sẽ đưa anh đi ăn kem." Tôi nói sau khi ngồi xuống.
"…"
"Anh không đi à? Em mời mà." Tôi hỏi khi thấy người kia im lặng. P'Vee ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Anh sẽ ăn vị dâu và vani." Khuôn mặt đẹp trai hơi ngẩng lên rồi nói.
"Ha! Anh có thấy vui không? Anh nghĩ thế là dễ thương à?" Tôi cười hỏi rồi lật menu.
"Em xem em mang anh đến đâu đây này. Anh phải ăn bất cứ thứ gì mà anh không hề biết nó là gì." Anh ấy chỉ vào menu và phàn nàn với tôi.
"Em sẽ gọi món cho anh." Tôi nhìn vào menu một lần nữa. "Có thể ăn mọi thứ, đúng không?"
"Ừm…" Tôi cúi xuống xem menu trước khi nhân viên nhà hàng đi đến order. Bình thường thì tôi đã có một món tôi vẫn thường ăn. Nhưng vì P'Vee cũng ăn nên tôi muốn chọn món gì đó ngon ngon để anh ấy ăn được. Tôi quay sang gọi món với nhân viên phục vụ. Sau khi ghi xong, cô ấy nhìn lên và hỏi P'Vee.
"Còn quý khách thì sao ạ?" Cô nhân viên phục vụ hỏi anh ấy. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hơi ửng đỏ và tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân mình. Thật bình thường khi ai đó ngại ngùng lúc nhìn vào khuôn mặt của P'Vee. Bởi vì anh ấy thật sự đẹp trai. Ngay cả khi khuôn mặt của anh ấy đang trở nên cáu kỉnh thì trông vẫn quyến rũ vì vậy không có gì lạ khi có người ngại ngùng vì nhìn thấy khuôn mặt anh ấy.
"Đợi chút, em ấy chọn giúp tôi." P'Vee không quan tâm đến cô ấy. Anh chỉ trả lời ngắn gọn rồi nhìn tôi.
"Anh ăn được sashimi phải không?" Tôi hỏi.
"Người sống còn 'ăn' được?" Anh ấy khẽ nói với mình.
"Gì?"
"Có thể ăn được."
"Ờ….anh không dị ứng gì đúng không?"
"Dị ứng với trái tim em."
Tôi hỏi điều này là vì một số người hay dị ứng với gia vị hoặc loại rau nào đó. Câu trả lời của anh ấy khiến tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy với vẻ hoài nghi.
"Ừm…" Tôi liếc nhìn nhân viên phục vụ đã đỏ mặt vì P'Vee, giờ mặt cô ấy còn đỏ hơn trước. Tôi nói với cô ấy tất cả những gì mà chúng tôi muốn gọi. Không mất quá nhiều thời gian để gọi món nhưng lại mất quá nhiều thời gian trong việc chọn món.
"P'Vee, anh…." Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, tôi quay lại định mắng anh ấy.
"Sao anh không cảm thấy xấu hổ vậy hả?" Tôi tức giận.
"Sao anh phải thấy xấu hổ?" Anh ấy trả lời, tất cả những gì t��i có thể làm chỉ là thở dài.
Chúng tôi bắt đầu chậm rãi ăn. Đối với tôi mà nói, ăn chậm là vì tôi muốn vị giác của mình có thể nếm được hương vị của thức ăn. Lâu lắm rồi tôi mới ăn lại món này. Vì thời gian và còn một vài lý do khác. Khi tôi ăn, nó gợi cho tôi nhớ đến bà của mình. Những bức tranh được trang trí ở cửa hàng theo phong cách Nhật Bản khiến cảm giác nhung nhớ trong tôi nhiều hơn nữa.
Tôi liếc nhìn người đối diện và đút một miếng sashimi vào miệng. Khi anh ấy đút một miếng sashimi vào miệng, anh ấy đang làm vẻ mặt buồn tẻ, chán nản và đầy khó xử. Nhổ ra hay là không nhổ, nuốt hay là không nuốt. Cho đến khi anh ấy quay sang và đối diện với tôi. Tôi thấy yết hầu của anh ấy di chuyển, một dấu hiệu cho thấy anh ấy đã nuốt nó.
"Sao anh bảo anh có thể ăn?" Tôi hỏi.
"Anh nghĩ rằng anh có thể ăn, nhìn những người khác ăn thật đúng dễ dàng." P'Vee trả lời.
"Anh chưa ăn bao giờ?"
"Anh đi ăn với ai? Mọi người toàn đi ăn lẩu shabu, thịt lợn, thịt bò nướng rồi uống rượu. Khi nào thì đến cái nơi này?" Anh ấy đáp lại, đôi mắt lại nhìn xuống đĩa đồ ăn trước mặt anh ấy, rồi lại ngước lên nhìn tôi.
Shabu Shabu ra đời lần đầu tiên tại nhà hàng Suehiro (Osaka, Nhật Bản) vào đầu thế kỉ XX. Đây là một trong những loại lẩu được người Nhật ưa chuộng bởi phù hợp khẩu vị chung và rất giàu dinh dưỡng. Nồi lẩu chia làm hai phần, một bên là vị lẩu cay, bên còn lại thường là vị lẩu nhạt hơn để cân bằng.
"Đừng tự ép mình nếu anh không thể ăn. Gọi món mà anh nghĩ anh có thể ăn được đi." Tôi nói và đưa menu cho anh ấy.
"Anh chỉ không thể ăn được sashimi. Món sushi thì anh vẫn ăn được." P'Vee đáp lại rồi đưa một miếng sushi vào miệng, nhai và nuốt nó một cách tự nhiên.
Sushi là một món ăn Nhật Bản gồm cơm trộn giấm (shari) kết hợp với các nguyên liệu khác (neta). Neta và hình thức trình bày sushi rất đa dạng, nhưng nguyên liệu chính mà tất cả các loại sushi đều có là shari. Neta phổ biến nhất là hải sản. Thịt sống cắt lát gọi riêng là sashimi.
"Tại sao anh vẫn ăn cá?" Tôi hỏi.
"Anh thấy em ăn ngon miệng nên anh cũng muốn thử." Anh ấy như một đứa trẻ đang cau có, chuẩn bị khóc đến nơi.
"Ừm, em thích nó." Tôi lặng lẽ đáp lại anh ấy.
"Có vẻ em thường xuyên ăn." Anh ấy nói.
"Ừm…lúc còn ở Nhật Bản." Tôi đã thường xuyên ăn nó khi tôi sống ở Nhật Bản và khi tôi đi du lịch ở Nhật, bà tôi thường đưa tôi đi ăn. Khi tôi sống ở Thái Lan, không ai có thời gian và tôi cũng không biết nên đi với ai. Các bạn của tôi không phải ai cũng ăn được. Còn mẹ tôi thì không có thời gian để đi khắp nơi với tôi. Còn bố…mặc dù bố là người Nhật nhưng không có nghĩa là bố cũng thích ăn.
"Em có đến đó thường xuyên không?" P'Vee hỏi rồi đút thêm một miếng nữa vào miệng.
"Năm nào cũng đi."
"Thích ghê, anh cũng muốn đi." P'Vee ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói.
"Muốn đi Nhật Bản?"
"Ừ…anh cũng muốn đi với em. Muốn có cảm giác giống như…Đi cùng đàn em lúc đi và quay lại cùng với bạn trai." Tôi không nói lên lời mà chỉ nhìn vào đĩa đồ ăn Nhật trước mặt.
Tại sao sashimi lần này lại ngọt hơn bình thường nhỉ?
Tôi trở về phòng của mình, còn người kia nói rằng anh ấy cũng sẽ đi theo. Lúc đầu tôi bảo anh ấy có thể về nhà nhưng mà anh ấy bảo anh ấy muốn đến gặp P'Bar. Tôi nhìn người kia trong thang máy. Anh ấy không hề nhấn số tầng của P'Bar mà thay vào đó anh ấy chỉ đứng đó. Nên tôi đưa tay ra ấn số. Anh ấy nhìn tôi một chút nhưng không nói gì.
"Đến rồi." Tôi nói khi thang máy dừng ở tầng của P'Bar.
"Vui không Mark? Anh đã làm điều này nhiều lắm rồi, em vẫn nghĩ là anh thực sự đến gặp thằng Bar à?" P'Vee nói và nhấn đóng cửa thang máy.
"Anh có chuyện gì vậy hả?" Tôi nhìn cái người đang sắp bước ra khỏi thang máy với tôi.
"Đừng làm cái bản mặt đó nữa. Giữa việc đến gặp cái thằng Bar chắc chắn giờ này đang ở bên bác sĩ và việc theo em đến đây. Em nghĩ anh sẽ chọn cái nào?"
"P', anh…." Tôi quay sang nói với anh ấy trước khi bước vào phòng.
"Được rồi….Anh muốn ở bên cạnh em." Anh ấy nói rồi đóng cửa lại.
"Vậy tại sao lại nói về P'Bar?" Tôi hỏi.
"Anh xin lỗi, nhưng em thật sự muốn biết chuyện đó à?" Anh ấy mỉm cười và nói, sau đó anh ấy từ từ bước đến bên cạnh tôi. "Tại sao? Em không muốn anh ở bên em à?"
"…Em chỉ cảm thấy không an toàn khi anh và em ở cùng nhau thôi." Tôi trả lời như những gì mà tôi cảm thấy.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy, cảm thấy mặt mình nóng ran vì những lời nói của anh ấy lúc đi ăn. Khuôn mặt cùng ánh mắt của P'Vee đã ảnh hướng đến tâm trí tôi quá nhiều. Không phải là tôi sợ anh ấy, cũng không phải là tôi không quen ở cùng anh ấy, mà trái tim của tôi chính là nỗi sợ của tôi.
