Chereads / EN OF LOVE / Chapter 29 - CHƯƠNG 4

Chapter 29 - CHƯƠNG 4

[Praram]

P'Nuea và tôi đã ở bên nhau một tháng nay. Hiện tại tôi đang nghỉ học kì đâu tiên, nhưng anh ấy vẫn phải học rất nhiều. Anh ấy thường bỏ qua lớp học để đến gặp tôi và chúng tôi sẽ đi dạo nhiều nơi khác nhau. Tôi muốn anh ấy tập trung vào việc nghiên cứu. Đúng, anh ấy đã chiều chuộng tôi như thế này và chúng tôi đã rất vui vẻ, nhưng tôi không muốn anh ấy giữ thói quen xấu này. Ngay khi chúng tôi xa nhau mặc dù anh ấy sẽ phàn nàn rằng anh ấy vô cùng cô đơn, điều đó khiến tôi cảm thấy có lỗi đến nỗi thói quen xấu này sẽ lặp lại.

Hôm nay anh ấy có một dự án, anh ấy phải trình bày cùng với P'Bar và P'Vee. Anh nói anh sẽ kết thúc vào buổi trưa và sau đó anh sẽ đến gặp tôi. Tôi sẽ không cho phép điều đó, bởi vì hôm nay tôi sẽ đến và gặp anh ấy.

Tôi đã nấu cho anh ấy một món ăn, nó khá dễ dàng và tôi đã làm bằng cuốn sách chúng tôi đã mang theo cùng lúc đó tại hiệu sách. Đó là carbonara cơ bản với thịt gà, và tôi cũng có một ít trái cây. Tôi nghĩ chắc là anh ấy chưa ăn gì vì sáng nay khi tôi nói chuyện với anh ấy thì anh ấy rất vội. Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa, vì vậy tôi đã kiểm tra tôi có dụng cụ phù hợp trước khi đóng gói. Tôi tự hào nhìn vào việc của mình, trước khi gói nó vào trong miếng vải và đặt nó vào túi của tôi. Nếu Pralak nhìn thấy tôi, chắc chắn anh sẽ trêu chọc tôi, gọi tôi là bà nội trợ. Ngay bây giờ mặc dù Pralak đang phớt lờ tôi rất nhiều, nói rằng vì tôi có bạn trai nên anh ấy không cần phải theo dõi tôi và chăm sóc tôi nữa. Đợi một chút, từ khi nào anh ấy chăm sóc tôi? Đó là tôi chăm sóc anh ấy thường xuyên.

"Em đã làm xong chưa?" Pralak hỏi khi anh bước xuống cầu thang với chìa khóa xe của mẹ chúng tôi, kể từ khi bà cho chúng tôi sử dụng xe của mình.

Ngay bây giờ mẹ của chúng tôi khá khó khắn với việc cố gắng mở cửa hàng dược phẩm hoặc hiệu thuốc của riêng mình, hoặc bất cứ điều gì nó được gọi là liên quan đến bằng cấp của bà ấy. Bà ấy đã không làm việc trong một thời gian dài bởi vì bà ấy ở nhà để chăm sóc những đứa trẻ như chúng tôi. Ngay bây giờ có lẽ bà ấy cảm thấy chúng tôi đủ tuổi, vì vậy bà ấy muốn quay trở lại để làm những gì bà ấy ban đầu đam mê. Bà ấy đã đưa em gái của chúng tôi đi cùng. Ở nhà chỉ có tôi và Pralak.

"Em xong rồi." Tôi nói, lấy thức ăn và mang theo bên mình.

"Oh!....."

"Đừng trêu em. Nếu anh muốn lái xe thì cứ lái đi." Tôi nói trước khi đi bộ Pralak ra khỏi nhà.

"Mấy giờ em về?" Pralak hỏi sau khi lên xe.

Chúng tôi mười tám tuổi và vì vậy dù chỉ mới vài tháng, chúng tôi đã có bằng lái xe. Trước giờ mặc dù chúng tôi thường lén lút lái xe khắp nơi mà không có bố mẹ biết qua những con đường đầy nắng của Thái Lan bằng xe máy.

"Em không chắc chắn, em phải đợi P'Nuea vì anh ấy không có lớp học nào khác nên có lẽ anh ấy sẽ đưa em về nhà." Tôi nói.

"Vâng, mẹ sẽ về nhà vào 4 giờ hôm nay vì bố sẽ về nhà ăn tối." Tôi đã khóc trong lòng khi nhớ rằng hôm nay là thứ sáu. Đó là ngày mà gia đình tôi đã tổ chức để gặp gỡ tất cả vì đó là ngày duy nhất trong tuần này bố tôi thực sự rảnh rỗi. Tôi cũng phải đi vì bố tôi cần sự hỗ trợ về mặt đạo đức từ nh��ng đứa trẻ trước khi phải quay lại làm việc vào ngày hôm sau.

"Em sẽ quay lại vào lúc 3 giờ chiều để em cũng có thể giúp nấu ăn cho bố." Tôi nói với anh ấy.

"Ồ! Vì vậy, trước khi nấu ăn cho bố, em phải thực hành cho người quan trọng của mình."

"Em nhớ anh đã nói với em rằng anh sẽ không trêu chọc em nữa mà." Tôi cau có với anh ấy.

"Anh chưa bao giờ nói điều đó với em, chính em là người yêu cầu anh không trêu chọc." Anh nói lại.

"Tại sao anh thích trêu em thế?" Tôi nói, đặt thức ăn xuống. "Mấy giờ anh sẽ về nhà?" Tôi hỏi anh ấy.

"Anh sẽ rời đi chỉ sau một phút, nhưng anh có thể quay lại và gặp em khi em sẵn sàng."

"Nếu anh quay lại với em thì P'Nuea sẽ không đưa em về nhà." Tôi quay lại và nói với anh ấy.

"Kế hoạch tuyệt vời mà em vừa nghĩ ra?" Anh mỉm cười với tôi.

"Vâng, em tự hào về bản thân mình." Tôi trả lời lại.

"Xùy."

Pralak thả tôi tại khoa của P'Nuea trước khi lái xe vào thành phố. Anh muốn đi lấy một quyển sách. Thỉnh thoảng anh ấy thích tách ra, đôi khi lời giải thích của anh ấy là anh ấy không muốn luôn luôn cản đường nên anh ấy thích đi tìm một nơi khác yên tĩnh để dành thời gian. Tôi vẫn hạnh phúc vì ngay cả khi chúng tôi không gặp nhau mọi lúc, chúng tôi vẫn nói chuyện thường xuyên như mọi khi, chúng tôi luôn biết nhau ở đâu và cảm giác của mình.

Tôi đợi P'Nuea tại nhà ăn. Tôi không ngạc nhiên khi mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể đến đây thường xuyên, nhưng tôi thường không ở một mình. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi đây không phải không có P'Nuea hay ít nhất là bạn bè của anh ấy.

"Nong, em đang đợi P'Nuea?" Một đàn anh đi đến và hỏi, theo sau là một vài người bạn, tôi chỉ quay lại và mỉm cười trước khi khẽ gật đầu.

"Dạ."

"Chết tiệt, đứa trẻ trung học này thực sự dễ thương." Bạn bè anh thì thầm nhưng rõ ràng họ đủ to để tôi nghe thấy vì đôi mắt họ đang lấp lánh nhìn tôi trong khi họ nói.

"Hmm. Em đã chờ đợi ở đây trong một thời gian dài." Người đầu tiên đến gần hỏi tôi.

"Chà, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?" Tôi hỏi.

