Dù Cố Hề Hề không thích người đàn ông này, nhưng cô không thể phủ nhận anh rất tuấn tú, đến cả bộ dáng dùng cơm trông cũng thật đẹp mắt.
Người hầu bên cạnh đưa khăn tay cho Cố Hề Hề, cô nhận lấy lau tay rồi đưa lại cho đối phương. Người hầu dựa theo thói quen của Doãn Tư Thần, liên tiếp đưa khăn cho cô lau tay ba lần rồi mới kéo ghế để cô ngồi xuống.
Cố Hề Hề ngồi đối diện Doãn Tư Thần, cô do dự một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói: "Thật ra anh không cần phải đến đây."
Doãn Tư Thần lấy khăn lau miệng, phong thái điềm tĩnh ưu nhã trả lời: "Khi tôi quyết định kết hôn với em thì đây là việc tôi cần làm, đương nhiên chỉ là một nghĩa vụ mà thôi."
Cố Hề Hề hiển nhiên hiểu ý tứ của đối phương, cô cũng không phải làm ra vẻ nên im lặng tiếp tục ăn các món đầu bếp đã chuẩn bị.
Doãn Tư Thần liếc mắt nhìn trên bàn, khẩu khí lãnh đạm: "Em đã ăn ba miếng cá hồi rồi."
Đầu bếp nghe được, lập tức dọn dĩa cá hồi đi.
Cố Hề Hề thấy vậy liền dở khóc dở cười: "Tôi ăn gì cũng phải quản sao?"
"Tôi đương nhiên không quan tâm em ăn cái gì, nhưng đứa bé trong bụng em thì không thể mặc kệ được." Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn đầu bếp: "Đem cho cô ấy phần canh tẩm bổ."
Cố Hề Hề định mở miệng nói không cần thì di động của cô có tín hiệu vang lên, cô quay đầu sang nhìn thấy một dãy số, tức khắc trong đáy mắt thoáng qua sự bi thương đau lòng. Cô lấy di động lật úp lại để trên mặt bàn, tiếng chuông liền im bặt.
"Vì sao không nghe điện thoại?" Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần nheo lại, vẻ mặt dò xét.
Cố Hề Hề chỉ cúi đầu tiếp tục ăn: "Chỉ là một cuộc gọi không liên quan."
Một cuộc gọi không liên quan? Nếu đã không liên quan thì sao ánh mắt cô lại có vẻ đau lòng? Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, nhưng không nói gì cả.
Hai người chỉ an tĩnh dùng cơm.
Doãn Tư Thần rời khỏi bệnh viện ngay sau khi ăn cơm xong, chờ mọi người dọn dẹp bàn ăn và ra khỏi phòng, Cố Hề Hề lúc này mới cầm lấy di động mở ra xem, nãy giờ đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, Cố Hề Hề cảm thấy lòng mình rối bời. Từ ngày xảy ra sự cố tại khách sạn, cô không nhận bất kỳ cuộc gọi nào và cũng không trả lời tin nhắn của Triệu Trạch Cương.
Thái độ của cô đã rõ ràng như vậy, vì sao đối phương không chịu từ bỏ? Vì sao còn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cố chấp liên lạc với cô, là muốn kể cho cô nghe những chuyện bên nước ngoài sao?
Không lẽ đối phương không nghĩ rằng cô đã thay đổi?
Vì sao chứ?
Nếu Triệu Trạch Cương cũng im lặng thì thật tốt biết bao…? Như vậy có lẽ cô sẽ cảm thấy bớt tội lỗi hơn. Nhưng liên tiếp trong hai tháng qua, mỗi ngày Triệu Trạch Cương nếu không gọi thì đều sẽ gửi tin nhắn, mỗi lần nhìn cuộc gọi và tin nhắn từ Triệu Trạch Cương, cô đều thấy trái tim mình hung hăng đau nhói.
Đến bữa tối Doãn Tư Thần lại đến, nhóm đầu bếp vẫn chuẩn bị một bữa thịnh soạn như thường lệ.
Do tâm tình không tốt nên Cố Hề Hề không có khẩu vị ăn uống. Doãn Tư Thần nhìn thấy vậy liền hỏi: "Đồ ăn không hợp?"
Cố Hề Hề lắc đầu: "Không phải, tôi không thấy đói."
Chân mày Doãn Tư Thần khẽ cau lại, anh nhấc tay lên, lập tức có người hầu đưa đến một chén sứ nhỏ. Anh cầm muỗng múc tổ yến vào chén, chủ động đưa đến bên miệng Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề sửng sốt, cô ngàn vạn lần không ngờ anh có thể chủ động chăm sóc cô như vậy!
"Đứa bé này tuyệt đối không thể có sơ suất, ăn đi!" Lời nói lãnh đạm như một mệnh lệnh đã hoàn toàn phá vỡ ảo giác của cô.
Cố Hề Hề muốn từ chối, nhưng cô hiểu bản thân mình hiện tại không có quyền cự tuyệt, chỉ đành ngoan ngoãn há miệng ăn.
Tất cả người hầu, đầu bếp ở đây đều trố mắt kinh ngạc trước cảnh tượng này!
Tổng giám đốc của họ trước giờ là người không quan tâm phụ nữ! Bây giờ anh lại cẩn thận tự tay đút một người phụ nữ dùng canh tổ yến, đúng là chuyện kinh thiên động địa mà!
Thiếu phu nhân quả nhiên không giống với những người khác, tổng giám đốc đúng là rất quan tâm thiếu phu nhân.
Cố Hề Hề ăn được hai muỗng thì mặt đột nhiên tái mét, cô lấy tay bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Chỉ chốc lát sau, mọi người đã nghe tiếng xả nước trong nhà vệ sinh truyền ra.
Doãn Tư Thần hơi nhíu mày, chờ Cố Hề Hề trở lại mới nói: "Dù không muốn ăn cũng phải ăn, em không sợ bản thân bị đói thì tôi cũng phải lo lắng cho đời thứ tư của Doãn gia!"
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, cô biết anh không nói đùa, nên đành yên lặng cầm chén tổ yến lên nuốt một ngụm trôi hết vào bụng, mặc cho cảm giác khó chịu cứ trào lên.
Đây là món gì vậy, khó ăn quá! Thật không hiểu được những người giàu có, sao họ có thể bỏ tiền để ăn những món như vậy, mà lại ăn ngon lành mới kỳ lạ!
Nhìn thấy Cố Hề Hề ngoan ngoãn ăn hết chén tổ yến, Doãn Tư Thần mới nở nụ cười hài lòng.
Các đầu bếp và người hầu trong phòng tròn mắt nhìn nhau, họ nhịn không được dụi mắt mấy cái.
Trời ạ, không nhìn lầm chứ, tổng giám đốc cười! Anh vậy mà thật sự cười!
Nhiều ngày liên tiếp sau đó, Doãn Tư Thần vẫn đều đặn đến bệnh viện dùng cơm với Cố Hề Hề, sau đó cô mới biết được đây là lệnh của Doãn chủ tịch.
Cố Hề Hề nở nụ cười tự giễu, cũng đúng, cô và Doãn Tư Thần chỉ là trời xui đất khiến mà phải ở cạnh nhau, giữa đôi bên vốn không có tình cảm, anh sao có thể nguyện ý đến đây ăn cơm với cô?
Huống chi trước mặt anh cô lại nôn mửa khi ngửi được mùi thức ăn, thử hỏi sao anh lại không khó chịu?