"Em cảm thấy đúng rồi đấy." Người đàn ông đẹp trai tiến đến gần tôi. Khoé miệng hơi nhếch lên rồi cúi mặt xuống gần tôi hơn. "Anh cảm thấy rằng khi gần gũi với em, anh không thể kiểm soát được trái tim mình."
"P'Vee!" Tôi thấp giọng gọi anh ấy khi anh ấy đang ở quá gần tôi.
"Anh chỉ muốn gần gũi với em và lâu hơn thế này một chút thôi." Tôi đứng yên khi nghe anh ấy nói điều đó. Anh ấy bước đến, ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi về phía anh.
"P'…"
"Anh không thể ôm em ở bên ngoài, chỉ có thể nắm tay em. Anh đã nghĩ đi nghĩ lại chỉ để tìm ra một cái cớ để có thể gặp em, cho dù nó khó khăn, anh vẫn sẽ làm." P'Vee ngước lên nhìn tôi và nói tiếp, "Tất cả những gì mà anh làm chỉ vì anh muốn ở bên em."
"Em…."
"Anh biết anh không tốt với em. Anh biết là anh không đáng được tha thứ. Anh biết em cần thời gian. Em không cần phải yêu anh như trước, cũng không cần phải mãi theo anh. Không cần phải làm gì cả. Anh chỉ muốn ở bên em. Hãy để anh ở bên em, hãy để anh yêu…."
Khi anh ấy còn chưa nói xong, tôi đã áp môi mình lên đôi môi của người trước mặt. Người đàn ông chỉ cần một vài lời cũng đã khiến cho tôi cảm thấy yếu đuối. Một lần nữa, anh ấy lại để tôi rơi vào cái bẫy của tình yêu. Chỉ có một người như vậy….
P'Vee ôm chặt lấy tôi hơn, rồi đôi môi anh ấy chạm lại gần tôi hơn. Tôi là người đã bắt đầu nhưng bây giờ anh ấy lại là người chiếm thế thượng phong (*). Nụ hôn ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Tôi không biết là vì nỗi nhớ hay là do những lời của P'Vee, khiến tôi muốn hôn anh ấy lâu hơn nữa. Tôi nghiêng mặt, điều chỉnh góc độ để chúng tôi có thể hôn nhau thoải mái hơn. Tôi không quan tâm đến đến việc chúng tôi đang ở trước phòng ngủ, hay tất cả những gì mà chúng tôi đã trải qua trước đây, bởi vì bàn tay của ai đó đang vòng quanh eo tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
(*) Thế thượng phong: ở vào thế mạnh hơn, áp đảo đối phương
Chúng tôi tạm tách ra một chút, P'Vee cúi đầu rồi gục đầu xuống vai tôi. Tiếng thở hổn hển vang lên bên tay tôi khiến tim tôi đập mạnh và cảm xúc của tôi như đã vỡ oà. Đôi chân của P'Vee di chuyển khiến tôi lùi lại, cho đến khi lưng tôi áp vào cửa phòng ngủ.
"Không phải em không muốn nghe anh nói yêu em à?" Tôi nhìn vào mái tóc của người đang thì thầm bên tai tôi. "Nếu thế thì hãy để anh thể hiện cho em thấy." Lời nói cuối cùng khiến trái tim tôi run rẩy. Đầu lưỡi nóng bỏng của người kia đang liếm cổ tôi. Đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi, làm cho cả người tôi trở nên căng cứng cho đến khi run rẩy.
"A…." Tôi rên lên khi P'Vee chạm môi của anh ấy vào cổ tôi. Anh ấy khẽ mút khiến cho tôi khó giữ thăng bằng, may mà anh ấy vẫn đang ôm eo tôi, nếu không tôi đã ngã mất rồi.
"Mark…" Một giọng nói vang lên bên tai tôi nhưng tôi chỉ đang ngửa mặt lên để hít thở. P'Vee hôn lên cằm tôi, rồi hôn xuống má, rồi một cái hôn nhẹ trên mũi trước khi dừng lại ở môi tôi.
Không biết chúng tôi đã hôn nhau bao lâu và cũng không biết tôi và anh ấy đã đi vào phòng ngủ bằng cách nào. Bây giờ tôi chỉ biết là chúng tôi đang nằm ở trên giường và tôi vẫn đang hôn P'Vee. Anh ấy rời khỏi môi tôi hôn nhẹ lên trán của tôi. Một bàn tay của anh ấy vẫn đang đặt ở eo tôi, bàn tay còn l��i chống lên giường để cơ thể của tôi không phải chịu quá nhiều sức nặng.
"Ưm…" Tôi rên rỉ khi tôi đôi xinh đẹp kia trượt dần xuống dưới cho đến khi nó dùng lại ở trước ngực tôi.
"Ưm."
"Ah!" Cả người tôi vốn đã căng cứng, bây giờ còn hơn thế nữa. Đôi tay của tôi luồn vào trong mái tóc của anh ấy và xoa nó. Làm sao mà tôi có thể chịu đựng được bây giờ? Một bên là cái miệng xinh xắn của anh, một bên lại là bàn tay thon dài đang trêu chọc.
"P'Vee….P'….đủ rồi!" Tôi lắp bắp rồi đẩy anh ấy ra. Nhưng cơ thể tôi đúng là điên rồi. Tay thì đẩy anh ra mà người lại cong lên như thể muốn anh mút nó lâu hơn.
"Ưm…." Chiếc áo của tôi đã bị cởi ra khỏi người và cả P'Vee cũng vậy. Anh ấy lại khẽ cắn tai tôi một lần nữa và điều đó khiến ngực của chúng tôi chạm vào nhau.
"P'Vee…ư…"
"Mark…"
"Ưm"
"Mark!" Tôi giật khi nghe thấy thanh âm quá lớn gọi tên mình. P'Vee cùng dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Hai chúng tôi cùng quay lại nhìn về phía cửa.
"Bố…bố…." Bố tôi đang đứng ở cửa. Tôi không ngạc nhiên khi ông ấy có thể đến phòng tôi vì người đang đứng bên cạnh bố chính là mẹ tôi.
"Masa…." Giọng nói nhẹ nhàng của mẹ vang lên khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi đẩy P'Vee ra trước khi anh ấy kịp tránh ra trước.
"Dạ…"
"Đây là cái mà bà bảo tôi không phải lo…." Bố quay lại nói với mẹ và từ từ đi về phía tôi.
"Bố…" Người trước mặt tôi mang theo đau đớn và thất vọng. Tôi khẽ gọi ông ấy. Tôi cũng mới chỉ kịp khoác chiếc áo sơ mi của mình vào, P'Vee vẫn dứng ở bên cạnh giường, không đi đâu cả. Người đàn ông ấy cũng bước lại gần khi bố tôi bước đến và dừng lại trước mặt tôi.
"Mày thì biết yêu thương cái gì." Bố đứng trước mặt tôi và nói. Thanh âm ấy không hề lớn nhưng tôi vẫn cảm thấy đau.
"Cháu…."
Bốp!
"P'Vee!" Tôi hét lên khi bố đấm vào mặt đàn anh trước khi tất cả chúng tôi kịp phản ứng. Người đàn ông đẹp trai lắc lắc đầu rồi đứng dậy. Khoé miệng xinh đẹp vừa hôn tôi giờ đây đang rỉ máu.
"Không sao đâu…" P'Vee vỗ vỗ vai tôi. Tôi nhìn anh ấy và tôi cảm thể cảm nhận được anh ấy đang run rẩy đến mức nào.
Bố và mẹ tôi đứng ở đối diện P'Vee. Tại sao t��t cả mọi thứ lại trở nên vô cùng nặng nề khi tôi đứng bên cạnh họ thế này? Bây giờ thì tôi đã biết cảm giác bất lực là gì, tôi đã hiểu rồi.
"Đẹp mặt chưa? Con trai yêu quý của bà, cái cách mà nó sống bà có hài lòng không? Bà đến mà nhìn xem nó sống như thế nào đi này." Bố quay sang hét vào mặt mẹ. Mẹ ngước lên nhìn tôi một chút. Mẹ không nói gì nhưng sự thất vọng trong mắt mẹ khiến tôi cảm thấy có lỗi.
"Mẹ…" Tôi gọi và mẹ đang chậm rãi đi đến bên tôi. Bàn tay xinh đẹp của mẹ áp lên má tôi trước khi quay sang nhìn P'Vee.
"Có phải người này không? Người đã khiến đứa trẻ của mẹ bị tổn thương vào thời điểm đó?"
"Hừ!" Bố cười. "Đây là cái cách mà con chọn à? Đây là những gì con muốn là đúng không? Đây là cái mà con nói con thích đấy à?"
"Con yêu anh ấy!" Tôi hét lên. Tôi vẫn đang ngồi như trước, hai bàn tay vô thức siết chặt trong chăn. Môi tôi run rẩy và cơ thể tôi cũng run rẩy và điều cuối cùng mà tôi cảm nhận được chỉ là nỗi đau đang siết chặt trong lòng.
"Vậy nó thì sao, có yêu con không? Một người đàn ông không có gì như nó thì sao có thể chăm sóc cho con!" Bố chỉ vào P'Vee, sau đó quay lại hét vào mặt tôi.
"Cháu yêu Mark…" P'Vee bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi. "Cháu thừa nhận rằng cháu không chắc mình có thể chăm sóc tốt cho em ấy như hai bác đã làm. Nhưng chuyện mà cháu yêu em ấy, cháu chắc chắn rằng cháu yêu em ấy rất nhiều….không kém hơn bất kì ai." Trái tim tôi trở nên ấm áp khi tôi nghe thấy điều này, nó ấm áp như vòng tay của anh đang ôm lấy vai tôi. Mặc dù tôi lo lắng cho bố nhưng khi tôi nghe thấy điều này, tôi đã cảm thấy tốt hơn một chút. Ít nhất thì P'Vee không rời xa tôi.