"Ồ. Không, anh chỉ muốn nói rằng hôm nay họ có một bài thuyết trình và em phải chờ đợi lâu, vì vậy thay vào đó em có thể đợi anh được không?" Anh nói trước khi mỉm cười với tôi. Đó là một nụ cười tôi không thể giải thích. Nó không ấm áp như khi P'Nuea mỉm cười, hay tử tế như khi P'Yiwaa và P'Tee cười với tôi. Nụ cười này thật lạ. Thậm chí còn lạ hơn khi P'Nuea đang cố gây rắc rối bằng cách tán tỉnh tôi.

"Sẽ ổn thôi ạ." Tôi trả lời nở một nụ cười nhẹ.

"Tốt hơn là ngồi với bạn bè."

"Em có thể tự mình đợi." Tôi nói ngay lập tức khi anh ngồi xuống.

"Ha! Giả vờ giữ gìn sự trong trắng của em. Chúng tôi chỉ ngồi, em sẽ không bị gì đâu."

"Tao thực sự muốn biết Nuea sẽ nói gì khi nó xuống và thấy đứa trẻ này ở cùng mày." Một trong những người bạn hỏi trước khi ngồi xuống, thậm chí không quan tâm đến biểu cảm khuôn mặt của tôi.

"Nó có lẽ sẽ giống tao và đi xuống bắt bạn trai của nó đi và rời đi." Rất ấn tượng. Anh ấy có bạn trai để theo dõi và quan tâm, tại sao anh ấy lại ở đây?

"Em nó sợ." Bạn anh ta nói.

"Ok. Tên anh là Shane. Anh là một người bạn cũ của Nuea." P'Shane nói trước khi đưa tay về phía tôi, tiếp tục nhìn mặt tôi mỉm cười.

"Đừng làm phiền Nong Praram, hãy giới thiệu bản thân với bạn bè của mày." Một trong những người bạn của P'Shane nói với tôi trước khi nhìn vào bàn tay của P'Shane, anh ta vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi và mỉm cười.

"Praram." Tôi giới thiệu trước khi chạm nhẹ vào tay anh ấy, nhưng anh ấy nắm lấy nó trước khi dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay tôi.

"Rất vui được gặp em."

"Vui lòng...bỏ tay em ra ạ." Tôi nói với anh ta trước khi cố gắng kéo tay tôi ra, nhưng anh ta chỉ giữ chặt hơn.

"Shane!" Tôi nhìn qua khi nghe giọng nói của P'Nuea đang trên đường v��i bạn bè. Khuôn mặt anh ấy có vẻ rất khó chịu, và khi anh ấy bắt gặp tôi, tôi có thể thấy anh ấy đang buồn.

"Ồ! Người yêu em nó đã đến." P'Shane thả tay tôi ra trước khi đặt cằm lên đó và nhìn lên P'Nuea thay vào đó. "Tại sao mày gọi tao?"

"Mày đang làm gì với Praram?" Anh nói trước khi di chuyển phía sau tôi và đặt bàn tay ấm áp của anh lên vai tôi, khiến tôi cảm thấy an toàn ngay lập tức đến mức tôi thậm chí không thể cười.

"Bọn tap chỉ bắt tay để nói xin chào."

"Em..." Anh bắt đầu siết chặt vai tôi, trước khi nhẹ nhàng giải phóng áp lực khi tôi nhìn anh.

"Không sao đâu." Tôi nói với anh ấy.

"Không, không phải, không phải với anh ấy."

"Em là gì? Em định nói gì với bạn trai hả?" P'Shane đứng lên để ngang hàng với P'Nuea. "Rằng anh đã tán tỉnh người yêu cũ của nó trong quá khứ hoặc anh là bạn trai đầu tiên của nó." Tôi ngẩng đầu lên nhìn P Shane thật kỹ, người này có thực sự là người đầu tiên của anh ấy không?

"Shane!" P'Nuea mắng anh ấy.

"Làm thế nào, mày trả lời đi Nuea." P'Shane nói nhìn chằm chằm vào anh ấy.

"Anh ấy cần trả lời? Em biết anh là người cũ." Tôi đứng dậy nhìn chằm chằm vào P'Shane, trước khi nắm lấy tay P'Nuea nhẹ nhàng rời khỏi vai tôi cách đây không lâu. "Dù anh là bạn trai đầu tiên hay bất cứ bạn trai nào, nếu không phải là em, thì cũng được coi là người yêu cũ. Dù sao đi nữa. Nếu những người bạn trai cũ quá tuyệt vời, thì anh ấy sẽ không phải đi tìm một người mới."

"Em..." Anh ta trông như thể sắp lao về phía tôi, nhưng cái bàn nằm trên đường và một trong những người bạn của anh ta có thể giữ lấy anh ta.

"Mày nghĩ rằng mày tốt hơn bạn tao hay những người khác mà nó đã trải qua? Mày có thực sự nghĩ rằng mày có thể giữ nó trong một thời gian dài không? Ai Nuea là một chuyên gia về vấn đề này." Bạn bè của anh ta nói, nhìn tôi.

"Bạn tao đã ở với nó một năm." Người bạn khác của P'Shane nói.

"Nhưng trong suốt cả năm đó, Nuea cũng đang tìm kiếm những người khác ở cùng. Nếu mày nghĩ mày đủ tốt thì tại sao nó lại không dừng lại với mày?" P'Vee nói đi lên cạnh P'Nuea.

"Praram, thực sự của nó chỉ mới xuất hiện được vài tháng, nhưng nó đã khiến Nuea ngừng nói chuyện hoặc tìm bất kỳ ai khác. Nó thậm chí không đi chơi với bọn tao nữa vì nó quá nghiện bạn trai." Pound nói thêm.

"Nuea." P'Shane đôi mắt cứng ngắc trước khi dần yếu đi. Khi anh ta nhìn P'Nuea, họ đang tỏa sáng vì anh ta không thể che giấu hoàn toàn việc anh ta buồn như thế nào. "Em xin lỗi vì anh có quá nhiều vấn đề liên quan đến chúng em, và khi em có bạn trai mới, anh ấy đã đi và thích anh, và thực tế là em không thể quên anh mặc dù đã nhiều năm trôi qua. Em thực sự xin lỗi về tất cả những điều này, nhưng anh có thực sự hạnh phúc vì đứa trẻ này Nuea không?" P'Shane hỏi, mắt anh ta nhanh chóng nhìn tôi trước khi liếc lại P'Nuea.

"Shane." P'Nuea gọi trước khi nắm lấy tay tôi một lần nữa và đan xen các ngón tay của chúng tôi. "Bây giờ, tao thực sự hạnh phúc. Mày cũng nên đi và hạnh phúc."

"Và em phải làm thế nào khi Nuea làm điều đó, khi đi đâu em cũng thấy Nuea. Em đã theo bạn học ở đây. Em rất giận anh. Em ghét anh, nhưng em vẫn yêu Nuea." P'Shane nói trừng trừng khi nhìn thấy bàn tay của chúng tôi.

"Nhưng tao yêu Praram, tao thực sự yêu em ấy. Nó như yêu mày trong quá khứ vậy." Nước mắt của P'Shane bắt đầu rơi. Tôi nhìn lên P'Nuea và đôi mắt anh ấy trống rỗng.

"P'Nuea." Tôi gọi anh ấy khi tôi nhận ra rằng những lời anh ấy nói quá khắc nghiệt đối với người nghe. Tôi không thể không nghĩ rằng nếu đó là tôi ở vị trí của P'Shane, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn.

"Nó không đúng." P'Shane nói trước khi nhìn P'Nuea. "Anh yêu em ấy hơn anh từng yêu em, Nuea." P'Shane nói trước khi quay sang tôi.

