Chapter 7 - Chương 7: Bị ép kết hôn

Lời của Doãn Tư Thần bình đạm không nghe ra ngữ điệu gợn sóng, lại mang vẻ uy nghiêm. Mọi người lập tức rời khỏi, để lại không gian riêng cho hai người cầm quyền tối cao của tập đoàn Doãn thị.

Doãn lão phu nhân ngẩng đầu nhìn cháu trai, đây là niềm kiêu hãnh cả đời của bà. Từ khi anh tiếp nhận vị trí tổng giám đốc đến nay đã điều hành tập đoàn Doãn thị trở nên thịnh vượng ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Tổng giá trị tài sản của tập đoàn Doãn thị đã tăng lên hơn hai mươi phần trăm, làm cho tập đoàn Doãn thị trở nên không có đối thủ. Nhưng điều khiến bà lo lắng vẫn là hôn sự của anh, vô số người vẫn đang đàm tiếu về việc chưa có người kế thừa đời thứ tư của Doãn gia.

Trước mặt người ngoài, anh là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, khí thế cường đại làm người khác phải sợ hãi. Nhưng đối mặt Doãn lão phu nhân, anh chỉ là một đứa cháu trai đứng trước bà nội của mình.

Vậy nên khi không có người khác ở đây, khí thế Doãn Tư Thần đột nhiên ôn hoà hơn rất nhiều: "Bà nội, sao bà lại đến đây?"

Doãn Tư Thần chờ những người khác lui đi rồi, mới nhẹ nhàng hỏi: "Nếu thân thể không thoải mái, sao không gọi bác sĩ đến biệt thự? Lại phải cất công tự đến bệnh viện như vậy!"

"Thằng nhóc này còn muốn nói lảng sang chuyện khác, đừng tưởng bà không biết!" Doãn lão phu nhân không che giấu được vẻ vui mừng, rạo rực nói: "Liên quan đến con cháu đời thứ tư của Doãn gia, chuyện quan trọng như vậy sao bà lại không tới?"

"Bà nội! Cái gì mà con cháu đời thứ tư! Có phải bà hiểu lầm gì không? Dina hiện tại chưa nghĩ đến việc kết hôn, sao lại có đời thứ tư?" Doãn Tư Thần lập tức trả lời, sống chết gì anh cũng không chịu thừa nhận mối quan hệ với người phụ nữ bên trong phòng bệnh kia.

Doãn lão phu nhân hung hăng duỗi tay cốc đầu Doãn Tư Thần một cái, nói: "Đừng giả bộ với bà nữa! Lâm Tiểu Nhã kia không biết tốt xấu, cứ đòi đeo đuổi sự nghiệp của cô ta như vậy, thì cứ để cô ta tự do đi. Con đường đường là chủ nhân tập đoàn Doãn thị, không lẽ sợ không tìm được người phụ nữ nguyện ý sinh con cho con sao?"

"Bà nội, không phải bà muốn để người phụ nữ bên trong sinh ra đứa bé chứ?" Dự cảm xấu của Doãn Tư Thần ngày càng mãnh liệt, anh nhịn không được khẽ cau mày, nói: "Không được, tuyệt đối không được!"

Ánh mắt Doãn lão phu nhân lạnh lùng: "Vậy con muốn chờ Lâm Tiểu Nhã kia? Tư Thần, vì con thích cô ta nên đã nhiều năm vậy bà đều không can thiệp. Nhưng con nhìn lại xem, cô ta đã trì hoãn bao nhiêu thời gian của con rồi? Đã nhiều năm vậy mà cô ta vẫn không chịu sinh con cho con? Doãn gia chúng ta thiếu tiền để cô ta phải lao đầu theo đuổi công việc sao? Hoặc nếu muốn làm người mẫu, thì sinh con xong vẫn có thể tiếp tục làm! Nhưng kết quả thì sao? Con năm nay đã hai mươi tám tuổi, còn phải chờ bao lâu nữa?"