"Chỉ bằng mấy cái lời này của cậu, sao tôi có thể tin được?" Bố từ từ quay lại nói chuyện với P'Vee. Người bên cạnh ôm vai tôi chặt hơn rồi nhìn vào mắt bố tôi.
Không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn trước. Bố im lặng, P'Vee cũng im lặng. Tim tôi đập nhanh hơn và não tôi đã hoạt động nhiều đến mức tôi cảm thấy đầu mình đau đến sắp nứt ra. Phải làm thế nào để bố tôi có thể chấp nhận P'Vee? Phải làm thế nào để mẹ không trách chúng tôi? Phải làm thế nào để chúng tôi không trở nên nản lòng? Cho đến hôm nay tôi mới hiểu được mình đã thực sự lãng phí thời gian đến mức nào. Nếu như tôi không cãi nhau với anh ấy, chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau lâu hơn.
"Mình…" Thời gian rốt cuộc đã trôi qua bao lâu rồi? Giọng nói của mẹ vang lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Hừ! Tự mình thu xếp rồi đi ra ngoài." Giọng nói của tôi mang theo sự khó chịu và hai người cùng đi ra ngoài.
Bây giờ tôi cảm thấy rất nặng nề, tôi quay lại nhìn P'Vee. Tôi biết rằng người như bố sẽ không bao giờ đồng ý. Bất kể là tôi hay là P'Vee có làm gì đi nữa. Chỉ cần nghe thanh âm ấy, tôi đã biết rằng bố sẽ không…
"P'Vee…"
"Đừng nói gì cả, Mark. Chỉ cần nghe thấy em nói rằng em yêu anh. Cho dù anh phải đi và chiến đấu với bố em đến mười lần, anh cũng sẽ vì em mà giành chiến thắng." P'Vee bước đến, thân hình cao lớn ấy từ từ ngồi xuống trước mặt tôi và lau nước mắt cho tôi.
"Bố em không phải là một người bình thường." Tôi nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của chúng tôi.
"Nhưng anh sẽ cho ông ấy biết rằng người bình thường như anh cũng có thể chăm sóc em." P'Vee nói rồi nhìn vào mắt tôi. Tôi muốn bố tôi nhìn thấy đôi mắt kiên định của anh ấy, muốn bố cảm nhận được sự tự tin và chân thành của anh ấy.
"Em yêu anh…"
"Ngay cả khi anh phải chiến đấu đến chết, anh cũng sẽ chiến đấu. Bởi vì anh yêu em….anh yêu em rất nhiều." P'Vee nói và mỉm cười với tôi.
Bố mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô pha trước TV. Khu vực đó yên tĩnh đến mức tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình và P'Vee. Mẹ quay sang nhìn chúng tôi và khẽ mỉm cười. Còn bố thì chỉ nhìn thẳng về phía trước. Không thèm quay lại nhìn dù chúng tôi đã ngồi xuống rồi.
"Bố…."
"Ai là bố cậu?" Bố tôi quay sang nói với P'Vee ngay sau khi anh ấy vừa cất tiếng. Người đàn ông đẹp trai khẽ mỉm cười, cúi đầu thể hiện sự xin lỗi trước khi đưa tay lên chào hỏi một cách đầy tôn trọng.
"Bây giờ mới nói xin chào. Có quá muộn không?" Mẹ nói và mỉm cười nhìn anh ấy.
"Mẹ…"
"Con là người đã khiến Masa của mẹ khóc rồi chạy về nhà, có đúng không?" Mẹ khẽ dịch người một chút rồi hỏi P'Vee.
"Con thừa nhận điều đó. Con xin lỗi vì đã làm Mark buồn. Con cũng rất buồn." P'Vee trả lời.
"Điều gì khiến hai đứa quay lại với nhau một lần nữa?" Mẹ hỏi.
"Bà còn muốn cái gì nữa? Người phụ nữ này lúc nào cũng tỏ ra là biết hết về con mình. Nhưng hoàn toàn không." Bố tức giận nhìn tôi, tôi cũng ngẩng mặt lên nhìn bố.
"Con đã nói với bố là con yêu P'Vee mà." Tôi chậm rãi lên tiếng, mặc dù giọng nói của tôi vẫn còn run rẩy và trái tim tôi vẫn đang bị bóp nghẹn. Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn khi có thể nói điều này với bố.
"Bố chưa bao giờ nói với con à? Cái sở thích ngu ngốc và cái tình yêu ngu ngốc của con, nó không thể ăn được." Bố nói, gằn từng chữ một.
"Con thừa nhận rằng tình yêu không thể nào ăn được. Nhưng bây giờ con đã yêu con trai của bố. Con không thể sống và cũng không thể ăn được nếu như không có con trai bố bên cạnh." P'Vee đáp lại bố tôi và đặt tay lên tay tôi. Anh ấy khẽ nắm tay tôi để trấn tĩnh tôi, và điều đó đúng thật sự hiệu quả.
"Mình à." Mẹ nhìn P'Vee rồi quay lại gọi bố. Bố tôi đưa tay lên ý bảo mẹ đừng nói nữa.
"Bà đừng có nói gì nữa." Bố quay lại nói với mẹ rồi quay sang nhìn tôi. "Yêu nhau nhiều l��m đúng không? Cậu có thật sự muốn có con trai tôi không?" Bố hỏi.
"Con yêu Mark, yêu rất nhiều…." P'Vee ngẩng lên nhìn bố với ánh mắt không hề sợ hãi. Vẻ mặt của người tôi yêu rất rõ ràng và tôi có thể thấy rõ là anh ấy không hề sợ hãi. Cái nhìn giữa anh và bố tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Bố chắc chắn sẽ không cho phép chúng tôi ở cùng nhau. Về phần P'Vee thì dường như anh ấy cũng không hề định bỏ cuộc.
"Mẹ có thể đến nhà con không Vee?" Giọng nói của mẹ vang lên phá vỡ bầu không khí quan trọng căng thẳng hiện tại giữa bố và P'Vee. Nhưng câu hỏi của mẹ khiến tôi bắt đầu lo lắng vì gia đình của tôi và anh ấy rất khác nhau….
"Nhà…con ạ?"
"Mẹ muốn xem nơi mà Vee đã lớn lên." Mẹ mỉm cười và nói nhưng nụ cười này tôi không hề muốn thấy tí nào cả. Giọng nói có vẻ ngọt ngào nhưng lại đang che giấu điều gì đó đáng ngờ mà tôi không hề thích.
"Được ạ…."
[Vee'AOV]
Tôi đang ngồi trong phòng khách của nhà mình. Những mô hình của Yu vẫn đang chất đống gần ghế sô pha. Khi nhìn thấy tôi nó nhìn tôi cười như thể chó nhìn thấy chủ. Kiểu thật vui vẻ khi tôi về nhà giúp nó lắp tiếp. Nhưng khi nhìn thấy bố mẹ Mark ở đằng sau, vẻ mặt của nó thay đổi ngay lập tức, mang theo đầy kinh ngạc. Tôi nhớ là lúc đấy mẹ tôi đang rửa bát trong bếp còn bố thì đang xem TV. Nhưng bây giờ chiếc ghế sô pha mà bố tôi thường dùng để nằm xem TV giờ đã bị chiếm giữ bởi những vị khách quan trọng trong nhà.
Những người mà không ai nghĩ rằng họ sẽ đến thăm nhà.
Tôi không ngạc nhiên khi mẹ Mark quan sát nhà tôi bằng ánh mắt đó. Tôi cũng không ngạc nhiên khi bố của Mark hoặc một doanh nhân tỉ phú khác cười nhạo tôi như thế. Gia đình tôi không giàu có đến nỗi để chia nhiều phòng riêng biệt. Ngôi nhà cũng không được ngăn nắp lắm vì chỉ có mẹ chăm sóc cho nó. Không có người giúp việc mang nước lên, không có những cơ sở vật chất như họ. Tôi biết là chúng tôi rất khác nhau. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi thật sự yêu con trai của họ muốn chết rồi.
"Tôi xin lỗi vì buổi tiếp đón không được chu đáo lắm." Mẹ tôi mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tôi hiểu mà, là do chúng tôi đến quá muộn." Mẹ của Mark nói và cũng khẽ mỉm cười. Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 9 giờ tối. Thường thì đây mới là giờ tôi hay ra ngoài tìm bạn bè mình.
"Tôi chỉ muốn đến xem một chút thôi, anh chị không cần bận tâm đ��u." Bố của Mark nhìn tôi. Ông ấy là một người đáng sợ, nhìn thì có vẻ trông trầm tĩnh, thờ ơ. Nhưng mỗi lần mà ông ấy nhìn tôi, tôi có thể thấy từ trong ánh mắt ông đứa con trai duy nhất của ông quý giá với ông đến thế nào. Và cho đến bay giờ ông ấy vẫn không tin tưởng để tôi chăm sóc Mark.
"Hai người đi đường xa chắc cũng đã mệt rồi." Bố tôi nói.
"Sự mệt mỏi trên cơ thể không là gì so với sự mệt mỏi của trái tim. Nếu anh nhìn thấy những gì mà tôi thấy, anh có thể sẽ mệt mỏi hơn tôi…." Người vừa mới nhìn chằm chằm tôi khẽ chuyển sang hướng khác và nói. Câu nói của ông ấy khiến cho tôi cảm thấy có lỗi. Nhưng có lẽ không nhiều bằng Mark, người bây giờ đang nắm chặt hai tay mình.
"Chuyện đó…con xin lỗi vì đã làm bố khó chịu." Tôi nói và đặt tay lên tay Mark. Từ khi lên xe cho đến khi xuống xe, hai người chúng tôi đều không nói gì cả. Điều tôi có thể làm nhiều nhất cổ vũ, động viên Mark bằng ánh mắt hoặc nắm tay em ấy để em ấy biết rằng tôi không đi đâu cả.