"Shane, mày..." Bạn anh ta gọi nhưng anh ta thèm không quan tâm.

"Không có nhiều người nhận thấy mặt tốt của người con trai này và có lẽ chỉ có một người sẽ có được tình yêu trọn vẹn của mình nên hãy chăm sóc trái tim của anh ấy một cách cẩn thận." P'Shane nói với tôi trước khi quay đi và bước đi, ánh mắt đầu hàng chiếu rọi vào mắt anh.

"Từ khi nào nó là bạn trai của mày? Nuea?" P'Kla bước tới và ngồi nơi P'Shane vừa mới đến.

"Nó là người đã tiếp cận tao." Người bên cạnh tôi trả lời trước khi kéo tay tôi ngồi xuống.

"Có, nhưng khi nào mày thực sự đi chơi với nó vì tao nghĩ mày và nó chỉ là bạn thân." P'Kla hỏi thêm.

"Mày có thực sự cần phải hỏi điều này ngay bây giờ và trước mặt Praram không?" P'Tee nói.

"Em cũng muốn biết." Tôi trả lời lại. Nuea chỉ nhìn tôi và thở dài.

"Từ khi học cấp ba, sau đó bọn tao đến đây để học cùng nhau nhưng khóa học khác nhau." Anh trả lời.

"Nhưng vừa nãy anh nói với anh ấy quá gay gắt." Tôi nói với P'Nuea.

"Em là Praram ngây thơ." P'Bar nói lắc đầu.

"Trong quá khứ, bọn nó nói chuyện tồi tệ hơn thế này rất nhiều."

"Nhưng anh ấy nói anh ấy vẫn còn yêu anh."

"Nhưng anh không yêu nó, em nói rằng em thích những người trung thực nên anh chỉ cố gắng nói thật lòng thôi." P'Nuea trả lời. Tôi gật đầu chấp nhận. "Tại sao em lại buồn?" Anh thì thầm vào tai tôi khi anh đưa tay lên đặt lên đầu tôi, tiến lại gần hơn. Tôi thích khi anh ấy làm điều này, nó khiến tôi cảm thấy tốt, nhưng khi tôi nghĩ về đôi mắt của P'Shane chỉ một lúc trước, tôi không thể giúp mình suy nghĩ.

"Em cảm thấy tiếc cho anh ấy." Tôi đã trả lời P'Nuea. "Nhưng em sẽ không trả lại anh cho anh ấy."

"Vì vậy em cảm thấy có lỗi?" Anh hỏi thêm.

"Um." Tôi gật đầu.

"Tại sao em l��i cảm thấy có lỗi? Anh là người tiếp cận em. Anh thích em trước. Anh yêu em trước. Em không làm gì cả, em chỉ đơn thuần là chính em." Anh nói. Tay anh xoa đầu tôi trước khi nở một nụ cười ngọt ngào với tôi. "Chỉ cần em là em là đủ để khiến anh thích em, anh không làm gì với ai cả." Ánh mắt anh nói với tôi anh thực sự cảm thấy như vậy, anh thực sự thích tôi chỉ vì tôi là ai, anh đã yêu tôi, tôi không làm gì để cố gắng và đưa anh ra khỏi người khác.

"Cảm ơn anh." Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với anh ấy, bởi vì ngay bây giờ tôi thực sự biết ơn vì anh ấy giao phó tất cả những cảm xúc này cho tôi, rằng anh ấy dành cho tôi trái tim và tin tưởng tôi chăm sóc nó, mặc dù tôi chỉ là một đứa trẻ và tôi không thực sự biết những gì tôi đang làm.

"Cảm ơn mày đã khiến tao nhận ra rằng dù tao có cố gắng bao nhiêu, Praram sẽ không bao giờ nhìn tôi." P'Tee nói.

"Có phải em ấy đã từng nhìn mày, Tee! thậm chí đứng ngay trước mặt em ấy, em ấy vẫn sẽ chỉ nhìn vào người bên cạnh mình." P'Kla trả lời một cách bực mình.

"Đó là bởi vì người bên cạnh em ấy rất quan trọng." P'Nuea nói trước khi đặt tay lên vai tôi.

"Ok, tao sẽ tìm thứ gì đó để ăn." Pound nói.

"Tao cũng vậy." P'Vee nói trước khi đi theo bạn mình. Về phần những người khác, họ chỉ nhìn chúng tôi và khẽ lắc đầu trước khi rời đi.

"Nuea."

"Hừm."

Âm thanh vỡ tan từ điện thoại P'Bar khiến cả hai chúng tôi quay lại. Anh rể tôi đã cho chúng tôi một nụ cười xảo quyệt khiến tôi cảm thấy ngại ngùng. Tôi hoàn toàn quên mất rằng anh ấy đ�� ở đây. Tôi không biết còn có ai khác ngoài tôi và P'Nuea.

"Tao sẽ đi ăn cùng với Gun. Tao cho phép mày đưa Praram trở về nhà." P'Bar nói, trước khi đi qua và xoa đầu tôi, sau đó quay đi.

"Mày không phải là người duy nhất phát điên vì có bạn trai." P'Nuea nói với P'Bar rồi rút lui.

"Anh đã thực sự không đi ra ngoài bất cứ nơi nào?" Tôi nghiêng đầu lên hỏi anh ấy khi đó chỉ là chúng tôi.

"Anh nói chuyện với em mỗi ngày, khi nào anh có thời gian để đi bất cứ nơi nào? Em cũng nói với anh rằng em không muốn anh đi ra ngoài." Anh ấy đã trả lời.

"Anh là một chàng trai tốt." Tôi nói, đưa tay lên xoa má anh.

"Có rất nhiều người." Anh ấy mỉm cười nhưng dường như không thấy xấu hổ về điều đó. Tôi nhìn xung quanh và đột nhiên nhận ra rằng mọi người đang nhìn chúng tôi mỉm cười. Tôi nhanh chóng cúi xuống nhìn vào tay mình. Tại sao tôi phải đột nhiên ngại ngùng như vậy?

"Cậu bé tốt bụng này có phần thưởng để tặng chàng trai tốt này hay không?" Ôi! Chàng tốt bụng điên rồ này, thì thầm bên tai tôi khiến tôi cảm thấy xấu hổ đến mức tôi muốn trở về nhà ngay lúc đó.

"Em đã làm cho anh cái này." Tôi nói trước khi đẩy hộp cơm trưa cho anh ấy.

"Có thật không?" Anh nói, phấn khích như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo. Cánh tay của anh ấy trước đó quanh vai tôi, rơi xuống để nhanh chóng mở hộp.

"Nó có thể không ngon lắm." Tôi nói.

"Nếu người làm nó ngon, thì nó phải ngon." (Ủa ngon gì ta???)

"P'Nuea." Tôi mắng anh khi anh trả lời như vậy, anh chỉ nhìn lại, đôi mắt lấp lánh.

"Tao tự hỏi tại sao nó không dậy để lấy thức ăn với bọn mình mặc dù nó đã phàn nàn vì bị đói. Hóa ra nó đã có người ở đây để cho nó ăn." P'Pound vừa nói vừa đặt bữa ăn của mình xuống.

"Em ấy không chỉ mang cho tao thức ăn, em ấy cũng sẽ cho tao ăn." Anh trả lời bạn mình.

"Ai nói em sẽ cho anh ăn?" Tôi hét lại với anh.

"Nó thích tự mình tưởng tượng mọi thứ, đừng quan tâm đến nó." P'Vee nói trước khi ngồi xuống cạnh P'Pound. Mark cũng đi theo và ngồi cạnh P'Vee. Anh nhìn qua và mỉm cười với tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại.

"P'Mark, anh đến đây khi nào?"

