Chereads / Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y / Chapter 50 - Chap 50: Vừa Gặp Đã Yêu

Chapter 50 - Chap 50: Vừa Gặp Đã Yêu

Lâm Triệt nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cảm thấy anh có lẽ thật sự không vui vì chuyện này nên mới tức giận đến vậy. Cô lấy di động ra, nhìn nhìn, còn đang lưỡng lự...

Cố Tĩnh Trạch lúc này chẳng bận tâm đến chuyện lịch sự hay không, lập tức đoạt lấy di động của cô.

"Này, anh làm gì vậy?!" Lâm Triệt thấy anh vô duyên vô cớ cướp lấy di động của mình thì liền hét toáng lên. Cô lập tức đứng dậy chạy qua nói: "Tôi không có lưu số điện thoại của anh ta, chúng tôi chỉ dùng wechat để nói chuyện thôi!"

Nhanh tay lấy lại di động, cô mở ứng dụng wechat rồi nói: "Tôi sẽ tự mình nhắn tin!"

Nói xong cô suy nghĩ một chút rồi nhắn tin: "Cố Tĩnh Dư, tôi cảm thấy nói dối mọi người là chuyện không nên, bài đăng weibo của anh thật sự làm mọi người hiểu lầm, người hâm mộ của anh đều nghĩ rằng anh và tôi đang yêu nhau, nhưng chuyện không phải vậy, tôi nghĩ anh nên lên tiếng phủ nhận đi."

Cố Tĩnh Trạch cau mày, nhìn cô hí hoáy bấm tới bấm lui, rồi lại xoá, rồi lại bấm, cứ do dự mãi không soạn xong được một tin nhắn hoàn chỉnh. Rốt cuộc anh đã không còn kiên nhẫn, liền đoạt lấy di động của cô.

"Này, anh lại làm gì nữa vậy!" Cô nhíu mày khó chịu.

"Như vậy mà là cự tuyệt? Rõ ràng là đang thương lượng thì đúng hơn!" Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc nhìn cô một cái.

"Chuyện này..." Lâm Triệt cũng không nghĩ mình đủ cường ngạnh để dám đắc tội Cố Tĩnh Dư, nếu vậy thì những ngày sau này của cô hẳn sẽ rất chật vật.

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Để tôi nhắn tin thay em."

"Anh..." Lâm Triệt theo bản năng cảm thấy người đàn ông này nhất định không nói lời gì hay ho, liền chạy đến giật lại di động.

Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên, giơ cao di động, vóc dáng của anh rất cao nên Lâm Triệt không thể với tới được.

Cố Tĩnh Trạch thản nhiên đứng đó, ngón tay lia nhanh trên màn đã soạn xong tin nhắn: "Cố Tĩnh Dư, thật ra tôi đã kết hôn, tôi rất yêu chồng mình, anh làm vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với anh ấy. Cho nên mong anh đừng phát biểu những lời khiến dư luận hiểu lầm, đối với cả tôi và anh đều không tốt."

Lâm Triệt nhón chân muốn nhìn xem anh bấm cái gì, nhưng quá mơ hồ nên chỉ có nhìn thấp thoáng không rõ ràng.Cô bắt đầu nóng nảy, nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh trả di động cho tôi! Tôi sẽ tự nhắn tin, không cần anh giúp!"

Cố Tĩnh Trạch căn bản không nghe Lâm Triệt nói gì, anh tiếp tục bấm nút gửi tin nhắn, ngay sau đó lập tức có tin trả lời của Cố Tĩnh Dư: "Em không phải vì trốn tránh tôi mà nói dối mình đã kết hôn chứ?"

Khoé môi của Cố Tĩnh Trạch nhếch lên, soạn tiếp một tin nhắn khác: "Muốn tôi đưa cho anh giấy hôn thú sao? Tôi thật sự đã kết hôn, hơn nữa anh còn dây dưa như vậy làm tôi thấy thật phản cảm!"

Cố Tĩnh Dư liền trả lời tin nhắn: "Như thế nào lại phản cảm, tôi có chỗ nào không tốt làm em chán ghét? Trước đây em không phải nói tôi là bậc tiền bối mà em tôn kính sao?"

Cô ấy đã nói như vậy với Cố Tĩnh Dư? Suy nghĩ này làm trong lòng Cố Tĩnh Trạch buồn bực, lập tức trả lời tin nhắn: "Những lời đó đều là thuận miệng xã giao, tôi nghĩ anh cũng tự hiểu. Anh quả thật không nên dây dưa với tôi, thật ra anh cũng đâu có thích tôi, đúng không?"

Cố Tĩnh Dư vẫn lập tức trả lời: "Nếu nói vậy, tôi đúng là rất thích em!"

"..." Cố Tĩnh Trạch thiếu chút nữa là trào máu.

Cái thằng nhóc Cố Tĩnh Dư này, thật là muốn chọc anh mày tức chết mà!

Cố Tĩnh Trạch nói thẳng: "Thật xin lỗi, mẫu người tôi thích không phải anh, mà là người trưởng thành trầm ổn như chồng tôi vậy, luôn cho tôi cảm giác an toàn, lần đầu gặp anh ấy thì tôi vừa gặp đã yêu, nếu không thì tôi đã không lấy anh ấy làm chồng! Ngoài anh ấy ra thì tôi không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào khác, đặc biệt là kiểu trai tơ như anh!"