"Hừ! Hai anh chị có biết mối quan hệ của hai thằng nhóc này không?" Bố của Mark hỏi.
"Tôi không biết hiện giờ tình trạng của Vee và Mark là như thế nào. Nhưng tôi đủ biết rằng hai đứa nhóc đang yêu nhau."
"Yêu sao?….Hừ….Hôm nay tôi đã nghe từ này rất nhiều rồi." Bố Mark khẽ gật đầu.
"Mark là một đứa trẻ rất dễ thương. Tôi không biết anh chị biết bao nhiêu về chuyện đó. Nhưng khi hai đứa nó ở bên nhau, cả hai trông rất hạnh phúc." Mẹ tôi nói và mỉm cười.
"Hai người biết mà tại sao không cấm?" Bố Mark hỏi. Ông ấy có vẻ rất là lão luyện trong cái việc gây áp lực hơn là đáng sợ. Bây giờ tôi đã cảm thấy cảm lực hơn và điều đó khiến cho tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi nhìn bố mẹ, họ vẫn đang im lặng. Có vẻ như mẹ tôi không mong muốn điều này xảy ra. Bố tôi thì có vẻ đã hiểu chuyện.
"Lúc đầu, tôi đã muốn ngăn cản chuyện đó. Nhưng khi tôi thấy bọn trẻ hạnh phúc bên nhau, tôi không thể nào ngăn cản. Khi tôi thấy con trai mình sắp chết vì con trai của anh, tôi không có cách nào để mà ngăn cản nó." Bố tôi khẽ chớp mắt rồi trả lời lại câu hỏi của bố Mark. Tôi nhìn bố, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau…bố đang mỉm cười với tôi qua đôi mắt đó.
"Đôi khi…chỉ cần tình yêu là không đủ." Mẹ của Mark lên tiếng.
"Mẹ…"
"Chị nói như thể chị không kết hôn vì tình yêu vậy." Mẹ của tôi ngắt lời trước khi Mark kịp nói xong.
"Bởi vì tôi đã kết hôn vì tình yêu, nên tôi biết rằng thật khó khăn khi chỉ có tình yêu và bố mẹ thì không hiểu điều đó." Mẹ của Mark chậm rãi nói rồi nhìn bố em ấy. "Tôi không muốn con mình như thế."
"Mẹ…." Người ngồi cạnh tôi khẽ gọi mẹ, bà nhìn chúng tôi và khẽ mỉm cười.
"Mẹ hiểu Masa, nhưng mà mẹ lo lắng. Tôi không coi thường gì cả, nhưng gia đình anh chị thật sự quá khác so với gia đình chúng tôi." Bà ấy quay sang nói với mẹ tôi như thể muốn xin phép và nói chuyện với Mark.
"Nhưng con có thể sống như vậy mẹ à. Bố mẹ của P'Vee không bao giờ khiến cho con cảm thấy khó khăn. Thậm chí con còn cảm thấy như thể mình là gánh nặng."
"Gánh nặng gì? Mark, mẹ không bao giờ nghĩ như vậy đâu, con trai." Mẹ tôi nói.
"Tất cả mọi người đều đối tốt với con đến nỗi con cảm thấy như mình là một người ích kỷ…" Mark nói và buông tay tôi ra. "Con biết rằng bố mẹ con sẽ không bao giờ đồng ý nhưng con vẫn sẽ làm như vậy. Con vẫn chọn yêu P'Vee. Ai mà biết được mọi thứ sẽ kết thúc như thế nào cơ chứ."
"Kết thúc là sao chứ?" Tôi quay sang hỏi Mark, em ấy nói giống như từ bỏ và chuẩn bị buông tay tôi.
"Em biết cho dù thế nào chúng ta vẫn không thể yêu nhau…." Em ấy nói với những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má em. Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, tôi ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Tôi cảm thấy mắt mình nóng lên và cho đến khi nước mắt của tôi cũng rơi xuống giống như Mark.
"Ai nói là không thể yêu?" Bố tôi nói. "Nếu như ai đó không để cho hai đứa yêu nhau thì hai đứa phải biết rằng còn có một người bố khác không cho phép hai đứa chia tay."
"Masa…mẹ không muốn nhìn thấy con khóc như thế này, bé ngoan của mẹ." Mẹ của Mark bước đến ôm lấy con trai mình.
"Con đã nói với mẹ là con yêu P'Vee mà." Giọng nói nghẹn ngào của em ấy vang lên và tất cả những gì tôi có thể làm là khóc. Hạnh phúc cũng những nỗi buồn đan xen trong trái tim tôi. Tôi là đàn anh của em ấy, tôi là người đã khiến em ấy tổn thương, tôi là người đã khiến em ấy yêu tôi nhưng tôi lại không thể làm gì cho em ấy.
"Mẹ biết…Mẹ biết Masa và Vee yêu nhau nhiều đến nhường nào." Mẹ của Mark nhìn tôi và nói. "Mẹ hy vọng Vee sẽ không làm cho Masa của mẹ phải buồn nữa."
"Con sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa."
"Cậu tự tin với lời nói của mình quá nhỉ? Nếu con trai tôi lại rơi nước mắt vì cậu, cậu sẽ làm gì?" Bố của Mark hỏi.
"Con…" Mark rời khỏi cái ôm của mẹ và nhìn bố mình.
"Làm sao? Có cái gì đáng ngạc nhiên à? Mặc dù bố không dành nhiều thời gian cho con, mặc dù bố không dỗ dành con như mẹ con thì điều đó cũng không có nghĩa là con không phải là con của bố." Ông ấy nhìn chằm chằm con trai mình và nói một câu rất dài.
"Bố…."
"Hừ! Như mẹ con đã nói, sống chỉ nhờ vào một chữ yêu thôi thì quá khó khăn." Bố của Mark khẽ chớp mắt và nói.
"Nhưng nếu mình không đồng ý, con sẽ rất buồn." Mẹ của Mark nói và quay sang nhìn chồng mình.
"Tôi không hiểu sao hai người lại phải suy nghĩ qua nhiều như vậy. Đó là con của hai người nhưng cũng là con tôi. Tôi không biết trong tương lai chúng nó sẽ đau khổ hay là hạnh phúc. Tôi chỉ biết rằng bất cứ khi nào mà con tôi buồn, tôi sẽ an ủi nó. Khi mà nó hạnh phúc, thì tôi cũng sẽ hạnh phúc với nó. Nếu nó muốn một cái gì đó, tôi sẽ tìm bằng được và đưa lại cho nó. Bởi vì nó là con tôi." Câu nói của bố khiến cho tôi rơi nước mắt.
"Tôi cũng nghĩ như ông Wiwat." Mẹ của Mark nói.
"Tôi chưa bao giờ ngăn cản Masa hay bất cứ điều gì….tôi chỉ muốn biết tại sao thằng bé lại yêu cậu ta nhiều đến vậy."
"Nếu bố biết nhiều hơn về P'Vee, thì bố sẽ hiểu điều đó." Mark nói với bố mình.
"Hôm nay đủ để biết rồi." Ông ấy nói rồi đứng dậy. "Hôm nay cảm ơn hai người rất nhiều. Tôi phải đi đây, ngày mai tôi còn có cuộc họp chi nhánh." Ông ấy nói và đưa tay bắt tay bố tôi. Bố sững người một lúc, sau đó mỉm cười và đưa tay nắm chặt tay ông ấy.
"Lần sau nếu rảnh hãy đến chơi nhé." Bố tôi đáp lại sau khi buông tay ra.
"Tôi phải về rồi. Mẹ sẽ ở lại khách sạn." Mẹ của Mark nói với mẹ tôi, sau đó quay sang mỉm cười nói chuyện với Mark.
"Đợi đã ạ…." Mark gọi bố mẹ mình lại khi hai người đang chuẩn bị rời đi. "Có nghĩa là bố mẹ đồng ý…"
"Hừ! Đôi mắt của bạn trai con nhìn giống hệt như cái cách mà bố đã nhìn bố chồng mình khi hỏi xin kết hôn với mẹ con." Ông ấy nhìn tôi và nói, sau đó khẽ vỗ nhẹ vai Mark rồi rời đi.
"P'Vee…." Giọng nói hào hứng của em ấy gọi tôi, khác hẳn so với lúc vừa nãy.
"Hử? Em có vui không?" Tôi hỏi sau đó tiến đến gần Mark. Tôi mỉm cười với người nhỏ hơn mình, chúng tôi nhìn nhau thật lâu và Mark mỉm cười lại với tôi.
"Ừm…"
"Ồ~ sau khi đã giải quy��t xong rồi thì cư xử cứ như thể cái nhà này chỉ có mình hai đứa vậy." Giọng nói của Yu vang lên. Những lời đầy mỉa mai của nó đang thu hút sự chú ý của tôi. Tôi rời mắt khỏi Mark và nhìn anh mình.
"Tao không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào của mày." Tôi nói và đi về phía bố mẹ tôi, tất nhiên tôi cũng không quên kéo Mark theo.
"Em trai ơi, anh đã cố gắng đóng gói thu dọn mô hình của mình để nhường chỗ cho em ngồi nói chuyện với bố vợ đấy." Yu đáp lại.
"Tao có nên biết ơn không?"
"Sẽ tốt hơn nếu mày tiếp tục hoàn thành nó giúp tao hi." Nó nở một nụ cười rồi nói với tôi. Nhưng xin lỗi, nụ cười trông chả ngọt ngào tí nào sất.
"Mày đang mơ đấy à?"
"Hai đứa vẫn có thể cãi nhau. Không sợ Mark cảm thấy khó chịu à?" Tiếng mẹ tôi cất lên từ phía sau lưng tôi. Mark mỉm cười một chút rồi đi về phía mẹ.