"Vừa nãy. Anh đến gặp P'Vee và lấy thức ăn." P'Mark trả lời tôi trở lại.

"Đừng thay đổi chủ đề. Cậu bé tốt bụng này cần trao phần thưởng cho anh chàng tốt bụng này."

"Đợi đã. Đây có phải là những gì hai người gọi nhau?" P'Mark tròn mắt hỏi, không khác gì những người khác đang nhìn chúng tôi.

(Vì Rama gọi là Neua Kon dee, về cơ bản có nghĩa là người tốt hoặc người tốt. Nó cũng có thể là một thuật ngữ đáng quý, vì vậy nó cũng có nghĩa là người yêu, người yêu, người yêu, v.v. anh chàng, nhưng bây giờ anh ta sẽ bị rang nhờ vào cách giải thích của Nuea .)

"Em không gọi anh ấy như vậy." Tôi nói nhanh. Thật không may, má tôi cũng đã nhanh chóng đỏ lên.

"Ừm, em chỉ cần gọi cho anh như lúc trước." P'Nuea quay lại đối mặt với tôi.

"Tao không biết mày sẽ nói điều đó trước mặt bạn bè. Chàng trai tốt, chàng trai tốt. Thật mềm mại." P'Pan nói.

"Em không gọi anh ấy như thế." Tôi tiếp tục tranh luận với những gì P'Nuea đã nói.

"Vâng, tất nhiên, điều đó sẽ không tốt."

"Ồ, bây giờ nó sẽ dỗi mất." P Kla nói.

Tôi quay lại nhìn người bên cạnh. Hai cánh tay anh khoanh lại và anh quay mặt khỏi tôi như một đứa trẻ dễ bị xúc phạm. Tôi có nghiêm túc phải hòa giải với P'Nuea vì anh ấy hành động như một đứa trẻ không? Tôi với lấy cái nĩa và lấy một ít carbonara gà và đưa nó cho đứa trẻ hờn dỗi, người chỉ giả vờ không quan tâm.

"Mở miệng ra, chàng trai tốt." Tôi nói nhẹ nhàng. Mặc dù tôi rất xấu hổ và xấu hổ nhưng nếu điều đó làm anh ấy hài lòng, tôi muốn làm điều đó. (Khúc này tui quéo luôn ớ trừi)

"Chàng trai tốt." P'Nuea nói trước khi mở miệng chấp nhận thức ăn. Tay anh một lần nữa đưa lên đầu tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp, nhất là khi anh cũng cười như vậy. Tôi cảm thấy vô cùng xúc động khi mắt anh chỉ nhìn tôi. Nó làm tôi ngại, nhưng tôi sẽ không bao giờ để P'Nuea trở thành người tốt của ai khác.

Anh ấy là người tốt của tôi mà thôi.

(Nếu là tiếng Thái thì nó sẽ hay hơn ý nhỉ)

_________Bar Sarawut

10 giờ

Khi bạn gọi tên của Nuea thì Praram sẽ quay lại! #bởivìanhấylàngườiquantrọng Nnorthh Rammie Ram

631 lượt thích 48 bình luận

Bar đã đăng bức ảnh nó chụp chúng tôi hôm qua trên Facebook. Nó thực sự đã được một lúc, nhưng tôi đã không có thời gian để xem. Trên thực tế, bạn bè thường gắn thẻ tôi trong ảnh, tôi không phải lúc nào cũng nhìn thấy bọn nó. Tôi không xấu hổ vì những lời trêu chọc. Tôi cảm thấy ngại vì những điều Praram đã làm. Khi tôi bị trêu chọc và nói đùa về việc tôi không quan tâm, nhưng khi Praram trả lời với những lời em ấy nói thì đó là lúc tôi ngại ngùng.

Giống như bất cứ khi nào tôi nhớ ngày hôm qua, tôi cảm thấy xấu hổ.

Pandora: Mày đến trễ trò chuyện với cậu bé tốt bụng, nếu không mày sẽ trêu chọc nhiều hơn thế này.

Bar Sarawut: Mày nhớ nó nhiều không?

Masa Mark: Cậu bé ngoan

Vee Vivis: Thật khó chịu khi em nói điều đó nhưng sẽ không chấp nhận điều đó Mark

Lucky man: Vai song sinh của tôi không phải là một tay vịn

Paul Poll: Em có chắc chắn nó có thể được tin tưởng

Lucky man: Tui chắc chắn rằng Rammie ram không thể tách rời khỏi P'Nuea

Rammie ram: P'Bar

Bar sawawut: Cậu bé ngoan thế nào?

Nnorthh: Chỉ tao mới có thể gọi em ấy như thế Bar Sarawut

Tôi ngừng đọc những bình luận từ câu lạc bộ fan hâm mộ Tossara về tôi và Praram, cảm ơn vì không nhiều người đang nói bất cứ điều gì xấu. Có lẽ bởi vì đó là bài đăng trên trang của Bar, nên hầu hết các bình luận đều từ câu lạc bộ fan hâm mộ của nó. Tôi vẫn dừng lại vì tôi không muốn thấy bất cứ điều gì có thể gây tổn thương. Tất nhiên nếu tôi thấy những bình luận của những người nói những lời như dễ thương, hoặc họ hài lòng, về chúng tôi, thì tôi sẽ hạnh phúc hơn.

Tôi không có vấn đề gì với việc thông báo con tàu quan hệ của chúng tôi. Hoặc với những câu chuyện về bản thân tôi bây giờ hoặc trong quá khứ nếu ai đó muốn nghe nó. Tôi không quan tâm đến việc nói về quá khứ bởi vì đó là tất cả, đó là quá khứ. Bây giờ tôi đang ở với Praram. Tôi chỉ có em ấy. Đây là câu chuyện tôi đang tập trung vào lúc này và là câu chuyện duy nhất sẽ tiếp tục quan trọng trong tương lai. Tôi không quan tâm đến những gì mọi người nói tiêu cực về tôi, họ có thể nói bất cứ điều gì họ muốn. Tôi không quan tâm đến những bình luận rằng em ấy và tôi không hợp với nhau. Tôi chỉ quan tâm rằng Praram vẫn ổn và không bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện trong quá khứ.

Hôm nay tôi sẽ đi xem Praram. Tôi đã gọi và xin phép mẹ em đưa em đi du lịch. Mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn được biết đến và được công nhận bởi cha mẹ em ấy, những người rất tử tế về điều đó. Mặc dù em ấy không bao giờ nói bất cứ điều gì, tôi biết rằng mẹ em ấy không muốn em ấy ở lại qua đêm với tôi. Tôi hiểu bởi vì em ấy vẫn còn trẻ, vì vậy em ấy không thích hợp để ở bên tôi mà tôi cũng đồng ý. Ngay cả khi chúng tôi chỉ ôm nhau theo sự đồng ý của Praram, mẹ em sẽ nghĩ tôi đang làm hư em. Cá nhân tôi không có vấn đề gì với bất cứ điều g��, nhưng tôi lo lắng về cảm xúc của Praram và gia đình em ấy.

"Con sẽ rời đi ngay." Tôi nói với mẹ em.

[Con đã nói với Praram nơi con sẽ đi chưa?] Cô hỏi lại.

"Chưa, con muốn làm em ấy ngạc nhiên."

[Ok lái xe an toàn, con sẽ ở lại qua đêm?]

"Con muốn, chỉ khi cô cho phép nó." Tôi đã trả lời.

[Nếu đó là trường hợp, thì câu trả lời của cô là con nên hỏi Praram. Nó sẽ tùy thuộc vào Praram.] Tôi đã nói lời của mình, sau đó gác máy. Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ đi đâu và cô ấy vẫn ổn để chúng tôi ở lại qua đêm, bây giờ tôi chỉ cần hỏi Praram trước.

