Chereads / EN OF LOVE / Chapter 20 - chương 5

Chapter 20 - chương 5

[Mark'AOV]

Tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Đêm qua tôi đã uống rất nhiều đến nỗi tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì. Tôi cũng không biết tôi đã về phòng kiểu gì, tôi không biết. Nhìn vào đồng hồ, đã 5 giờ rồi, tôi thở dài. Tôi không thể dậy nổi vì có cái gì đó đang giữ chặt tôi lại. Tôi quay sang, thấy P'Vee đang nhìn tôi.

"Tắt nó đi hoặc tao sẽ làm." P'Vee thì thầm vào tai tôi. Tôi quay mặt đi trước khi đưa tay ra tắt điện thoại. Tôi quay lại nhìn anh ấy. Sao anh ấy lại ngủ với tôi thế này? Đây là phòng của mình tôi cơ mà.

"Ao…Bối rối cái gì?" Anh ấy xoay người nằm sấp xuống rồi quay mặt lại nhìn tôi nói chuyện.

"Anh, anh đến từ lúc nào…."

"Từ đêm qua." P'Vee nói. "Tao đưa mày về phòng." Anh ấy hơi dịch người rồi vòng tay qua bụng tôi.

"…" Tôi im lặng nhìn đàn anh. Đây là lúc tôi phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tôi nhớ là anh ấy có nói sẽ đưa tôi về nhưng điều đó không giải thích được cho việc này. Sau khi đưa tôi về, sao anh ấy không quay về?

"Này….sao lại nhìn tao như thế? Tao không thể ngủ ở đây à?" Anh ấy đưa tay lên chạm vào cằm tôi.

"Đừng có nghịch nữa…em còn chưa nói gì." Tôi gạt tay anh ra và quay đi.

"Đôi mắt của mày đã nói lên tất cả rồi." P'Vee đặt tay lên ngực tôi, trước khi ghé sát vào tôi hơn. "Cho trốn chút đi, trốn gió điều hoà."

"Trốn cái gì mà trốn. Em muốn đi tắm, sắp đến giờ lên xe rồi." Tôi muốn đứng dậy nhưng anh ấy ôm chặt tôi. Tôi nhìn đồng hồ và thở dài.

"Chúng ta có nên về sau không?" Người đàn ông đẹp trai lùi lại hỏi tôi.

"Tại sao?"

"Mày có việc gì gấp phải quay lại không?" Anh ấy lại hỏi, tôi khẽ lắc đầu.

"Không có." Học kỳ này đã kết thúc, kỳ thi cũng đã kết thúc. Quay trở lại thì cũng chỉ trong ký túc xá hoặc về nhà.

"Nếu thế, thì ở lại một ngày nữa đi." P'Vee nói rồi nháy mắt với tôi.

"Em thì không có vấn đề gì. Nhưng mọi người và bạn bè sẽ hỏi chúng ta ở đâu khi kiểm tra người." Tôi nói với anh ấy, anh ấy cầm điện thoại lên bấm gọi và bây giờ thì đang đợi kết nối, anh quay sang kéo tôi lại gần hơn, ôm lấy tôi. Anh ấy chưa bao giờ làm như thế này, như thể anh không hề có ý định để tôi đi. Điều này làm cho trái tim của tôi đập mạnh hơn.

"Yiwa…Bây giờ tao đau đầu quá." Tôi chẹp miệng khi nghe thấy tiếng nói trầm thấp của ai đó vang lên. "Đừng đến…Tao g��i chỉ để nói là tao không thể về chung được. À, đàn em cùng mã số của mày cũng thế, bọn tao sẽ về sau." Đó là tất cả, chỉ thế thôi. Tôi đoán là đàn anh sợ P'Yiwa sẽ lại hỏi chuyện. Tôi cũng sợ. Đàn chị cùng mã số này của tôi không dễ đùa chút nào đâu. Mặc dù tôi nghĩ vậy nhưng tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra.

"Xong rồi." P'Vee nháy mắt, nở nụ cười đẹp trai.

"Đúng là dối trá." Tôi khẽ nói thầm rồi che miệng lại.

"Chỉ cần được ở bên mày, thế nào cũng được. Kể cả Yiwa có mắng tao, tao cũng chấp nhận." Lời của đàn anh khiến tôi sững lại. Tất cả những gì anh làm chỉ là để được ở bên em? Tôi dùng chân đẩy đẩy anh ra.

Tôi không biết chúng tôi đã ngủ bao lâu. Nhưng khi ánh mắt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ, tôi mở mắt, nhấc cánh tay đang vắt qua eo tôi ra, từ từ ngồi dậy. Tôi nhìn P'Vee, người vẫn đang ngủ ngon lành và khẽ mỉm cười. Chỉ trong vài ngày anh ấy đã rõ ràng với tôi hơn một chút nhưng tôi thật sự hy vọng nó sẽ tiếp tục như thế này.

"Ưm…" Tôi nhìn xuống người khua khua tay để tìm kiếm tôi, tôi khẽ cười khi đàn anh cau mày khi không tìm thấy tôi. Tôi vươn tay của mình ra, anh ấy nắm lấy ngón tay tôi rồi lại tiếp tục ngủ. Tôi cúi xuống nhìn người đang co lại giống như một con tôm, khẽ lắc đầu.

"Nhiễu thật sự." Tôi chỉ nói thoáng qua như vậy nhưng anh ấy lại mở mắt ra nhìn tôi ngay.

"Nhiễu cái gì, tao làm thì mày cũng nói, không làm mày cũng nói. Thế thì tao nên làm gì đây?" Đàn anh nói, mặt anh ấy vẫn đang dụi vào tay tôi.

"Vừa đủ tốt, anh làm được không?"

"Đừng như thế mà. Nếu tao yêu thì tao sẽ làm rất nhiều…." Cho dù anh ấy chỉ nói một điều hết sức bình thường nhưng mặt tôi vẫn nóng lên. Nhưng anh ấy như thế khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn, chỉ mong là anh ấy sẽ làm như những gì mà anh ấy nói.

"Tao thực sự sẽ làm như lời tao nói." Giọng nói ré lên khiến tôi phải quay lại nhìn anh. Khuôn mặt đẹp trai ấy vẫn đang dụi vào lòng bàn tay tôi, đôi mắt sắc sảo đang nhìn tôi chăm chú.

"À…ờm."

"Hừ! Mắc cỡ chứ gì." Đàn anh nói rồi tiến lại gần tôi hơn. Mái tóc đen của anh ấy đang ở ngay trên chân tôi.

"Tránh ra đi." Tôi nói nhỏ rồi rút tay mình lại nhưng anh ấy lại kéo tay tôi lại.

"Tao thích…."

"…" Trái tim tôi đập thật mạnh, tôi không biết phải nói gì, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Càng dám nhìn anh ấy, thật sự giống như tự mình tìm chết.

"Tao thích lúc mày ngại ngùng."

Trái tim tôi không ổn rồi!

Tôi chỉ có thể mắng trái tim đang đập thình thịch của mình ở trong lòng. Nó đập quá nhanh đến mức tôi sợ rằng mình sẽ chết. Chỉ với một vài từ và ánh mắt ấy mà tôi không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình. Tại sao tôi lại như vậy chứ? Anh ấy còn không nói thích tôi dù chỉ một chút. Anh ấy chỉ nói thích…lúc tôi ngại ngùng.

Liệu nó có giống như là 'thích' kia không…

"Mark…" Thanh âm của anh ấy vang lên gọi tôi quay trở lại, có thứ gì đó rất nặng đè lên đùi tôi. Tôi nhìn xuống, hoá ra là đầu của P'Vee, còn có ánh mắt của anh ấy. Chờ chút…có ý gì…làm nũng à?

"Hả…Cái gì?" Có vẻ như vì giọng của tôi khàn khàn nên không có nghe rõ lắm nhưng mà tôi phải nuốt nước bọt khi nhìn thấy đôi mắt của anh ấy.

"Đói." Đôi môi mỏng khẽ nói khiến tôi nhăn mặt.

"Đói thì đi ăn đi."

"Đói…Mark."

"…"

"Đêm qua tao đã không 'ăn' vì Mark say rượu. Sáng nay tao đang rất đói đây." Thanh âm đều đều chầm chậm vang lên, ánh mắt hư hỏng như thể muốn lấy một thứ gì đó. Một thứ gì đó mà tôi nghĩ là tôi biến, một thứ gì đó khiến tôi cắn cắn môi để cân nhắc lại những cảm xúc trong lòng và cuối cùng….tôi cúi đầu xuống hôn anh ấy.

Chúng tôi từ từ hôn nhau. Lúc đầu chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, khẽ cắn mút môi của đối phương, không hề có bất kì xâm nhập nào vào trong. Anh ấy vẫn đang gối đầu trên chân tôi, anh hơi ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ tôi kéo xuống để chúng tôi có thể hôn nhau thoải mái hơn. Tôi cũng điều chỉnh một chút đ��� tìm góc phù hợp, tôi vòng tay ôm lấy anh. Chúng tôi cứ hôn nhau như thế, đôi khi chỉ là những nụ hôn thật nhẹ nhàng, đôi khi lại là những nụ hôn sâu, đôi khi bờ môi của chúng tôi chỉ đặt gần nhau để hít thở rồi lại tiếp tục hôn nhau.

"Ưm…." Anh ấy tách ra khi tôi khẽ rên trong cổ họng, môi anh vẫn kề sát ngay bên cạnh môi tôi. Chớp mắt một cái, tôi có thể nhìn thấy khoé miệng của người đàn ông đẹp trai đang cong lên làm tôi phải quay mặt đi nhưng không thể nào ngồi dạy được vì anh vẫn đang ôm cổ tôi.

"Mark, mày có muốn 'ăn' Vee không?" Đàn anh nhỏ nhẹ thì thầm bên tai tôi, nhanh chóng hôn nhẹ tôi một cái, sau đó đôi tay xinh đẹp rời khỏi cổ tôi, khẽ sờ lên má tôi "Đều đỏ hết cả rồi."

Tôi cúi đầu và trừng phạt cái kẻ đang nghịch ngợm một lần nữa. Được rồi…hãy để tôi dùng nụ hôn chặn miệng anh ấy lại, nó tốt hơn là để anh ấy cứ nói những lời đó với tôi. Những lời nói cùng hành động của anh làm ảnh hưởng quá nhiều đến nhịp tim của tôi rồi.

"Ưm…." Anh ấy khẽ rên trong cổ họng trước khi rời khỏi môi tôi. "Nụ hôn tuyệt vời." Tôi quay mặt đi, những lời anh nói tuy rằng không lớn nhưng tôi vẫn có thể nghe được.

"Thế này đủ chưa?" Tôi hỏi sau khi ý thức quay lại.

"Tự hỏi mình xem." Anh ấy nói rồi vươn tay ra chạm vào eo tôi. Bàn tay tinh nghịch đang vén áo ngủ của tôi lên, nhẹ nhàng xoa nắn cơ bắp của tôi. Tôi nín thở, cả người căng cứng lại

"Ah…..a…" Tôi rên rỉ khi đàn anh lè lưỡi liếm quanh rốn tôi, đầu lưỡi ẩm ướt liếm quanh một vòng rồi đặt xuống một nụ hôn.

"Uh…ưmm…" Nụ hôn của đàn anh trở nên rời rạc, anh nhẹ nhàng rên rỉ khi tôi luồn tay vào trong áo của anh, xoa nắn hạt đậu nhỏ trên khuôn ngực rắn chắc của P'Vee.

Anh rời khỏi người tôi, đứng dậy và đẩy tôi xuống giường. Cũng may là giường ở đây rộng, nếu không chắc tôi rơi xuống mất. Tôi biết là anh hài lòng vì tôi nhìn thấy nụ cười trên môi anh khi anh đẩy tôi ngã xuống.

Khoé miệng của người đẹp trai khẽ giương lên rồi áp xuống miệng tôi. Chúng tôi hôn nhau hết lần này đến lần khác. Vươn đầu lưỡi để trao đổi vị ngọt cho nhau cho đến khi cả hai đều cảm thấy hài lòng. Anh ấy rời khỏi môi tôi, khẽ trượt xuống cổ tôi. Tôi không biết tại sao nhưng đàn anh luôn thích vùi đầu vào cổ tôi.

"Ưm…" Tôi rên lên khi anh ấy trêu chọc mút lấy cổ tôi. Lực mút cũng không mạnh, tôi lập tức li��c nhìn anh nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại.

"Mỏng quá…" P'Vee nói vậy. Tay anh ấy đang đặt trên áo ngủ của tôi, vuốt ve qua lại khiến cả người tôi run rẩy. Khuôn mặt đẹp trai lại vùi đầu vào cổ tôi rồi khẽ cắn một cái….tôi nghiêng cổ để cho anh có thể thoải mái cắn mút ở đó.

"Đàn anh…ư…ưm…"Giọng tôi trở nên khàn hơn khi anh ấy cởi chiếc áo của tôi ra. Tôi không biết là từ lúc nào nhưng tôi đồng ý để anh ấy cởi nó ra. Ngay bây giờ, tôi có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ở trước ngực của mình khiến tôi phải uốn cong người.

"A.." P'Vee nhẹ nhàng rời khỏi ngực tôi. Tôi không biết tôi đang nhìn anh ấy thế nào nhưng ánh mắt đang nhìn tôi khiến tôi cảm thấy đau tim. Cái cách mà anh ấy vươn lưỡi ra liếm môi mình, những vệt nước còn chưa khô quanh khoé miệng, khiến tôi nuốt nước bọt.

"Đàn anh…"

"Mark, mày đang cố giết tao à?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, anh ấy cúi xuống, nhìn tôi rồi hôn lên bụng tôi một lần nữa. Bàn tay anh ấy mạnh mẽ luồn vào trong quần ngủ của tôi.

"Ưm…ưm…" Tôi rên rỉ khi P'Vee bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp tôi. Tôi cảm thấy như mình đang lơ lửng, P'Vee ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi hôn tôi hết lần này đến lần khác khi��n tôi không kịp rên rỉ.

"Hmmm…." Anh ấy khẽ rên rỉ trong cổ họng thể hiện sự hài lòng khi tôi vươn tay xoa xoa đằng sau lưng anh rồi từ từ luồn tay vào trong ấy.

"Ưm…ư…." Tôi quay cuồng và dừng lại khi tôi cảm thấy một thứ gì đó đưa vào cơ thể mình. Tôi không biết anh đã lấy bôi gel bôi trơn từ bao giờ. Tôi thậm chí không biết anh có nó từ đâu. Bây giờ tôi chỉ cảm nhận được những ngón tay lạnh băng, P'Vee đút ngón tay vào trong nơi mềm mại, ấm áp của tôi rồi nhẹ nhàng ra vào.

"Gợi cảm thật." Giọng nói khàn khàn khẽ thì thầm bên tai tôi. Mặt tôi ngay lập tức nóng lên. Sự đau đớn đã biến mất thay vào đó là cảm giác khoái cảm không thể nào miêu tả được bằng lời.

"Oh…ah…ư…" P'Vee đút thêm ngón tay nữa vào, tốc độ ra vào nhanh hơn. Sự động chạm của anh ấy khiến cả người tôi căng cứng, bật ra tiếng rên rỉ thật dài.

"Mày sắp giết tao…" Thanh âm cùng với những tiếng thở hổn hển của anh vang lên bên tai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào má tôi. Anh lại hôn lên má tôi, sau đó cúi xuống nhìn tôi. "Tao cảm thấy tao sắp chết rồi…." Lúc này tôi cũng gần như đã chết.