Anh vừa nhấn gửi tin nhắn này đi, thì phía sau Lâm Triệt đã bò lên bàn, hay tay cô túm lấy ôm cổ anh, nhảy lên lưng anh ôm chặt, vươn tay đoạt lấy di động.

"Cố Tĩnh Trạch, anh trả di động cho tôi!" Cô kêu to, tay nắm chặt lấy cánh tay đang cầm di động của anh.

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy câu chuyện vẫn chưa xong, anh vẫn tò mò muốn biết Cố Tĩnh Dư sẽ trả lời như thế nào.

Lâm Triệt thật sự nóng nảy, thậm chí cô còn nhe răng cắn vào tay anh!

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày đau xót... Cô nhóc ngu ngốc này, vậy mà cắn thật!

Anh kêu một tiếng rồi buông lỏng tay, di động liền rơi xuống đất.

Lâm Triệt hét lớn: "Cố Tĩnh Trạch, tôi liều mạng với anh!" Cố Tĩnh Trạch cảm thấy cô sắp ngã, lại nghĩ đến chân cô vừa bị thương nên nhanh tay kéo chân cô lên. Chỉ mới thoát khỏi xe lăn một thời gian ngắn, còn phải giữ gìn cần thận nếu không sẽ để lại sẹo.

Anh lấy tay vịn chân cô lại, cõng cô trên vai, không cho cô cử động: "Em cẩn thận một chút đi, nếu ngã xuống thì làm sao?"

Lâm Triệt quay đầu qua trái qua phải nhìn quanh tìm di động của mình, còn tâm trí đâu quan tâm anh đang nói gì. Cô cựa quậy trên lưng anh, vô tình không biết ngực của mình nãy giờ vẫn cọ xát vào tấm lưng của anh, làm anh cảm nhận rất rõ ràng sự mềm mại no đủ đang đè ép trên người mình.

Cảm giác rõ ràng đến vậy...

"Đừng nhúc nhích nữa! Em yên đi!" Cố Tĩnh Trạch thấy người mình rất nóng, thân thể anh đã căng chật lên rồi.

"Không cần, tôi không cần! Cố Tĩnh Trạch, anh dựa vào cái gì mà cướp di động của tôi? Còn ném di động của tôi xuống đất nữa, anh... đền di động cho tôi đi!" Cô nói xong tức giận lấy tay ôm cổ anh. Vừa ôm thì cảm nhận được thân thể của anh đang run lên, lúc này cô mới bình tỉnh phát hiện điều không bình thường...

Anh đang cõng cô, đáng lẽ tay anh sẽ vịn ngay chân cô, nhưng vì cô giãy giụa liên hồi mà phần tay của anh lại đang nâng cặp mông tròn trịa kia, bàn tay to hữu lực, cánh tay càng có vẻ căng chặt, ngực của cô đang cọ xát vào lưng anh, da mặt mịn màng của cô đang cọ vào mặt anh, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vành tai của anh, cảm nhận được hơi thở nam tính..

Cô lập tức buông tay, khẽ đằng hắng, cô cũng đâu có cố ý...

Cố Tĩnh Trạch cũng buông cô ra.

Lâm Triệt đứng trên mặt đất, gương mặt xấu hố không dám nhìn anh.

Cố Tĩnh Trạch thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tim đập mạnh dồn dập cuối cùng cũng đã dịu lại, anh nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt, nhất thời đúng là muốn bóp chết cô...

Lâm Triệt cũng cảm thấy ngượng ngùng, tựa như hơi ấm trên thân thể của anh vẫn còn lưu lại, hơi ấm của đàn ông đúng là rất khác biệt so với nữ giới, có thể lưu lại rất lâu...

Lúc này cô mới chợt nhớ đến di động của mình, vội vàng lui hui đi tìm và nhặt lên, màn hình bị rơi nên nứt một mảng. Cô bực bội gắt gỏng: "Cố Tĩnh Trạch, anh đền cho tôi đi!"

Cố Tĩnh Trạch hững hờ nhìn, hừ một tiếng, mắt liếc về màn hình di động của Lâm Triệt.

Cô mở wechat ra, quả nhiên có tin nhắn trả lời của Cố Tĩnh Dư: "Thật xin lỗi, tôi không biết đã làm phiền em như vậy, về sau sẽ không quấy rầy em nữa."

Phía dưới còn một tin nhắn khác: "Còn nữa, tôi không phải trai tơ."

"..." Lâm Triệt thật muốn khóc mà.

Cô lấy tay vuốt màn hình kéo lên xem những tin nhắn trước, nhìn thấy những tin Cố Tĩnh Trạch thay cô nhắn, lập tức quay đầu lại mắng: "Cố Tĩnh Trạch, anh không biết xấu hổ! Ai đối với anh vừa gặp đã yêu chứ?!"

"Nếu không sao em lại hạ dược tôi? Không phải vì muốn lên giường của tôi sao?"

"..." Lâm Triệt không còn lời gì đế nói...

Cô cảm thấy vậy là cô đã đắc tội Cố Tĩnh Dư rồi, về sau cô nên làm như thế nào ở đoàn phim? Cố Tĩnh Dư có ảnh hưởng rất lớn, ngộ nhỡ anh không vui mà trả đũa cô, thì ngày tháng sau này hẳn là cơm không lành, canh không ngọt?