Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu nhìn lên thấy Mạc Huệ Linh nằm trên ghế, tư thế ái muội. Nhìn thoáng qua thì anh cũng không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao rốt cuộc hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đối với nhau đều quá quen thuộc.
Chỉ là lúc này bỗng nhiên thấy ngực Mạc Huệ Linh lại phồng lên, dù cô ta đang nằm nhưng phần ngực lại cao vút như hai quả đồi núi, thoạt nhìn rất lớn nhưng lại không được tự nhiên.
Trước đây anh không bao giờ chú ý, nhưng tự nhiên lúc này lại nhớ tới lời Lâm Triệt nói.
("Ngực giả là sẽ nhìn ra ngay, khi nằm xuống mà không bị tản ra hai bên nhưng vẫn thẳng đứng lên, thì chắc chắn là phẫu thuật thẩm mỹ!")
Chặng lẽ Mạc Huệ Linh đã làm phẫu thuật ngực? Nhưng anh lại nhớ cô ta chưa từng nói với anh bao giờ... Kỳ thật Cố Tĩnh Trạch cũng không phản cảm với việc phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ cần cô ta thích thì anh đều không phản đối.
Dù sao thì theo đuổi cái đẹp cũng là thiên tính tự nhiên của con người. Chỉ là vì sao anh chưa bao giờ nghe Mạc Huệ Linh nhắc đến?
Anh nhìn Mạc Huệ Linh, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Huệ Linh, em đi phẫu thuật thẩm mỹ lúc nào vậy?"
Mạc Huệ Linh bỗng dưng ngồi dậy, ánh mắt mất tự nhiên nhìn ngực của mình, còn vôn, thức sờ sờ cằm của chính mình, quả nhiên là cô ta đã để dao kéo đụng vào không ít bộ phận trên cơ thể. Xu thế thời đại này thì đi phẫu thuật thẩm mỹ là điều bình thường, nhưng cô ta đương nhiên không muốn Cố Tĩnh Trạch biết. Mỗi lần đi đại tu bộ phận nào đó thì đều là lén lút, lấy cớ đi nước ngoài một thời gian, sau khi mọi thứ ổn thoả mới trở về.
Một người đàn ông bận rộn như Cố Tĩnh Trạch thì hiến nhiên không quá để tâm những việc này, cho nên đến nay anh chưa từng thắc mắc, hôm nay sao lại... "Em... em không có, sao anh lại hỏi vậy?" Mạc Huệ Linh ấp úng.
Cố Tĩnh Trạch liếc mắc một cái, cũng cảm thấy câu hỏi của mình không được lịch sự nên liền xoay mặt đi: "Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Cô ta cúi đầu lần nữa nhìn ngực của mình, rõ ràng là làm rất tự nhiên, y như thật, vì cô ta đã chọn lựa trung tâm uy tín nhất, dùng những phương pháp tối tân nhất, bác sĩ nổi tiếng nhất, đôi gò bồng đảo cúp C này đã tiêu tốn không ít tiền của cô ta rồi! Cảm
giác được Cố Tĩnh Trạch sẽ không thể nhận ra, cô ta cười nói: "Thân thể em là đẹp tự nhiên, chưa từng đụng dao kéo, anh thấy em quá hoàn mỹ nên mới hiểu lầm sao?"
Cố Tĩnh Trạch cũng không trả lời, chỉ cười cười: "Đúng dáng của em rất đẹp"
Mạc Huệ Linh tiếp tục nói: "Đương nhiên, thường ngày em luôn để ý rèn luyện thân thể, thường xuyên tập yoga, hơn nữa cũng biết chăm sóc cho làn da, nhờ vậy mà da em rất đẹp, còn cả dáng người hoàn mỹ này nữa! Hồi trẻ mẹ em là một mỹ nhân, mọi người đều nói em giống mẹ, anh cũng thấy em xinh đẹp đúng không?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt của cô ta, cười cười: "Đúng, em rất xinh đẹp."
Chỉ là, anh nhìn gương mặt cô ta có chút kỳ quái, nếu cô ta quả thật giống mẹ thì phải là mắt một mí chứ không thể có đôi mắt to như vậy, hơn nữa, dù có là mắt hai mí cũng không rộng đến thế. Mấu chốt nữa chính là cằm quá nhọn, trong khi Mạc phu nhân lại có khuôn mặt tròn.
Cố Tĩnh Trạch nhìn làn da của Mạc Huệ Linh, cảm thấy làn da cũng không tệ, chỉ là... làn da của Lâm Triệt càng trắng nõn mịn màng hơn nữa! Không biết vì sao anh lại tự nhiên nhớ tới Lâm Triệt, làn da trắng sứ tinh xảo, có lẽ rất nhiều phụ nữ đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể có được làn da đẹp đến vậy.
Nhờ làn da trắng đó nên dù trang phục của cô mặc rất bình thường, nhưng trông cô lúc nào cũng như một con búp bê sứ xinh xắn.
"Tĩnh Trạch, em đang nói chuyện với anh, anh nghĩ gì vậy?" Mạc Huệ Linh lớn tiếng gọi, giọng bất mãn.
Cố Tĩnh Trạch khôi phục tinh thần, liền nói: "Không có gì, tôi chỉ suy nghĩ kỳ thật em không cần phải hà khắc với bản thân, tôi thích em không phải vì em gầy hay có dáng người thế nào, là bởi vì dù em ra sao thì đều đẹp."