"Oh! A…từ từ…" Tôi nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt của người đang chuẩn bị đút vào trong. Bảo anh ấy chậm lại. P'Vee nhìn tôi rồi đưa tay lấy chai gel bôi trơn. Anh ấy bóp gel bôi trơn tự bôi lên nơi đó của mình rồi từ từ tiến vào trong.

"A…" Khuôn mặt đẹp trai khẽ rên rỉ khi tiến vào trong tôi. Tôi cũng nghiến răng vì đau. Gel bôi trơn chắc chắn đã giúp ích được rất nhiều, điều này được minh chứng bằng việc nếu không có gel thì bây giờ tôi sẽ đau đớn hơn thế này rất nhiều.

"P'…Nhẹ thôi." Tôi bảo cái người đang ở trong tôi. Thành thật mà nói, tôi không có yếu đuối như thế nhưng bởi vì tôi không muốn lần quan hệ này giống như những lần trước, mặc dù chúng tôi không nói những lời yêu thương nhưng tôi muốn lần này có thể tự nói lên được những lời yêu thương ấy.

"Ừm…" P'Vee rên rỉ và cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi của mình. Anh cũng từ từ chậm lại…nhưng vẫn cảm nhận được tốc độ ra vào thật nhịp nhàng.

"Uh~" Tôi rên rỉ khi anh ấy đi vào toàn bộ. Ánh mắt tôi mơ màng nhìn người phía trên và điều tôi thấy đó chính là nụ cười của đàn anh. Bàn tay anh ấy nắm lấy bàn tay tôi và ra vào nhanh hơn.

"Ưm…ừm…" P'Vee cũng rên rỉ, anh ấy đưa tay lên quệt mồ hôi. Bàn tay của anh tách ra khỏi tay tôi, một tay anh ��m lấy thắt lưng tôi, khẽ lướt qua bụng tôi, tay còn lại nắm lấy chỗ đó của tôi, vuốt ve lên xuống nhịp nhàng như cách anh anh ấy đang di chuyển trong tôi.

"Ôi! Ưuuuu….." Tôi khẽ rên rỉ những lời vô nghĩa, toàn thân tôi vặn vẹo. Tôi không cảm thấy gì khác ngoài cảm giác sung sướng, khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy nụ cười của anh ấy, nó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc. Ánh mắt của anh ấy khác với những lần trước…và tôi thích thế này.

"Tao….ưm…Mark." Tôi đặt tay lên bả vai rộng lớn của anh khi đàn anh gọi tên tôi. Ôm lấy anh rồi hôn anh, anh ấy cũng tự động đáp lại nụ hôn của tôi.

"Ưm…ah…P'Vee, P'Vee…" Tôi rên rỉ gọi tên anh khi anh di chuyển nhanh hơn, thứ to lớn của anh chạm vào mọi ngóc ngách ở trong tôi. Khi anh ấy đâm mạnh và sâu hơn, tôi không thể không rên r��� to hơn.

"Thích….ừm…khi mày rên rỉ và gọi tên tao." Anh ấy nói, tiếp tục đâm thật sâu và hôn lên khoé miệng tôi.

"Ah….P'Vee." Tôi lại hét lên khi anh ấy lại lần nữa đâm vào toàn bộ một cách thật mạnh. P'Vee lặp đi lặp lại như thế nhiều lần cho đến khi tôi phải cắn môi để kìm ném lại những tiếng rên.

"Đừng làm thế." Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi tôi. "Tao thích nghe mày rên." Cái miệng ngọt ngào đó hôn lên mí mắt tôi, anh ấy như thế một lúc rồi rời đi để tôi có thể nhìn anh ấy một lần nữa. Anh chàng đẹp trai cuốn hút với một khuôn mặt tươi cười.

"Đàn anh…" Tôi muốn nói đàn anh thật đẹp trai, gợi cảm và tôi thích anh ấy nhiều như thế nào.

"Khi mày nhìn tao thế này, tao rất thích. Tao thích trong mắt mày chỉ có hình bóng của tao…" P'Vee nói, vén mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của tôi và tiếp tục ra vào. Tôi khẽ rên lên mỗi khi anh ấy đâm vào.

"Uh…ư…tao thích." Khuôn mặt đẹp trai mà tôi bị mê hoặc đang cúi xuống tiến về phía tôi, anh chỉ chạm nhẹ môi tôi rồi không làm gì khác nữa.

"Giống như mày…."

"Hả…" Một lúc sau tôi lên tiếng sau khi nghe đàn anh nói. Anh ấy mỉm cười, môi chúng tôi vẫn chạm nhau, anh ấy nhẹ nhàng cắn môi tôi, bên dưới của chúng tôi thì vẫn đang gắn kết với nhau.

"Mark…anh thích em." Môi anh ấy rời khỏi môi tôi, anh khẽ hôn lên má tôi rồi từ từ rút ra, dòng tinh dịch ấm nóng cũng theo đó mà chảy ra ngoài.

Bây giờ, tôi không còn sức mà quan tâm đến cái thứ dính dính đó, mặc dù nó thật dơ. Tôi cũng không quan tâm đến việc P'Vee không đeo bao, tôi cũng không nghĩ đến việc ph��i đứng dậy để đi tẩy rửa. Tôi không nghĩ rằng tất cả những điều vừa qua chỉ là ham muốn tình dục.

Tôi nghĩ đó là tình yêu….

Một tiếng vừa rồi chính là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất. Đã bao lâu rồi tôi không cảm thấy hạnh phúc như vậy? Thật đáng ngạc nhiên…Chúng tôi đã không làm qua đêm, không làm điều đó trong nhiều giờ nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy vui vẻ cả ngày.

"Cười gì thế…Nếu em cứ như vậy thì làm sao anh có thể để em nghỉ ngơi?" P'Vee nằm bên cạnh tôi, anh khẽ thì thầm bên tai tôi, mặt tôi ngày càng đỏ hơn khi anh ấy nhìn vào mắt tôi. Hai chúng tôi vẫn đang trần chuồng vì anh ấy bảo không cần thiết.

"P'Vee…." Tôi khẽ gọi rồi từ từ ngước mắt lên nhìn đàn anh. Khuôn mặt sắc sảo của anh cũng ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi chảy xuống khiến tôi khẽ cười.

"Hả…Chuyện gì?"Anh ấy càu nhàu cúi xuống nhìn tôi, tôi nhìn anh mỉm cười.

"Anh nói là anh thích em."

"À…ờ…." Đàn anh nói rồi nhìn sang hướng khác. Đôi tai anh ấy đang đỏ dần, má anh cũng bắt đầu xuất hiện những vệt đỏ.

"Thật không?" Tôi tiến lại gần anh và hỏi. Không chỗ nào cũng chúng tôi là không chạm vào nhau. Chúng tôi cùng đắp một chiếc chăn và cả hai kề sát gần nhau…đến mức tôi có thể nghe được nhịp đập trái tim của P'Vee.

"Ờm…" Anh trả lời nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt sắc bén, như thể anh đang cấm tôi nói thêm gì nữa.

"Anh xấu hổ à?" Nhưng tôi…thật sự thích lúc P'Vee như thế này. Tôi thích anh ấy cư xử như bây giờ. Anh vươn tay kéo chăn lên, ngón tay út của anh vô tình chạm vào tôi một chút, anh nhanh chóng r���t tay lại. Anh ấy muốn quay người sang chỗ khác nhưng mà không đủ dũng cảm. Anh ấy đảo mắt nhìn tôi một cái rồi bày ra cái bộ mặt giận dỗi.

"Mẹ nó nữa…" Anh ấy khẽ chửi thề làm tôi bật cười.

"Tại sao anh lại xấu hổ?" Tôi hỏi rồi nắm lấy bàn tay của anh ấy mặc dù tay của anh ấy đang đặt ở dưới chăn.

"Tại…tại ánh mắt của em ý…" Anh ấy nói và né tránh ánh mắt của tôi. "Khi anh nhìn em…." Tôi không biết lúc anh ấy nhìn tôi mặt tôi có biểu cảm gì nhưng hiện tại khi nhìn anh ấy tôi cũng cảm thấy mặt mình nóng lên.

"Anh đang nói gì thế?" Toi hỏi trước khi rụt tay về và nhẹ nhàng vỗ mặt.

"Này nói thật nhé, đừng có để cho bất kì ai nhìn thấy bộ mặt cùng cái ánh mắt đấy. Anh không cho phép." Anh ấy nói.

"Lấy thân phận gì mà không cho phép?"

"L�� một người thích em." Lúc đầu tôi chỉ muốn trêu chọc anh ấy một chút. Nhưng anh ấy thì dường như rất nghiêm túc, anh ấy trả lời ngay khi tôi hỏi, ánh mắt anh nhìn tôi như thể xác nhận những điều anh nói hoàn toàn là thật.

"Đàn anh…gian lận." Tôi nói nhỏ rồi kéo chăn lên tới tận cắm. Anh ấy mỉm cười trước khi đưa tay kéo tôi về phía anh ấy.

"Này! Em có đói không?" Anh ấy không trêu tôi nữa, chỉ khẽ cười trong cổ họng rồi hỏi tôi.

"Không…." Bây giờ tôi không có cảm giác muốn ăn gì cả. Không muốn động đậy, không muốn đi đâu, chỉ muốn ngủ, muốn anh ôm như thế này.

"Anh cũng no rồi." Tiếng nói thì thầm bên tai tôi. Tôi lườm anh ấy một cái, thật sự muốn véo tai anh ấy kéo lại. Có phải anh ấy đã quên lúc anh ấy vừa mới xấu hổ rồi phải không?

Tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, có lẽ là do kiệt sức. Tôi thật sự cảm thấy ấm áp vì anh ấy đã luôn xoa đầu tôi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy tôi thấy anh ấy đang nửa ngồi, nửa nằm. Một tay thì cầm điện thoại, tay kia thì cầm đồ ăn vặt. Anh ấy vẫn chưa mặc áo nhưng trên người tôi có một chiếc áo tanktop mỏng và chiếc quần sóc. Anh ấy hẳn đã biết là tôi thức dậy vì tôi cứ lặng lẽ như vậy nhìn anh ấy, anh ấy đưa điện thoại cho tôi xem.

"Anh ghen tị." P'Vee nói khi tôi đang xem bài đăng của Tossakan. Đại khái thì nó đang công khai chủ quyền còn đăng hình hôn má P'Bar lên nữa. Nhiều bình luận, bao gồm cả người đang ở bên cạnh tôi, đa phần đều là trêu chọc. Tôi khẽ cười rồi đưa điện thoại lại cho anh.

"Họ chưa về." Tôi nói với P'Vee sau khi xem xong.

"Ờ….thế nên anh mới ghen tị."

"Anh ghen tị vì cái gì?" Tôi hỏi rồi nhìn cái người vẫn đang bận rộn nhìn vào điện thoại kia.

"Ở cùng một chỗ, cùng làm những chuyện như thế nhưng tại sao trông chúng nó lại hạnh phúc hơn anh?" Mặt tôi nóng bừng khi nghe anh ấy nói. Có thể đoán được tại sao họ lại chưa về, đêm qua chắc đã mãnh liệt lắm nên bây giờ P'Bar mới chưa dậy nổi. Cũng không có gì lạ.

"Anh là trẻ con đấy à? Chuyện chỉ có thế." Tôi nói rồi từ từ ngồi dậy, nằm lâu quá khiến cả người ê ẩm, muốn co giãn gân cốt một chút nhưng chỉ có thể duỗi tay.

"Này, đến chụp hình đi."

"Này!" Tôi quát khi anh lùi ra phía sau và ôm tôi vào trong lòng.

Mặt tôi thì ở chính giữa màn hình điện thoại. Anh ấy chỉnh lại những sợ tóc đang rối loạn của tôi. Tóc tôi đang rối hết c��� lên là do tóc tôi đã dài hơn và tôi chưa có thời gian đi cắt tóc. Đôi mắt thì sưng nhẹ do vừa mới ngủ dậy. Miệng của tôi cũng sưng lên rất nhiều. Camera của điện thoại đang lướt xuống cổ tôi và tôi có thể thấy tất cả nhưng dấu hôn cũng như là dấu răng. Tôi liếc nhìn P'Vee, anh ấy trông vẫn hoàn toàn ổn ngay cả khi vừa mới thức dậy. Đôi mắt anh ấy vẫn sắc bén như vậy, miệng chỉ hơi sưng lên một chút. Anh ấy đặt cằm lên vai tôi trước khi nâng điện thoại lên và chụp một bức ảnh.

Tách!

"P'Vee…đừng, đừng đăng hình lên." Tôi thật sự chưa sẵn sàng trở thành tâm điểm của sự chú ý cùng với anh ấy đâu.

"Không đăng, tao chỉ chụp chơi thôi." Khuôn mặt em bây giờ có nhem nhuốc như mèo không? Tôi muốn hỏi anh ấy nhưng khi tôi quay lại, tôi phải nuốt lại hết tất cả những lời ấy vì mặt của chúng tôi đang kề sát nhau, anh ấy liền cúi xuống hôn tôi.

"Anh thích em lấy lòng anh." Anh ấy khẽ nói rồi hôn tôi một cái nữa.

"Không…không phải…em chỉ muốn xem ảnh." Đàn anh mỉm cười rồi cọ cọ mũi của mình vào má tôi, sau đó anh ấy đưa điện thoại cho tôi xem. Tôi muốn xoá nhưng tôi không thể xoá. Mặt tôi lúc ấy trông không đẹp trai như anh ấy nhưng mà đôi mắt anh ấy trông thật ngọt ngào và anh ấy đang mỉm cười hạnh phúc.

"Anh sẽ đăng lên, không để cho người khác biết là em là được."

"Đợi một chút." Tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Anh muốn cho những người đang để ý em biết em đã có người mình thích." Đàn anh nói với tôi. "Nếu em không muốn trở thành tâm điểm thì không đăng bằng nick của anh, đăng nick của em đi."

"Chuyện này có trở nên nghiêm trọng không?" Tôi hỏi như thể tôi sẽ không làm điều đó.

"Ơ…em hỏi thế có nghĩa là gì? Em không nghiêm túc với anh à?"

"Anh đừng có ngốc nữa." Tôi nói rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái. Định rời đi nhưng người đàn ông ấy kéo tôi lại và hôn một nụ hôn sâu hơn. Anh ấy cắn mút rồi lại nhẹ nhàng như thể đang muốn trêu chọc rồi lại dụ dỗ tôi. Tôi muốn nói là đừng có dụ dỗ tôi…nhưng mà có vẻ như đã đồng ý bước vào mà chưa cần anh ấy mời gọi. Chúng tôi tiếp tục hôn nhau một lúc lâu, đủ lâu để tôi lại bắt đầu bị quyến rũ và đắm chím trong đó. Tôi gần như muốn làm nhiều hơn thế nữa nhưng tiếng 'tách' vang lên! Làm tôi bị sốc thật sự.

"Đẹp thật." P'Vee nói sau khi xem ảnh trên điện thoại của tôi. Tôi không biết anh ấy đã cầm đi���n thoại từ bao giờ. Tôi không biết anh ấy đã tự mình lên kế hoạch từ lúc nào. Nhưng mà bây giờ anh ấy dang nhìn bức hình cưới khúc khích rồi lại nhíu mày nhìn tôi.

"Tại sao mọi người like nhanh thế?" Anh ấy đưa điện thoại cho tôi xem.