Tôi phải mất khá nhiều thời gian để đến nhà em ấy. Mặc dù là thứ bảy, nhưng chúng vẫn có rất nhiều phương tiện giao thông trên đường. Tôi cũng dừng lại để mua một ít trái cây và rau quả tươi cho mẹ em vì tôi biết cô rất thích nấu ăn. May mắn thay, tôi đã có một số kiến ​​thức về những gì cần có, vì tôi là con một, tôi đã học được tất cả, nấu ăn, làm việc nhà, làm vườn, kinh doanh gia đình. Tôi chọn học ở đây vì đó là điều tôi muốn.

"Em ở đây." Một nụ cười rạng rỡ chào đón tôi khi tôi đỗ xe, vì vậy tôi quay lại và mỉm cười lại. Em ấy đến và giúp lấy đồ từ tay tôi.

"Đợi một chút...Pralak." Tôi nhướn mày khi nhận ra điều gì đó không ổn. Nó không giống như tất cả những lần tôi gặp Praram.

"Anh không vui chút nào. Làm sao anh biết?" Tôi thở dài, trong khi em ấy chỉ càu nhàu vài lời trước khi nhìn tôi.

"Nhìn vào mắt em khác với nhìn vào mắt của Praram. Đôi mắt của em ấy chắc chắn không giống như em ấy đang có nhiều niềm vui khi nhìn thấy tôi." Tôi trả lời trước khi đưa cho em ấy túi rau.

"Sau đó, em ấy trông như thế nào khi nhìn thấy anh?"

"Anh không biết, anh thực sự không thể giải thích được. Anh chỉ biết rằng khi anh nhìn em ấy, anh cảm thấy hạnh phúc." Tôi mỉm cười trả lời em ấy.

"P'Nuea!"

"Ừ?" Tôi ngước lên và nhướng mày nhìn người khác trông giống Pralak. Em gọi từ phía trước nhà trước khi chạy bộ qua.

"Đó là Pralak." Em nói, chỉ vào anh sinh đôi của mình.

"Anh ấy có thể phân biệt chúng ta, anh không có bất kỳ niềm vui nào." Pralak nói quay sang em sinh đôi của mình. Praram không nói gì, chỉ ngước lên mỉm cười với tôi.

"Cái gì? Tại sao em lại cười như vậy?" Tôi bước tới và đặt tay lên cái đầu xinh đẹp của em. Tôi không biết tại sao tôi thích lắc đầu qua lại, tôi chỉ biết tôi yêu nó khi nhìn em từ góc độ này.

"Không nói." Em mỉm cười nói với tôi, tôi nhướn mày và nghiêng đầu nhìn em. Em chỉ mỉm cười và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ngừng nhìn chằm chằm và ôm nhau, cuối cùng em sẽ có thai và P'Gun vẫn chưa học xong nên không có ai ở đây có thể sinh con." Pralak nói.

"Có thai? Anh có điên không? Em là một người con trai, và em chỉ nhìn anh ấy, em không phải là một con cá đá nữ." Praram nói quay sang sinh đôi.

"Wow! Hôm nay khi bạn trai của em ấy đến thăm, em ấy thậm chí còn nói chuyện với anh theo cách này. Anh nên đi và thông báo cho Nong Da." Pralak mắng trước khi quay lại trong cơn giận dữ và bước vào nhà.

Tôi chào bố mẹ của Praram. Hôm nay bố cũng ở nhà. Tôi cảm thấy một chút tội lỗi khi đến đây để đưa con trai ra ngoài, nhưng cả hai đều không nói gì. Chúng tôi không có ai chống lại chúng tôi ngày hôm nay vì Gun nghiện nghiên cứu của anh ấy. Vấn đề với Gun là nó không chỉ để tôi trở lại nhà bình thường, bởi vì mỗi lần tôi gặp nó, nó lại đánh nhau với tôi. Bar nói rằng vì nó ghen tị vì Praram có bạn trai mặc dù em ấy vẫn còn đi học.

"Khi con đi chăm sóc lẫn nhau và có thời gian vui vẻ. Hãy gọi cho bố và cho bố biết khi nào con về." Bố em nói với con trai, người lần lượt ngước nhìn tôi bối rối. Tôi chỉ mỉm cười với ông.

"Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Tôi nói với bố mẹ trước khi tỏ lòng kính trọng. Tôi đưa Praram ra xe, trước khi từ từ lái xe ra.

"Chúng ta sẽ đi đâu? Có phải ở đâu đó quanh đây không?" Em quay sang hỏi sau khi chúng tôi lái xe một chút.

"Anh sẽ đưa em đến nhà bà ngoại của anh." Tôi trả lời em.

"Bà của anh?"

"Eh. Đưa em đến để gặp mặt." Tôi trả lời, trước khi quay vào chỗ ngồi của mình để nhìn em. Ngay cả khi có nắng trên tôi cũng có thể thấy rõ em đang hoang mang.

"P'Nuea..." Em ấy nói với tôi. Tôi đưa tay ra và vuốt đầu em ấy theo cách tôi muốn làm.

"Anh đã đến nhà em phải không? Anh muốn đưa em đến thăm nhà của anh, điều đó có ổn không?" Tôi quay lại hỏi em, trước khi nhìn lại con đường.

Praram im lặng. Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh vì em đưa tay ra và bật radio, trước khi quay lại và nhìn ra cửa sổ bên. Danh sách bài hát của tôi ngay bây giờ là cả đống bài hát tình yêu ngọt ngào, chính là nó. Nghe họ nói khiến tôi cảm thấy xấu hổ đến nỗi tôi thậm chí không đủ can đảm để quay lại và nhìn em. Tôi chỉ có thể nhìn trộm em ấy thường xuyên.

Trong một phần của bài hát, lời bài hát và giai điệu rất ngọt ngào, tôi quay lại nhìn Praram cùng lúc em ấy nhìn tôi. Chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt trước khi Praram nhanh chóng quay lại theo cách khác. Tôi chỉ có thể mỉm cười với sự dễ thương của em ấy. Đối với tôi, em ấy cũng giống như tình yêu đầu tiên, giống như lời bài hát đang phát, bởi vì trước khi tôi không biết tình yêu thực sự là như thế nào, tôi đã không hiểu nó cho đến bây giờ. Tôi đặt tay trái của mình lên tay Praram, trước khi tiếp tục ngân nga bài hát một cách nhẹ nhàng. Trong chuyến đi của chúng tôi, chúng chỉ là âm thanh của trái tim chúng tôi đập cùng một nhịp, và hai bàn tay chúng tôi nắm chặt vào nhau.

"Ở đây này." Tôi nói với em ấy, trước khi quay xe vào lối vào, cách nhà một khoảng khá xa, nhưng sẽ vẫn chỉ m���t vài phút cho đến khi chúng tôi có được.

"Tại sao chúng ta ở lại khu nghỉ mát này?" Em quay lại hỏi sau khi nhìn xung quanh.

"Chúng ta đang ở nhà của anh." Tôi đã trả lời.

"Vậy tại sao anh lại đến một khu nghỉ mát?"

"Đây không phải là một khu nghỉ mát."

"Ngôi nhà gỗ lớn này có thực sự là một ngôi nhà không? Nó rộng bao nhiêu?" Praram quay sang hỏi tôi với đôi mắt mở to.

"Đây là ngôi nhà. Đằng sau nó là vườn nho." Tôi quay sang mỉm cười với em.