"Mẹ…" Mark bước tới rồi ôm lấy mẹ tôi, mẹ tôi cũng ôm chầm lấy em ấy, rồi khẽ xoa đầu em ấy.
"Mẹ lại có thêm một đứa con rồi." Mẹ nói với Mark rồi mỉm cười nhìn tôi.
"Con cảm ơn." Mark nói rồi rời khỏi cái ôm của mẹ tôi. "Bố cũng vậy, vì những lời của bố mà bố con đã đồng ý."
"Bố đã yêu Mark từ ngày đầu tiên rồi." Bố bước vào, xoa đầu Mark và khẽ nói. Nhưng câu nói đó lại đang vang vọng trong đầu tôi.
"Gì đấy, bố!" Hai giọng nói cùng vang lên một lúc. Một là của thằng Yu còn một là của tôi. Tôi tiến đến kéo tay Mark ra khỏi bố mẹ mình. Em ấy quay lại nhìn tôi đầy bối rối. Nhưng tôi thì lại đang quay sang nhìn chằm chằm bố mình.
"Hai thằng điên này, ý của bố có nghĩa là yêu thương." Bố nói.
"Thưa bố của con, bố hãy dùng từ một cách chính xác vào." Thằng Yu nói rồi bước đi tìm mô hình của mình.
"Mấy cái thằng ngu ngốc này. Bố đã phải tốn năng lượng của não bộ để nói chuyện với bố của Mark. Chả hiểu nổi người đâu mà phiền thế cơ chứ?" Bố nói và ngồi vào ghế sô pha cùng với Yu.
"Này…ông đang nói xấu bố của thằng bé trước mặt thằng bé đấy à? Không sợ thằng bé nghe thấy à?" Mẹ cười và sau đó tiến đến kéo Mark đi theo mình.
"Con không thân với bố cho lắm. Bố không có nhiều thời gian dành cho con." Đứa nhóc cao lớn nói.
"Đừng là con của doanh nhân nữa, hãy đến và trở thành con của bố, đổi lấy bằng thằng Vee thôi cũng được." Bố tôi nói và xoa đầu an ủi Mark.
"Bố có điên không vậy bố? Ném một người đẹp trai như th�� này đi cho người khác."
"Mày tự tin là mày đẹp trai đến thế à?" Thằng Yu nói và nhìn tôi.
"Nếu tao mà đi thì đừng có mà hối hận." Tôi nói.
"Sau đó có thể P'Vee sẽ cãi nhau với bố con suốt ngày." Mark nói.
"Cãi nhau gì, không phải bố đã đồng ý rồi à?" Tôi bước đến gần nói với người tôi yêu, khẽ xoa đầu em ấy, em ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi và mỉm cười.
"Ông ấy cho phép mối quan hệ này chứ không chấp nhận mày." Thằng Yu nói.
"Cho phép hẹn hò mà lại không chấp nhận?" Tôi cãi lại và ngồi xuống bên cạnh Mark.
"Mày nên đi học cách sử dụng ngôn ngữ cùng với bố đi." Thằng Yu nói xong rồi lại cúi đầu nhìn cái đống mô hình của mình.
"Ông ấy chưa chấp nhận điều đó thì hãy dần dần chứng minh với ông ấy rằng con nghiêm túc." Mẹ nói và mỉm cười với tôi.
"Con cũng nghĩ vậy. Ngay cả Mark nữa, con cũng sẽ dần khiến em ấy chấp nhận."
"Cái gì cơ, mày đang làm cái gì cơ?" Thằng Yu nhìn lên hỏi tôi. Khuôn mặt đẹp trai của anh tôi nhìn tôi đầy khó hiểu sau đó quay sang nở một nụ cười gian xảo.
"Tập chung hoàn thành mô hình của anh đi, P'Yu." Đứa nhóc nói với anh trai tôi cùng với một gương mặt đỏ bừng sau đó quay lại nhìn tôi một cách đầy bất mãn.
"Vâng, em dâu."
"P'Yu!"
"Nó nói đúng rồi mà." Tôi dựa lưng xuống ghế sô pha rồi gục đầu xuống vai Mark.
"Anh làm cái gì đấy?" Em ấy muốn tránh đi nhưng tôi lại nắm tay em ấy lại.
"Đã mệt mỏi cả một ngày rồi, xin an ủi anh đi mà." Tôi ngước mắt lên nhìn. Khuôn mặt của em ấy càng đỏ hơn lúc trước và đôi môi em ấy thì hơi mím lại như thể đang nhịn cười.
"Này tao xin lỗi nhé, bố mẹ thì đang ở bên cạnh, còn tao thì đang ở trước mặt hai đứa mày đây này." Yu nói.
"Vậy thì sao?"
"Ôi trời, chúng mày nhanh chóng biến đi dùm cái, tao còn có việc chưa làm xong." Nó chỉ lên trên tầng.
"Có được không ạ? Mẹ?" Tôi ngẩng đầu quay sang hỏi mẹ.
"Đi đi. Mẹ với anh con ở đây thêm một lát. Các con đi ngủ trước đi." Mẹ tôi nói rồi chạm nhẹ vào đầu Mark. "Chúc ngủ ngon."
"Mẹ cũng vậy ạ." Mark mìm cười nói với mẹ. Sau đó đứng dậy đi theo tôi.
Tôi đưa em ấy về phòng ngủ. Mặc dù chưa quá muộn hoặc chưa đến giờ để ngủ nhưng mà tôi thấy mệt mỏi và cảm thấy Mark cũng nên nghỉ ngơi. Đứa nhóc cao lớn đang đi lại quanh phòng tôi một lần say đó ngả người xuống giường. Đôi măt phượng hẹp dài nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn em ấy rồi nằm xuống bên cạnh em ấy.
"Như vậy là có ý gì đây?" Tôi nhìn người bên cạnh rồi hỏi.
"Không có gì…em không được nhìn như thế à?" Tất nhiên là em ấy có thể nhìn tôi bằng bất cứ ánh mắt nào mà em ấy muốn. Nhưng khoảnh khắc mà em ấy nhìn tôi, em ấy trông hạnh phúc hơn bình thường. Như thể em ấy cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết. Mặc dù hiện giờ chúng tôi đã nói chuyện với bố mẹ nhưng nghiêm túc mà nói thì tình trạng của chúng tôi vẫn chưa hề rõ ràng.
"Trông em hạnh phúc." Tôi nói.
"Anh không thế à?" Em ấy ngước lên hỏi tôi. Tôi mỉm cười đáp lại và đưa tay ôm eo em ấy, kéo em ấy lại gần hơn.
"Có chứ, rất hạnh phúc." Tôi thì thầm bên tai em ấy. Ngay bây giờ tất cả mọi thứ đã được nhuộm hồng, giống như gò má của em.
"P'Vee…"
"Hử?" Tôi khẽ đáp lại và liếc nhìn em ấy.
"Cảm ơn." Tôi im lặng sau khi nghe em ấy nói. Tôi cảm thấy bối rối và ngạc nhiên khi người bên cạnh nói cảm ơn. "Vê chuyện ngày hôm nay."
"Anh mới là người phải nói câu này chứ?" Tôi mỉm cười và hỏi lại.
"Em không biết. Em chỉ muốn cảm ơn anh vì anh đã quay lại." Mark nói và nhìn tôi. Ánh mắt của em ấy đã nói với tôi tất cả, mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ và cả mọi chuyện sắp xảy đến trong tương lai.
"Nhưng anh rất biết ơn, vì em đã nói yêu anh." Tôi nói và tiến lại gần Mark hơn. "Mẹ nó, đúng là tuyệt vời."
"P'…." Em ấy ngại ngùng lên tiếng sau đó tránh ánh mắt của tôi.
"Tại sao em lại không thân với bố mình?" Tôi hỏi người đang nằm cạnh tôi.
"Bố chỉ luôn tập trung vào công việc. Mẹ ��i theo bố cũng chỉ vì có cuộc họp thôi, chứ không phải chủ ý là đến thăm em. Như thế sao em và bố có thể thân thiết cho được cơ chứ?" Mark nhẹ nhàng đáp lại, cố gắng che giấu đi sự cô đơn và bất bình của mình.
"Em có biết rằng ông ấy rất yêu em không?" Tôi nói với Mark về cảm giác mà tôi cảm nhận được từ bố em ấy.
Ông ấy không hề đáng sợ. Trông thì có vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh hơn bình thường. Những lời mà ông ấy nói ra nghe có vẻ khắc nghiệt nhưng ẩn sâu trong đó chính là sự quan tâm. Đặc biệt là khi ông ấy nói về con trai mình. Tôi có thể cảm nhận được ông ấy yêu con mình nhều đến thế nào.
"Những lời mà bố nói trước lúc rời đi…em gần như đã khóc." Mark nói và quay sang nhìn tôi. "Bố chưa bao giờ nói với em những điều đó trước đây. Em đã rất sợ bố."
"Bố em yêu em rất nhiều, tin anh."
"Sao anh biết?" Mark hỏi.
"Những người yêu em thì sẽ nhìn thấy." Tôi trả lời rồi ngước lên nhìn em ấy.
"P'Vee chết tiệt…." Em ấy khẽ chửi tôi và quay sang hướng khác.
"Anh muốn nghe lại." Tôi nói rồi tiến lại gần em ấy.
"Anh bị cái gì thế hả?" Tôi đặt tay mình dưới cổ em ấy và nằm nghiêng để nhìn em.
"Nói em yêu anh…nếu anh có thể em nói một lần nữa, đêm nay anh sẽ mơ được một giấc mơ rất đẹp." Tôi nói rồi mỉm cười với em ấy.