Bức hình được đăng lên là hình tôi quay lưng lại. Trên cổ tôi có một vài dấu vết khiến cho tôi đỏ mặt. Từ góc độ của bức ảnh có thể không nhìn rõ là chúng tôi đang hôn nhau nhưng tôi thì biết rất rõ, trái tim tôi, cảm xúc của tôi và cả ký ức của tôi. Trong ảnh không nhìn thấy P'Vee, chỉ thấy cánh tay vươn ra cầm điện thoại của anh. Điều đó là đủ để xác nhận việc tại sao caption lại viết như thế.

Masa Mark

5 phút trước

Hãy để bức hình nói lên cảm xúc của chúng tôi.

42 lượt thích 15 bình luận

James đọc là James không phải là Zames: Nghiêm túc?

Future For Fun: Mày đang ở đâu? Tại sao mày không về cùng bọn tao? Tay của ai vậy?

KamPhan trong nhà có xe tăng lớn hơn đèn lồng: Cây gạo của mày lớn rồi à.

Por Pla Tat: Là ai? @Winnie the Pooh @James đọc là James không phải là Zames.

Mini Hart: Có bạn trai mới?

Yiwaa: Muốn tạo phản à!

Future For Fun: Dì biết hả? @Yiwaa

Yiwaa: Dì mả cha nhà mày! !@Future For Fun

Kamphan trong nhà có xe tăng lớn hơn đèn lồng: Nếu chị nói với em, em sẽ mời chị đi uống @Yiwaa

Yiwaa: Thằng nhóc này đang quyến rũ tao @Tonkla

Tonkla: Tao cũng tự mình biết!

"Có ổn không?" Tôi cũng quay sang hỏi người đang xem điện thoại.

"Anh đã thế này rồi còn hỏi anh thế làm gì?" Anh nhướn mày và hỏi lại.

"Anh có thể chấp nhận được không?" Tôi nhìn vào mắt anh, không hề sợ hãi. Đúng là xã hội ngày nay đã phát triển, m��i người cũng đã cởi mở hơn nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận. Đặc biệt là những thế hệ trước, rất nhiều người không có khả năng chấp nhận.

"Nếu anh không chấp nhận được, anh sẽ không nói anh thích em."

"…"

"Mark…Anh nói thích là thích, nói yêu là yêu. Lúc trước anh chưa nói với em vì anh còn chưa chắc chắn nhưng bây giờ khi anh đã nói với em, điều đó có nghĩa là anh đủ tự tin với những gì mà anh chọn." P'Vee chậm rãi lên tiếng. Đôi mắt anh ấy nhìn tôi chứa đựng sự chân thành. Bàn tay thon dài vươn ra nắm lấy tay tôi rồi đặt lên đó một nụ hôn.

"P'Vee…"

"Anh biết là anh ngu ngốc. Anh biết là anh không tốt với em. Anh có thể xin lỗi em hàng ngàn lần, em muốn anh làm gì cũng được nhưng anh có một điều muốn hỏi…." P'Vee đưa tay lên chạm má tôi. "Cho anh cơ hội được không?"

Tôi mỉm cười sau khi nghe được câu hỏi đó. Tôi tiến lại gần người đang ở trước mặt mình, đưa tay ôm cổ anh và hôn anh. Chúng tôi hôn nhau rất nhiều nhưng đáng ngạc nhiên là tôi chưa bao giờ thấy chán. Đầu lưỡi ẩm ướt xâm nhập vào trong khoang miệng tôi, khám má mọi ngóc ngách. Tôi cũng làm điều tương tự ấy với anh. Chúng tôi không muốn ngừng nụ hôn này bởi vì càng hôn….chúng tôi càng cảm thấy tốt hơn.

[Vee'AOV]

Tôi mỉm cười nhìn người bên cạnh. Đã bao lâu rồi tôi chưa được cười hạnh phúc như thế này? Có lẽ là từ khi chia tay với Ploy hoặc có lẽ là kể từ lúc tôi xảy ra chuyện với Mark về vấn đề liên quan đến Bar. Lúc đó, mặc dù bên ngoài tôi vẫn mỉm cười nhưng tôi không thực sự muốn cười. Tôi luôn cảm thấy muốn yêu người bên cạnh nhưng liên tục có thứ gì đó ngăn cản cảm xúc của tôi. Nhưng bây giờ thì không, chuyện của tôi và Mark đã thay đổi.

"Ưm…" Mark xoay người dựa vào vai tôi. Chúng tôi không ngủ trong phòng cũng không phải là ngồi bên ngoài bãi biển mà bây giờ chúng tôi đang ở trên xe.

Thật đáng kinh ngạc, người ngôi bên cạnh tôi chưa bao giờ sử dụng phương tiện công cộng. Lúc đầu em ấy định đi máy bay về nhưng tôi đã ngăn em ấy lại. Em ấy không cảm thấy vé máy bay rất đắt à? Bay trong nước thì càng đắt. Với lại em ấy không biết là đi xe là một trải nghiệm phong phú sao, có thể nhìn ngắm phong cảnh nữa, à còn thể thể thả trôi tâm trí của mình theo tốc độ di chuyển của chiếc xe.

"Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến nơi?" Mark điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi quay sang hỏi tôi.

��Còn vài tiếng nữa chúng ta mới về đến nơi." Tôi trả lời và nhìn em ấy. Em ấy nhìn khung cảnh ở trong lẫn ngoài xe rồi mới quay lại nhìn tôi.

"Bảo đi về cùng với mọi người thì không nghe." Em ấy nhẹ nhàng lên tiếng.

"Có khác nhau chỗ nào? Mọi người cũng ngồi xe về."

"Nhưng mà ít nhất không khí cũng tốt hơn chứ?" Bầu không khí bây giờ thật đúng là hỗn loạn. Hàng ghế trước chúng tôi có một bà dì đang nói về việc học thêm của con trai bà ấy. Nói to đến nỗi tận đằng sau còn nghe thấy. Cách chỗ ngồi của bà ấy ba ghế thì có một người mẹ đang cho con bú, có cả người trẻ lẫn người già, người lao động và trẻ sơ sinh. Tôi nhìn về phía trước sau đó quay lại mỉm cười với người bên cạnh.

"Coi như là có thêm kinh nghiệm sống, thay đổi bầu không khí một chút." Tôi mỉm cười nói với em ấy. Người bên cạnh tôi chỉ thở dài rồi cắm tai nghe nghe nhạc, mặc kệ tôi luôn.

"Giận anh à?" Tôi rút tai nghe của em ấy ra và thì thầm.

"Không…."

"Thế sao em lại hành động như thể tôi không hề vui vẻ?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Ao…Em đói rồi!" Em ấy khẽ nói, tôi nghe em ấy nói xong cố gắng nhịn cười, trò đùa của tôi làm cho ánh mắt của ai kia trở nên hung dữ. Kể cả lúc đói, mà cũng đáng yêu thế này.

"Ăn đi." Tôi lục lọi đồ ăn nhẹ trong túi, đưa bánh mì và sữa em ấy thích cho em ấy.

"Anh mang theo sao không nói cho em biết." Em ấy cầm lấy bánh mì, bóc bánh rồi từ từ ăn. Bơ tôi luôn chứ. Chính vì thế mà tôi đành phải cầm hộp sữa, cắm sẵn ống hút chờ đợi. Mark thích ăn bánh mì với sữa. Em ấy ăn bánh xong rồi lại uống một chút sữa. Tôi không biết tôi đã nhìn em ấy như thế bao lâu, tôi chỉ là muốn nhìn em ấy. Chỉ cần biết rằng tôi quan tâm đến em ấy thế là đủ. Đừng hỏi tôi bắt đầu như thế này từ bao giờ.

"Biết sẽ đói đến mức này, sao không mang theo đồ ăn?" Tôi hỏi.

"À, em nghĩ là anh sẽ đi máy bay về cùng em." Em ấy nói rồi cầm hộp sữa đã uống đưa cho tôi.

"Anh nghèo." Tôi đáp sau đó quay lại nhìn em ấy. "Sao thế? Không thể chấp nhận được việc anh nghèo à?" Tôi giả vờ hỏi.

"Ờ." Em ấy khó chịu đáp lại một tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tôi khẽ mỉm cười, khuôn mặt của em ấy trở nên cáu kỉnh, tôi xoa nhẹ đầu em ấy.

"Ai u…."

"Sao?" Em ấy quay sang hỏi tôi.

"Dễ thương." Tôi cúi xuống thì thầm bên tai em ấy. Bàn tay vẫn đặt trên đỉnh đầu em ấy. Người đang ăn bên cạnh b��� nghẹn. Tôi nhanh chóng tìm khăn giấy đưa cho em ấy và với lấy một chiếc khăn ướt tôi đã chuẩn bị để lau sạch tay cho đứa nhóc bên cạnh. Còn em ấy thì chỉ nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi với đôi tai đã đỏ ửng.

"Đủ rồi…đủ rồi." Em ấy rút tay lại. Bỏ rác vào chiếc túi rồi đặt nó dưới chân để tí nữa vứt, việc ấy khiến cho tôi mỉm cười.

"Khi em ngại ngùng, làm anh rất muốn trêu." Tôi thú nhận.

"Đừng để em có cơ hội trêu lại anh." Tôi gật đầu thật mạnh khi nghe em ấy nói.

Mối quan hệ giữa tôi và Mark ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi phá vỡ quy tắc của riêng mình. Tôi đã chấp nhận em ấy mặc dù lúc ấy vẫn còn đang ở bên Ploy. Em ấy làm cho tôi có cảm giác muốn sở hữu. Khi cô ấy quyết định rời xa tôi, tôi không buồn theo dõi cô ấy hay ghen tuông vì cô ấy, tôi đã đến gặp Mark. Có lẽ ngay tại thời điểm ấy, tôi đã hoàn toàn chấp nhận em ấy.

Tôi đã tức giận khi nhìn thấy em ấy mỉm cười với người khác. Ngay cả khi những người đó là đàn anh hay bạn bè của em ấy. Tôi đã ghen khi ở với Mark, tôi thừa nhận đúng là tôi đã ghen. Tôi không ngu ngốc đến mức không hiểu được trái tim mình nhưng tôi lại thật ngu ngốc khi mãi không chịu chấp nhận điều vẫn tổn tại trong tim ấy.

Tôi nhìn người bên cạnh mình. Mark đã ngủ thiếp đi. Trước đây tôi không biết rằng em ấy lại có thể ngủ dễ dàng như thế, tôi đã không làm bất cứ điều gì với em ấy trước khi đi cả, chỉ một lần như thế đã đủ no cả tháng rồi. Có vẻ như phản ứng của tôi hơi thái quá nhưng em ấy làm tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc. Tôi không biết việc thú nhận mọi thứ với em ấy sẽ tốt thế này. Tôi cầm điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc em ấy đang dựa vào vai tôi. Em ấy vẫn không muốn tôi công khai chuyện của tôi và em ấy. Thật sự thì tôi cũng không phải là người hay khoe khoang khắp nơi. Tôi yêu ai, chia tay với ai hầu như đều do mọi người nhiều chuyện, chứ tôi không bao giờ nói gì cả.

Tôi bấm chụp hình rồi đăng tải lên Facebook. Tôi cố tình tiết lộ về Mark một chút, chỉ một chút thôi, oh thật ra là chỉ thấy có mỗi tóc với tai nghe của em ấy, một bên tai nghe còn lại thì ở bên chỗ tôi. Em ấy nghe một vài bài nhạc pop quốc tế mà tôi không biết nhưng nó có vẻ hay.

pVnn

4 phút trước

Câu chuyện của chúng tôi cũng giống như một cuộc hành trình.

23 lượt thích 7 bình luận

Có lẽ là do bức hình cùng với dòng caption của tôi gây tò mò nên r���t nhiều người đã xem. Từ lúc rời xa Ploy, tôi đã không đăng hình đôi rõ ràng hoặc stutus nói về tình trạng hiện tại của tôi. Tôi không nói đó là Mark, nhưng bài đăng này có thể cho thấy là tôi đã có người mình thích, thế nên Mark cũng sẽ chẳng nói được gì đâu.

Yiwaa: Rhino (*)

(*) Nguyên tác là 'แรดค่ะ', đây là một từ tiếng nóng của Thái Lan, ý chỉ đang che giấu, giấu diếm điều gì đó.

Future For Fun: Ô hô! Bị che mất rồi.

Kamphan trong nhà có xe tăng lớn hơn đèn lồng: Chẳng có gì bất ngờ khi cả hai đều không về chung với bọn em.

Mu mizawa: Vee, là ai vậy?

Momalina: Có phải đó là cùng một người từ hình ảnh cuối cùng?

Pandora: Tôi không muốn biết đó là ai. Huh! Tôi không biết.

Ping Ping Soo: Ploy và P'Vee, ai đã là người chia tay trước?

Nnorthh: Đừng có mắng bạn của anh nữa. Vẫn chưa thể nói rằng họ đang hẹn hò đâu.

Thằng Nuea khốn kiếp.

Tao thề trong lòng là mày đang cố tình chọc tức tao. Chỉ bằng việc bọn tao đã ngủ với nhau, đã nói lên việc em ấy là của tao rồi, bạn ạ. Tôi cố gắng không tức giận với cái bình luận của nó, buông điện thoại xuống.

Rrrr ~

Tôi bỏ điện thoại xuống không được bao lâu thì đã phải cầm lên. Tôi nhìn cuộc gọi đến và mỉm cười. Tôi nghĩ rằng thông qua mạng xã hội là được rồi nhưng mà không…có lẽ tôi phải nói rõ ràng cho nó nữa.

"Cái gì?" Tôi hỏi người ở đầu dây bên kia ngay khi nhận điện thoại.

[Cái gì mẹ mày….] Tôi mỉm cười nghe nó chửi. Như thế là nó đã biết chuyện từ Yiwa hoặc là tự nhận ra rằng Mark thích ai.

"Mày làm sao đấy?" Tôi vẫn cười, hỏi người ở đầu dây bên kia.

[Hai đứa mày n��i chuyện với nhau từ lúc nào?] Thật đúng là khó chịu mà.

"Thế mày tán tỉnh người của tao từ lúc nào?"

"Ưm…" Mark khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng vì tôi vô tình siết chặt tay em ấy hơn Nghĩ về Nuea, thật sự khiến tôi nổi điên.

"Suỵt ~ ngủ đi." Tôi khẽ nói, tôi rút tay ra khỏi tay em ấy rồi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay em ấy.

[Đang ở đâu?] Nuea hỏi.

"Trên xe." Tôi đáp lại.

[Mày chăm sóc em ấy cho tốt đấy Vee, đừng có nghĩ đến việc đem em ấy thành người thế chỗ. Đừng có làm điều này chỉ vì mày muốn thử cảm giác mới. Nếu mà như thế thì hãy để tao, không phải là tao đã ngừng thích em ấy, tao rút lui vì Mark thích mày nhưng nếu mày làm cho em ấy buồn thì tao sẽ quay trở lại.] Tôi gật đầu với từng câu mà nó nói, ậm ừ đáp lại trước khi nó cúp máy.

"Tao còn thích nhiều hơn mày đấy." Tôi nói và nắm tay Mark đặt lên đùi. Tôi nhận ra giọng của Nuea nghiêm trọng đến thế nào, tôi càng nghĩ về giọng điệu của nó thì càng không muốn buông tay Mark. "Rất nhiều người thích em nhưng em chỉ thích anh thôi có đúng không?" Tôi thì thầm với người đang dựa vào vai mình ngủ. Em ấy chỉ nhẹ nhàng rên rỉ trong cổ họng trước khi hoàn toàn im lặng để tôi tự đắm chím trong suy nghĩ của mình.

