Cố Tĩnh Trạch nói: "Nước miếng của em nhiễu trên quần áo kìa."
Lâm Triệt cười hì hì xoa xoa khoé miệng: "Đầu có nước miếng đâu!"
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn cô: "Em có thể giống con gái một chút không?"
Lâm Triệt ngẩng đầu, mắt long lanh: "Tôi có chỗ nào không giống con gái chứ!"
Cố Tĩnh Trạch châm biếm nói: "Lại làm bộ mặt nịnh nọt tham tiền..."
Lâm Triệt hừ một tiếng, không sao, anh chế gì thì mặc kệ anh, cô vẫn một vẻ mặt hí hửng lấy tay vỗ vỗ vào chiếc váy mới: "Anh làm sao vậy, trước mặt người khác phải giả vờ thì thôi, không lẽ trước mặt anh tôi cũng phải giả vờ đoan trang? Chẳng lẽ nếu tôi làm bộ thẹn thùng một chút, điềm đạm đáng yêu một chút, thanh cao một chút thì anh sẽ yêu tôi sao?"
Dứt lời, cô liền chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch lần nữa vô ngữ, chỉ trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Có lẽ cô luôn chân chất như vậy cũng là một điều hay.
Lâm Triệt nói xong thì tung tăng đi vào phòng tắm, cô nôn nóng muốn mặc thử chiếc váy mới này.
Thời điểm bước ra, một thân lễ phục vàng nhạt, phong thái tươi mát thoát tục, như toả sáng. Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch sáng ngời, anh cảm thấy cô bây giờ và thường ngày đúng là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Lâm Triệt bước chân thong thả đung đưa cùng làn váy hoa, gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, mỉm cười hỏi: "Đẹp không?"
Cố Tĩnh Trạch hơi ngập ngừng một chút: "Cũng được."
Lâm Triệt nghe xong liền đáp: "Dù sao cũng không sang trọng bằng quần áo của anh!"
Nói xong, cô lại vui vẻ quay lại ngồi trên xe lăn.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dạng của cô nàng này quá vô tâm, anh là đang khen cô, vậy mà không nhận ra sao? Chỉ số thông minh thật là thấp đến đáng thương mà...
Anh mau chóng đẩy cô trên xe lăn rời khỏi khách sạn, trên đường đi Lâm Triệt nhìn quanh rồi nói: "Khách sạn này đẹp quá, nhất định rất mắc đúng không?"
Cố Tĩnh Trạch không nhìn đến cô, nhàn nhạt trả lời: "Khách sạn này thuộc sở hữu của Cố thị, không tốn tiền."
Lâm Triệt lúc này mới phản ứng lại, vội quay đầu nhìn ở sảnh chính có gắn các ngôi sao, liền hỏi: "Là năm sao?"
"Bảy sao." Cố Tĩnh Trạch trả lời: "Tất cả các khách sạn của Cố thị đều là khách sạn tiêu chuẩn bảy sao."
Lâm Triệt tức thì cảm thấy hối hận vì đã rời khỏi sớm như vậy: "Ai nha, anh đó, nếu nói sớm một chút thì tôi sẽ ở lại nghỉ ngơi trong một khách sạn xa hoa như vậy rồi, ở một chút đâu có sao, dù gì cũng không tốn tiền mà."
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nếu em muốn thì có thể quay lại."
Lâm Triệt đương nhiên chỉ nói vậy, cô liền ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Vậy anh có quay lại không?"
"Tôi không quen ở khách sạn, không an toàn." Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt đáp.
"Ai da, sao có thể, tôi nhớ rõ lần đầu tôi gặp anh, không phải anh ở khách sạn sao?"
Nếu anh không ở khách sạn thì sao lại trúng dược do cô hạ được, gương mặt Cố Tĩnh Trạch cứng đờ, hờ hững nhìn cô một cái. Đúng vậy, bởi vì ai mà giờ anh lại thấy khách sạn là nơi không an toàn?
"Ừ, từ đó về sau thì tôi không ở khách sạn nữa." Anh liếc mắt nhìn cô rồi trả lời.
"..." Lâm Triệt cười gượng mếu máo.
Thì ra nguyên nhân là cô...
Lâm Triệt xấu hổ tức khắc cười trừ rồi nói lảng sang chuyện khác: "À cái đó, giờ anh và tôi cùng ở khách sạn, sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ở nhà là ở nhà, còn khách sạn sẽ có một cảm giác mới lạ thú vị!" Nói xong, cô còn nghiêng người về phía anh.
Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Có nhà thì ở khách sạn làm gì?"
Lâm Triệt ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Anh không biết là vợ chồng lâu ngày cần phải hâm nóng tình cảm à, khách sạn là nơi mơ màng dễ dàng dâng trào tình cảm mãnh liệt đó!"
Cố Tĩnh Trạch nhìn đôi môi hồng hồng của cô đang liến thoắng không ngừng, ánh mắt lại ý vị đùa cợt, khẩu khí ám chỉ đủ thứ linh tinh, đúng là làm lòng người ngứa ngáy.
Ánh mắt anh không thể rời khỏi ngực của cô, cố áo hơi hơi xẻ sâu, phần mềm mại bên trong hơi nhô lên một chút, dù không quá hở hang nhưng có thể làm người ta cảm thấy được một sự nữ tính nhu mì.
Cô không biết là tình cảnh này rất dễ dẫn đến hành động phạm tội sao?
Anh nhíu mày, đẩy Lâm Triệt ra: "Không đi!"