"Hôm nay em đã nói nhiều hơn cả anh đấy." Em ấy nói và nhìn lại tôi. Tôi ngước lên nhìn em ấy. Tất cả những xúc cảm đang đưa chúng tôi lại gần nhau hơn. Mắt chúng tôi nhìn nhau, mũi chúng tôi khẽ chạm và đôi môi chúng tôi đang chạm nhẹ từng chút một. Tôi nhìn vào mắt của em ấy và truyền tải tất cả những cảm xúc của mình cho Mark biết.
"Anh yêu Mark…." Má của Mark đỏ bừng và đôi mắt xinh đẹp ấy đang cố tránh né ánh mắt của tôi. "Em có nghe thấy không? Anh yêu Mark."
Tôi nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi xinh đẹp của người bên dưới và Mark cũng hơi hé miệng để đáp lại cái hôn của tôi. Chúng tôi nhẹ nhàng hôn nhau rồi tôi ngập lấy đôi môi căng mọng ấy, đầu lưỡi ngọt ngào đấy như gây nghiện. Mark đưa tay luồn vào trong tóc tôi và nhẹ nhàng nắm lấy. Tôi cũng đưa lưỡi của mình vào khoang miệng em ấy để tìm kiếm vị ngọt bên trong. Chúng tôi trao cho nhau những ngọt ngào cho đến khi cả hai vô thức rên rỉ ra tiếng.
"Ưm…." Tôi mở mắt ra nhìn vào người mình yêu, em ấy đang cố gắng hít thở. Tôi hôn lên môi em ấy một lần nữa rồi rời đi.
"Hôn chưa được năm phút." Tôi nói, tôi thật sự chẳng muốn rời đi chút nào cả.
"Anh sẽ hôn em đến chết à?" Mark nói rồi đưa tay lau khéo miệng mình. Tôi chỉ cười cười rồi hôn lên bàn tay đang đặt ở trên khoé miệng.
"Anh sẽ hôn cho đến khi em yêu anh." Tôi nói sau khi rời khỏi.
"….đã yêu từ lâu rồi."
"Gì cơ?" Tôi hỏi và nhìn chằm chằm vào Mark khi nghe thấy những lời yêu thương em ấy khẽ thì thầm trong cổ họng. Em ấy nhìn tôi rồi đẩy tôi ra sau đó từ từ tránh né ánh mắt của tôi.
"Anh nhiều chuyện thế?" Em ấy nhẹ nhàng phàn nàn nhưng tôi không hề cảm thấy phiền toái hay đau đớn. Bởi vì tôi biết em ấy đang phàn nàn vì ngại với tôi.
"Mark…" Tôi khẽ gọi, "Anh đã nói rất rõ ràng mà." Tôi nói rồi nằm xuống. Chống cằm nhìn em ấy.
"Cái đôi mắt chết tiệt của anh nữa…."
"Nếu em không nói, anh sẽ nhìn chằm chằm vào em thế này cho em tan chảy thì thôi." Tôi nói và nhìn vào mắt của Mark. Đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, sau đó em ấy quay sang chỗ khác tránh ánh mắt của tôi.
"Đủ rồi…."
"Hả?" Tôi hét lên. Mark lại nhìn tôi rồi cánh tay mảnh khảnh của em ấy ôm lấy cổ tôi. Đôi mắt xinh đẹp ấy đang nhìn chằm chằm tôi. Nói cho tôi biết tất cả những cảm xúc hiện tại của em ���y, sự ngại ngùng nhưng không hề có lo lắng trong đó.
"Em yêu P'Vee…" Giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên. Trái tim tôi giờ đây đang đập rất nhanh. "Mark yêu P'Vee."
Mark ôm lấy cổ tôi và chúng tôi lại hôn nhau. Lần này nụ hôn ấy được bắt đầu từ em ấy. Đầu lưỡi của em ấy nhẹ nhàng trêu chọc lưỡi của tôi và làm cho tôi tê dại, khiến tôi cảm thấy mình không thể nào thoát ra. Mark rất giỏi nhưng tôi không từ bỏ đâu. Lưỡi của chúng tôi quấn quýt nhau một lúc lâu và bản thân tôi chính là người đã rời đi trước.
"Em định hôn anh đến chết à?" Tôi lặp lại những lời mà em ấy đã nói trước đây. Má em ấy ửng đỏ và nở một nụ cười ngại ngùng.
"Hôn cho đến khi yêu em." Tôi cười và ngã xuống giường. Tôi tiến lại gần và thì thầm vào tai em ấy.
"Yêu rồi….yêu rất nhiều rồi." Tôi trả lời ngau khi Mark nói xong. Đứa nhóc ấy khẽ mỉm cười một chút. Tôi biết em ấy không thể che giấu sự ngại ngùng của mình vì tôi cũng cảm thấy ngại ngùng như em ấy. Tôi không có muốn trêu chọc Mark nhưng tôi nên làm gì đây? Khi tôi thấy em ấy ngại ngùng, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
"P'Vee…." Cậu bé của tôi khẽ gọi tên tôi vì không biết phải nói gì. Hay như mọi người vẫn thường nói đây là một triệu chứng mang tên gọi là nhút nhát.
"Chúng ta có thể trở thành một đôi không?" Tôi quay sang hỏi em ấy. Mark sững sờ một lát rồi sau đó nhìn tôi như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
"Em không muốn trở thành một đôi." Mark trả lời, tôi sững lại nhìn em ấy và rồi em ấy mỉm cười với tôi. "Muốn làm mọi thứ nhiều hơn mối quan hệ của một cặp đôi.���
"Đó là mối quan hệ gì vậy?" Tôi hỏi và nhìn vào người trước mặt.
"Cái gì cơ?" Tôi thật sự muốn ném cái giọng nói quyến rũ này của em ấy đi thật xa, tôi đã cố chịu đựng nó, tôi đã rất kiên nhẫn chịu đựng, rất kiên nhẫn.
"Đừng làm thế, Mark." Tôi nói.
"Không được à?"
"Cho phép anh không?"
"Mẹ anh…"
Tôi cười khi thấy sự bất lực của em ấy. Tôi muốn ôm lấy em ấy nhưng hai chúng tôi lại cứ trêu chọc lẫn nhau. Một lúc sau người nằm bên cạnh tôi lăn qua, khẽ nhướn người lên. Đôi mắt xinh đẹp ấy đang nhìn vào mắt tôi, khoé miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười ranh mãnh. Tôi nhìn vào đôi mắt đang cố truyền đạt gì đó cho tôi và trái tim tôi bắt đầu đập rộn ràng.
"Em định làm gì?"
"Làm bất cứ điều gì….nhiều hơn cả người yêu."
[Mark���AOV]
Sau khi nói xong tôi áp môi mình lên đôi môi hơi hé mở vì đang bị sốc của P'Vee. Tôi đưa lưỡi của mình vào quấn quýt chơi đùa với môi lưỡi của anh ấy. Chúng tôi hôn nhau thật lâu cho đến khi nghe được tiếng rên nhỏ từ trong cổ họng của đàn anh. P'Vee vươn tay vào trong áo tôi rồi cởi nó ra và tôi cũng sẵn sàng để cho anh ấy làm điều đó. Tôi không quan tâm quá nhiều về nó. Đôi môi của P'Vee quá ngọt ngào vì vậy tôi không thể nào quan tâm đến những thứ khác.
"Hmmm…." Môi của chúng tôi vẫn không rời nhau, mũi chúng tôi khẽ chạm qua lại vào nhau và đôi mắt của cả hai đều đang nhuốm đầy dục vọng. Rồi anh ấy rời khỏi, ngẩng đầu hôn vào cổ tôi.
"Mark…" Tôi biết rằng ngưới bên dưới tôi đang muốn ngồi bật dậy. Nhưng hôm nay tôi muốn làm cho P'Vee được hạnh phúc.
"Em làm được mà." Tôi thì thầm bên tai anh ấy, rồi khẽ cắn nhẹ và bắt đầu liếm nó.
"Ưm…" P'Vee rên rỉ trong cổ họng trước khi đẩy tôi ra. Anh ấy cởi áo và nhìn tôi. Đôi mắt của anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không thể nào chịu đựng được nữa, đôi mắt ấy cho tôi biết ham muốn của anh ấy mạnh mẽ đến mức nào. Đôi mắt anh ấy khẽ lướt qua eo rồi nhìn chằm chằm vào ngực tôi, sau đó là đôi môi và cuối cùng dừng lại nhìn vào mắt tôi.
"Anh sẵn sàng làm cho em hài lòng." Giọng nó khàn khàn đầy quyến rũ, đôi bàn tay thon dài xinh đẹp đang vuốt ve qua lại eo tôi.
"Ưm…Em cũng sẽ làm cho đến khi anh hài lòng mà."
P'Vee nhẹ nhàng vuốt ve ngực tôi, anh ấy biết vị trí nhạy cảm của tôi ở đâu, nên anh ấy cứ chà xát qua lại. Anh ấy xoa nắn hay hạt đậu nhỏ trước ngực tôi khiến tôi phải rên lên. Tôi không thể chịu đựng được. Tôi phải ngẩng mặt lên để hít thở không khí.
P'Vee ngồi dậy để tôi có thể dễ dàng hít thở hơn, một tay anh ấy chống xuống giường còn một tay thì vẫn ôm lấy eo tôi. Tôi đưa tay chạm nhẹ lên ngực P'Vee, tay kia thì luồn vào tóc của anh ấy kéo anh ấy về phía mình. Chúng tôi hôn nhau mãnh liệt và cả căn phòng đang tràn ngập bầu không khí ngọt ngào, cả sự ngọt ngào trong ánh mắt của P'Vee nữa.
"Ưm…"
"Uh…ư ~" Tiếng rên nhẹ khẽ phát ra từ cổ họng tôi, chúng tôi hôn nhau không biết mệt mỏi, tách ra một chút rồi lại hôn nhau, không hề thấy chán. Chẳng có lí do gì phải dừng lại cả.