Tôi không phải muốn thử cảm giác mới mà Mark cũng không phải là một người để thế chỗ. Ngay bây giờ cho dù chúng tôi vẫn chưa xác nhận mối quan hệ nhưng trái tim tôi biết chúng tôi là gì của nhau.

Buổi tối chúng tôi về đến trường. Chuyển thêm một xe nữa rồi xuống xe ở khoa. Tôi quay sang nhìn người bên cạnh, khẽ thở dài. Tôi nhìn em ấy đang nhẹ nhàng xoa bóp ch��n và cảm thấy có lỗi.

"Anh xin lỗi." Tôi nói và đưa tay lên để ngăn bàn tay đang xoa bóp chân của em ấy.

"….Gì cơ?" Em ấy im lặng một lúc rồi quay sang hỏi tôi.

"Xin lỗi vì đã làm em khổ sở thế này" Tôi nói rồi đưa tay bóp chân cho em ấy. "Anh chỉ muốn em có thêm trải nghiệm mới chứ không nghĩ sẽ ép buộc em." Tôi vừa bóp chân cho em ấy vừa nói.

"Ép buộc cái gì, không có ép buộc." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Đừng nói dối, Mark. Fuse nói cho anh biết em là thiếu gia nhưng anh không nghĩ là em chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ." Tôi nói.

"Nếu làm thường xuyên, em sẽ quen thôi.". Lời nói của người bên cạnh khiến tôi giật mình, tôi vươn tay xoa đầu em ấy, em ấy nhìn trái nhìn phải chọc tôi phải bật cười.

"Không có ai đâu." Tôi nói để Mark có thể được thoải mái.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Em ấy hỏi.

"Gọi cho dì của em đi."

"Hả?"

"Yiwa." Thực sự muốn xoá cái biểu cảm ngơ ngác không hiểu gì này của em ấy, lại còn cái giọng nói nhỏ nhẹ này nữa chứ. Tất cả đều khiến tôi cảm thấy em ấy thật dễ thương, tôi chưa bao giờ thấy đàn ông dễ thương ngoại trừ em ấy.

"Thế sao anh không gọi?"

"Đợi chút, chết tiệt thật." Tôi đã gọi cho Yiwa đến đón bọn tôi về ký túc xá nhưng mà cô ấy đã chửi tôi và chúng tôi cãi nhau sau đó tôi cúp máy. Sẽ tốt hơn nếu Mark gọi, nếu là em ấy thì cô bạn của tôi sẽ không dám bất lịch sự.

"Xin chào, P'Yiwa." Rất lịch sự, còn với tôi thì không bao giờ. Tôi quay đầu đi để em ấy nói chuyện. Mark bảo cô ấy đến đón nhưng không đề cập gì đến tôi cả. Em ấy ậm ừ đáp lại rồi quay sang và bảo tôi đợi 15 phút.

"Em có nghĩ là Yiwa sẽ giết anh không?" Tôi hỏi.

"Chị ấy nên giết anh." Em ấy đáp lại.

"Nếu Yiwa làm bất cứ điều gì, em sẽ phải bảo vệ anh, biết không?" Tôi nói rồi xoa đầu em ấy như thể Mark là một đứa trẻ.

"Vì cái gì?"

"Ơ vì nếu không thế thì em sẽ là goá phụ đấy, Mark. Chồng em bị giết. Em sẽ thành goá phụ." Em ấy quay lại nhìn tôi một cái nhưng lần này tai em ấy đang đỏ lên. "Lại nữa…lại ngại ngùng à?" Tôi nói rồi nựng cằm em ấy. Thật giống với việc cưng nựng một chú mèo con. Mark gạt tay tôi ra, không nói gì rồi quay đi.

"Mẹ…."

"Em là đồ chết dẫm…"

"Đồ khốn!" Em ấy quay lại và mắng tôi khi tôi búng tai em ấy. Tôi rút tay lại, ghé vào bên tai em ấy thì thầm.

"Dễ thương quá." Tôi nói rồi đứng thẳng người lại. Cả tai và mặt của Mark đều đã đỏ ửng. À nè! Nếu nhìn cổ em ấy, cũng có thể thấy nó đang chuyển sang thành màu đỏ, tôi dám chắc đấy.

Bíp bíp.

Tiếng còi ô tô vang lên làm tôi giật cả mình, tôi nhìn Yiwa đang kéo kính xuống, thò mặt ra ngoài chửi tôi.

"Mày có về không? Nếu không thì ở đây ôm nhau ngủ đi!" Đấy, thế là chúng tôi lên xe. Tôi ngồi ở ghế sau, Mark đi đằng sau do dự không biết nên ngồi trên với Yiwa hay ngồi dưới với tôi, em ấy nhìn tôi đầy khó xử.

"Sao anh không ngồi trên?" Em ấy hỏi tôi.

"Ao…Sao anh phải ngồi trên đấy? Em xuống đây ngồi với anh!" Tôi mở cửa bước ra và kéo tay Mark.

"Tao không phải là tài xế của mày. Mark, lên đây ngồi với chị!" Yiwa lên tiếng. Mark gỡ tay tôi ra rồi lên trước ngồi với Yiwa. Này đợi đã, sao em…

"Chia cắt vợ chồng nhà người ta. Cẩn thận ế suốt đời." Tôi giống như tự lẩm bẩm bất mãn một mình nhưng tôi cố tình để cho cô ấy nghe được. Mark quay lại lườm tôi nhưng cũng chẳng bằng Yiwa đang lại chuẩn bị mở miệng ra chửi tôi.

"Im đê, trai đẹp ạ. Mày có muốn tao đưa mày về nhà không?" Yiwa quay sang hỏi tôi.

"Không." Tôi đáp lại cô ấy, lục lọi túi khoai tây chiên. Xe của bạn mà…quan tâm làm gì.

"Thế mày muốn tao đưa mày đi đâu?"

"Ký túc xá vợ tao…"

"À…cùng ký túc xá với đàn em cùng mã số của tao phải không? Vợ mày là Star của trường, ở cùng mày rất đẹp đôi." Định trêu ngươi tao à….Tôi nghĩ rồi nhìn về phía Mark, người kia nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó tôi quay sang nhìn Yiwa.

"Tao chỉ có một vợ thôi." Tôi đáp lại. Nói với nó…nhưng c��ng như tự nói với mình.

"Tao tin mày, thằng tồi!"

"Tao lên là Vee!"

"Vee hay Ploy thì cũng đi chết hết đi." Yiwa nguyền rủa, quay lại dơ ngón giữa với tôi. Hmm….Tao sẽ chết vì mày lái xe thì có.

"Thật ra hôm qua tao gần như chết vì Mark rồi."

"P'Vee!" Mark gọi tên tôi sau khi tôi nói xong. Khuôn mặt đẹp trai đó đang quay lại lườm tôi. Tôi nhướn mày và liếc mắt nhìn người bạn xinh đẹp kia của mình. Nó mấp máy môi như đang chửi thầm cái gì đó, mà mặt nó cũng đỏ y như tai của Mark bây giờ.

"Ao…tao chỉ nói sự thật thôi mà, đừng có mắng tao." Tôi lầm bầm rồi bóc một viên kẹo cho vào miệng.

"Tốt hơn hết thì mày nên nghiêm túc và đừng làm cho em tao buồn. Nếu không mày đừng có trách tao." Yiwa nói.

"Đừng có mà dạy bảo tao nữa. Thằng Nuea thôi là đủ rồi." Tôi đáp lại nó.

"P' Nuea đã gọi á?"

"Em ngủ." Tôi quay sang nói với Mark. Em ấy tỏ vẻ bất mãn với tôi, tôi cũng nhìn lại em ấy.

"Nó chỉ đang chờ đợi thời cơ thôi, tao đã bảo rồi." Yiwa nói, trái tim tôi ngứa ngáy khi nghe bạn mình nói vậy. Tôi không biết Mark sẽ cảm thấy thế nào khi nghe điều ấy cũng không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của em ấy nhưng tôi đã nói rồi, điều đó là không thể rồi.

"Mark…Chỉ có thể là của tao."

Tôi bước vào ký túc xá cùng với Mark. Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu nói của Yiwa lúc trên xe. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Mark dắt tôi ra khỏi thang máy. Em ấy chỉ im lặng bước đi, tôi cũng chỉ lặng lẽ bước theo em ấy. Tôi không biết em ấy đang tức giận, xấu hổ hay có chuyện gì khác.

"Mark…" Tôi gọi em ấy sau khi bước vào phòng.

"Hả?" Em ấy đáp lại nhưng không quay đầu nhìn tôi, chỉ đi vào phòng đặt hành lý xuống giường. Tôi đi theo nhưng đặt hành lý của mình lên ghế sô pha.

"Em có giận không?"

"Có chuyện gì vậy?" Em ấy quay đầu lại nhướn mày nhìn tôi.

"Trong xe ý." Tôi nói rồi đứng nhìn em ấy. Em ấy cắn môi nhìn xuống dưới chân.

"À…"

"Nếu em không thích điều anh nói, anh sẽ không bao giờ nói nữa." Tôi hiểu rằng em ấy chưa bao giờ làm vợ ai cả. Chỉ có mỗi mình tôi. Trước đây em ấy từng ở trên, sau này bị đối xử rồi còn bị nói như vậy, nếu em ấy tức giận cũng chẳng có gì sai. Tôi hiểu em ấy nhưng mà miệng tôi nhanh hơn não, chưa gì đã nói ra rồi.

"Em…"

"Anh xin lỗi." Tôi bước đến bên cạnh em ấy, kéo em ấy dựa vào vai tôi.

"Không tức giận." Em ấy nói.

"Vậy sao em không nhìn anh? Kể từ lúc xuống xe." Tôi hỏi, em ấy rời khỏi vai tôi.

"Em…"

"Hay là xấu hổ?"

"Em…"

"Em nói gì đi xem nào, Mark." Tôi nhìn em ấy.

"….Anh nói ở trước mặt P'Yiwa." Em ấy nói nhỏ rồi lách qua người tôi rồi đi đến giường ngồi xuống. Tôi cũng đi theo em ấy.

"Vậy thì sao, anh chưa bao giờ nói điều này à?" Tôi hỏi.

"Nhưng anh chưa bao giờ nói trước mặt người khác…về quan hệ giữa em và anh." Em ấy nói, cúi xuống nhìn vào tay mình. Tôi khẽ cười, bước đến nắm lấy tay em ấy.

"Kể từ bây giờ, anh sẽ nói với tất cả những ai hỏi về chuyện đó. Nếu không phải là lo lắng cho em thì anh đã đăng lên Facebook từ hôm qua rồi." Tôi nói với em ấy.

"Chỉ cần bạn của anh thôi là đủ." Em ấy nhìn tôi rồi nói.

"Ờ, anh sẽ nói với bạn anh, đặc biệt là thằng Nuea, anh sẽ nói rõ cho nó."

"Anh bị điên rồi ý." Mark khẽ mắng tôi một tiếng nhưng tôi chỉ mỉm cười với những lời mắng mỏ ấy.

"Em làm anh phát điên đấy." Tôi nói rồi ngồi xuống cạnh em ấy, em ấy quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt khiến mặt tôi đỏ bừng.

"Còn em thì đã điên vì anh lâu rồi."

"Đứa nhóc này…." Tôi nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhìn vào tấm lưng rộng như thế kia, bạn không thể không bối rối đâu. Những lời nói và ánh mắt của người kia thật sự ảnh hưởng đến tôi rất nhiều.

"Xấu hổ với em à?" Em ấy cũng nằm xuống giường nhưng lại úp sấp người xuống. Sau đó, em ấy lại lật người lại, hai chân thò ra bên ngoài giường, hai bàn tay thì chống cằm, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn tôi như đang đùa giỡn.

"Đừng nhìn anh như thế, Mark." Tôi nói rồi nhìn em ấy một cái, sau đó cố gắng quay đi nhưng Mark lại giữ mặt tôi lại. Em ấy trườn lên ngực tôi rồi nhẹ nhàng hôn tôi. Em ấy chỉ áp môi mình vào môi tôi, không làm gì thêm nữa nhưng trái tim tôi vẫn đập thình thịch, đập rất mạnh vì ánh mắt của em ấy đang nhìn tôi. Ánh mắt ấy rất rõ ràng, khi nhìn vào ánh mắt của em ấy, nó khiến tôi nhận ra tất cả cảm xúc của chủ nhân nó. Mark nhẹ nhàng mút môi dưới của tôi trước khi rời khỏi.

"Bây giờ em không còn buồn nữa, vì đàn anh đã là của em." Em ấy nói với tôi, khiến tim tôi co bóp thật mạnh. Mặt tôi tràn ngập ý cười, sau đó tôi đưa tay giữ phía sau đầu của Mark để hôn em ấy một lần nữa. Chúng tôi đã hôn nhau và cảm nhận cảm xúc của đối phương. Mỗi một chuyển động đều làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc. Và những gì Mark làm khiến cho tôi nhận ra rằng mình đã không sai. Không sai ngay từ khi lựa chọn tin tưởng em ấy vào ngày hôm ấy.

Ngày hôm nay, tôi thật sự cảm thấy mình không sai khi lựa chọn quên đi Ploy để yêu em ấy.

[Mark'AOV]

Tôi vùi mặt vào cổ anh để tránh nắng. Anh nghiêng cổ để giúp tôi che nắng dễ dàng hơn. Vài ngày sau khi trở về từ Koh Samet, anh ấy vẫn luôn ở bên tôi. Chúng tôi đi đâu làm gì cũng có nhau. Sự ấm áp toả ra từ anh ấy khiến tôi không muốn thức dậy mặc dù tôi biết là đã muộn.

Tôi ngước nhìn P'Vee, anh khẽ rên một tiếng rồi lại đưa tay ôm lấy tôi, tôi nhìn anh một lúc rồi ghé vào lòng anh.

"Sao em không dậy?" Thanh âm đầy nam tính vang lên bên tai tôi, tôi ngước mắt lên nhìn anh. P'Vee cũng cúi xuống nhìn tôi. Chiếc mũi xinh đẹp hoàn hảo của anh ấy vùi vào trong tóc tôi, cái miệng xinh đẹp khẽ hôn trán tôi.

"Lười." Tôi trả lời rồi cúi mặt xuống, điều đó khiến tôi lại kề sát anh hơn.

"Lý do này có hợp lý không?" P'Vee nói vươn tay chạm vào cổ tôi.

"Không…" Tôi nài nỉ.

"Em thật là…lần nào anh cũng phải chịu thua." Anh nhẹ nhàng lên tiếng rồi áp mũi của mình vào tóc tôi. Tôi vươn cả hai tay ôm chặt lấy eo của anh.

"Em chỉ muốn tránh ánh mặt trời thôi."

"Em muốn tránh cả ngày lẫn đêm cũng được. Em không đói à?" Anh hỏi tôi.

"Em đói…nhưng không phải quá đói." Tôi nhẹ nhàng trả lời.

"Anh cũng không đói lắm, anh muốn ở bên em." P'Vee cúi xuống và thì thầm vào tai tôi.

"Đàn anh, chết tiệt…." Kể từ lúc bảo thích tôi lúc ngại ngùng, anh ấy càng ngày càng siêng năng làm mấy hành động kiểu này.

"Hừ! Dậy đi, nếu không hai chúng ta sẽ chết đói và gây rắc rối cho bạn bè." Đàn anh nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ vỗ vào tay tôi.

