Bà Cố nhìn các món lễ vật toàn là đồ hiệu, vật phẩm đắt giá đang để đầy trên sàn nhà, nhếch miệng với vẻ mặt coi thường: "Đừng tưởng rằng mua những thứ này thì có thể khiến tôi bỏ qua vụ tai tiếng kia! Cô không biết xấu hổ, không ngại mất thể diện thì Cố gia cũng phải ngại mất mặt! Bên nhà chồng của Chân Chân ngày mai đến đây dạm hỏi, nếu cô và mẹ cô còn dám làm điều sơ suất thất thố, thì các người cút hết ra khỏi nhà cho tôi, đừng hòng ở lại Cố gia nữa!"
Cố Hề Hề không muốn đứng đây nghe những lời cay nghiệt của bà Cố, nhưng chuyện cần làm vẫn chưa xong, cô đành hít một hơi thật sâu bình tĩnh đáp: "Bà nội, lần này con về là muốn nói với mọi người về hôn sự của con, những món quà này là do cháu rể biếu cho nhà mình, người lúc nãy là trợ lý của anh ấy!"
Chỉ nhìn thấy Cố Hề Hề là đủ để khiến bà Cố tức giận, nhưng cũng một câu nói này đã dập tắt ngay cơn lửa giận của bà ta. Những món quà này có giá trị không hề nhỏ, lại còn có cả trợ lý riêng, một người như vậy khẳng định sang trọng quyền quý, hoàn toàn khác hẳn với Triệu Trạch Cương trước kia.
Đôi mắt bà Cố lập tức loé lên: "Thằng bé quả nhiên có lòng, nhưng bàn chuyện cưới hỏi thì phải là hai bên thông gia gặp nhau, không phải sao? Nếu chỉ mang quà đến đây rồi thôi thì nhà trai thật thiếu lễ phép!" Đáy mắt bà Cố vẫn chằm chằm nhìn vào các món quà đắt tiền trên sàn nhà.
"Là con muốn về báo trước với mọi người, không lâu nữa thì gia đình anh ấy sẽ tới nhà mình để nói chuyện!" Cố Hề Hề cúi đầu trả lời.
Cô em họ của Cố Hề Hề nãy giờ vẫn đứng một bên, lúc này mới nói xen vào: "Người đàn ông này hào phóng thật! Cố Hề Hề, chị đúng là có bản lĩnh, chớp mắt đã tìm được một ông chồng giàu có, không biết anh rể tương lai có phải là một ông chú hói đầu, hay là mũi tẹt xấu xí đây?"
"Khi họ tới, không phải cô chỉ cần ở nhà là có thể gặp được sao?" Cố Hề Hề lạnh nhạt đáp.
Dù Tiểu A ở bên ngoài, nhưng những chuyện xảy ra bên trong thì cậu đều nghe được rõ ràng, kể cả những lời châm chọc của Cố Chân Chân. Tất cả đều được báo lại tường tận cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần xem tin nhắn của Tiểu A, khoé mắt hẹp dài nheo lại làm người khác khó hiểu được suy nghĩ của anh. Anh lập tức lấy di động gọi cho Tiểu A để trực tiếp nghe cuộc trao đổi đang diễn ra.
Bên trong phòng khách, câu trả lời của Cố Hề Hề khiến Cố Chân Chân tức nghẹn.
"Bà nội, Cố Hề Hề kết hôn, con cũng muốn kết hôn! Vả lại, kết hôn cũng phải có trước có sau! Ngày mai hôn phu của con sẽ đến đây cầu thân rồi! Bà nội đã đồng ý với con sẽ cho con kết hôn trước mà! Của hồi môn trong nhà đã chuẩn bị con rồi, không thể đưa cho Cố Hề Hề được!" Cố Chân Chân xoay người lại ôm chầm lấy bà Cố nũng nịu, trong lòng lo sợ rằng của hồi môn dành cho cô ta sẽ bị Cố Hề Hề lấy mất.
