Chapter 42 - Chap 42: Em Là Vợ Tôi

Lâm Triệt sửng sốt ngước mắt nhìn Lâm Hữu Tài, ánh mắt ông ta rõ ràng thay đổi một trời một vực, ông ta đây là có ý tứ gì? Thái độ lại quay ngoắt như vậy?

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn Lâm Triệt, không quan tâm đến bất kỳ ai, nói: "Chúng tôi chỉ vừa chính thức qua lại chưa bao lâu nên không có thời gian về nhà gặp gia đình cô ấy."

"Được được, lúc nào cũng hoan nghênh cả, đến nhà sớm một chút vẫn tốt hơn." Lâm Hữu Tài cười ha hả nói: "Lâm Triệt, con bé này thật là, mọi người cũng vì nó mà khổ tâm, nó còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện đời, về sau thì nó sẽ hiểu gia đình cũng vì muốn tốt cho nó mà thôi. Còn bây giờ thì con bé phải nhờ cậu chăm sóc."

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Triệt, làm cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt đáp: "Lâm Triệt là cô gái đơn thuần, đáng yêu và xinh đẹp nhất tôi từng thấy, có thể yêu cô ấy là điều khiến tôi rất hạnh phúc, nên tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Đáy lòng Lâm Triệt khẽ chấn động, cô không nghĩ anh sẽ giải vây giúp cô như vậy, trong thực sự ấm áp cảm động, từ nhỏ đến lớn chưa có một ai quan tâm cô thật sự cả.

Đôi mắt Lâm Hữu Tài loé lên, bộ dáng bắt đầu khiêm nhường khi đựng trước Cố Tĩnh Trạch, Còn Hàn Thái Anh nhìn chồng bà ta tự nhiên lại như rùa rút cổ, khép nép với một tên trai trẻ lông bông thì liền bực bội nhăn nhó.

Cố Tĩnh Trạch đẩy xe lăn của Lâm Triệt đi, lại nói tiếp: "Chân Lâm Triệt bị thương vì tai nạn xe cộ vẫn chưa lành hẳn, cần nghỉ ngơi, nếu không có việc thì tôi sẽ đưa Lâm Triệt đi trước."

Lâm Hữu Tài lập tức tươi cười: "Được, được, được, mời, mời đi bên kia!"

Cố Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua Hàn Thái Anh, khinh thường liếc mắt một cái, sau đó đẩy Lâm Triệt rời khỏi, để lại bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của bà ta.

Tần Khanh đứng ở xa trông thấy toàn bộ sự việc, Lâm Triệt ở bên cạnh một người đàn ông có diện mạo tuấn tú, người này tuy lạnh lùng nhưng lại chăm sóc cô rất dịu dàng ôn nhu.

Nhìn hai người cùng nhau rời khỏi mà trong lòng anh không khỏi run rẩy...

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Tần Khanh bước tới với vẻ mặt nghi hoặc, liền nghe được Hàn Thái Anh đang giận dữ với Lâm Hữu Tài: "Ông làm cái gì vậy hả, tự nhiên đối với tên trai trẻ kia lại lễ phép như vậy?"

Lâm Hữu Tài trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái: "Người đàn ông này rõ ràng không tầm thường."

Hàn Thái Anh: "Đúng vậy, được cái nhìn khá đẹp mã, nhưng Tần Khanh cũng đâu có tệ, mà nhà còn giàu có nữa, chắc chắn là hơn cái tên đó!"

Lâm Hữu Tài hừ một tiếng: "Bà thôi đi, không thấy trên tay cậu ta mang một chiếc nhẫn sao, chiếc nhẫn đó không phải ai cũng có thể có được!"

"Ha, một chiếc nhẫn thôi mà, đàn ông mang trang sức không phải kỳ quái sao?" Hàn Thái Anh khinh thường nói.

Lâm Hữu Tài tức giận nói: "Bà thì biết cái gì, tôi từng nhìn thấy một người mang chiếc nhẫn y hệt, còn là người của công chúng thường xuyên xuất hiện trên tivi."

"Ai cơ? Minh tinh nào nữa sao?" Hàn Thái Anh thuận miệng nói theo, thường xuyên lên tivi thì chỉ có thể là diễn viên ca sĩ mà thôi.

Lâm Hữu Tài híp mắt lại: "Tổng thống."

Hàn Thái Anh sửng sốt: "Sao có thể? Ông điên rồi, nhất định là nhìn lầm rồi!"

Lúc này Tần Khanh bước đến, nghe vậy thì sắc mặt nghiêm túc: "Bá phụ, bá mẫu, hai người vừa nói gì? Tổng thống quả thật có đeo một chiếc nhẫn đặc biệt, bởi vì tổng thống là người của Cố gia, chiếc nhẫn đó là tượng trưng của gia tộc họ Cố, và những người thân của tổng thống cũng có chiếc nhẫn tương tự như vậy, vậy... người đàn ông vừa rồi..."

Cũng là người của Cố gia?