"Anh sẽ không chết vì đói, anh sẽ chết vì sơ gan." Tôi nói lại rồi từ từ rút tay của mình lại, tôi ngồi dậy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vặn mình một chút cho đỡ mỏi. Sau đó quay lại nhìn P'Vee.

"Thích chửi chồng quá nhỉ?"

"Chồng….cái đầu anh…" Tôi còn chưa nói hết câu, P'Vee đã hôn tôi một cái thật mạnh có thể nghe thấy cả thanh âm, rồi anh ấy từ từ lùi lại, nhướng mày nhìn tôi. Người đàn ông đẹp trai đứng dậy rồi đi vào phòng tắm với một tâm trạng rất chi là thoải mái. Sau khi lấy lại tinh thần, tôi quay sang vùi đầu xuống gối.

"Này dậy rửa mặt đi. Đừng ngủ nữa!" Tiếng đàn anh từ trong phòng tắm truyền đến. Làm sao anh ấy có thể biết được tôi chuẩn bị làm cái gì chứ? Tôi đành vỗ vỗ cái gối để nó khôi phục lại hình dáng ban đầu rồi đặt nó vào lại vị trí cũ. Kéo chiếc chăn đàn anh vừa đạp xuống cuối giường lên gấp lại rồi chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.

Chúng tôi cũng không mất quá nhiều thời gian làm vệ sinh cá nhân. Bây giờ P'Vee đang nấu ăn, còn tôi thì ngồi chờ anh ấy. Không phải là tôi không thể làm được nhưng mà tôi chỉ có thể nấu được những món đơn giản như là trứng. Tôi có thể cho thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng và nấu mì ăn liền cùng mấy thứ tương tự thế. Tôi ổn, tôi sẽ không chết đói, tôi sẽ không chết như trong phim truyền hình miêu tả đâu.

Nhưng mọi thứ dễ dàng hơn nhiều khi có người nấu ăn cho tôi. Tôi chỉ cần ngồi và chờ đợi thôi. Tôi nhìn anh ấy, không thể nào kiểm soát được nụ cười của mình ngay cả khi tôi chỉ nhìn thấy tấm lưng của anh ấy, tôi vẫn muốn cười. Tấm lưng rộng dưới lớp áo phông di chuy���n lên xuống nhẹ nhàng theo chuyển động của anh ấy. Tôi liền rút điện thoại ra để chụp lại tấm lưng mà tôi nghĩ là thật đẹp.

"Tải nó lên đi và nói với cả thế giới về mối quan hệ của anh và em." Anh ấy quay lại và đặt đĩa rau xào xuống trước mặt tôi.

"Thật điên rồ. Trước tiên thì anh hãy chia tay với chị ấy đi." Tôi đáp. Tôi muốn đùa nhưng có vẻ như chuyện này không làm anh buồn cười. Ánh mắt sắc bén của anh lặng lẽ nhìn tôi, khiến tôi ngại quá phải quay đi. Anh không nói gì cả, chỉ tiếp tục quay lại nấu ăn.

Sự im lặng bao trùm không khí giữa chúng tôi. Tôi không hề lên tiếng nữa. Bởi vì tôi không biết liệu điều mà tôi sắp nói anh có muốn nghe không nữa. Không phải là tôi không muốn nói với mọi người về mối quan hệ của chúng tôi nhưng mà thử nghĩ kĩ lại mà xem, chúng tôi thật sự không là gì cả. Đàn anh, anh ấy chỉ nói là anh ấy thích tôi và tôi cũng thích anh ấy. Thế thôi.

"Ý của em là em không muốn có bất kì quan hệ nào với anh." P'Vee vừa nói vừa để trứng rán vào đĩa. Ánh mắt sắc bén lại nhìn tôi, tôi chỉ có thể thở dài rồi chậm rãi đáp lại anh ấy.

"Không…nhưng anh chưa chia tay với chị ấy."

"Thế này thì có khác gì chia tay? Cô ấy đã có người mới và anh cũng có em." Đàn anh nói rồi đặt một đĩa cơm xuống trước mặt tôi sau đó ngồi xuống đối diện tôi.

"Ừm…" Đó là sự thật như lời anh ấy nói. Chuyện giữa P'Vee và P'Ploy đã kết thúc. Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại đang ở bên cạnh cuộc sống của anh ấy. Mặc dù anh ấy không gặp cô ấy nhưng vẫn có những tin tức xuất hiện, chỉ là anh ấy chọn không quan tâm.

"Quên đi, chúng ta ăn đi. Anh đã cố gắng làm cho em ấy." Đàn anh nói rồi gắp đồ ăn cho tôi. Tôi liếc nhìn anh một chút rồi mới cúi xuống ăn.

Tôi có thể cảm thấy rằng bây giờ P'Vee rất rõ ràng với tôi. Nói thật sự chân thành của anh ấy không phải là giả. Tôi cũng rất muốn nói với mọi người giống như đàn anh đã làm. Nhưng mà P'Vee và bạn gái chỉ mới chia tay vài tháng trước và bạn gái anh ấy thậm chí còn muốn quay lại tìm anh ấy. Như thế này sao tôi có thể vui vẻ thông báo rằng hiện tại chúng tôi đang ở bên nhau và mỉm cười như không có gì xảy ra, để cho mọi người bàn tán nói chúng tôi ngoại tình? Tôi chưa đủ tự tin đến thế.

"Alo, Ploy…" Tôi đặt thìa xuống và nhìn P'Vee, anh ấy đang nói chuyện điện thoại. "Anh có vài chuyện muốn nói với Ploy, Ploy có thời gian không?" Đàn anh nói. Từ giọng điệu của anh ấy không thể nghe ra được gì nhiều nhưng ánh mắt của anh như muốn nói *sau khi anh nói chuyện với cô ấy, em có thể nói với cả thế giới!* "Ừm…hẹn gặp lại."

"P'Vee…"

"Tối nay, anh sẽ đi nói chuyện với Ploy tại quán cà phê mới khai trương." Anh ấy ngắt lời tôi ngay khi tôi còn chưa nói xong.

"Em còn chưa nói gì."

"Chỉ cần em muốn anh chia tay với cô ấy, anh sẽ chia tay." P'Vee nói với giọng khàn khàn. Có vẻ như muốn xin phép tôi.

"Vậy anh đã ngừng yêu chị ấy chưa?"

"Anh có thể ngu ngốc nhưng nếu anh đã thông minh thì anh sẽ không ngu ngốc nữa." P'Vee trả lời.

"Anh có thể trả lời luôn không? Nói nhiều thật đấy. Sao phải diễn giải nhiều thế?"

"Ờ! Anh đã ngừng yêu Ploy. Bây giờ anh thích Mark. Nếu cảm giác này nhiều hơn một chút anh sẽ nói "Anh yêu Mark" được chưa?" P'Vee, đồ xấu xa…Tôi mím chặt môi khi nghe anh ấy nói. Khuôn mặt đẹp trai mỉm cười khi thấy tôi ngại ngùng. Không khí trên bàn ăn bắt đầu cải thiện hơn khi đàn anh mỉm cười và tôi phải chịu đựng nụ cười ngu ngốc của anh ấy.

P'Vee thật đúng là đồ xấu xa.

Hôm nay, tôi và P'Vee đều tách nhau ra và làm chuyện riêng của mình. Sau khi ăn sáng xong đàn anh trở về nhà. Tôi thấy mẹ anh ấy đã gọi cho anh ấy nhiều lần và tôi cũng đuổi anh ấy mấy lần nhưng anh ấy không chịu đi cho đến khi P'Yu gọi điện. Anh ấy nói chuyện gì á? Tôi không biết. Chỉ là sau đó P'Vee đồng ý về nhà.

Tôi ngủ ở phòng đến 4 giờ. P'Vee nói sẽ đến gặp P'Ploy vào buổi tối. Vào buổi tối, là mấy giờ? Không phải là tôi không suy nghĩ gì khi biết bọn họ sẽ gặp nhau. Nhưng P'Vee bảo tôi đừng nghĩ gì cả. Ghen tuông sẽ làm cho tôi trở nên ngu ngốc như P'Vee, nên tôi sẽ không làm như thế đâu. Nhưng nếu P'Vee đã nói là sẽ chia tay cô ấy thì tôi tin anh sẽ chia tay với cô ấy. Tôi sẽ chờ anh ấy quay lại và nói cho tôi kết quả. Đó là tất cả.

Dew Dely

45 phút trước

Hy vọng đây là đúng ~ Có người đã chụp được ảnh gặp đôi Moon – Star khi đang tạm xa nhau. Một người nói với tôi là cô ấy đã nhìn thấy Khun Ploy ngồi ở đó và chờ đợi, sau đấy Khun Vee đã đến và dỗ dành cô ấy, một tay thì cầm tay cô ấy, một tay thì lau nước mắt cho cô ấy. Ngoài ra, trước khi người kia về, hai người họ vẫn đang ôm nhau. Các fans nói rằng chuyện này chả có gì chắc chắn cả. Nhưng liệu có phải bọn họ sẽ quay về bên nhau ~

1.006 lượt thích 341 bình luận

Tôi không biết có là vì những người xuất hiện trong bài đăng, vì nội dung bài đăng hay là vì bức ảnh đính kém. Bình luận và lượt thích tăng vọt khi bài đăng được đăng lên, tôi đọc nó rồi bấm vào xem bức ảnh mà chị ấy nói. Trong bức ảnh đầu tiên P'Vee và P'Ploy đang ngồi đó và nắm tay nhau. Khuôn mặt xinh đẹp ấy buồn như muốn khóc, có lẽ cô ấy thực sự khóc. Bức ảnh thứ hai P'Vee đưa tay lau nước mắt cho cô ấy. Bức thứ ba họ như mỉm cười với nhau. Bức thứ tư là họ ôm nhau. Ở ngay giữa quán cà phê…ôm nhau?

Tôi cố gắng bình tĩnh. Cố gắng không bấm vào đọc bình luận có thể gây tổn thương. Chắc chắn hơn một nửa số bình luận sẽ nói rằng họ sẽ quay lại. Bây giờ tôi chỉ có thể chờ đợi, chờ P'Vee giải thích.

Từ 4 giờ chiều đến 5 giờ chiều rồi đến 6 giờ chiều, rồi lại đến 7 giờ tối. Nhưng điện thoại trong tay tôi vẫn luôn im lặng. Có thông báo từ tin nhắn của bạn tôi nhưng tôi không quan tâm. Tại sao tôi lại ngu ngốc đến như vậy? Ngốc nghếch chờ đợi một người duy nhất mà mình còn không biết là đang ở đâu.

Rrrr ~

Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên. Trái tim đang đang đập mạnh của tôi liền bình ổn lại sau khi tôi thấy tên người gọi đến. Muốn nhấn từ chối cuộc gọi nhưng nếu làm như vậy, nó chắc chắn sẽ lao đến ký túc xá của tôi.

"Ừ."

[Cái quái gì thế? Tao nghĩ là mày với bạn trai mày đang ở cạnh nhau. Nhưng cái quái gì thế này.] Giọng nói lo lắng của một trong những người bạn thân của tôi vang lên.

"Tao cũng vừa thấy." Tôi đáp lại. James bình tĩnh trở lại. Sau đó nó bắt đầu chửi bới.

[Tao không hỏi mày đã thấy cái bài kia chưa. Ngay bây giờ, tao muốn hỏi về mối quan hệ của mày với tên khốn!….Đàn anh.] James nghiến răng nghiến lợi khi nói câu cuối cùng, bởi vì trước khi nói đàn anh, nó gần như đã nói từ khác.

"Tao không biết, James." Tôi vừa nói thế bạn tôi liền trở nên điên cuồng. James là một người bạn rất thân với tôi. Bố mẹ chúng tôi là bạn, chúng tôi thân với nhau từ khi còn nhỏ. Với lại hai người chúng tôi cũng không có anh chị em nên không có gì lạ khi tôi với nó sẽ yêu thương nhau như người trong gia đình.

[Mày ra mở cửa đi, Mark. Tao và Wind đang ở trước phòng mày.] Tôi thở dài. Tôi biết là bạn bè của mình sẽ đến. Tôi xoa xoa mặt, dụi mắt rồi cúp máy trước khi thằng James lải nhải thêm nữa.

Được rồi…khi nó bước vào nó vẫn phàn nàn.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, hai thằng bạn thì đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi muốn ngước lên để giao tiếp bằng ánh mắt với chúng nó nhưng mà chúng nó bây giờ trông khủng bố thật, tôi cảm thấy hơi sợ khi nhìn chúng nó. Trước đó, P'Yiwa có gọi nhưng tôi không nghe vì chúng nó không cho.

"Tao sẽ chỉ cho phép mày nhận điện thoại của tên đàn anh khốn khiếp kia." James nói rồi khoanh hai tay trước ngực, tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Chuyện gì vậy? Tao thấy từ lúc ở biển Koh Samet Samed về hai người vẫn bên nhau. Tại sao mọi chuyện lại thành thế này? Wind quay qua hỏi tôi.

"Tao đang đợi anh ấy."

"Mày đã chờ một thế kỷ rồi đấy Mark ạ. Chuyện này đáng lẽ đã vượt quá phạm vi chịu đựng của mày. Mày đã chờ đợi câu trả lời rõ ràng của người đàn ông này quá lâu rồi." Tôi từ từ ngước mắt lên nhìn James, không dám nói gì bởi mỗi lời mà James nói đều đánh vào trái tim tôi.

"Anh ấy…nói rằng anh ấy thích tao." Tôi nhẹ nhàng nói với James. Lần này tôi không thể nói như kiểu không có gì xảy ra và tôi cũng không thể nhìn nó như trước. Bởi vì lần này người sai là tôi, người không đi theo nó cũng là tôi, người không nghe theo lời khuyên của nó cũng là tôi.

"Chỉ là thích mà thôi. Mark mày đã thích anh ta quá lâu rồi. Đã gần một năm kể từ khi tao nói với mày, cũng là khoảng thời gian mày đợi anh ta quay lại thích mày." James nói.

"Mày nói nhiều quá rồi đấy James. Đây là chuyện của nó. Nếu Mark bị tổn thương, tao và mày chỉ có thể an ủi nó." Wind quay sang nói với James, người nào đó chỉ hất mặt không thèm nhìn tôi rồi bắt chéo chân.

"Đúng thế." Tôi khẽ nói rồi nhìn ra cửa.

James nói không có gì sai, James đã cảnh báo tôi là chuyện này không ổn. Nhưng mà tôi….tôi chọn tin vào trái tim mình, chọn chờ đợi, chọn để cho anh ấy làm điều đó. Giá như tôi đừng im lặng, giá như tôi cấm anh đi thì bây giờ có lẽ chúng tôi đã cùng ngồi ăn tối hoặc xem phim cùng nhau.

Tôi thích P'Vee trước. Đó là điều tôi không bao giờ mong muốn nó xảy ra và tôi đã không tìm ra cách đ��� xử lý cảm xúc ấy. Tôi chưa bao giờ hy vọng mình sẽ ở bên cạnh P'Vee vì anh ấy đã có người yêu. Cho đến một ngày họ cãi nhau và chia tay. Hôm đó tôi đã quyết tiến đến bên anh ấy. Tôi không biết mình đang nghĩ gì nhưng nếu hỏi trái tim tôi thì tôi biết rằng không nên tiếp cận anh ấy khi anh ấy vẫn còn chưa chia tay….mọi người thường gọi đó là ngoại tình. Và một người đã ngoại tình thì không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì, thậm chí còn không có đủ điều kiện để sở hữu người đó.