Bà Cố xưa nay luôn thiên vị.
Nghe thấy Cố Chân Chân nói vậy, bà ta liền nhìn Cố Hề Hề nói:"Hề Hề, nhà chồng cô có tiền như vậy thì phần hồi môn này chẳng đáng là gì, cô làm chị thì không nên tranh giành với em gái, số hồi môn này là do chú thím của cô tích cóp dành dụm nhiều năm mới có được, còn ba mẹ cô chẳng làm được gì nên cô sẽ không có phần. Nếu có muốn của của hồi môn thì nói nhà trai đặt nhiều sính lễ đi."
Đáy lòng Cố Hề Hề nở một nụ cười lạnh lẽo, gương mặt cô vẫn lãnh đạm không chút biểu tình: "Con vốn dĩ không có ý tranh của hồi môn với Cố Chân Chân."
Đồ vật tài sản của Cố gia, dù là một hạt cát cô đều khinh thường!
"Vậy thì tốt. Ngày mai nhà chồng Chân Chân sẽ tới cầu hôn, cô cũng không có việc gì làm thì phụ giúp mẹ cô đi, chúng ta không thể thất lễ được, đây là một gia đình để gửi gắm." Bà Cố hài lòng nói: "Chân Chân từ nhỏ đến lớn không quen những công việc này, con bé sao có thể làm được! Cô làm chị thì phải giúp đỡ em gái mình."
Bà Cố chuẩn bị của hồi môn cho Cố Chân Chân, dĩ nhiên không dành một phần nào cho Cố Hề Hề, trong mắt bà ta thì một đứa tạp chủng nhặt được sao lại đủ tư cách nhận của hồi môn của bà? Bà ta không quan tâm người đàn ông sẽ lấy Cố Hề Hề là dẹt hay tròn, chỉ cần đưa đầy đủ sính lễ là được.
Trong lòng Cố Hề Hề cười lạnh, cô có thể từ chối không làm sao? Cô biết mỗi một người trong căn nhà này đều quỷ hút máu! Họ chỉ hận không thể áp bức cô và mẹ cho đến chết, còn nói gì đến tình thân.
Tiểu A truyền đạt lại hết sự việc xảy ra cho Doãn Tư Thần, anh lay nhẹ ly rượu đỏ trong tay, trầm thấp nói qua điện thoại: "Thân là thiếu phu nhân của Doãn gia sao có thể thua kém người khác? Căn dặn chuẩn bị đi, ngày mai nhất định phải thật phô trương!"
Ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng thì Cố Hề Hề và mẹ đã bị bà Cố kêu réo thức dậy quét sân, dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị cho việc đón khách.
Cố Hề Hề không nói gì, chỉ yên lặng rửa mặt rồi phụ mẹ làm việc nhà, những việc này nếu không có cô thì mẹ phải làm một mình. Trong nhà sẽ không có ai góp một tay giúp đỡ, dù cho hôm nay là nhà chồng Cố Chân Chân tới dạm hỏi thì chú thím không hề có ý dậy sớm chuẩn bị.
Nếu làm tốt mọi chuyện, đó chính là vinh quang của người khác. Nếu có gì không tốt, thì chính là trách nhiệm của mẹ Cố. Cố Hề Hề đã sớm nhận ra bản chất của từng người trong Cố gia, nếu không phải vì mẹ cô nhất quyết sống chết cũng phải ở lại, cô đã mang mẹ rời khỏi nơi địa ngục này từ lâu!
Cố Hề Hề vừa lau nhà xong thì nghe được tiếng pháo bên ngoài.
Đến cầu thân mà đốt pháo? Không lẽ sợ cả thế giới không biết sao?
Bà Cố từ trong phòng ba chân bốn cẳng chạy vọt ra, chỉ vào mặt Cố Hề Hề nói: "Cô còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau đi đón khách? Nếu làm ảnh hưởng hôn sự của Chân Chân thì cô cũng liệu cút khỏi nhà này cho tôi!"