Tôi rời khỏi đôi môi đang sưng đỏ của P'Vee, khẽ hôn lên cổ anh ấy, anh ấy nghiêng cổ để tôi có thể hôn anh ấy dễ hơn. T��i hôn dọc theo những đường gân màu xanh nổi lên trên cổ anh ấy, anh ấy bị kích thích, bắt đầu thở gấp và những tiếng rên rỉ cũng bắt đầu âm thầm phát ra từ trong cổ họng không khác gì tôi. Tôi rất hài lòng với phản ứng này của anh ấy.
"Ưmmm…"
"A…" Khi thấy tôi dường như không định dừng lại, anh ấy khẽ nghiêng cổ để tôi tiếp tục hôn. Chiếc cổ trắng nõn của anh ấy giờ đã phủ đầy những dấu hôn màu đỏ nhưng anh ấy không hề nói gì cả, như thể đồng ý để tôi làm như vậy.
"Mark…" Tôi dừng lại nhìn người phía dưới.
"Hả?" Tôi hỏi khi không thấy anh ấy nói thêm gì nữa. P'Vee không nói gì cả, anh ấy chỉ nhìn tôi như vậy….và mỉm cười.
"Em định làm gì đây?" Cái người bây giờ đang để tôi thống trị cúi xuống nhướn mày nhìn tôi và hỏi, bốn mắt chúng tôi nhìn vào nhau lần nữa và tôi thấy được một chút nóng bỏng trong đôi mắt sáng ngời ấy của anh.
"Làm cho anh hạnh phúc." Tôi nhẹ nhàng trả lời bằng giọng nói khàn khàn. P'Vee khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy lưng tôi.
"Làm đi." Anh ấy quay lại nằm nghiêng sang một bên, trong mắt anh ấy mang theo sự khiêu khích và âm thanh trầm thấp phát ra từ trong cổ họng anh.
"Tại sao anh lại thích chọc tức em như vậy hả?" Tôi ghé lại gần P'Vee, mũi chúng tôi khẽ chạm. Anh ấy đang mỉm cười thật hạnh phúc.
"Hãy làm cho anh hạnh phúc đi, trái tim của anh ." Khi câu nói đầy quyến rũ ấy phát từ đôi môi xinh đẹp kia, tôi không thể nào chờ đợi mà cúi xuống, ngậm lấy đôi môi ấy. Chúng tôi lại hôn nhau hết lần này đến lần khác.
Tôi rời khỏi và bắt đầu hôn xuống cơ thể của P'Vee. Anh ấy đang nửa ngồi nửa nằm, cho phép tôi làm những gì mà tôi muốn. Tôi hôn lên khuôn ngực dày của anh, anh ấy chỉ hơi cúi xuống và nhẹ nhàng rên rỉ.
"Uh ~" Tôi lè lưỡi và nếm thử hương vị của khuôn ngực tuyệt đẹp ấy. P'Vee rên rỉ khi tôi tăng thêm lực. Anh ấy đưa tay vuốt ve thắt lưng của tôi và từ từ nằm xuống.
"Ư ~ ~ ~" Tôi bắt đầu rên rỉ liên tục khi bàn tay nghịch ngợm kia đang di chuyển từ dưới lên và chạm vào ngực tôi. Anh ấy nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ bằng cách này anh ấy đã khiến cả người tôi như nóng lên và đầu óc tôi thì trở nên trống rỗng, tôi gần như quên hết mọi thứ mà mình đang muốn làm.
Khi người bên dưới nói "Hôn anh.", nó khiến tôi phấn khích. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi anh, ngực chúng tôi khẽ chạm vào nhau. Mặc dù chỉ là một cú ch���m nhẹ như vậy nhưng nó cũng đủ khiến cơ thể của chúng tôi nóng như lửa đốt. Những kẻ đang ngủ dưới lớp quần jean bắt đầu thức dậy. Mặc dù bị ngăn cách bởi một lớp vải nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng mong muốn của P'Vee.
"Ưm ~" Tôi rên rỉ trong cổ họng khi đôi màn tay ấm áp của P'Vee đang từ từ chạm vào hông tôi, anh ấy ôm tôi thật chặt rồi nhanh chóng luồn tay xuống dưới cởi quần của tôi ra. Môi lưỡi của chúng tôi vẫn đang quấn quýt và anh ấy thì không chịu buông tôi ra.
Quần áo của chúng tôi đều đã được cởi bỏ với sự khéo léo của P'Vee. Cả hai người chúng tôi đều đang nín thở và nhìn nhau. Chúng tôi cùng cười phá lên khi phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
"Em…."
"Gì cơ?" Tôi hỏi lại khi nghe thấy giọng điệu của người kia. Tại sao anh ấy thích trêu chọc tôi như thể tôi là một đứa trẻ vậy?
"Em có muốn anh không?" Đôi mắt đầy khiêu khích của đàn anh đang nhìn tôi khiến tôi dồn hết can đảm và nhìn lại anh ấy.
"Thế anh có muốn không?" Tôi hỏi với giọng điệu khó chịu. P'Vee nhìn tôi một chút rồi nở một nụ cười xấu xa sau đó cọ cọ phía dưới của mình vào tôi.
"Ah ~~~" Tôi rên rỉ sau đó cúi xuống nhìn nơi đó của chúng tôi đang cọ xát vào nhau.
"Ưm…" Anh ấy nằm xuống, khẽ thì thầm vào tai tôi. "Anh cũng muốn em."
Từng câu từng chữ ấy mang theo một sức hút mạnh mẽ xâm chiếm mọi ngóc ngách. P'Vee hôn tôi và tôi chỉ biết rên rỉ trong cổ họng. Anh ấy cắn nhẹ cổ tôi, tôi liền vô thức rên lên. Anh ấy nằm xuống tìm một tư thế thoải mái nhất, rồi kéo tôi lại gần hơn, bàn tay thon dài đang lu���n vào trong những sợi tóc của tôi, khẽ xoa nó làm tôi run nhẹ.
"P'…P'Vee…." Tôi rên rỉ gọi tên anh, khi tay anh ấy di chuyển xuống phía dưới của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống theo nhịp điệu.
"Ah…"
"Hmm…" Tiếng rên nhỏ vang lên trong cổ họng tôi. P'Vee ngước lên nhìn tôi. Đôi môi xinh đẹp bắt đầu ngậm lấy môi tôi đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm quanh môi tôi.
"P'…đủ rồi…." Tôi dừng lại và bắt đầu di chuyển cơ thể một cách vô thức theo nhịp điệu bàn tay của anh ấy. Chỉ biết rằng bây giờ cả gương mặt của tôi đang đầm đìa mồ hôi không khác gì anh ấy.
"Tại sao?"
"Chỉ là…." Tôi không biết phải nói gì nữa sau khi nhìn vào phía dưới của P'Vee, tôi khẽ nuốt nước bọt và nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ấy. "Làm đi." Tôi nói rồi cố ý đưa tay xu���ng nắm lấy phía dưới của anh ấy và nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ô…Mark…" Tôi không thể nhịn cười khi nhìn thấy ứng mà mình mong muốn từ người trước mặt. P'Vee thở dốc, rên rỉ gọi tên tôi. Đôi mắt sắc bén ấy được phủ thêm một tầng hơi sương, nhìn tôi đầy gợi cảm, trông có vẻ như rất khó chịu. Nhưng tôi biết là anh ấy thích nó và chắc chắn không hề muốn tôi dừng lại.
"Sao?"
"Ư ~ ~ ~!" P'Vee rên lớn khi tôi cúi xuống ngậm cậu bé nóng bỏng của anh ấy vào trong miệng. Bất cứ ai khi đối diện với sức hút và sự nóng bỏng quyến rũ này cũng không thể nào chịu đựng được. Tôi nhìn người đang luồn tay vào bên trong tóc tôi. Cả hai tay của anh ấy đang đan vào nhau. Khuôn mặt đẹp trai khẽ ngẩng lên nhìn tôi và rên rỉ một cách mất kiểm soát. Cái cảnh tượng trước mắt này nóng bỏng đến mức khiến tốc độ của miệng tôi càng ngày càng nhanh hơn.
"Ư…" Tôi đưa ngón tay của mình vào trong miệng của đàn anh. Anh ấy lập tức không ngừng liếm lấy nó, sau khi nó trở nên ướt sũng tôi bắt đầu rút nó ra khỏi miệng anh ấy và đưa về phía sau để tự chuẩn bị cho mình.
"Mark…" P'Vee rên rỉ khi thấy điều mà tôi đang làm. Bàn tay xinh đẹp khẽ chạm nhẹ lên má tôi. Tôi rởi khỏi nơi nóng bóng đó của anh ấy, dùng bàn tay còn lại của mình chống lên người anh ấy, khẽ nâng người của mình lên một chút để đưa ngón tay vào sâu hơn.
"Ưm…" Tôi cắn môi, khẽ rên rỉ, nhìn người trước mặt nhìn tôi với một ánh mắt chưa từng có. P'Vee nâng hông của tôi cao hơn trước khi khẽ phát ra tiếng rên từ trong cổ họng.
"Được rồi…Anh thua." Anh ấy nói rồi kéo hông tôi xuống, để nơi đó của tôi chạm vào chỗ đang nóng bỏng của anh ấy, cọ xát liên tục. Tôi rút ngón tay của mình ra, lấy ra một chiếc bao cao su trong túi quần của đàn anh rồi đeo vào cho anh ấy.
"A…ưm…" Tôi ngồi lên người P'Vee và cố gắng nhét cậu bé của anh ấy vào bên trong mình. Nó không dễ dàng như bạn nghĩ đâu….và nó cũng đau hơn bình thường rất nhiều.