"Mày sẽ dừng lại hay tiếp tục?" Wind hỏi tôi.

"Tao không biết." Tôi trả lời.

"Mày với P'Vee đúng là chả khác nhau tí nào. Mark, mày có thích thế này không? Một mối quan hệ không rõ ràng, không quyết định làm gì hay không làm gì. Và chỉ làm cho bạn bè lo lắng." James nói.

"Thành thật mà nói, tao không muốn ủng hộ P'Vee lắm đâu. James nói là anh ấy đã làm tổn thương mày. Nhưng mà lúc tao thấy mày ở bên anh ấy, tao thấy mày hạnh phúc. Tao cũng lo lắng cho mày giống như James." Wind nhìn vào mắt tôi và nói. Nó đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm tay tôi.

"Cảm ơn." Tôi nói rồi đứng dậy vào phòng lấy thuốc. Lúc tôi đi ra, hai đứa nó vẫn đang im lặng nhìn ra bên ngoài ban công.

Tôi lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa. Nhìn khói trăng bay vào trong không khí và nhìn nó biến mất. Khói thuốc lá không khác gì mối quan hệ của tôi và P'Vee. Khi nhả khói ra, nó tồn tại mãnh liệt nhưng cũng sẽ dần biến mất.

Tôi cố gắng không suy nghĩ quá nhiều. Cố gắng trấn an trái tim mình và chờ đợi lời giải thích. Nhưng khi bạn bè đến tìm, tôi cảm thấy những nỗ lực của tôi giống như biến mất, James càng nói thì tôi càng không muốn chờ đợi. Muốn đi và hỏi rõ đối phương nhưng tôi không thể. Có phải anh ấy đang cố gắng làm hoà để cứu vãn lại mối quan hệ như P'Dew nói. Điều đó không thể nào bởi vì thái độ và ánh mắt của P'Vee nhìn tôi trước khi đi khiến tôi tin rằng anh ấy thật sự đã chia tay.

Ploy Napas

2 phút

Cảm ơn vì anh đã đến, mọi thứ vẫn như cũ.

24 lượt thích 4 bình luận

Một status đã được đăng như thế. Nó xuất hiện ngay trên newfeed của tôi. Tôi không có ý định bấm xem hoặc đọc bình luận. Nhưng tay tôi lại bấm vào bức hình được đính kèm. Trong hình P'Vee đang ngồi ăn bánh trà xanh, bên cạnh có một tách trà được P'Ploy chụp. Nhưng bất kể bố cục có đẹp đến nào, bất kể caption có viết những điều tốt đẹp đến bao nhiêu thì tôi cũng chỉ c��m thấy trái tim tôi như đang thắt lại.

Darikaa AN: Kẻ thứ ba đã rút lui.

Preemie: Quay lại với nhau, phải không? Tôi rất vui.

Yiwaa: Thằng khốn @pVnn

Nnorthh: Tao đã cảnh cáo mày.

Càng đọc bình luận tôi càng cảm thấy sự kiên nhẫn của tôi giảm dần. Đối với bất kì ai đọc cũng sẽ đoán là bọn họ đã quay lại với nhau. Hơn nữa nó còn xuất hiện cùng thời điểm với bài đăng của P'Dew. Chuyện này có lẽ đang rất hot. Tôi tự cười chính mình rồi tắt màn hình điện thoại. P'Yiwa gọi cho tôi nhưng tôi không bắt máy. Bây giờ tôi muốn ở một mình.

Rrrr ~

Trước khi tôi châm một điếu thuốc khác. Chuông điện thoại liền vang lên, tôi đã định không trả lời nhưng khi cầm nó lên, nhìn tên người gọi đến làm tim tôi đập thình thịch. Tay tôi gần như đã muốn ấn trả lời nhưng tôi lại kh��ng dám nghe, trái tim tôi giờ đây quá mong manh. Nếu anh ấy gọi và nói anh ấy không chia tay với P'Ploy thì sao? Nếu anh ấy nói anh ấy sẽ không quay trở lại bên tôi thì sao? Tôi phải làm gì đây?

"…" Tôi không nói gì cả.

[Em đã xem bài đăng đó chưa?] Giọng nói lo lắng hỏi tôi. Hình như anh ấy đang ở đâu đó vì tôi nghe thấy thanh âm mọi người nói chuyện ngắt quãng cùng với tiếng nhạc đang phát ra nhẹ nhàng.

"Thấy rồi." Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

[Em nghe anh nói đã…] Trái tim tôi thắt lại sau khi nghe anh ấy nói điều đó. Cho dù lời giải thích có là gì đi nữa thì tôi cũng muốn nghe. Tôi cần nghe anh ấy nói mọi chuyện không phải như mọi người đang nói.

"Sao bây giờ anh mới gọi?"

[Bây giờ anh đang ở cùng Ploy.] Tôi vô tình giữ chặt điện thoại ngay khi nghe những lời anh ấy nói.

"Anh đã chia tay chưa? Từ chiều đến giờ anh đã làm gì?" Chiếc đồng hồ trên tay tôi chỉ đã gần 9 giờ tối. Bốn năm tiếng dành cho cô gái đó. Họ rốt cuộc đang làm gì vậy?

[Chia tay rồi….Anh đã chia tay với cô ấy từ 4 giờ chiều. Anh không biết tại sao Dew lại đăng tin như vậy. Anh đã bảo Yiwa gọi điện cho cô ấy. Hiện tại anh thật sự đã chia tay với Ploy…] Đàn anh chậm rãi nói.

"Vậy tại sao lại vẫn ở với nhau?"

[Yiwa bảo anh ra ngoài, bọn nó cũng sắp đến rồi. Lúc anh đến thì tình cờ gặp Ploy.]

"Tại sao cô ấy lại đăng bài như thể hai người đã quay lại với nhau?" Tôi hỏi khi nghĩ về bài đăng cuối cùng mà tôi thấy.

[Bài nào? Ploy đăng gì?]

"Cách đây không lâu. Cảm ơn vì anh đã đến." Tôi trả lời anh rồi nhìn về phía James, Wind, hai chúng nó trông đang lo lắng.

[Anh chỉ chào hỏi cô ấy.]

"P'Vee." Tôi thấp giọng gọi tên anh.

[Anh đã chia tay với cô ấy, Mark. Bây giờ anh là của em. Anh cũng đã nói với cô ấy là anh đã có người mới, anh cũng bảo anh không còn yêu cô ấy nữa. Nhưng anh không muốn tất cả những gì đã có trong quá khứ đều bị phá vỡ. Anh với cô ấy vẫn có thể là bạn. Ploy sai, anh cũng sai. Nên bọn anh đều hiểu cho nhau.] Tôi lắng nghe anh ấy giải thích nhưng trong đầu vẫn luôn có một thắc mắc.

"Sao có thể làm bạn sau khi chia tay?" Tôi nhẹ nhàng hỏi anh. P'Vee im lặng, tôi có thể nghe được tiếng thở dài nặng nề của anh.

[Thôi nào, Mark….Em ngừng thích Bar. Em vẫn có thể là đàn em của nó mà.]

"Nó giống nhau ở chỗ nào?" P'Bar và tôi không hề có một mối quan hệ nào cả. Chỉ có tôi thích anh ấy và rồi anh ấy từ chối tôi. Nên sao có thể ��em ra để so sánh được. Hơn nữa chúng tôi học cùng khoa, là đàn anh, đàn em nên tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ khi gặp anh ấy được.

[Đừng ngốc nghếch thế nữa Mark. Anh thật sự không có gì với Ploy. Nếu muốn thì em có thể đến đây xem.] Đàn anh nói.

"Anh đang ở đâu?"

[Đang ở PUB P, em có thể đến xem xem anh và cô ấy có gì với nhau không. Hãy nói cho cô ấy biết em là gì của anh. Em không phải lo lắng về những tin tức trên mạng, anh sẽ liên hệ xoá nó.] Tôi cúp máy sau khi anh nói xong.

Cả những cuộc chia tay tốt đẹp nhưng cũng có những cuộc chia tay tồi tệ. Nhưng hai người đó đã từng yêu nhau rất nhiều, bây giờ lại ôm ấp rồi đăng bài như thế, làm sao tôi có thể yên tâm được. Cái tôi muốn không phải là công khai với mọi người, tôi không cần ai phải biết cả, cái tôi muốn chính là sự rõ ràng. Vì chỉ có sự rõ ràng, nó mới khiến cho chúng tôi thoải mái đến bên nhau, sẽ không phải lo lắng một ngày nào đó đàn anh sẽ rời đi và cũng không cần phải lo lắng chuyện của chúng tôi kết thúc.

Tôi bước vào trong phòng thay quần áo. Sau đó ra ngoài nhìn thấy bạn mình. Hai chúng nó nhướn mày nhìn tôi. Tôi bảo tôi muốn đến một nơi. Trên đường đi, James cứ phàn nàn, chửi bới P'Vee. Nhưng Wind thì lại có vẻ như muốn cho anh ấy một cơ hội.

"Anh ấy đã gọi cho mày có đúng không? Nếu họ thực sự quay lại với nhau, sao anh ấy phải gọi cho Mark chứ?" Wind quay sang bảo James.

"Mày không cần phải nói gì hết. Mày biết được anh ta gọi đến với mục đích gì."

"Ơ tại sao mày cứ phải giữ cái sự bi quan thế?"

"Sao mày phải lạc quan với cái chuyện này!"

"Thôi, sao hai đứa mày lại cãi nhau rồi làm tao đau đầu thế này?" Tôi nói, James lẩm bẩm chửi cái gì đó tỏ vẻ không hài lòng, Wind thì quay đầu nhìn sang hướng khác.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi. Tôi bước vào trong, bây giờ có khá ít người. Tôi tìm thấy bàn của P'Vee, tôi thấy P'Yiwa và P'Kla đang ngồi cách sân khấu không xa, bên cạnh là P'Yoo và P'Pin.

"Xin chào ạ." Tôi bước vào và chào hỏi mọi người. P'Yiwa nhìn tôi với khuôn mặt bất mãn.

"Chị đã gọi cho em cả trăm lần, tại sao em không nghe? Em có biết là chị lo lắng lắm không?" Người chị xinh đẹp kéo tôi ngồi xuống. Rồi gật đầu với James và Wind, ý bảo chúng nó ngồi xuống đối diện đi.

"Em xin lỗi…"

"À ~ mà sao em biết mà đến đây?"

"P'Vee nói." Tôi nhẹ nhàng đáp lại và tìm kiếm người gọi cho tôi.

"Nó ��i vào nhà vệ sinh rồi." P'Nuea nói và ngẩng mặt lên nhìn tôi, đàn anh mà tôi đã không gặp hay kể từ khi trở về từ Koh Samet. Tôi không biết nói gì cả, vì tôi cảm thấy có lỗi.

"P'Nuea…"

"Chuyện gì? Thôi được rồi, anh ổn…Anh đã nói là anh không nghiêm túc." P'Nuea nói rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Đi tìm nó đi." P'Nuea nở một nụ cười. Tôi nhìn vào đôi mắt không hề có ý cười như anh ấy đang cười rồi khẽ thở dài.

"Em xin lỗi."

"Em xin lỗi cái gì….Anh đã bảo là anh cũng không nghiêm túc." Anh ấy mỉm cười rồi khẽ đẩy tôi. Vì thế mà tôi đúng dậy, rồi nhìn anh ấy. Anh ấy gật đầu với tôi.

"Này đợi đã…" James đứng dậy nhưng Wind giữ nó lại.

"Chuyện của nó mà James?"

"Dù thế nào tao cũng phải đi cùng." James nói vậy nên tôi chỉ có thể thở dài trước khi mang theo cái đuôi đi vào nhà vệ sinh.

Chúng tôi đi qua đám đông, âm nhạc đập mạnh vào thần kinh vì đi ngay đến chỗ loa. Cho đến khi đi đến hành lang vào nhà vệ sinh, có rất nhiều cặp đôi đang đứng ở xung quanh nhưng may mắn không có người mà tôi đang tìm kiếm.

Tôi mở cửa phòng vệ sinh nam. Nhưng điều khiến tôi không thể nào bước tiếp được nữa chính là hai người phía trước đang hôn nhau cuồng nhiệt. Hôn nhau như thể một cặp đôi đã xa nhau một thời gian dài và bây giờ mới gặp lại. Tôi nhìn chằm chằm vào người con trai ấy, anh ấy ôm eo cô gái xinh đẹp kia như đã làm với tôi sáng nay. Khuôn mặt đẹp trai mà tôi từng thấy không hề quay lại nhìn tôi. Đôi môi đã buổi sáng vừa mới hôn tôi giờ đang hôn một đôi môi khác.

Bọn họ hôn nhau ở ngay gần bồn rửa tay.

"Chết tiệt dối trá!"

Thật là khốn nạn!

"Thằng khốn Vee!"

James bước vào kéo P'Vee ra rồi đấm P'Vee ngã xuống. Người con gái kia trừng mắt nhìn James rồi đỡ P'Vee đứng dậy. Anh ấy vẫn chưa nhìn thấy tôi vì anh ấy chưa quay về phía tôi. Còn tôi thì không có đủ sức để bước vào chỗ họ.

"Mày đang làm cái đ** gì vậy! Khi làm thế này mày có nghĩ đến nó không? Mày có bao giờ nghĩ đến nó không?" James chỉ vào tôi đang đứng ở trước cửa lối vào. Khuôn mặt đẹp trai giờ mới từ từ quay lại nhìn về phía tôi, anh ấy mở to đôi mắt nhìn tôi. Tôi tự cười chính mình rồi nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh ấy. Anh bước đến gần phía tôi nhưng tôi quay lưng lại với anh rồi rời đi.

"Mark!….Mark!…."

"Đừng có đuổi theo nó!"

Tôi không biết những chuyện gì đang xảy ra ở bên trong. Thanh âm của James cũng không làm tôi quay đầu lại. Mọi ngư���i xung quanh nhìn tôi tôi cũng không quan tâm. Tất cả những thanh âm đều chỉ như lời thì thầm thoáng qua bên tai tôi. Tôi gần như không thế nhìn thấy P'Yiwa và P'Kla chạy qua tôi. Bây giờ trong mắt tôi chỉ còn lại hình ảnh hôn nhau của P'Vee và P'Ploy, hôn nhau như thể họ đã yêu nhau từ lâu, hôn như thể nói là họ sẽ bên nhau mãi mãi. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của P'Vee vang bên tai, giọng nói trầm thấp liên tục nói với tôi rằng sẽ chia tay cô ấy, giọng nói mà sáng nay đã nói với tôi đã không còn yêu cô ấy nữa, giọng nói mà cách đây không lâu bảo tôi là sẽ đến nói với cô ấy về chuyện của chúng tôi.

"Mark…Mark!" Ai đó lắc vai tôi khiến tôi quay trở lại thực tại. Tôi không biết tôi đã đi ra bãi đỗ xe bằng cách nào. Tôi không hề biết khi nào giọng nói kia biến mất, không còn vang bên tai tôi nữa. Và cũng không biết từ khi nào nước mắt tôi đã tuôn rơi.

"….P'Nuea…"

[Vee'AOV]

"Mark…Mark!"

"Đừng có đuổi theo!" James kéo tay tôi lại khi tôi đang muốn đuổi theo Mark. Tôi hất tay nó ra rồi nhìn nó. Tôi không quan tâm tôi đang ở đâu, tôi là ai. Tôi sẽ đi tìm Mark.

"Sao mày lại ngăn tao? Đừng có làm phiền tao. Tao sẽ đi tìm em ấy!"