"Nhưng, bà nội, bà không phải đã đồng ý với con rồi sao? Chỉ cần con ngồi vào vị trí tổng giám đốc, bà sẽ không can thiệp vào hôn sự của con!" Doãn Tư Thần có chút tức tối, đôi mắt mang theo một tia lửa giận.

"Nhưng con cũng đã hứa với bà nội, năm hai mươi tám tuổi thì con nhất định sẽ kết hôn!" Giọng nói Doãn lão phu nhân chậm rãi lạnh lùng, hiển nhiên cũng có chút tức giận: "Lâm Tiểu Nhã kia có cái gì tốt? Làm con phải đợi cô ta nhiều năm như vậy? Làm mất thời gian của con, không để lại một hứa hẹn kết quả gì, không thể giúp Doãn gia ta nối dõi tông đường, bà vì cái gì lại muốn một người phụ nữ như vậy làm cháu dâu?"

Hai người bên ngoài tranh cãi hơi lớn tiếng, Cố Hề Hề bên trong phòng mơ màng tỉnh lại, cô chậm rãi mở to mắt, trước mặt là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Trang hoàng thật tinh mỹ, mọi thứ rất xa hoa lộng lẫy.

Nơi này… là nơi nào?

Vừa rồi có người nhắc đến Tiểu Nhã?

Không lẽ mình bị bệnh đến mức xuất hiện ảo giác sao? Tiểu Nhã đang ở Milan, sao lại ở đây được?

Cố Hề Hề vừa muốn rời khỏi giường bệnh, lập tức nghe được tiếng gọi nhỏ vang lên bên ngoài: "Thiếu phu nhân tỉnh dậy rồi, mau đi chuẩn bị."

Giây tiếp theo, Cố Hề Hề thấy cửa phòng được mở ra, một quý bà lớn tuổi bước vào, dung nhan tinh xảo mỹ lệ, dù năm tháng có để lại những vết chân chim trên khuôn mặt bà, nhưng hoàn toàn không làm mất đi nét đẹp động lòng một thời. Bà ung dung bước đến, theo sau còn có một nhóm bác sĩ và y tá.

Cố Hề Hề ngây người sợ hãi, cô hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Cô nhớ rõ ràng mình ngất xỉu ở công ty, lúc cuộc họp sắp diễn ra!

Trời ơi, cô lại quên mất cuộc họp quan trọng như vậy!

Cố Hề vừa muốn rời khỏi giường, thì quý bà kia lập tức ngăn cản cô, đáy mắt bà tràn đầy sự vui sướng lẫn cảm giác hài lòng.

"Đừng nhúc nhích, để bà gọi bác sĩ kiểm tra lần nữa cho con." Quý bà mỉm cười với Cố Hề Hề: "Con giờ đã là đại công thần của Doãn gia, có chuyện gì cứ để người khác làm là được."

Cố Hề Hề mờ mịt nhìn đối phương: "Thật xin lỗi, con có thể hỏi một chút, người là… Con, con sao lại ở đây?"

Quý bà tức khắc cười, trả lời: "Bà là chủ tịch tập đoàn Doãn thị, bà nội của Doãn Tư Thần, con tên gì?"

"Cố Hề Hề, con tên Cố Hề Hề." Cô lập tức trả lời: "Chủ tịch, con… con không phải cố ý… Con thật sự không biết… Con, con sẽ về công ty làm việc liền, xin chủ tịch đừng đuổi con! Con nhất định không làm sai nữa!"

Ngón tay trỏ của Doãn lão phu nhân nhẹ nhàng đưa thẳng lên, ngụ ý bảo Cố Hề Hề không cần nói nữa.

Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn lão phu nhân, cô quả thật không hiểu ý tứ đối phương.

"Con cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, có bà ở đây, sẽ không có ai trong công ty dám đuổi con!"

Doãn lão phu nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hề Hề, đáy mắt lại hiện lên một ý hài lòng: "Chỉ cần con thuận lợi sinh ra đứa bé này, bà sẽ không bạc đãi con."

Doãn lão phu nhân nói xong liền xoay người rời đi, để lại Cố Hề Hề ngồi một chỗ ngây ngốc.

Sinh ra đứa bé này? Đứa bé nào chứ?