Gia tộc Cố gia đến nay chỉ còn một nhân vật chưa từng lộ diện trước công chúng, đó chính là nhà tài phiệt Cố Tĩnh Trạch.

"Chẳng lẽ người đàn ông vừa rời khỏi cùng Lâm Triệt... là Cố Tĩnh Trạch?"

Một câu này làm tất cả đều sững sờ.

"Xem ra đã tám chín phần là vậy...." Lâm Hữu Tài nghe Tần Khanh nói vậy thì trong lòng càng thêm khẳng định.

Hàn Thái Anh thốt lên: "Sao có thể? Hai người nghĩ nhiều quá rồi, dựa vào bộ dáng con tiện nhân Lâm Triệt kia thì sao có thể với tới gia tộc nhà họ Cố? Các người đánh giá nó quá cao rồi!"

Bà ta dĩ nhiên không muốn tin vào điều này, Lâm Lị là một cô gái xinh đẹp như tiên, có thể được gả cho Tần Khanh đã khiến biết bao nhiêu người hâm mộ, vậy thì Lâm Triệt kia dựa vào cái gì lại gặp được người đàn ông quyền thế ngất trời như vậy?

Có đánh chết thì bà ta cũng không tin!

Vẻ mặt Tần Khanh hơi nghi hoặc: "Vậy... hai người họ biết nhau như thế nào?"

Hàn Thái Anh đáp lời không chút khách khí: "Hừ, dù cho có thật là Cố Tĩnh Trạch thì sao? Cùng lắm chỉ là chơi đùa một chút mà thôi. Lâm Triệt đúng là to gan, vừa quyến rũ Cố Tĩnh Dư, lại muốn dụ dỗ thêm người đàn ông khác. Nó chính là ghen tỵ với Lâm Lị của chúng ta nên mới điên cuồng không màng sống chết đến vậy! Ông còn định cổ xuý cho nó làm sai sao? Nó chơi đùa cái gì cũng được, đừng có làm liên luy đến Lâm gia chúng ta!"

Nói xong, bà ta tức giận dùng dằng khoanh hai tay lại, cả người y như quả bom muốn bùng nổ.

Ánh mắt Tần Khanh thì thâm trầm hướng nhìn về phía Lâm Triệt vừa rời khỏi.

Mọi người thì kỳ quái nhìn theo, bắt đầu rộn lên tiếng xì xầm râm ran.

"Người đàn ông vừa đi với Lâm Triệt là ai vậy?"

"Đúng đó, trước nay chưa thấy bao giờ, công nhận đẹp trai thật!"

"Đôi mắt anh ta hấp dẫn quá, tôi thấy còn đẹp trai hơn cả chú rể hôm nay nữa."

Lâm Lị nghe tiếng bàn tán, đến câu so sánh đẹp trai hơn cả chú rể thì mới đột ngột quay đầu nhìn lại.

Mọi người đang nói về người đàn ông đi cùng Lâm Triệt?

Trong lòng Lâm Lị lập tức hung hăng tức giận, Lâm Triệt này rõ ràng đã âm mưu muốn lôi kéo mọi sự chú ý mà!

...

Cố Tĩnh Trạch đẩy Lâm Triệt đến một chỗ an tĩnh, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên: "Sao anh lại đến đây?"

Cố Tĩnh Trạch: "Nhà em có hỉ sự, tôi là chồng em thì không nên đến góp mặt sao?" Nói xong, anh hơi hơi ngoái lại phía sau, thoáng nghĩ về bóng dáng của Tần Khanh, trong lòng thầm nghĩ không biết ánh mắt Lâm Triệt bị gì mà lại thích kiểu đàn ông ẻo lả này, càng nghĩ thì gương mặt anh càng thêm sa sầm u ám.

Lâm Triệt: "Đây chỉ là lễ đính hôn của chị tôi mà thôi."

"Cũng là lễ đính hôn của người đàn ông mà em thích." Thanh âm Cố Tĩnh Trạch khinh miệt.

Lâm Triệt hoảng hồn nói: "Này, không phải mà..."

"Tần Khanh, không phải tên này sao?" Cố Tĩnh Trạch nhìn cô.

Sắc mặt Lâm Triệt u ám, cô phồng miệng lên không muốn thừa nhận: "Đó là trước kia thôi!"

Cố Tĩnh Trạch: "Tóm lại, những bữa tiệc này thì tôi với tư cách là chồng của em, đương nhiên phải đi cùng em."

Lâm Triệt vô ngữ nói: "Cũng không cần phải vậy đâu..."

"Không sao cả, tôi là chồng của em." Cố Tĩnh Trạch đẩy cô hướng đến phòng ăn riêng.

Lâm Triệt nhẹ giọng nhắc nhở anh: "..là chồng hợp đồng."

Cố Tĩnh Trạch: "Một ngày còn chưa ly hôn thì tên của em vẫn nằm kế tên của tôi trên giấy đăng ký kết hôn, dù về mặt pháp luật hay đạo đức thì em vẫn là vợ của tôi, cho nên tôi sẽ đi cùng em."

Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn anh, lời anh nói làm tâm cô trở nên ấm áp...