Anh nhớ rất rõ, khi còn nhỏ thì cô ta mặc một đồ công chúa nhỏ xíu, lảo đảo chạy đến trước mặt anh, nhìn anh nói: "Anh Tĩnh Trạch, không ai chơi với anh sao, em sẽ chơi với anh!"
Từ thời điểm đó, anh cảm thấy mình nhất định sẽ đối xử tốt với cô bé này.
Chỉ là lúc này nhìn Mạc Huệ Linh, anh cảm thấy Lâm Triệt nói không sai, ngực của Mạc Huệ Linh đúng là đã phẫu thuật thẫm mỹ, nhưng cô ta lại không chịu thừa nhận, còn nói dối nhiều đến vậy.
Cố Tĩnh Trạch hiểu là người thì ai cũng thích mình đẹp, cô ta không muốn nói có lẽ là vì trong lòng thật sự hy vọng vẻ đẹp thân thể của mình là tự nhiên, anh cũng không so đo từng khiếm khuyết trên cơ thể người khác.
Điều anh để ý là Mạc Huệ Linh đã nói dối, nhưng anh vẫn không vạch trần, anh nghĩ có lẽ đối phương cũng có lý do của riêng mình. Anh cười cười không nói gì, đã đốt lò sưởi xong xuôi, vì thời tiết không lạnh nên cũng không cần nhiều củi, chẳng qua chỉ để hưởng thụ cảm giác ấm cúng mà thôi.
Hai người ngồi lên ghế sofa, Cố Tĩnh Trạch lấy điều khiển từ xa mở tivi, vừa định chuyển kênh để xem một bộ phim thì bản tin nóng đã đập vào mắt anh.
"Hư hư thực thực chuyện minh tinh Cố Tĩnh Dư thừa nhận tình yêu, sau đó đoàn phim cũng không có bất kỳ bình luận gì, việc thăm dò tin từ ban quản lý càng thêm khó khăn. Trước đây Cố Tĩnh Dư chưa từng có tin đồn tình yêu với bất kỳ nữ diễn viên nào, cho nên lần này mọi người đều rất quan tâm!"
Màn hình tivi lướt qua hình ảnh Cố Tĩnh Dư và Lâm Triệt đứng cạnh bên nhau, nhìn thật chói mắt!
Mạc Huệ Linh dĩ nhiên nhận ra Cố Tĩnh Dư: "Ô, Tĩnh Dư và Lâm Triệt đang ở bên nhau sao?"
Bốn chữ 'đang ở bên nhau' này càng làm gương mặt Cố Tĩnh Trạch sa sầm đen thui.
Mạc Huệ Linh nhận ra anh đang tức giận, càng cố tình thêm dầu vào lửa: "Lâm Triệt này cũng thật thiếu kiềm chế, cô ta sao có thể cùng em chồng của mình làm loạn như vậy, thật không biết xấu hổ!"
Cố Tĩnh Trạch lãnh đạm nói: "Chuyện này không liên quan đến Lâm Triệt."
Mạc Huệ Linh nghe vậy thì liền nói: "Không có lửa sao có khói, sao lại không liên quan?"
"Tôi tin tưởng Lâm Triệt không phải người như vậy!" Gương mặt Cố Tĩnh Trạch cực kỳ nghiêm túc.
Mạc Huệ Linh hừ lạnh, cười mỉa mai: "Anh tin tưởng cô ta? Anh cũng thật ngây thơ rồi, cô ta là người không có giáo dưỡng, em đã thấy nhiều phụ nữ như vậy, chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng dám làm, huống chi là sống trong giới giải trí?"
"Đủ rồi!" Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên.
Mạc Huệ Linh liền sửng sốt.
Ngay sau đó, cô ta liền uỷ khuất phẫn hận nhìn Cố Tĩnh Trạch, đáy mắt bắt đầu nức nở: "Anh lớn tiếng với em? Cố Tĩnh Trạch, anh vì người phụ nữ này mà lớn tiếng với em?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh: "Tôi không phải vì cô ấy mà lớn tiếng với em, Tĩnh Dư cũng là người làm việc trong giới giải trí nhưng cậu ấy không phải người như vậy, cả Lâm Triệt cũng không phải loại người đó. Chuyện này nhất định có hiểu lầm!"
Cố Tĩnh Trạch đứng lên, không hề có ý định nán lại, cầm lấy áo khoác: "Tôi phải về xử lý chuyện này!"
"Anh muốn đi sao?" Mạc Huệ Linh ảm đạm nói: "Anh đã nói sẽ ở đây với em..."
Cố Tĩnh Trạch nói: "Huệ Linh, nếu tin này để gia đình tôi biết được thì nhất định sẽ phiền phức, tôi phải mau chóng giải quyết."
Mạc Huệ Linh cắn răng tức giận, nhưng ngẫm lại cũng đúng, chỉ đành buồn bực dậm chân hậm hực: "Em mặc kệ, lần sau anh phải bù đắp cho em, phải vất vả lắm mới có thời gian để chúng ta ở bên nhau, anh lại phải đi như vậy!"
Cố Tĩnh Trạch thở dài, anh không có tâm tình gì nói tới vấn đề này, chỉ cười cười trả lời cho có lệ: "Được, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho em."
Mạc Huệ Linh lúc này mới miễn cưỡng cười cười, trong lòng lại tức giận chỉ muốn đem Lâm Triệt băm thành trăm mảnh.