"Mày không có quyền đi tìm nó vì mày đang đứng hôn vợ cũ của mày!" James hét lên. Tôi nhìn Ploy còn Ploy đang nhìn tôi đầy kinh ngạc. Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra nắm lấy tay tôi.

"Vee…Bình tĩnh đi."

"Ploy đi trước đi." Tôi nói với cô ấy. Nhìn cô ấy cho đến khi Ploy đồng ý đi ra ngoài.

"Mày định đi đâu?" James kéo tay tôi. Tôi khó chịu quay lại nhìn nó rồi hất tay nó ra.

"Mày đang xen vào chuyện của vợ chồng người khác đấy?" Tôi quay lại nói với nó.

"Đối với tao, Mark không phải là người khác." Nó đáp lại, từ trong ánh mắt của nó tôi biết được Mark quan trọng thế nào với người trước mặt này. Thôi thừa nhận mối quan hệ giữa bạn bè rất đáng trân trọng nhưng từ ánh mắt của thằng nhóc này nhìn tôi khiến tôi biết nó không chỉ là một người bạn. Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu tôi, đúng là một suy nghĩ điên rồ, tôi nắm chặt tay lại. Tôi nhìn James một lần nữa rồi rời khỏi đây để đi tìm một người quan trọng với tôi, tôi không thể nào đánh mất em ấy.

"Cái quái gì thế!" Yiwa bước vào và giữa lấy cánh tay của Ploy, người đang định bước ra ngoài. Đôi mắt to tròn nhìn tôi và James.

"Hỏi bạn chị với vợ cũ của bạn chị đi…à không hỏi bạn chị và vợ bạn chị đi." James chỉ mỉa mai một câu và nhìn Ploy đang sợ hãi.

"Mày đã làm cái gì? Yiwa thả tay Ploy ra rồi đi về phía tôi. "Tao hỏi mày đấy, mày đã làm gì! Tại sao Mark lại khóc bỏ đi như thế!" Yiwa nhìn tôi và nói.

"Tao…"

"Chúng nó hôn nhau và Mark đã nhìn thấy." Yiwa liếc nhìn tôi ngay khi James nói xong.

"Thật không?" Giọng nói ngọt ngào của bạn tôi vang lên.

"Ừ."

Chát!

Bàn tay trắng nõn của cô ấy dơ lên tát vào mặt tôi đúng chỗ mà James đã đánh tôi. Bây giờ nó đau đến tê dại. Ploy hét tên tôi nhưng tôi chỉ quan tâm đến duy nhất gương mặt của Mark vừa nhìn tôi, tôi thậm chí không thèm quan tấm đến cô ấy. Tôi thấy đôi mắt tràn ngập thất vọng cùng với những giọt nước mắt rơi trước khi em ấy rời đi.

"Tại sao cậu lại làm thế? Rốt cuộc là vì cái gì?" Ploy tiến đến gần tôi, đưa tay chạm nhẹ lên mặt tôi rồi quay sang nói với Yiwa. Tôi quay mặt đi tránh khỏi bàn tay mềm mại của Ploy khiến cô ấy quay lại nhíu mày nhìn tôi.

"Mày đã chia tay chưa? Hay là hai chúng mày đã quay lại với nhau? Mày rốt cuộc đang làm cái gì!" Yiwa không trả lời mà thay vào đó cô ấy hét lên.

"Yiwa, mày bình tĩnh đã." Kla bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sẵn sàng vung lên để đánh người của Yiwa.

"Mày đã ra khỏi cuộc sống của nó rồi, sao mày còn quay trở lại? Khi nó đã trở nên tốt hơn, sao mày còn quay trở lại và làm cho mọi việc tồi tệ hơn!"

"Ploy và Vee đã chia tay rồi." Ploy nói.

"Thế tại sao lại hôn? Tại sao chia tay mà lại còn hôn nhau, thậm chí còn hôn trước mặt vợ nó?" Yiwa hỏi.

"Vợ?….N'Mark sao?" Ploy ngước lên và hỏi tôi. Tôi gật đầu rồi từ từ rút tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé đang giữ cánh tay tôi.

"Buông Vee ra Ploy, Vee phải đi tìm Mark." Tôi nói với cô gái nhỏ bé đang rơi nước mắt.

"Trước khi đi, hãy suy nghĩ kĩ xem nên nói gì, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Bạn tôi không phải là món đồ chơi của anh." James nói với tôi khi tôi chuẩn bị bước đi. Yiwa nhìn tôi rồi lại nhìn Ploy.

"Tao không muốn mày đi tìm em ấy. Thằng Vee, mày không xứng đáng với em ấy." Yiwa nói sau đó đẩy vai Ploy rồi rời đi.

"Tao nghĩ mày nên nói chuyện trước với cô ấy đi. Giải quyết mọi chuyện trước, em ấy không đi đâu cả." Kla nói với tôi.

"Tao đã từng nghĩ như thế. Tao nghĩ rằng em ấy sẽ không bao giờ quay lưng lại với tao nhưng hôm này tao đã sai rồi." Tôi trả lời bạn mình trước khi rời đi.

"Ploy xin lỗi." Tôi cảm thấy áo của mình bị kéo lại, tôi quay lại thấy Ploy đang khóc xin lỗi tôi.

"Không sao đâu, Ploy. Là Vee sai." Tôi kéo bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt áo của mình xuống và bước ra ngoài.

Tôi đi ra ngoài bãi đỗ xe tìm khiến thân ảnh cao lớn của em ấy nhưng tôi không thể nào tìm thấy. Tôi muốn nói rất nhiều điều, muốn giải thích ngay cả khi em ấy không muốn nghe. Tôi muốn ôm lấy em ấy và lau nước mắt cho em ấy. Tôi muốn nói với em ấy chúng tôi không có gì cả. Tôi chỉ có một mình em ấy.

Ploy đã tiếp cận và xin tôi một nụ hôn cuối cùng. Một nụ hôn như thể vẫn còn yêu, một nụ hôn để lưu giữ lại những cảm giác tốt đẹp một thời. Ploy đã hôn tôi trước và tôi đã hôn lại cô ấy. Lúc đầu thật sự là khó hiểu nhưng tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt van nài của người mà tôi từng yêu rất nhiều. Trái tim tôi liền dịu đi. Nếu phải đổ lỗi cho ai đó trong chuyện này thì người đó chắc chắn là tôi.

Tôi biết rằng Mark muốn có câu trả lời rõ ràng của tôi và tôi biết rằng Mark không thích Ploy đến gần tôi. Tôi đồng ý hôn Ploy như để cắt đứt mối quan hệ lâu dài và cũng để hai chúng tôi có thể bắt đầu một mối quan hệ mới. Tôi không biết chúng tôi đã hôn nhau bao lâu nhưng nó đủ dài để cho Mark bước vào và nhìn thấy.

"Mẹ kiếp!" Tôi chửi thề rồi đưa tay lên xoa tóc. Làm thế nào bây giờ? Mark sẽ thế nào? Em ấy sẽ hiểu lầm tôi? Em ấy sẽ tha thứ cho tôi chứ?

"Vee." Tôi quay lại nhìn người bạn đẹp trai đang bước đến và nhìn chằm chằm mình.

"Sao? Mày định đánh tao tiếp à?" Tôi hỏi Pound, người đang dõi theo tôi.

"Mày đi xử lí vết thương với tao, rồi hãy đến gặp em ấy." Pound nói sau đó bước đến giữ vai tôi, nhưng tôi vùng vằng tránh khỏi nó.

"Em ấy đâu rồi?! Em ấy đâu? Tao không biết em ấy ở đâu. Tao phải làm gì?" Tôi hét lên với nó. Nó thở dài rồi bước đến ôm tôi.

"Tao biết mày đang buồn. Tao biết mày cảm thấy có lỗi. Nhưng mày không thể cứ đi như thế này được. Vee, ít nhất mày phải suy nghĩ trước." Pound nói. Tôi đẩy nó ra rồi đưa tay lên lau nước mắt, tôi không biết nó đã chảy xuống từ khi nào. Chỉ biết là trái tim tôi bây giờ đang đau nhói và tôi biết rằng Mark cũng đã bị tổn thương.

"Tao muốn đi tìm em ấy, Pound." Tôi nói với bạn mình bằng giọng nói run run.

"Thôi được rồi, tao sẽ đưa mày đến đó."

Pound đưa tôi đến phòng của Mark. Tôi dừng lại trước cửa căn phòng mà tôi đã ra vào rất nhiều lần trong thời gian gần đây. Tôi nhấn chuông nhưng không hề có phản hồi. Tôi chờ đợi nhưng em ấy vẫn không xuất hiện. Tôi quyết định giơ tay lên gõ cửa và gọi em ấy. Tôi muốn xin lỗi và xin em ấy cho tôi một cơ hội để giải thích nhưng điều mà tôi nhận lại chỉ là sự im lặng.

"Có thể em ấy không ở đây." Pound nói với tôi.

"Em ấy không ở đây thì có thể ở đâu? Đây là phòng em ấy." Tôi quay sang nói với bạn mình

"Tao đã bảo mày nên đi về và chờ rồi." Pound nói.

"Tao không thể về. Trái tim tao đã vỡ nát rồi. Tao muốn giải thích với em ấy, tim tao đang rất đau rồi." Tôi muốn nhìn thấy em ấy, muốn nói cho em ấy tất cả, muốn giải thích mọi thứ. Nhưng giờ tôi không thể.

Tôi ngồi xuống trước của phòng, dựa lưng vào cửa, đưa tay lên che mặt để những giọt nước mắt rơi lặng lẽ. Hy vọng nó sẽ giúp tôi bớt đau một chút nhưng không, những giọt nước mắt không hề giúp tôi cảm thấy tốt hơn.

"Này…mày về đi." Tôi nói với Pound, người đứng cách tôi không xa.

"Còn mày thì sao?"

"Tao sẽ đợi em ấy ở đây…" Tôi nhẹ nhàng nói với bạn mình. Lau nước mắt và nhìn về phía thang máy "Giống như em ấy đã chờ đợi tao."

"Tiên sư mày..." Pound định chửi tôi nhưng khi tôi nhìn lên nó đã dừng lại. Nó lẩm bẩm chửi vài lời, đưa tay lên xoa đầu tôi rồi rời đi.

Ngay bây giờ tôi ở đây…chỉ có mình tôi.

Tôi quay lại nhìn vào căn phòng chứa đầy ký ức của tôi và em ấy, tôi muốn vào căn phòng đó. Ít nhất là nhìn nơi mà chúng tôi đã ở bên nhau hoặc ôm những chiếc gối mà em ấy đã từng nằm nhưng tôi không thể làm được. Bây giờ tôi chỉ có thể ngồi và đợi em ấy trước cửa. Đợi em ấy….như em ấy đã từng đợi tôi.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em ấy. Nhưng vẫn không liên lạc được. Tôi không có số của bạn bè em ấy, cả James và Wind. Tôi không có số của hai người đó vì Mark không bao giờ nói cho bất kì ai biết về mối quan hệ của tôi và em ấy. Mark không bao giờ nói với ai là tôi đã sai với em ấy. Chuyện của chúng tôi chưa bao giờ được biết đến do tôi không rõ ràng, do chính sự vô tâm của tôi nên không thể khiến em ấy tin tưởng tôi.

Tôi không biết tôi đã ngồi đây bao lâu. Tôi vẫn ngồi ở đó và đợi Mark nhưng Mark vẫn chưa quay lại. Đã bước sang ngày mới được vài tiếng nhưng trái tim tôi vẫn ở lại với ngày hôm qua. Chỉ trong vài tiếng, tôi vẫn nhớ rõ. Từng lời nói vẫn vang lên bên tai tôi. Mọi hành động và mọi chuyển động của Mark vẫn hiện lên ở trước mắt tôi.

"P'Vee…" Tôi ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói vừa gọi tôi. Đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ của tôi lập tức mở to khi tôi nhìn thấy người đó là ai.

"Mark!" Tôi ngồi dậy. Tôi định bước đến chỗ người mà tôi đã chờ đợi nhưng em ấy lại lùi lại khi tôi bước đến.

Tôi không biết Mark đã ở đâu. Nhưng đằng sau em ấy là Nuea và James. Tôi không quan tâm đến hai người đó, ngay cả khi chúng nó định làm gì đi nữa. Tôi nhìn thằng vào Mark, cái người đang cố tránh né tôi.

"Em có thể vào phòng không?" Em ấy lùi lại khoảng hai bước, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa giống như mối quan hệ giữa chúng tôi. Những lời nói lịch sự, xa cách được phát ra từ đôi môi xinh đẹp mà tôi đã từng hôn. Đôi mắt tôi đang nhìn vẫn vô cùng bình thản, không có chút cảm xúc gì, tôi không còn cảm nhận được gì từ đó nữa.

"Nghe anh…Nghe anh nói trước đã." Tôi bước đến, vươn bàn tay về phía trước, muốn giữ em ấy lại nhưng người trước mặt lại quay lưng bước ��i.

"Phòng của P'Ploy ở ngay bên đó." Trước khi bước vào phòng, Mark quay lại nói với tôi. Những ngón tay thon dài của em ấy chỉ vào căn phòng bên cạnh, đó là phòng bạn gái cũ của tôi. Khoé miệng tôi co giật khi tôi nhìn vào mặt em ấy. Tôi không biết biểu cảm của mình bây giờ thế nào nhưng ngay lúc này trái tim tôi thật sự rất đau.

"Anh đến gặp em, Mark. Anh đang đợi em." Tôi nói với em ấy như thế trước khi em ấy bước vào phòng. Ngay cả khi giọng nói của tôi đang run rẩy, trái tim của tôi như thắt chặt lại và sức lực của tôi dường như đã không còn nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với em ấy.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi một lúc rồi quay sang nhìn bạn em ấy và Nuea. Ánh mắt của em ấy không còn nhìn tôi nữa. Mark nhìn hai người đó rồi mỉm cười.

"Cảm ơn anh đã đưa em về." Mark mỉm cười nói với Nuea. Nuea gật đầu một cái rồi cười lại với em ấy.

"Để tao ở lại cùng mày?" James hỏi Mark, nhưng Mark mỉm cười một chút và lắc đầu.

"Không cần đâu."

"Mày có ổn không?"

"Ừ."

Mark ậm ừ đáp lại. Cánh cửa ấy từ từ đóng lại. Trước khi tôi kịp mở lời, tôi không có cơ hội để cầu xin em ấy, thậm chí còn không có cơ hội để nhìn người vừa mới bước vào. Tôi chỉ có thể nhìn vào cánh cửa.

Người mà tôi chờ đợi đang ở trong căn phòng đó. Tôi muốn gọi đó là phòng của chúng tôi nhưng tôi không thể gọi, tôi đã không có một khởi đầu hoàn hảo với Mark. Đây không phải là khởi đầu mà tôi nên có nhưng nó đã bắt đầu. Tôi thừa nhận rằng lúc đầu tôi đã không muốn tiếp tục những chuyện do chính tôi bắt đầu. Nhưng bây giờ…tôi không muốn chuyện của chúng tôi kết thúc.

Tôi đưa tay lên lau mặt, nước mắt đang rơi. Cảm giác được hai người đó đang nhìn tôi khiến tôi xấu hổ. Tôi lau nước mắt rồi quay lại nhìn Nuea và James. Nuea có vẻ như đồng cảm với tôi, tôi biết…vì qua ánh mắt của nó tôi có thể thấy được. Còn James thì có lẽ nó đang chửi thầm trong lòng.