"Bình tĩnh nào, bé ngoan của anh…." Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên an ủi tôi và từ từ rút ra khỏi người tôi. Tôi cúi xuống khẽ hôn lên môi anh rồi nhẹ nhàng cọ phía dưới của mình vào nơi nóng bỏng ấy.
"Ah~" Tôi rên lên khi anh ấy mút cổ tôi, chúng tôi tách khỏi nhau một lát và tôi lại bắt đầu lại một lần nữa.
Bàn tay của tôi chống lên ngực P'Vee khẽ run rẩy khi tôi bắt đầu đút cậu bé của anh ấy vào trong mình lần nữa. Chỉ mới được một nửa tôi đã kiệt sức và ngã xuống lồng ngực rộng rãi của anh. Người đàn ông phía dưới nâng mong tôi lên một chút rồi dùng lực đẩy toàn cậu bé của mình vào bên trong tôi.
"Ah…"
"Ư…" Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Nước mắt tôi bắt đầu rơi và chảy xuống ngực của P'Vee. Anh ấy vươn tay khẽ vuốt ve lưng, an ủi tôi.
"Này…Em không sao chứ?" Giọng nói run rẩy hỏi tôi, cho tôi biết rằng cảm xúc của anh lúc này cũng không khác gì tôi, sự đau đớn mà anh phải chịu đựng cũng không khác tôi là bao.
"A…Em muốn di chuyển." Tôi nói và thử di chuyển thắt lưng nhưng cơn đau vẫn đang chạy khắp cơ thể tôi và P'Vee cũng không khác gì.
"Ah…đợi một chút." Khi cảm thấy mọi thứ dần tốt hơn anh ấy bắt đầu di chuyển.
"Ah…a…."
"Ưm…." Tiếng rên rỉ của chúng tôi vang lên xen khẽ không biết ai vào với ai. Tôi úp mặt xuống cánh tay anh ấy. Quay lại nhìn vào điểm kết nối của chúng tôi, anh ấy đang di chuyển trong tôi một cách hết sức chậm rãi và tôi cũng đang lắc lư theo nhịp điệu của anh ấy.
Tôi có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh ấy ở trong cơ thể tôi. Bất kể là di chuyển nhanh hay chậm tôi đều cảm thấy sợ hãi muốn chết. Người trước mặt tôi cũng không khác tôi là bao. Cánh tay ôm lấy tôi của anh ấy đã ướt đẫm mồ hôi, bàn tay thon dài thì đang tượt xuống dưới giúp tôi thoải mái hơn. Khuôn mặt đẹp trai ấy đang rên rỉ một cách sung sướng, những thanh âm ấy đang khẽ vang lên bên tai tôi.
"Mark…ư…a…"
"Ưm…a…."
"Yêu…nói yêu anh đi." Anh cầu xin tôi, tôi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của anh và một ý nghĩ xấu xa bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi.
"Không nói." Tôi trả lời như vậy và anh ấy đột nhiên ra vào nhanh hơn. Anh ấy khẽ liếm dọc vành tai tôi và rồi nhẹ nhàng cắn nó.
"Ưm…đứa nhóc cứng đầu."
"A!" Tôi rên lớn khi anh ấy đâm thật mạnh vào phía dưới của tôi. Tôi biết là anh ấy đang muốn trả thù cái chuyện vừa rồi nhưng mà như thế này thì….
"Ưmmm…P'Vee." Nơi đó của tôi đang siết chặt lấy anh ấy cho đến khi cảm nhận được sự ấm áp từ bên trong.
"Mark….a"
"Ưm…ư…ư…."
"A…." Người tôi và người P'Vee đều run nhẹ. Chúng tôi đã bắn ra cùng lúc. P'Vee từ từ rút khỏi người tôi, tôi thậm chí không biết là anh ấy đã ra bao nhiêu. Chỉ có thể nằm xuống và cố gắng hít thở không khí.
"Ai? Là ai bảo sẽ làm cho đến khi anh nói yêu mới thôi?" Anh ấy tháo bao cao su ra, ngồi dậy và nhìn tôi.
"Không đâu…" Tôi chậm rãi lắc đầu nhìn anh ấy. Đây là tôi làm theo tốc độ của mình mà tôi thật sự vẫn còn đang rất mệt. Nếu mà đi theo tốc độ của anh ấy…tôi thật sự không dám nghĩ nữa.
"Oh…chịu đầu hàng chưa?" Anh chàng đẹp trai hỏi tôi.
"Ưm…đầu hàng." Tôi nhẹ nhàng trả lời và tránh né ánh mắt nóng bỏng đó.
"Nói yêu anh đi mà." Giọng nói hơi trầm đang ra sức nài nỉ tôi rồi cầm lấy cằm tôi để tôi quay lại nhìn anh ấy. "P'Vee yêu N'Mark….Mark nói 'Mark yêu P'Vee' đi." Nếu anh cứ như thế này và nếu anh còn nói như thế, em nghĩ em sẽ chết ở đây đấy.
"…." Bàn tay thon dài đang giơ lên lau mồ hôi cho tôi. Đôi môi xinh đẹp của anh ấy đang mỉm cười và chờ đợi câu trả lời từ tôi. Bản thân tôi thật sự đã cố gắng muốn nói điều đó nhưng mọi người đều biết khuôn mặt của P'Vee và biểu cảm của anh ấy ảnh hưởng đến nhịp tim của tôi như thế nào. Thật sự tôi đang rất khó kiểm soát được hô hấp của mình. Làm sao tôi có thể kiểm soát, giữ cho giọng nói của mình không run rẩy khi tôi nói tôi yêu anh ấy?
"Mark yêu P'Vee không?" Người đẹp trai hỏi lại tôi. Có lẽ bây giờ mặt tôi đang nóng lên. Tôi cố gắng lấy can đảm đưa tay chạm lên gò má xinh đẹp của P'Vee. Nhìn vào ánh mắt ngọt ngào hơn bất kì ánh mắt nào và khẽ nói.
"Mark yêu P'Vee." P'Vee mỉm cười đầy hạnh phúc rồi cúi xuống hôn tôi. Chúng tôi lại hôn nhau và lần này lâu hơn bất kì một lần nào khác.
"Hạnh phúc nhất thế giời này rồi." P'Vee nói sau khi rời khỏi nụ hôn. Hai chúng tôi mỉm cười với nhau rồi lại tiếp tục hôn nhau một lần nữa và tôi nghĩ rằng có lẽ tối nay chúng tôi không thể nào ngừng hôn lại.
Bởi vì nụ hôn chính là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này, làm sao mà có thể dừng lại?
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng khiến tôi nhăn mặt, tôi quay sang muốn úp mặt vào P'Vee để tránh né. Nhưng ánh sáng mặt trời chói đến mức tôi phải mở mắt ra, tôi khẽ nhìn xung quanh phòng, người ôm tôi ngủ giờ đang không có ở đây. Tôi khẽ vặn người để giảm bớt đau nhức nhưng khi tôi làm điều đó tôi còn cảm thấy đau hơn.
"Em dậy rồi à?" Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên cùng với mùi hương của ca cao. P'Vee đặt nó xuống tủ đầu giường rồi đưa tay sờ trán tôi.
"Em không sao." Tôi nói nhỏ, mặt tôi đang nóng bừng nhưng có lẽ anh ấy sẽ không biết điều đó.
"Anh thấy em dậy muộn…" P'Vee nói rồi rút tay lại, bàn tay thon dài cầm lấy chiếc cốc và đưa cho tôi.
"Mấy giờ rồi….?" Tôi hỏi và uống một ngụm ca cao.
"10 giờ rồi…."
"Hả!"
"Sao thế?" P'Vee hỏi, đôi mắt xinh đẹp đang mở lớn hết cỡ vì tôi tự nhiên hét lên.
"Ôi, em phải đi học." Tôi trả lời và nghĩ về cái môn học mà tôi không được bỏ này.
"Anh cũng có lớp nhưng anh không đi." Người ngồi bên cạnh tôi ngắt lời tôi và nói một cách rất là bất cần đời.
"Em phải đi, môn đó rất quan trọng." Tôi nói và cố gắng đứng dậy.
"Em không thể đi đâu, tin anh đi." Anh ấy lại ngắt lời tôi và đè tôi ngồi xuống.
"Em không đau lắm, em vẫn ổn." Tôi nói với P'Vee và đẩy tay của anh ấy ra. Nhưng anh ấy lại nắm lấy vai tôi. Tôi thừa nhận đúng là đêm qua thực sự đau đớn rất nhiều nhưng mà P'Vee đã chăm sóc tôi nên tôi không hề cảm thấy đau sau đó, vì anh ấy đã giúp tôi rửa sạch. Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Ngay cả bây giờ em có thể nhào lộn thì em cũng không nên đi đâu." Anh ấy nói và ném điện thoại cho tôi. Tôi cúi xuống nhìn thì điện thoại đã được mở sẵn. Tôi nhìn vào đó rồi há hốc mồm.
IG của P'Vee đã đăng tải bức hình một người đàn ông cách đó một tiếng trước. Mái tóc của người đàn ông đó hơi bừa bộn, đang nằm úp mặt vào gối, trong ảnh chỉ thấy mỗi mái tóc đen từ đằng sau. Còn người thì đã được chăn che lại gần hết. Ngay cả khi không nhìn rõ mặt nhưng mọi người cũng sẽ đều biết đó là ai.
Vâng chính là cái người đang há hốc mồm ngồi trên giường nhìn tấm hình đây.
Vee Vivis
2.810 lượt thích
Vee Vivis My M is my everything.
Tôi cúi xuống nhìn, thì số lượt thích cùng số lượng bình luận khiến tôi càng sốc hơn. Chỉ mới có 1 tiếng, tại sao mọi người có thể xem nó nhiều như vậy? Có thể là do bức hình hoặc là do caption. Tôi ngẩng lên nhìn P'Vee, cái người đang mỉm cười đầy tự hào bên cạnh.