Tôi đậu trước nhà. Ông bà tôi sống ở đây với dì của tôi. Bố mẹ tôi làm việc trong thành phố, vì vậy họ sẽ đi lại giữa đây và ngôi nhà trong thị trấn.

"Khun Nuea. Tại sao anh không nói với em rằng anh đang đến. Chàng trai đẹp trai của em." P'Ploy, người trông chừng bà tôi, đã đến gặp chúng tôi. Tôi cởi bỏ những bông hoa hướng dương của mình trước khi mỉm cười với cô ấy. Praram cũng chào đón cô một cách trân trọng. (Tên này có vẻ quen quen, chắc các bạn đoán được cái tên này!)

"Anh muốn làm bà bất ngờ." Tôi thì thầm, trước khi dẫn Praram vào nhà.

"Thưa bà, hãy xem ai đến thăm." P'Ploy cao giọng nói với bà tôi, người đang ngồi quanh quẩn với những vòng hoa trên hiên nhà. Bà mở to mắt trước khi đứng dậy.

"Cháu trai nghịch ngợm của tôi. Con biến mất trong nhiều năm và thậm chí không có ý định đến thăm bà của con."

"Làm gì có, con chỉ ở đây trong Songkran." Tôi trả lời trước khi ôm bà ấy một cách nhẹ nhàng. Tôi không dám ôm bà ấy mạnh mẽ, mặc dù tôi nhớ bà ấy. Bà vẫn rất xinh đẹp, ngay cả khi bà đã ở tuổi sáu mươi. Bà ấy vẫn rất đẹp, ông ngoại tội nghiệp của tôi thích giữ bà ấy ở nhà.

"Và đây là ai? Con đang mang ai đến gặp bà đây?" Bà ấy nói khi chúng tôi ôm nhau xong, chuyển sự chú ý của bà ấy sang Praram.

"Xin chào, con là Praram." Em ấy nói sử dụng cách cư xử tốt như vậy tôi thậm chí không cần phải dạy em ấy về điều đó. Bàn tay xinh đẹp của em đưa lên khi em cúi đầu xuống và bà tôi cười rạng rỡ với em.

"Ồ, thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn." Bà tôi đi qua để nhận lời chào và khen ngợi em.

"Em ấy cũng rất tôn trọng con." P'Ploy nói. Bà tôi tiếp tục nhìn em âu yếm.

"Bạn trai của con." Tôi nói với bà.

"Hả?" Bà tôi lớn tiếng hỏi, quay lưng lại với Praram để nhìn tôi.

"Con nói rằng em ấy là bạn trai của con." Tôi chỉ vào Praram.

"Cậu ấy đồng ý làm bạn trai của con? Sao lại thế được? Con có lừa cậu ấy không?" Âm thanh đen tối của người đàn ông chiếm hữu trái tim của bà tôi phát ra sau lưng bà.

"Con không lừa, con dùng sự chân thành hoàn toàn để tán tỉnh em ẩy." Tôi trả lời ông tôi.

"P'Nuea." Praram gọi tên tôi nhẹ nhàng như thể em ấy ngại ngùng, nhưng tôi biết em ấy đang mắng tôi.

"Có phải tên của cháu là Praram?" Ông tôi không quan tâm đến câu trả lời của tôi, thay vào đó là tiếp cận bạn trai của tôi.

"Xin chào." Praram giơ tay tỏ lòng kính trọng, mỉm cười với ông tôi, người vừa trở về sau khi kiểm tra công việc. Ông mỉm cười đáp lại, trước khi đưa tay vuốt đầu Praram nhẹ nhàng.

"Dễ thương quá. Ta không thể tin cậu ấy sẽ yêu cháu, Nuea." Ông khẽ nói. (Thêm một người ông đi v��o huyền thoại)

"Đó gọi là ông già định mệnh*." Tôi trả lời ông tôi trước khi đi đến đứng cạnh Praram.

(Nuea sử dụng คน แก่ /kon Gae/, mà thực sự là một cách lịch sự để nói chuyện với một người lớn tuổi. Bản tiếng Anh dịch khá thô nên tớ dịch lại như vậy á.)

"Con đã ăn gì chưa? Con đã đến thẳng đây, hay dừng lại để gặp mẹ của con trước?" Bà hỏi.

"Chúng con đến thẳng đây, con sẽ đến gặp mẹ trên đường về." Tôi đã trả lời.

"Con sẽ đến đây trong bao lâu?"

"Nó phụ thuộc vào Praram." Tôi đã trả lời. Praram quay lại nhìn tôi, trước khi mỉm cười lại với bà tôi.

"Làm ơn hãy ở đây lâu một chút, bà rất cô đơn. Ông nội chỉ thích làm việc, ông luôn vắng nhà." Bà thì thầm.

"Chà, tôi phải đi làm, không còn ai đ��� tiếp quản. Tôi chỉ có một đứa cháu, nhưng nó lại đi học, tôi thậm chí không biết gì." Ông tôi lẩm bẩm trước khi đi đến bàn ăn.

"Đủ rồi, con không nói về việc học với hai người." Tôi đã nói.

"Vậy thì con học lớp mấy rồi?" Rồi ông quay sang hỏi Praram.

"Trung học phổ thông ạ." Em mỉm cười trả lời.

"Con lừa một đứa trẻ?" Ông quay sang tôi, bàng hoàng.

"Con không lừa em ấy. Con đã nói rằng tôi tán tỉnh em ấy." Tôi trả lời lại.

Tôi luôn hạnh phúc khi được trở lại đây vì tôi thân với ông bà. Thậm chí còn hơn cả bố mẹ tôi vì khi tôi còn nhỏ, tôi sống ở đây. Ông bà tôi nuôi tôi trong những năm đó, và tôi chỉ chuyển đến sống cùng bố mẹ khi còn học trung học và sau đó tôi đi học Đại học. Ông bà tôi hiểu tôi về mọi thứ, tôi không bao giờ phải trốn tránh. Bố mẹ tôi cũng nhận thức được tôi là ai, họ luôn biết câu chuyện của tôi. Tôi cũng yêu bố mẹ tôi rất nhiều, chỉ là không nhiều bằng ông bà tôi.

Vào buổi chiều, ông bà của tôi muốn dành thời gian đến Praram. Họ thích trẻ con, đặc biệt là một người rất lịch sự như em. Em ấy không cần phải đặt nó lên, đó là thứ tự nhiên đến. Ông bà tôi chỉ có hai đứa con, mẹ tôi và dì tôi. Dì tôi không có con, và mẹ tôi chỉ có tôi. Tôi là đứa trẻ duy nhất trong nhà, vì vậy ông bà tôi rất vui mừng khi có một đứa trẻ dễ thương như vậy ở đây như Praram.

"Em vẫn còn cảm thấy căng thẳng?" Tôi hỏi em ấy khi đó chỉ là chúng tôi cùng nhau ở phía tây của tài sản. Em nhìn ra nắng chiều chiếu rọi khắp vườn nho.

"Em ổn. Ông bà của anh thật dễ thương." Em trả lời.

"Em không chán?" Tôi hỏi.

"Không chán chút nào. Thời tiết ở đây rất tốt, thực sự dễ chịu." Em nói.

"Ở lại với anh." Tôi thì thầm bên tai em khi tôi bước lại gần lưng em.

"Lùi lại." Em ấy nói với tôi.

"Đến đâu? Trái tim anh ở đây." Tôi trả lời, trước khi vòng tay ôm lấy em. "Ngày mai anh có thể đưa em đi cưỡi ngựa."

"Em muốn đi xem nho. Họ đã mang trái cây chưa?" Em quay đầu hỏi tôi.

"Chúng sinh trái quanh năm. Anh sẽ đưa em đi xem chúng." Tôi mỉm cười trả lời.