"Về với tao đi?" Nuea nói rồi vươn tay về phía tôi. Nhưng tôi lại cư xử tồi tệ bằng cách phớt lờ bàn tay ấy.

"Không." Tôi trả lời bạn mình rồi từ từ ngồi xuống.

"Cứ về đi đã. Nếu em ấy muốn nói chuyện thì em ấy sẽ nói." Nuea nói với tôi nhưng tôi vẫn không di chuyển. Tôi nhìn nó và nói nó đừng có can thiệp vào.

"Vậy khi nào em ấy muốn nói chuyện? Nếu một tiếng nữa em ấy muốn nói chuyện mà tao lại không ở đây nữa thì sao, tao sẽ bỏ lỡ c�� hội nói chuyện với em ấy." Tôi đáp lại.

"Nó sẽ quyết định khi nào nó muốn nói chuyện với anh. Anh ở lại cũng không thay đổi được gì đúng không?" Thằng James nói thế với tôi. Ánh mắt nó nhìn tôi đột nhiên khiến tôi tê dại, nó nở một nụ cười bí ẩn bên khoé miệng với tôi.

"Em ấy thế nào rồi? …" Tôi nói rồi chỉ tay vào cánh cửa. Mặc dù chúng tôi đang rất gần nhau nhưng tôi thậm chí không biết Mark đang làm gì hoặc em ấy cảm thấy thế nào.

"Tệ lắm…" James đáp lại tôi.

"Bây giờ, tao không biết Mark cảm thấy thế nào. Khi tao gặp em ấy, em ấy đã khóc. Lúc tao đưa em ấy ra khỏi đó, em ấy vẫn khóc. Em ấy khóc đến khi ngủ thiếp đi. Không nói gì với tao cả." Nuea nói.

Tôi cảm thấy trên má mình lành lạnh. Có lẽ nước mắt tôi đang rơi. Trái tim tôi vẫn đang thắt l���i và không thể nào giải thoát. Chỉ cần nghe thấy em ấy khóc, chỉ cần nghĩ về lý do em ấy khóc và ai là thủ phạm gây ra thì trái tim tôi lại đau nhói.

"Vee…mày có sao không?"

"Không, mẹ nó!…Tao không ổn."

Nuea đưa tôi về nhà. Tôi muốn phản đối, muốn chống cự, muốn ép mình đứng ở trước căn phòng đó nhưng tôi không còn đủ sức nữa. 3 giờ sáng, mọi người trong nhà tôi đã ngủ. Bao gồm cả anh trai tôi. Bạn tôi đưa tôi lên phòng, nó nhìn tôi rồi thở dài.

"Mày đã nói với tao…" Tôi cất tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa chúng tôi. "Mày đã nói với tao nhưng mà do tao ngu."

"Mày nên nghỉ ngơi đi. Vee hãy cho mình thời gian và suy nghĩ cẩn thận về những việc cần làm sau này. Nếu mày cảm thấy cuộc sống này không chân thật, nếu cuộc sống thế này khiến mày cảm thấy khó khăn, thì hãy dừng lại." Chúng tôi không thường nói chuyện kiểu thế này, không hay nói về cảm xúc của mình. Bởi vì chúng ta thường có thể biết mọi thứ thông qua ánh mắt và cử chỉ của nhau.

"Mày không thấy à? Tao sắp chết rồi. Thế mà mày vẫn muốn tao dừng lại?" Tôi hét lên, những giọt nước mắt mới ngừng chảy lại bắt đầu rơi xuống.

"Mày nghỉ ngơi đi, nên đi ngủ đi. Nếu mày không muốn dừng lại thì hãy quay lại tìm em ấy sau."

"Em ấy không muốn nói chuyện với tao nữa. Đến ngay cả mặt còn không muốn nhìn. Em ấy chỉ nhìn lướt qua tao một lát, tao gần như đã kiệt sức ở đó."

"Thế nên tao mới bảo mày hãy đi ngủ đi. Nghỉ ngơi đi rồi muốn làm gì thì làm." Nuea nói rồi đẩy vai tôi xuống. Nhưng tôi vẫn có chấp, bây giờ sao có thể ngủ được.

"Nhưng…"

"Tao đã bảo mày đi ngủ!"

"Hai đứa mày đang làm cái gì thế hả!?" Yu bước vào và hét vào mặt chúng tôi. Cánh cửa phòng không đóng nghĩa là nó đã biết chúng tôi vừa mới nói gì và làm gì.

"Yu…"

"Có chuyện gì vậy hả?" Nó bước vào phòng và nhìn tôi. Nhưng tôi tránh né ánh mắt của nó. "Tao hỏi mày là có chuyện gì!"

"Có chuyện gì thế? Yu, sao con lại làm ồn thế…Chúa ơi, Vee?!" Mẹ tôi phàn nàn rồi bước vào phòng tôi. Sau đó mẹ dừng lại khi nhìn thấy tôi. Tôi không muốn nghĩ về việc mình bây giờ trông như thế nào nữa. Mẹ tôi kêu lên, tôi thậm chí còn không thể nhìn bà ấy.

"Có chuyện gì với con vậy? Tại sao lại thế này?"

"Con không biết, con hỏi nhưng nó không nói là có chuyện gì. Rốt cuộc là có chuyện gì?" Yu đáp lại bố rồi quay sang hỏi. Nuea bối rối, nhìn tôi.

"Mẹ…"

Tôi không quan tâm ánh mắt của bạn tôi. Cũng không nghĩ đến những gì bố và Yu vừa nói. Tôi quay sang nhìn người đang nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy đau đớn như thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của tôi. Người phụ nữ ấy…khiên tôi muốn ôm lấy thật chặt.

"Có chuyện gì vậy, con của mẹ, Vee?" Mẹ hỏi tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi. Một bàn tay nhỏ bé đưa lên xoa lưng tôi. Tôi gục đầu vào bờ vai nhỏ hẹp của mẹ, nước mắt lại tuôn rơi.

"Mẹ, đau quá…đau lắm mẹ ạ." Tôi vùi đầu vào hõm cổ mẹ và hít hà mùi hương riêng biệt.

"Đi ra ngoài trước đi, cả bố và Yu. Nuea, cảm ơn con vì đã đưa Vee của mẹ về." Tôi không biết những người còn lại có đi ra ngoài như mẹ đã nói không. Không biết bố đã làm gì. Tôi chỉ lặng lẽ khóc và tựa vào vai mẹ như thế.

"Vee yêu em ấy…mẹ….rất….yêu."

"Con yêu ai? Vee, con yêu ai? Nói với người đó rồi hỏi xem người đó có yêu con không?" Mẹ xoa xoa lưng an ủi tôi. Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

"Em ấy yêu Vee….Nhưng em ấy không để Vee nói rằng Vee yêu em ấy." Tôi vẫn tựa đầu vào vai mẹ, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Mẹ đưa tay lên xoa mặt tôi một lúc lâu. Cho đến khi đôi tay ấy chạm vào bờ vai tôi và đẩy tôi ra.

"Được rồi…hãy nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra."

Tôi bắt đầu kể chuyện của mình và Mark cho mẹ nghe. Kể từ ngày đầu tiên tôi thấy em ấy bước vào khoa của chúng tôi cùng với Moon của khoa, với nụ cười nở trên khoé môi khi nói chuyện cùng với bạn bè thân thiết. Hay cả khi em ấy tít mắt khi bị đàn anh, đàn chị trêu chọc.

Tôi nói những điều này với mẹ tôi, tôi muốn mẹ biết rằng Mark của tôi đã tươi sáng đến thế nào cho đến ngày tôi làm tổn thương em ấy. Em ấy dần trở thành một con người tĩnh lặng, dường như không hề còn có tình cảm nữa. Đôi khi, em ấy luôn thất thần khiến tôi cảm thấy có lỗi. Vì thế mà tôi đã tiếp cận em ấy. Chúng tôi bắt đầu thay đổi nhiều thứ cùng nhau. Và em ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi nói với mẹ, Mark cho tôi một cảm giác rất khác biệt, cảm giác đó được gọi là tình yêu không cần đáp lại.

Mark không bao giờ đưa ra bất cứ yêu cầu gì với tôi mặc dù em ấy có quyền làm thế. Em ấy cũng không hề đối xử với tôi như tôi đã đối xử với em ấy. Em ấy không khóc mỗi khi tôi làm tổn thương em ấy. Nếu là tôi…tôi sẽ tức giận, sẽ đòi hỏi mọi thứ. Nhưng Mark chỉ có bên cạnh tôi như thế, em ấy đã phải chịu đựng rất nhiều nhưng chỉ trong vài phút chính tôi đã làm cho mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ.

"Mark rất đặc biệt, phải không? Lúc nhìn thấy thằng bé, mẹ thừa nhận mẹ cũng có chút không hài lòng. Mẹ không thích nhìn thấy Vee và Mark cùng nhau."

"Mẹ…" Tôi rên rỉ gọi người trước mặt với giọng nói nhẹ nhàng. Cổ họng khô hoàn toàn. Tôi không muốn nghe mẹ nói tôi phải từ bỏ, tôi không muốn nghe mẹ bảo tôi phải dừng lại.

"Vee…Vee sai rồi, con trai." Mẹ đưa tay ra lau nước mắt cho tôi. Tiến lại gần, đặt bàn tay mình lên má tôi. "Vee sai với Ploy và Vee sai với Mark, Vee đã làm tổn thương cả hai, con có biết không? Và bây giờ con đang tự tổn thương mình."

"Con…."

"Nếu con đã ngừng yêu Ploy thì con không nên làm điều đó. Nếu con yêu Mark thì con phải cho Mark thấy." Mẹ nói rồi đặt tay lên vai tôi.

"Mark không nói chuyện với Vee nữa, mẹ ạ. Vee đã đợi em ấy cả đêm. Khi em ấy về, em ấy tránh né Vee. Vee đau…đau lắm mẹ à." Tôi nói và nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của mẹ. Mặc dù đã mờ vì tấm màn nước mắt nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng quan tâm của mẹ dành cho tôi.

"Vee phải kiên nhẫn, con biết chứ? Thằng bé sẽ chờ con thay đổi. Vee phải chứng minh Vee đã là một người hoàn toàn mới. Tim Vee không còn như trước nữa. Hãy cho thằng bé biết…trái tim con chỉ dành cho thằng bé." Mẹ nói và siết chặt vai tôi để động viên.

"Mẹ…sẽ không ngăn cấm, phải không?"

"Lúc đầu, mẹ sẽ cấm. Nhưng sau khi nhìn thấy đứa trẻ này. Mẹ không thể nào không dừng lại. Nếu Vee ở bên thằng bé, Vee cảm thấy hạnh phúc thì mẹ sẽ không nói gì cả."

"Vậy bố …"

"Đây không phải là phụ thuộc vào mẹ hay là bố. Nó còn tuỳ thuộc vào con." Giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa.

"Bố."

"Bây giờ nếu con muốn đưa thằng bé trở về bên con, thì con phải cho thằng bé thấy rằng con yêu thằng bé." Bố tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi.

"Bố mẹ đều đồng ý nếu như con hạnh phúc. Đừng lo lắng." Mẹ nở một nụ cười dịu dàng tràn ngập yêu thương. Sau khi nói chuyện xong, mẹ đứng lên. Đôi mắt xinh đẹp của mẹ chớp mắt nhìn tôi vì những gì mà bố đang làm. Người mà tôi nghĩ là đẹp trai nhất, đang giơ tay xoa đầu tôi.

"Yu sẽ là bạn với con tối nay." Bố quay sang nói với Yu rồi bước ra ngoài.

"Ngủ đi cưng. Vào buổi sáng, hãy đến gặp thằng bé. "Mẹ tôi nói và hôn lên trán tôi. Một nụ cười ngọt ngào được gửi đến tôi như muốn nói lời chúc ngủ ngon. Bàn tay trắng nõn của mẹ xoa xoa má tôi vài lần trước khi đi theo bố.

Bố và mẹ đã rời đi, căn phòng chỉ còn lại sự im lặng. Yu vẫn đứng một góc và tôi vẫn ngồi trên giường. Nó nhìn tôi và chính tôi là người không dám giao tiếp bằng mắt với nó.

"Mày sẽ mắng tao à?" Tôi ngước lên hỏi anh tôi. Nó giật khoé miệng, mỉm cười rồi đến gần tôi.

"Có đau không….." Thật đau đớn khi nó nói thế. Nó đang nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương bên khoé miệng của tôi.

"Mày không chửi à?" Tôi ngước mắt lên nhìn nó. Nó chỉ thở dài rồi đứng dậy và đặt tay lên đầu tôi.

"Tao không cần thiết lặp lại những lời người khác đã nói rồi." Nó nói rồi ấn đầu tôi áp vào bụng nó. "Bây giờ dù mày có tốt đẹp hay tồi tệ đến mức nào, tao vẫn sẽ yêu thương mày." Nó nói rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Tôi lại khóc vì ấm áp và vì tình yêu mà tôi không xứng đáng. Nó chỉ khiến tôi nhớ đến Mark nhiều hơn. Có lẽ em ấy đang ngủ một mình, không có ai ôm em ấy cả. Em ấy sẽ cô đơn lắm.

Em ấy đã ngừng khóc chưa?

"Yu…" Tôi tách ra khỏi bụng nó. Nó nhìn tôi như đang chờ đợi tôi nói. "Tao nhớ Mark."

"Haizz…Em ấy nói gì?" Yu thở dài và ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Em ấy không nói gì cả. Cũng không nhìn tao chút nào cả." Tôi nói và nghĩ đến lần cuối em ấy nhìn tôi. Nước mắt lại muốn tuôn rơi. Trông em ấy thật lạnh lùng. Nếu tôi cảm thấy đau đớn như vậy, em ấy sẽ cảm thấy đau đến mức nào khi nhìn thấy tôi với Ploy?

"Đợi thằng bé bình tĩnh lại trước đã." Yu nói rồi nằm xuống.

"Tao sợ nó." Tôi cúi đầu, nhìn vào tay mình rồi nhẹ nhàng đáp lại.

Mark, có vẻ dễ đoán. Khi tôi nhìn vào mắt em ấy, tôi có thể biết em ấy đang cảm thấy thế nào. Mỗi lần tôi nói chuyện với em ấy về những gì tôi muốn tôi có thể thấy rõ suy nghĩ của em ấy chỉ bằng đôi mắt của mình nhưng lần này thì không. Không còn có ánh mắt cho tôi biết được em ấy đang cảm thấy thế nào thậm chí ngay cả những lời mỉa mai để tôi có thể tìm cho mình một hướng đi cũng không hề có. Em ấy chỉ im lặng và thờ ơ nhìn tôi.

"Mày đã gây ra những chuyện này vì thế mày phải tìm cách để sửa chữa." Yu nói với tôi. Tôi quay lại nhìn anh trai mình trước khi nằm xuống bên cạnh nó.

Yu nói đúng và mẹ cũng đã nói đúng. Tôi đã sai, tôi là người đã gây ra chuyện này. Tôi đã đi tìm Mark của tôi. Tôi đã lừa dối Ploy. Tôi làm tổn thương Mark và tôi thật ngu ngốc khi khiến Mark quay bước rời xa tôi.

Mặc d�� đau đớn đến mức nào đi nữa, tôi nên tự mình sửa nó. Tôi càng phải khóc, để cảm thấy tốt hơn. Tôi phải quỳ xuống cầu xin, tôi phải làm cho em ấy quay lại nhìn tôi một lần nữa. Phải làm cho em ấy nhận ra, tôi yêu em ấy không kém gì em ấy yêu tôi.