"Ai nha, vậy ở trong xe ô tô cũng được đó, trong xe càng hưng phấn hơn, không gian chật hẹp, bên ngoài thì người đi qua đi lại, cảm giác lúc nào cũng có thể bị phát hiện càng kích thích hơn..."
"..." Cố Tĩnh Trạch thật sự muốn bổ đầu cô gái này ra xem bên trong não của cô chứa cái gì.
Tuy nhiên, dù anh khó chịu cỡ nào thì chỉ cần đôi mắt chớp chớp của cô đã làm anh cảm thấy đầu lưỡi mình khô nóng.
Tài xế ở đâu trước thấy ánh mắt hai người đang nhìn nhau giống như muốn rực lửa, liền vô ngữ, hai vợ chồng nhà này rốt cuộc đang tính làm gì vậy trời?
Đừng nói là muốn ở ngay đây... tài xế còn đang ở đây mà, vẫn còn người khác sờ sờ ngay đây mà... Nhưng, dù cặp vợ chồng này muốn làm gì thì một tài xế được đào tạo bài bản cũng phải biết trật tự im lặng. Chỉ là, tài xế rất rất không muốn nhìn thấy...
Cũng may, Cố Tĩnh Trạch lần nữa duỗi tay đẩy Lâm Triệt ra, không để cô đến quá gần anh.
Lâm Triệt cười nói: "Ai da, Cố Tĩnh Trạch, sao mặt anh lại đỏ vậy?"
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch u ám, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, điệu bộ muốn bảo cô im đi.
Lâm Triệt cười hì hì nói: "Whoaaa, anh đang mắc cỡ sao? Cố Tĩnh Trạch, không ngờ anh lại ngây thơ tới vậy!"
"Câm miệng!" Anh lạnh lùng trả lời.
"Có phải anh và Mạc tiểu thư chưa từng tới bước này?" Vừa nói thì cô vừa lôi kéo cánh tay của anh.
Mặt Cố Tĩnh Trạch sa sầm đen thui: "Em cho rằng ai cũng giống như em, không biết xấu hổ sao?"
Lâm Triệt bĩu môi, thôi được, trong lòng người đàn ông này thì Mạc tiểu thư là tốt nhất, trong sáng nhất, thánh thiện nhất mà.
Nghĩ tới Mạc Huệ Linh, sắc mặt anh càng tệ hơn.
Lâm Triệt thấy vậy liền vỗ vỗ vai anh: "Được rồi, đừng tức giận, tôi giỡn thôi mà."
Cô thở dài nói: "Tôi biết, anh và Mạc tiểu thư cũng rất khổ, rõ ràng yêu nhau mà không thể ở bên nhau, rõ ràng là người thương ở ngay trước mắt mình mà không thể ôm vào lòng, ôi, đúng là đau lòng mà... Nghĩ lại tôi cũng rất đồng cảm với Mạc tiểu thư, chắc hắn mỗi ngày cô ấy đều rất mong chờ anh."
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy lời này thì gương mặt càng trầm xuống.
Lâm Triệt không phát hiện ra biểu tình của anh, vẫn tiếp tục nói: "Anh cũng vậy nữa, nếu không có gì bận bịu thì ở bên cạnh Mạc tiểu thư nhiều hơn một chút, đừng có chạy đi tìm tôi, thời gian này anh hoàn toàn có thể ở bên cô ấy ăn những bữa tối lãng man dưới nen, hay làm gi do dại loai như vậy"
Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh nhìn cô: "Em đúng thật là biết nghĩ cho người khác."
Có nên tặng cho cô danh hiệu bà vợ mẫu mực của năm không, khi cô đang động viên chồng mình dành thời gian cho người phụ nữ khác?
"Đương nhiên, chúng ta sống chung với nhau, tôi phải có nghĩa vụ chia sẻ ưu sầu với anh chứ! Không sao cả, sau này nếu trong lòng không vui, anh đều có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp anh giải toả phiền não, vậy thì anh mới không dùng cái mặt đưa đám mà nhìn tôi mỗi ngày, sau đó dĩ nhiên tôi cũng vui vẻ hơn, đây không phải là thuận cả đôi đường sao?"
"Không cần, nếu tôi có khúc mắc trong lòng cần người nói chuyện thì đã có bác sĩ tâm lý." Cố Tĩnh Trạch hờ hững đáp.
"Ai nha, gặp bác sĩ tâm lý sẽ tốn tiền đó, còn tôi đằng nào cũng xài tiền của anh rồi, nên giờ nhất định không lấy nữa, không sao, anh có thể xem tôi là bác sĩ cũng được!"
Cố Tĩnh Trạch: "..."
Lâm Triệt hào hứng nói tiếp: "Thật mà, à đúng rồi, vị bác sĩ Trần kia, có phải tốn rất nhiều tiền mới mời được anh ta làm bác sĩ riêng không?" Cô nghĩ một người giỏi như vậy, thì lương một tháng chắc cũng mấy chục ngàn, chưa nói đến Cố Tĩnh Trạch lại là người rất hào phóng.
Cố Tĩnh Trạch chậm rãi đáp: "Ba mươi triệu một năm."
"..." Lâm Triệt nhất thời choáng váng vô ngữ, rồi thỏ thẻ nói: "Chồng thân yêu này, anh thật sự có thể mời tôi làm bác sĩ mà, thật đó, tôi không đòi lương cao như vậy, lại có thể gọi lúc nào cũng có mặt, tuyệt đối bảo mật và an toàn, chúng ta còn là vợ chồng nữa, phù sa không chảy ruộng ngoài (*)!"
(*) Phù sa không chảy ruộng ngoài: những thứ tốt không nên để người ngoài hưởng.