"Ông của anh có tự lo tất cả không?" Em ấy đã hỏi tôi.

"Cùng với dì và chồng của dì anh. Mẹ anh sống với bố anh vì bố anh là giáo viên." Tôi nói với em ấy, và em ấy gật đầu xác nhận.

"Bác ấy có dạy trong thành phố không?"

"Ừ, ông ấy dạy ở một trường tư trong thành phố."

"Chắc chắn là lương ổn định." Em nói.

"Vâng, thật tốt vì thực sự ông ấy sở hữu trường học." Tôi bảo em, cười khẽ khi em quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt mở to và miệng há hốc.

"Tại sao anh lại giàu thế?" Em hỏi sau khi tỉnh lại. (Bé có một sugar daddy)

"Em có muốn có nó không? Anh đang cung cấp nó cho em." Tôi cúi xuống thì thầm với em.

"Em thực sự có thể?"

"Em có thể. Thật dễ dàng vì anh có niềm tin vào em, bất cứ điều gì em muốn anh sẽ trao nó cho em hoàn toàn."

"Em chỉ muốn trái tim của anh." Em nói trước khi dựa lưng vào tôi.

"Anh đã đưa nó cho em rồi." Tôi nói trước khi tiến lại gần và ôm em thật chặt.

"Em sẽ chăm sóc nó tốt." Em nói khẽ, trước khi đặt tay lên tay tôi.

Tôi đặt cằm xuống vai em, khẽ ngửi cổ em. Tôi không biết em ấy có biết hay không, nhưng tôi không kiềm chế nhiều. Tôi hài lòng với câu trả lời của em ấy, nó làm tôi hạnh phúc. Tình yêu của tôi dành cho em ấy tăng lên mọi lúc, và nó khiến tôi cảm thấy rất tốt khi tình cảm của em ấy cũng tăng theo.

"Anh đã bao giờ nói với em?" Tôi hỏi.

"Đã nói với em những gì?" Em ấy hỏi. Em cố gắng quay lại, nhưng tôi ôm em chặt hơn để em không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

"Đã nói với em rằng anh yêu em."

"..."

(Thật sự là khúc này tui muốn khóc ý, tui nghĩ là ra phim sẽ rất đẹp)

"Anh yêu em rất nhiều. Anh chưa bao giờ yêu ai như anh yêu em." Tôi nói những lời ngọt ngào này bên tai em ấy, nó chuyển sang màu hồng, giống như má em ấy. Tôi có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

"Em đã biết rồi." Em khẽ nói, tay em di chuyển tôi ra, trước khi em quay lại nhìn tôi.

"Nếu em biết, thì tại sao em lại không nói với anh như vậy?" Tôi hỏi lại với giọng khẩn khoản.

Praram đứng dậy nhón chân lên hôn tôi thật nhanh, trước khi cúi đầu nhìn xuống đất. Điều đó cũng ổn vì tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đây và mỉm cư���i, đoán xem em ấy đang nói gì, mặc dù em ấy không nói. Em từ từ ngước mắt lên nhìn tôi, má em còn đỏ hơn trước khi em chạm mắt.

"Em yêu anh." Em dịu dàng nói với tôi trước khi gục đầu vào vai tôi. Tôi mỉm cười như một kẻ điên, có khả năng tôi còn đỏ hơn cả mặt trời đang trên bờ vực. Tôi siết chặt vòng tay của em ấy, đưa em ấy lại gần một lần nữa để tôi có thể lắng nghe trái tim chúng tôi đập cùng một nhịp.

[Praram]

Tôi thức dậy khi tôi nhận ra ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng ngủ. Tôi mở mắt nhìn ra, trước khi ngồi dậy và vươn vai. Tôi thậm chí còn không biết mấy giờ rồi. Tôi ở nhà của người khác, nhưng tôi vẫn ngủ đến khuya. Tôi thậm chí không biết tại sao tôi ngủ rất tốt. Không có máy điều hòa, và tôi không có Pralak bên cạnh trên giường như tôi ��ã quen, nhưng tôi đã ngủ được từ khi đầu đập vào gối tối qua cho đến sáng.

Tôi tắm và làm những gì tôi cần trước khi rời khỏi phòng. Tôi gõ cửa đối diện, nhưng không có câu trả lời. Tôi chỉ đứng đó suy nghĩ. Có lẽ P'Nuea đã đi xuống cầu thang? Đêm qua tôi không muốn gây rắc rối cho P'Ploy bằng cách bắt cô ấy chuẩn bị một phòng ngủ khác, nhưng người vừa nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi đêm qua đã khăng khăng rằng chúng tôi ngủ riêng. Bởi vì chúng tôi ở riêng, đây là những gì đã xảy ra. Đó là nhà của anh ấy để anh ấy có thể thức dậy và đi bất cứ đâu, nhưng đó không phải là của tôi nên tôi thực sự không biết phải làm gì.

"P'Nuea." Tôi gọi mà không nhận được phản hồi. Tôi đưa tay ra nắm cửa, mở ra, thế là tôi bước vào phòng để xem anh ấy có ở đó không.

"P...này!" Tôi nhanh chóng quay lưng lại với Nuea, anh vừa ra khỏi phòng tắm. Mặc dù tôi quay lại nhanh chóng, tôi vẫn còn hình ảnh trong đầu của cơ thể trắng đó với nước chảy xuống trên cơ bắp của anh ấy. Nếu tôi nhìn lâu hơn thì mao mạch trong má tôi có lẽ đã phát nổ.

"Tại sao em lại quay đi? Có điều gì em không thể nhìn vào không?" Anh nói trước khi tiến lại gần và thì thầm vào tai tôi. Tôi đang cố nghĩ về điều gì khác ngoài thực tế giọng nói của anh ấy rất gần, điều đó có nghĩa là cơ thể anh ấy cũng ở gần tôi.

"Lùi lại." Tôi nói với anh ấy trước khi cố gắng tiến về phía trước.

"Anh nên lùi đến đâu?" Tôi ghét câu hỏi này nhất trên thế giới.

"Tránh xa em ra." Tôi nói cố gắng tránh xa hơi thở ấm áp của anh ấy trên cổ tôi.

"Anh nên di chuyển bao xa?" Tôi ghét giọng nói thì thầm của anh ấy ngay bây giờ.

"Lùi lại thật xa." Tôi nhấn mạnh câu nói và hy vọng anh sẽ làm đúng ý mình.

"Em sợ cái gì?"

"P'Nuea." Tôi gọi to khi anh nắm lấy eo tôi và kéo tôi về phía anh. Điều tôi sợ là nhẹ nhàng chạm vào tôi giữa khăn của anh ấy và quần của tôi.

"Em sợ gì hmm?" Anh hỏi, nhưng không làm gì khác ngoài việc ôm tôi lại gần. "Hãy nhìn anh." Anh ấy nghe như một ông già đang cố lừa một đứa trẻ.

"Hãy để em đi." Tôi cố gắng tránh xa anh.

"Oi, tại sao em lại vặn vẹo?"

"Chào!" Tôi đưa tay lên che mắt vì ngay lúc đó khi anh ấy tiến lên gần lưng tôi, tôi đã quay lại, nhưng tay tôi vô tình bị vướng vào khăn của anh ấy, nó rơi ra từ quanh eo anh ấy. Đó là lỗi của P'Nuea, thực sự không phải do tôi, vì anh ấy đã chơi xung quanh quá nhiều, khiến cho chiếc khăn của anh ấy bị lỏng, vậy làm thế nào để nó không rơi ra?

"Haha. Anh đã mặc quần boxer rồi, tại sao em lại che mắt?"

"Anh là một kẻ xấu!" Tôi đưa tay ra khỏi mắt, trước khi đánh vào ngực anh. Tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều, và nếu tôi biết P'Nuea sẽ cư xử như thế này thì tôi sẽ đi xuống cầu thang ngay từ đầu thay vì đến để đánh thức anh ấy.

Tôi đi xuống cầu thang và P'Ploy đang mang thức ăn từ bếp, vì vậy tôi đi qua để giúp cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng hôm nay bà muốn ăn bên ngoài thay vì phòng như thường lệ, vì một lần, ngôi nhà chật kín người nên cô không phải cô đơn.

"Ở đây này Mae Koi, Praram của Nuea." Âm thanh của giọng nói bà ngoại làm tôi ngước lên, và thấy bà ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ đang ngồi ở tuổi bốn mươi. Cô quay lại nhìn tôi.

"Xin chào." Tôi nói bằng cách cư xử mà bố mẹ tôi đã dạy tôi. Tôi không đợi cô ấy tự giới thiệu mình trước, vì nụ cười mà cô ấy dành cho tôi cho thấy cô ấy cũng muốn gặp tôi.

"Con đáng yêu quá. Dì là dì của Nuea nên con có thể gọi dì giống như nó." Cô nói, trước khi đi qua và lấy súp trước khi đặt nó lên bàn.

"Vâng ạ, dì." Tôi đồng ý và mỉm cười, trước khi theo sau cô ấy.

"Tối qua con ngủ có ngon không? Nuea đã thức dậy chưa?" Bà hỏi trong khi vuốt ve đầu tôi.

"Con ngủ ngon. Còn đối với P'Nuea..." nghĩ về anh ấy làm mặt tôi nóng lên.

"Con dậy rồi." Giọng nói tươi sáng vang lên cùng với người bước ra khỏi nhà. Anh cười rạng rỡ khi chào mọi người, trước khi giơ tay tỏ lòng kính trọng với dì.

"Dì nhớ con rất nhiều. Bố không khó khăn gì, và bà chỉ còn lại một mình." Dì mỉm cười nói, trước khi bước tới và véo má P'Nuea.

"Dừng lại đi, đừng véo má con. Con đã lớn rồi mà." P'Nuea nói, cố gắng tránh dì.

"Con có xấu hổ không?" Dì anh hỏi trước khi để anh đi.

"Tại sao con phải xấu hổ? Con là một người trưởng thành, con không có gì phải xấu hổ phải không?" Anh nói di chuyển bên cạnh tôi và nhìn về phía tôi. Tôi không trả lời những gì anh ấy nói, vì vậy anh ấy chỉ quay lại và mỉm cười với bà của mình, người đang ngồi cạnh tôi.

"Ông của con đâu rồi? Ông ấy sẽ lại trễ và phải vội vã đổ đồ ăn xuống, trước khi phàn nàn về điều đó." Bà hỏi.

"Này, ông và con đã làm việc từ sáng sớm hôm nay." Ông ngoại đi ra với một người đàn ông khác, mà nếu tôi phải đoán, là chú của P'Nuea, con rể của ông bà. Tôi di chuyển bàn tay của mình để chào họ trước khi bác ấy mỉm cười lại với tôi.

"Xin lỗi mẹ, nhưng con phải nhanh chóng gửi đơn đặt hàng nho này để chúng con có thể theo kịp mọi thứ." Bác Nop trả lời bà.

"Ồ! Tiếp tục làm việc mà không nghỉ ngơi? Hãy nhìn Nuea, nó nghỉ ngơi và không học, và nó có thể mang một cậu bé tốt bụng như thế này về nhà cho ta." Bà nói như một trò đùa xoa đầu tôi.

"Bà ơi. Ai nói con không học? Con làm." P'Nuea trả lời.

"Con nói rằng bạn học, nhưng con đã có thời gian để tán tỉnh Nong?" Dì buộc tội anh.

"Đó là trong thời gian rảnh của con." Tôi bối rối nhìn anh khi anh nói hai chữ 'thời gian rảnh'.

Tất cả chúng tôi đã ăn sáng cùng nhau. Mọi người kể chuyện về P'Nuea từ khi anh còn nhỏ để tôi nghe. Lắng nghe, tôi cảm thấy thực sự xúc động và thoải mái khi ở bên họ, khiến tôi cảm thấy rằng tôi thực sự muốn trở thành một phần của gia đình này. Điều đó có ích vì cách Pralak rất xa, tôi thường không nói nhiều vì tôi không quen. Nhưng lần này, tôi đã mỉm cười kể từ khi đến. Tôi đã có thể ngủ ngon, và tôi cảm thấy đủ thư giãn để trò chuyện với mọi người. Nếu tôi không nhìn vào gương, tôi thậm chí có thể quên những gì sinh đôi của tôi trông thích.

"Khi bà nói chuyện với con ngày hôm qua, con nói rằng con đang trong kỳ nghỉ, và có thể ở lại với bà một lúc phải không?" Bà hỏi.

"Con vẫn phải học, nếu bạn bè gọi cho con thì con có thể ph���i quay lại." P'Nuea trả lời.

"Con có nên học cùng bạn bè hay với giáo viên. Tại sao con phải đợi bạn bè gọi?" Ông nội hỏi P'Nuea.

"Đó là một dự án nhóm." P'Nuea trả lời, trước khi múc một ít rau vào đĩa của ông bà.

"Nuea có thực sự học nhiều như vậy không?" Dì nó hỏi nhìn tôi.

"P'Nuea học rất nhiều ạ." Tôi không biết anh ấy như thế nào trước khi ở bên tôi, nhưng tôi biết rằng vì chúng tôi đã ở bên nhau nên anh ấy rất tốt. Anh đã là một hình mẫu, tham dự các lớp học. Giơ tay trả lời câu hỏi, đọc sách giáo khoa đúng giờ. Nếu anh ấy không làm việc với bạn bè, anh ấy vẫn sẽ làm việc chăm chỉ.

"Thật sao? Bác không tin điều đó." Bác Nop nói nhìn P'Nuea.

"Có lẽ trước đây con rất tệ, nhưng bây giờ con có người để ý đến con và theo dõi con rồi." P'Nuea nói, liếc về phía tôi, làm tôi xấu hổ. Người lớn không nói gì về sự nhút nhát của tôi, chỉ cười thầm.

"Chà, tất nhiên, đó phải là Praram, vì con thích cậu ấy hơn những người khác. Không thể là ai khác ngoài cậu ấy." Bà nói.

"Con đã bao giờ đưa ai khác về nhà chưa? Tại sao lại nói thế?" P'Nuea hỏi.

"Chà, bà không theo dõi trang cá nhân của con, nhưng Ploy theo dõi tr��n Facebook và cho bà biết những gì đang xảy ra và cho phép bà xem." Bà trả lời.

"Ồ! Vậy thì nếu như vậy, mọi người đã biết con đã ở cùng với Praram." P'Nuea nghĩ về nó trước khi trả lời.

"Mọi người đã biết, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ đưa cậu ấy về nhà để gặp chúng ta như thế này." Ông trả lời.

"Nếu ông biết, thì ông biết con nghiêm túc với em ấy phải không?" P'Nuea mỉm cười với ông của mình.

"Ông biết và vì vậy ông cung cấp trang trại này như của hồi môn." Ông làm mọi người cười. Lúc đó tôi không biết phải phản ứng thế nào, nhưng tay của P'Nuea nắm lấy tay tôi, cho thấy anh ấy không quan tâm đến những lời trêu chọc, đó là sự thật, và tôi không thể không cảm thấy hoàn toàn xúc động.